- Tuấn , má biết con thương má , mới thuận ý má . Nhưng mà lấy vợ là lấy cho con , má hy vọng con nghĩ thật kĩ mới thưa ,để má lo .Cậu khẽ thấp đầu không vội đáp lại , rồi ngó mái tóc tơ mượt đen từng nhánh của cô Tư Yến , lòng nghĩ ngợi. Nói .- Con thì...cha mẹ đặt đâu con xin phép ngồi đó . Lỡ con mang về dâu không ưng ý ba má , thì lỗi lớn lắm. Con thiết nghĩ nhà mình có của .Con đi xa , vợ con cũng không phải lo vất vả .Có điều,có thêm dâu ở nhà ra vô với má . Má cũng bớt rầu .Cô Tư Yến dìu cậu vào trong nhà . Lên phòng bà đặt cái giỏ da lên tủ . Rồi kéo ghế ngồi xuống lớp vải in hoa .Giọng nói có chút ngậm ngùi . Ngồi kế bên cậu ,bà nói .- Vậy ý con ?- Thưa má , con nghĩ kĩ ,yêu đương là cá nhân , làm đám là chuyện gia đình . Con vâng ý lấy người má chọn .Nhưng trước sau phải báo cho cha biết . Má ở với cha cũng biết tính cha rồi đó .Bà nhìn , cậu hai . Trầm ngầm nhìn dáng con trai với chiếc mũi cao , đôi mắt xanh biên biếc xa xăm . Khuôn mặt đắm trong cái vị lạc lạc muối biển bốn bể . Và bao giờ nói thật thì luôn nhìn thẳng .Sở dĩ cậu Hai Tuấn lại thuận theo cha mẹ ,đặng vì việc cậu bôn ba khắp nơi .Ít chừng hiếm khi ở nhà cho má thấy mặt . Lỡ nhớ má buồn , cậu rầu lắm . Chi bằng , kết hôn , có vợ có chồng thay phiên đặng được chữ hiếu.- Vậy để má ,chiều nay đánh điện cho cha và gọi Cậu Năm Lực sang , bàn vợ cho con.Anh Tuấn gật đầu , giữ chiếc áo khoác ngoài vắt lên tay . Khuôn mặt đẹp đẽ cùng đôi mắt thăm thẳm không buồn cũng chẳng mừng ,cậu nhìn và nghĩ một ý tứ rất khác mà thưa .- Cậu Năm thương con má cùng cậu và cha bàn thì con yên tâm rồi . Vậy thưa má nếu không còn gì nữa, con xin phép về phòng .- Con cứ đi , à Tuấn chừng đi tàu hở con ?Cậu hai vừa chào bà toan ra khỏi cửa , thì bà kêu . Cậu quay lại , tươi tỉnh nói .- Tháng sau con sẽ đi và kịp về trước Tết . Nếu nhà có hễ trọng má cứ điện báo cho con , con sẽ lo về ngay.Nói xong , loáng choáng vài bước cái dáng người cao của cậu đã mất hút . Từ trong cửa phòng để mở ,bà tổng chăm chăm nhìn lối hành lang đã vắng bóng cậu.
- Thưa bà chủ ,chú Năm Lực đến rồi, hiện đang ở phòng khách. Tôi xin phép đi liệu bánh nước cho chú .
Cô Tư Yến ngồi trên bàn trang điểm tháo nữ trang , thì dì bẩy , bước vào . Cô tháo sợi dây chuyền vàng mặt đá, đặt xuống hộp nhung đỏ . Nhìn dì bẩy trong gương .Vui vẻ nói.- Vậy phiền dì pha trà tiếp khách . Chú ấy không thích bánh trái , hông cần mang bánh đãi chú Lực dâu dì .- Dạ bà , ..tôi biết rồi . Tôi xin phép . Dì bẩy cúi thấp rồi xuống dưới , cô Tư Yến đợi một lúc cũng xuống lầu . Chú Năm Lực là đứa em kế sau cô , chú ấy không theo tục gia chánh ra làm quan mà đi làm một thầy giáo vật lý , ở trường cấp hai . Năm nay đã 36 tuổi rồi , mà vợ con cũng chưa có . Vì vừa không làm quan lại chẳng có gia đình . Ông Bà hội đồng Kỳ, tức ba má cô cũng ngứa mắt lắm . Chú Năm biết ba má không ưa mình , cũng tự động chuyển ra riêng . Ở một căn hộ trên đường Công Lý . Nhà anh chị em có năm người . Cô Tư cũng chưa phải bé , sau lưng còn có cô Út Sáu Phương . Nhưng thân lắm thì có chú Năm . Giản dị , chân chất .Chú Năm Lực , ngồi trên ghế bành trong phòng khách , đang cầm ly nước lọc uống . Đành sau lưng có tiếng nói truyền lại .- Năm , xin lỗi nha . Chờ chị lâu hông ?Nghe tiếng gọi người chị thân yêu , không kìm được mà đặt cốc nước xuống quay ra , bằng giọng trìu mến .- Chị ! trưa nay chị gọi em . Tranh thủ xong tiết dạy chiều nay , em đến luôn . Cô Tư Yến ngó qua cái cặp da bóng loáng và dày cộp , bên cạnh . Tiếp tục .- Dạy xong , thì từ từ rồi hãng qua . Chú mần gì vội , làm chị thấy có lỗi quá . Mà chú đi đến đây bằng gì zậy ?Cô Tư dứt tiếng , bước vào phòng ngồi xuống sô-pha đối diện ghế bành. Dì bẩy vừa kịp bưng khay trà rót ra hai tách rồi , cúi đầu lụi khụi đi ra . Chú Năm ngưng một lúc , ngồi xuống mới nói .- Em đi xe đạp tới , xe em hổng biết lại giở tánh gì mà chết máy . Mang ra tiệm sửa , mai mới lấy .- Có phải chiếc xe giải , lần chú thi toán tỉnh không ?Cô Tư cầm tách trà nói . Chú Năm lắng nghe cũng gật đầu , cô nói .- Cái xe ấy từ hồi chú còn trẻ , giờ thì đã lỗi thời rồi . Sao chú không mua cái khác ?- Ôi thôi chị , em làm thầy giáo mua xe xịn quá , đi dạy mấy đứa học trò thấy lại hư người. - Bộ đám học trò của em nghịch lắm à .- Không hẳn có người này người kia chị à . Cái tuổi đang trổ mã , hồi xưa ai chả thích thể hiện hả chị . Chúng thấy lại đua theo ,em không thích .Chú Năm Lực để tách trà xuống đan tay vào nhau rồi , chép miệng hỏi.- Chị , gọi em sang đây có việc chi vậy ?Cô Tư dựa và ghế sô -pha vẻ mặt nghiêm nghị nói .- Gọi chú sang là có việc .Bàn với chị và anh , kiếm vợ cho thằng Tuấn . Năm sau là 24 tuổi rồi , không sớm không muộn cũng lo đám . Chị đã hỏi ý kiến hai cha con , Anh Paul nói với chị , chú và chị cứ bàn bạc khi thích hợp ảnh sẽ về quyết . Còn thằng Tuấn , chỉ cần tìm người đàng hoàng là đủ .Chú dù sao cũng là cậu ruột của Tuấn . Từ bé đến giờ vẫn rất thương nó . Anh chị mới yên tâm bàn với chú. Tích tách , tích tách tiếng con lắc trong đồng hồ chầm chậm phát tiếng . Chú Năm Lực mới nhớ cháu mình đã không còn nhỏ , nhìn chị Tư ,mới mần rằng .- Chuyện hệ trọng , được anh chị tin tưởng , em ngỏ như sau . Anh Tuấn tính tình phóng khoáng , không để bụng nhiều chuyện . Lấy vợ Nam không ổn lắm , dù sao cũng phải sang gặp ông bà ngoại ....Cậu Năm Lực vừa nhìn cô Tư Yến . Ánh mắt ấy hết sức quan ngại . Cả hai chị em đều hiểu , ông bà ngoại của thằng Tuấn nức tiếng lắm tài nhiều tật . Trước giờ với con với cháu cũng có tư lợi cả thảy . Tuấn quả thật chưa bao giờ sang nhà ngoại khi cần , phần vì chỉ theo cha má sang cho có lệ . Tính người bển thế nào , Anh Tuấn chưa hẳn đã rành . - Chị , Tuấn dù sao đã lớn phải tự thân thôi . Nên chị à , lấy vợ phải lấy người khéo để thuận chuyện đời, vì cha má mình tinh quái lắm .Thiết nghĩ lấy vợ Bắc cư xử lễ phép , khéo léo . Ông bà ngoại thằng Tuấn cũng khó mà bắt bẻ . Rồi lại đâu vào đó .- Ừm , chuyện quan trọng vậy cũng phải nói với họ ngoại một tiếng . Không lẩn mãi được . Cô Tư thở dài , ngắt tiếng . Chú Năm nhấp mấy ngụm nước đáp .- Nhớ cái hồi chị và anh Paul định cưới , trong nhà ai cũng kịch liệt phản đối . Em có đi thuyết phục cha má ,tuy cha má đồng ý nhưng sau vụ đó em bị tống cổ ra khỏi nhà . Chị rầu là điều dễ hiểu . Với lại em không về, nhưng bác Ba người ở nhà mình , có lần đi chợ thuật lại với em . Anh Hai , tháng trước dắt về hai chị dâu " Nhỏ " từ Huế .Số quan đúng là phong lưu , chị dâu lớn còn đang đòi sống đòi chết ở bển.- Hả ? Là sao vậy Lực .Cô Tư Yến che miệng . Chú lại cười giả lả , lau lau cái mắt kính bằng khăn , bình thản trả lời . - Chị biết tính anh hai rồi đó . Ảnh mà chịu ngồi yên mới sợ . Nhưng kệ đi chị , tuần sau em công tác ngoài Bắc sẵn tiện sẽ đi kiếm vợ cho cháu nó . Có vợ tử tế rồi nó cũng khác ."Rồi mai em theo chồng , như cánh hoa tươi rơi xuống trần đời . Bình yên có được mấy hồi , em làm sao hiểu được nước đục hay trong . Trước là dâu sau là vợ , một chín một mười vợ hiền dâu thảo . Hao mòn cả đời em "