17
Cậu không bật điện, ngồi trên mép giường trong bóng tối, một chân co lên giường gác tay với má lên đầu gối.
Cậu cuống đến nỗi chạy tụt cả dép ở ngoài đó luôn mới sợ!
Mới làm thử mà thất bại ê chề thảm hại như này cậu biết giấu mặt vào đâu.
Cửa vang tiếng gõ ba cái, cậu nín thinh không dám ho he.
"Em không trả lời thì tôi mở cửa vào nhé?"
Tiếng tay vặn nảy lên cái cách, mẹ cha ơi cậu quên vặn chốt rồi, tính hét lên không được thì ánh sáng ngoài hành lang đã chen vào phòng trước.
Bàn tay đó nâng chiếc dép giơ ra theo khe cửa, lắc lắc nhẹ đùa giỡn.
"Tôi phải trả dép cho lọ lem..."
Cậu lồm cồm bò lên giường chui tọt vào trong chăn, không nói thì thôi đi, bị đùa giỡn kiểu này cậu làm sao nhìn mặt người đàn ông đó bây giờ, xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Người đó bật đèn nhìn một cục chăn trên giường càng buồn cười hơn, đóng lại cánh cửa phòng, chuyển từ đèn tỏa sáng sang đèn hắt tường màu cam ấm áp.
Người đàn ông ngồi xuống bên giường, vỗ mấy cái nhè nhẹ lên cục chăn, người bên dưới nín thinh không phản hồi lại.
"Ra đi không ngạt thở giờ!"
Cục chăn nhúc nhích một chút, nhưng mà là để cuộn lại kín hơn.
Im lặng giằng co diễn ra một lúc, giọng người đó hơi thiếu kiên nhẫn vang lên trên đỉnh đầu cậu.
"Em không ra tôi ra ngoài đó!"
Cậu vén chăn thò đầu ra, người đó nhìn gương mặt cậu đỏ bừng vì bị hun trong chăn nóng, tóc dày rối bời, đôi mắt sáng lên nhưng đầy bối rối không biết biểu lộ điều gì.
Bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay người đàn ông đó, nắm rất chặt như muốn nói ngài đừng đi.
"Lọ Lem không nhận lại dép mình đánh rớt sao?"
Vẫn còn đùa cợt được cậu đấy, không thấy cậu đã xấu hổ lắm rồi à mà không buông tha cho người ta?
"Em không phải lọ lem..."
Người đó nhếch mày ồ lên, hứng thú hỏi lại.
"Vậy em là gì? Tấm à? Tấm cũng rớt hài đó..."
Cậu rũ mi không nói gì, người đó lại nhéo gò má cậu.
Cậu đưa tay giữ lại bàn tay dày lớn của người đó bên má mình, cọ nhẹ như một con thú nhỏ nũng nịu, mắt nhìn thẳng vào mắt người đó mà nói rõ ràng.
"Em là vợ của ngài mà!"
"Ngài nói xem?"
Cậu ném lại cậu hỏi cho cái người đó, xem xem có dám phủ định hay không? Hay là khẳng định chắc chắn lại?
Người đó lại húng hắng giọng, búng nhẹ ngón tay lên chóp mũi cậu, trầm giọng dụ dỗ.
"Em gọi một tiếng Thái Thừa xem nào?"
Cậu chớp mắt, tai cậu hơi điếc nên cậu nghe nhầm đúng không?
Gọi tên người đàn ông này à? Có phải bạn bè đâu mà dám gọi thẳng thừng như thế?
"Gọi nào..."
Người đó nhẹ nhàng lại mời mọc, tay tiếp tục bẹo má cậu, lần này là hai tay hai bên má cho đủ đôi đủ cặp.
Cậu máy móc mở miệng nói…
"Thái Thừa"
"Cứng nhắc quá, gọi lại!"
"Thái Thừa!!!"
"Ai bóp cổ em nói à, nói bình thường lần nữa nào!"
Ngài đừng có mà chơi khó cậu như thế chứ?
Hồi nhỏ mẹ gọi cậu với thanh điệu như thế nào nhỉ?
Tiếng của mẹ trong trẻo trìu mến lại nồng nhiệt vang vọng bên tai cậu.
"Cẩn Cẩn ơi!"
Cậu nhắm mắt, dịu dàng cười gọi…
"Thái Thừa ơi!"
Hắn nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đó chồng chéo xuống người nằm trên giường, đường nét khuôn mặt, sống mũi đó, hàng mi mày cong cong, nét môi đầy mềm mại, cái cằm tròn, giọng điệu cũng hòa tan vào trong trí nhớ của hắn.
Người đó khẽ gọi một tiếng, tha thiết biết bao nhiêu dồn về cái tên đó.
"Cẩn Cẩn"
"Dạ"
Cậu ngạc nhiên khi người đó biết tên gọi ở nhà của cậu, mẹ cũng hay gọi cậu như vậy.
Mẹ bảo tên cậu một chữ với tên của mẹ một chữ, gọi cùng nhau sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa.
Nhưng mẹ cậu lại thất hứa với cậu mất rồi.
Chắc người này vẫn nhớ tên cậu lúc bé nhỉ, vì hồi trước người đàn ông này bảo từng được bế cậu còn gì, con trai người này còn lớn hơn cả cậu mấy tuổi.
Người đó nằm xuống bên cạnh cậu, luồn cánh tay cho cậu gối lên, ôm cậu vào lòng, giọng nói mềm mỏng xa xăm kì lạ, giống một dải lụa mềm quấn lấy hai người, nối tới một vùng kí ức xưa cũ.
"Tôi ôm Cẩn Cẩn một lúc thôi..."