Đã từ rất lâu, rất lâu về trước. Làng Shinigami đã xuất hiện trên hòn đảo nhỏ Đông của Nhật Bản.
Trên đảo lúc bấy giờ rất nhiều người làm Tiễn Hồn Sư họ phải thường xuyên lên đất liền để làm việc cho các lãnh chúa cao hơn có thể làm việc cho Shogun.
Có thể nói đây là giai đoạn phát triển nhất của Tiễn Hồn Sư.
Nhưng đến giữa thời kì Meiji (Minh Trị) do sự phát triển của công nghệ và khoa học nên người dân không tin vào những thứ như ma, quỷ...nên các Tiễn Hồn Sư bị lãng quên và họ quyết định trở về quê hương làm ngư dân hoặc ở lại làm công việc bình thường. Từ đó các Tiễn Hồn Sư dần ít đi cho đến ngày nay.
•
Lúc này ở Tokyo đang là mùa hè, Ryoku vừa làm việc vừa suy nghĩ gì đó.
"Haizz.. mấy nay xài bùa nhiều quá toàn là những vụ chiếm xác hay ôm một thời gian để hút linh khí thôi. Để xem Trục Hồn Khí còn 1 lá, Chấn Linh Chú còn 2 lá, Hỏa Chú xin của Kenji-san thì cũng hết luôn. Chưa kể là Dạ Nguyệt Kiếm còn hỏng nữa chứ!"
Quay lại tối hôm trước, khi Ryoku đang chiến đấu với một con Ngạ Quỷ ở công trường bị bỏ hoang.
Do không chú ý cậu đã vô tình làm nức Dạ Quỷ Kiếm, mặc dù sau đó cậu đã tiêu diệt được con Ngạ Quỷ nhưng kiếm của cậu lại bị hư rất nặng.
"Xui thật, Dạ Nguyệt Kiếm lại hư rồi giờ phải làm sao đây. Ở đất liền không có thợ rèn vũ khí để tiêu diệt ma nữa chứ!"
•
Trở lại hiện tại Ryoku đang nói chuyện với Taiju.
"Sao chứ? Cậu hỏi đi đâu ra đảo sao?
"Vâng, cháu có việc phải ra đảo với lại chú cho cháu xin nghỉ vài ngày!"
"Theo như cậu kể thì đảo đó là làng của cậu, vậy thì khó rồi!"
"Sao vậy ạ?"
"Đa phần đảo lớn chỉ có tàu chở ra đó thôi. Cũng có thể đi nhờ tàu đánh cá, nhưng những người dân họ rất ít cho người lạ lên thuyền chở ra biển!"
"Không lẽ hết cách rồi sao?"
Ryoku vô cùng thất vọng cùng lúc đó Yikino và Touka lên.
"Nè, nè hai người đang nói về chuyện gì vậy?"
Touku hỏi với giọng vui vẻ như mọi ngày
Taiju đáp.
"Chuyện là Ryoku có việc cần phải về đảo, nhưng vấn đề ở đây là làng đảo của của cậu ấy quá nhỏ nên không có tàu để đi qua đảo
Touka hỏi tiếp bì tò mò.
"Hể! Musaishima -san lúc trước sống ngoài đảo sao? Mới biết luôn đó!"
"Hmmm... Ta có vài người bạn làm nghề ngư dân nhưng họ rất ít cho người khác lên thuyền của họ có lẽ đây là một số luật lệ của ngư dân nên ta không nhờ bọ giúp cậu được"
Nghe xong Yikino im lặng nãy giờ lên tiếng nói.
"Nếu anh Ryoku nhà tui còn vài chiếc thuyền có thể cho anh mượn"
"Hể vài chiếc sao?"
Ryoku vui mừng nói.
"Vậy thì tốt quá khi nào lãnh lương tui trả cho cô!"
"Không cần đâ, nếu muốn trả ơn thì cho chúng tôi đi theo là được !"
"Chỉ vậy thôi sao? như vậy thì quá tốt rồi!"
Ryoku quay sang hỏi.
"Cả Taiju và Masao cũng đi chung ạ?"
"Cũng được, Masao đang nghỉ hè cũng nên cho thằng bé đi chơi đâu đó!"
" Vậy thì tốt quá!"
" Yukino- san này! Cuối tuần này chúng ta đi được không?"
" Được chứ! Anh muốn đi khi nào cũng được!"
" Cảm ơn cô nha! Vậy cuối tuần này ta khởi hành!"
"Được! Được! Tôi mong chờ lắm đó!"
•
Thoáng chóc đã đến ngày hẹn, Ryoku đang cùng với Taiju và Masao đi đến địa chỉ mà Yukino đã cho.
Khi đến nơi ba người họ đều kinh ngạc, đó là một con thuyền có chiều dài 110m và cao hơn 15m.
Chiếc thuyền với tone màu trắng vô cùng sang trọng, sàng được lát bằng nhiều miếng gỗ màu nâu vàng.
Chiếc du thuyền có boong rộng và lớn, gồm 2 tầng và có 20 phòng chưa kể buồng lái.
Trên tàu đi theo gồm 24 thủy thủ đoàn gồm: 1 thuyền trưởng, 5 đầu bếp, 4 nhân viên phục vụ, 5 kỹ sư sửa chữa và 10 thủy thủ đoàn khác.
Masao nghi ngờ quay sang hỏi Taiju.
"Cha à! Chúng ta sẽ đi trên chiếc du thuyền này sao ạ?"
Taiju đáp.
"Cha cũng không chắc nữa, xung quanh cảng này chỉ toàn tàu đánh cá, có mỗi chiếc này là như lời Yukino nói thôi!"
"Lần đầu cháu thấy một chiếc thuyền lớn như này đấy ạ!"
Trong lúc ba người họ vẫn còn nghi ngờ nhân sinh thì bỗng có ai đó trên chiếc du thuyền nói to.
"Nè! Taiju- san! Musashima- san! Masao- chan! Mọi người đứng đó làm gì vậy? Mau lên thuyền đi!"
Đó là Touka, kế bên cô ấy là Yukino đang đợi nhóm người Ryoku đến.
"Là chị Touka kìa cha!"
" Vậy đúng là chiếc thuyền này rồi!"
" Vâng! Chúng ta lên thuyền thôi nào!"
Khi lên thuyền, ba người nhóm Ryoku vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ryoku quay sang hỏi Yukino.
"Chúng ta sẽ đi bằng chiếc này thật sao?"
"Bộ anh Không thích chiếc này sao?"
" À không đâu, nó rất đẹp! chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi?"
"May quá! Tôi tưởng mọi người sẽ không thích nó !"
"Nhưng nếu mọi người không hài lòng về chiếc thuyền này thì cứ nói! Tôi sẽ đổi chiếc khác!"
Nghe xong câu nói của Yukino, ba người nhóm Ryoku lại càng ngạc nhiên hơn.
"Hể chiếc khác sao? Rốt cuộc là cô ấy giàu đến cở nào vậy?"
Yukino nói tiếp.
"Nếu mọi người đã ổn định hết rồi vậy thì chúng ta khởi hành nha!"
Mọi người đồng ý và sau đó chiếc du thuyền sang trọng bắt đầu rời cảng.
Ryoku đưa lộ trình, cho thuyền trường xem, ông ấy thắt mắt hỏi Ryoku.
"Tại sao chúng tạ không đi thẳng đến đảo mà phải đi đường vòng vậy?"
Ryoku trả lời.
"Khoảng cách từ đảo vào đất liên có một dòng hải lưu đặt biệt nó kết hợp với địa hình bên dưới biển tạo nên một khu vực có nhiều xoáy nước nguy hiểm. Nên chúng ta buộc phải đi đường vòng qua nó thôi!"
Ông thuyên trường gật đầu đâu hiểu ý.
"Tôi hiểu rồi!"
Bàn chuyện với thuyền trường một lúc, Ryoku đi đến đầu thuyên nơi mọi người đang nghỉ ngơi.
"A! Anh Ryoku quay lại rồi!"
Ryoku nhìn xung quanh rồi quay sang hỏi hỏi Masao.
"Ủa! Taiju - san không có ở đây à?
"Cha em cảm thấy nhàn rỗi quá không quen, nên cha vào bệp phụ mấy chú đầu bếp rồi!"
"Ồ! Đúng là Taiju-san có khác! Bỗng Yukino gọi Ryoku lại để hỏi chuyện gì đó.
"Ryo-san, lại đây một chút được không?"
"Ừ, được chứ!"
"Tôi có chuyện muốn hỏi về Taiju-san và Masao-Kun á!"
"Cô nói đi!"
"Chuyện là tôi đã làm quen với họ được vài tháng rồi và có vế họ không lãng tránh tôi nhưng những người khác! Chuyện nay là sao vậy?"
"Uhm... Có thể là do vận khí mà Miêu Tài mang lại cho họ!"
"Miêu Tài lần trước anh nói sao?"
"Phải! Miêu Tài ngoài ban cho Tài lộc còn ban cả phước lành nữa!"
"Phước lành Miêu Tai ban cho gióng như một lớp giáp vô hình bảo vệ gia chủ khổi những tai ương gặp phai! Nên cha con họ khác với những người bình thường mà cô đã gặp trước đây!"
"Hể! Miêu lại đúng là lợi hại thật nhỉ!"
Như được gảy đúng chỗ ngứa, Ryoku bắt đầu hăng say kể về các linh thú cho Yukino nghe.
"Đúng rồi Linh thú là thực thệ vô cùng lợi hại, mỗi linh thú đều có sức mạnh và quyền năng khác nhau và đứng đầu các linh thú chính là Tứ Linh!"
"À! Cái này tôi biết nè!"
"Ừm Cũng phải thôi Tứ Linh là những linh thú cổ đại mạnh mẽ, nhiệm vụ của chúng là trấn giữ và bảo vệ một phương!"
"Xưa nay tôi chỉ nghe qua danh Tứ Linh thôi, chứ chưa được tìm hiểu kỹ càng!"
Ryoku đap.
"Tôi cũng và chỉ biết qua các ghi chép cổ trên đảo mà thôi, nên là cũng không biết rõ về chúng cho lắm!"
"Nhưng ông nội tôi đã gặp được Thanh Long trong Từ Linh đó!"
Yukind ngạc nhiên.
"Thật sao?"
Ryoku trả lời.
"Tôi cũng không biết chính xác nữa, tôi nhớ là khi tôi còn nhỏ Ông nội tôi có kể cho tôi nghe, vào một lần khi ông còn trẻ, ông cùng các ngư dân đi đánh ca thì không may gặp bão lớn."
"Cơn bão dữ dội đến mức làm cho các con thuyền trong đoàn đánh các bị hư hại rất nặng."
"Nhưng đúng vào lúc cả đoàn tuyệt vọng nhất thì họ đã thấy điều kỳ diệu. Đó là một con rồng không lồ với cơ thể màu xanh lam đang che phủ cả bầu trời."
"Họ tưởng mình đã gặp quái vật nên chỉ còn biết quỳ xuống và cầu nguyện Nhưng ngay sau đó cơn bão yếu dần và tan biến, biển cũng đã yên bình trở lại và cả đoàn tàu đánh cá được gió đẩy về bờ an toàn!"
Yukino trầm trồ.
"Hể! Tuyệt thật nhỉ, mọi người trong đoàn đánh cá đều bình an vào bờ mà phải không?"
"Ừ! Theo lời ông tôi kể là vậy!"
Khi Ryoka đang Kể chuyện cho Yukino nghe thì Touka và Masao tình cờ nghe được câu chuyện vừa rồi và muốn cậu kể thêm câu chuyện khác nữa.
"Nè! anh Ryoku, kể cho tụi em cậu chuyện về Tiến Hồn Sư đi anh!"
"Nghe thú vị đó, mau kê đi Musashima-san!
"Tôi cũng muốn nghe nữa!"
Vì muốn viết thời gian nên Ryoku cũng đành kể cho mọi người nghe câu chuyện nổi tiếng nhất làng cậu.
"Được thôi, hồi nhỏ tôi và chúng bạn được trưởng làng kể một câu chuyện rất hay, đó là câu chuyện về vị Tiên Hồn Sư mạnh nhất trong lịch sử của làng."
Mọi người đều trầm trồ và im lặng để nghe Ryoku kể.
"Tương truyền vào đầu thời đại Sengoku Jidai (Thời Kỳ Chiến Quốc của Nhất Bản) đây là lúc mà các Tiễn Hôn Sư hoạt động mạnh mẻ nhất. Phạm vi hoạt động của họ trải dài khấp nước Nhật lúc bấy giờ."
"Lúc đó trong giới Tiễn Hồn Sư có một cái tên khi nhắc đến thì Quỷ Trăm Năm cũng phải dè trừng. Tên ông ấy là Teratsuma Tenki một Tiễn Hồn Sư có sức mạnh vượt trội. Vũ khí của ông ấy là Âm Dương Chi Tiễn, một loại cung tên dung đặc biệt có thể trừ ma diệt quỷ."
"Nói sơ qua về Âm Dương Chi Tiễn, nó là một cây cùng dài 1m được rèn từ một loại hợp kim đặc biệt, tuy là cung tên nhưng nó lại có trọng lượng lên đến 30kg và lực căng dây cung là 70 kg. Đi kèm với nó là một loại mũi tên bằng thép siêu nhẹ dài 85 cm."
"Teratsuma thường kết liễu kẻ địch chỉ với 1 mùi tên, nên lúc đó ông được mệnh danh Là Nhất Tiễn Diệt Hồn. Một thời gian sau ông đã lấy vợ và ở ẩn. Cứ tưởng là buộc sống của ông sẽ an nhàn đến hết đời, nhưng không."
"Khi vợ ông mang thai, đây là thời điểm cơ thể phụ nữ yếu nhất. Lúc đó có một ác linh đã nhập và chiếm sát bà ấy khi ông không có ở nhà. Lúc ông nhận ra sự việc thì đã quá muộn. Do lúc đó chưa có Trục Hồn Chú nên không có cách nào kéo ác linh đó ra ngoài."
"Do không muốn ác linh hành hạ thể sát của vợ và đứa trong bụng nên ông đã cầm Âm Dương Chi Tiễn để kết liều nó. Ông vươn cung mà tay ông rùng rẩy, nước mắt dân chảy thành dòng. Trước giờ ông đã diệt biết bao ma, quỷ một cách dứt khoát. Nhưng lần này ông lại do dự trước một con ác linh trong cơ thể vợ mình, đấu tranh nội tâm một lúc ông đã quyết định kết liễu nó."
"Mũi tên cấm thẳng vào đầu người vợ xóa sổ ác linh nhanh chống. Tuy diệt được các linh, nhưng ông lại không cứu được vợ con của mình"
"Lúc đó, Teratsuma đã ôm sát vợ mình mà khóc tức tưởi, ông gào khóc như một đưa trẻ. Do mồ côi từ nhỏ nên đây là gia đình duy nhất của ông nhưng cho đến cuối cùng ông cũng không bảo vệ được nó."
"Người ta nói rằng, đây là lần duy nhất trong đời ông khóc nhiều và lâu đến như vậy và đây cũng là lần duy nhất ông được biết đến sự mát là gì."
"Từ lúc đó, do không muốn bất kì ai gặp trường hợp gióng như mình nên ông đã đi lang thang khắp đất nước để trừ ma, diệt quỷ."
"Cứ thế cho đến một năm, lúc này ông đã 59 tuổi. Mắt ông đã mở, tay ông đã yếu. Âm Dương Chi Tiễn cũng trở nên khó khăn đối với ông."
"Và ngày định mệnh hôm đó, ông đã gặp một con quỷ nghìn năm chính xác hơn con quy đó là một con quỷ sinh ra từ địa ngục. Một con quỷ với làng da màu đỏ thẫm, tóc bạc trắng cùng 2 chiếc sừng dài màu đỏ thẫm. Mắt có nhãn cầu màu đen và đồng tử màu đỏ. Trên tráng có hình trăng khuyết màu đen."
"Nó mặt một bộ giáp samurai màu nâu đỏ trông khá củ kèm với một cái áo choàng không tay mà nâu. Bên hông nó là thanh quỷ kiếm Stuku, một thanh kiếm có linh hồn riêng biệt và tên của hắn là Nguyệt Quỷ Dạ Xoa (Yasha Tsuki). Con quỷ mạnh nhất từng được biết đến trong lịch sử."
"Khi gặp đối phương họ đã lao vào giao chiến từ tối cho đến bình minh. Trận đấu diễn ra vô cùng ngang tài, ngang sức và kết quả trận đấu là Teratsuma đã gây ra cho con quỷ 67 vết thương trong đó có 51 vết gần chí tử đổi lại ông mất cánh tay thuận, bị chém mù mắt trái và 23 vết sẹo lớn nhỏ trên người."
"Sau trận chiến đó ông đã quay trở về làng Shinigami và sống cô độc đến hết đời."
"Dân làng kể lại ông qua đội ở tuổi 91, trong suốt cuộc đời mình ông đã chiến đấu với 6072 con ác linh, ma, quỷ, yêu quái,...Thắng 6071 trận và thua 1 trận."
"Và từ đó đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được những chiến tích mà ông để lại."