Chereads / Kết Thúc Isekai / Chapter 19 - Chapter 19: Giờ Phút Thư Giãn

Chapter 19 - Chapter 19: Giờ Phút Thư Giãn

Nếu hắn cần muối thì đã có các khối đá với loạt dấu tích hình que tăm li ti, dấu vết càng lớn thì lượng nước được chứa bên trong sẽ càng nhiều. Nếu nhìn kỹ vào chiếc lỗ sâu hình que tăm ấy và chiếu sáng lên nó, hắn có thể thấy một quả cầu bằng nước được ngưng tụ từ bên trong khối đá, bỏ qua các định luật ngăn cách thì nước vẫn có thể xuất hiện trong đó

Do là việc hấp thụ năng lượng từ ngoài vào nên ban đầu nó sẽ có tính ăn mòn cực cao, nếu hắn muốn lấy nước tinh khiết thì buộc phải có một dung dịch hoặc có khả năng điều khiển nước để lọc đi các dạng năng lượng tạp chất, tất nhiên là hắn có thể làm được hai thứ đó nhưng hắn muốn một sự trải nghiệm giản đơn hơn đó là tự mình làm ra muối thay vì nhờ Raphel tự tinh chế

Hắn vừa huýt sáo vừa xếp chồng từng viên đá tạo thành cái bàn nướng thịt. Hắn bỏ nước vào đun sôi để sinh ra hiện tượng kết tủa, thứ dạng bột nhớp nháp đó chính là muối trung hoà nhưng chưa thể ăn được

Bước kế tiếp hắn hất số nước hiện có lên đá Magma (một loại sản phẩm tự nhiên từ quá trình bồi tụ vật chất, hấp thụ được nhiều năng lượng cao) và quan sát tận mắt hiện tượng thần kỳ của năng lượng. Từng màu sắc của bảng thông số hắn nhìn thấy đều xuất hiện những dòng thông tin chỉ ra cấu trúc của nước. Akira dựa trên tính ăn mòn của năng lượng trong muối bị rò rỉ rồi từ đó âm thầm sáng tạo một Ma pháp lấy nước làm trung gian bắt đầu xâm nhập vào mạch máu của kẻ địch, dung hoà với các hạt H2O bên trong máu để điều khiển kẻ đó theo ý muốn

Tất nhiên là máu của mỗi người đều khác nhau nên hắn mới tạo ra nước để một trong số chúng đi vào cơ thể kẻ địch, từ từ dùng kỹ thuật đồng hoá năng lượng (một phần của kỹ thuật chiết tách) để tha hoá số máu của nạn nhân thành của mình. Một loại Ma pháp bắt buộc người thi triển phải hiểu rõ cấu trúc và hình dạng của Ma pháp nước, có khả năng tác động đến không gian (môi trường trọng lực, môi trường âm thanh,...) Khi điều khiển các hạt nước đồng hoá đối phương

Akira đặt một chiếc cốc làm bằng gỗ rồi ngồi hứng từng giọt nước tinh khiết chảy xuống, còn muối thì Akira đem đi phơi khô để hoàn toàn ăn được. Ngay khi đưa lên miệng nếm thử thì hắn đã nhăn mặt trong vô thức, độ mặn của muối gấp hàng nghìn lần muối mà hắn thường ăn trên Trái Đất, do đó hắn chỉ cần bỏ vài hạt nhỏ vào nồi súp là vừa miệng cho ba người ăn

Tiếp theo Akira đi từng nơi cạnh dòng suối để hái thật nhiều trái dâu dại to bằng đầu ngón tay cái và vài con giòi to béo khá giống xoài nhưng khi ăn thì vị lại cực kỳ kinh khủng, buộc Akira phải chạy đi chùi rửa khoang miệng ngay lập tức. Nhưng nếu mang đi chiên giòn và tẩm gia vị thì nó sẽ át đi vị tanh của máu và thức ăn sẽ trở nên đạm bạc, bổ dưỡng rất thích hợp để mang theo ăn lót dạ

"Hô...Lâu rồi mới tự đi vào bếp nấu ăn."

Một câu tự chế giễu bản thân cho thấy Akira vẫn còn để tâm đến loạt truyện vừa xảy ra trong quá khứ, Raphel đã không còn nấu những món ăn khác cho hắn từ sau ngày hôm đó. Tính cách cô khá thăng trầm, biểu hiện gần nhất của cô là vẻ hối hận khi đối diện trước mặt hắn làm Akira cảm thấy tổn thương. Hắn cũng tự trách vì sao mình lại làm ngơ cảm xúc của cô khi ấy mà chỉ nghĩ đến tương lai có thêm hy vọng tiếp tục bước tiếp

Vì xung quanh không có nhiều lớp thực tại nên mọi loài đều mang hình dáng thường thấy của chúng. Akira thoả sức trải nghiệm loại bình yên ngắn ngủi này, trong quãng thời gian hai tuần hắn đã chiêm nghiệm từng khoảng khắc của mặt trời mọc và lặn, tận hưởng cái không khí khó đạt được mà chẳng cần phải động não cảnh giác, loại hưởng thụ hắn khó có thể thấy nếu còn tiếp tục ở trong Vùng Tuyệt Đối

Akira ngồi vò nát từng quả dâu để cho vô nồi súp, xung quanh hắn còn rất nhiều loại trái cây mang hình thù bắt mắt nhưng hắn biết những loại quanh đây đều có khả năng chứa độc tố nên hắn không muốn phải mạo hiểm tính mạng chỉ vì miếng ăn. Rút ra kinh nghiệm trên Anime, hắn chỉ ăn những quả theo hiểu biết của bản thân phòng hờ trường hợp đang đi trên đường thì lại cảm thấy khó chịu. Nếu để tình trạng đó diễn ra thì hắn chắc chắn cái mạng mình sẽ xong đời cùng với quyền năng bản thân đang sở hữu

[Cũng thật vãi lord...Mấy cái mẹo vặt và bí kíp sinh tồn trên youtubat đã giúp mình cải thiện điều kiện sinh tồn to lớn...Nhất là với hoàn cảnh hiện tại. Thật không thể ngờ là chỉ xem chơi chơi nhưng nó thật sự đã áp dụng vào cuộc sống] 

Hắn quay sang cô, xắn lớp áo lộ ra bắp thịt đầy protein đưa lên miệng Raphel. Vì bản chất của Raphel vẫn là Vampire nên cô buộc phải tuân theo quy luật tự nhiên đó là Ma Cà Rồng thì cần máu để duy trì sự sống. Giới hạn mà một Vampire thuần chủng có thể kiểm soát cơn đói là năm ngày, và bây giờ thời hạn đó đã qua sáu đến bảy tuần

Cô đang bất động chợt giật mình vì cơn đói. Khuôn mặt cô hơi lơ đễnh khi nhìn xuống cánh tay còn nguyên vẹn của hắn. Một chút cảm xúc của tương lai vẫn động lại khiến cô bất giác nghĩ đến cánh tay đã bị tha hoá, chi chít vệt lỗ đen, xung quanh là tràn ngập vết lỏng màu trắng cứ chảy ra liên tục của Akira một năm sau. Hình ảnh đó cứ ám ảnh cô suốt hai tuần liền và cô buộc phải để nó mất dần quên dần theo hiện tại. Hiện tại bắt buộc cô phải quên những ký ức của tương lai vì đây là quy tắc cân bằng tự nhiên, cô không thể có ký ức nếu như tương lai đó chưa xảy ra, chính vì vậy từng dữ kiện trước kia đều đang có dấu hiệu bị vỡ vụn

"Phù...Phù..."

[Nghe nói vết cắn của Vampire thường rất đau, thậm chí là gấp mười lần kiến quân đội trên Trái Đất]

Vampire thường tiết ra một chất dịch ảnh hưởng lên hệ thần kinh vật chủ khiến người bị cắn sẽ trải qua vô số nỗi sợ cùng cơn đau kéo dài. Sự ức chế tiếp tục hành hạ người đó suốt hai tiếng đồng hồ buộc họ phải tự sát để chấm dứt sự thống khổ do vết thương mang lại

Hắn gắp những miếng thịt cá kẹp với rau rồi đưa lên miệng hít vài hơi lấy hương vị. Ngẫm nghĩ đến loại trải nghiệm vừa rồi khiến nét mặt hắn hơi trầm xuống, cả miếng cá vừa cho vào cũng khó nuốt

Hắn nghĩ -Sau này nếu mà thoát được thì mình sẽ tìm một trợ thủ hiến máu cho con bé...Hoặc nếu em nó đến tuổi nổi loạn thì lấy máu động vật ra đe doạ- Hắn cảm thấy không yên tâm nên tiếp tục nặn thêm các phương án đề phòng. Khi cô nhìn vẻ mặt của hắn hơi cau lại vì mãi chìm vào suy nghĩ riêng, cô bèn ôm hắn một lúc để bình phục lại cảm xúc nhưng không có ích gì. Cô vô thức nắm chặt mép áo của hắn làm Akira hơi ngỡ ngàng với việc làm vừa rồi

Sau khi hút lần một, hắn phải lập tức bổ sung năng lượng để máu khôi phục ngay lập tức. Vì cô đã nhịn đói quá lâu nên cơ thể cô đang được hồi phục rất chậm. Một khi lỡ uống phải máu thì cô khó có thể kiểm soát được cơn thèm khát của mình

[Con bé nốc kinh thật...Múc bằng bảy hoặc chín mươi phần trăm máu của mình mà vẫn đói]

"Hmmm...Raphel..."

"Em có thể cắn tạm rau hay thịt để cầm chân cơn đói được không? Dù sao thì bên trong cũng chứa Sắt mà...Ma Cà Rồng...Cần Sắt trong máu mà đúng không? Đúng không? Hửm hửm? Đúng không?"

'Raphel không thể.'

"Nào cố lên, nó không tệ như em nghĩ đâu, nếu em nghĩ nó ngon thì sẽ đánh lừa bộ não được đôi chút...Tin tôi đi."

Cô bỏ qua lời kháng cự của Akira mà nhe hàm răng nanh nhỏ nhắn, bờ môi mềm mịn của mình ra. Cô liếm nhẹ phần chuẩn bị cắn để khiến độ ẩm trên da mềm đi một chút. Khuôn mặt cô hơi nhíu lại bởi sự miễn cưỡng trong tính cách, bảo cô ngừng việc tỏ thái độ trước hắn nhưng cô mặc kệ và làm theo ý của mình

[Đây là...Cảm xúc ngang bướng của con bé! Rốt cuộc tương lai đã xảy ra chuyện gì vậy!?]

Quá trình uống máu của cô khá lâu, khoảng mười phút cho một lần uống nên cơn đau mà hắn cảm nhận cũng sẽ kéo dài như vô tận

'Raphel là chủng tộc Vampire nên không thể ăn các loại thịt nếu chưa có sự thay đổi của bộ luật Thế Giới. Nếu không Raphel sẽ mất đi mọi thứ, bao gồm cả sự tồn tại của bản thân...Vì Raphel vốn được lập trình để đoạt lấy danh hiệu Vampire.'

"..."

"Hmmm...được thôi."

[Quào, ngạc nhiên thật. Vấn đề nan giải rồi đây]

"Vậy giờ em tạm thời ăn rau trước được không?"

'Được, nhưng nó chỉ bổ sung nguồn Mana dự trữ bên trong Raphel nên...Xin lỗi nhé.'

Có một điều gì đó làm cô muốn bướng bỉnh, loại cảm giác căm ghét cứ liên tục được rót vào đầu cô. Sự thù địch rất mơ hồ nhưng nó là một thứ thôi thúc cô tiếp tục tỏ ra hận thù trước mặt hắn

[Nghĩ cũng buồn cười...]

[Cứ cách một tháng là cho Raphel bú máu hai lần. Cảm tưởng những thành quả mình tích góp, cắn răng chịu đau để phần thưởng tặng cho một tên ất ơ nào đó...Nghe có cay không kakaka, Akira của một năm sau chắc cáu dữ lắm nếu hắn còn tồn tại~]

'Trước khi đi đến chiều không gian thứ tư. Anh ấy đã thì thầm chuyện gì đó cho Raphel nhưng vì sự xuất hiện của Shiro mà ký ức Raphel hiện có cũng đang nhanh chóng biến mất, để lại những cảm xúc khi mới được thức tỉnh.'

[Em gọi gã đó bằng anh trong khi tôi lại là Shiro...Này, phân biệt thời gian à?]

'Raphel không biết tại sao mình lại nói vậy, nhưng từ ngữ ấy chứa đầy sự tôn trọng và phần lớn là...'

[Là?]

'Raphel...'

'Raphel...Không thể...Nói.'

Cô tuy tỏ ra gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đã mở to, trông có hồn hơn. Gương mặt trắng trẻo thể hiện vẻ non nớt của cô làm hắn nghi ngờ tìm điểm xấu hổ xung quanh người cô liền phát hiện đôi tai đang yểu xìu

[Buồn sao? Con bé đang buồn...Rất nhiều...Đây là liên kết mình cảm nhận được. Trong sự phức tạp của cảm xúc, mình có cảm thấy thêm một cái khác tuy rất nhỏ bé nhưng nó lại loi nhoi luôn muốn được thoát ra]

"Có xấu hổ không?"

'C-Có...'

[Con bé đã có được cái cảm nhận chân thật về cảm xúc. Mình phải công nhận sự trưởng thành của Raphel]

"Là hạnh phúc?"

'...'

[Hạnh phúc?]

'...'

Cô vẫn không dám trả lời hắn nhưng bù lại đôi tai Vampire của cô đã đỏ chót, màu hồng của sắc tố trộn lẫn với màu tím từ bầu trời làm cảnh tưởng mà hắn thấy như có một sức quyến rũ nào đó

"Em cảm thấy hạnh phúc à Raphel?"

'V-Vâng...Đúng là vậy...'

"Hmmm...Xem nào."

"Một phần là tôn trọng nhưng phần nhiều là hạnh phúc..."

"Hạnh phúc có nhiều giai đoạn và từng giai đoạn lại tương ứng cho vị trí của tôi trong tim em."

[Chà chà~Có vẻ như em lại xuất hiện thêm một bí mật để tôi tìm kiếm rồi đây...]

"Em biết mình rất dễ thương không?"

'Có lẽ vậy...'

Cô không xác nhận nó mà chỉ đáp trả bằng một lời không chắc chắn

"Tôi thích ánh mắt của em, giọng nói của em, sự dễ thương của em, sự tinh tế của em..."

'...'

'Raphel...Cảm ơn...'

"Vậy giờ cái cảm giác đó có giống với cái của lúc trước không?"

'Có, nhưng rất thấp."

[Hô...Vậy à~]

Cả hai chạm mắt nhau, trong con ngươi của cả hai phản chiếu hình bóng của người đó

"Tôi biết cái cảm xúc đó là gì rồi...Em sợ không nói ra là bởi..."

Hắn định thốt ra "là bởi giận tôi vì chuyện trước kia phải không!?". Nhưng hắn kịp uốn lưỡi bảy lần để ngưng kịp vì nó sẽ khiến cô buồn thêm

'Vâng...Có lẽ vậy.'

Cô thật sự nhận ra lời nói tiếp theo của hắn nên cô phải chấp nhận nó để tiếp tục gánh vác cái trách nhiệm nặng nề này trên vai

Cô không biết tại sao mình phải nuối tiếc Akira của một năm sau, cô liền đưa tay lên ngây thơ gạt đi giọt nước trên khoé mi, cô dụi dụi hai bên khiến phần da quanh mí mắt hơi ửng đỏ

[Sao con bé lại khóc nữa rồi...Mình của một năm sau lại đứng trong lòng em ấy nhiều dữ vậy à]

"Raphel...Qua biểu hiện của em..."

"Em đang tiếc nuối?"

'...'

[Trả lời thật lòng đi Raphel]

'...'

'Vâng...'

Cô suýt thì bật khóc, nỗi đau đớn và mất mát cứ hiện lên trong tâm trí cô khiến biểu cảm cô muốn chôn giấu liền bị bộc phát ra ngoài. Cô thút thít như một đứa trẻ, lấy cánh tay lau đi những giọt lệ liên tục trào ra

"Tôi xin lỗi..."

Hắn không nghĩ Raphel sẽ có biểu hiện như vậy. Sau ba giây hắn ngẫm lại thì Akira đã liền hiểu rõ loại cảm xúc của một đứa trẻ đang yêu. Dù cô chỉ mới một, hai tuổi nhưng tâm lý, tính cách đã phát triển đến mười sáu tuổi. Hắn biết cô khóc cho điều gì, mất mát cho điều gì và việc làm duy nhất hắn có thể chính là lời xin lỗi cùng hành động xoa nhẹ mái tóc của cô, tay kia thì nắm lấy đôi bàn tay đặt xuống đùi cô

Raphel nhìn vào hắn, hình ảnh in đậm trong đôi mắt phản chiếu lên Akira. Hắn muốn cô cứ thả lỏng cảm xúc nhưng từng giọt lệ cứ tự động rơi liên tục làm ướt đi một mép áo choàng của cô

Hắn biết mình chính là người đã vô tình xoá sổ đi Akira đã đồng hành cùng cô, hắn biết nguồn cơn cảm xúc bộc phát này đến từ đâu. Hắn cảm thấy tội lỗi và muốn đứng ra an ủi cô thật lòng

Một năm trong Vùng Tuyệt Đối chỉ là một phép tính tương đối. Một năm có thể là nghìn ngày, hàng chục nghìn ngày vậy nên đối với mối quan hệ giữa cô với Akira một năm sau thì chính là mối quan hệ gắn bó đến chặt chẽ không thể tách rời. Quan sát biểu hiện của cô cùng với ký ức dù đã bị xoá đi nhưng tiềm thức vẫn khiến con người ta buồn sầu, mệt mỏi. Hắn hiểu được tội lỗi do mình gây ra, việc đánh mất đi một người mình trân trọng, tin tưởng, hết mực bảo vệ và yêu quý luôn là loại xúc cảm nhiều hương vị nhất. Từ khi B đột ngột biến mất, Elther thì bị hắn giết, mối quan hệ của hắn đối với thế giới hoàn toàn chấm dứt, hắn không muốn sống nhưng bản năng luôn thôi thúc Akira phải đi tiếp để hoàn thành cuộc hành trình

Trong nhiều năm lang thang ở Trái Đất, hắn luôn chìm vào nỗi cô đơn đến tuyệt vọng, hắn đã từng trải nghiệm qua loại cảm giác mong nhớ ấy nên Akira có thể hiểu được tình trạng lúc này của cô. Cô đã kìm nén khá lâu rồi, kể từ khi hắn xoá sổ Akira một năm sau thì cũng trôi qua hai tuần, trong suốt hai tuần đó cô đã lang thang trong vô định, bước chân cứ lơ đễnh như thể muốn tìm lại một thứ gì đó đã mất

Ngay từ lúc gặp hắn vào hai tuần trước, hắn đã có thể nhận ra sự thay đổi tính cách của Raphel theo chiều hướng khá xấu. Hắn thấy cô có vấn đề khi ngữ điệu cứ lâng lâng chất chứa nỗi nhung nhớ khó tả, giống như chưa thể buông bỏ được sự thật ngay trước mắt

Hắn nhìn Raphel gục đầu xuống khóc thúc thít, hắn rất muốn ôm cô vào lòng để an ủi nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì chỉ làm cô thêm ấm ức, mất mát

[Thật may là mình tìm ra vấn đề sớm...Nếu tình trạng này kéo dài thì ý thức của em ấy không thể kịp phục hồi...Bây giờ Raphel còn chả thể đọc suy nghĩ đến mình được nữa]

[Mình có cảm giác sẽ lại mất em ấy thêm một lần nữa rồi...Đệch! Cái death flag chó chết!]

Hắn thấy bối rối trước mặt cô bé tội nghiệp đang muốn khóc thành tiếng nhưng bị hắn cản lại, lực cắn của cô tuy yếu nhưng dấu răng vẫn đâm mạnh vào lớp biểu bì khiến chất lỏng trên tay hắn ứa ra

[Lúc mình cảm thấy mọi thứ như trở về bình thường thì đó cũng là lúc nhận thức của mình cạn kiệt...Lúc ấy mình cảm thấy ai đó đang ngăn cản nhưng mình vẫn cố nghiền ép thực tại xung quanh...Hoá ra đó chính là lời can ngăn của Raphel, em ấy đã dùng chính lời nói của mình để đi xuyên thời gian về tới tai mình...]

.

.

.

.

Sang ngày hôm sau, vẫn là hoạt động thường thấy của hắn. Hắn vẫn thưởng thức cách sống của thế giới hoang dã, vài khung giờ cố định hắn sẽ tập các bài tập nâng cao thể lực còn học Ma pháp thì hắn sẽ để tự do, muốn học giờ nào cũng được

Khi hắn nướng con cá sắp chín thì liền nhìn thấy một vật thể kỳ lạ xuất hiện ngay trước mắt, cách hắn hai mươi mét. Thân ngoài là màu vàng, bao phủ một vật liệu quen thuộc mà hắn từng thấy ở Vương Quốc Không Vua. Vẻ ngoài của nó đã bị chôn vùi bởi từng lớp cát và sỏi, phần lộ ra ngoài có hình dáng một mũi nhọn góc cạnh đè lên nhận thức của hắn nếu tiếp xúc quá gần

Trông thấy vật thể kỳ lạ có khả năng nghiền ép nhận thức của mình thì Akira ngay lập tức rời đi để nó ở đó chờ một ngày nhận thức Akira đủ chống chọi lại thứ này thì bản thân mới quyết định tìm hiểu sâu xa hơn. Tất nhiên hắn có thể nhờ Raphel kiểm tra giúp nhưng tâm trạng của cô hôm qua khiến nhận thức Raphel suy giảm nghiêm trọng, đến mức cô còn không thể truyền âm vào đầu hắn mà chỉ có thể dùng ngôn ngữ tượng hình để hắn đọc được vài chữ, nét mặt khi ấy của cô đầy vẻ miễn cưỡng đôi lúc còn không kiềm chế được cảm xúc nên đã run rẩy khi nói với hắn

[Cái bầu không khí này...]

Akira quay trở lại chổ nướng cá của mình, ánh mắt hắn nhìn cơ thể cô đang đứng dưới mặt nước, để dòng suối ngập lên ngực cô nhưng Raphel vẫn chẳng có động thái nào là rời đi. Cô vẩy nhẹ làm mặt hồ từ tĩnh trở lên rung động. Đôi bàn tay vừa vung vẩy được cô đưa lên ngắm nhìn những giọt nước đang rơi xuống

Nhìn biểu hiện thăng trầm này của Raphel, hắn lại cảm thấy mặc cảm tội lỗi đang dâng trào. Hết việc bỏ chạy khi gặp nguy hiểm thì lại đến việc xoá bỏ sự tồn tại của Akira một năm sau làm hắn cố giữ bình tĩnh nhưng mặc cảm trong hắn vẫn đang lắng động để tích trữ chờ có ngày bùng nổ

.

.

.

.

Tiếp tục là năm tuần kể từ khi hắn lỡ tay xoá sổ Akira một năm sau. Mọi chuyện vẫn bình yên nhưng hắn quan sát thấy cô có vẻ như đã ổn định trở lại. Mặc dù cô vẫn cảm thấy mất mát nhưng cô biết người mình quan tâm vẫn tồn tại nên miễn cưỡng xem Akira như Akira của một năm sau, mặt khác là cô đã quên gần sạch đi ký ức của tương lai. Đã năm tuần kể từ khi cô không truyền âm nên làm trễ nại việc học Ma pháp của hắn nhưng thay vào đó Akira lại sáng tạo ra một Ma pháp khuếch đại dựa trên tham chiếu của loại hình thức xâm nhập góc nhìn của nhận thức. Nhờ vào Ma pháp âm thanh làm cốt lõi cùng sự kết hợp của nhiều Ma pháp khác để hình thành được thứ khuếch đại nhận thức người sử dụng

Tuy chỉ là bậc Thánh cấp nhưng nếu là khuếch đại nhận thức thì đây là một kết quả khả quan đối với hắn lúc này. Đây là một kỹ thuật bị động nên hắn có thể âm thầm thao túng Ma pháp để nó luôn khuếch đại, nhìn vào tổng thể thì sức chiến đấu của hắn đã nâng cao, đã có thể dùng hai, ba lớp thực tại để đánh nhau trong mấy giây và đồng thời hắn nhận ra bản thân có khả năng điều chỉnh nén nhận thức để mức độ tập trung của hắn được nâng cao, khiến mọi thứ như một thước phim tua chậm với tốc độ 0.1x

"Raphel, nếu tôi thử dùng nhiều Ma pháp khuếch đại này cùng một lúc thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"

Hắn nhận thấy cô đã đi đến sau lưng mình bèn đưa ra câu hỏi để làm giảm đi bầu không khí xung quanh cô

Raphel vẫn nhìn một lúc, lỡ đễnh đến cấu trúc của Ma pháp rồi lại quay ra hái một nhánh cây con xuống. Cô từ từ tiến gần chọt vào một điểm của Ma pháp là con ngươi thứ ba nằm bên tay phải của Akira làm nó bị gãy cấu trúc bên trong khiến hắn xuất hiện máu chảy ra từ bộ não và cánh tay bị nổ tung

'Đó sẽ là kết quả...'

[C-Cảm ơn...]

(Hỏi gì mà hỏi lắm!)

Cô vẫn tôn trọng hắn, quan tâm hắn, yêu mến hắn và có một chút gì đó là tội lỗi. Nhưng tất cả đều bị lấn át bởi cảm xúc đau khổ che mờ đi tất cả, biến hành động của cô từ trong vô thức làm ra. Cô đã dùng cách bạo lực trong vô thức để hướng dẫn hắn, điều này làm Akira không thể nghĩ được biện pháp nào ra hồn để an ủi cô

Akira vẫn tiếp tục mày mò Ma pháp, kéo cô lại gần ngồi xuống để cùng mình sáng tạo thêm Ma pháp Thánh cấp nhằm củng cố phần móng của thực hành thay vì cứ phải học lý thuyết. Trong lòng cô chợt xuất hiện một hồi ức chua xót, thứ ấm áp mà hắn toả ra khiến cô lại một lần nữa chịu đựng sự mất mát. Cô hơi run rẩy, đưa cánh tay lên chỉ cho hắn cách tạo ra hạch tâm bền vững của Ma pháp trọng lực, cả hai cứ tiếp tục nghiên cứu để thời gian xoá nhoà đi ranh giới hiện tại giữa cô với hắn

.

.

.

.

Ba tuần sau khi hắn sáng tạo ra Ma pháp khuếch đại. Akira đã tập luyện với nó hằng ngày, dùng cách bóp méo thực tại làm cấu trúc đối phương xuất hiện biến dị. Tùy vào nhận thức của mỗi người mà mức độ ảnh hưởng do hắn gây ra sẽ lớn hoặc nhỏ

'Shiro, lại đây nè.'

Giọng nói của cô đã ổn định trở lại nhưng bây giờ nó liền trở nên mềm mại hơn, giống với một tiểu thư mười sáu tuổi được bồi dưỡng kỹ lưỡng khiến tông giọng Raphel vốn đã ngọt ngào nay nó còn có thể khiến hắn cảm thấy bình yên đến lạ kỳ

Akira đứng dậy, ngửa người để xương sống kêu lên từng tiếng rắc của bong bóng vỡ rồi đi lại gần tiếng gọi vừa rồi. Hắn thấy cô đang ngồi đó vẩy tay với hắn, dáng vẻ non nớt, nhỏ nhắn nhưng đã có lại tiêu cự làm Akira bất giác thở phào nhẹ nhõm

[Sức mạnh của con bé sẽ dựa vào cảm xúc...Haizzz]

Cô đang ngồi cạnh vật thể lạ mà tám tuần trước hắn đã bắt gặp, trên gương mặt lộ lên nét hưng phấn của một cô gái

'Nhìn nè Shiro. Thứ này là một vật thể kim loại Anathor, một thứ sẽ gia tăng nhận thức của Shiro.'

"Hmp! Hmp! Em có vẻ hưng phấn với cấu trúc của nó."

'Vâng, bên trong là từng mảng dày đặc của năng lượng tối phát ra những rung động kịch liệt, chúng đang chuyển động với một tốc độ cực kỳ lớn nhưng không hề làm tăng Entropy...Thật sự kỳ quái khi vật chất có thể bao bọc được năng lượng tối vào bên trong thay vì đi xuyên vật thể và không thể kiểm soát.'

"Tại sao em không hấp thụ mà lại để tôi cắn nó. Chẳng phải em mạnh hơn thì cả hai càng an toàn sao."

Cô hơi lắc đầu

'Không không, Raphel đã đạt đến giới hạn mà một Vampire thuần chủng có thể chạm đến, ít nhất thì đây là đang đánh lừa Cây Thế Giới, còn Raphel thì mạnh lên dựa trên nhận thức của Shiro.'

"Không còn cách nào khác để em mạnh hơn sao?"

'Uhm...Còn nhưng nó sẽ rất phiền phức nếu Cây Thế Giới phát hiện ra những thay đổi bất thường của hệ số. Nếu Shiro sử dụng quyền năng Chuyển Đổi Vật Chất cho Raphel thì Raphel có thể thay đổi cấu trúc sang chủng Dragon hoặc cấu trúc Rune cổ đại. Nhưng làm thế thì khả năng bị phát hiện sẽ rất lớn."

[Rủi ro thường đi kèm với lợi ích lớn. Tôi dùng một quyền năng của mình để chuyển nhượng cho em, cứ tự nhiên đi Raphel]

'Nah...Không được đâu Shiro. Vì nếu Raphel sở hữu quyền năng thì buộc phải tách rời khỏi hiện thực của Shiro, tính liên kết của cả hai sẽ bị phá vỡ đồng nghĩa với cái chết của Raphel.'

[Không ngờ vấn đề nhìn thì đơn giản nhưng lại dẫn đến các kết quả nghiêm trọng đến vậy...Mình đã thật sự chủ quan khi cố gắng sửa chữa sai lầm rồi]

[Giờ thì nó sẽ thấy mình phiền và ngu ngốc...]

Cô hơi cười mỉm tỏ ra chấp nhận với hiện tại, trong ánh mắt của hắn thì cô là một thiên thần nhưng vẫn có thể bị hắn vô thức xoá sổ. Điều đó làm Akira nảy sinh sự lo sợ trong tiềm thức

Nghe theo cô, hắn bắt đầu chạm tay vào vật thể trước mặt. Cô nắm một mũi nhọn của nó để kéo lên lộ ra hình dạng của Athanor là một khối lập phương, nhìn hình dáng, kích thước, mức độ ảnh hưởng thực tại khiến hắn nhớ lại một phần ký ức trong Vương Quốc Không Vua. Nhớ lại bức tường bao phủ năng lượng dày đặc, nhớ lại bản thân từng đứng ở đại sảnh đó, từng uống một ly rượu vang trong bộ áo ghi lê đen, sự quý tộc mà hắn toát ra làm Akira phải trầm ngâm muốn đọc cảm xúc lúc đó của mình

[Mong đợi...]

Chính là cảm giác ấy, chính là mong đợi ấy...Tuy nó vốn mơ hồ nhưng từ sự quen thuộc chặt chẽ đó mà hắn biết mình đã đúng. Manh mối tiếp theo hắn có sẽ là học viện mà cả hai sắp đi đến và hắn sẽ tìm ra vị trí của Vương Quốc Không Vua từ học viên đó