Chereads / [BL] CỎ NON BẤT HẢO / Chapter 16 - Lọ Lem mất dép

Chapter 16 - Lọ Lem mất dép

16

Quản gia mở cửa, cầm áo khoác và túi hồ sơ cho người đó, cậu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn chồng mình vừa đi vào phòng khách vừa nới lỏng cà vạt.

Đêm vào thu, tuy không lạnh mấy nhưng cậu vẫn thích đắp chăn mỏng ngồi trên sofa.

Ánh mắt người đó vừa rơi lên người cậu, cậu đã nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào nói.

"Chào mừng ngài trở về nhà!"

Chắc có lẽ gương mặt cậu bày ra biểu cảm đúng tuổi thuận mắt người đàn ông đó, nên gò má liền đón được một nụ hôn phớt nhẹ cùng tiếng ừ đáp lại.

Chồng cậu mới về nhà lần gần đây nhất là tám ngày trước, kể từ ngày cậu nhìn thấy trong văn phòng đó, cậu liền không thấy mặt mũi người đâu.

Thư ký chắc chắn sẽ nói lại với người đó mà thôi, cậu cũng chẳng cần phân bua giải thích làm gì, còn chẳng thấy mặt nhau bao nhiêu ngày thì đi mà giải thích kiểu gì.

Bàn ăn hình chữ nhật dài, hàng chục người có thể ngồi ăn cùng nhau, cậu ngồi đối diện người đó, người phục vụ muốn đứng sau lưng liền bị người đàn ông này gạt tay bảo không cần đứng phục vụ bên cạnh nữa.

Vẫn rất lịch sự như ngày đầu tiên gặp mặt cậu, tối nay có tôm hấp, người đó bóc sạch vỏ tôm, cắt làm hai phần bằng nhau rồi đặt xuống trước mặt cậu, bào ngư hầm cũng cắt thành miếng vừa ăn bên cạnh.

Dịu dàng chu đáo như thế cơ mà, cậu nghĩ trong bụng miệng vui vẻ cám ơn chân thành.

Ăn uống đúng quy tắc thì chẳng mấy người nói chuyện ồn ào trên bàn ăn, mà cậu cũng không biết mình nên nói chủ đề gì cho hợp với người đó, cậu biết về người đó ít thật mà!

"Em có muốn đi mua trang phục thu đông năm nay không, bên trung tâm mua sắm có gửi một số catalogue đến giới thiệu sản phẩm năm nay... Có lẽ em sẽ thích."

Người đó cầm khăn lau miệng sau khi ăn xong bữa, từ tốn mở lời với cậu.

"Thế ngài có đi cùng em không?"

Cậu sững lại trước câu hỏi buột miệng không cần suy nghĩ, vành tai liền đỏ lên, lúng túng cầm cốc nước uống một ngụm che giấu ánh mắt mình.

Bận rộn nhà còn chẳng muốn về nhà, vợ hờ như cậu rủ đi mua sắm sẽ đi sao?

Có lẽ thú vị cùng ngạc nhiên một chút nên giọng nói người đó càng nhẹ nhàng hơn, cảm xúc của người nghe như cậu cũng dễ chịu hẳn.

"Tôi sẽ xem lại lịch trình của tổ thư ký sắp xếp trong vòng một tuần tới và sẽ báo cho em sau!"

Mắt cậu sáng lên, miệng còn nhai đồ ăn nên cậu khẽ khọt gật đầu.

"Em còn muốn mua thêm thứ gì nữa?"

Cậu ngậm một thìa đầy sốt cà ri gà cùng cơm trong miệng, vừa kéo cái thìa bạc ra khỏi miệng vừa đảo mắt suy nghĩ mình nên mua thêm gì không nhỉ?

Người đàn ông đó vươn tay lau đi vệt sốt dính bên khóe miệng cậu, nhanh chóng thu cánh tay về, lau nhẹ ngón tay lên khăn lau.

Cậu sửng sốt quên luôn cả nhai, mặt mở tròn không chớp xem mình có nhìn nhầm hành động vừa diễn ra hay không.

Cà ri có cay lắm đâu mà khóe miệng cậu bỏng rát nhỉ?

Người đàn ông cũng không vội đứng lên mà nán lại chờ cậu ăn xong, còn cầm lại dao nĩa bóc thêm cho cậu một con tôm nữa.

Lời nói của ông chủ lại lởn vởn lên trong đầu, bảo cậu nên thay đổi đi, đừng có ngoan nữa, mà hư thân mất nết một xíu đi xem chết ai không nào.

Cậu cúi đầu ăn nhưng mắt liếc khẽ nhìn khung cảnh phản chiếu trên kính tủ rượu, đôi chân người đó đang duỗi mở dưới bàn, bàn chân ngoan ngoãn khép dưới ghế ngồi mỗi lần ăn cơm của cậu chầm chậm đưa ra.

Bàn chân cậu đặt nhẹ lên mũi dép đi trong nhà của người đó, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn, vì một điều chắc chắn ngài ấy đang nhìn cậu chằm chằm xem cậu muốn làm gì tiếp theo.

Bàn chân không tất của cậu trượt lên theo bàn chân cổ chân mang tất, len vào trong ống quần âu, da chân cậu mát lạnh, đầu ngón chân bấu nhẹ lên làn da ấm áp của người đàn ông đó.

Người đó bật cười thành tiếng khiến cậu rụt chân lại, cuống quít lau miệng rồi đứng dậy chạy ra khỏi bàn ăn.

Người đó nhìn theo đôi chân trần chỉ mang mỗi một chiếc dép đi trong nhà mất hút sau góc tường rẽ vào phòng ngủ.

Người đó đứng dậy, đút tay vào túi quần, đi vòng qua bên bàn nhìn chiếc dép chỏng chơ bên chân ghế.

Giống y xì lọ lem bỏ quên giày thủy tinh lúc chuông nửa đêm gióng lên rồi nhỉ?

Người đàn ông đó cúi người móc ngón tay kéo chiếc dép lên, ung dung đi về phòng ngủ.

Ngài cũng nên trả lại dép cho lọ lem của ngài mới được... Chẳng mấy khi về nhà lại thoải mái như lần này cả.