(Cảm xúc...)
Cô ngốc nghếch sờ lên đôi má trắng hồng của mình. Loại xúc cảm của bản thân đã xuất hiện thêm nhiều biến hoá phức tạp khiến cô nhận thấy mình đang trở nên khác thường. Cảm xúc vừa rồi khiến cô có sự đồng cảm sâu sắc với suy nghĩ của Akira, cảm xúc của Akira, nó làm cô cảm nhận thêm nhiều hương vị mà cuộc sống đã ban tặng
(Vậy ra đây là bi quan, rất lộ liễm...)
Bỏ qua loại trải nghiệm mới mẻ đó, cô tập trung hướng ánh mắt đến phía Goblin. Cô thử tạo ra một năng lượng truyền dẫn đến vật trung gian là khối cầu trên tay nó với mục đích tác động lên tâm trí Goblin. Nhưng cô vẫn không cảm nhận được chút gì liền biết đã thất bại
(Mình phải làm gì đó để ngăn quỹ đạo này thay đổi...Ảnh hưởng lên Goblin thì không thể, hắn đã tiến vào hiện thực của Shiro. Với khả năng hiện tại thì gánh chịu áp lực từ quy luật để truyền tải trong vài giây chắc chắn sẽ rất khủng khiếp. Mong là bình an)
(Phùuuuu)
Cô thở dài một hơi trong lòng, ánh mắt đảo đến từng ngóc ngách mà người quan sát có thể nhìn thấy, tìm kiếm những khoảng khắc chớp nhoáng nếu hiện thực giả tưởng có biên độ giao động cao. Goblin lúc này đang dần đánh tráo thế giới quan Akira dù hắn đã đề phòng trước đó. Không phải vì hắn chủ quan mà là cách Goblin toả ra hương vị vô nghĩa toàn hiện thực của hắn, ảnh hưởng đến nhận thức và gây ra tính nghiêm trọng đối với hiện thực của hắn. Len lỏi qua từng khoảng trống để làm suy yếu nhận thức khiến hắn mất đi cảm nhận đến khái niệm "nguy hiểm" trông như thế nào. Cùng lúc Goblin lại chèn nhận thức độc vào tiềm thức Akira để hắn thấy được, nghe được nhưng không dễ dàng hình dung như trước. Ngay lúc này hắn chỉ có thể lắng nghe Goblin kể thêm nhiều câu truyện mà dần đi sâu vào hiện thực giả tưởng của nó
Khung cảnh lúc này đang từ từ được chuyển hoá ra các dạng sống phong phú. Akira chớp đôi mắt kinh ngạc nhìn về hai con lưỡng cư như thằn lằng nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo xoáy sâu vào bên trong, từng chiếc răng lỏm chỏm bám chặt lấy da thịt để lại những vệt máu bấy nhầy trên người nó. Một cảm giác kinh tởm nhưng cũng có sự hiếu kỳ từ tận đáy lòng hắn vì được chứng kiến một nét đặc sắc trong ngoại hình sinh vật sống
Hắn luôn thắc mắc "bọn chúng đã sống như thế nào?", "bản năng sinh tồn trong chúng đã thúc ép sự tiến hoá để trở thành bộ dạng ghớm ghiếc đến thế này sao?". Hắn muốn tìm hiểu cách chúng sống sót khi mà cơ thể chúng còn chẳng có dạ dày mà là những bó cơ như bạch tuột và một cái hố xoáy giữa tâm khuôn mặt
"Này, chúng ta đang đi đâu đấy?"
"Chúng ta cần phải rèn luyện đặc tính Anh Hùng của ngài chứ Dũng Sĩ. Ngài thật sự cần tăng chỉ số của thể lực và mức độ parry trên 70% mới đạt tiêu chuẩn để tốt nghiệp."
"..."
[Cái cảm giác luôn cấn cấn ở đâu đó thật khó chịu. Chắc chắn là thằng NPC này có vấn đề]
"Nhưng...Tao đã chục tuổi luôn rồi? Sao phải đi học...?"
Dù tâm trí đang mơ màn nhưng Akira lại luôn hỏi ý đồ của nó như bản năng. Chỉ là nhìn bộ dạng lúc này của hắn khiến Goblin an tâm mà không chú ý quá nhiều. Nó cứ thế mà bỏ qua hầu hết lời nói của hắn mà tiếp tục nói nhiều hơn trước. Vừa rồi nó chỉ mất 10 phút để sắp đồng hóa được hắn nhưng bây giờ Akira đã nâng cao cảnh giác trước từng câu trả lời của Goblin hay kể cả câu hỏi của mình. Hắn không biết Goblin cần gì từ mình nhưng thông qua truyền âm của Raphel thì hắn biết được bản thân rất quan trọng. Hắn đoán mình là thứ quyết định cho sự thành bại của kẻ trước mặt nên ý trí chống cự của hắn đã trở thành -Dù bất kể chuyện gì xảy ra thì đừng hòng bố mày sẽ theo ý nguyện của mày!- Đây chỉ là suy nghĩ tạm thời
Do hắn chưa được roi vọt nên có suy nghĩ tự tin như thế. Hắn biết chắc chắn rằng nếu con Goblin muốn lấy thứ gì đó từ hắn bằng biện pháp da thịt thì hắn sẽ ngay lập tức đưa cho nó kể cả là Raphel. Akira có thể giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ đau đớn. Hắn hơi lo sợ những vết dao đâm hay những lần cơ thể vụn nát, tuy Akira đã nhiều tuổi cũng như nổi loạn, bắn giết khắp nơi, cũng chịu nhiều vết thương nhưng chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da. Cuộc đời trước đó của hắn chỉ trải nghiệm mỗi cảm giác đau đớn duy nhất là gãy ngón tay do vụ nổ đặt sai vị trí, còn lại thì hắn đều yên ổn sống sót
[Thật mơ hồ với cảnh tượng phía trước...Góc nhìn của mình cứ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, bầu trời thì trông thật gần như thể chỉ cần mình muốn thì có thể kéo nó xuống vậy...]
Nghĩ rồi hắn lại mơ màng định đưa tay chộp lấy khoảng không trên cao nhưng đột nhiên bị Goblin với vẻ mặt hoảng sợ tóm cổ tay giật lại. Akira nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn, trong đầu hắn không hề nhớ là có đoạn giật cánh tay hắn
"Ngài đừng làm vậy, chúng ta phải học Parry càng sớm càng tốt."
Goblin lo sợ điều nó e ngại sẽ thành sự thật nên chỉ có thể hành động khác cốt truyện một chút. Nhận thấy ánh mắt của hắn trở về vẻ điềm tĩnh trước đó khiến Goblin cảm thấy căng thẳng nhưng giây sau nó đã lấy lại nhịp thở bởi hương vị vô định của nó vẫn còn đang tồn tại giữa hiện thực Akira mà chưa biến mất
Ngay lúc này đây, khi trông thấy Goblin đề cập đến vai trò Support thì hắn không thể nhận ra thế giới trong anime qua câu chuyện nó kể đang dần trở thành sự thật. Cảm giác nguy hiểm tưởng chừng như mình có thể đánh mất chính mình bất cứ lúc nào cũng hiện rõ trong tâm trí Akira, lấy niềm tin ấy làm câu hỏi nghi vấn. Hắn liên tục cựa quậy tâm trí để suy xét xem, rốt cuộc hắn đã bỏ qua điểm nào
Còn bên phía Goblin thì nó cũng toát mồ hôi vì nhận thức nó tiêu hao đang liên tục giảm mạnh. Mặc dù nó đã vay mượn nhận thức từ các nguồn dự phòng trong túi da thú nhưng nhiêu đó không ăn thua gì với tốc độ tiêu hoá nhận thức từ hiện thực giả tưởng cùng với sự rò rỉ ban nãy
Đứng ở điểm nhìn thứ ba, Raphel lộ vẻ mặt bất an khi đối tượng trước mắt cô không chỉ là một con quái vật biết dùng không gian để tấn công mà quy luật còn ràng buộc cô cấm tác động lên nó dù đang ở Điểm kỳ dị, bên trong Vùng Tuyệt Đối. Cô không thể nói rõ cho Akira vì nếu tác động quá mạnh mẽ lên quy luật thì thuật truyền âm của cô sẽ trải qua nhiều lớp thực tại méo mó, trồng chéo lên nhau ngăn cách với hiện thực Akira. Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện hắn có thể đánh vỡ vai diễn vào giờ phút mấu chốt, chỉ có điều là hắn không thể nghe thấy cô nói
(Không nhắc trực tiếp mà gợi ý Shiro chạy trốn xem sao)
'Shiro, hãy ch...C...C...'
(Áp lực mạnh hơn mình tưởng)
"?"
Hắn đột ngột quay sang khi thấy âm thanh yếu ớt đó của cô. Tưởng cô bị úp sọt ở đâu đó khiến hắn vô thức lùi ra một bước để tránh né nhưng hắn lại thấy Raphel không có vẻ gì là bị hại, thậm chí gương mặt lạnh lùng đầy vẻ ngây thơ của cô chẳng hề nhúc nhích lấy một cử động
"Hả?"
'Shiro...Phải..Tìm được chổ sai trong vai diễn! Để đánh vỡ ngay lập tức! Tuyệt đối...Không được liên tưởng quá sâu vào ký ức, tuyệt đối không được!'
"Em không sao chứ Raphel?"
Lúc này hắn mới khó hiểu trong khi vẫn nhìn cô hệt như một bức tượng sáp
[Con bé bị thần kinh à? Mình có cảm giác Raphel đang rất chật vật và đau đớn]
Hắn thấy biểu cảm của cô có hơi lạ thường, dù hai bên không quen biết nhau nhưng đã cùng nhau lang thang trong sa mạc suốt vài tuần liền, ít nhiều mức độ thiện cảm của hắn đối với cô cũng đang tăng cao. Với một thế giới nhàm chán, không có đầy đủ nhu cầu tiện nghi thì hắn thầm cảm ơn người bạn đồng hành với mình trong suốt chuyến đi vì đã giải đáp những thắc mắc khi hắn buộc miệng nói ra một vấn đề nào đó. Ngoại trừ một vài thông tin tuyệt mật và thời gian bên ngoài là cô không thể trả lời còn lại cô đều sẽ nhiệt tình giải thích cặn kẽ nếu tình huống đó là thích hợp
'Nếu sự tồn tại đã nằm ngoài khuôn khổ mà Luật Lệ cho phép thì hắn có thể vượt ra khỏi góc nhìn của mọi thực thể khác. Hắn không đơn thuần phải là một con Goblin giả kim thuật sư, mà là một thực thể cấp Apollyon hoàn chỉnh. Thậm chí còn thao túng được một phần hiện thực của Shiro đó ạ.'
[Apollyon hoàn chỉnh!? Chẳng phải cấp bậc này Raphel nói mình còn chẳng có thời gian thở liền bị giết chết rồi sao?]
Ngay trong đầu Raphel đang hiện lên vô số câu hỏi nhưng chẳng có lời giải đáp
(Mình có thể nói ra cái này ư? Nếu là trước khi đồng hóa thì mình không thể nhưng bây giờ mọi thứ như được thả lõng hơn chút. Vấn đề tiếp theo chính là nên chạy đi đâu? Dường như lời giải thích ấy còn chẳng phải tự mình nói ra)
[Nếu vậy thì nó đâu cần phải tỏ ra khiêm nhường? Giả heo ăn thịt hổ là một thú vui tao nhã của bọn cậy mạnh hiếp yếu à? Nếu nó muốn giết mình thì đã ra tay ngay lập tức...Và...Hmmm...]
[Tại sao nó lại chờ đợi...? Chắc chắn là nó đang chờ đợi một kết quả nào đấy từ việc đánh vào nhận thức của mình. Hmm...Nó đã nằm ngoài khuôn khổ của Luật Lệ, vậy thì những lời hứa trước đó chả phải là vô ích?]
Hắn bừng tỉnh khỏi ảnh hưởng của Goblin, giờ đây ánh mắt hắn đầy khiếp sợ khi nhìn lên gương mặt phúc hậu và đeo cặp kính của giáo sư trông vô cùng ấm áp
Khi thấy hắn đã tỉnh ngộ, Raphel liền truyền thông tin đến tâm trí hắn với tốc độ nhanh hơn
'Shiro phải cực kỳ thận trọng, hắn có thể sẽ đánh cắp quyền năng K...G...D...T! Hắn sẽ tác động từng chút một lên tâm trí của Shiro và dần đồng hoá Shiro với hiện thực do hắn sáng tạo ra! Tráo đổi mục đích sống của Shiro để đánh cắp quyền năng K...G...D...T!'
[KGDT? Là cái gì?]
(Vẫn còn rào cản ngăn mình tiết lộ...)
"Điều gì sẽ đến nếu nó đánh cắp thành công?"
'Có khả năng hắn sẽ đi vào K...G...D...T.'
"?"
Ánh mắt hắn nheo lại khó hiểu, đồng thời hắn liếc nhìn vẻ mặt của Goblin mà suy luận
[Raphel sợ hắn...Cũng phải, hắn là thực thể cấp Apollyon đấy chứ đùa. Con nhân mã đầu game mình gặp chỉ mới tiệm cận cấp bậc Keter mà đã hành mình sấp mặt, nếu không có khả năng tái sinh và sự xuất hiện của con Alpha thì có khi mình đã đi bán muối từ lâu rồi]
Chợt cô cảm nhận dòng chất lỏng đặc sệt chảy từ hốc mắt xuống cằm, cơ thể của cô ngã khuỵa xuống run rẩy nắm chặt nắm đất đau đớn. Khuôn mặt của cô giờ trông thật ghê tởm với đầy chất lỏng màu đen liên tục phủ lấy đống thực vật xung quanh. Ánh mắt cô dần bị chuyển thành màu đen cùng với cơ thể bị nứt toác vô số chổ. Rõ ràng là sức mạnh của cô đã bị giảm xuống đáy bởi một nguyên do nào đó nhưng Akira lại không hề nhận ra cô gục ngã phía sau mà vẫn tiếp tục đi tiếp
Thấy Akira không hiểu ý của cô khiến cơn đau bị cô nén lại, cố gắng đứng dậy trong sự bi ai cùng căng thẳng đến với hắn. Cô nhìn thấy sự ảnh hưởng xung quanh hắn, bao bọc lấy Akira trong nhiều lớp thực tại đang ngày một dày đặc dù không gian không có khái niệm diện tích nhưng cô vẫn cảm nhận chúng đã có khoảng giới hạn. Mảng năng lượng tối đang dồn dập tập hợp không biết điểm dừng, bao phủ hắn vào trong nhưng không có sự hấp thụ hay biến đổi chứng tỏ Akira hoàn toàn không thấy nó, hoàn toàn không thể kiểm soát bất kỳ khả năng nào mà mình có. Vấn đề mà cô lo lắng nhất sau khi thoát khỏi Goblin chính là Akira đã không còn khả năng điều khiển thực tại bởi quấy nhiễu năng lượng từ mảng năng lượng tối xung quanh, làm sao có thể tác động đến khi mà mọi thứ đều đang chia phối sự ảnh hưởng đó?
Ánh mắt Raphel giao động, nhận ra một lỗ hổng của hiện thực Akira đã xuất hiện. Cô liền chớp lấy cơ hội chiết tách lực điện từ bên trong năng lượng tối, một chuỗi domino làm đứt gãy các liên kết xung quanh. Phần bị giải tán ngay sau đó đã liên kết trở lại nhưng đã biến đổi cấu hình khác nhằm duy trì sự bền vững đồng thời cô dùng ảnh hưởng của bản thân lên hiện thực giả tưởng vốn đã lung lay sau sự bừng tỉnh của Akira. Cô tạo dựng lên một thực tại giả tưởng bên trong hiện thực Akira nhằm lợi dụng vỏ bọc đó để thao tác lách quy luật
'Không! Gian! Dị! Tượng! Từ đó nhìn thấy cấu trúc của Thế Giới, điểm kết thúc của nó, thấy được khởi nguyên của Cây Thế Giới, bước vào góc nhìn của cụm thế giới thậm chí còn bị hắn chỉnh sửa gây ra hiện tượng xoá bỏ lượng lớn quy luật, tạo ra nhiều nghịch lý. Hắn sẽ vượt ra các góc nhìn để tiến đến loại TỒN TẠI cấp Apocalypse! Gây nên sự xáo trộn kịch bản của quỹ đạo khiến một vũ trụ mới nơi hắn là trung tâm của thế giới được hình thành.'
Cô đã tăng tốc độ truyền âm và sử dụng một số kỹ thuật để giúp hắn ghi nhớ. Mọi thứ vừa diễn ra chỉ mất đúng hai giây để đến được với hắn, nếu là người bình thường sẽ phải mất một năm mới đi vào tai Akira chứng tỏ Raphel đã phải dùng đến rất rất nhiều tinh thần vào thông tin đó. Áp lực đến từ thực tại liên tục đè lên cô nặng nề hơn lúc trước khiến đôi chân cô như co rút khi đứng và phải hộc thêm chất lỏng ra bên ngoài
(Quả nhiên là đã sụp đổ. Thực tại mình tạo ra không đủ cấu trúc nên nó quá kém bền vững)
Cô cắn răng trong vô thức khi dự đoán kịch bản kế đến sẽ dữ dội đến mức nào khi Goblin trở thành Akira
[Đệch...Nghe thôi đã muốn bỏ buộc]
[Sao phạm vi lại lan đến vũ trụ? Nào nào! Bố éo chơi nữa đây, thả mị ra để mị về!]
Vài ý nghĩ thoáng qua khiến hắn rùng mình bởi trông nó thiểu năng và gey lọ đến đáng ngạc nhiên. Dựa vào khiếu hài hước bản thân tự phong tặng giúp hắn bình tĩnh nắm giữ được cốt lõi của vấn đề cô muốn nhắn
'Shiro...Từ giờ trở đi...Shiro không được tiếp xúc trực tiếp, đừng cố hiểu bản chất của hắn. Và không được coi hiện thực...Trước mắt là hiện thực...Ngay trong nhận thức, Shiro phải làm xáo trộn nhận thức của hắn bằng mọi giá.'
Giọng truyền âm của cô hệt như đài radio, có lúc lại ngắt quãng, có lúc lại xuất hiện bất thình lình cùng tiếng nhiễu sóng khiến hắn khó khăn để tập trung lắng nghe
"N-Này, chuyện gì đang diễ...!"
Hắn chưa kịp nói hết câu liền bị Raphel cắt ngang với ngữ điệu đau đớn, cô liên tục ảnh hưởng lên ý thức của hắn để tạo những lỗ hổng xâm nhập vào hiện thực Akira. Tuy được Akira liên kết nhưng trước sự kiểm soát một phần của Goblin, nó vẫn có thể nghiền ép cô ra khỏi hiện thực Akira dù sợi dây mỏng manh đó vẫn liên kết cả hai
Chân tay cô run rẩy bóp chặt lòng ngực, toàn thân cô đang chảy ra chất lỏng đặc sệt đen xì. Cuộn trào theo thực tại bị bẻ cong xung quanh tạo nên những dòng nhiễu loạn lan ra khắp bề mặt không gian. Lấy bản thân cô làm tâm điểm, không gian bị bẻ cong ngay lập tức bị vệt nhiễu đó gây nên sụp đổ trở thành năng lượng nhận thức cho Raphel
'Không được để hắn chiếm lấy quyền năng! Hãy ghi nhớ, hắn đang đồng hoá...Shiro vào câu truyện của quá khứ để cướp đoạt quyền năng...Gian...T...Ngay khi Shiro mất nhận thức về thế giới xung quanh! Hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự kiểm soát của vũ trụ isekai nếu hắn có quyền năng đó...Một...Một vũ trụ giả tưởng nơi Golbin là tâm điểm sẽ làm quỹ đạo trở nên vô cùng hỗn loạn, có khả năng sẽ có vô hạn các tầng giả tưởng khác cùng đồng loạt nối đuôi vũ trụ isekai dẫn đến quá nhiều vũ trụ giả tưởng cùng một hệ cô lập nằm trong mô hình bong bóng đa vũ trụ.'
Túi bong bóng lạm phát sẽ căng phồng đến một mức nào đó sẽ không thể bị lạm phát được nữa. Bởi các vũ trụ không chia sẻ hệ số, không thể dùng thông tin của tương lai sẽ khiến vũ trụ dừng hoạt động, được gọi với hiện tượng Đóng Băng
[Nói cách khác...Khi Goblin sinh ra vũ trụ nơi nó là trung tâm thì đồng thời sẽ là nhiều vũ trụ giả tưởng hệ đóng kín. Không có sự liên hệ nào với các thế giới khác nhưng vẫn lấy năng lượng từ thế giới khác rồi dùng xong không trả buộc các thế giới còn lại chịu sự sụp đổ do không đủ năng lượng để duy trì...]
'Đúng! Kế hoạch chính thức đổ vỡ khi vũ trụ giả tưởng Alpha Centauri được tái lập! Hộc!'
Cô bám víu lên cánh tay hắn để đứng vững, tránh cho bản thân không ngã nhào xuống. Toàn thân của cô bị bao bọc trong đống chất nhầy đen ngòm nhìn không ra người. Dù cô có vẻ ngoài kinh tởm nhưng trong góc nhìn của hắn thì cô vẫn chẳng có vấn đề đáng lo ngại và biểu cảm trên gương mặt cô vẫn là vẻ lạnh lùng của một Vampire
"Hự!"
Lời nói của cô dần hướng đến sự hoảng loạn khi cô bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề hiện tại. Nếu thất bại, cô không thể truyền ý thức về quá khứ được nữa vì Entropy được gây ra bởi năng lượng tối đang quá hỗn loạn ngăn cản cô thực hiện thành công kỹ thuật truyền âm đó. Cô càng lúc càng bối rối đến mức sự truyền tải bị gián đoạn làm khuôn mặt của hắn suýt bị bẹp dí bởi áp lực do cô cưỡng ép nhồi nhét thông tin. Không gian truyền âm cũng bị gói ghém như khi ta vo tròn một mẩu giấy rồi biến mất theo cách khó hiểu. Cô trơ mắt nhìn xuống rồi lại nhìn lên, không thể truyền âm được đến hắn làm ánh mắt của cô lộ rõ sự bất an. Cô mệt mỏi liên tục nhìn xuống mặt đất thở dốc trong đau đớn. Có một số thứ đáng lẽ cô nên được biết vào lúc này nhưng quỹ đạo vẫn đang mơ hồ cho cô xem số ít kịch bản không có mấy tác dụng
[Tiền đề để giải quyết chuyện này là trước tiên cứ chạy trốn đi đã, nhưng hiện tại mình đang phải đối diện với thực thể cấp Apollyon nên tạm thời chưa có cách. Chậc! Chỉ còn hướng tiếp tục lắng nghe nó nói từ đó tìm ra một phương án trốn thoát. Điều tàn ác nhất với bản thân chính là do dự, và bây giờ nếu mình tiếp tục do dự nữa thì sẽ không ổn]
Ánh mắt hắn tập trung lên người của cô, tuy hắn không biết những đau đớn mà Raphel đang phải chịu đựng nhưng hắn biết nó sẽ không hề dễ dàng đối với người bình thường chút nào vì hắn cũng đang mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Một người đang hy sinh cho hắn, dựa trên ngữ điệu có phần thống khổ của cô khiến Akira có chút nghẹn ngào và hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề mà mình đang gặp phải
[Sao chưa gì mà đã gặp phải tình huống khó khăn như thế này? Hmmm...Nhìn kiểu gì cũng thấy thông tin bị rò rỉ để cho thực thể này tiến vào làm đổ vỡ đây mà. Nội bộ tổ chức có gián điệp hay sao mà tiết lộ thông tin cho con trùm khủng bố thế không biết]
Đa Thức Không Gian là tập hợp những quy luật quản lý hằng số từ khắp nơi trong đa vũ trụ, mỗi vũ trụ sẽ có một đa thức con quản lý hai hằng số, từng biến số sẽ là một sự thay đổi của hệ số gây ảnh hưởng cục bộ đến đa thức con mà vũ trụ đang sử dụng. Khi có quá nhiều vũ trụ giả tưởng trong một cụm, thông tin sẽ liên tục bị vũ trụ đóng kín chiết xuất từ những vũ trụ gốc để sử dụng dẫn đến vũ trụ gốc thiếu hệ số xảy ra sự kiện sụp đổ. Khi mọi thứ dần bị phân rã đi cùng là sự đứt gãy liên kết, một chuỗi domino sẽ kéo theo cụm vũ trụ khi đã mất đi Đa Thức Không Gian. Đó chính xác là dấu chấm hết cho Akira
-Chú Thích: Nhiều vũ trụ trong cụm sẽ sài chung một Đa Thức Không Gian, được liên kết với các đa thức con. Mỗi đa thức con sẽ có hai hằng số cho vũ trụ, trong hằng số có vô hạn hệ số. Khi đa thức con có tính chia sẻ thông tin với các thế giới khác nhau thì thường gọi chung là cụm, là bong bóng đa vũ trụ vì chúng có tính liên kết tác động lẫn nhau
[Mọi thứ đang dần vĩ mô làm mình khó mà kiểm soát được lượng thông tin đã thu thập...Lần đầu tiên mình thấy con bé hoảng hốt đến vậy, nhìn khuôn mặt như đang chill chill nhưng mình ngầm hiểu ra con bé đang không ổn]
Hắn nhìn vẻ mất tập trung của Goblin do sự rò rỉ năng lượng nhận thức liền quay sang Raphel, vội vàng hỏi: "Em có khả năng đưa chúng ta thoát khỏi đây không?"
'K-Không Sh**o, đang có một quy luật nào đó thao túng Ra**el...'
Cô khó khăn truyền âm bằng một sự nhiễu loạn kinh hoàng. Loại cảm giác lạnh dọc sống lưng quay trở lại khiến hắn không dám nhìn về cô vì hắn liên tưởng đến một không gian chỉ có hắn và Goblin trước mắt là tồn tại. Còn sự hiện diện của Raphel như có như không, cực kỳ thần bí
[Khó nhỉ? Chưa gì đã đụng phải boss, mà đâu phải là boss vớ vẩn!]
"Đây không phải là thế giới mà mình nên đến, moẹ nó khốn nạn..."
Hắn lẩm bẩm oán trách
[Khó tin khi mình lại là người đen đủi đi vào cái thế giới chó chết này. Bây giờ chả biết chạy đi đâu, nếu mà chạy ngược lại thì em nó không thể bảo vệ mình khỏi sự nhiễu loạn của không thời gian. Chạy lên phía trước thì là đi vào vòng tay của Goblin mặc sức âu yếm. Chạy ra xung quanh thì chỉ có ngậm hành vào mồm vì có nhiều "anh trai" thực tại cao to lực lưỡng]
"Haizzz...Đành vậy. Chỉ có đánh mới thoát được..."
'Với năng lực của Shiro sẽ không đủ.'
[Cái quái gì vậy? Cứ bắt bẻ ông đây, sao không đưa ra giải pháp đi? Cứ ở đấy mà nhìn thôi!]
"Nếu em còn nghe được, hiểu được thì không ra tay giúp đi chứ? Cứ đứng đó chờ tôi bị đồng hoá à?! Cô có..."
Hắn hơi gằn giọng muốn quát lên trong vô thức, khi lời vừa định nói ra đã bị hắn kịp thu vào
Cô không thể tác động lên hắn quá mức nhưng cô vẫn có thể gây ảnh hưởng ở mức độ thấp không gây quá nhiều sự thay đổi. Cô muốn hắn chạy đến bất cứ đâu, miễn là rơi vào trạng thái bản năng và không để mất đi mục đích sống thì quỹ đạo vẫn sẽ đi theo một hướng đi ổn định. Chỉ là hắn của hiện tại vẫn còn là một bào thai không có đủ khả năng tự bảo vệ cũng như khai thác tiềm năng bên trong mình. Nếu bây giờ cô bảo hắn chạy để bộc phát ra bản năng trạng thái thì đó là một điều bất khả thi. Tâm trí, năng lực và khả năng kiểm soát của hắn còn chưa ở mức tập sự, nếu sơ suất phá sập sự tồn tại của hắn thì nhiệm vụ của cô coi như thất bại
Lúc này đây, cô chỉ có thể tuyệt vọng. Cảm thấy vô dụng và áp lực trước trách nhiệm mình được giao, cô đã không thể làm tốt dù đã đi theo quỹ đạo. Trông thấy cô không có phản hồi gì ngoài gương mặt lạnh lùng của mình, phần nào đó trong nỗi lòng hắn bỗng chốc bùng phát
"Hiểu rồi."
Akira gật đầu liếc nhìn cô
[Haizzz...Cái thế giới chó chết này, tự nhiên bị đưa đến đây. Cả con mắm vô dụng, nhìn cách em nó xé toạc cả không gian thế mà vào trường hợp như thế này thì im như cún]
Hắn biết Raphel không hoàn toàn có lỗi nhưng sự đồng hoá với hiện thực giả tưởng đang ngày một mạnh mẽ. Về cơ bản thì Akira đã có một tính cách ích kỷ hơn và có một chút sự gia trưởng. Trong cốt truyện thì nhân vật chính lúc này vẫn là một cậu thanh niên trẻ, chưa trải qua nhiều biến cố nên cậu không hề quan tâm quá nhiều đến người khác
Cô đọc được suy nghĩ của hắn liền có vẻ mặt buồn bã, ánh mắt cô nặng trĩu nhìn xuống lòng bàn tay thấm đẫm chất lỏng màu đen mà không cam tâm. Cô nín môi cố nghĩ giải pháp để xử lý khi xuất hiện một tình huống không hề có trong quỹ đạo. Cô tập trung đi sâu vào trạng thái nén nhận thức, mỗi giây cô đều gia tăng cường độ và gia tốc hết lần này đến lần khác dù biết điều đó sẽ gây tác động xấu lên hệ tinh thần của cô, nhưng Raphel không còn sự lựa chọn nào khác
Cô cảm thấy có sự sụp đổ mơ hồ nào đó trong tâm trí của mình, một dấu hiệu cho thấy cô sắp bị sụp đổ chỉ vì Akira không còn tin tưởng cô được nữa. Nhận ra bản thân sắp kết thúc, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay không ngừng run rẩy. Đống chất lỏng trong hốc mắt của Raphel tràn ngày một nhiều hơn, cô lo sợ cái cảm giác của hiện tại trong phút chốc cô gia tăng việc nén nhận thức chỉ để tìm một cách thoát khỏi cục diện hiện tại. Hàng loạt suy nghĩ cứ liên tục nãy lên trong đầu cô, từng tầng thông tin được Raphel sắp xếp để tổng hợp cùng một lúc. Cô giải phóng nhiều suy nghĩ chỉ trong cái chớp mắt, chúng nhanh đến mức vùng không gian xung quanh cô như biến dạng thành các hình thái khác của những con chữ. Chúng rung lắc nhẹ như sóng, chao đảo tầm nhìn người đối diện. Tuy là hiện tượng rõ ràng nhưng trong góc nhìn của Akira hay Goblin thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Mọi thứ cứ bình yên như cái thế giới của nó, từ bối cảnh cho đến phân đoạn Goblin ném cho Akira một cây kiếm gỗ rồi chỉ lên nhánh cây có treo một tấm biển nó vừa mới làm
Lúc này đã trôi qua vài tiếng, nhưng vài tiếng trong cốt truyện đã là một tháng. Hệt như nút bấm skip, skip đi nhiều ngày chỉ trong vài tiếng. Bây giờ Akira đã học xong kỹ thuật Parry, né, đánh thường để tiếp tục học đến cách vung skill thứ ba trong bộ kỹ năng có 4 skill. Trong nhận thức của hắn luôn gượng ép chống trả nhưng dần dần hắn lại cảm thấy mơ hồ, bối rối và cuối cùng là nỗi hoang mang khó tả đến mức hắn muốn phát tiết ngay lập tức
"Hãy đi theo ta, ta sẽ tặng ngài một phần quà vì hoàn thành nhiệm vụ."
Nó cười mỉm vác theo một túi da gấu trên vai, bên trong chứa nhiều bình dược có thể cứu mạng bất kỳ loài sinh vật sống nào xung quanh, cùng với đó là một viên pha lê đen tuyền, bên trong trôi nổi chất lỏng đặc dính, nhớp nháp đang ngọ nguậy muốn thoát ra ngoài
"..."
[K-Khốn...N-Nạn! Mình bắt đầu nhận ra quan cảnh có sự thay đổi nhưng mặt khác thì mình đã cảm thấy nó là điều thản nhiên. Raphel hãy làm gì đó đi chứ? Từ từ đã...Không phải là mình không có cách để tự bảo vệ]
Hắn nhìn chăm chú một đám cỏ dưới chân chợt nghĩ đến một vấn đề
[Trước hết thì mình có quyền năng Không Gian Dị Tượng. Nhưng...Làm sao để triệu hồi ra thứ đó? Mà nó là gì? Rốt cuộc bên trong mình còn chứa thứ gì để mà bọn này thèm khát đến vậy, chắc không chỉ là Không Gian Dị Tượng đâu nhỉ?]
Hắn không biết bản thân đang bước đến đường tiệm cận giữa hai hiện thực đang giao nhau. Một hiện thực Akira cùng một cái là đang được sinh ra để hắn hoàn toàn bị đồng hoá. Một giả tưởng cấp bậc Metropolis, nơi mà mọi dạng sống cấp thấp đều chịu sự biến đổi toàn diện. Bản thân hắn ngay lúc này vẫn chỉ nghĩ rằng hành động của Goblin quá lố bịch, nếu hắn có đủ sức mạnh thì bây giờ đã không kiêng dè gì mà lao lên chấm dứt sinh mạng của nó rồi cướp đoạt năng lực để thoả mãn mục đích. Nhưng sau khi hắn thấy Goblin tìm ra giá trị của mình và được Raphel nói ra sự thật thì hắn mới biết được mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài
[Đúng như Raphel nói, con Goblin ấy vẫn nhập tâm kể ra các câu chuyện được chấp vá lại với nhau để lôi mình vào hiện thực của nó. Điều kiện để chiếm Không Gian Dị Tượng này là phải thu phục mình, mình vừa Parry con quái xong được nhiều kinh nghiê...Đệch! Sự đồng hoá! Giờ mình đang dần có lối suy nghĩ, tính cách trẻ trâu của thằng nhân vật chính rồi]
Trong vài giờ qua, hắn âm thầm quan sát cùng đánh giá Goblin toàn diện. Hắn giả thuyết rằng Goblin đã đánh mất toàn bộ sức mạnh của mình khi bước vào hiện thực của hắn mà không phải lạc đến thực tại cấp thấp hay thực tại cấp cao của hiện thực Akira và hiện thực mở rộng. Điều này nó hoàn toàn có thể cướp đoạt quyền năng của hắn khi Akira rơi vào bản năng trạng thái trong khi một phần nào đó của nhận thức vẫn duy trì mục đích sống. Vì giờ Goblin đang có Vùng Tuyệt Đối làm trung gian để thực tại do nó tạo ra dễ dàng tiếp tục sáp nhập vào hiện thực của hắn gây nên một số ảnh hưởng nhất định. Tất cả chỉ còn một điều kiện chủ yếu và một điều kiện đặc biệt để nó có thể độc chiếm quyền năng mà không bị ràng buộc
"Một món quà sao?"
"Đúng thưa ngài, một món quà."
Goblin híp mắt mỉm cười như thể đang tự hào hắn, tự hào đứa học trò tài giỏi này của mình
"Hmmm..."
[Ý món quà của mày sẽ là một cú jump scare từ bụi cây gần đó và hét lên :"Surprised!!!". Rồi đâm tao một nhát à?]
"Ngài biết không, từng đứa nhóc được ta nuôi dưỡng nếu tính đến nay thì đã hơn 60 tuổi nếu tính theo thọ nguyên của nhân loại rồi đấy, kakaka."
[Quả nhiên, lại là sự chấp vá từ đống kịch bản mày vừa kể trước đó. Trước đó mình đã thử phá vỡ nhưng kỳ lạ là hiện thực giả tưởng vẫn không mất đi mà chỉ suy yếu, chứng tỏ điều kiện phá vỡ giả tưởng có nhiều hơn một điều kiện]
"Khiếp! Mấy đứa nhóc nhà anh đã lớn tuổi như vậy. Thế thì năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi mà trông vẫn còn phong độ như thời trai trẻ như thế?"
Giọng nói ít cảm xúc của Akira như một tiếng hỏi thăm cho có lệ, đứng trước cách nói xoay ngoắc 360 độ của hắn làm Goblin đang dẫn đầu lộ vẻ khó xử, khó có thể tin được Akira lại mặt dày đến thế
"À không sao, nếu anh đã không nói thì có lẽ còn có ẩn tình bên trong. Hay anh muốn tôi gọi bằng danh xưng nào?"
"N-Ngài có thể chọn giúp ta được không...Ta đã quên mất rồi"
"Được chứ! Không vấn để gì. Vậy bây giờ tôi gọi anh là ông Bob nhé."
Từ khi hắn biết nó là thực thể cấp Apollyon thì Akira đã không còn ra vẻ ngạo mạn, tự cao như trước mà ngay lập tức gạt bỏ mọi cái tôi, lòng tự trọng của đàn ông để gọi Goblin bằng tiếng anh và cung kính lễ phép đi theo nó
Hắn chỉ cố phá đám kịch bản dù rằng tâm trí Akira vẫn đang bị ảnh hưởng phần lớn, chưa kể Goblin đã thành công đi vào hiện thực Akira thì chẳng khác nào đi vào ngôi nhà của hắn. Đối với nó thì câu chuyện chẳng qua là để duy trì sự tồn tại Goblin bên trong hiện thực Akira, nếu hắn tiếp tục phá chỉ là làm giảm sự ảnh hưởng còn nếu muốn đuổi Goblin ra khỏi hiện thực của mình thì hắn chẳng biết nên làm cách nào
Dù đã thấy hành động miễn cưỡng của hắn nhưng nó vẫn im ỉm không ngó ngàng đến vì nó biết được sự thật về con người phía trước mặt nó. Một tên không có khả năng nào để kiểm soát được thực tại, vẫn còn đang len lỏi khắp nơi để trốn chạy một cách tuyệt vọng. Ngay từ đầu nó chỉ biết mơ hồ nhưng phần lớn là vì nỗi lo sợ, e ngại và cẩn thận, luôn phòng hờ một tình huống nếu bản thân đoán sai thì vẫn còn khối cầu Tourbillon để đảo ngược tiến trình. Nếu xuất hiện một tình huống dị thường nào thì nó sẽ kịp thời trốn chạy chờ một cơ hội tiếp theo. Cách cẩn thận nhất mà nó nghĩ ra đó là từ từ thâm nhập vào nhận thức của hắn, dần dần lắp ghép hiện thực giả tưởng vào lỗ hổng. Sau khi hắn đánh mất mục đích sống sẽ rơi vào trạng thái vô thức thì khi đó quyền năng mới được kích hoạt và nó sẽ nhân cơ hội đến đoạt lấy. Quá nhiều điều kiện để thành công, chính vì thế nó mới dày công chấp vá các câu truyện trong ký ức của hắn nhằm dựng ra hiện thực giả tưởng một cách vững chắc
Mặt khác Akira tự hỏi lúc này Raphel đang ở đâu...?
Hắn cảm thấy mọi thứ thật tự nhiên, nó khơi gợi lại cảm giác mông lung từ trong hắn, có chút thành ý mời gọi đến từ bên trong khu rừng. Một rừng cây khổng lồ rậm rạp với nhiều bén rễ đâm chồi lên từ mặt đất tạo ra một khung cảnh ma mị, âm u như đám sâu khổng lồ đang ngoi lên mặt đất mà chúng cư trú. Vùng vẩy thoát khỏi phần đất đang giam giữ chúng mà vươn lên, nhô cao để chạy trốn
Akira ngó đông ngó tây nhưng không nhìn thấy bóng hình quen thuộc, chỉ trong vài phút hắn liền bỏ qua mà đi tiếp
"Hmmm...Ông nói đây là địa điểm sinh ra bọn Slime sao ông Bob?"
"Đúng, thưa ngài."
[Khoan!]
Hắn bừng tỉnh giật thót
[Khốn nạn...Suýt thì bị dẫn dắt]
Đôi mắt nó như ánh lên một tia sáng, nụ cười hiền hoà của Goblin mang theo sự mong đợi, đầy đủ đặc điểm của gã NPC đầu game khiến hắn gợi nhớ đến nhân vật Bob trong game mình từng chơi. Không nghĩ đến hắn lại vô thức đặt cho thực thể trước mặt trùng với tên Bob của NPC
"Thưa ngài, theo lối này sẽ đến một khe rãnh khá sâu. Nơi đó ta phải nhảy xuống để thoát khỏi vùng nguy hiểm này. Chắc hẳn bây giờ ngài đang không hiểu chuyện gì với loại trải nghiệm này đúng không? Nhưng ta chắc chắn sẽ khiến ngài nảy sinh hứng thú khi tiếp tục tiến sâu vào."