Chereads / [Cao H] CỎ NON BẤT HẢO / Chapter 11 - Trong phòng làm việc

Chapter 11 - Trong phòng làm việc

11

Sau cánh cửa phòng ngủ, cậu tựa lưng lên mặt gỗ mát lạnh bám chặt tay lên vai người đó, bất lực hứng trọn sự xóc nảy ngập sâu trong lỗ thịt.

Người đó nắm chặt nâng dưới hai đầu gối cậu, đẩy hông thúc dương vật mãnh liệt ra vào.

Cậu như một chiếc đèn trùm treo vắt vẻo lên một cái trục thô dài, xoắn theo những đường rãnh nóng ướt đâm vào lỗ huyệt đỏ thẫm nối giữa hai chân cậu.

Tư thế ác liệt đó khiến toàn bộ sức nặng của cơ thể cậu dồn xuống nơi mắc kẹt bị người đó dập vào như giã một khối bột nếp, dịch sền sệt vừa nóng dính chày giã, vừa lầy lội văng ra khỏi miệng cối căng mọng, lộp độp vẩy xuống sàn nhà.

Dương vật cậu bắn tinh xong mềm nhũn ra lại cương lên vì ma sát mạnh bạo dồn dập bên trong.

Sao người đàn ông này có thể bền bỉ chơi cậu trong một tư thế cần nhiều thể lực đến vậy?

Cánh cửa gỗ sau lưng bị cậu mài lên cũng phải nóng lên cả rồi, mà người đó liên tục đâm rút chưa xuất vào trong cậu.

Nước mắt bết bát, dưới thân ướt sũng tinh dịch của chính cậu, người đó càng đâm mạnh co thắt vách thịt càng dữ dội, tiếng nước lạch bạch trộn lẫn trong tiếng rên rỉ xoắn cuộn vì nhục dục tràn ngập.

Mộng mơ của cậu thật sự cũng không dữ dội và chân thật như người đàn ông này thể hiện đâu.

Cậu có nghĩ về người đó mà thủ dâm cả trăm lần cũng không thể nào giống như súng thật đạn thật bị người treo trong lòng mà bắn vào đầy mông.

Cũng không có tinh dịch phun trào khiến thành ruột cảm nhận được sự nóng bỏng dù người đó kéo dương vật ra ngoài lỗ huyệt.

Cậu mệt mỏi dụi mặt vào hõm vai người đó, nhủ thầm trong lòng, thích muốn chết đi được!

Sáng sớm tỉnh dậy, người thì đi mất rồi, cậu ăn sáng và xách bữa trưa được phòng bếp chuẩn bị, ngồi lên xe đi làm thêm.Cũng một ngày bình thường, khi cậu bước xuống từ xe oto, lại thấy quản gia đứng chờ ở đó.

Vẻ mặt giống như có chuyện gì muốn nói khiến cậu nán lại mở miệng trước.

"Trong nhà có khách sao?"

"Là ngài Trịnh và bạn ngài đó đang trong phòng làm việc."

Cậu gật đầu, bảo sao quản gia lại đứng chờ ở đây đón cậu về.

"Tôi có cần chào hỏi không?"

"Ngài Trịnh không có dặn dò gì với phu nhân."

Nghĩa là cậu thích chào hỏi hay không chào đều được đúng không?

Cậu xoay người đẩy cửa chính vào nhà thì quản gia nói vọng lại sau lưng.

"Phu nhân dù nhìn thấy chuyện gì cũng đừng để tâm nhé..."

Cậu dừng chân nghiêng đầu liếc nhìn quản gia, nhếch miệng cười nhạt rồi đi vào.

Trong nhà im lặng không có một người làm đi lại, giống như bỏ đi đâu hết rồi.

Phòng làm việc đối diện với phòng ngủ chính của chồng cậu, kế bên cạnh là phòng ngủ của cậu.

Phòng làm việc mọi hôm không hề mở cửa, nhưng hôm nay cánh cửa mở toang.

Chân cậu như ai đổ bê tông, nặng nề không thể cất bước khi nhìn cảnh đó đập vào mắt.

Người phụ nữ đó vén mái tóc lộ cái gáy trắng nõn, vùi mặt giữa hai chân người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế dài trong đó.

Một chân người đó thoải mái gác trên ghế, áo khoác vắt lên tay vịn gỗ còn trống, người phụ nữ đó lật cái váy màu đen tận eo, cặp mông trắng tròn vì tư thế quỳ dưới sàn, kéo căng ra càng đầy đặn hấp dẫn, nhấp nhổm đong đưa.

Người đàn ông đó nhắm mắt, ly rượu trong tay đưa lên nhấp môi, bàn tay khác đặt lên mái tóc dài mân mê lọn tóc màu nâu dẻ rối bời.

Cô ta đưa lưng hướng cửa ra vào, chẳng có một vật cản nào ngăn trở được hình ảnh đó đập vào mắt cậu như thước phim tua đi tua lại nhiều lần.

Bàn chân người đàn ông đó đang miết quanh nơi căng mọng giữa hai chân cô ta, sự ẩm ướt nhớp nháp bám dính lên ngón chân cong cong vạch ra từng lớp thịt bao bọc nơi sâu kín.

Cậu bần thần, gương mặt nóng lên như bị ai tát lên dữ dội, bàn tay túm chặt lấy ống quần, cúi đầu nhắm mắt lại.

Cậu đi thật nhanh, mở cửa phòng mình lao vào trên giường trùm chăn, âm thanh đó quanh quẩn bên tai như tiếng ong vỗ cánh, từng tầng từng tầng ù ù đảo trộn tâm trí cậu...

Cậu đã hiểu tại sao quản gia lại nói như thế.

Sự ẩm ướt vo tròn lăn qua gò má lặng lẽ thấm lên bên gối, có lẽ nước mắt cậu không nên rơi xuống.

Cuộc sống của một người trước khi cậu bước vào, có lẽ vẫn là như thế không gì thay đổi.

Chỉ là cậu được thêm vào trong những thứ tương tự ở một vị trí, mà người đó tạo cho cậu cảm giác mình có vẻ quan trọng và được yêu thích hơn.

Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ cô đơn học cách lớn lên trong thân xác trưởng thành, đặt vào trong một cái tổ lớn lạ lẫm do một người đàn ông trưởng thành xây nên.

"Phu nhân nhỏ bé sẽ giận ngài đó!"

Mỹ nữ rút khăn lau miệng, tô lại son môi, nở nụ cười quyến rũ, tay chỉnh sửa lại trang phục.

Người đó rót hết rượu vào trong miệng, đưa chiếc ly pha lê trống rỗng cho mỹ nữ, lạnh lùng bảo.

"Sẽ dần quen thôi."

Cô nâng chiếc ly lên ngang tầm mắt, nhìn viên đá chưa tan hết trong đó, dưới nắng nhạt nhòa chỉ còn lại sự khúc xạ yếu ớt.

"Hi vọng tình cảm non nớt của phu nhân dành cho ngài sẽ không tan chảy quá nhanh..."