Sau một buổi tối ngày thứ 2 thuyết phục mợ , cuối cùng mợ cũng hơi thoáng đồng ý .Đêm đó hai mợ con ngủ cùng nhau .- Mợ ơi , con nghĩ sẽ rất lâu con mới kết hôn , con nghĩ sẽ vài năm nữa ....hoặc không bao giờ . Con muốn được ở với mợ với cậu và cả ông ngoại , nếu ông ngoại còn sống . Mợ Ngọc Y khẽ khàng xoa mái tóc tơ mền của cậu nhìn bằng đôi mắt xót thương và đầy ý nghĩa ấu yếm , nằm trên giường với mẹ . Cậu nghĩ đêm nay sẽ thật dài , và miên man . Miên man nhất đời cậu , vì qua đêm nay tương lai cứ như đã vạch ra một kế hoạch chỉnh chu.Mợ và Thầy của cậu sẽ cùng nhau về Anh Quốc , còn cậu sẽ lấy chồng , và chuyển vào nam kỳ để tránh tai mắt của mật thám một thời gian . Vì bố chồng tương lai là một tổng đốc có quyền hành vững ở toàn miền nam . Dưới tư cách là dâu con, cậu sẽ được an toàn. Nhưng , bản thân lại thấy quá mờ mịt ...nhưng năm tuổi trẻ của cậu chẳng lẽ đã ngưng lại ? Ý thức tuổi trẻ khát vọng , hoài bão và mơ ước . Nay đã theo lợi ích , sự an toàn của bố và mẹ của gia tộc , của người dân ở xứ sở xa lạ bố cậu trị vì . Mà vùi đi hết , để lên xe hoa , để cưới một người mình sợ hơn là yêu . Rời bỏ bố mẹ đẻ để bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi xa lạ . 18 bước vào đời thế đó !- Mợ chưa từng mong con sẽ rời xa mợ thật nhanh , mợ muốn thấy con vui vẻ vài năm nữa . Bao lâu thì hay bấy lâu . Ngọc Y , mợ lại nhớ tới nhưng bước chân vụng về đầu tiên của con khi tập đi và tập cười .Ôi mợ nhớ ngày thu con lên sáu đi học da diết . Trời xanh và trong trên con đường làng dài và hẹp . Con ngày ấy con bước chập chững , nhưng con là lý do vững chắc để mợ bước tiếp về sau . Ngày đầu tiên , con chào đời , ngày đầu con cất tiếng gọi " Mợ " . Ngày những lần đầu của mợ con ta , là ngày hạnh phúc tươi đẹp . Mợ mong con hạnh phúc , khỏe mạnh và vui tươi .Nói đến đó hai con mắt của mợ sưng tấy lên vì khóc nhiều , những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má , đọng lại là kỷ niệm .Bà ôm cậu vào lòng , khóc một trận lớn . Như vậy Ngọc Y mới biết , người lớn có lúc sẽ khóc như trẻ con .Bà lau nước mắt , nở nụ cười như trăng tròn . Trong giọng nghẹn .- Nếu nhà họ , không tốt . Không sao hết con cứ việc về với cậu mợ , con nhé . Sau đó cậu đã ôm lấy mẹ , trốn trong chiếc chăn dày . để sáng sớm tinh mơ . Cậu đã tỉnh dậy ,thấy bộ áo gấm đã đặt trên bàn từ lâu . Và mợ đã đi đâu mất rồi .Ngón chân nhỏ nhắn chạm xuống sàn , một tờ giấy trên bộ áo dài gấm màu cam nâu .- Của con đấy , hãy mặc nó .Một dòng chữ viết hoa , nắn nót cứng cáp bằng bút sắt , cậu nghĩ đó là thầy . Nghe lời ,Ngọc Y rửa mặt , chải tóc , vấn khăn đầu rồi mặc áo . Nhưng cậu mợ chưa ai quay lại .Đôi mắt xám hơi thoáng đảo mắt nghĩ ngợi .- Cốc , cốc !Từ bàn gương , cậu nghe ai đó đang ở bên ngoài gõ cửa một tiếng đều , có lẽ là thầy . - Mời vào ạ . Cánh cửa mở ra , một chàng trai mặc vest nâu cà phê , thắt cà vạt sọc mở cửa . Ngọc Y hơi giật mình , vì là người lạ . Mái tóc đen trắng lệch và đôi giày da bóng . A , hóa ra là anh ta ! Gã tài tử hôm nọ ! Cậu nhận ra ngay , mà anh ta đến đây làm gì ?- Xin phép , em đã chuẩn bị xong chưa . Chúng ta xuống sảnh dùng bữa sáng . - Anh là ...?- Chào em , tôi là Nguyễn Anh Tuấn con trai của bác Paul bạn cha em , cha kêu tôi đi dùng bữa sáng với em . Em cần chuẩn bị gì nữa không ? - À , không ạ . Nhưng hãy đợi một chút .- Vậy.... tôi ra ngoài đợi . Anh Tuấn ửng đỏ chỉ tay về cửa rồi bước ra .- Vâng .Ngọc Y ngồi ghế gật đầu Đi ở ngoài hành lang cậu theo sau anh ta , nhìn bóng lưng cao ráo , và bước chân chậm . Cậu hơi ngó ,đôi mắt xanh lạnh hỏi nhỏ .- Thầy mợ , em ở đâu vậy ạ ?- Đang ở chỗ cha má tôi, bác trai bác gái đã đến từ rất sớm . Chắc họ sẽ xuống sảnh trễ hơn . Em là Ngọc Y Tác ? - Vâng . - Mới gặp nhau lần đầu nhỉ , mà chúng ta sắp cưới rồi . Hôm nay, sau bữa sáng sẽ hơi bận rộn , em sẽ làm lễ trưởng thành và đính hôn cùng ngày , đến chiều tôi và em sẽ lên tàu để vào nam , cha mẹ ta sẽ đi riêng . Uhmm....Em thích gì vào bữa sáng thế ?- Trà xanh ạ . - Tôi biết rồi một tách trà , em có ghét thuốc lá không hay như là không thích mùi thuốc ?- Có chút nhức đầu khi ngửi phải ạ . Nếu anh hút , em không ý kiến . Ngọc y xua tay nói .- Không cần thế đâu , sau này em thích gì , ghét gì cứ nói . Cưới rồi, em cứ gọi tôi bằng gì cũng được . Ngược lại liệu tôi gọi tên em được không ? - Được ạ . Anh gọi thế nào .....cũng được . - Khoác tay nhé ?Anh Tuấn ngoài nhìn người vợ cha mẹ chọn , đôi mắt trong và buồn , với nước da trắng như sữa . Một vẻ đẹp cổ tích như bước ra từ trang truyện cổ của ông bà nội bên pháp hay gửi cho anh ngày bé . "Người đẹp và quái vật" .Người đẹp thấy quái vật mở lời , do dự nhưng vẫn quyết định nhận lời . Đôi mắt xám thơ ngây lại gần , khoác tay mắt xanh . Hai người nhìn nhau chần chờ rồi cùng đi . Và không ai biết rõ họ có hạnh phúc về sau không .......? Cổ tích mà .