14
Phòng làm việc rộng rãi không có bóng người, nắng chiều tràn qua những tấm kính tràn viền, tiếng loạt soạt vang đến từ một gian nhỏ khác, gần một chiếc tủ kính đựng hồ sơ loại lớn, sau tấm rèm dày chưa kéo kín.
Tò mò, vẫn luôn là tò mò thôi thúc đôi chân cậu nhẹ nhàng bước tới thật gần.
Những hình ảnh phản chiếu qua tấm kính khiến tim cậu ngừng đập trong giây lát, rồi lại hồi sinh trong im lặng.
Tại sao cậu luôn bắt gặp những cảnh tượng oái oăm như thế?
Tại sao luôn phải gắn liền với người đàn ông đó?
Tại sao, tại sao, tại sao…
Cậu nhìn người đàn ông đó ôm ấp một người khác trong tình trạng khỏa thân, da thịt miên man co sát vào nhau như thế?
Thanh niên đó giấu đôi mắt sau cái cà vạt xanh lam, đôi môi ngậm chặt một cái hộp hình vuông, dù người đàn ông vỗ mạnh lên dương vật căng phồng của anh ta vẫn không nhả cái hộp rơi xuống.
Hai tay anh ta bị sơ mi trói gập sau lưng nằm nghiêng trên giường, một chân gác lên cổ người đàn ông đó, anh ta vặn vẹo eo lưng theo tiết tấu vội vã của người đâm vào.
Cái hộp vuông trong miệng anh ta lăn xuống giường, mặt đệm nảy lên khiến cái hộp lăn vài vòng nữa rớt xuống sàn vang tiếng lộc cộc khác lạ so với tiếng thở dốc trộn tiếng rên rỉ.
Người đàn ông đó đảo đôi chân đó một vòng, túm lấy đôi tay bị trói lại của anh ta kéo người dậy, thúc vào từ đằng sau.
Cậu run lẩy bẩy đi lùi lại, đặt văn kiện lên bàn trà, cuống cuồng mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang dài, cậu càng bước càng vội vã như bị đuổi bắt, cánh cửa thang máy vừa mở ra cậu đã chạy vọt vào ấn nút đóng lại.
Ấn dí nút xuống tầng một, cậu bám chặt vào tay vịn trên tường, bám chặt để ngăn đôi chân run rẩy sẽ khiến cơ thể cậu sẽ trượt xuống ngồi bệt trên sàn mất.
Đừng khóc, bản thân ơi làm ơn đừng khóc ở đây, cậu nhủ lòng mình, chuyện này không xứng đáng khiến cậu phải đau lòng đến thế…
Cậu không biết mình về nhà lúc nào nữa, cậu chỉ muốn ngủ say, cậu nhớ bàn tay của mẹ xoa lưng mình bên những đêm đầy sao ngoài cửa sổ.
Có mẹ, cậu chưa từng cô đơn lạc lõng, chưa từng thiếu đi một phần yêu thương nào hết…
Trong giấc mơ của mình, biết bao lần mẹ xoa đầu cậu và bảo, con hãy nhìn đến niềm vui mà sống con nhé!
Nhưng mẹ ơi, con dặn lòng mình thật nhiều lần bớt thích đi một chút, bớt từng chút một, mỗi ngày hãy bớt thích người đàn ông đó đi một chút thôi, bớt chờ đợi, bớt hi vọng, bớt nhớ mong, bớt đau khổ…
Nhưng con không biết, cảm giác đau nhói trong tim có vơi bớt đi không nếu nước mắt con cứ giữ mãi trong lồng ngực?
Con có thể chết đi khi trái tim vẫn còn đang đập một cách trống rỗng hay không?
Con chỉ rơi nước mắt thêm một lần nữa, được không mẹ?
Chỉ lần này nữa thôi...
"Nhóc nhìn cái vành mắt thâm quầng như gấu trúc của nhóc này... Chồng ủi nhóc cả đêm không cho ngủ hả?"
Ngón tay ông chủ dí vào gò má cậu, làm cậu phụng phịu.
"Đừng trêu em nữa!"
Ông chủ ngạc nhiên, kéo ghế lại gần quầy thanh toán ngồi xuống cạnh cậu, tay vỗ lên mặt bàn bồm bộp ra lệnh.
"Anh rảnh, nhóc kể đi!"
Cậu lược bỏ chín phần mười tình tiết xxx ra khỏi câu chuyện của mình với ông chủ, gói gọn trong sáu chữ:
Chồng ngoại tình, vợ đau lòng!
"Muốn ly hôn không?"
"Không thể ly hôn được." cậu lắc đầu.
Ông chủ bóp trán, hít một hơi thật sâu hỏi tại sao.
"Em không giải thích cho anh được, chỉ biết là em không thể đơn phương ly hôn..."
Cậu rầu rĩ trả lời.
Ông chủ nhẩm một tràng trong miệng như tụng kinh, nan giải, nan giải, thật nan giải…
"Vậy còn yêu thằng đó không?"
Cậu liếc mắt nhìn ông chủ có hai mươi lăm tuổi, chồng cậu chắc đủ tuổi làm bố hợp pháp của ông chủ rồi nhỉ?
Mở miệng liền hạ ngay cấp chủ tịch một công ty, một phát xuống thành thứ đầu đường xó chợ luôn.
"Em không biết..."
"Yêu hay không cũng không biết?"
Ông chủ cao giọng chắc lên năm quãng tám rồi nhỉ?
"Em đã yêu ai bao giờ đâu..."
Cậu lí nhí che đầu trước sợ bị cái tay ông chủ đang vung lên kia sẽ đập xuống long não cậu.
"Thế nhóc mày nghĩ cái gì mà đi lấy thằng mất n...mắc dịch đó?"
Ông chủ nheo mắt hầm hè soi mói cậu.
"Tại vì thích... Thích từ rất lâu rồi..."