Chereads / [Cao H] CỎ NON BẤT HẢO / Chapter 8 - Chào buổi sáng

Chapter 8 - Chào buổi sáng

8

Chăn ấm đệm êm, người đó dịu dàng hôn lên môi cậu chào buổi sáng.

Bàn tay kéo một chân cậu gác lên eo người đó, lần mò giữa hai chân cậu.

Nụ hôn không thể dứt ra, hai tay cậu bị bó buộc giữa hai thân thể, dương vật quen lối chen vào hậu môn, quy đầu trượt vào miệng lỗ.

Sự chặt chẽ khiến người đàn ông đó thở ra nặng nề, tiếng khóc rấm rứt méo mó của cậu thành những thanh âm gợi tình, vần vò giữa khoái lạc và đau đớn.

"Em kêu đau... Nhưng em lại bắn vương vãi lên bụng tôi..."

Người đó ôm chân cậu ép gập xuống trước ngực, dương vật nghiến mài lên tuyến tiền liệt của cậu, tê dại điên cuồng bò ngược từ xương cụt lên tới đỉnh đầu cậu, co rút chặt cứng muốn bẻ gãy gậy thịt nhồi đầy ắp lỗ hẹp.

"Em đau... Hay em sướng muốn chết?"

Âm thanh trầm đục quanh quẩn bên tai cậu, ngấu nghiến nuốt chửng cậu, khắc dấu vết của riêng mình lên thân thể cậu...

"Hai chân em... Ướt đẫm hương vị của tôi!"

Cậu biết người đàn ông này đang nói sự thật trần trụi, nhìn tinh dịch chảy ra từ hậu môn cậu mà xem, rớt lộp độp vào lòng bàn tay người đó, màu trắng đục lỏng ấm xen lẫn tơ máu nhiều như thế nào.

Cậu nằm im lặng trên giường, giấu mặt xuống gối đầu bông mịn, không muốn lại nhớ về nhiệt độ của thứ dày nặng giữa hai chân người đó tí nào hết.

Một đêm dày vò cậu, sáng dậy ấn cậu xuống giường nựng nịu cho một phát nữa, mạng cậu thì vớt lại rồi, nhưng eo hông bắp đùi thắt lưng khớp háng đã đình công.

Thái độ người đó sau khi quan hệ với cậu không có gì đáng chê trách, cả ánh mắt ý tứ của bác sĩ tư khi nhìn cậu trước khi thoa thuốc vào chỗ kín, làm cậu thấy mình muốn đào hố nhảy xuống rồi tự dùng xẻng lấp.

Cặn bã, cặn bã, thật là cặn bã!

Nhưng trước khi thành cặn bã thì người đó nói đúng đấy, sướng muốn chết ngất ngây luôn!

Đau thì có đau, nhưng cậu thấy chẳng đến mức độ lê lết hay tập tễnh què quặt, chỉ là đi không thể đi nhanh cũng không chạy nhảy mà thôi, chứ cậu đi dạo loanh quanh trong nhà đỡ buồn cũng được.

Chồng cậu đi làm mất rồi, cậu ngủ đến trưa mới tỉnh dậy ăn cơm trưa. Nằm trên sofa ngoài phòng khách lướt điện thoại, quản gia cầm đến một tấm chăn mỏng đắp cho cậu.

Cậu cám ơn, người phụ nữ trung tuổi này thật sự tinh ý và biết cách săn sóc người mới lạ lẫm như cậu.

"Phu nhân cần gì cứ nói, về cơ bản ngài Trịnh hầu như không đặt ra bất kì nguyên tắc nào dành cho ngài hết nên ngài cứ tự nhiên sống như đây là nhà của mình nhé!"

Một lời nhiều ý thật, cũng rất khéo léo làm sao khi nhắc tới những thứ không tiện nói trắng ra trước mặt cậu.

Nhà này từng có người ra vào, tình nhân hoặc hơn cả tình nhân, vượt qua giới hạn đặt ra của chủ nhà liền biến mất.

Cũng trong câu nói trên, quản gia xác định cậu là chủ nhà, không phải khách ghé qua, là vị trí ngài Trịnh dành cho cậu trong ngôi nhà này chắc chắn đúng với từ "phu nhân".

Tự dưng lòng cậu thấy vui vui, mỉm cười gật đầu nhìn quản gia đi làm việc khác.

Cậu giơ điện thoại lên, nhìn màn hình mà hơi chán nản. Cậu còn chưa có số điện thoại của chồng mình, không có số điện thoại thì muốn liên lạc cũng không được.

Nhưng cậu thực sự cần liên lạc à, cậu nên nhớ xuất phát điểm của hai người bắt đầu từ một loại giao dịch dùng thân đổi tiền, là như tối hôm qua dạng chân để thỏa mãn người đó.

Tự dưng bực bội kéo đến, cậu thả điện thoại lên bàn, cuộn tròn dưới chăn nằm im trên sofa chán chường.

Tối qua người đó cũng thích cậu lắm mà? Sáng dậy còn vần cậu một chập trước khi đi làm, cái miệng lỗ thịt của cậu còn đang căng sưng đấy.

Cả một đám cỏ non như cậu mà ông chú đó không gặm chẳng phí công rước về nhà à?

Nghĩ lung tung một hồi, cậu ngủ thiếp đi trên sofa từ lúc nào không hay.

Đến tối hôm đó, người đàn ông đã lên máy bay đi công tác mất rồi, cả một tuần sau cậu mới gặp lại.

Cậu mới tốt nghiệp trung học phổ thông, còn chưa kịp thi đại học đã bán đi cho một ông chú làm vợ.

Cậu thật sự cũng không biết mình muốn làm gì hay học cái gì, không có mục tiêu cụ thể gì cả.

Mỗi ngày trôi qua trong biệt thự của cậu hết ăn lại ngủ, cơm bưng tận miệng thích làm gì thì làm, làm gì cũng không ai hỏi han hay trách móc.

Cậu cũng chẳng có nhu cầu đi lại, nơi này là một thành phố không thân quen với cậu, không có bạn bè, cũng không muốn liên lạc với họ.

Cậu ôm ống bỏng ngô trong ngực, dán mắt lên bộ phim tình cảm đang tới hồi gay cấn.

Bên bờ biển xanh ngát anh anh tôi tôi giọng nữ chính hét cao đến ba quãng tám, tát cái bốp vào mặt nam chính còn giòn hơn bỏng ngô nhai rôm rốp trong miệng cậu.

Cậu lẩm bẩm đồ đàn ông cặn bã...

Đụ mông cậu nở hoa xong rồi bốc hơi cả một tuần, không buồn hỏi han xem sao.

Vậy mà nói thích thích thích... Thích cái đũng quần thì có!

Tối qua cậu moi bạn trắng sữa ra an ủi lỗ sau, càng an ủi càng không thỏa mãn.

Cọ xát đủ kiểu mới bắn ra được, cậu nằm ngửa trên giường mà nhớ dương vật của người đàn ông đó.

Chỉ cần kích thước với độ dày cui đó cũng đã là một loại tài năng rồi, nằm im trong lỗ sau của cậu cũng tự khẳng định sự tồn tại to lớn của người đó.