Chereads / Kết Thúc Isekai / Chapter 22 - Chapter 22: Nhiều Điều Muốn Nói

Chapter 22 - Chapter 22: Nhiều Điều Muốn Nói

[Cố lên Poseidon...cố lên Artemis]

"Hogh!"

"Hogh!"

[Tao biết mày rất khoẻ và tài năng mà Hermes, Laplace, cố lên! Cố lên! Cố lên!]

Hắn đặt cho đôi chân và tay mình thành những cái tên thần thoại vì thấy nó rất ngầu, cũng không mất quá nhiều thời gian để Akira nghĩ ra những cái tên đó vì hoàn cảnh đã khiến hắn nhớ đến chúng, loại fantasy như thế này là một ý tưởng cộng hưởng để hắn nghĩ đến cái tên Laplace tượng trưng cho sự tàn ác, khắc nghiệt của thế giới

Hắn đang bơi trong tình trạng kiệt sức suốt mười một tiếng đồng hồ, dựa vào dòng hải lưu mà hắn tuy đã kiệt sức nhưng vẫn bơi với tốc độ ba mươi kilomet trên giờ. Dòng hải lưu hắn đang lội chính là nước của sự sống, dày đặc Mana thuần túy nhưng không đủ mạnh mẽ để tiến hoá lõi của hắn lên Vàng nhanh chóng. Đôi mắt mệt mỏi chợt nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của một vật thể to lớn, sần sùi. Một hòn đảo đang rung chuyển dữ dội như một quái vật hàng nghìn mét tạo ra những cột sóng to lớn kéo dạt hắn ra xa

[Đất liền...Là đất liền...]

[Ôi chúa ơi]

Hắn đang cảm nhận một sự giải thoát khó tả cho đôi tay của hắn, từng ngụm khí được hắn hít vào, thở ra liên tục để giữ bình tĩnh đều được Akira tận dụng để gắng hết sức bơi vào đất liền

Một số thực thể to ngang với những toà nhà cao ốc đang từng bước đi ngang trước mặt hắn, tuy rất xa nhưng nhìn kích thước hắn liền phỏng đoán các thực thể đó chính là Metron hoặc Archon, điều kỳ lạ chính là bọn chúng lại không chú ý đến hắn khi hắn đã đặt chân đến vùng đất này, nơi mà mọi sự kiểm soát đều đến từ bọn chúng

[Tuy chỉ là những cái bóng mờ nhưng nhìn kiểu gì cũng khiến mình liên tưởng đến Arceus ấy...Creppy thật sự]

'Đừng dừng lại, tiếp tục di chuyển đi Shiro.'

"!"

Một thực thể mang dáng người nhỏ nhắn của con người nhưng lại hoàn toàn bao phủ bóng tối không lộ được cái gì hết, kẻ đó cứ thế mà đi qua hắn nhưng không phát hiện ra Akira. Hắn ngoảnh đầu nhìn bóng dáng ấy dùng kỹ thuật chiết tách để đi đến một thực tại khác mà không hề đụng đến hắn làm Akira ngỡ ngàng với loại thực thể thần bí đến vậy

"Tên vừa đi ngang tôi là ai vậy Raphel?"

'Đó là kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật. Hắn là một tồn tại cao hơn Apollyon nhưng cũng không mạnh bằng những kẻ Apollyon thông thường, tuy nhiên nếu có một trận đấu thì hắn sẽ luôn chiến thắng đa số.'

Raphel từng nói với hắn về Kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật. Không thể dùng định luật thông thường để áp dụng lên gã, gã vừa là kẻ quan sát khởi đầu cũng như kết thúc của kỷ nguyên, là một gã viết lại lịch sử đã và đang diễn ra để đưa vào thư viện thế giới. Từng điểm thời gian đều được gã quản lý tốt và điều chỉnh nó

[Hắn ở phe nào vậy Raphel?]

'Trung lập. Hắn cũng đang tìm kiếm thứ gọi là cảm xúc qua công việc thường ngày là ghi chép lại lịch sử. Quyền năng to lớn nhưng đi kèm là sự cô đơn đeo bám suốt hàng trăm nghìn, hàng triệu năm gã vẫn chỉ đi loanh quanh nơi mình được giao cho sứ mệnh là xem cách dòng chảy vận hành.'

Trông thấy gã không tấn công, hắn bắt đầu thở phào nhưng hắn biết gã không hoàn toàn vô hại. Dù ở trong đường tiệm cận Điểm Kỳ Dị và lại còn tìm ra hắn thì chứng tỏ Kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật cũng không hẳn là không có ý đồ gì với hắn, chẳng qua là chưa tới lúc, hắn biết rõ điều đó. Raphel cũng từng nói cho hắn về bản chất của Kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật chính là theo đuổi cái gì là "hoàn hảo", nếu để gã thấy Akira thì chắc chắn gã sẽ áp chế Akira trở thành một định luật thống trị tất cả các định luật do gã sáng tạo ra, nói cách khác đó là Akira sẽ bị xoá sổ khỏi sự tồn tại

[Vậy mà lại gặp con boss lớn]

"Phew~"

Vì ngâm trong dòng chảy Mana thuần túy đủ lâu nên Akira sẽ phải rơi vào giấc ngủ sâu để tiến hoá lõi của mình lên Vàng đậm, hắn đã có đủ năng lượng, đủ độ tinh khiết, đủ nồng đậm để tăng tốc độ di chuyển năng lượng trong lõi khiến nó kết tinh ra lõi Vàng đậm

Akira bò lên mặt nước, bờ biển xung quanh hắn trải dài mênh mông với những hình ảnh rùng rợn của từng loài thủy quái cao hàng trăm mét, mờ ảo khi chúng bị che phủ bởi bầu trời tối ảm đạm và một ít sương mù vây quanh. Rừng cây quỷ dị đến rợn người, tiếng vang ong ong khắp mọi hướng không biết xuất phát từ đâu, loạt chấn động cứ một lúc lại xung đột khiến môi trường như thể đang nằm trong bụng một con quái vật khổng lồ

Hắn cởi hết bộ quần áo mình đang mặc, vắt khô từng chiếc áo quần và treo chúng lên nhánh thực vật gần đó

Cô nhìn Akira đi lòng vòng để gom đống củi khô và đốt chúng giữ ấm, còn mình thì dựng một căn lều bằng vài thanh gỗ và lá, tạo nên một cấu trúc đủ vững để hắn chợp mặt. Giấc ngủ là một liều thuốc phục hồi tinh thần nhanh chóng, do đó hắn phải ngủ liên tục để nhanh chóng phục hồi lượng nhận thức của bản thân

Ba năm là quãng thời gian hắn phải ngủ, nhưng nếu hắn ngủ liên tục trong vùng đất này thì có khả năng chính hắn cũng bị xoá xổ bởi những sự thay đổi từ yếu tố bên ngoài, đặc biệt là từng làn Sóng trong nhiễu loạn không thời gian buộc Akira phải ứng phó kịp lúc. Mọi phương án đều có cách giải quyết, vấn đề vay mượn nhận thức sẽ có cách và đồng thời hắn cũng sẽ tăng thực lực bản thân lên dựa vào một kế hoạch được Raphel lập ra

Nhìn dòng chảy của sự sống vẫn đang trôi nổi, dưới góc nhìn của hắn thì đây là nhiều mạng lưới năng lượng dây uốn lượn một cách hỗn loạn. Từng mảng rung động dày đặc biến việc nhìn rõ mật độ trong nó trở nên khó khăn đối với khả năng hiện giờ của hắn

Cuộn tròn trong mền được cô lấy ra từ việc chuyển đổi vật chất, Akira thẫn thờ buông ra một câu :"Raphel, liệu tôi có là đấng cứu thế của thế giới đang âm thầm nghĩ cách giải cứu nhưng lại bị cả thế giới hiểu nhầm hay không Raphel?". Đến lúc này hắn vẫn không thể tin được việc mình đang bị truy sát bởi nhiều thế lực và suốt ngày cứ phải trốn trốn tránh tránh, cảm xúc khi không có ai để làm đồng minh ngoài một số nhỏ lẻ tẻ khiến hắn không ngừng tìm cách thay đổi hiện thực khắc nghiệt trong suy nghĩ để ổn định bản thân

Cô nhìn bầu không khí của hắn rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Akira để hắn cảm thấy được an ủi

'Raphel sẽ cố thực hiện mong muốn của Shiro sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ ha!'

Dáng vẻ mệt mỏi như được giải thoát khi đôi mắt của hắn nhắm lại, quần thâm trên mặt ngày càng đậm và rõ nét hơn

"Ngủ ngon, Raphel."

Vì sao hắn không từ chối đi theo Raphel, vì hắn không còn lối đi nào khác, vì mọi người đều đang chống lại hắn. Khi biết đến khái niệm của không gian từ thế giới cũ làm hắn hiểu rõ bản thân đang trong một tình cảnh nguy hiểm mà bản thân còn chẳng hề làm gì. Ban đầu, suy nghĩ của Akira khi đi theo Raphel chỉ là để sống sót nhưng ẩn tàn bên trong chính là tìm kiếm sự gắn bó từ tiềm thức, một cảm giác an tâm như thể người đó chính là một phần quan trọng đối với mình

Raphel chui vào lều của hắn ngồi xổm xuống, ngắm nhìn đôi mắt đã nhắm của hắn mà trong tim cô là một sự thấu hiểu. Ban đầu cô không hiểu cảm xúc của sinh vật, thế nào là hạnh phúc? Thế nào là an ủi? Tất cả cô chỉ cảm thấy là một lời nói mơ hồ trong tiềm thức khuyên cô nên nhìn sâu vào cảm nhận của từng loài sinh vật cô gặp

Ban đầu cô đọc được suy nghĩ của loài lưỡng cư khi còn ở sa mạc, nhìn rõ ý muốn tấn công của nó nhưng ẩn bên trong lại là một cảm xúc hy sinh. Điều đó làm cô thấy khó hiểu và sợ hãi khi tự tay cô phải giết đi một sinh vật sống. Cô biết vạn vật đều đi theo quy luật tự nhiên, kẻ mạnh được phép ăn kẻ yếu nhưng cô không thể làm chuyện đó một cách trơn tru. Cô đã cảm thấy sợ hãi mà không biết vì sao mình sợ, cô chỉ biết mình đã do dự trong vài giây nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy bản thân có những vấn đề nghiêm trọng cần khắc phục

Sau khi trải qua loại cảm giác giết chóc, cô phải dựa vào bản thân để cân bằng lại cảm xúc, tự hỏi bản thân có thể nào dùng cách ổn thoả hơn để vừa ít giết chóc mà còn có thể hoàn thành được quỹ đạo. Cô đã đưa bản thân vào tiềm thức để điều chỉnh nỗi sợ, liên tục, liên tục, liên tục đến khi cô lấy lại sự bình tĩnh rồi lắc đầu trước nhiều phương án bất khả thi. Chỉ có máu lạnh mới có thể sống sót trong một nơi như Vùng Tuyệt Đối và cô đành phải thích nghi nhanh chóng bằng mọi giá

Đi cùng hắn, cô cũng tự hỏi về ý nghĩa của cuộc sống. Liệu cuộc sống có phải là chạy trốn để đào ra lối thoát? Tồn tại của mình là để hoàn thành lời nói mơ hồ hay cô nên buông bỏ để rơi vào ngủ say, xoá sổ hết mọi áp lực về để bản thân khỏi phải gánh chịu? Sau tất cả, cô được phục hồi lại vài mảnh vỡ ký ức, cô biết ngoài kia còn nhiều điều mà bản thân muốn chạm đến. Moi móc niềm vui trong ký ức để bản thân biết được mình vẫn có tồn tại ngoài kia dù là mới được sinh ra. Cô tạo cho mình một lâu đài, một thế giới đầy bánh ngọt để cô chìm đắm trong những thú vui nhưng sau khi thoát khỏi thế giới tưởng tượng thì nét mặt của cô luôn méo mó, cô đã thể hiện nét mặt nhớ nhung, buồn bã và có chút buông bỏ. Chỉ là trách nhiệm khiến cô phải tiếp tục đi tiếp, càng lúc cô càng muốn thả mọi áp lực đang gánh để được vui chơi đến khi cô cảm thấy Akira xuất hiện một mặt tốt, rồi đến hai và vài lần như thế. Hắn cho cô hiểu rõ sự quan tâm là như thế nào, được người khác công nhận bằng sự chân thành và là một đồng minh sẽ đi cùng cô để tìm ra mục đích sống

Cô không biết mình sinh ra từ lúc nào và cũng không rõ bản thân đang thật sự muốn làm điều gì cho mình. Cô chỉ cảm thấy bản thân thiếu đi sự yêu thương và muốn hắn thể hiện ra tình yêu thương đó với cô, cô muốn hắn phải chú ý đến cô nhiều hơn. Cô thắc mắc những ký ức của mình từ đâu mà ra khiến cô luôn phải quanh quẩn với những câu hỏi trong đầu. Từng hình ảnh liên tục chập chờn khó hiểu như giải vân của chiếc màn hình tivi khi bị nhiễu làm Raphel phải đặt ra những câu hỏi không có lời giải thích

'Ngủ ngon, Shiro.'

Cô cứ lẳng lặng mà nhẹ nhàng xoa mái tóc của hắn đến khi Akira hoàn toàn chìm vào giấc ngủ

Tận sâu bên trong tiềm thức, hắn nhìn thấy bản thân đang bị đè bẹp dí trong trò chơi xếp hình, bị nhào nặn như cối xây kẹo cao su như bộ phim hoạt hình Courage the Cowardly Dog

Các khối lập phương khi đè lên hắn cứng ngắt nhưng khi đặt vào cạnh của một góc khác của trò chơi xếp hình thì đến một mức độ nào đó chúng sẽ tự mềm nhũn và rơi thẳng xuống dưới bóng tối không đáy. Loại giấc mơ đó ám ảnh hắn liên tục, các khối vuông ban đầu luôn cứng để nghiền ép hắn nhưng khi đầy quá thì lại nhão nhoét chảy xuống

Akira mơ hồ ngồi đứng dậy sau khi bị vò nát trong đống xếp hình ấy. Hắn cầm một tách Cafe đỏ tươi lên làm nổi bật vùng tối đen như mực bao kín bản thân hắn. Xung quanh vùng tối chỉ ly cafe của hắn là đỏ rực như máu làm tách cafe trở nên màu mè khi đứng cạnh màu sắc của bóng tối. Nó sẽ là vô giá nếu nó trở nên khác biệt theo cách đặc sắc và nó đã đứng đúng vị trí nhưng hắn lại không chú ý đến nó mà ánh mắt Akira chỉ nhìn ra xung quanh theo tâm thức ngờ nghệch

"..."

Cái gì...Vậy...?

Hắn chăm chú nhìn xuống lòng bàn tay trắng tinh của mình mà thắc mắc

Đôi bàn tay này đang nắm một cái gì đó,...

Một căn nhà nhỏ đang được mình đặt trên bàn tay để khỏi bị rơi xuống vùng không gian xung quanh...?

Có người...Là một gia đình?

Đúng...Là một gia đình, người con trai không mặt mũi và cả nhà gia đình đó cũng thế...Thật kỳ lạ...

Người con trai bước lên mở cánh cửa, mọi thứ đều biến đổi thành trường trung học mà hắn từng học qua

Khoan, mình đang nhìn đi đâu thế? Tay mình đang có một khoảng trống đủ rộng để nhét ngôi trường này vào

Mình có nên nhét vào không? Như thế sẽ rất đau vì trong cái lỗ chỉ toàn là thịt và máu nhưng nếu nhét vào được thì ngôi trường và những học sinh khác đều sẽ vừa khích với lỗ máu ấy...Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tất cả sẽ chết...

Chờ đã...Trái tim mình đang bị đục một lỗ thủng và đang rỉ máu, mình cần phải nhét cái ngôi trường này vào trong!

Đau quá!

Nhưng làm thế nào để nhét vừa đây?

Mà khoan...Sao mình phải nhét vô nhỉ...Cứ bóp nát ngôi trường và xay nhuyễn nó là ta đã có thuốc để bôi rồi còn gì? Mình đang xay à!? Ừ thì...Xay thôi~Để nó nhuyễn pha lê rồi thổi nó

Pha lê...

Thật tuyệt đẹp nếu ánh sáng chiếu thẳng vào màn thể của chúng

[...]

[...]

[...]

Akira choàng tỉnh khiến không gian xung quanh sụp đổ. Hắn vội dụi mắt để cố lấy lại ý thức tỉnh táo lúc trước

[Là mơ...Bàn tay mình đang không cầm cái gì cả]

[Từ nãy đến giờ mình đang xoay không khí ư?]

[Thật là một giấc mơ kỳ lạ]

[Ha!...Ha! Đây cũng là mơ? Mình cũng đang ở trong một giấc mơ khác mà~]

Hắn nhận thức được vùng không gian xung quanh, bầu trời là một màu đỏ của máu, những khuôn mặt chú hề đang lơ lửng trên không trung

Những thứ đó là báo hiệu cho giấc mơ kế tiếp của hắn

"..."

Hắn choàng bật dậy thở hổn hển rồi nhìn xung quanh nhưng bầu không khí vẫn nặng nề như lúc trước, ánh mắt Akira liếc xuống đôi tay còn bình an liền thở phào nhẹ nhõm vì hắn đã thật sự thoát khỏi giấc mơ đó

"Hà...Quá khó nuốt..."

Mọi thứ trong mơ tuy nhẹ nhàng nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hơi thở đè nặng ở lòng ngực, chúng khiến hắn phải lấn cấn trong tâm trí khi nghĩ đến nhiều cấu trúc trong mơ ấy

Nhìn túp lều bình dị của Raphel, hắn quay sang gương mặt đang nhắm của cô mà hỏi thẳng

"Còn bao lâu nữa mới đến học viện đây Raphel?"

'Khoảng vài năm nữa, cố lên.'

Cô mở ánh mắt tuyệt đẹp của mình trả lời mà không nhìn hắn

[Vài năm à...]

[Hmmm...Nếu Raphel mà không có ở đây thì vài năm có lẽ sẽ trở thành vô tận mất]

"Chờ đã Raphel..."

Hắn nhìn thấy một vật thể mà ngay cả Raphel cũng không thể nhìn ra

Nó có hình thù quái dị, to lớn như một một căn phòng đang nằm sừng sững trước ánh mắt của hắn cùng với cộng hưởng của loạt hình học Euclid làm không gian xung quanh tại đó luôn di chuyển theo chiều xoắn ốc

"Thứ này...Xuất hiện từ bao giờ thế?"

'Thứ gì?'

Cô hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn

"Em không thấy sao...Nó đột ngột xuất hiện như thể đã ở đây từ trước."

'Nó có di chuyển hay có những tác động mạnh mẽ lên không gian không!?'

Cô lập tức rung động liếc mắt về hướng nhìn của hắn

"Không phải là vật sống...Nó như một căn phòng làm từ hợp kim ấy,...Cũ kỹ và to lớn. Đi kèm là sự cộng hưởng với thực tại Euclid tạo ra loạt không gian xoắn ốc."

(Không phải thực thể...)

Cô nhìn từng chi tiết của không gian xung quanh liền yên lòng mà bảo hắn tiến lại gần để miêu tả vật thể đó kỹ lưỡng hơn

Nhận được tiếp thị, hắn gật nhẹ đầu bình tĩnh tiến đến kiểm tra kèm với lời miêu tả chi tiết về hình dáng cụ thể của vật thể lạ mà hắn nhìn thấy được

"Nó có hình trụ, màu bạch kim của Metan và rất gỉ sét. Xung quanh nó là từng viên đá Mana được liên kết thành một vòng tròn đại Ma pháp, ở giữa cấu trúc ấy là một cánh cửa để đi vào..."

Vừa nói hắn vừa ấn mạnh vào cánh cửa để đẩy vô, từng tiếng cót két của mảnh kim loại gỉ liên tục tạo ra áp lực lên nhận thức của hắn khiến hiện thực Akira rung động liên hồi. Hắn không thể nhìn thấy cấu trúc năng lượng rõ ràng nên cũng bất lực trước nhận thức cứ bị hao mòn đồng nghĩa với một số mảnh hiện thực vụn vặt bị sụp đổ

Cô đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh liền tìm hiểu cấu trúc nào đang ảnh hưởng hiện thực của Akira nhưng dò mãi cũng chẳng thấy. Con mắt hắn có hơi bất động, hơi thở cũng vô thức mà nín lại, từng chuyển động của hắn đều bị dừng ngay khoảng khắc mở cánh cửa

'Bên trong có gì thế Shiro?'

"Bên trong có mảnh xương sụn của con người. Xương quai chậu, xương cánh tay và chân còn có cả xương lồng ngực bị sức nẻ giống như người chủ trước đó đã chịu nhiều thương tích rồi mới qua đời, nhìn trông vô cùng bi thảm..."

"Một hỗn tạp gồm nhiều thi thể quái vật được chứa vào các chai lọ, vài bộ phận đã hoá thành chất lỏng được bôi xung quanh tạo nên một lớp mỡ bảo vệ khối cầu Rune cổ đại bên trong. Bức tường thịt còn hiện ra nhiều sợi tơ, sợi màng máu và cả liên kết của bắp thịt với các cơ bắp xung quanh nữa..."

[Kinh tởm vãi]

Ánh mắt cô giao động khi nhìn lên đầu hắn, nhiều trang giấy đang được lật sang liền biết được quỹ đạo đã thay đổi khi hắn nhìn thấy thứ bên trong

"Hmmm...Còn có một khối cầu bên trong là cấu trúc tam giác. Cấu trúc năng lượng rất hỗn loạn và...Hmmm...Và thông tin vẫn theo một trình tự có quy tắc."

'Nó tạo ra sự riêng biệt với thực tại xung quanh?'

"Ừ...Rất khó để miêu tả cụ thể cấu trúc năng lượng của thứ ấy."

Ánh mắt cô nhìn hắn, cô biết thứ đó là gì vì một chút ký ức xuất hiện giúp cô nhớ ra khi đứng trong một góc nhìn của ai đó

'Đừng để ý, có lẽ là một vật nào đó bị hút vào nơi sai lầm của vũ trụ rồi lại vô tình chui lọt vào Điểm Kỳ Dị này.'

"Có nghĩa đây là vật thể của vũ trụ khác?"

'Vâng.'

Hắn hơi ngập ngừng trước câu trả lời của cô

[Raphel không biết nó sao?]

'Không.'

Cô nhún vai

Ánh mắt của cô hơi lạ vì nó không có sự thống nhất, nếu là đọc cảm xúc thì hắn tự tin về linh cảm của mình nói ra cô đang khá lo sợ về một điều gì đó. Dựa vào linh cảm mà Akira mới thấy lạ khi cô lại có những suy nghĩ lo sợ với thứ ở bên trong

Akira nhìn vệt sáng từ bầu trời rọi đến khuôn mặt cô, nhìn được một nét suy tư khi cô chỉ đứng im nhìn hắn. Trong đôi mắt lấp lánh chứa một tia bí ẩn cô không muốn nói cho hắn biết

"Em vừa lấy lại một chút ký ức à?"

'Shiro thấy vậy sao...'

Từ cách trả lời của Raphel khiến hắn phải âm thầm phỏng đoán -Sao con bé lại đột nhiên dò xét mình nhỉ?- chuyện chẳng lạ nếu như cô chỉ nói "Vâng" hoặc "Đúng". Nhưng cô đã không làm theo lẽ thông thường mà hỏi ngược lại hắn một câu rất tự nhiên nhưng ẩn ý trong nó là từ chối

[Sao em lại đột nhiên đề phòng tôi?]

Khi cả hai đều từng tin tưởng lẫn nhau thì dù có bí mật gì thì ít nhất trong cuộc trò chuyện vừa nãy cũng không thể tỏ ra nghi hoặc với lời nói của hắn được

'Raphel xin lỗi...Chỉ là Raphel hơi có vấn đề về cảm xúc hiện tại của mình. Nó đang rất lẫn lộn.'

Hắn nhanh chóng nghĩ đến các cảm xúc liên quan đến nghi hoặc gồm sợ hãi, lo lắng, bất an và nhiều cảm xúc tiêu cực. Nghĩ đến đây hắn bèn liệt kê từng cảm xúc tiêu cực cho cô để cô so sánh với suy nghĩ hiện tại của mình, nếu cô nghi ngờ hắn thì cô chắc chắn sẽ từ chối tất cả hoặc chỉ chọn một loại dối trá đánh lừa hắn. Tất nhiên hắn sẽ nhận ra nên Akira có thể thoải mái liệt kê đầy đủ cảm xúc tiêu cực

"..."

"Khó nhỉ..."

[Có vẻ như khi em đánh thức thêm một ít ký ức thì đã thông minh hơn rồi thì phải...]

Cô trả lời hắn mà không có bất kỳ biểu hiện nào là dối trá hay nói thật, chứng tỏ cô có kiềm chế. Từ phản ứng chống chế của Raphel, hắn biết cô đang đề phòng hắn hoặc cô không thích cứ để hắn đọc được suy nghĩ của mình nên đã kiềm chế biểu lộ cảm xúc qua ánh mắt

Nhưng hắn thắc mắc có thứ gì bên trong khiến cô phải kiềm hãm? Hắn biết sẽ rất khó sinh tồn nếu hai bên nghi kỵ lẫn nhau nhưng Akira đành phải bỏ cuộc và cố nghĩ đến ngụy biện rằng -Con bé chỉ đang bảo mật thông tin nhằm bảo vệ mình- dù cho cảm giác hắn thấy là không phải

'Raphel sẽ tiếp tục dẫn đường và rèn luyện Shiro, sẽ không có sự phản bội nào bất kể bây giờ hay tương lai.'

[Tuy lời nói em đáng tin nhưng em quên hứa đến quá khứ]

'Không Shiro! Tuy Raphel có thể tác động đến lịch sử nhưng đây chính là hiện thực gốc, sẽ không có sự thay đổi nào được diễn ra nên Raphel mới lọc từ "quá khứ" ra khỏi lời thề của mình.'

"..."

[Tương lai sao có thể biết được tiềm năng của em nếu thức tỉnh ký ức hoàn chỉnh~]

'Raphel...Raphel thật lòng.'

[Well~Chúng ta đều cộng sinh lẫn nhau mà, nếu đây là một sự nghi ngờ vô căn cứ thì em cứ nói toẹt ra để tôi nghĩ cách xử lý...Còn nếu nó có lợi cho cả hai khi giữ bí mật thì em cứ tiếp tục giấu đi Raphel]

'Vâng, Raphel chỉ là nghĩ đến một tương lai nào đó...Thứ công nghệ trước mặt Shiro là do...'

"..."

Sự tĩnh lặng cứ kéo dài đến hai phút sau, hắn nói :" Nếu tiếp tục vấn đề này thì chúng ta có thể mất đi một liên kết nào đó, tôi thắc mắc kỹ thuật chiến đấu trong quân đội hoàng gia với các kỹ thuật thông thường là gì..."

Hắn đánh lái từng chủ đề, từng chút ít thông tin khiến bầu không khí dần dần trở về trạng thái ban đầu mặc dù sâu bên trong Raphel vẫn còn đang e dè một cái gì đó đen tối từ con người đang đứng trước mặt mình