Chereads / Góc khuất của thế giới / Chapter 2 - Chap 2: Cô gái đầy âm khí

Chapter 2 - Chap 2: Cô gái đầy âm khí

Vài năm trước, tại một hòn đảo ở khá xa đất liền có một ngôi làng tên là Shinigami.

Người dân trong làng có một khả năng, đó là nhìn thấy được những thứ ( người thường không thể thấy ).

Làng Shinigami có truyền thống làm người đưa hồn, họ đã phát triển kỉ thuật chế tạo vũ khí có thể tác động được đến linh hồn.

Đa số những người đưa hồn đều là pháp sư dùng bùa, chú. Rất ít người sử dụng vũ khí khác.

Nhưng vẫn có một người dữ dụng Dạ Nguyệt Kiếm ( một loại đoản kiếm đặt biệt, dài 1m1. Được chế tạo để chiến đấu với linh hồn là chủ yếu ) để giết chết một con Quỷ khi chỉ mới 14 tuổi. Cậu nhọc đó tên là Ryoku Musashima.

Người dân trên đảo chủ yếu sống dựa vào nghề đánh cá là chính, còn đưa hồn chỉ là một nghề phụ không có thu nhập cao nên người đưa hồn ngày càng ít đi.

Nhận thấy điều đó, nên Ryoku đã quyết định vào đất liền để lập nghiệp. Vào lúc 18 tuổi Ryoku tạm biệt mọi người và chuẩn bị vào đất liền, do được dân là yêu mến từ lâu nên cậu đã được mọi người ủng hộ nhiệt tình, một số gom góp tiền, một số tặng thức ăn ( phần lớn là khô, cá,...).Cậu còn được một bác ngư dân tặng một con thuyền đánh cá củ để vào đất liền lập nghiệp.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cậu chào tạm biệt mọi người lần cuối trước khi rời đi.

" Ba, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, mọi người ở lại bảo trọng."

" Con đi đây."

Và cứ thế, con đường lập nghiệp của Ryoku chính thức bắt đầu.

Nhưng người tính không bằng trời tính, do khoảng cách từ đảo vào đất liền là khá xa nên thời gian lâu hơn dự tính.

Khi đi được nữa đường thì cậu chẳng may gặp bão, cơn bảo lớn kèm gió và sóng mạnh làm cho chiếc thuyền đánh cá bị hư nặng, hơn hết mọi yếu phẩm trên thuyền đều rớt xuống biển trong đó có cả tiền mà mọi người quyên góp cho cậu.

Sau khi cơn bão qua đi, chiếc thuyền đánh cá bị hư nặng nề, dường như nó có thể chìm bất cứ lúc nào. Khi cậu vẫn không biết nên giải quyết thế nào thì may mắn có một chiếc thuyền đánh cá của đất liền ở gần đó, Ryoku đã cầu cứu và nhờ họ giúp đỡ đưa vào đất liền.

Những ngư dân tốt bụng đã giúp đỡ cậu trong suốt quảng đường mà không đồi hỏi điều gì, Ryoku thầm nghĩ khi mình có tiền mình sẽ quay lại đãi họ một bữa no nê mới được.

Khi cậu được đưa vào đất liền, Ryoku đã cảm ơn các ngư dân một cách chân thành hết mức có thể rồi sau đó rời đi. Do không có tiền nên ai nhờ giúp gì cậu cũng giúp đỡ họ một cách nhiệt tình, nhờ vậy mới có một số tiền ít ỏi để cậu ăn đỡ đói. Vào thời gian rảnh buổi tối, cậu thường giúp đỡ các linh hồn lang thang hoàn thành tâm nguyện và đi chiến đấu với ác linh.

Cứ thế ngày qua ngày, tính đến nay đã được 1 năm kể từ lúc Ryoku đặt chân lên đất liền nhưng cậu ấy vẫn chưa dư được đồng tiền nào.

Quay trở lại hiện tại, lúc này Ryoku phát hiện một cô gái có âm khí rất mạnh.

Điều này là vô lí, vì con người phải sở hữu linh khí nhiều hơn âm khí. Chỉ có những người sắp chết mới có âm khi mạnh như vậy.

Nhưng người vừa rồi lại không có vẽ gì như người sắp chết cả.

" Chuyện này là sao vậy chứ ?"

Ryoku suy nghĩ một lúc, sau đó cậu ta quyết định đi theo để điều tra.

Đi được một đoạn Ryoku lại không đi theo nữa, vì cô ấy đã đi vào trường học.

" Gì vậy trời ?"

" Học viện nữ sinh Seito cơ à !"

Đây là một ngôi trường nữ sinh top 1 thành phố, nơi mà chỉ có những người quyền quí mới có thể học. Quy định ở đây là cấm nam giới vào trường khi không có phận sự.

" Thôi! Đành đợi lúc khác điều tra vậy !"

Ryoku thất vọng rời đi, lang thang trên đường được một lúc chợt cậu ta thấy một quán mì Udon đang treo bảng tuyển nhân viên phục vụ.

" Trước mắt mình cần phải lo thân mình trước đã."

Chớp cơ hội, Ryoku đi vào quán nhằm mục đích xin việc.

Cùng lúc đó, ở trường nữ sinh Seito. Cô gái mà Ryoku vừa theo dõi đã vào đến lớp, cô gái này tên là Yukino Mito. Hoa khôi của trường nữ sinh, cô ấy sở hữu mái tóc đen dài đến lưng cùng với gương mặt xinh đẹp nổi trội. Đi cùng với vẽ đẹp là thành tích học tập luôn đứng nhất trường.

Chưa hết, cô ấy còn là tiểu thư của một gia đình quyền quí bật nhất thành phố. Do không thích tỏ vẻ dựa hơi gia đình nên cô thường hay đi bộ đến trường thay vì đi xe riêng của gia đình. Yukino thường ít nói chuyện với những bạn bè xung quanh nên bạn bè hay gọi cô với biệt danh là " công chúa lạnh lùng".

Hôm nay cũng là một ngày vô cùng bình thường như bao ngày khác của cô, khi vào đến lớp Yukino đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.

" Chào buổi sáng, Yukino-chan!"

" Vâng! Chào buổi sáng! "

Cô vào chổ ngồi của mình rồi chống càm nhìn ra cửa sổ, mọi người đều nhìn và ngưỡng mộ vẽ đẹp của cô.

Ngồi một lúc, Yukino ngó nghiêng nhìn xung quanh như thể muốn tìm ai đó.

" Touka- chan vẫn chưa đến lớp nữa sao!"

Touka Mizuhara là người bạn thân từ nhỏ của Yukino, cô ấy là một người năng động, nhiệt huyết, hòa đồng với mọi người. Touka là một học sinh ngoan, cô ấy luôn được thầy cô và bạn bè hết mực yếu quí.

Một lúc sau, tiếng chuông vào lớp reo lên. Giáo biến vào lớp và thông báo.

" Hôm nay, Touka- san xin nghỉ vì lí do bị cảm nên không đến lớp được."

Yukino bất ngờ khi nghe giáo viên nói Touka xin nghỉ vì bị cảm. Cô ấy biết rất rỏ, Touka là một người không dễ bị bệnh từ nhỏ với lại hôm qua Touka còn vô cùng khỏe mạnh nên Yukino bắt đầu có chút lo lắng cho Touka.

Mọi người trong lớp bắt đầu bàn tán.

" Nè nè! Lần này không lẽ là Touka- chan sao!"

" Là người thứ 5 rồi đó!"

" Trật tự! "

Giáo viên khằng giọng nói rồi sau đó bắt đầu tiết học.

Yukino cầu nguyện cho Touka.

" Mong là không có chuyện gì xảy ra với cậu ấy!"

Gần đây ở trường nữ sinh Seito có một số lời đồn rằng nữ sinh mất tích không rõ nguyên nhân. Vài tuần trước có một nữ sinh, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ bơi lội. Do mong muốn đạt kết quả tốt trong cuộc thi sắp tới nên cô ấy đã ở lại tập luyện quá giờ và kêu bạn bè trong cùng câu lạc bộ về trước.

Nhưng đến ngày hôm sau nữ sinh đó lại không đi học, bạn bè đến nhà thì gia đình bảo rằng cô ấy bị bệnh, đôi lúc có người thấy xe cảnh sát ở trước của nhà họ nữa. Và cứ thế liên tiếp có thêm một số vụ tương tự như vậy xảy ra. Nạn nhân đều là các học sinh hoạt động câu lạc bộ quá giờ và cho đến hiện tại Touka là trường hợp thứ 5. Có vẽ điều này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Mặt khác, lúc này Ryoku đã xin được việc và đang thực tập ở quán mì Mido. Nhờ có sự nhanh nhẹn và tháo vát của mình, Ryoku đang làm rất tốt công việc phục vụ này.

" Xin chào quí khách! "

" Mời quí khách gọi món!"

Ngay lúc này, Ryoku đang rất nghiêm túc để làm việc.

" À ùm...lấy cho chú một phần Udon bình thường đi!"

" Vâng!"

" Taiju- san! Cho một phần Udon thường!"

" Có ngay đây!"

Taiju Midorin một người đàn ông 37 tuổi chủ của quán mì Mido, ông có một đứa con trai 7 tuổi. Vợ ông đã qua đời do khó sinh, nên ông đã một mình nuôi dạy con mình một cách tốt nhất và cố gắng không để thằng bé chịu thiệt thòi điều gì. Tuy bề ngoài ông có vẽ to lớn và đáng sợ, nhưng ông lại ấm áp và dễ mến vô cùng. Những người khác quen luôn giành những lời tốt đẹp cho ông ấy.

Con trai của ông ấy tên là Masao Midorin, cậu bé tuy nhỏ tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện, sau mỗi giờ học cậu thường xuyên giúp đã ba một số việc vặt của quán. Ở trường thì luôn đạt thành tích cao và được thầy cô, bạn bè yêu mến.

Đặt biệt ở quán còn có một thứ giúp lôi kéo khách hàng. Đó là Miêu Tài, một loại linh thú hình mèo đã xuất hiện từ rất lâu khi con người mới biết giao dịch với nhau. Nó thu hút khách hàng đến với nơi mà nó đang ở và giúp chủ nhà làm ăn, kinh doanh thuận lợi. Nhưng nó chỉ ở lại trong một đời chủ, tức là khi Taiju sang quán lại cho ai đó hoặc Masao lớn lên và được ba truyền lại thì Miêu Tài sẽ rời đi. Nó đi lang thang một cách vô định đến khi tìm được nơi thích hợp.

" Không ngờ lại tình cờ gặp miêu tài ở đậy, Taiju- san đúng là may mắn thật đó!"

Lúc này, Masao vừa mới đi học về. Vẽ mặt của cậu nhóc có vẽ không được vui, Masao chào cha rồi bắt đầu phụ việc quán mà không nói gì.

" Nhóc đó là Masao à, trong thằng nhóc có vẽ không được vui cho lắm!"

Nhân lúc khách vắn bớt, Ryoku bắt chuyện với Masao.

" Chào nhóc! Anh đã nghe chú Taiju kể về nhóc nhiều lắm đó!"

" Là anh phục vụ mới ạ!"

" Cứ gọi anh là Ryoku được rồi!"

" Không dấu gì anh, chị của bạn thân em đã gặp chuyện. Chị ấy rất hay tới quán chơi với em và giúp đỡ cha, nên dần dần em đã xem chị ấy như chị ruột của mình."

" Chị ấy tên là Touka Mizuhara."

Masao bắt đầu kể cho Ryoku nghe về chuyện của Touka, rằng cô ấy đã mất tích tối qua gia đình và cảnh sát đều không tìm. Sau đó thằng bé còn kể về một số tin đồn ở trường Seito do bạn thân của Masao nghe Touka kể lại tên nhóc đó là Haru Mizuhara.

" Hể...nghe nhóc kể thì có một vài chi tiết kỳ lạ thật!"

Ryoku thầm nghĩ.

" Chắc phải đến đó một chuyến rồi!"

Cậu đặt 2 tay lên vai Masao và trấn an.

" Nhưng mà sẽ không sao đâu, cảnh sát sẽ tìm được thôi. Nên là em hãy phấn chấn lên mà cầu nguyện cho cô ấy đi!"

Nghe Ryoku động viên, Masao đã phấn chấn trở lại.

" Vâng! Em sẽ cầu nguyện cho chị ấy!"

" Ừ tốt lắm!"

Nhìn Ryoku và Masao nói chuyện, từ phần bếp Taiju đang cười hạnh phúc.

Sau một ngày thử việc thì Ryoku cũng đã tan làm.

" Từ ngày mai cậu sẽ làm nhân viên chính thức nhé!"

Ryoku ngạc nhiên.

" Chú nói thật chứ!"

" Nhưng cháu chỉ mới thử việc được hôm nay thôi mà!"

" Chỉ cần nhìn qua cách làm việc, cách nói chuyện và ứng xử thì tôi đã biết cậu là người như thế nào rồi. Cậu là một người tốt, nên là đừng phụ lòng tôi đó!"

Ryoku vui mừng đáp lại.

" Dạ vâng! Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ!"

" Thôi cũng trễ rồi cháu xin phép về ạ!"

" Ừm! Đi đường cẩn thận!"

" Vâng ạ! Cảm ơn chú vì ngày hôm nay, cháu tạm biệt ạ!"

" Ừ...được rồi! Mai gặp lại!"

Sau khi tạm biệt Taiju, Ryoku lập tức phi thật nhanh đến trường Seito.

" Bây là 22h10m rồi chắc không còn ai ở đó đâu nhỉ !"

Chạy một lúc cậu cũng đã đến nơi, lúc này chỉ có một ông bác bảo vệ ở cổng để canh gác.

" Lỏng lẻo quá nhỉ!"

Ryoku leo qua tường rồi lẻn vào, do cậu mặt bộ đồ màu đen thường ngày nên tham dò vào ban đêm khá dễ dàng đối với cậu.

Chạy một lúc trong khuôn viên trường mà cậu vẫn chưa tìm được gì.

" Lạ thật! Âm khí nồng nặc mà không biết phát ra từ đâu."

" Mà hơn nữa cái trường này lớn thật, chạy nãy giờ mà vẫn chưa hết cái khuôn viên này."

" Xây cái trường lớn như này làm gì không biết!"

" Nhưng cũng may là ông bảo vệ đã tuần tra xong, nên mình hành động cũng thoải mái!"

Ryoku bắt đầu đến một số nơi có thể liên quan như là bể bơi, phòng câu lạc bộ,...

" Chán thật! Nó bị khóa rồi!"

Khi Ryoku đi đến gần cái nhà kho, nó nầm một góc khuất ở sân sau.

Bỗng cậu nhận ra điều gì đó.

" Là muồi Sát Niệm! Không nhầm được!"

Không suy nghĩ nhiều, Ryoku lập tức chạy thật nhanh đến nhà kho và phá cửa xông vào.

Khi vào trong cậu chợt đứng hình một lúc.

" Cái quái gì thế này!"

Bên trong nhà kho có 3 con Ngạ Quỷ đang hút linh khí của 3 nữ sinh, cạnh đó có 2 cái sát đang phân hủy, có vẽ như đó là sát của 2 nạn nhân đầu tiên.

" Là Ngạ Quỷ sao?"

" Không chỉ một mà tận 3 con!"

Ngạ Quỷ là một phân loài cao cấp của ma, chúng mạnh hơn Ma nhưng lại yếu hơn Quỷ. Khoảng cách sức giữa chùng và Quỷ không đáng kể.

Ngạ Quỷ thường hành động đơn độc và hút linh khí của người sống để tồn tại giống Ma, nhưng lại không sợ bùa, chú giống Quỷ. Đặc biệt là chúng rất thông minh.

" Mấy năm trong nghề rồi mà đây là lần đầu mình thấy Ngạ Quỷ hoạt động theo nhóm đó!"

Trong lúc Ryoku còn suy nghĩ thì 3 con Ngạ Quỷ bay tới tấn công cậu với một tốc độ kinh hồn. Chúng không có chân, toàn thân gầy gò cùng lớp da màu đỏ. Chúng có răng nanh và đôi mắt trắng không có đồng tử, đặc điểm nổi bật là một cái sừng nhọn trên một cái đầu trọc.

Khi thấy chúng lao đến, theo phản xạ Ryoku nhảy lùi về phía sau nhưng từ khi nào một con đã ở ngay phía sau cậu. Nó vung tay với lực cực mạnh về phía Ryoku, trong chớp mắt cậu rút Dạ Nguyệt Kiếm ở bên hông ra để chặn đòn tấn công.

Trong khi đo khi đó một con khác chớp cơ hội tấn công từ sau lưng cậu, Ryoku dùng chân đạp mạnh vào con trước mặt và xoay người giữa không trung né chiêu của con Ngạ Quỷ ở phía sau.

Khi vẫn còn đang lơ lững trên không thì con còn lại tấn công từ trên lao xuống, trong tư thế ngửa người lên trên, Ryoku dùng hai tay cầm kiếm chém từ phải sang trái. Một nhát chém từ mạng sườn bên phải lên đến bả vai bên trái làm cho nó đứt làm hai.

Khi đáp đất Ryoku lập tức lùi lại giữ khoảng cách với bọn chúng. Mọi hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong vài giây mà thôi.

" Nhanh quá, bọn chúng phối hợp quá ăn ý dường như là không có khoảng trống luôn vậy!"

Trong khi đó con Ngạ Quỷ vừa bị Ryoku chém làm hai đã tái tạo lại như chưa từng bị gì.

Bỗng có một giọng nói vọng đến.

" Ai ở bên đó vậy?"

Đó là Yukino, cô ấy muốn tìm hiểu về sự thật cảu lời đồn nên đã lén ở lại.

Khi vừa nghe giọng nói của Yukino một trong ba con Ngạ Quỷ đã lao đến muốn tấn công cô bé.

Yukino vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên vẫn không phản ứng kiệp và đứng bất động.

Khi con Ngạ Quỷ sắp chạm vào Yukino thì nó đã bị Ryoku chém đứt đầu.

"Lùi lại một chút đi!"

Ryoku chắn trước mặt Yukino, hai tay cầm chặt chuôi kiếm và chỉa mũi kiếm về phía bọn Ngạ Quỷ.

Yukino đang sững sờ khi thấy con Ngạ Quỷ đang mộc lại đầu.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

" Anh là ai? Còn những thứ kia là gì vậy?"

" Bây giờ không có thời gian giải thích đâu!"

" Việc của cô bây giờ là chạy đến chổ nhà kho và đưa những người còn sống đến nơi an toàn là được rồi!"

" Nhà kho ư...!"

" Nhanh lên đi nếu họ ở trong đó quá lâu sẽ bị Sát Niệm giết chết đó!"

" Tôi sẽ ngăn chúng tấn công cô, vì vậy hãy tập trung đi!"

" T...tôi biết rồi!"

Nói xong, Ryoku lao lên chiến đấu với cả 3 con Ngạ Quỷ cùng một lúc để câu thời gian cho Yukino.

Mỗi lần có một con định tấn công Yukino thì Ryoku sẽ chặn nó lại ngay lập tức.

Nhờ sự yểm trợ của Ryoku, Yukino đã đến được nhà kho. Cô sững người một lúc vì cảnh tượng trước mắt, cô rung rẩy sợ hãi. Nhưng cô đã kiềm chế và cứu những người còn sống ra.

" Là To...Touka- chan, may quá cậu ấy vẫn còn sống. Chắc người thanh niên kia sẽ có cách cứu cậu ấy, việc của mình là cứu những người còn sống ra khổi đây."

Một lúc sau, Yukino đã cứu ba người còn sống ra khổi nhà kho và đến một góc an toàn để nấp.

" Coi bộ cô ta đã cứu họ thành công rồi nhỉ, giờ chỉ còn cách giết lũ này thôi!"

" Nhưng bọn này kháng bùa, chú và cả Dạ Nguyệt kiếm. Nếu như có hỏa bộc( một loại vũ khí nhỏ tròn, có thể phát nổ và đốt cháy) ở đây thì tốt quá. Tiết là nó chìm xuống biển hết rồi."

Để tiêu diệt Ngạ Quỷ chỉ có 3 cách. Một là phơi trước ánh sáng mặt trời, hai là dùng vũ khí đặt chế làm ra để giết nó và cuối cùng là dùng lữa thiêu rụi nó.

Khi đang bế tắt thì chợt Ryoku thấy Yukino đang nấp gần đó.

" Nè cô kia! Cô có thứ gì tạo lữa được không?"

Yukino giật mình bất ngờ rồi đáp lại.

" Lửa sao? Chỉ cần có lữa là được phải không?"

" Bất cứ thứ gì có thể tạo ra lửa đều được!"

" Vậy thì anh đợi tôi một chút!"

Nói xong Yukino lập tức chạy nhanh đi đâu đó.

" Có thể tin tưởng được không đây!"

Một lúc sau, khi này Ryoku đã đuối sức vì đã chiến đấu quá lâu và đói bụng. Cậu ta hoàn toàn thừa sức chém đầu cả 3 con, nhưng sau đó nó sẽ lại tái tạo như củ nên Ryoku quyết định tiết kiệm sức.

" Chắc không thể tin vào cô gái kia rồi, đành câu giờ tới bình minh vậy!"

Khi con Ngạ Quỷ lao thẳng đến tấn công Ryoku, câu lách người qua để nến đòn nhưng bỗng cậu trượt chân và ngả.

Nhân cơ hội 2 con Ngạ Quỷ nhấm vào đầu cậu và tấn công.

Ryoku nhanh chống lộn người về phía sau để né nhưng cậu vẫn bị một vết thương trên mặt.

" Khó chịu thật đó! Nếu cứ thế này sớm muộn gì thì mình cũng bị tụi nó giết thôi!"

Lúc này người cậu đã be bét vết thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn ảnh hưởng đến việc tấn công và né tránh.

Đúng lúc đó.

" Này! anh kia!"

" Hòa tan hai thứ đó lại nó sẽ cháy!"

Yukino đã quay trở lại và ném cho Ryoku 2 lọ thủy tinh bịt kín, bên trong dường như đang chứa thứ chất lỏng gì đó.

Ryoku lập tức cho kiếm vào vỏ rồi chụp 2 lọ thủy tinh một cách cẩn thận bằng 2 tay.

" Thứ này cháy được sao?"

Không nghĩ nhiều Ryoku cầm 2 lọ thủy tinh bằng tay trái và dùng tay phải rút kiếm ra.

" Tàn đời tụi mầy tồi!"

Trong chớp mắt, Ryoku đã biến mất và xuất hiện đột ngột ở kế bên con Ngạ Quỷ gần cậu nhất.

Khi nó chưa kịp nhận ra điều gì thì đầu nó đã lùa khổi cổ.

Sau đó con thứ 2 lao đến với tốc độ cực nhanh nhưng Ryoku đã nhảy lên cao và né được chiêu của con thứ 2, cậu xoay người chặt đầu nó một cách dứt khoát.

Khi con cuối cùng vừa định lao lên thì đầu nó đã rớt xuống đất rồi.

Không cho bọn chúng kịp tái tạo, Ryoku gom sát chúng lại sau đó ném 2 lọ thủy tinh vào đống sát của bọn chúng rồi nhanh chóng lùi ra xa. 2 thứ chất lỏng hòa quyện vào nhau tạo thành một vụ nổ nhỏ rồi bốc cháy dữ dội.

Từ sát của bọn chúng phát ra tiếng la hét chối tai, một lát sau lửa cũng tắt và chỉ còn lại một đống tro.

Yukino tiến lại gần Ryoku và hỏi.

" Anh giải thích được rồi chứ!"

Ryoku giải thích sơ qua về bọn Ngạ Quỷ và Tiễn Hồn Sư (người đưa hồn) cho Yukino.

" Trên đời này thật sự tồn tại những thứ này sao?"

" À mà này! Thứ chất lỏng cô đưa tôi là gì vậy?"

" À! Đó là dung môi Aceton đó, khi ta cho Hydro peroxide hòa tan với dung môi Aceton thì sẽ tạo ra Aceton peroxide một chất rất dễ cháy trong môi trường oxi."

" Khi nãy tôi đã lẻn đến phòng bảo vệ để lấy chìa khóa đến phòng hóa học để điều chế Hydro peroxide sau đó đến phòng y tế để tìm một ít dung môi, nhưng xui là nó được cất khá kỉ nên mới lâu như vậy, xin lỗi anh nha!"

Nghe Yukino giải thích, Ryoku gần như không hiểu gì nên chỉ biết gật đầu.

Chợt Yukino nhớ ra gì đó.

" Thôi chết! Anh mau đi cứu họ đi!"

Yukino dẫn Ryoku đến chổ 3 nạn nhân còn sống.

Ryoku xem sơ qua tình trạng của họ.

" Cũng may là Ngạ Quỷ hút linh khí chậm hơn ma rất nhiều, nên là những người này vẫn còn cứu được!"

Nói xong cậu rút kiếm ra.

" Này! anh định làm gì vậy?

" Cứu họ chứ làm gì!"

Ryoku dùng mũi kiếm đâm nhẹ vào đầu ngón áp út ở bàn tay trái của nạn nhân, để cho nó rỉ máu ra rồi cậu lấy ra một lá bùa đặt vào lòng bàn tay trái của nạn nhân rồi cho nắm chặt lại. Sau đó cậu làm tương tự với 2 nạn nhân còn lại.

" Chỉ cần để họ như này và đợi đến trời sáng là xong!"

" Chỉ tiết là vẫn còn 2 người không cứu được, giá như tôi biết vụ này sớm hơn!"

Vừa nói Ryoku vừa nhìn về phía nhà kho với vẽ mặt đượm buồn.

" Vậy tàn ở đây tôi nhờ cô giải nha!"

" Ừm! Cứ giao cho tôi!"

" Một lần nữa, xin cảm ơn anh!"

" Vây thôi tạm biệt!"

Nói xong Ryoku lặm lẽ rời đi. Sau khi rời khổi trường Seito, Ryoku đên công viên và nằm lên cái ghế dài để ngủ một giấc.

" Mong là giất ngủ này binh yên!"