Đến khi ngồi trong bồn nước ấm ngập đến vai, cậu mới thật sự tỉnh giấc.
Cậu cọ nhẹ đầu vào thân thể phía sau, vốc nước vỗ lên mặt.
Bắp chân cậu ê ẩm đau, cái miệng thối của ông chủ nói thiêng thật, cậu chơi đùa đến muốn tháo hết khớp xương trên người xuống luôn.
"Em cười gì thế?"
Người đó hôn lên đỉnh đầu cậu.
"Ngài chẳng biết được đâu!"
Cậu hí hửng đùa giỡn, vọc nước chơi trong lòng bàn tay.
Người đàn ông ôm cậu cau mày hỏi.
"Không phải anh nữa à?"
Cậu cúi đầu, lắp bắp nói.
"Em dại miệng đấy!"
Lồng ngực người đó rung lên liên tục chứng tỏ người đó đang nhịn cười phá lên môi.
"Em dại thêm nữa nào... Tôi thích"
Người đó cúi xuống hôn lên vai cậu, hôn đến khi ra dấu vết đỏ ửng mới nhả ra.
Bàn tay người đàn ông xoa nắn giữa hai chân cậu, cậu nhắm mắt mặc kệ.
"Ngài đóng quan tài sẵn chưa?"
"Để làm gì?"
"Dù em ít tuổi hơn ngài, nhưng nếu còn chơi nữa, em chắc chết trước ngài luôn đó!"
Cậu khẳng định.
Tất nhiên khi cậu được người đàn ông đó quấn khăn như em bé ôm ra ngoài, giường chiếu đã dọn sạch sẽ thay mới toàn bộ.
Cậu nhớ dưới ga giường ướt thành một mảng rộng như vậy, chẳng biết ngày mai cậu có bị nhìn bằng ánh mắt kì quặc không đây.
Nhưng mà cậu mệt quá, vừa vùi người vào trong chăn ấm, nhắm mắt liền chìm sâu.
Lúc cậu mở mắt ra thì phòng vẫn tối thui, rèm dày nặng vẫn chưa kéo ra.
Cậu quờ quạng tìm điện thoại, thì có người cầm điện thoại đặt vào tay cậu.
Mới có bảy giờ sáng.
Cậu xoay người sang đối mặt với người đó, ôm gối nhìn người bên cạnh.
"Chào buổi sáng, bé cưng!"
"Chào anh!"
Lại có người ngây ra vì từ anh rồi đó!
Mũi lại bị búng lên, nhưng cậu thì xoa mũi vui vẻ.
"Hôm nay ngài đi làm không?"
Là người đứng đầu công ty, người đàn ông này chưa từng có ngày làm việc tám tiếng và nghỉ thứ bảy chủ nhật, nên nếu người đó muốn nghỉ ngày nào, thì đó chính là ngày nghỉ.
"Em đến công ty với tôi không?"
Cậu nhăn mặt, cái cảnh trong văn phòng đó cậu chưa quên đâu.
"Em muốn ngủ thêm..."
Chế độ nũng nịu đã bật lên trong cậu.
"Lát xuống ăn sáng với tôi hẵng ngủ tiếp, hiểu không?"
Cậu gật đầu, chồm tới hôn lên má người đó.
"Quà chào buổi sáng!"
Người đó cười cười ngồi dậy nhặt áo choàng dưới thảm sàn khoác lên người đi về phòng mình.
Cậu cầm lại điện thoại nhắn tin cho ông chủ xin nghỉ
Tin nhắn nhanh chóng hồi âm:
"Chồng nhóc ủn từ tối đến sáng hay sao mà nhắn tin sớm thế ^0^?"
Cậu cắm đầu nhắn tin tạch tạch tạch…
"Có mà ông chủ mới bị ủn cả đêm í!"
Màn hình lại sáng lên, cậu gạt lên chỉ có một bức ảnh chụp trong điều kiện ánh sáng kém, một bàn tay còn nguyên vết răng mới tinh áp lên gương mặt gợi đòn của ông chủ.
Tay chắc chắn không phải của ông chủ, cậu cười khan chửi tục một tiếng.
"Gợi đụ..."
Tấm hình đó ngay lập tức được thu hồi.
Cái bàn tay vẫy kèm từ bye bye cắt luôn khỏi nhắn với cậu.
Kiểu gì hôm nay ông chủ cũng chẳng bày bán gì luôn.
Mười một giờ ba mươi phút sáng, chuông điện thoại reo rõ to khiến cậu mắt nhắm mắt mở cầm máy lên
"Xin chào"
"Em dậy chưa?"
Giọng nói lạ lẫm nhưng ngữ điệu quen thuộc khiến cậu tỉnh cả ngủ.
"Em chưa xuống giường"
Cậu lằn một vòng gần mép trái giường, thò tay bật điện.
"Mệt?"
Người này một khi đã nhẹ nhàng dịu dàng với cậu thì cả trong điện thoại vẫn y như thế.
"Chân đau, bụng cũng đau!"
Cậu cười thầm.
Đầu bên kia im lặng một lát mới nói chuyện tiếp.
"Tôi bảo quản gia đặt lịch khám cho em nhé?"
"Không cần!"
Cậu rối rít từ chối ngay.
"Em ở nhà ngủ là đỡ mà!"
…
"Em cúp máy đâu!"
"Ừ."
Cậu nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, đi viện khám chỉ vì lăn giường điên cuồng với chồng mình à?
Nếu nghe lời người đàn ông đó, cậu không cần mặt mũi nhìn người nữa phải không?