Chereads / Cuộc dày vò của xác ướp hồi sinh / Chapter 5 - Chap 5: Cuộc gặp gỡ định mệnh (phần 1)

Chapter 5 - Chap 5: Cuộc gặp gỡ định mệnh (phần 1)

Sáng hôm sau, ở trong phòng ngủ. Cẩn Niên đang làm dự án công ty, bất chợt nhớ lại kỷ niệm lúc nhỏ.

Tôi đã gặp cô ấy lúc tôi bảy tuổi. Lúc đấy em ấy vẫn là một cô bé ngây ngô trong sáng. Tôi gặp em ấy ở một khu ổ chuột trong thành phố, nơi này là nơi mà những người lớn sẽ bỏ rơi con mình khi biết chúng không có một năng lực gì. Tôi cũng vậy sắp bị bỏ rơi trở thành một tên ăn xin. Ba mẹ tôi bọn họ tính sẽ nuôi thêm một đứa con trai, để thay thế cho một tên vô dụng không có năng lực như tôi. Bọn họ đi vào căn nhà nói chuyện với tên đứng đầu và họ chọn một đứa họ cho là có năng lực. Tôi thì chả buồn nghe bọn họ nói chuyện dù gì đây sẽ là nơi tôi sống đến cuối đời chắc vậy rồi.

"Bắt con nhỏ đó lại cho ta!!! Con khốn kia đứng lại dám ăn cắp tiền của tao. Có ngon đứng lại cho tao." Người bị cướp.

"Lêu lêu. Tôi ngu gì đứng lại. Đứng lại cho ông đánh tôi à. Có ngon thì bắt tôi đi." Cô bé tóc nâu vừa chạy vừa trêu ông ta.

Lúc đó, em ấy vì muốn cắt đuôi tên kia đã chạy đâm vào tôi.

"Đứng lại. Cô bé, ăn cắp như vậy là không tốt trả lại cho ông ta đi." Vừa nói tôi vừa cầm tay cô bé đó cố ý không cho chạy đi.

"Bỏ ra, anh trai xin anh đấy bỏ tay anh ra nếu không ông ta sẽ đánh chết em." Vừa khóc lóc vừa van xin tên con trai kia thả cô ra.

Không cho cậu suy nghĩ thì gã đàn ông kia đã chạy tới túm lấy áo cô." Con nhỏ chết tiệt dám ăn cắp tiền của tao mày chán sống rồi à!" Nói đoạn ông ta giơ tay tính đánh cô.

"Dừng tay lại. Chú làm em cháu đau đấy. Đây là em cháu em ấy đang thử năng lực của mình. Cháu xin lỗi vì đã quản lý em mình không tốt xin chú tha cho em cháu. Đây là tiền của chú, cháu trả cho chú." Cẩn Niên nói bằng tất cả sự chân thành.

"Thôi được rồi lần sau quản lý em gái cho tốt. Đừng để con bé đi gây chuyện nữa." Nói xong ông ta cầm tiền rời đi.

"Nè, tại sao anh lại cứu em?" Cô bé hỏi.

"Tại sao em lại đi ăn cắp?" Cẩn Niên hỏi ngược lại.

"Vì em là cô nhi, lớn lên trong khu ổ chuột muốn sống thì phải tự kiếm ăn. Em làm vậy là sai sao?" Cô bé ngây thơ trả lời.

"Ăn cắp là một tính xấu nhưng không phải em vẫn được chủ của khu ổ chuột cho ăn uống đàng hoàng sao?"

"Bọn họ còn không đủ ăn. Cớ gì phải nuôi em. Anh sao lại đến đây, trông anh cũng không đến nổi mà?"

"Ba mẹ anh tính bán anh vào đây. Bọn họ dự định sẽ nuôi một đứa nhỏ có năng lực hơn anh." Cẩn Niên nói với vẻ mặt buồn rầu.

"Anh không có năng lực sao." Cô bé trố mắt hỏi. Cẩn Niên không nói gì chỉ cúi mặt xuống.

"Anh à, không có năng lực cũng không sao. Anh có thể học võ thuật, sử dụng trí thông minh của mình mà. Có rất nhiều người không có năng lực nhưng họ vẫn thành công như chính phủ bọn họ cũng là người bình thường thôi." Cô bé nói lời an ủi.

"Em tên là gì?" Cẩn Niên hỏi

"Em tên là Tử Anh. Một bà cụ đã đặt tên cho em đấy. Bà ấy còn cho em lá bùa hộ mệnh. Nó rất đẹp và linh thiêng." Tử Anh vén tay áo lên lộ sợi dây được buộc trên cổ tay.

Tối đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Khi ở cạnh em ấy tôi có cảm giác gì đó rất khó tả. Cảm thấy như em là định mệnh của tôi.

"Xin lỗi quý khách ở chỗ chúng tôi không có mẫu mà ông bà cần." Ông chủ khu ổ chuột ra hiệu tiễn khách.

"Có lẽ đây là duyên trời chúng ta đả đi biết bao nhiêu chỗ nhưng vẫn không có đứa nào vừa ý hay là thôi đi". Người đàn ông trung niên nói với người phụ nữ.

"Nghe theo ý ông vậy. Nhưng gia sản chúng ta sẽ không được thừa hưởng đấy." Mẹ Cẩn Niên nói lời cay đắng. Cha Cẩn Niên ra hiệu cho vợ ông yên lặng.

"Con trai chúng ta về nhà thôi." Mẹ Cẩn Niên cười nói với con trai.

Cẩn Niên không quan tâm lời bà ta nói. "Tử Anh, tạm biệt anh phải về rồi."

"Anh, sau này còn gặp lại không? Cái này tặng anh, anh không được quên em đấy" Tử Anh kéo lưng áo đưa dây chỉ vàng hộ mệnh của mình cho Cẩn Niên.

"Cho anh? Đây là bùa hộ mệnh của em mà như vậy.." Tử Anh cắt ngang lời. "Thấy nó như thấy em để em có thể chia sẻ nỗi buồn với anh."

"Được, sau này nhất định sẽ gặp lại." Cẩn Niên xoa đầu Tử Anh rồi nói.

"Đi thôi con trai. Ở đây không sạch sẽ chúng ta mau về thôi." Nói đoạn bà ta kéo tay Cẩn Niên đi mất.

"Con trai chúng nó đều là lũ ăn xin không cha không mẹ con đừng giao du với bọn nó. Chúng nó không tốt lành gì đâu." Ở trên xe bà ta nói những lời cay độc không hay về khu ổ chuột.

Tôi thì chẳng thèm nghe bà ta nói chỉ nhìn qua cửa sổ xe để nhìn Tử Anh lần cuối. Thầm nghĩ chẳng phải bà ta định bán con mình vào khu ổ chuột đấy sao. Bà ta lật mặt nhanh thật.

Sợi dây mà em nói là bùa hộ mệnh đúng thật đã bảo vệ anh rất nhiều. Hai năm sau đó anh có đến tìm lại em nhưng căn bản nơi đó đã bị phá hủy. Chẳng ai biết "ông chủ" đã dẫn đám nhóc ăn xin đâu. Căn bản manh mối về em đã bị đứt đoạn từ lúc đó.

Nhưng ông trời vốn không phụ lòng người. Ông trời đã cho anh gặp lại được em. Anh sẽ không cho em rời xa anh nữa.