Đây không phải lần đầu . Không phải lần đầu cậu thơ thơ thẩn thẩn đứng dưới ngói hiên thư viện mà ngắm mưa rơi . Mưa , mưa ! Phải , mưa rồi , một tiếng lộp độp trên gác từ đầu chiều và như trút hẳn cho đến bây giờ . Thăng Long đang giao mùa , một mùa đông rét thấu da đang gần kề . Ơ thế thì sao nào ? Ngọc Y lặng thinh nhìn trời xám một màu , đôi mắt em thơ trong và da diết . Mắt thơ buồn nhớ nông quê nghèo , nhớ về miền xứ ấy . Nhớ làng , nhớ căn nhà bốn gian nứt vách có câu hát quan họ ẩm ương của cậu bên cây đàn nguyệt trong đêm canh . Nhớ áo nâu chắp vá lội dưới bùn , nhớ cánh cò bay ngang đầu khi cậu còn bé theo ông ngoại rong chơi buổi chiều tà .Cậu đâu có quên được đường đổ nát đình làng .Lặn lội đôi mắt xám buồn buồn biết đâu đường về nhà đây ? Lặng nhìn về hướng đô thành xa hoa , Khẽ hát tiếng buồn .- Bèo dạt ...mây trôi chốn xa xôi , anh ơi .....em vẫn đợi . Bèo dạt mây trôi ,chim ca ! tang tính tình .Cá lội , Ngẫm một tin trông . Hai tin đợi . Ba ,bốn tin chờ . Sao ..Chẳng thấy đâu ?Cậu vu vơ nhìn trời đang không ngừng mưa và có lẽ những trận mưa giao mùa cũng đã mang theo tâm trạng của người con xa xứ lộp độp vào chốn đô thành xa hoa . Dù chẳng ai biết dược là , mưa sẽ dừng và nỗi nhớ sẽ vơi . Hay tất cả nỗi niềm sầu muộn sẽ chẳng dứt .Hoàng hôn đã về trên con phố cổ , những dặm hoa hoa giấy đã thấm trong mưa , chiều nay các thầy sợ mưa lớn nên đã cho học trò về sớm hơn mọi khi . Đi dưới góc phố trải đầy lá rụng dạt ra bên đường , cậu đi từng bước nhỏ thật chậm để tránh cái rét tạt ngang qua . Khuôn mặt cậu nóng lên , Ngọc Y thở hơi nhìn quanh góc phố ẩm ướt đang dần luân phiên bật lên những chiếc đèn Hoa Kỳ , tròng tay trần vào túi áo măng tô . Qua đôi mắt non nớt 18 , những cửa hiệu lắp kính như miếng pha lê , trong và lấp lánh quá . Bày những món đồ chơi tây , của trẻ nhà giàu . À phải nhỉ , còn dăm tuần nữa sẽ đón giáng sinh .Cậu tự nhủ ,ngước mắt nhìn những thức ấy bằng con mắt ngưỡng mộ , và tỏ ra thèm muốn được như những gia đình bước ra từ những cửa hiệu trên . Không phải vì đồ chơi , mà thứ cậu muốn nhất là chính được cảm giác được trao tận tay một món quá giáng sinh nho nhỏ do cậu mợ tặng . Tiếc là chưa có dịp giáng sinh nào cậu được thế cả . Đột nhiên , cậu muốn dừng lại và khóc quá , khóc chung với trận mưa rả rít này như đứa trẻ con . - Ngọc Y , hôm nay cháu tan học sớm thế , bác ghé qua mà đã thấy Quốc Tử Giám đã đóng cửa .Một tông giọng trầm của người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nhưng rành mạch cất bên đường , cậu quay ra vội che đôi đỏ hoen mình đi , mà khoanh tay chào . - Cháu chào bác Paul , ạ . Paul xuống xe nhìn vào cửa hiệu trước mắt , người ta đang lúi húi trưng thông ,đeo châu lên trên . Ông cười nhẹ , quay về Ngọc y , nói .- Giáng sinh sắp tới rồi nhỉ , đôi lúc bác quên mất là đông đã đến . Bác đã gặp và xin phép mẹ cháu , đưa cháu về . Ngọc Y , trời lạnh lắm . Lên xe cho ấm ,cháu . - Nhà cháu gần mà , bác có bận gì không ạ ?- Cậu lay đầu , khép nép hỏi -- Không , chiều bác rảnh . Bác muốn cháu đi với bác tới nơi này , đừng ngại mà từ chối bác đấy nhé . -Ông lắc đầu , đưa đôi mắt xanh tối , cúi xuống choàng chiếc khăn len lên cổ cậu , đôi mắt uy nghiêm và hiên từ lặng thầm nói -Ngồi trong xe , chiếc xe màu xanh chàm động cơ chạy êm . Bánh xe cứ lăn đều , trên mọi con đường , cậu ngồi dựa vào kế bên tay lái rúc mình vào khăn len vàng nhạt . Im lặng nhìn bác Paul điều khiển xe . Bác mở lời trước . - Trông cháu lạnh lắm , chiếc khăn đấy có đủ ấm không . Để bác đóng cửa sổ lại nhé ?Ngọc Y ngượng đỏ , vùi mặt nhút nhát thưa . - Không cần đâu ạ , cháu thấy đủ rồi . Cháu muốn ngắm phố chút . - Bác hiểu rồi , hãy thoải mái theo cháu muốn nhé , mà cháu ăn được bánh kẹo chứ ?- Dạ có , một ít thôi ạ . Có chuyện gì hở bác ?- Hồi trước , bác có một quán trà bánh quen , lâu rồi chưa ghé lại .Đi mình thì buồn lắm , bác cháu ta ghé qua ăn xế chút . - Dạ ?! Cậu nhìn bác một tiếng ngờ ngợ khàn khàn , trái lại Paul vẫn vậy bình thản tấp xe vào bãi đỗ , một tiệm bánh quét tường trắng ngà lắp cửa kính khung gỗ buông rèm trắng kem kế bên giậu hoa hồng , bạch trà đổ lên tường . Chỉ có một cánh cửa gỗ màu ngọc lam gắn biển vàng ở trên . Paul xuống xe trước , rồi mở cửa xe kế bên đón cậu xuống . Dáng ông cao ráo đi cách sau cậu vài bước chân , thoăn thoắt chẳng mấy chốc ông đã cầm tay nắm cửa , đẩy nhẹ vào trong . Tiếng chuông nhỏ ngân dài . Paul đặt chiếc áo khoác lên cái ghế trắng ở phía góc trái ngay cửa sổ có ý muốn Ngọc Y ngồi vào bàn. Cậu ,ngồi vào chiếc ghế dựa lót đệm bông , nhìn quanh cửa hàng đã lấm vài ánh chiều nhưng thưa khách . Trong tiệm chỉ phát ra tiếng cốc dĩa lạch cạch, sột soạt giấy lót bánh và kệ tủ trưng dĩa , ấm tách lồng kính .Ở quầy gọi món cô nhân viên tóc xoăn , nhìn vẻ khách quen , gật hỏi .-Bon après-midi. Qu'est ce que tu utilises? ( Chiều tốt lành .Ngài dùng gì ?) - Bon après-midi. Puis-je avoir la carte ? ( Chiều tốt lành .Tôi có thể xin menu chứ ?)- Oui, bien sûr .Monsieur ( Vâng tất nhiên , thưa ngài )- Uhm, laissez-moi choisir le thé Earl et ... ( Cho tôi chọn trà bá tước và ...)Paul đưa tay ngang che ngang mũi bắt đầu chọn ,được một lúc . Cậu chỉ nghe bác Paul nói cám ơn rồi , quay về bàn . Kéo chiếc ngồi xuống , ông trầm ngầm nhìn về cửa đã được hé rèm, sau đó nhìn chiếc cặp cũ nặng trịch để bên hông cậu . Cậu đã thấy nhưng chỉ đờ đẫn mà không hé miệng . Paul khuôn mặt hiền từ không trịch thượng như thầy phán , thầy cãi . không xét nét coi sự tằn tiện lấy làm khinh khi để coi rẻ để kết án cậu thiếu niên như một tên tội đồ của nghèo nàn .Trong mắt ông chất chưa cái gì đó , cái gì đó rất ấm áp của người cha .- Hôm nay cháu đi học thế nào ? Có tốt chứ ?