Chereads / [Cao H] CỎ NON BẤT HẢO / Chapter 10 - Công việc của cậu

Chapter 10 - Công việc của cậu

10

Cậu nhìn số tiền mà mình đang có trên điện thoại, thật sự không biết dùng vào việc gì.

Chồng cậu đã chuyển hai lần tiền cho cậu, khoản đầu tiên ghi tân hôn, khoản thứ hai ghi tiêu vặt.

Sáng nay cậu tỉnh dậy, người đã đi làm rồi, tài khoản lại thêm một món tiền nữa, ghi chú quà công tác.

Mỗi lần làm tình đều có tiền, bao ăn bao ở, có xe đưa rước, đúng là cậu đang có cuộc sống của một người nhàn rỗi có tiền.

Cậu tự hỏi mình nên làm gì không nhỉ?

Nhưng thời gian thì trôi rất nhanh, tối nay người đàn ông đó không về nhà, ngày hôm sau cũng tương tự, cho đến buổi sáng ngày sau nữa, cậu mới gặp chồng mình ngồi ăn sáng trong phòng bếp.

Một bữa sáng khá đơn giản với trứng ốp, thịt nguội cùng ba lát bánh mì nướng, kèm cả một cốc sữa nóng.

Cậu thích ăn sáng với cháo hoặc mì hơn, không thì bánh bao ngọt mặn đều được.

"Em có thể đi ra ngoài làm một số việc trong lúc ngài không ở nhà được không?"

"Tôi không giới hạn tự do của em, tôi đã dặn quản gia chuẩn bị tài xế riêng cho em."

Người đó cầm khăn lau miệng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Đừng về nhà quá muộn."

Vậy là coi như đồng ý với cậu rồi đúng không, lòng cậu như phất cờ trong bụng, ở nhà nhiều ngày cậu sắp mốc lên rồi.

"Em chưa có số điện thoại của ngài."

Cậu cầm điện thoại chạy lại gần, mạn hình đã chờ sẵn chỉ cần người này nhập số là xong.

"Phí thủ tục?"

"Hả?"

Người đó chỉ tay lên má.

Cậu tự hỏi, tát cho có được tính là phí thủ tục không?

Nhưng môi cậu vẫn phải rướn lên trả phí.

Cậu không cao lắm, một mét bảy hai nhưng đứng cạnh chồng mình thì lệch cả gang tay, chủ động hôn thì chân cũng phải kiễng lên đó.

Số điện thoại người này đọc thuận mồm ghê, một chuỗi số dễ nhớ.

Sau đó là những ngày cậu liên tục đi ra ngoài từ sáng đến tối mới về, tài xế là người bản địa, chỉ dẫn cậu đến mọi nơi trong thành phố nhộn nhịp này.

Phạm vi hoạt động của cậu lẫn lịch trình trong ngày đều được tài xế báo lại với quản gia, dĩ nhiên là chọn một chiếc xe đơn giản và ít phô trương hơn theo ý cậu để đi lại, đi con xe trắng ban đầu khiến quá nhiều người chú ý.

Tất nhiên là cậu cũng chọn được một công việc phù hợp với mình để gọi là giết thời gian đi.

Tiểu khu ở phía tây trung tâm thành phố, đường xá thuận tiện vô cùng, ít ách tắc giao thông.

Mà chỗ cậu chọn làm thêm chỉ có mất mười phút đi oto liền tới, đường lại không rẽ ngang rẽ dọc nhiều, dừng ngay đầu đường một chiều đi bộ vào dãy phố nhỏ một trăm mét là tới.

Đó là một cửa hàng bán đồ lưu niệm cùng phụ kiện nho nhỏ, ông chủ là một thanh niên hiền hòa chưa đến ba mươi, sống cùng một con mèo Anh lông dài màu xám tên Lily ngay trên tầng hai cửa hàng.

Thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, lương không thể gọi là cao, nhưng thời gian rảnh rỗi ngồi trông cửa hàng là nhiều, chỉ vì ông chủ hay ngồi trên tầng hai làm đồ thủ công mỹ nghệ nên mới tuyển người trông hàng dưới tầng một.

Rất tình cờ là cậu lại nhìn thấy tin tuyển dụng đó.

Cậu cảm thấy ngồi ở một nơi đầy ắp những món đồ xinh xắn, ngắm người qua lại sau tấm cửa kính trong suốt, nắng chiều xuyên qua kính khúc xạ thành cầu vồng cũng đẹp quá đi.

Để mà nói, biệt thự dù đầy người làm, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo vì chẳng có mấy hơi thở cuộc sống, không như chỗ làm thêm cậu chọn, cảm giác vừa bước chân vào liền ưng ý.

Ngày đầu tiên cậu đi làm về, cũng là ngày đầu tiên cậu có thể ngồi cùng bàn ăn tối với chồng mình, người đã dành thời gian gặp gỡ trong phòng ngủ chỉ để cởi đồ cậu xuống.

Số lần ăn cơm cùng nhau đếm trên đầu ngón tay, còn chẳng bằng số lần người đàn ông đó xuất tinh trong bụng cậu.

Một người vợ hợp pháp hơi bị xu cà na đó nha!

Sau khi cậu lăn lộn trên giường với người, đầm đìa như bị người ta nhúng vào bể nước vớt ra, mềm nhũn gục đầu lên vai người đó thì thầm về những gì mình làm ngày hôm nay.

"Em có vẻ vui nhỉ?"

"Chỗ đó đồ thủ công rất đẹp, tinh tế lắm, món nào em cũng thấy thích mắt..."

"Em vui là được rồi."