Chereads / Góc khuất của thế giới / Chapter 3 - Chap 3: Bí ẩn trong thang máy

Chapter 3 - Chap 3: Bí ẩn trong thang máy

Sau khi tiêu diệt 3 con Ngạ Quỷ ở trường Seito, Ryoku đã có một giất ngủ ngon lành tới sáng ở công viên.

Bây giờ là 5h00m sáng, Ryoku đang dùng nước trong công viên để rửa mặt rồi sau đó băng bó vết thương bằng một số băng gạc mà cậu vừa mua từ vài ngày trước rồi sau đó đến quán Mido để làm việc.

Lúc này quán mì vẫn chưa mở cửa, Ryoku phải đi vào bằng cửa sau của quán lúc này đã mở sẵn.

" Chào buổi sáng, Taiju- san!"

" Ồ! Chào buổi sáng! "

" Ngày đầu làm chính thức mà cậu đến sớm quá nhỉ!"

" Dạ vâng! Cháo có thối quen hay dậy sớm mà không biết làm gì, nên đi đến đây xem có giúp được gì không ấy mà!"

Taiju ngạc nhiên khi thấy Ryoku bị thương.

" Ơ kia! Sao cậu bị thương vậy?"

" A là cái này sao ạ?"

" Chuyện là lúc tối qua trên đường về, cháu bị mấy tên lưu manh chặn đường cướp tiền."

" Mà xui cho chúng là lúc đó cháu chỉ có đúng 10¥ trong người, nên là chúng đã đánh cháu một trận rồi lấy 10¥ cuối cùng đó đi luôn."

Taiju tỏ ra thương cảm.

" Thời đại này nhiều người xấu như vậy sao, có 10¥ mà chúng cũng lấy nữa à!"

" Cậu bị thương như vậy thì hôm nay cậu cứ việc nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe rồi thì quay lại làm cũng không được!"

Ryoku nhanh chóng từ chối

" Dạ thôi! Cháu không sao đâu ạ, xưa nay cơ thể cháu vốn khỏe mạnh lắm nên mấy vết thương này không ảnh hưởng gì đâu, chú cứ yên tâm!"

" Umh...Nếu cậu đã nói thế thì đành vậy, nhưng nếu cảm thấy không khỏe thì hãy nói cho chú biết nhé!"

Ryoku hớn hở đáp.

" Vâng ạ! Cháu sẽ cố gắng!"

" À mà nhóc Masao vẫn còn ngủ sao ạ?"

" Không đâu, thằng bé đã dậy rồi. Bây giờ chắc nó đang chuẩn bị vài thứ trước khi đến trường đấy!"

" Vậy cháu xin phép vào trong trò chuyện với thằng bé một chút được không ạ?"

" Ừ được chứ! Dù gì bây giờ cũng chẳng có gì để nhờ cậu giúp mà!"

" Cảm ơn chú, vậy cháu xin phép ạ!"

Trò chuyện với Taiju xong, Ryoku vào trong nhà đền tìm Masao cùng trò chuyện.

Căn nhà của Taiju ở ngay sau quán mì, đó là một căn nhà trung bình có 2 tầng, không quá to cũng không quá nhỏ, đủ để hai người sinh hoạt thoải mái.

Lúc này Masao đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

" Thế à! Vậy có vẽ mọi chuyện đã ổn rồi nhỉ?"

" Ừm, ừm...!"

" Vậy hãy gửi lời hỏi thăm của nhà tớ đến chị ấy nhé!"

" Ừm... Vậy lát gặp lại ở trường nha!"

" Tạm biệt! "

Khi Masao vừa cúp máy thì đúng lúc có tiếng gõ cửa.

" Vâng đến ngay đây!"

" Chào buổi sáng! Nhóc Masao!"

" Ủa! Ryoku- san, anh đến sớm vậy ạ!"

" À, tại anh dậy sớm mà không biết làm gì nên đến quán xem có phụ được gì cho chú Taiju không ấy mà!"

" Ơ kìa, anh làm gì mà bị thương vậy?"

" À chuyện là..."

Ryoku nhanh chống bịa ra một tình huống gặp cướp để qua mặt Masao.

"... Chuyện là thế đó!"

Masao nhìn Ryoku với vẽ thăm dò và nói.

" Anh nói dối! "

" Ể... Gì chứ?"

" Từ nhỏ em đã thấy cha nói dối nhiều rất lần để tránh làm em buồn, nên em có thể nhìn và phát hiện ra những biểu hiện nói dối!"

" Ui trời! Thằng bé lợi hại vậy à!"

Không có lựa chọn nào, Ryoku đành phải kể lại chuyện vào tối hôm qua cho Masao nghe.

" Được rồi, vậy anh sẽ kể cho nhóc nghe. Nhưng nhóc phải hứa là không kể cho người khác nghe đó!"

Masao dứt khoát trả lời.

" Em sẽ không hé nữa lời!"

" Vậy chúng ta ngoéo tay đi!"

" Vâng!"

Hai người họ ngoéo tay và hứa sẽ không nói cho người ngoài biết bí mật này.

Và thế là Ryoku đã kể lại toàn bộ sự việc ở trường Seito cho Masao nghe.

"... Chuyện là vậy đó, có vẽ nói ra sẽ không ai tin ma quỷ có tồn tại nhưng mà..."

" Đỉnh thật đó!"

" Hả...?"

" Vậy anh chính là người đã cứu họ sau, tuyệt thật đó!"

" À... Không tuyệt như nhóc nghĩ đâu!"

" Lúc nãy Haru mới gọi cho em để thông báo về tình hình của chị Touka đó ạ!"

" Haru sao?"

" Cậu ấy là bạn thân em và em trai của chị Touka đó ạ!"

" Vậy Touka cô ấy sao rồi?"

" Cậu ấy nói chị Touka đang ở bệnh viện để điều trị, hiện tại thì sức khỏe đang dần chuyển biến tốt và bác sĩ cũng nói là không sao nên có thể chị ấy sẽ sớm xuất viện thôi!"

" Nếu vậy thì tốt rồi, vậy nhóc kia có biết nguyên nhân của vụ mất tích không?"

" Cậu ấy nói đó là do một băng cướp muốn bắt cóc tống tiền nhưng vì 2 nạn nhân đầu tiên đã nhìn thấy mặt thật tên thủ lĩnh nên chúng đã giết người diệt khẩu và may mắn là cảnh sát đã điều tra ra rồi bắt giữ tất cả bọn chúng. Cha của Haru kể lại cho cậu ấy như vậy đó!"

Ryoku thầm vui trong lòng vì cuối cùng bọn họ cũng an toàn và cũng thầm cảm ơn cô gái hôm bữa đã giúp cậu che dấu sự thật.

" Vậy là cô gái đó đã giữ đúng lời hứa rồi nhỉ!"

Đột nhiên Masao muốn nghe Ryoku kể về công việc Tiễn Hồn Sư ( người đưa hồn ) của cậu, nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của thằng bé dành cho cậu thì Ryoku không thể nào mà từ chối được.

Và rồi, Ryoku đã ngồi kể chuyện về công việc của cậu cho Masao một lúc, cho đến khi thằng bé phải đi học thì cậu mới được dừng lại.

" Vậy thôi, khi nào anh có thời gian nhớ kể cho em nghe tiếp nha!"

" À...ừ, được thôi!"

" Vậy thưa cha, thưa anh, con đi học đây ạ!"

" Ừ! Đi đường cẩn thận nha con trai!"

" Vâng ạ!"

Nói xong, Masao vẫy tay chào tạm biệt rồi đi học.

" Có vẽ cậu đã làm thân với thằng bé thuận lợi rồi nhỉ!"

" Vâng ạ!"

Hôm nay khách vẫn đến đông như mọi khi, Ryoku đang vô cùng bận rộn với công việc của mình.

" Mình phải cố gắng hết sức thôi!"

Đến trưa, lúc này là 11h30m. Khách hàng cũng ít dần đi.

Chợt có một vị khách đặc biệt đến.

Đó là một thanh niên cao lớn, cao tầm 2m và rất lực lưỡng. Anh ta mặt một bộ đồ khá lịch sự gồm: một cái áo khoác dài mà xanh dương tối và một chiếc áo cổ rùa mà đen, chiếc quần jean đen dài cùng với đôi dài thể thao màu đen trắng.

Ánh mắt anh ta nhìn rất sắt bén, tóc đem hơi dài và được vuốt ngược ra sau nhưng vẫn để rũ một vài cộng xuống.

Người thiếu niên vào bàn ngồi xuống ghế và nói to.

" Cho một bát Udon lớn!"

Giọng nói to đến mức mọi người đang ăn cũng phải quay lại nhìn anh ta.

Chợt Ryoku nhận ra điều gì đó.

" Ủa! Là Kenji- san phải không?"

Người thiếu niên nhìn Ryoku như đang cố nhớ cậu là ai.

" Hả...? Cậu là...?"

" Yuyoku phải không?"

Ryoku nhìn với vẽ như biết trước kết quả.

" Là Ryoku mới đúng, mấy năm không gặp ông anh vẫn như xưa nhỉ!"

" Ồhh, là Ryoku! Haha...xin lỗi nhóc nhé!"

" Nhóc làm thêm ở đây à?"

" Vâng! Tôi mới vô đất liền gần đây thôi!"

" Vậy nhóc mau đem đồ ăn ra đây đi! Anh đói rồi!"

" Vâng, ông anh chờ chút nhé!"

" Taiju- san! Cho một phần Udon lớn!"

" Có ngay đây!"

Kenji Hinomura là một người bạn thân của Ryoku khi còn ở làng Shinigami. Năm nay Kenji đã 26 tuổi, rời đảo năm 16 tuổi vào Kyoto để định cư và làm việc. Hiện tại anh ta đang làm chủ của cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Ngoài ra cậu ta còn là một Tiễn Hồn Sư mạnh mẽ, Ryoku cũng từng thừa nhận là Kenji mạnh hơn mình rất nhiều.

Vào buổi trưa, lúc này là 12h20m. Khách lúc này chỉ còn vỏn vẹn vài người, Ryoku đang khá rảnh rỗi nên xin phép Taiju cho cậu ta trò chuyện với Kenji một chút.

" Ừm! Cũng được thôi, tranh thủ thời gian này thư giãn cũng tốt. Dù gì thì cậu cũng đang bị thương mà!"

" Sáng giờ cậu cũng đã làm rất tốt rồi!"

" Vâng! Cảm ơn chú!"

Lúc đó Kenji cũng vừa ẵn xong, anh ta đã ăn 9 bát Udon lớn và có vẽ như anh ta vẫn còn có thể ăn tiếp.

" Yoh! Vẫn ăn khỏe như trước nhỉ, Kenji- san!

" À ừ, cũng bình thường thôi!"

" Khi đi ngang đây, anh thấy sự hiện diện của Miêu tài nên tò mò không biết quán này có gì mà Miêu Tài lại ở lại. Nên vào ăn thử cho biết!"

" À, ra là vậy!"

" Lúc đi xin việc tôi cũng bất ngờ khi thấy Miêu Tài ở đây đó!"

" Này, nhóc bị thương à, là kẻ nào vậy!"

" À! Cái này là..."

Ryoku kể lại việc chiến đấu với 3 con Ngạ Quỷ cho Kenji nghe.

" Ồ! Tận 3 con cơ à, cũng hiếm đó!"

" Haha, coi bộ nhóc đã trưởng thành rồi nhỉ!"

Kenji cười và nói với giọng to rỏ và dứt khoát.

" À mà theo tôi nhớ là ông anh đang ở Kyoto kia mà!"

" Lên Tokyo có việc gì không!"

" À, là giải quyết công việc người quen nhờ thôi!"

" Nhóc muốn biết không?"

" Để làm gì?"

" Việc này rất có thể là do " Chúng " gây ra!"

" Ông anh nói thử xem!"

" Hai ngày trước, tại một tòa chung cư ở quận Haido có xảy ra một vụ án mạng. Hiện trường là bên trong thang máy, nạn nhân được phát hiện trong tình trạng không còn sự sông, khám nghiệm tử thi lại không có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể mà điều đặt biệt là nạn nhân không còn một giọt máu nào trong người cả. Cứ như bị rút cạn máu vậy!"

Ryoku hỏi kenji thêm một vài thứ.

" Vậy ở thang máy có tìm thấy dấu vết gì của hung thủ không, như là vết trầy hay dấu vân tay chẳng hạn!"

" Người ta đã điều tra mọi thứ và không có kết quả gì cả, và đến khi xem lại camera trong thang máy lại càng bế tắc hơn. Cụ thể là khi nạn nhân vào thang máy, mọi việc đang rất bình thường, nhưng một lúc sau camera lại mất kết nói trong vòng 5 phút và sau khi có kết nối lại thì nạn nhân đã nằm bất động rồi."

" Vậy à! Xem ra khả năng rất cao là do "chúng"!"

" Nếu nhóc có hứng thú thì tối nay ta đi xem thử !"

" Vậy cũng được, sau giờ làm tôi sẽ đến!"

" Haha... Tốt lắm! Anh sẽ đợi nhóc!"

Nói chuyện một lúc, Kenji đứng lên trả tiền và rời đi.

Lúc này là 22h00m, Ryoku sau khi tan làm lập tức đến điểm hẹn với Kenji trước đó.

" Hôm nay sao lạnh vậy chứ!"

" Chắc ngày mai mình nên tìm nhà trọ để ở thôi mùa đông gần đến rồi, dù gì thì mình cũng có thể ứng trước tiền lương để xin thuê trọ mà nhỉ!"

Đi được một lúc thì Ryoku cũng đến điểm hẹn.

" À! Kia rồi!"

Từ phía xa xa, có một bóng người to lớn đang đứng sừng sững giữa màn đêm.

" Ồ! Nhóc đến rồi à!"

" Vâng! Đây là chổ mà ông anh nói à?"

" Phải! Chỉ ở ngoài thôi cũng đã cảm thấy âm khí dầy đặc rồi đúng không!"

" Ủa! Cái ba lô ô của ông anh đang đeo đựng gì vậy?"

" À! Chứa một số thứ thôi ấy mà!"

Nói xong Kenji nhìn sơ qua Ryoku một lúc rồi nói.

" Là Dạ Nguyệt à!"

" Vâng! Tại vì nó quen tay với phù hợp với cách chiến đấu của tôi!"

" Tốt! Vậy chúng ta đi thôi!"

Ryoku dấu Dạ Nguyệt Kiếm ra sau lưng và để chiếc áo Haori che lại.

Sau đó họ tiến vào tòa chung cư để điều tra.

Do Kenji có một số quan hệ ở đây nên bọn họ qua cổng một cách thuận lợi.

" Hể! Có quan hệ rộng đúng là tiện thật nhỉ!"

Một lát sau, hai người họ đi đến trước cửa thang máy. Lúc này xung quanh im lặng một cách đáng sợ.

" Nhóc cảm nhận được chứ?"

" Vâng! Là mùi Sát Niệm!"

" Vậy thì không trật vào đâu rồi nhỉ!"

" Vâng!"

" Được rồi! Chiến thôi!"

Đứng nhìn bên ngoài một lúc thì hai người họ cũng bước vào bên trong thang máy.

Kenji nhấn nút thang máy tầng 5, đây là tầng mà nạn nhân đã chọn trước khi chết.

Khi đi qua tầng 2 và 3 mọi chuyện vẫn rất bình thường, nhưng khi từ tầng 3 lên tầng 4 thì thang máy có biểu hiện khác thường.

Thang máy bỗng dừng hẳn ở tầng 4, đột nhiên đèn thang máy chớp tắt một lúc rồi tắt hẳn. Hai người Kenji và Ryoku vẫn vô cùng bình tĩnh.

Một lúc sau khi đèn thang máy sáng trở lại, từ khi nào đã có một người phụ nữ mặt đồ đen đứng trước mặt Ryoku và quay lưng về cậu.

Nó bắt đầu vặn vẹo cổ một kinh dị, sau đó đầu nó vặn từ từ ra phía sau. Gương mặt trắng sát, môi tái nhợt, tóc xả xuống và đôi mắt đang mở to ra để lộ cả chỉ máu nhìn Ryoku.

Trong tít tắc, lưỡi kiếm của Ryoku đang kề sát cổ và chuẩn bị lấy đầu nó.

Một đường chém ngọt lịm làm đầu nó rớt xuống sàn. Nhưng kỳ lạ, đầu nó đã lìa khổi cổ mà nó vẫn không tan biến.

Cái đầu ở dưới sàn đang trừng mắt nhìn Ryoku.

" Có giỏi thì giết tao xem nào!"

Sau câu nói đó, đèn trong thang máy chợt tắt một lúc và sau khi đèn sáng lại " nó " đã biến mất.

" Dạ Nguyệt Kiếm không có tác dụng với nó à!"

" Vậy nó chính là...!"

" Phải! Nó là Quỷ, một con Quỷ chục năm!"

Loài Quỷ sở hữu sức mạnh tỉ lệ thuận với thời gian tồn tại của chúng, thấp nhất là quỷ chục năm và cao nhất là quỷ nghìn năm.

" Xem ra nó đã chạy thoát rồi nhỉ, mùi Sát Niệm đã loãng đi nhiều rồi!"

" Vậy chúng ta thử tìm xung quanh tòa chung cư này xem!"

" Vâng!"

Sau khi con quỷ trốn thoát, Ryoku và Kenji đã tìm kiếm dấu vết của nó trong vài tiếng đồng hồ.

" Coi bộ đêm nay tay trắng mà về rồi!"

" Không sao! Thua lần này ta làm lại lần khác. Ngày mai ta sẽ quay lại!"

" Vâng! Vậy mai gặp lại! "

" Ừ! Đi đường cẩn thận!"

" Ờ! Ông anh cũng vậy!"

Sau một lúc không có dấu vết gì từ con quỷ, 2 người họ quyết định chào tạm biệt rồi ra về.

Cùng lúc đó, từ bang công của một phòng ở tầng 4. Con quỷ đang đứng nhìn hai người họ.

Vừa đi Ryoku vừa suy nghĩ về câu nói trước khi con quỷ biến mất.

" Có vẽ nó rất tự tin rằng nó không thể chết nhỉ!"

" Cũng phải thôi! Trong một cái không gian hẹp như vậy thì không thể tự do mà chiến đấu được!"

" Mà hơn hết Dạ Nguyệt Kiếm gần như vô dùng với nó!"

" Nếu nó đến chổ rộng rãi hơn thì!"

" Haizz! Ca này khó thật đó!"

Sáng hôm sau, Ryoku đã xin nghỉ một ngày và ứng trước lương một tháng để đi xem phòng trọ. Do Taiju rất tin tưởng Ryoku nên ông đã cho cậu ứng trước lương tháng này.

Ryoku đã dùng cả buổi sáng để đi xem phòng trọ, mà chẳng có nới nào phù hợp với kinh tế của cậu cả.

Không nản chí, Ryoku tiếp tục đi tiềm nhà trọ. Lần này, cậu đến một khu nhà trọ nằm ở một góc của khu biệt thự.

" Một nhà trọ bình dân trong một khu biệt thự cao cấp à!"

" Để vào xem giá thử thế nào!"

Ryoku đi vào trong, chủ của khu nhà trọ này là một ông cụ 62 tuổi, tên là Yotsuke Hanabu. Vừa thấy Ryoku, ông cụ đã nói.

" Ồhh... Lâu rồi ta mới được gặp lại một Tiễn Hồn Sư đó!"

Ryoku ngạc nhiên.

" Ể! Sao ông biết cháu là Tiễn Hồn Sư? Không lẽ ông cũng là...?"

" Không đâu!"

" Xưa nay các Tiễn Hồn Sư thuê trọ ta rất nhiều, nên ta có một cảm giác đặc biệt khi thấy Tiễn Hồn Sư!"

" Ra là vậy!"

" Nhưng tầm chục năm đổ lại đây , các Tiễn Hồn Sư đến đây ngày càng ít. Rồi dần dần chẳng còn ai ở đây nữa!"

" Một phần vì nơi đây là một nhà trọ bình dân không có gì đặc biệt, phần vì xung quanh đây đều là những tòa biệt thự xa hoa nên đã che khuất nơi tầm thường này rồi!"

" Vậy giá một phòng ở đây là bao nhiêu vậy ạ?"

Ông cụ ngạc nhiên.

" Cậu muốn thuê sao?"

" Vâng ạ!"

" Vì là Tiễn Hồn Sư nên ta chi lấy 2000¥ mỗi tháng thôi!"

" Rẻ vậy ạ! Ông sẽ bị lỗ đó ạ!"

" Lời lỗ gì chứ! Tiền khi chết có đem theo được đâu!"

Ryoku bất ngờ trước những gì ông cụ nói.

" Ta chỉ cần được thấy lại cảnh nhà trọ này đông đúc như khi ta còn trẻ là đã vui rồi!"

" Vậy thì từ giờ xin ông giúp đỡ cháu ạ!"

" Ừ... Rảnh rỗi thì qua uống trà với ta nhé!"

" Vâng ạ!"

Nói chuyện một lúc, ông cụ dẫn Ryoku đi xem phòng và ký hợp đồng.

" Vậy bây giờ cháu đi mua một ít đồ dùng rồi quay lại sau ạ!"

" Chờ đã, chìa khóa phòng của cậu nè!"

" Vâng ạ, cháu cảm ơn!"

" Vậy cháu xin phép!"

" Ừm, đi đường cẩn thận!"

" Vâng ạ!"

Đi một lúc bỗng Ryoku gặp một người.

" Ủa, anh là người đưa hồn hôm bữa phải không?"

Ryoku ngạc nhiên và nói.

" Là cô gái âm khí hôm bữa à!"

Người mà Ryoku vừa gặp là Yukino, cô ấy tỏ vẻ không vui.

" Nè, anh nói ai âm khi vậy hả!"

" À...tôi xin lỗi! "

Ryoku thầm nghĩ.

" Tí nữa là chết! Việc khí gặng của một người là điều không được tiết lộ cho họ biết mà!"

Ryoku nhanh chóng đổi chủ đề.

" Ủa mà hôm nay cô không đi học sao?"

" Hôm nay là chủ nhật kia mà, trường nào mà chẳng nghỉ!"

Ryoku ngạc nhiên.

" Hôm nay là chủ nhật à! Tôi không biết luôn đó!"

Yukino khử cười và nói.

" Anh vui tính thật đó!"

" À mà, anh tên gì vậy để tôi tiện xưng hô, lần trước anh vẫn chưa giới thiệu tên mà nhỉ!"

" À quên nữa, tôi tên là Ryoku Musashima! Hân hạnh được làm quen!"

" Ryoku sao? Vậy tôi gọi tắc là Ryo- san được không?"

" Ở trường tôi cũng hay gọi những người bạn của tôi như vậy đó! Anh thấy thế nào?"

Ryoku ngạc nhiên.

" Hả...? Chờ đã có gì đó cấn cấn!"

" Xưa nay chỉ có ba mẹ gọi mình là Ryo thôi, mà giờ có người muốn gọi như vậy thì có hơi..."

Yukino hỏi lại.

" Vậy không được sao?"

Ryoku bối rối không biết nên nói như nào.

" À... Không hẳn là không được, nhưng mà tôi và cô mới gặp nhau có 2 lần thôi, gọi thân như vậy có sao không!"

Nghe Ryoku nói vậy, Yukino chợt tụt hứng.

" Phải rồi ha! Chúng ta mới gặp có 2 lần thôi mà!"

" Chắc có lẽ là vì anh đã cứu tôi, nên tôi mới muốn làm bạn với anh!"

" Quả thật là tôi không có duyên với con trai mà!"

Ryoku ngạc nhiên.

" Không có duyên? "

" Phải! Từ nhỏ khi tôi nói chuyện với con trai thì ngay lập tức bọn họ sẽ nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi chạy đi chổ khác. Không chỉ họ mà ngay cả ba của tôi cũng như vậy. Dù ông ấy luôn chiều chuộng tôi nhưng ông ấy luôn đứng ở một khoảng cách nhất định!"

" Ra là vậy! Mình hiểu rồi, đó là tác hại của âm khí. Đàn ông sở hữu cơ thể chiếm phần dương nhiều hơn phụ nữ nên khi tiếp xúc với âm khí thì họ sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng. Việc họ giữ khoảng cách với cô ấy cũng không trách được! Nhưng đới với Tiễn Hồn Sư như mình thì việc tiếp xúc với âm khi là chuyện như cơm bữa rồi nên mình không cảm thấy khó chịu khi đứng gần vô ấy!"

Ryoku lập tức trấn an Yukino.

" Cô yên tâm đi! Tôi khác với họ!"

" Nếu không chê thì cô có thể làm bạn với tôi chứ?"

Yukino ngạc nhiên khi nghe Ryoku nói.

" Anh nói thật chứ?"

" Thật!"

Nghe Ryoku khẳng định lại lời nói, Yukino vui đến mức bật khóc.

" Tôi vui lắm! Tên tôi là Yukino Mito, rất hân hạnh làm bạn với anh!"

" Rất hân hạnh!"

" Làm bạn với người sở hữu thuần âm chi thể à, mình cũng chưa từng nghĩ đến việc này luôn đó!"

" Ủa mà khoang, thuần âm..."

Ryoku như vừa phát hiện ra điều gì đó!"

" Nè! Yukino này, tôi nhờ cô một việc được không?"

" Anh cứ nói, nếu giúp được thì tôi sẽ cố hết sức. Dù gì anh cũng cứu mạng tôi mà!"

" Nhưng việc này có chút nguy hiểm ...!"

Yukino vẫn giữ thái độ kiên quyết.

" Anh cứ nói!"

Ryoku bất ngờ.

" Vậy thì! Chuyện là như này..."

Thoáng chóc , lúc này trời đã tối. Bây giờ là 22h00, Yukino đang một mình đi vào tòa chung cư có những vụ án bí ẩn trong thang máy.

Cô vào thang máy và nhấn nút tầng 5. Mọi chuyện vẫn vô cùng bình thường cho đến khi thang máy đến tầng 4.

Chợt thang máy dừng lại. Lúc này Yukino tỏ ra hơi lo sợ.

Đèn trong thang máy bỏng chớp tắt, khiến cho cô ấy càng sợ hơn.

Một lúc sau, đèn thang máy tắt hẳn trong vài chục giây. Khi đèn sáng trở lại Yukino chợt giật mình khi thấy một người phụ nữ mặt đồ đen đang đứng cạnh mình.

" Cô... Cô là ai?"

Con quỷ bắt đầu vặn vẹo cổ một cách kinh dị rồi nó vặn đầu ra đằng sau và trừng mắt nhìn Yukino.

Khi nó nhìn Yukino, thì cô ấy cảm thấy hoa mắt và chống mặt. Chân cô bắt đầu đứng không vững và quỳ sụp xuống sàn một cách yếu ớt.

Yukino đang thở gấp như thể cô ấy đang tiếu oxi vậy.

" Gì vậy chứ! Mình... Khó thở quá!"

Ngay lúc tưởng như Yukino sẽ bị giết thì cô ấy lấy ra một cái khăn ướt che mũi mà miệng lại rồi sau đó lấy ra 2 là bùa, cô nhanh chóng gượng người đứng dậy và dán bùa vào con quỷ.

" Mày chống cự vô ích thôi!"

Sau khi dán xong cô nhanh chống nằm sát xuống sàn. Lá bùa dán trên đầu con quỷ chợt bóc cháy dữ dội. Con quỷ la hét một cách chối tai.

" Con khốn! Mầy dám...!"

Ngay sau đó con quỷ biến mất và thang máy cũng hoạt động lại bình thường. Yukino nhanh chóng chạy ra ngoài để thở.

" May quá... Mình làm được rồi! Vậy là xong rồi... Đúng không nhỉ!"

Một lúc sau, ở bên dưới tầng hầm giữ xe của chung cư. Con quỷ đang đi lang thang như muốn tìm chỗ trốn. Nó đang cố gắng tái tạo lại gương mặt bị đốt cháy của nó. Nhưng quá trình tái tạo chậm vô cùng, để lộ ra phần thịt bên trong nhầy nhụa.

" Con khốn đó... Lần tơi mầy sẽ không may mắn... Như vậy đâu!"

Từ phía xa xa con quỷ nhìn thấy 2 bóng người.

" Sao hả, cảm giác bị lửa đốt thế nào?"

" Vì hôm nay là chủ nhật nên các phòng chung cư đều có người nên mới không có chổ trốn đúng không!"

" Ở lần chạm trán lần trước ta đã biết khả năng của người là tấn công vào linh hồn của người khác rồi, vì thế người sẽ không ngu ngốc đến nỗi xuất hiện ở một nơi rộng rãi như phòng chung cư để con mồi chạy thoát đâu nhỉ!"

" Nhưng giờ chuyện người chạy đi đâu cũng chả quan trọng nữa rồi, người có biết vì sao cô gái kia lại dùng đến 2 lá bùa không?"

" Gì chứ!"

" Phải đó, một lá là hỏa chú để tạo lửa, cái còn lại là bùa địa linh một loại bùa chuyên dùng để trấn nhà cửa. Nó sẽ luôn tỏ ra một lượng dương khí mạnh mẽ. Thử nghĩ xem, ở một nơi đầy âm khí như này mà cảm nhận được một ít dương khí thì chẳng khác gì tìm con kiến trên tờ giấy trắng chứ!"

" Tìm được tao thì sao? Chỉ cần né mấy cái hỏa chú và trốn ở nơi không có ánh sáng mặt trời thì bây làm gì được tao...!"

Khi con quỷ đang nói thì nhanh như cắt kenji đã lao thẳng tới chỗ nó và dùng một thanh đại đao bỗ một nhát từ trên xuống. Nhưng con quỷ đã nhanh chóng nhảy lùi lại để né.

Không để con quỷ kịp đặt chân xuống đất, kenji xoay người cùng thanh đại đao chém một nhát từ trái sang phải làm cho đầu con quỷ lìa khổi cổ trong chớp mắt.

Con quỷ sau khi bị chém đầu đang cố tái tạo lại nhưng không được. Nó đang gào thét một cách phần nộ.

" Bọn khốn kiếp! Tao mà tái tạo được thì tụi bây đừng hòng sống!"

Không để tâm đến những gì con quỷ nói, Kenji lấy ra trong tui 2 lá bùa. Một cái là bùa trấn linh khiến cho linh hồn không chạy được, một cái là hỏa chú dùng để tạo lửa.

Không nói gì, Kenji ném 2 lá bùa vào con quỷ, hỏa chú bóc cháy thiêu rụi con quỷ thành tro trong sự đau đớn và quằn quại.

Nói sơ qua về món vũ khí của Kenji. Nó tên là Nhật Dương Đại Đao một loại vũ khí của Tiễn Hồn Sư, chuyên dùng để diệt quỷ vì nó có khả năng triệt tiêu sự tái tạo của quỷ khiến chúng không thể tái tạo lại được. Thanh đại đao của Kenji dài 2,5m, nặng 90kg( do được rèn từ sắt và thép nguyên chất).

Đặc biệt nó có thể tách rời ra để dễ mang theo, giữa phần lưỡi đao và cán đao có một khớp nối vô cùng chắc chắn. Phần cán đao cũng có thể phân làm 4 đoạn nhỏ, mỗi đoạn dài 50cm bên trong các đoạn có một lỗi thép để liên kết lại với nhau.

Ngoài ra cái ba lô của Kenji mang theo được đặc chế để chứa các phần của thanh đại đao một cách dễ dàng mà không bị rách.

Trước khi đối đầu lần 2 với con quỷ, Ryoku đã nhờ Yukino làm mồi nhử để dụ con quỷ ra nơi khác vì cô sở hữu thuần âm chi thể nên sau khi tiếp xúc với con quỷ thì cô sẽ nhanh chóng phục hồi lại sức khỏe mà không bị âm khí làm hại.

Và cậu cũng được nghe Yukino kể lại một lời đồn về thang máy của chung cư đó.

Khoảng mấy chục năm trước, có một vụ án kinh hoàng xảy ra trong thang máy đó. Nạn nhân là một cô gái trẻ bị hành hạ và sát hại dã man trong thang máy. Lúc đó có rất nhiều người bên trong thang máy mà không một ai giúp cô ấy, chỉ vì tên hung thủ là con trai của chủ tịch thành phố.

Một thời gian sau, tại thang máy đó có người tìm thấy sát của con trai chủ tịch thành phố. Hắn ta chết trong tình trạng cơ thể không còn một giọt máu nào cả. Do không tìm được manh mối nên cảnh sát kết luận là hắn chết do một loại bệnh gì đó. Đồng thời vụ con trai chủ tịch thành phố giết người cũng được đưa ra ánh sáng và ông chủ tịch thành phố do không chịu nổi áp lực từ dư luận nên đã tự tử.

Từ lúc đó cho đến nay, vẫn diễn ra những vụ án bí ẩn trong thang máy của chung cư và điểm chung của các nạn nhân là họ đều sống ở các tầng kế tầng 4.

Quay lại hiện tại lúc này Ryoku đang mặc niệm cho con quỷ.

" Đúng là Nhân Quả luân hồi không chừa một ai!"

Một lúc sau Yukino hội ngộ với nhóm Ryoku và Kenji.

Ryoku hỏi Kenji.

" Anh phải về Kyoto ngay bây giờ luôn à?"

" Ừ! Cửa tiệm không thể đóng cửa quá lâu được!"

" Vậy để tôi tiễn ông anh ra nhà ga!"

" Thôi! Không cần đâu, nhóc hãy đưa cô bé này về nhà an toàn đi. Hôm nay em ấy đã làm rất tốt rồi!"

" Vậy cũng được! Bây giờ tạm biệt ở đây vậy!"

" Ừ! Khi nào rảnh anh sẽ lên thăm 2 đứa!"

" Vậy thôi! Anh đi đây!"

" Vâng! tạm biệt! Đi đường thuận lợi!"

" Ừ!"

Sau khi tạm biệt Kenji, Ryoku đang đưa Yukino về. Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện một cách vui vẻ.

" Kenji- san có vẽ là một người anh tốt nhỉ!"

" Ờ! Tuy anh ta có hơi kỳ quặc nhưng khi có việc gì cần giúp thì anh ta luôn giúp một mà không cần biết lí do! "

" Tôi cũng từng ước mơ là có một người anh trai luôn ủng hộ mình mỗi khi mình cần, luôn giúp đỡ, che chở mỗi khi gặp khó khăn. Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi!"

Ryoku nói với giọng thản nhiên.

" Nếu vậy thì mỗi khi cô gặp khó khăn hay bất kể điều gì thì cứ nói với tôi, nếu đủ sức thì tôi sẽ giúp. Nhưng nếu không đủ sức thì tôi sẽ cố gắng giúp cô đến khi kiệt sức thì thôi!"

Nghe Ryoku nói vậy Yukino khè cười và nói.

" Tôi cũng rất mong anh sẽ giúp tôi đó!"

Vừa đi vừa nói một lúc thì cũng đến nhà của Yukino, đó là một căn biệt thự lộng lẫy với cổng to lớn.

Ryoku ngạc nhiên khi biết nhà Yukino giàu đến vậy.

" Ui trời đất ơi! Làm thêm mấy đời mới xây được một căn như này nhỉ!"

" Vậy tôi vào nhà đây, anh về cẩn thận! "

" À ừ, tạm biệt! Chúc cô ngủ ngon! "

" Vâng! Ryo- san cũng vậy, chúc anh ngủ ngon!"

Sau khi đưa Yukino về nhà an toàn, Ryoku về phòng trò và lăng ra ngủ một giất ngon lành. Giất ngủ ngon đầu tiền kể từ khi cậu rời đảo.

( 1 năm 7 tháng kể từ lúc Ryoku vào đát liền, cậu đã thuê được trọ).