"Năm, sáu...Bảy, hmm..."
[Liệu mình có chuẩn bị nhiều quá không nhỉ]
Hắn đếm số máu hiện có trong túi của mình và tính toán số ngày cho mỗi chiếc túi. Vừa rồi hắn đã chiết suất hơn ba lít máu bằng điều khiển Mana phân bổ ra cách tĩnh mạch và điều khiển chính số máu của mình tự động lọc ra khỏi cơ thể nhưng Akira vẫn cảm thấy thoải mái thay vì mệt mỏi khi mất nhiều máu. Hắn biết lượng máu trong cơ thể của mình rất nhiều nên hắn mới dám chiết suất đến ba lít nhưng không ngờ con số còn vượt xa hắn dự đoán, hắn nghĩ có vẻ như tốc độ tái sinh còn nhanh hơn trước đây vì lõi của hắn đã được nâng lên Cam đậm và đặc thù của cơ thể hắn góp phần lớn cho sự tái tạo tế bào nhanh chóng ấy
Akira một năm tương lai tuy đã du hành qua hàng trăm năm nhưng chỉ là nâng cao kỹ thuật, nắm vững quyền năng và khả năng kiểm soát, cậu từ khi gặp dị điểm Goblin xong thì từ đó trở về sau cậu đã đi rất rất xa để đến được cái thứ hai, từ cái thứ hai đến cái thứ ba lại mất của cậu thêm vài trăm năm nên tính về sự phát triển toàn diện thì Akira của hiện tại đã sắp chạm đến giới hạn của Akira một năm tương lai. Tuy khả năng chiến đấu của hắn còn kém hơn Akira một năm tương lai nhưng bù lại chính là mức độ tỉnh táo của hắn đã vượt ngoài thống kê của quỹ đạo ban đầu, vượt trội hơn Akira một năm do cậu phải chịu tội thay Akira hiện tại nên mức độ ô nhiễm bởi nhiều quy luật tự nhiên luôn tác động lên cậu khiến sự nhận thức của cậu có thể sập đổ bất cứ lúc nào để bảo toàn sự tồn tại cho hắn
Akira vừa đi qua dị điểm không gian năm chiều, nơi giao thoa những các hệ số trong đa thức và thu thập những năng lượng còn sót từ nhiều thực tại, thế giới trong cụm dù chỉ là một diện tích nhỏ nhưng nhờ đó mà hắn đã tiến cấp cho lõi của hắn lên Cam đậm giúp khả năng tái tạo gần như chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi
Akira thoải mái liếc xuống bắp chân liền nhận ra một lỗ thủng lớn trên chiếc quần mạo hiểm giả. Hắn từ tốn xoắn ống quần lên để thấy dưới chân mình đang lúc nhúc đầy lũ ký sinh trông giống giun nhưng lại tạp với đầu của óc sên và to hơn, nhăn nheo, con nào con nấy đều béo ngậy và đầy răng sắc nhọn. Hầu như răng của bọn chúng đều mọc khắp cơ thể, mọc vào bên trong hố mắt và lưng khiến sự kỳ dị của sinh vật trong vùng không gian này ngày một kinh tởm trong mắt hắn
Trên người Akira hiện giờ chỉ có sáu chiếc túi vải bên trong đựng vài bịt túi máu kèm những hộp dược liệu trị độc. Hắn nhìn một cách ngán ngẫm vì không có cách nào để cậy lũ ký sinh này ra vì cứ chặt là nó lại mọc, nó thì đang hút máu và Mana của hắn để tái tạo nên Akira chủ quan để yên cho chúng làm gì thì làm. Khả năng hiện tại vẫn có thể bẻ cong không gian khiến bọn chúng tách ra người hắn nhưng làm thế thì lượng nhận thức hắn có sẽ giảm hơn số nhận thức hắn dùng để hồi phục vết thương, hơn nữa những sự sống ở đây đã ở mức độ cao nhất của tiến hoá trong chủng loài của nó và đáng sợ hơn nữa chính là chúng không hề có khái niệm tồn tại, tức ám chỉ cho việc chúng vốn không tồn tại nhưng chúng lại đang tồn tại và đang gây hại cho hắn
[Mình nghĩ rằng điểm đặc biệt của Vùng Tuyệt Đối nằm trong Điểm Kỳ Dị hoàn toàn vượt xa những hiểu biết của ta về cách vận hành của trật tự Logic. Tuyệt Đối và Kỳ Dị là hai yếu tố đã thúc đẩy Entropy (mức độ hỗn loạn) và khi chúng ta tiến gần đến Điểm Kỳ Dị thứ hai thì dường như luật lệ chẳng còn đủ khả năng để áp dụng lên các sự sống đang tồn tại trong đây]
Từng vết loang lỗ rỉ máu bị lũ ký sinh này cắn, nuốt xuống dạ dày của chúng làm Akira liên tưởng đến cơn đau trong khi nó lại không hề gây ra bất kỳ sự đau đớn nào cho cơ thể vật lý của hắn. Nhìn lũ ký sinh bám chặt và trông cả hai như đang cộng sinh cho nhau, hắn có chút tò mò rồi vuốt ve từng chiếc răng trên lưng của chúng
Lũ ký sinh hút máu của hắn và máu của hắn lại bám rễ lên chúng để hút Mana khởi nguyên trên cơ thể của chúng. Một vòng lặp thi nhau xem máu của hắn hết trước hay lũ ký sinh sẽ hết Mana khởi nguyên trước. Càng lúc dáng vẻ lũ ký sinh như bị hút cạn đến khô cái xác rồi ngã lăn ra đất, hắn nhìn những sinh vật kinh dị không làm được gì hắn khiến Akira có chút buồn cười dù hắn không thể hiện điều đó ra mặt. Nụ cười mỉm hơi nhướng lên tỏ rõ sự bất lực từ trí thông minh ngu ngốc của bọn chúng
'Shiro, lại gần đây là cúi thấp xuống.'
Giữa môi trường rừng rậm, từng tán cây che đi phần lớn bầu trời nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách từ mặt đất lên các tầng mây xám trắng, lúc này đây Akira đang chịu đựng nguồn áp lực kinh khủng của thực tại bất chợt đổ dồn xuống. Một vóc dáng khổng lồ to hàng trăm mét với hình thái gai góc và sở hữu những chiếc roi dài cả chục cây số liên tục vung lên bầu trời hệt như một bản năng đơn thuần của sinh vật
[Đây...Hình dáng gần giống với con vi khuẩn nào đó trong sách]
Từng chiếc roi liên tục phân nhánh ra hàng trăm, hàng nghìn chiếc để cảm ứng biến động cấu trúc thực tại. Từ đó nó tự xé toạc cấu trúc ấy và đi đến một nơi khác, trả lại sự thoải mái cho Raphel và Akira đang ôm nhau nấp ở một xó dưới tán cây
[Phù...Một thực thể Archon]
Chưa để hắn bỏ cảnh giác liền xuất hiện ba, bốn thực thể khổng lồ. Có con sở hữu kích thước cực đại lên tới mười ba kilomet, hàng trăm cánh tay biến dị ra hàng trăm mũi nhọn cắm sâu xuống lòng đất hàng chục nghìn mét di chuyển chậm rãi xuyên qua các thực thể còn lại
[Quả nhiên...Càng ngày mình càng tiến gần đến nơi lũ quái được sinh ra]
'Raphel đã tạm thời để Shiro rơi vào trạng thái loại bỏ sự tồn tại. Bây giờ Raphel sẽ trả ký ức và nhận thức trước đó đã lấy.'
[Hoá ra...Bảo sao mình lại thấy thiếu thiếu và bị sức nặng của thực tại đè ép. Mà kệ đi, em ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình]
"Cảm ơn em, Raphel."
'Vâng.'
Cô cười gượng nhưng đó là cô đã rất cố gắng để thể hiện niềm vui của mình sau khi nghe hắn nói lời cảm ơn. Biểu cảm gương ép ấy là thật, cô nhăn mặt không rõ mình nên cười ở góc độ bao nhiêu để trông nó thật tự nhiên hết mức
"Hmmm...Em không cần phải cố gắng, chúng ta có liên kết cảm xúc mà, chỉ cần em vui là tôi có thể nhận thấy."
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu Raphel
'Nhưng Raphel cảm thấy mình nên để Shiro thấy nụ cười ấy...'
"Chà chà! Em có suy nghĩ gần giống với một cá thể tự do rồi đấy."
'Raphel cũng nghĩ vậy.'
Cô hơi chu môi nhìn xuống mặt đất khi suy nghĩ đến sự trưởng thành về cách hoàn thiện cảm xúc của mình , thấy dáng vẻ dễ thương ấy Akira lặng lẽ nhớ đến dáng vẻ ôm đầu khóc lóc trước sự ra đi của Akira một năm tương lai. Sự đối lập của cả hai khiến hắn thầm rùng mình bởi một sơ xuất nhỏ vẫn có thể dẫn đến một thảm kịch như thế tiếp diễn, dựa vào tham chiếu của quá khứ ép buộc hắn phải tập trung hơn với đoạn đường sắp tới
.
.
.
.
Hắn đặt chân đến một loạt kiến trúc của nền văn minh cũ được ví như các nền văn minh sơ khai của vũ trụ. Chúng đang lơ lửng nhưng nếu hắn chạm vào thì nguồn năng lượng tối sẽ gây nên sự phân rã cho từng cấu trúc cơ thể hắn nên Akira phải cảnh giác trước sự choáng ngợp của chính hắn
Từng cấu trúc hình thoi, cấu trúc của những hình thái đặc biệt như Parabol hay một số cấu trúc gần giống với chiếc nhẫn to cả trăm mét và chúng đều trôi nổi giữa vùng trời xám trắng. Hình thái luôn rung động rồi biến đổi thành các hình thái khác luôn gây ra áp lực cục bộ lên nhận thức của hắn buộc cô phải tiếp xúc ngăn chặn các Mã Nhận Thức độc lan rộng
Sẽ không có vấn đề gì nếu như đó chỉ là các chuyển biến đơn thuần nhưng đối với Vùng Tuyệt Đối thì chắc chắn nó phải không tuân theo một Logic nào đó và hiển nhiên tình huống hắn gặp phải là dạng "biến đổi" đã hoàn toàn là dạng "chuyển đổi". Cho phép chuyển đổi các vấn đề mà thực tại đang gặp phải cùng lúc với hình thái của cấu trúc bị biến đổi thay vì chỉ biến đổi mỗi hình thái của cấu trúc đó
Bây giờ hắn không phải đối mặt với các vấn đề của chính hình thái đó mà là đối mặt với cả các vấn đề từ không thời gian bên cạnh. Dựa trên sự hiểu biết của cô về các cấu trúc bị bóp méo bởi sự "chuyển đổi", cô liền bẻ cong các cấu trúc kép gần sụp đổ ấy để nó chuyển biến thành cấu trúc vững chắc ngăn không cho các nền văn minh bị sụp đổ bởi năng lượng tối
Hắn nhìn cô thao tác một loạt hành động tay liền nhận ra mức độ thiện cảm của cô đã hoàn toàn trở về như hồi chưa biết được sự "không tồn tại" của mình, hắn thông qua linh cảm trước sự nhiệt tình của cô mà phỏng đoán. Cảm thấy mọi thứ đã yên ổn, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục tiến vào bên trong nhiều nền văn minh để tiếp cận đến dị điểm thứ ba, dị điểm "vũ trụ kép". Là một trạng thái khác của hiện thực Akira và buộc hắn phải tiến vào để giảm ảnh hưởng sự tồn tại của bản thân xuống mức cực kỳ thấp
Trạng thái khác đã sụp đổ ngay khi hắn tiến vào nhưng nhờ đó mà ảnh hưởng của hắn lên vũ trụ đã giảm đi đáng kể. Phân nửa ý thức biết đến sự tồn tại của hắn đều bỗng chốc quên đi, sinh vật sống, thực thể, loại tồn tại đều bị xáo trộn ký ức. Nhưng nhược điểm của phương pháp này chính là khiến năng lượng thời gian bị thiếu hụt nặng để bù vào lỗ hổng trong ký ức của từng người, nhưng chỉ là ảnh hưởng lên ký ức chứ không phải là hiện thực nên số năng lượng để bù cho phân nửa ý thức chỉ là một con số
"Raphel, cầm đi."
Hắn đưa túi máu thứ năm cho cô để cô thoả mãn cơn đói của mình trong mấy ngày qua
'Shiro, có một vấn đề sắp xuất hiện.'
"Hửh?"
'Nơi ta sắp đến sẽ là vùng Mã Nhận Thức. Một nơi cực cực cực kỳ nguy hiểm, dù Raphel đã loại bỏ Nhận Thức Độc thì vẫn xuất hiện biến số gây nguy hiểm cho chúng ta.'
[Hmmm...Vùng Mã Nhận Thức à...]
Akira nhớ đến bản thân tương lai một năm sau, hắn cố tiết chế cảm xúc để cô không phát hiện được cảm xúc hiện tại của hắn
'Vì Shiro còn nợ tương lai hai năm chín tháng nên ta sẽ tiến vào để phục hồi cũng như tập luyện.'
[Đây có lẽ là ý tưởng của "cô ấy"]
Hắn nói ẩn ý đến Raphel Yandere làm cô dù có đọc được cũng cho qua không chút thắc mắc
'Sẵn sàng nhé...'
Cô lấy một hơi thở bồn chồn lo lắng
Nhìn biểu hiện ấy khiến hắn nhớ đến nụ cười nhẹ nhõm của cô một năm sau khi hắn có thể dùng được nén nhận thức. Nghĩ đến đây, hắn biết mình cần làm gì để tăng tính liên kết của cả hai
"Đừng lo, tôi sẽ chú ý đến tính mạng khi tập luyện."
'Vâng...'
Cô vẫn chưa hết lo lắng nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp nhận thông tin đó
Raphel dùng hành động chiết tách ra một vùng thực tại cực kỳ rộng lớn, sau đó cô thao tác các lực tương tác của vật chất để tạo ra mật độ đậm đặc của năng lượng rồi khiến nó tự sụp đổ gây ra biến dị không thời gian. Nhìn từ bề ngoài thì đây chỉ là một kết cấu không vững chắc của Vùng Tuyệt Đối nhưng cấu trúc ấy lại đang hoà mình ra xung quanh làm các vật thể bị nhiễu khi cấu trúc ấy lan qua
[Quả nhiên...]
Hệt như hắn nhìn thấy lúc đứng cạnh gã đàn ông mang dáng vẻ bình thường ấy. Mọi tầm nhìn lúc này đều nhiễu loạn, đây không phải là nhiễu loạn không thời gian mà nó chỉ là bị Nhận Thức Độc chiếm giữ khiến tâm trí hắn xuất hiện lỗi hiển thị với các vật thể xung quanh. Nhưng dấu hiệu đó ngay lập tức biến mất khi Raphel xoá bỏ sự ảnh hưởng của Nhận Thức Độc lên ý thức của hắn, dựa vào lần tiến vào dị điểm thứ ba là xoá bỏ bớt một phần sự hiện diện của Akira nên cô mới dễ dàng giúp hắn ẩn nấp trong các mã độc từ thế giới tiêm nhiễm, dù tầm nhìn hắn đôi khi vẫn thấy các hình ảnh trừu tượng nhưng nó không hề đi thẳng vào đầu hắn
'Trong lúc Raphel đi tìm cấu trúc trung tâm của Vùng Nhận Thức này thì Shiro hãy tập luyện với các bài tập về khả năng kiểm soát Mana, tái tạo cấu trúc bằng quyền năng nhé.'
"Ừm!"
Hắn gật đầu rồi nằm xuống rơi vào giấc ngủ
Hắn đợi cô đi rồi thầm nghĩ
[Ở tương lai thì cô tin tưởng mình đến mức đi đâu hay làm bất cứ thứ gì cũng chả cần phải giải thích. Còn cô gái này thì làm gì cũng giải thích để mình không hiểu nhầm...Quá khác biệt]
Nếu là bình thường thì dù đi xa thì cô vẫn đọc được suy nghĩ của hắn nhưng vì trong Vùng Nhận Thức Độc làm nhiễu loạn ý thức nên những suy nghĩ của hắn đã bị loại bỏ nếu cô đi một khoảng cách xa. Tuy cô vẫn có thể loại bỏ ảnh hưởng Nhận Thức Độc ra khỏi đầu hắn từ xa nhưng không thể đọc được những gì hắn đang nghĩ
[Đợi mình đủ mạnh thì có thể toàn quyền thay đổi nhận thức của con bé nhỉ? Đến lúc đó thì không sợ tính liên kết bị mất rồi]
"Hàaa...Vào luyện tập thôi nào."