Chereads / Góc khuất của thế giới / Chapter 1 - Chap 1: Những thứ không thể thấy

Góc khuất của thế giới

Tsukuyomi_Ryo
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 6k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chap 1: Những thứ không thể thấy

Trên thế giới hiện nay mà chúng ta đang sống, mọi thứ đều được khoa học chứng minh. Hầu như là không có gì mà khoa học không giải thích được, nhưng thực chất sâu bên trong đó lại có những hiện tượng mà các nhà khoa học không thể chứng minh và họ đã kết luận rằng " điều đó không tồn tại ".

Nhưng ít ai biết được những điều đó vẫn tồn tại, nhưng chỉ là chúng ta không thể thấy mà thôi.

Vào một buổi sáng đẹp trời tại một thành phố nhộn nhịp thuộc top của thế giới, thành phố đó chính là Tokyo.

Đây là thời gian mà mọi người ai cũng gấp rút, người thì đi học, người thì đi làm,...

Honda Himuro một người đàn ông trung niên làm nhân viên công sở, đang trên đương đi làm. Có vẽ như anh ta sắp trễ giờ làm, nên anh ấy đang gấp rút chạy bộ đến ga tàu điện.

" Phải nhanh nữa, nếu không sẽ trễ mất ! "

Khi Himuro vẫn đang chạy nhanh hết sức có thể thì bỗng dừng lại.

Trước mặt anh ta là một thiếu niên đang bất tỉnh.

Không ai giúp cậu ta cả, điều đó cũng đúng thôi. Một phần vì họ còn có công việc riêng của mình, một phần vì họ sợ bị lừa đảo.

Do dự một lúc, Himuro mặt kệ việc mình sắp trễ làm. Anh tiến lại gần và dìu cậu thiếu niên đó vào một cái ghế dài ở trong công viên gần đó.

Chợt cậu ta mở mắt ra từ từ và nói với giọng yếu ớt.

" Làm ơn ... Cho tôi...nước... Thức ăn... Làm ơn! "

" Nước và đồ ăn ư, tôi hiểu rồi cậu đợi tôi chút nhé! "

Himuro lập tức chạy lại cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước và thức ăn nhanh giúp cậu thiếu niên đó.

" Nhìn sơ qua trang phục thì trong cậu ta cũng không giống người vô gia hay mấy tên lừa đảo cho lắm! "

Người thiếu niên mặt một chiếc áo haori dài màu đen có vẽ hơi cũ, bên trong là một áo thun trắng với quần dài màu đen. Cậu ta mang dép truyền thống của Nhật và quấn khăn choàng màu đen.

Nhìn thấy cậu thiếu niên ăn một cách dồn dập thì có thể biết được cậu ta đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi.

Ăn xong, cậu ta nhìn Himuro sau đó quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn.

" Ơn cứu mạng này tôi xin ghi lòng tạc dạ! "

Mọi người xung quanh nhìn về phía của Himuro.

" Nè đứng lên đi, cậu đang làm tôi khó sử đó!"

Cậu thiếu niên lập tức đứng lên và giới thiệu bản thân.

" Tôi tên là Ryoku Musashima, một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi."

" Tôi thì không có tiền hay của cải gì hết. Nên tôi sẽ cho anh một lời khuyên xem như là báo đáp."

" Lời khuyên à ?"

Himuro tỏ vẽ không hiểu.

" Khí tức tỏ ra từ anh chi thấy, hôm nay anh sẽ gặp khá nhiều điều xui xẻo đó. Nên hãy về nhà trước 20h00 dù cho có chuyện gì cũng đừng ra khổi nhà sau 20h00 nhé!"

Himuro thầm nghĩ.

" Là bói toán à! Mình thì không tin vào mấy chuyện tâm linh này, nhưng cứ cảm ơn vì cậu ta cũng có lòng tốt vậy!"

" Được rồi tôi cảm ơn vì lòng tốt của cậu"

" Nếu cậu đã khỏe rồi thì tôi xin phép..."

Đang nói Himuro nhìn vào đồng hồ đeo tay và hoảng hốt.

" Thôi chết trễ chuyến tàu rồi, bây giờ tôi phải đi đây tạm biệt cậu nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!"

Nói xong Himuro nhanh chóng rồi đi.

Ryoku nhìn về phướng của Hirumo với vẽ mặt đầy nghiêm túc.

" Mong là anh ta chịu nghe lời khuyên!"

Một lúc sau, ở công ti mà Hirumo đang làm việc. Lúc này anh ta vừa bị khiển trách xong và đang viết bản tường trình về việc đi trễ.

Himuro viết vừa thở dài.

" Hôm nay xui thật đó, sáng thì tốn tiền giúp một người lạ mặt kết quả là trễ giờ làm, chưa hết tối nay còn bị bắt ở lại tăng ca nữa chứ."

" Không biết xui xẻo đâu mà lắm thế nhỉ! "

" Cuối tuần này chắc nằm lì ở nhà luôn quá!"

Vài giờ nghỉ trưa, Himuro nghe mọi người trong văn phòng đang bàn tán về chuyện gì đó.

Tò mò, nên anh ta cũng lại gần hỏi cậu đồng nghiệp và cậu ấy đã kể cho Himuro nghe.

" Chuyện là anh Nishida người siêng năng nhất của phòng chúng ta, anh luôn đi làm đúng giờ và luôn được cấp trên khen thưởng. Sắp tới công ti chúng ta có trao giải nhân viên ưu tú, trong thời gian này nếu xin nghỉ thì khi xét thành tích sẽ không ổn cho lắm."

" Nhưng hôm nay anh Nishida đã xin nghỉ, mà không phải một ngày mà là dài hạn."

Himuro ngạc nhiên.

" Cậu nói anh Nishida xin nghỉ dài hạn á! Có thật không vậy?"

" Nhưng cũng có thể là anh ấy bận việc gia đình hay gì đó!"

Cậu đồng nghiệp nói.

" Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh vậy đó, nhưng tôi chợt nhớ lại lúc tối hôm qua có gặp anh Nishida. Nhìn anh ấy có chút lạ lắm!"

" Lạ ?"

" Phải! Lúc đó tầm 22h00m rồi, tồi đang đi tăng 2 với mấy anh em thì tình cờ gặp anh ấy."

" lúc đó tôi không có uống nhiều nên còn rất tỉnh, tôi tiến lại chào hỏi anh ấy. Nhưng khi đến gần thì tôi lại thấy anh ấy có vẽ khác thường ngày và hình như anh ấy vừa tăng ca xong "

" Vẽ mặt anh ấy tái nhợt như không còn giọt máu nào cả."

" Ánh mắt thì có vẽ thất thần gióng như người không ngủ trong nhiều ngày. "

" Anh ấy không đáp lại lời chào hỏi của tôi mà cứ tiếp tục khơm lưng đi về phía trước, hai tay của anh ấy thả lỏng xuống như thể nó bị gãy hoàn toàn vậy! Nhìn chẳng khác gì một sát sống trong phim vậy!"

" Nghe cậu kể thì có vẽ như anh ấy đang bị ốm hay gì đó rồi!"

" Hay là ngày mai chúng ta đến nhà thăm anh ấy xem sao!"

" Ừm! vậy cũng được, dù gì thì mai cũng là cuối tuần mà!"

Cậu ấy đồng ý lời đề nghị của Himuro và sao đó quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Himuro trong lúc làm việc vẫn nghĩ về những lời mà cậu đồng nghiệp kể.

" Coi bộ chuyện này có ẩn khuất gì đó rồi!"

" Càng nghĩ càng thấy sai!"

" Tiền bối là Nishida là người rất cẩn thận kia mà, anh ấy luôn sắp xếp giờ làm và giờ nghỉ rất hợp lí nên chuyện anh ấy làm việc quá sức và bị bệnh gần như là không thể!"

" Haizz...Không nghĩ nữa, mai hỏi trực tiếp là biết liền ấy mà. Bây giờ tập trung làm việc trước đã."

Thoáng cái trời đã tối, bây giờ là 22h15m. Himuro vẫn còn đang tăng ca ở công ty, hiện giờ chỉ còn một mình anh ấy trong văn phòng.

Xung quanh lúc này đèn đã được tắt hết, chỉ còn lại chút ánh sáng từ màn hình máy tính của Himuro.

Ngồi làm việc một lúc, anh ta ngã lưng ra ghế.

" Cuối cùng cũng xong rồi, mệt thật đó!"

Nói xong Himuro đứng bật dậy.

" Kiếm cái gì đó uống cho đỡ buồn ngủ rồi về nhà thôi!"

Ở phí cuối hành lang có một máy bán nước tự động, Himuro đến đó cho đồng xu vào máy để mua một lon cafe.

Nhấn nút một hồi vẫn không thấy lon nước rớt ra.

" Gì vậy chứ? Không lẽ nó bị hư à?"

" Đúng là hôm nay xui thật!"

Đang nói, Himuro bất giác nhìn ra cửa sổ ở cạnh đó.

Bên ngoài lúc này trợi đã tối đen, chỉ có tháp Tokyo và những tòa nhà lớn đang tỏ sáng rực rỡ.

Khi đang thưởng thức cảnh đêm, từ hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của cái cửa sổ. Ngoài hình ảnh của mình Himuro còn thấy một hình bóng ai đó đang nhìn chầm chầm về phái anh ta.

Hoảng hốt, Himuro quay người lại nhìn.

Trước mắt anh ta chỉ có một hành lang tối đen như mực.

Himuro vẫn đứng nhìn một lúc như muốn kiểm tra kỹ hơn.

" Không lẽ nhìn vào máy tính lâu quá đã khiến mình bị hoa mắt ư ?"

" Tốt nhất mình nên về nghĩ ngơi thôi!"

Himuro quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc để đi về.

Bỗng anh ta ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Nó gióng như mùi sát động vật đang phân hủy hòa huyện với mùi tanh của máu vậy.

" Mùi gì vậy chứ ?"

" Hình như là từ ngoài cửa truyền vào..."

Chưa nói hết câu, mặt của Himuro bỗng tái xanh đi, mắt mở to hoảng hốt tột độ.

Anh ta đang lùi về sau một cách chậm rãi, tay phải che miệng lại như không muốn phát ra tiếng động.

Trước cửa văn phòng xuất hiện một người không rỏ nam hay nữ, tóc dài tới gót chân, tay chân gầy gò gần như chỉ còn da và xương, khuôn mặt hốc hác và đặc biệt là đôi mắt không có nhãn cầu và mở to.

Nó đang đứng nghiêng đầu qua bên phải đầy quái dị, miệng cười kinh dị kéo dài đến mang tai. Có vẽ nó đang nhìn về phía Himuro.

Anh ta đang rất muốn chạy trốn nhưng nó đang đứng chắn trước của ra vào rồi. Nhưng bây giờ Himuro muốn chạy cũng chạy không được nữa vì chân anh ta đã mất cảm giác rồi gióng như nó đã bị hóa đá vậy.

Khi Himuro vẫn đang sợ hãi tột độ, thì thứ quái dị đó cất giọng lên vài nói.

" Người...có...thấy...mắt...của...ở đâu...không...?"

Đó là một giọng trầm rất khó nghe, nó yếu như giọng của một người sắp chết vậy.

" T..tôi...không biết!"

" Tôi...không thấy... đôi mắt nào cả!"

Himuro bất giác trả lời với giọng rung rẩy.

" Vậy... đôi mắt đó...của người...thì sao?"

" Nó trong... có vẽ... đep đó ?"

Nghe xong câu nói đó, Himuro trở nên hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh ta đổ mồ hôi đầm đìa khấp người, nhịp thở trở nên hổn loạn.

" Thôi xong rồi, mình...sẽ chết sao? Có ai không...làm ơn cứu tôi với!"

Himuro không thể thốt ra lời, nhìn anh ta lúc này chẳng khác gì một người câm đang kêu cứu hết.

Đột nhiên thứ quái dị đó lao thẳng đến Himuro với tốc độ cực nhanh khiến anh ta không kịp phản ứng lại.

Chợt có ai đó từ bên hông lao đến đẩy ngã anh ta ra khổi đường đi của thứ quái dị kia.

Cú đẩy làm lưng của Himuro va vào tường và ngồi bệt xuống sàng.

Người vừa cứu Himuro đang đứng chắn trước mặt anh ta để ngăn không cho thứ quái dị kia tiếp cận.

Do nhìn từ phía sau nên Himuro không biết người đó là ai.

" Ban ngày thì trốn chui trốn nhủi ở tầng hầm, tối đến lại thò mặt ra để gắng công những người về trễ, đúng là hèn hạ thật đó!"

Cậu thiếu niên kia đang nói với giọng điểm tỉnh, nhìn thấy cậu ta thứ quái dị kia khó chịu ra mặt.

Cậu ta lấy ra từ bên hông trái một thanh kiếm katana dài tầm 1m1, vừa nói cậu ta vừa dùng tai phải rút kiếm ra.

Tiếng kiếm rút ra tạo nên một âm thanh khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.

Dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ làm dạ lên anh sáng màu xanh lam nhạt ở lưỡi kiếm.

Khi nhìn thấy thanh kiếm, thứ quái dị kia bắt đầu sợ hãi

" Người chọn đi đầu thai hay muốn tan biến cát bụi đây ?"

Câu thiếu niên kia vẫn nói với một giọng điệu thản nhiên.

Không đáp lại, thứ quái dị kia đang cố chạy thoát thân.

Nó chạy với hai tay hai chân trong kinh dị vô cùng.

Khi Himuro nhìn lại đã không thấy người thiếu niên kia đâu cả.

" Đâu rồi...? Người khi nãy?"

Trong chớp mắt, cậu đang ở kế bên thứ quái dị kia.

" Xem ra người muốn tan biến thành cát bụi rồi!"

Không đợi nó kịp phản ứng, cậu ta đã vung kiếm từ trên xuống chém bay đầu của nó.

Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu biến thành khói và tan biến vào hư vô.

" Anh có sao không?"

Cậu thiếu niên quay lại hỏi thăm Himuro.

Himuro cũng nhanh chống đáp lại.

" Cảm ơn cậu. Tôi không sao, chỉ là hơi hoàn sợ chút thôi!"

" Mà cậu là...?

" Hả...!"

" Ông anh không nhận ra tôi à?"

Cậu thiếu niên hỏi lại Himuro với giọng ngạc nhiên.

" Hồi sáng tôi mới cho anh lời khuyên đấy, không nhớ à?"

" Là cậu sao? Ryoku-san!"

Himuro bất ngờ.

" Lẻn vào đây mệt lắm đấy, sau khi ngắt hết điện tôi phải chạy thang bộ từ đất lên tận đây đó."

Himuro cắt ngang hỏi Ryoku.

" Nè! Chuyện này là sao vậy? Cậu giải thích giúp tôi được không?"

" cũng được thôi, nhưng bây giờ tôi hơi đối rồi!"

" Vậy chúng ta đi ăn rồi cậu kể tôi nghe được chứ?"

" Để tôi bao cậu một bữa vì đã cứu tôi!"

" À không, tôi cứu là để trả nợ vụ hồi sáng mà. Với lại thấy người khác gặp nạn thì phải cứu, đó là đạo lí xưa nay rồi mà!"

" Thôi không sao cứ để tôi bao, cứ xem như anh em đi ăn một bữa đi!"

" Nếu anh đã nói vậy thì cũng không còn cách nào khác!"

" Được rồi đợi tôi thu xếp đồ đạc rồi ta đi!"

" Được thôi."

Sau khi Himuro thu dọn đồ xong thì hai người họ cùng đi đế một quán thịt nướng.

Ryoku Musashima là một người đưa hồn, đó là những người có khả năng nhìn thấy và chiến đấu với các linh hồn. Việc của họ là giúp các linh hồn lang thang, biết hối cải có thể đi đầu thai và đối với một số linh hồn đặc biệt đã hóa thành ác linh do hấp thụ quá nhiều linh khí của con người thì họ sẽ thẳng tay tiêu diệt chúng.

Linh hồn hút linh khí để tồn tại, và nếu hết quá nhiều thì nó sẽ kết tụ lại thành Sát Niệm. Sát Niệm càng lớn thì linh hồn đó càng mạnh.

" Thứ vừa tấn công anh là một hồn ma đấy!"

" Hồn ma ư ?"

Bọn chúng có tất cả là 4 bật.

Đầu tiên là Yêu Tinh, bọn này khá yếu thường sống nơi hoang vu, vắng vẻ và thường không gây hại đến con người. Trừ khi chúng bị đe dọa nên có thể xem là chúng vô hại.

Kế đến là Ma, đây là các linh hồn sau khi chết của con người. Một số linh hồn đi đầu thai, một số thì trở thành linh hồn lang thang do một số nguyên nhân nào đó. Những linh hồn đó sau khi lang thang một khoảng khá lâu thì chúng sẽ tìm kiếm linh khí để được tồn tại. Khi linh khi được hấp thụ quá nhiều sẽ trở thành sát niệm. Sát niệm đủ lớn sẽ phát triển lên bật tiếp theo.

Thứ ba là Quỷ, đây là dạng cao cấp hơn Ma. Lúc này do sát niệm quá lớn nên sức mạnh của chúng là không thể đoán được, chúng kháng gần như là tất cả các loại bùa, chú. Để tiêu diệt chúng chỉ có 2 cách, đó là dùng ánh sáng mặt trời hoặc dùng lửa đốt chúng.

Cuối cùng là Quái Vật, đây là những sinh vật được sinh ra từ tự nhiên nên sức mạnh của chúng có thể gọi là vô đối. Chúng thường ngụ ở những nơi con người không thể đặt chân đến nên là nước sông không phạm nước giếng.

Vừa ăn Ryoku vừa giải thích tỉ mỉ cho Himuro.

Himuro cũng tranh thủ kể về tình trạng của Nishida, xem Ryoku có cách giúp anh ấy không.

" Nếu như lời anh kể thì linh khí anh ta đã bị hút sách rồi, và có thể lúc đó là do linh hồn kia dẫn sát anh ta về."

" Với trường hợp này thì tôi không cứu được, xin lỗi anh!"

" Không không! đây cũng không phải lỗi của cậu mà!"

Himuro đan hai tay lại vào nhau cuối mặt xuống thất vọng.

" Nhưng nếu anh ta đủ may mắn còn sót lại dù chỉ là 1 ít linh khí và đủ ý chí muốn sống thì sẽ vượt qua được thôi!"

" Nhưng những trường hợp như thế rất hiếm xảy ra, trước giờ tôi chưa tận mắt thấy nên cũng không chắc!"

" Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho anh ấy thôi!"

" Phải! Cậu nói đúng, chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện thôi."

Sau khi trò chuyện xong, hai người bọn họ bắt tay chào tạm biệt nhau.

" Hẹn gặp lại cậu sau!"

" Ờ! Chỉ mong là lúc đó anh không bị ma hay quỷ dí mà thôi!"

" Haha... Cũng mong là vậy!"

Sau lời tạm biệt đó, hai người họ rời đi. Hẹn ngày không xa gặp lại.

Một tuần sau tại công ty của Himuro đang làm việc, Nishida đã đi làm trở lại. Mọi người đều vui mừng khi anh ấy quay lại.

Himuro thầm vui trong lòng.

" Có lẽ đấy là trường hợp hiếm hoi mà cậu nói nhỉ, Ryoku-san!"

Lúc này tại một góc trong thành phố, Ryoku đang ngồi trên một cái ghế dài và ôm bụng than thở.

" Đói quá! 3 ngày này mình chưa ăn gì hết, bây giờ bụng mình đang trống ầm ĩ rồi!"

" Hay là tìm Himuro-san ăn nhờ tiếp, không được như vậy chả khác gì lợi dụng cả!"

Khi Ryoku vẫn đang than thở thì có một nữ sinh đi ngang qua chỗ cậu đang ngồi.

Bỗng Ryoku im lặng gióng như cậu ta đã hết đói, vẽ mặt cậu ngạc nhiên như vừa nhận ra điều gì đó.

Cậu nhìn theo hướng nữ sinh vừa đi ngang qua, nhìn thì có vẽ cậu gióng một tên biến thái nhìn lén nữ sinh.

Nhưng vẽ mặt của Ryoku vô cùng nghiêm túc.

" Là Âm Khí sao?"