"C-Có...Có lẽ...Mày...Đã...Hết thời gian...Sử dụng...Được...Đọc suy nghĩ..."
"?"
Nó không hề có năng lực đó nhưng hắn đinh ninh rằng nó có thể đọc suy nghĩ hắn
"Hà hà hà...Nhờ vào...Tác dụng...Của...Ma...Pháp...Tối...Mà nó...Đã...Làm...Nhiễu loạn...Tâm trí. Giúp tao lấy lại...Một chút cảm xúc xưa kia...Tao vui quá hahaha..."
"Có lẽ...Mày nghĩ...Đây chẳng qua...Là một tựa game. T-Tao biết...Mày là một...Người...Chơi? Phải không...Hà hà hà. Hương vị mày toả ra...Thật hồi tưởng."
Ánh mắt nó ban đầu là nghi hoặc nhưng dần dần chứa đựng sự kiêng kỵ, ngạc nhiên và hoang mang sau màn chứng kiến từng lời nói được hắn nói ra. Nó không nghĩ một NPC lại có thể làm bản thân Goblin phải hãi hùng như thế. Dù đang bị đồng hoá nhưng phần nào đó nó vẫn ý thức được thế giới bên ngoài thành ra Goblin luôn xác nhận mọi thứ chỉ là NPC. Đối với nó thì đây chẳng qua chỉ là một tựa game thực tế ảo, có chăng thì nó chân thật đến đáng sợ, nếu đây chỉ là tính năng thì nó có lẽ sẽ càng hứng thú đối với con game này. Nhưng suốt nhiều năm cùng đồng hành với tính thực tế ở đây, chứng kiến nhiều mối tình chết đi thì nó có một linh cảm rằng cứ chúng hoàn toàn là thực tế và nó chỉ đang từ chối hiện thực
Goblin quan sát nét mặt điên rồ của hắn, không hề có ai biết được danh tính thật của nó trước khi họ chết, tức dữ liệu trong game được bảo mật đến nổi các NPC đều không biết. Vậy thì làm sao mà một NPC như hắn có thể đoán được rằng nó là một người chơi? Goblin đoán Akira là một trí tuệ thông minh được cài vào để ngăn chặn sự phá hủy của nó cho hệ thống vì chính nó đã tự phá sập hệ thống của mình để tự do khám phá và chui vào thực thể Goblin như hiện giờ
"..."
"Hà...Hà hà hà...Mày ngạc nhiên lắm đúng không...? Một NPC...Sao có thể...Cư xử như một người chơi thật sự, chưa kể...Còn cư xử như một con người thực thụ. Có lẽ trong thâm tâm mày cũng...Đã thầm công nhận tao là một...Người chơ..."
Goblin không giấu nỗi hoang mang cắt ngang lời của hắn
"Mày là một người chơi khác? Mày không phải AI sao!!!"
Nó lạnh toát cầm chặt cái đầu của hắn như muốn nứt ra
"HAHAHAHA! Còn hơn cả thế!"
Hắn bỗng nhiên cười lớn
"Tao đã thoát khỏi thế giới giam cầm ấy, tao là một cá thể đặc biệt đã đi ra từ thế giới đó mày biết không. Mày biết tất cả những điều này đều có sự sắp đặt cả không? Chắc hẳn mày không biết, sự hoàn hảo của thế giới đang chi phối từng hành động cho đến suy nghĩ, mày còn chẳng biết mình là trung tâm của thế giới!"
Akira vội khuếch đại âm lượng và cười lớn hơn. Hắn thêm một chút gia vị vào sự thật để trông như một kẻ nguy hiểm, như thể hắn là một chuyên viên hack các dữ liệu của người chơi. Ở thế giới trước, hắn cũng từng trải nghiệm qua loại suy nghĩ tương tự nên hắn rất hiểu những suy nghĩ của người chơi khi họ đang vào loại máy thực tế ảo này. Khác một điều đó là ở thế giới ảo mà hắn vào thì các NPC đều rất vô hồn, khô khốc không được sống động như tình huống của Goblin. Điều đó làm hắn có nhiều suy nghĩ quái đản với tựa game mà mình isekai đến, tự hỏi :"Đây có thật là game?"
Thao túng được nỗi sợ tiềm tàng trong tâm trí Goblin, Akira hiểu rõ mình cần đưa thêm sự thật nào như để củng cố dựa trên suy luận trước đó của mình
"Thử nghĩ xem, có lẽ mày không nhớ tại sao mày lại đột ngột có sức mạnh như này, mày không nhớ quá khứ mày trông như thế nào, mày còn chẳng biết gia đình mình có thật sự là bọn họ hay chẳng qua đó chỉ là sự sắp xếp. Trong cái thế giới đó như được thiết lập hai phe giữa Đao Phủ với phe Nhân Loại. Số phận của mày đáng lẽ là bị tao giết, hãy cố nhớ quá khứ trước tuổi 15 của mình xem...Mày đã trưởng thành như thế nào?"
Hàng loạt ký ức của hắn được đánh thức, từng trang nhật ký hắn viết trước kia dần hiện rõ trong tâm trí hắn. Loạt ngôn ngữ bị viết nghuệch ngoạc nhưng Akira vẫn đọc được từng cung bậc cảm xúc của mình khi ở thế giới trước, càng đọc hắn càng nhớ ra nhiều thứ. Có nhiều sự việc hắn không viết trong nhật ký là để che giấu, ký ức hắn nhớ được càng nhiều thì thứ áp lực Akira cảm nhận sẽ càng khiến tâm trí trở nên điên loạn như đang hợp nhất với thế giới trước. Ngay cả lối suy nghĩ không theo lẽ thường cũng được hắn sao chép y hệt nhưng có một số ký ức chỉ cho hắn biết được một phần chứ không hoàn toàn là đầu đuôi câu chuyện
Thành thử Akira không hề biết Trái Đất được vận hành theo nguyên tắc nào, hắn chỉ biết bản thân là Đao Phủ còn công việc của hắn chính là săn giết phe Nhân Loại. Cũng nhờ vào việc đánh thức đã cho phép hắn sinh ra loại nhạy cảm với Con người, dù rằng Goblin đang cách hiện thực của hắn một dạng không gian độc đáo. Hắn cũng từng tìm hiểu suy nghĩ của Con người khi ở cùng B, được anh trợ giúp rất lớn giúp hắn hiểu ra "Con người ở thế giới này cũng như mình, đều không có ký ức chính xác vào 15 năm trước và đều mơ hồ cố chống cự một sự việc hiển nhiên nào đó"
"..."
Mọi thứ chỉ là sự im lặng cùng hoảng sợ. Goblin mất đi sự đồng hoá khiến nhận thức dần trở về một loại thông tin độc đáo, loại thông tin đó dần bị ẩn đi khỏi thế giới cùng vơi đó là gã cũng bắt đầu nhận ra tất cả mọi thứ
"HAHAHA! Mày chả nhớ được cái gì đúng chứ? Có phải ký ức mà mày nắm giữ chỉ dừng ở tuổi 15 cùng một vài mảnh ghép rời rạc? Sự sắp đặt đã dẫn tao đến với mày, để tao có thể dò tìm được vị trí của mày trong thế giới đó, để tao có thể giết mày một lần nữa Alan! ĐÓ LÀ LÝ DO VÌ SAO TAO VÀ MÀY ĐỀU CÓ LOẠI QUEN THUỘC KHI LẦN ĐẦU GẶP."
Trong quá khứ, Con người đầu tiên mà hắn giết chính là cô gái idol trẻ, tiếp đến là một thiếu niên, kế đến chính là một thầy giáo, theo sau chính là người mẹ, giáo sư, học sinh, và khi hắn hỏi tên của những nạn nhân trước lúc chết thì tất cả đều nói ra cái tên, Alan. Sau khi nghe được từ ngữ mà hắn phát âm, anh liền giật thót và phải run rẩy trong sợ hãi. Anh vô thức cắn chặt răng như thể đang kìm chế cơn hoảng loạn khi biết tựa game thực tế ảo này lại có một sự tồn tại không biết từ đâu chui vào nhưng hoàn toàn nắm rõ bản thân anh ngoài đời thật. Dựa vào những video của IS, bắt cóc khiến suy nghĩ của gã xuất hiện từng hình ảnh cứa cổ, tra tấn đến cầu xin được chết. Khi hình ảnh đó được hiện lên, anh đã lập tức rút dây nguồn và đứng bật dậy đập nát bộ cảm biến, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn xung quanh với một tâm thế phòng bị
Anh mang theo hoang mang, lo lắng đến mức nhìn những vật thể mang máng giống người liền liên tưởng đến khuôn mặt đã bị anh đấm đến nát bấy cười khúc khích
[Chờ chút. Người bình thường đâu thể cười điên rồ trong tình trạng đau đớn như thế? Chỉ có AI mới chịu được cơn đau đó mà cười thôi...Chỉ có AI! Phải rồi, chỉ có AI...]
Dù anh muốn kiểm chứng suy nghĩ vừa rồi nhưng gã đã đập nát bộ cảm biến, nhưng mặt khác thì gã sợ một giả định nếu bản thân đi vào để xác thực thì khả năng cao có thể sẽ như lời hắn nói, truy dấu vết đến tận nhà anh để tra tấn thể xác
[Có thể game thực tế ảo mình chơi chính là thế giới khác. Và con quỷ đó sẽ truy ra mình từ tựa game mình đang chơi và kết quả sẽ như lời nó nói, bị giết...]
Từng giọt mồ hôi khiến Adrenaline của anh tăng vọt, mọi thứ diễn ra chóng vánh và khi định hình lại thì đã thấy anh vội rút một con dao trong bếp ra rồi ngồi co giò trong một góc phòng, chắn trước mặt là một cái giường đối diện cánh cửa sổ. Anh căng thẳng quan sát từng động tĩnh dù là nhỏ nhất đều được anh nghiêng đầu chăm chú, anh liếc mắt sang thấy những con chó nâu gầy với khung xương bị biến dạng. Hình hài của chúng nó bị vặn xoắn, cái chân bẻ ngược ra sau cùng khuôn mặt cười toe toét đang chăm chăm nhìn anh, dưới màn đêm được ánh đèn đường chiếu sáng làm khung cảnh trông hết sức quái dị, ma mị. Trông thấy những chú chó mình thường chơi thân thiết đang đứng canh trước cửa nhà khiến anh thở phào lấy lại một chút nhẹ nhõm. Sự yên tâm đó giúp anh ngất đi lúc nào không hay
.
.
.
.
Akira đi theo mùi hương của sự vô định, mọi thứ cực kỳ tự nhiên trong khi một giây trước hắn còn đang nằm trong một vũng thịt bê bết máu. Cơ thể hắn mông lung đi theo linh cảm dẫn đến một khu ổ chuột rách nát, nghèo đói đầy rẫy sự ô nhiễm, thối rửa kỳ quái. Đôi mắt hắn ngước lên nhìn những con số người đang hướng ánh mắt thèm khát lên người hắn, đây chính là con người thứ hai mà hắn từng liên tưởng đến
Vẻ tội nghiệp khi khuôn mặt quấn đầy băng cứu thương, đầu tóc thì bù xù trong bộ đồ rách nát, bốc mùi. Hệt như những giấc mơ của hắn, chỉ khác hai điểm đó là ai nấy đều có cùng một gương mặt và rất đông đúc. Từng bộ phận trên người bọn họ bị biến dị như những lũ quái vật trên màn ảnh. Người thì bị biến dị cái cổ dài đến 1 mét răng môi lẫn lộn, có người thì bị dị biến toàn bộ cơ thể gầy như que củi nhưng tứ chi bị dài ra lỏm chỏm da thịt và khuôn mặt thì bị hóp sâu kéo xuống chạm đất, có người còn đang rên rỉ trông vô cùng thống khổ vì chỉ còn nửa cái đầu và nửa thân trên
Nhưng có một số người lại mang dáng vẻ bình thường, khi cô ta không bị biến dị thì đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp và cực kỳ quyến rũ. Vẻ yếu mềm, dịu dàng của ả khiến ai nấy khi trông thấy đều không kìm được thú tính mà ra tay chà đạp. Những đứa trẻ ăn mày bên cạnh cũng thế, đều là những đoá hoa Tulip quyến rũ. Một bầy nhân loại trước mặt hắn đều đầy đủ hình dạng cho đến kích thước. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại khi ả chạm đến tuổi 22, 23. Thời điểm đó cơ thể ả đã bắt đầu xuất hiện các biến dị, kể từ đó những bộ quần áo cũng bị điều chỉnh áo cho phù hợp với cơ thể khiếp đảm đó của những cô gái chung quanh
Hắn không dám chớp mắt trước khung cảnh quái dị chớp giật liên hồi, tưởng chừng Akira sẽ căng thẳng nhưng sự thật là hắn chỉ thầm nhận định "có sự liên hệ chặt chẽ đến giấc mơ của mình với thế giới này..."
[Quả nhiên nơi đây cũng rất nguy hiểm, phải cẩn thận quan sát mới được. Khó hiểu ở chổ là tại sao mình không ngạc nhiên với những người ở đây?]
Hắn đi tiếp thì đạp trên nền đường xám sẫm màu, cứng rắn với các vết lồi lõm rõ rệt, vang bên tai là những tiếng xì xào, khó hiểu mặc dù chẳng có âm thanh nào được nói ra bên ngoài. Nó làm Akira suýt thì hiểu lầm rằng đây chính là lời nói bên trong hắn. Cơ thể Akira tự động rẽ vào con hẻm nhỏ bên vệ đường liền nhìn thấy một bức tường cao 3 mét gần đó. Bức tường có hình dáng là các khối cẩm thạch lam sẫm như được làm ra với mục đích để che giấu nguồn năng lượng dồi dào bên trong buộc hắn phải vô thức chú ý đến nó
Bên trong đầy rẫy những bóng cây ũ rũ, phần nhỏ trong khe lá lộ ra một toà lâu đài sáng bóng giữa màn đêm tĩnh mịch thiếu tính an toàn. Nó như hoà làm một vào không gian u tối xung quanh, càng thể hiện sự yên tĩnh đến đáng sợ hệt như giấc mơ mà hắn trông thấy
[Màu của bạc hoàng kim...? Như lối kiến trúc của thực dân Anh ấy. Nơi đây là vùng đất nguy hiểm, cớ sao lại có hoàng tộc cư trú chớ?]
"Hmmm...Mà sao mình biết nó nguy hiểm nhỉ?"
Bằng một cách thần kỳ nào đó mà hắn đã có thể rón rén lên đỉnh toà lâu đài cao hơn 70 mét mà không dùng đến các khả năng của bản thân, hắn không biết tại sao và cũng không muốn câu trả lời. Mọi sự tập trung của hắn đang thận trọng nhìn xuống từ khung cửa kính vỡ trên đỉnh toà cung điện. Hắn muốn tìm lối vào bên trong nhưng linh cảm và sức ép vô hình ngăn cản hắn không được làm điều đó, thứ quy luật đáng sợ e rằng đang bài xích hắn. Tâm trí hắn luôn cảm thấy khó hiểu với sự thôi thúc vô hình muốn lôi kéo Akira đi vào trong, nhưng cùng với đó là bản năng mách bảo với hắn rằng phải đề phòng vì bên trong rất có thể chứa sự nguy hiểm
Một mình hắn thận trọng nhìn từ trên cao nhìn xuống bèn ngạc nhiên với kiểu dáng của toà lâu đài cao quý. Một toà thành rỗng cùng với những cây trụ chống trời, khoáng chất bên trong các trụ chống trời chỉ có mỗi Athanor và khối Matrix. Tuy vậy chúng lại đang sở hữu nguồn năng lượng đến áp đảo, chúng đủ khiến tâm trí Akira ngay lập tức tiếp nhận luồng thông tin khổng lồ khiến hắn suýt lăn ra ngất dù chỉ liếc thoáng qua. Rõ ràng đó là khoáng chất nhưng dường như chúng lại không phải mà chỉ đang tồn tại dưới hình dạng Anathor hoặc khối Matrix, một khoáng chất không tồn tại hay như khái niệm của nó. Tâm khí hắn nhanh chóng quên đi hình ảnh của khoáng chất đó cũng như biết về nó, hiểu về nó
Kỳ lạ là sự tồn tại của khoáng chất ấy cũng biến mất, chẳng còn các cột trụ chống trời, chẳng còn các loại áp lực đè lên tâm trí hắn. Có vẻ như hắn đã nhìn thấy những thứ không nên thấy và bị trả giá, dù không cố ý nhưng việc hắn khắc sâu hình ảnh, sự ảnh hưởng lên tiềm thức là một sai lầm. Khi hắn lấy lại phần nào đó ý thức thì màu sắc duy nhất hắn thấy là bầu không gian xám trắng, những dãy hành lang được trang trí với các lá cờ mang theo phù hiệu của một vương quốc đen, bao quanh là màu đỏ. Chúng được bày bố xung quanh dãy hành lang và chỉ có một căn phòng duy nhất là không được gắn bất kỳ màu sắc nào ngoài màu bạc hoàng kim của quý tộc quyền lực
[Vương Quốc Không Vua]
Trong suy nghĩ của hắn bất ngờ xuất hiện ra một cái tên quen thuộc đến gợi nhớ cho hắn một loại cảm giác quái đảng. Chúng khiến Akira phải quay sang một lối kiến trúc hùng vĩ, to lớn và cao đồ sộ của dãy hành lang mà rùng mình. Nhiều lá cờ được gắn hai bên làm người khác khi nhìn vào cũng phải có chút áp lực trong lòng theo quán tính
À, đó chỉ là suy nghĩ khi hắn bình an vô sự, còn giờ thì Akira không thể tin được là bản thân đang rơi xuống. Quay lại ít giây trước, hắn vô tình làm đổ một ít nhựa cây khiến đôi chân trượt ngã mà rơi xuống từ cửa sổ trên nóc cung điện. Dù tâm trí được trộn lẫn giữa mơ với thực nhưng tiềm thức giúp hắn đưa tay tóm lấy lá cờ để trượt xuống. Nhờ vào độ dẻo của cây gậy bị hắn bám víu đến bẻ cong theo chiều rơi, hắn đáp trước cửa phòng có ngôi vương trên đỉnh đầu như thể có ai đó sắp xếp vị trí rơi của hắn. Xung quanh không một lính canh nhưng Akira lại cảm thấy lo lắng vì sợ những người hoàng tộc đi ngang qua sẽ thấy lá cờ của họ bị bẻ gãy, sợ bị hiểu lầm thành phản động có ý muốn ám sát nữ vương trong lúc người đang nghỉ ngơi liền nhìn bốn phía liên tục
Nỗi sợ hắn cảm nhận là thuần túy, hắn tự hỏi tại sao mình lại có suy nghĩ đó? Hay tại sao mình phải tiến tận đây trong khi mình còn chẳng biết nơi này là đâu?
Xung quanh là một dãy hành lang dài làm hắn đi mãi đi mãi mà không đến được đầu rẽ phía bên kia cung điện. Akira bất lực hơi híp mắt xuống, bình tĩnh nghĩ đến một phương án đó là hắn chỉ có thể đi vào phòng của nữ hoàng để tạm thời lẩn trốn. Dù Akira có chút bối rối nhưng hắn vẫn điềm tĩnh gõ cửa chờ người nào đó ra mở
"CẠCH!"
Tiếng cạch của chốt khoá được bung lên, một cô bé khoảng chừng 16, 17 tuổi bước ra mở cửa cho hắn, trên đầu có đội một vương miệng màu đen tuyền ý chỉ cô là nữ vương của nơi đây. Vẻ mặt của cô không thắc mắc hắn là kẻ nào và cũng không sợ hãi hay không hỏi han điều gì về hắn, cô chỉ đơn giản là cười mỉm một cách lịch sự đẩy cửa mở cho hắn đi vào phòng thật tự nhiên như một cô bé tỏ ra thích thú. Qua ánh mắt ấy, cô như vừa tìm được một người bạn để tâm sự hoặc do cô có nhiều dụng ý nào đó khác không tiện nói rõ
Cô nhìn hắn rồi nhìn lên chiếc giường êm ái của mình để đi đến. Trong căn phòng rộng lớn, xung quanh chứa một lượng gấu bông đồ sộ, điểm đặc biệt của căn phòng chính là ở trong góc có đặt một chiếc giường vài mét. Bầu không khí đều là màu xám ảm đạm, ngay cả bức tường đều ảm đạm nhưng riêng cô và màn hình trước mắt là có hiện lên màu sắc
Bên trên có nhiều hình chiếu phát sáng thẳng đến những môi trường bị biến dạng, chiến tranh, loạn lạc, đầy đủ những thứ tệ hại. Và cách cô điều khiển môi trường bên trong được hắn miêu tả như một trò chơi xây dựng và săn thú vì cô sẽ lấy một ngón tay để bắn từng con thú như một trò chơi thực tế ảo. Cô ngồi xuống dựa mặt lên đầu gối, ấn vào trò chơi, dẫn dắt nhân vật đi xung quanh khu rừng nhưng không phải là trực tiếp mà màn hình hiện lên những trạng thái của nhân vật cho thấy cậu ta đã bị ảnh hưởng nhận thức nghiêm trọng. Cô đã tùy ý thao tác main trong trò chơi và những gì cô thao tác như thể cô đang tác động đến quy luật tự nhiên khiến cuộc đời của main giống hệt một bộ phim, vẫn nghĩ thế giới là thật
Cô chạm phải bầy quái vật mạnh khủng khiếp liền thao tác nhân vật của cô lao lên phía trước, theo sau là đàn thú mà cô đã thu phục được điều khiển bọn chúng xông lên. Một số con thì ẩn thân để phục kích, một vài loại bay được thì lao với vận tốc cao để cắt ngang lũ quái có lượng máu thấp. Cô dùng lối chơi tàn bạo để chiến thắng nhưng ánh mắt của cô vẫn không một chút rung động, vẫn bình thản như không có chuyện gì
Chiến thắng là điều hiển nhiên bởi số lượng đông đảo mà cô mang theo. Trông thấy một trò chơi quen thuộc khiến hắn vô thức lại ngồi cùng cô không chút kiêng nể quý tộc. Cô chầm chậm đứng dậy, nói với hắn rằng :"Hãy lại gần đó để chơi nhé". Hắn thờ ơ và đứng dậy đi đến chiếc ghế bông đang đung đưa trên không trung như một chiếc xích đu bỏ qua các định luật logic vật lý
Hắn nhìn cô chơi game, con nhân vật mà cô điều khiển cứ di chuyển loanh quanh khu rừng, va chạm với nhiều đàn thú biến dị và chiến thắng. Cô lấy giấy bút ra, bắt đầu cặm cụi chép một cái gì đó bằng một nét chữ tàn hình khiến hắn không thể đọc được. Ngay lúc này hắn đã ngầm hiểu ra và nhập hội. Khi cả hai chạm tráng với làn Sóng kế tiếp, cô sử dụng một nhân vật khác đưa ý thức bản thân vào bên trong khiến màn hình xoá đi lớp nhân vật vừa rồi và nó chỉ hiện mỗi gương mặt của cô cưỡi lên chiến mã biến dị xông lên phía trước. Xung quanh kéo theo nhiều lớp thực tại bị biến dạng dẫn đến hiện thực của nhân vật đó bị ảnh hưởng nghiêm trọng
"Nữ hoàng mà cũng chiến ghê phết...": Hắn đột ngột bông đùa
Cô hy sinh quân mình để đóng vết rách của không gian, sử dụng lượng lớn sinh mạng để bùng nổ năng lượng, khép kín một vết rách dài hàng nghìn cây số trong tiếng hân hoan của những người xung quanh
"Nữ hoàng chỉ nên đứng phía sau để các quân của mình tiên phong thôi chứ."
"Ta biết mà~"
Trong lòng cô ngượng ngùng xấu hổ. Cô tự tin với chiến lực của mình nên mới lao lên tiền tuyến chỉ với một ngọn giáo và một con ngựa biến dị để rồi cho nhân vật ấy reset hàng trăm lần mới tìm ra giải pháp chiến thắng
[Một tựa game nhằm cải thiện tài năng chỉ huy cho nữ hoàng khi cô ra chiến trường sao?]
"Đây là một cách để ta giúp thú tộc chiến thắng trong cuộc chiến không công bằng..."
[Dù rằng chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của con bé nhưng nhìn không khác gì là thần linh nếu bên đó là thế giới thực. Sử dụng quyền năng để điều khiển cả ván cờ như một trò đùa...Nếu vậy thì nơi mình đang nằm là nơi bố đời nhất thế giới sao?]
"Đúng kiểu nằm giường vẫn ra trận lập được công..."
Hắn cười đùa và cô cũng mỉm cười theo. Khi đã chán chê con game, cô và Akira nhìn nhau rồi chính cô là người mở miệng trước. Những cử động khuôn miệng không giúp cô phát ra âm thanh nào nhưng hắn vẫn thích thú mặc dù hắn chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra. Ý thức lúc này của hắn đều mơ hồ như một giấc mơ, dù cô có nói thì hắn vẫn không nghe thấy nhưng trong đầu đã tự biên soạn ra nội dung mà cô muốn nói. Cả hai liền cười ngay sau đó, thiện cảm của hắn đối với cô cũng tăng cao, hắn dần nhìn lên làn da mềm mịn không tì vết thì mỉm cười
"Nữ hoàng, muốn chơi một trò mới mẻ không..."
"Trò gì vậy ạ?"
Giọng nói nhỏ nhắn mà hắn nghe thấy tựa như kiểm soát tâm trí Akira, nó mềm mại, dễ nghe và cũng đầy sự kính trọng, yêu mến đối với hắn
"Là búa kéo bao~"
Ánh mắt mơ mộng của cô như nghĩ ra một cái gì đó bèn thích thú đồng ý
"Được!"
"Nếu tôi/ta thắng nữ hoàng/ngươi được ba lần, tôi/ta sẽ được..."
Cả hai cùng đồng thanh mà không ai chịu nhường ai
"Mời nữ hoàng nói trước."
"Hi~Ta thích tình huống vừa rồi. Lại đi, hãy cùng nhau..."
Cô tỏ vẻ tinh nghịch nhìn vào bàn tay đang chỉ ra hai ngón tay làm cây kéo của hắn thì híp mắt cười mỉm
"Nếu tôi thắng, tôi sẽ được ôm nữ hoàng một cái, kiểu như này này.". Hắn chủ động làm mẫu, dang rộng một cánh tay ôm cô từ phần vai phải sang vai trái khiến cô ngỡ ngàng. Bản thân cô không tỏ vẻ gì là ghét bỏ mà chỉ đưa đôi tay che miệng cười tủm tỉm thích thú
"Còn nếu ta chiến thắng thì ta sẽ được dùng ngón trỏ chọt vào eo, cù lét ngươi~"
"Không không, nữ hoàng sẽ tát tôi nếu người thắng một ván."
Akira không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như thế nhưng hắn mặc kệ
"Fufu~"
Cô tiếp tục lấy hai tay che miệng cười khúc khích khi đang nằm trọn lòng ngực của hắn
"Vậy, kéo búa bao!"
Cô ra kéo còn hắn ra bao. Hắn âm thầm mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm. Nếu ăn hiếp một thần linh thì sẽ không hay, thậm chí hắn còn có thể bị quyền rủa bởi thần linh nên Akira lo sợ mình lại thắng thêm lần nữa. Trong căn phòng vốn chỉ có hai người, từ đâu có thêm một bàn tay đưa ra cái kéo từ từ xuất hiện phía sau hai người. Đó là một người phụ nữ khoảng 24 tuổi, mặc một chiếc váy ngủ mỏng cùng mái tóc xoã xuống sàn nhà, ánh mắt đặc sắc, đôi lông mi trắng vô cùng gợi cảm, dáng người mảnh khảnh trông không kém gì nữ hoàng ngồi bên cạnh hoặc thậm chí là vượt qua cô
Đó là người đã đưa ra cái kéo để cắt cái bao của hắn, cô gái mỉm cười chuẩn bị dơ cánh tay để tát thì hắn liền dừng trò chơi
"Khoan! Cô đâu có chơi!"
Cô nàng vừa xuất hiện không hỏi gốc gác của hắn và cũng không thắc mắc với sự xuất hiện đầy đột ngột của Akira. Hắn tự động hiểu cô gái trước mặt là vệ sĩ thân cận của nữ hoàng, có lẽ là thân mật nhất chứng tỏ thực lực rất có thể đã vượt xa hắn. Nghe thấy lời biện minh của Akira, cô chỉ giữ nguyên nụ cười trìu mến mà không nói lời nào, từ từ lui lên chiếc giường treo lơ lửng quan sát. Hắn để ý thấy chiếc giường thực chất là một cái ghế to tướng làm bằng bông mềm mại trôi nổi trên không trung
Thấy cô nàng ngoan ngoãn, hắn ngầm đồng ý sẽ cho cô ấy chơi vào ván sau còn giờ Akira phải phạt cô nữ hoàng nhỏ nhắn này trước đã. Hắn biết mình được phép hành động khi chiến thắng liền vươn đôi tay ôm nữ hoàng vào lòng. Một tay ôm trọn bờ vai, một tay siết chặt eo nàng khiến phần dây áo tuột xuống nửa bộ ngực B cup, sự mỏng dính của chất liệu vải làm cơ thể cô lộ ra đôi nét hồng hào trên cơ thể. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản có dây nhưng rất lỏng lẻo và chúng còn bị tuột ra khỏi vai, bên trong là thả rong khiến cô trông gợi cảm vô cùng. Mái tóc trắng cắt ngang cổ không thể che đi phần gáy trắng nõn của một quý tộc
Hắn ôm chặt cô vào lòng, tựa như một phần nào đó trong hắn đang trở về, loại cảm giác gần gũi này khiến tâm trí hắn mơ màng nhưng cũng đem đến hương vị khó tả. Cô để mặc cho hắn bắt đầu đưa mũi của mình vào phần tóc mềm mại, hơi thở của hắn đều đều mang theo nét nhẹ nhàng khiến cô chỉ biết im lặng tỏ ra thích thú, trên ánh mắt còn động lại nét thú vị đối với Akira
"Chúng ta tiếp tục chứ?". Cô không tỏ vẻ ghê tởm hay chán ghét mà chỉ mỉm cười nói muốn được chơi tiếp. Hắn nhìn sang cô vệ sĩ như để ám chỉ "hãy lại đây và cùng chơi"
[Cô ta cũng vào chơi luôn thì hay]
[Thật kỳ lạ, hai người này và mình không hề quen biết, cả cái nơi quái quỷ này nữa...? Trước đó mình cảm tưởng đã trải qua một cơn đau rất thốn, hầu như là cơ thể nát bấy nhưng giờ mình không chắc đó có phải là quá khứ không nữa. Haizzz, hiện giờ thì quan hệ giữa mình với con bé nữ hoàng và nàng vệ sĩ vẫn theo chiều hướng tốt, tin tưởng vào mình đến mức này thì thật khó để nghĩ xấu cho hai người bọn họ...Chà chà, mình lại xuất hiện thêm một phần ký ức đã bị đánh mất lúc trước, một số cuộc hội thoại ám chỉ đến sự nguy hiểm của vệt trắng xám, tương lai kiểu gì cũng phải đụng chạm với thứ được nhấn mạnh đó...]
Hắn gật đầu với các mảnh ghép vừa xuất hiện
[Còn cô gái kia là vệ sĩ, bước vào từ lúc nào mà mình không nhận ra, đáng sợ thật. Xinh đẹp, nóng bỏng nhưng mạnh quá cũng phải rén. Cũng may là cô ấy không giết mình...Chưa kể còn tỏ ra thân thiện nữa, tạ ơn chúa]
Hắn ôm hôn nữ hoàng sau khi chiến thắng được vài lần và cắn nhẹ vào môi cô, nữ hoàng cũng không có dấu hiệu nào chối bỏ mà còn đang tận hưởng. Khi đã hoàn thành trừng phạt thì Akira lại đưa mặt lên cho cô vệ sĩ tát. Mọi thứ đều trôi qua đến sáng hôm sau, khắp người của nữ hoàng và cô vệ sĩ đầy dấu răng của hắn. Còn mặt hắn lúc này đang bị sưng vù vì bị hai người họ tát, sự kích thích của trò chơi khiến hắn nhận ra một điều bất thường. Đó chính là vết thương của hắn không thể hồi phục, cả cơn đau cũng không có, như thế đối với hắn là giấc mơ vô cùng kỳ lạ
Trong trò chơi, cô vệ sĩ như thể đều biết nữ hoàng sẽ ra cái gì và luôn ra cái khác khiến hắn chỉ có thể ôm, hôn nhưng vẫn bị cô hoặc nữ hoàng tát. Nếu hắn tiếp tục chọn nữ hoàng thì Akira sẽ bị tát đến không thấy ánh mặt trời, còn chọn vệ sĩ thì hắn sẽ bị cô ta tát nhẹ nhưng dường như có loại cảm xúc hờn dỗi như ghen tỵ, trách móc khiến phần nào đó trong hắn cảm thấy nguy hiểm
Ban đầu, sau 10 lần ăn tát hắn đã quay sang cô vệ sĩ để nàng nữ hoàng tát hắn. Cô ấy không làm điều đó mà chỉ nhẹ nhàng ôm hắn tỏ vẻ dịu dàng nhưng không giấu nỗi sự hờn dỗi, yêu thích và mong nhớ. Hắn biết dục vọng bấy lâu như được bùng phát khi đi đến nơi này, chỉ là mọi thứ đáng lẽ mọi thứ sẽ chán dần sau nửa tiếng đồng hồ nhưng cả ba đều rất mê mẩn đến sáng. Hắn nhớ lại hình dáng nhũ hoa của hai người đó, còn họ thì vẫn mỉm cười không ngại ngùng khi cởi bỏ lớp váy mỏng bên ngoài để hắn được hôn vào chúng, cắn chúng. Nửa ý thức của hắn dễ dàng đi theo mong muốn của bản thân, nửa thì thuần túy muốn tìm hiểu nguyên nhân cho hành động ngày hôm qua của hắn
Lúc nhớ lại, Akira phải phát hoảng khi nhận ra sự xuất hiện của người thứ ba đột ngột tiến tới từ lúc nào không rõ và hắn nhìn ra sự kỳ lạ của nữ hoàng khi cô ấy chỉ mới khoảng chừng 16, 17 tuổi. Trước lúc ra đi hắn còn hôn lên mu bàn tay chào tạm biệt hai người bọn họ và trước lúc đi, nữ hoàng đã để lại câu chúc rồi cho hắn lẻn ra ngoài. Thậm chí phép lịch sử khi đó Akira còn chẳng biết, vậy mà hắn lại cư xử như một thằng ngốc
[Tuy nhìn vào bên trong thì nó là một nơi hoang vắng nhưng thật sự đây chỉ là nơi vui chơi riêng cho cô nữ hoàng bé nhỏ. Quốc gia ấy phải cách rất xa, xa xa xa đến rìa thế giới bởi trên bản đồ không hề có một quốc gia nào như thế]
[Lá cờ đỏ, in hình mũi tên kim đồng hồ hướng lên được mạ vàng, một vương quốc không vua có hai huy hiệu kỳ lạ. Nó là vương quốc nằm ngoài sự kiểm soát của thế giới và cũng là bí ẩn của thế giới, sự tồn tại của vương quốc không vua chẳng ai có thể biết được ngoài những giám mục cấp cao]
Hắn nghe Raphel từng nói rằng bên trong vương quốc sẽ có bảo vật hay nguồn sức mạnh kinh khủng nào đó và cô đã nói đúng. Vương quốc như thần linh, thao túng nhiều cuộc chiến mà không cần đến sự nhúng tay trực tiếp. Bên trong là một nữ hoàng nhỏ nhắn nhưng mang đến sức mạnh của thần linh, có một người vệ sĩ giữ khả năng cân bằng được thực tại với hiện thực giúp tránh khỏi sự sụp đổ thành Vực Thẳm