Ôm con bé xuýt xoa vài điều , cậu cũng nhanh nhanh chóng chóng ra về tránh cái nắng ban trưa . Từ lúc cậu lên 14 mợ đã hẳn nửa ngày trên Thăng Long . Chi ít vì cậu đã lớn , đã có thể tự lo cơm nước tự trông nhà cửa . Dẫu sao trong nhà cũng chẳng có cái gì quý giá hết .
Ngoài vài cây vàng ông cho ngày cậu mợ lấy nhau , và ít nữ trang cùng hôm đó . Nhưng mợ rất kín miệng , chôn rất sâu ở đâu đó góc nhà .Mợ bảo , để của sau cậu lớn còn lo được như bằng người ta .
Cậu về luộc rau muống , bắt cá trong ao rồi bắc nồi đất lên kho , vậy là xong trưa . Phải cậu ăn một mình , buồn vô cùng . Trên mân cũng tầm một cái dĩa ít rau , và cái chén đựng hai con cá . Cậu ngồi trong nhà cứ im lặng mà ăn . Chán lại nhìn khắp nhà , cho hết chén cơm .
Chiều nhân trời mát , cậu lại ra thềm bày manh chiếu hoa sờn màu tập chữ . Một trang , hai trang rồi mười trang , miệt mài viết gần hết nửa tập . Ngẩng đầu nhìn trời , đã xạm màu từ buổi nào .
Dọn bàn đi , nhặt một rổ lá thuốc hút được trả hơn hai hào cho bà cụ Liêm , bán hàng thuốc hút ngoài chợ tỉnh . Thực ra , ngoài làm cái này , cậu cũng nhân mấy lúc bài ít cũng đi kiếm dăm đồng , không phải để ăn hàng tiêu quà gì .
Mà để phụ mợ khoản nào thì hễ khoản đấy , ông mất lúc cậu 6 tuổi , tiền ma chay ông để lại lo tiền vừa đủ . Nhưng thuê người , khiêng quan Ngọc Y nhớ năm đó gần kíp ngày sưu . Mợ chạy lo khắp , mới nhờ được người còn phải xoay đủ điều cho nộp đủ sưu đinh .
Năm đó , hàng thuốc lời được mấy đồng , cũng phải trả lãi mượn tiền cho người ta . Đến khi thầy hay người ta nói , mới nhờ mấy chú đánh điện một thư gởi người quen đưa tiền cho mợ mới ổn dần .
Cậu hiểu tính mợ kham khổ , cái gì cũng tự mình làm .Mới không dám đánh điện một bức cho nhà mình , sợ nơm nớm sẽ phiền đến người chồng mình hết mức yêu thương .
Có vẻ như thầy cũng tinh , nghe cô Đào kép kể lại về sau . Trong thư , thầy chỉ bảo đưa tiền lo cùng báo hiếu với bố khi mất ,có dư thì lo cho con , cũng tức giao cho mợ số dư cả thảy kia . Chứ không hề nhắc là cho hay gởi .
Nhưng một tháng cật lực trên mặt mợ đã in sâu vào tâm trí cậu . Khổ như nào , khó ra sao trong lòng cậu hiểu rõ , và phải làm thế nào cậu cũng quyết .
Nhặt hết lá thuốc , hái trầu , giao vôi cho nơi thuê mướn . Cậu cũng kíp quay về , giấu hết chung số tiền kiếm được vào tráp đựng tiền để cao . Trước khi mợ về .
Sau là lo cơm nước như thường . Hôm nay mợ về khác mọi hôm , mợ mang về hai cái áo dài đẹp thoáng nhìn , nó đương nhiên không phải là may cho mợ . Tuyệt nhiên cậu không dám vòi hỏi . Chỉ đến khi tối đi .Mợ vào buồng lấy hai cái áo ra rồi cười bảo .
- Hàng vải tây quen thầy , thầy đặt nhờ họ may cho con áo mới . Thầy nói con cũng lớn , chăm chút một tí . Họ mới gởi cho mợ đầu chiều , của con đây .
Cậu run run nhìn hai tấm áo mới mà thầy tặng . Chất vải đẹp và phẳng nhất cậu mới thấy được , đường kim mũi chỉ , cúc áo đều trông thật xa xỉ với cậu . Hai tay đón lấy tấm áo , cậu dụi mắt không biết là đang nằm mơ chăng ? Nếu mơ thì giấc mơ đẹp nhất cậu mơ .
- Con cám ơn mợ , ạ .
Cậu nhìn mợ đầy hồi hộp . Mợ vừa chuẩn bị một cái giỏ , rồi lại bảo .
- Con nhận cho thầy vui . Mấy năm rồi thầy không gặp con ,từ hồi còn bé tí . Mợ đã xin cho con nghỉ ngày mai .Mai theo mợ lên Thăng Long sắm ít đồ .
- Mợ ơi , chưa tới tết chẳng lẽ có ai đến thăm nhà mình hở mợ ?
Mợ lắc đầu , yên ả nói .
- Không , cho con lên hồ cụ rùa chơi . Quanh năm con ở nhà suốt , cũng phải để cho con đổi gió chứ . Ở Tràng Tiền có hàng kem cây ngon lắm , mai mợ dắt con đi . Con không được từ chối mợ . Bây giờ đi ngủ sớm rồi mai đi .
Nghe mợ bảo cậu không dám hé câu nào , gật đầu "dạ " rồi thu xếp lảng lặng đóng cửa .