Chereads / Cuộc dày vò của xác ướp hồi sinh / Chapter 11 - Chap 11: Cuộc gặp gỡ định mệnh (phần 2)

Chapter 11 - Chap 11: Cuộc gặp gỡ định mệnh (phần 2)

Từ khi chia tay cậu nhóc đó, Tử Anh đã gặp được người muốn nhận nuôi cô. Một người thần bí đi cùng với chủ khu ổ chuột đứng trước mặt Tử Anh.

"Con bé này, nhìn cũng được nó chắc chắn sẽ là thiên tài sau này". Giọng một người đàn ông vang lên chính là giọng của người thần bí kia.

"Dạ con bé này tư chất yếu ớt." Tên chủ nói.

"Bao nhiêu?" Người thần bí lạnh lùng cắt ngang lời nói của tên chủ.

"Dạ, là 5 vạn ạ". Tên chủ cuối đầu ra giá.

Người thần bí ra hiệu cho thư ký đem tiền đưa cho tên chủ Khu ổ chuột. Rồi chợt đưa tay muốn đỡ Tử Anh đứng lên.

"Tử Anh đúng không? Từ nay, con sẽ là con gái ta. Con sẽ là Võ Tử Anh".

Từ hôm ấy, bánh xe định mệnh của cô đã chệch hướng. Cô đã không còn là một đứa trẻ cô nhi ở khu ổ chuột nữa, mà bây giờ cô chính là đại thiên kim của một gia tộc lừng lẫy.

Người bố nuôi đã cho cô học các môn võ, bắt cô sử dụng thành thạo các loại súng ống ngoài ra còn bắt cô phát triển về trí tuệ. Ông ta đã thành công bồi dưỡng cô thành một thần đồng. Từ lúc 12 tuổi cô đã hoàn thành chương trình học phổ thông. 13 tuổi được đích thân hiệu trưởng trường SA gửi thư mời vào học. Không những thế, Tử Anh còn có thiên phú về vũ khí nhất là súng ống. Cô được rèn luyện trong môi trường không khác gì quân đội, nhưng vì thể chất từ nhỏ đã không tốt, nên cô không thể trở thành một người như Võ Vũ Lâm mong muốn. Ông không trách gì về thể chất của Tử Anh giẫu sao chỉ có cô mới hợp vị trí kế thừa của gia tộc. Mắt nhìn người của Võ Vũ Lâm quả nhiên không sai bao giờ.

Sau khi kết thúc đại học, cô nghe theo lời cha đi du học bên Nhật một năm. Vì muốn Tử Anh chuyên tâm việc học hành ông bắt cô cắt đức liên lạc với mọi người kể cả bản thân ông.

Hôm nay, là ngày Tử Anh quay về nước. Cô vẫn không hay biết bản thân sắp phải đối mặt với tử thần.

19:00

Máy bay đã cất cánh hơn một tiếng rưỡi. Hiện tại máy bay đang bay trên đảo Hongkong. "Thưa ông chủ, khoảng 30 phút nữa máy bay sẽ đến sân bay". Một vệ sĩ nhận cuộc gọi từ Võ Vũ Lâm gọi đến.

"Là bố à? Ôi mong gặp bố sớm, ông ấy sẽ đến đón chứ?"

"Vâng, ông chủ sẽ trực tiếp đón tiểu thư, cùng với cánh nhà báo".

"Tôi biết rồi".

Trên khoang máy bay, một người vệ sĩ đang kiểm tra động cơ. Anh ta phát hiện một thứ kêu 'tít tít'. Nó là quả boom, số trên đồng hồ đếm ngược 1:30.

"Báo, có boom trên máy bay, ở phần đuôi của máy bay. Còn lại 1:15 mau đưa tiểu thư nhảy xuống biển." Người vệ sĩ hét trong bộ đàm.

Trên máy bay, mọi người vẫn bình tĩnh lạ thường. Tử Anh lúc này được vệ sĩ hộ tống mang dù đến khu vực nhảy. Cô biết chỉ có một mình cô sẽ an toàn sống sót.

"10" "Tiểu thư, '9' chúng tôi đi theo cô '8' chỉ được một năm. '7' Nhưng chúng tôi biết, '6' tiểu thư '5' luôn đối đãi tốt với '4' chúng tôi. Xin cô '3' hãy sống sót, '2' hãy sống thay phần chúng tôi". "1". Nói đoạn người vệ sĩ ấy đẩy Tử Anh ra.

"0". Bùm, một tiếng nổ to, vang rộng khắp bầu trời. Nhìn xa tựa như pháo hoa đang nổ, lúc này một đài truyền hình đang quay chương trình và đã trực tiếp quay lại cảnh máy bay phát nổ.

"Sau đây là tin nóng đến từ đài ZaB, vào 19:15 trên biển Hongkong đã có một chiếc máy bay số hiệu HK1002224, là máy bay tư nhân hướng Nhật Bản đến Hongkong. Khi cách sân bay sân bay quốc tế HK9 khoảng 10 hải lý, máy bay đột nhiên phát nổ. Theo chúng tôi được biết trên máy có 10 người, đã mất tích. Danh tính của nạn nhân được biết là đại thiên kim Võ Tử Anh. Hiện cơ quan chức năng đang trục vớt và tìm người sống. Bộ trưởng Hongkong tuyên bố sẽ tìm ra chân tướng sự việc. Tin nóng sau đây là kết thúc. Kính mong quý vị một buổi tối bình an".

Lúc này Cẩn Niên đang trong phòng làm việc thì Hàn Dã gửi đoạn video của đài ZaB. Hàn Dã gấp rút gọi: "Anh, trên chuyến bay đó thật sự có chị dậu, em đã check camera của sân bay Nhật Bản". Giọng Hàn Dã ngày càng buồn hơn.

Đầu dây bên kia chỉ còn nghe tiếng tút tút. Cẩn Niên đã lên sân thượng từ lúc nào. Trên sân thượng công ty anh có một trực thăng riêng. Anh lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, Cẩn Niên bây giờ lòng như ngồi trên đống lửa. Theo toạ độ của đài ZaB thì máy bay rớt ở chỗ này.

Càng về đêm càng khó tìm người. Ở bên phía Võ Vũ Lâm là một người cha, ông rất lo lắng cho an nguy của Tử Anh, mặt ông hiện rõ sự tức giận khi nghe tin máy bay bị nổ. Ông ra lệnh: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác, không tìm được xác con bé thì nó vẫn còn sống".

Chỉ một lời nói của ông, những người có máu mặt trên Hongkong đều đưa người đi tìm Tử Anh. Nhưng rốt cuộc chỉ vớt được sáu cái xác và tìm thấy hai người bị thương và Tử Anh cùng một người vẫn đang mất tích.

"Xin chào quý vị, đây là tin nóng xủa đài ZaB, theo chúng tôi được biết vụ nổ máy bay đã có 6 người chết và tìm được 2 người. Hai người vẫn đang mất tích trong đó có đại tiểu thư Võ Tử Anh. Tôi là MC từ hiện trường sẽ đưa tin mới nhất cho quý vị".

Tin từ radio trên trực thăng làm cho Cẩn Niên càng khẩn hơn, anh sợ cô đã chết đuối trước khi được cứu.

Hơn 10 tiếng trôi qua. Lúc này trời đã sáng nhưng đội cứu hộ vẫn chưa tìm được Tử Anh, phải chăng cô đã chết rồi? Cẩn Niên và Võ Vũ Lâm thật sự là bất lực nhưng không một ai dám nói Võ Tử Anh đã thực sự chết trước mặt bọn họ.

"Sếp, anh có nghe em nói không". Một giọng nói rè rè phát ra từ bộ đàm của Cẩn Niên.

"Nói".

"Em tìm thấy chị dâu rồi ạ. Ở khu vực Aberi bên biển, người của chúng ta xác nhận đã thấy một cô gái trôi dạt vào bờ. Em nghĩ đó là chị dâu".

"Anh đã thấy cô ấy rồi, cần phải xác nhận".

"Em đã gọi bệnh viện gần nhất, họ sẽ đến nhanh thôi". Hàn Dã an ủi Cẩn Niên.

Sau khi trực thăng hạ cánh. Cẩn Niên khẩn cấp chạy đến. Anh hy vọng là Tử Anh cũng hy vọng cô ấy không bị thương nặng. Ông trời như không phụ lòng người, người bị trôi dạt vào biển chính là Võ Tử Anh. Vì những người ở đây không ai dám động vào Tử Anh nên việc hô hấp nhân tạo, chỉ có Cẩn Niên mới làm được.

"Hàn Dã, báo cho Võ Vũ Lâm, em ấy đã an toàn."Cẩn Niên gọi Hàn Dã qua bộ đàm.

"Dạ, em và anh Vương đang ở bệnh viện chờ anh và chị dâu". Đáp lại là một tiếng 'ừ' khẩn trương.

Ở phía bên này, thư ký đã báo cho Võ Vũ Lâm, Tử Anh hiện tại đã an toàn, địa chỉ mail gửi tới là công ty Tử Đằng. Cuối cùng thì cuộc trục vớt đã kết thúc có ba người bị thương và bảy người chết.

Sau khi kiểm tra tổng quan, cơ thể của Tử Anh không có vết thương nguy hiểm nào. Cẩn Niên liền đưa cô về nhà mình.

Nhìn người con gái bị băng bó khắp người, tuy là không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng anh rất lo cho cô. Căn phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ.

"Cẩn Niên, cứu em. Ở đây lạnh quá". Tử Anh đang nói sảng. Bất giác trong lòng Cẩn Niên ấm áp lạ thường. Anh không nghĩ cô vẫn nhớ anh. Tử Anh bất ngờ túm lấy tay Cẩn Niên. "Em nhớ anh". Lần này, Tử Anh nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Cẩn Niên nghe thấy. Khuôn mặt anh lúc này hơi đỏ ửng, anh bất giác cuối người xuống đặt một nụ hôn trên đấy. Nhẹ nhàng gỡ tay Tử Anh để cô nghỉ ngơi.