*Trước mắt thì cậu cần thu thập điểm tiến hoá. Kế đến là có ba mục tiêu cho cậu lựa chọn. Thứ nhất là con người, thứ hai là hai kẻ đang săn lùng cậu được sinh ra trong tiệm cận Điểm Hư Vô.
[Anh nói tiệm cận tôi lại nghi nghi một thực thể nào đó thoát được cụm vũ trụ trước rồi may mắn đi vào đây...Có phải không?]
*Không, cái đó thì chắc chắn sẽ không. Nói sao nhỉ? Đó là hai vật thí nghiệm mang số hiệu là Alpha và mẫu hoàn chỉnh, Beta. Cả hai đều cần cậu để hoàn tất quy trình hợp nhất với một mục đích chính là kế thừa ý trí của Akira nên chúng là sự lựa chọn khá thích hợp với cậu ở thời điểm hiện tại.
[Whảt! Nghe có gì đó liên quan đến tôi!? Mà tại sao lại có tôi góp mặt trong cái vấn đề hợp nhất của chúng nó?]
*Híttttt!!! Chàaaaaa...
*C-Cậu...Là cha đẻ...Của chúng nó mà...
"!"
Hắn đứng hình suốt mấy giây liên tục vì không nghĩ bản thân lại tạo ra đến tận ba con quái vật và hai trong số đó lại đang săn lùng hắn. Bây giờ hắn đang rất hoang mang khi nhiều suy nghĩ xoay quanh một câu hỏi "liệu mình còn bỏ sót đứa con nào nữa không?"
*Ban đầu thì chỉ có thí nghiệm Alpha là mang tư tưởng kế thừa ý trí của cậu đến hoang tưởng, điên dại nên tôi đã loại bỏ nó bằng việc sụp đổ. Nhưng khi mất đi Alpha thì Beta cũng xuất hiện các tư tưởng như thế, trong một phút ngắn ngủi tôi đã ngưng sự sụp đổ dù chỉ là vài đơn vị Planck, tái tạo hoàn chỉnh bản chất của Alpha nhưng không ngăn được sự điên loạn của cả hai. Thế là tôi chọn việc sụp đổ hai đứa nó nhưng thế éo nào chúng nó lại chả bị tôi tác động đến.
*Khi ấy dường như tôi tưởng mình còn quá nhẹ tay nhưng chưa kịp làm gì thì chúng nó đã biến mất. Đấy tôi mới bảo, loại bỏ câu "tưởng" ra khỏi từ điển của cậu đi, vì nó sẽ phá hỏng mọi thứ đấy. Kết quả cho lần chủ quan ấy là bọn chúng cùng lúc cướp được hai quyền năng của tôi từ đường tiệm cận của Hư Vô, cũng may là chúng chưa lấy hết chứ không thì bây giờ tôi chả còn mặt mũi nào để ngồi trong toilet nói chuyện với cậu.
Hắn tò mò hỏi
"Vậy hai quyền năng ấy là gì?"
*Hmmm...Alpha thì thao túng hệ số. Nói nôm na chính là điều chỉnh, cho phép nó điều chỉnh bất cứ thứ gì nó muốn. Nếu cậu thiếu năng lượng thì nó sẽ điều chỉnh cho sự lạm phát gia tăng, nếu cậu ổn định nó kịp thì cậu sẽ okela~Không sao. Được tính là anh chàng đẹp trai chuyên nghiệp, nhưng nếu lõi của cậu bị nổ thì đó là do cậu kém, tóm lại là tùy thuộc vào khả năng kiểm soát bao gồm dò xét mật độ khối lượng, thể tích mà cậu chỉnh sửa. Kế đến là thao túng quyền năng, well, tôi từng bảo là chúng nó chưa biết thao túng hiện thực của quyền năng đó mà phải không? May quáaaaa~~~
"..."
[Anh làm tôi hơi bất an rồi đấy nhé]
Akira gửi cho gã ánh nhìn của sự dò xét, hình ảnh của một người thần bí am hiểu mọi thứ biến thành một tên hề đã khiến mĩ quan trong con mắt Akira bị đảo lộn
*Fufu~Kế đến là Beta, ý tôi là vật thí nghiệm Beta chứ méo phải con bé Beta. Quyền năng của nó sở hữu là ẩn nấp, tuy nó là yếu nhất nhưng lại là hữu dụng nhất vì nó loại bỏ tôi theo nghĩa bóng. Giúp tôi trà trộn khắp mọi nơi, khiến toàn thể sự sống không thể tìm cách thông thường để tra ra tôi, well~Chỉ như vậy. Giờ có khi nó đang ở sau lưng ta chuẩn bị tóm gọn cậu đấy chứ?
"..."
[Sau tôi là hang động mà...?]
*...*
*À...Ừ...Hình như tôi dần bị ngu theo cậu rồi thì phải.
Hắn chồm người dậy để duỗi cơ thể
"Anh không khích đểu là không chịu được à..."
Các câu hỏi được người bí ẩn tiếp tục giải thích, đa phần đều là nội dung cấp bậc ba. Toàn là tài liệu nội bộ liên tục tuồng vào bộ não của hắn, cái khó chịu nhất chính là hắn không tài nào quên đi lượng dữ liệu ấy, chúng như lũ kiến liên tục cắn vào vết thương trong trái tim hắn khiến Akira cảm giác như mình đã sống gần một thế kỷ
'Shiro, chúng ta an toàn rồi.'
Raphel vén tấm màng không gian ngăn cách cô với một phần hiện thực mở rộng để hắn có thể nhìn thấy thân thể cô sau lớp áo choàng do chính tay cô tự thiết kế
"Em thích thiết kế quần áo từ khi nào vậy Raphel? Nó rất đẹp đấy."
Đây là sở thích của đa phần những đứa trẻ trên sáu tuổi, chúng thích nhiều thứ màu sắc sặc sỡ và khi thăm dò môi trường, Raphel đột ngột xuất hiện một ý định táo bạo. Cô tự hỏi "liệu mình có thể có một sở thích phù hợp với mình hiện tại?" và cô xoay người để thay đổi trang phục hàng trăm lần, từng mẫu thiết kế của hàng trăm lần thử được cô kết hợp lại để cho ra một mẫu y phục độc đáo nhất
*Vậy ra đây là cách con bé dùng để kìm nén đi nỗi lo âu.
[Tôi hiểu rồi...]
Hắn đã hiểu động cơ cho việc cô khoe thành quả bản thân làm ra cho hắn thấy, nhưng Akira lại không chú ý đến cái dáng vẻ khó xử của gã đang ngồi trên bệ xí nhìn cô bé
*Không không, ý tôi là tôi thật sự ngạc nhiên. Các Raphel khác chỉ duy trì duy nhất một sở thích đó là kẹo, bánh và lâu đài chocolate. Nhưng cá thể độc đáo này lại cho bản thân thêm một sở thích trẻ con hơn nữa đó là thiết kế. Đây thực sự là một đánh giá sai lầm của quỹ đạo hoặc có thể gọi con bé là mầm mống của vô hạn biến số sắp xảy ra.
Gã đưa tay xoa vần trán của mình mà than vãn
*Đệch! Tch! Tch! Khốn nạn thật! Bao nhiêu lượt khởi chạy phương án nháp thì không sao, đến lúc chạy thật thì lại dở chứng xuất hiện mầm mống tai hại. Đúng là xác xuất! Cái xác xuất khốn nạn!
[Nói vậy là...Mọi thứ sắp không đi đúng với quỹ đạo được vẽ ra à?]
*Không, chỉ là hành trình sẽ khó hơn và gặp nhiều xác xuất không mong muốn...Từ giờ cậu cứ đi theo con bé đến dị điểm thứ tư, còn bây giờ tôi phải vào Không Gian Dị Tượng để chiêm nghiệm những biến số có khả năng gây nên thất bại cái đã.
Gã bỏ đi vào thời điểm hắn đang thoả mãn mọi câu hỏi, trong màn đêm yên tĩnh, Akira im lặng tổng hợp lại các dữ liệu mà tên lạ mặt kia đã thêm vào đầu hắn. Ngay khi hắn định phủi mông đứng dậy thì bị gã đẩy vào trong nhận thức của chính mình cùng một nụ cười và lời chào duyên dáng, cánh tay gã vươn tới Akira với một cử chỉ muốn bắt tay tỏ vẻ hữu nghị
*À quên chưa giới thiệu, tôi là B của Trái Đất và là Aphelios, nhân cách của mưu lược gia vĩ đại của kỷ nguyên đầu tiên trong đa vũ trụ. Sau khi xem qua các biến số có thể xảy ra thì cậu có thể yên tâm cho đến lần gặp thứ ba với Alpha, nếu khi ấy cậu không giết được nó thì cứ chạy, mà chạy không được thì đã có tôi bảo kê.
Sau khi hắn gật đầu đồng ý thì Aphelios cũng chui vào góc xó nào đó của nhận thức, lúc này Akira không có ý định che giấu sự tồn tại của Aphelios trước Raphel, một người thấu hiểu hắn hơn cả chính hắn. Sau khi Aphelios rời đi, Akira liền quay sang nói tóm gọn với cô nhưng không quên ẩn đi các chi tiết quan trọng như thao túng cô bé trong tương lai
'Raphel hiểu rồi, vậy là không còn việc gì để giấu nữa, phải không?'
"Không Raphel, em vẫn phải giấu đi tài liệu cấp độ tuyệt mật, cấp độ bảo mật bốn cũng là cao nhất của tổ chức. Có lẽ sự tồn tại của tổ chức được liệt kê vào cấp độ bốn cũng có nguyên do của nó."
'Vâng.'
Còn một sự thật hắn muốn giấu cô đó chính là cấu trúc mặt trời hắn thấy lúc mở đầu của cuộc hành trình. Nó to và chứa nhiều màu sắc của nhiều loạt năng lượng độc đáo khác nhau. Một tinh linh chỉ có kích thước giới hạn và giới hạn màu sắc nhưng mặt trời mà hắn từng thấy lại vô cùng khác biệt không muốn nói là dị biệt. Nếu bây giờ cho hắn về nhìn lại thì chắc chắn Akira sẽ thấy một góc nhìn khác về tinh linh mang hình thái mặt trời, nhưng hiện giờ thì hắn phần nào cũng hiểu được thứ mạnh mẽ đến kỳ dị ấy là gì sau khi đọc được một tài liệu được thế giới gọi là chiếc hộp Pandora Tối Thượng
.
.
.
.
Bên trong ngôi nhà làm từ rễ cây sống, từng nhịp đập của nó giao động liên tục khiến tình cảnh của họ thêm phần ngột ngạt, nhưng Nathar lại thấy môi trường hiện tại đang vô cùng lãng mạng với các màu sắc của không gian và giao hưởng của những tiếng nhạc từ thiên nhiên vô hình chung lại tạo ra những bản tấu có sức hút
"Ngài Nathar nghĩ chúng ta có tìm thấy ngài thực thể quyền năng ấy không?"
Anh hướng ánh mắt khó chịu đến đôi môi vừa thốt ra lời nói ấy của cô. Trong thâm tâm anh không bao giờ muốn đối mặt với hắn nhưng vừa rồi xuất hiện một giao động ở nơi được cho là tàn hình trước mọi con mắt thì nay đột ngột xuất hiện. Đó là vùng Nhận Thức Độc đang bao phủ không gian xung quanh cùng với tiếng la hét không chấp nhận của các thực thể và cả quái vật cấp Metron, Archon cũng cùng chung số phận là bị tha hoá nhận thức đến mức tự sụp đổ, sức mạnh của vùng không gian Nhận Thức Độc ngày một gia tăng trước các hiện tượng kỳ dị đổ bộ xuống thực tại gây nên nhiều tác động khủng khiếp đến môi trường xung quanh, và cả sự xuất hiện của hàng triệu quái vật mang cấp bậc Metron hoặc Archon buộc cả hai phải trốn chạy ngay lập tức
Anh thấy cô vẫn còn giữ được lạc quan liền trấn an bản thân nhưng khi cô nhắc đến biệt danh của hắn đầy tôn sùng ngược lại khiến Nathar vô cùng tức giận
"Thực thể đó không đáng để em phải tôn kính hắn, sau những việc làm tàn nhẫn mà hắn ta đã gây ra cho cụm của chúng ta thì hắn xứng đáng trở thành một con côn trùng bị người người dẫm nát nếu tồn tại kiếp sau."
"Hì~Hì! Nhưng nhìn vào nhiều mặt thì vị thực thể tối cao ấy đúng là một sự toàn năng và toàn tri đúng nghĩa, đi lên từ con số không và mọi thứ đều được ngài tự tạo ra, tự sử dụng mà không trùng với bất kỳ hệ số hay đa thức nào khác."
Cô đưa ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ đến mức sùng kính ngước nhìn bầu trời ở Vùng Tuyệt Đối. Mọi thứ vẫn ảm đạm đến đáng sợ nhưng sau những cảm xúc tuyệt vọng do Akira khởi động các hiện tượng và làn Sóng thì lúc này cô lại thấy nó không còn đáng sợ như lúc trước
"Ngài biết hằng đêm trong giấc mơ, tôi luôn mơ thấy ai nhiều nhất không?"
Đôi môi cô còn đang mủm mỉm nhìn các vì sao trên cao, lòng đầy xấu hổ nhưng cũng rất phấn khích
[Hửh? Sao lại hỏi mình?]
Anh chợt ngỡ ngàng và nhanh chóng chuẩn bị tâm lý để thích nghi thêm một câu thả thính từ cô nàng Annie xinh đẹp trước mặt thêm lần nữa
"Ai mà để em có thể nhớ tới ngay cả trong mơ thế, Annie?"
Nathar dùng giọng nói dịu dàng để xoa đi nỗi sợ đang có của cô. Chỉ tiếc là bây giờ cô không hề sợ hãi, không hề giống với những gì Nathar từng ảo tưởng về Annie, một người phụ nữ đang yêu thầm anh
"Là ngài Shiro."
Cô nói ra cái tên ấy một cách trực tiếp mà không hề sợ bất kỳ sự sụp đổ nào của tự nhiên. Luật tự nhiên mang nỗi tuyệt vọng đối với sự hiện diện có tên gọi là Shiro, nên luật tự nhiên cho hắn vào một sự tồn tại không nên được tồn tại, chỉ cần ai đó nhắc đến tên của hắn thì ngay lập tức bị sụp đổ bởi luật tự nhiên, một hệ nhân quả bị tuyệt vọng trở nên có một nhận thức sống. Riêng Akira thì luật tự nhiên lại vận hành theo một cách khác với luật tự nhiên của vũ trụ nên đối với hắn thì mọi thứ đều có thể tự sản xuất và tự tiêu thụ mà không bị luật tự nhiên của vũ trụ ảnh hưởng
Ngay khi nghe thấy cái tên ấy được thốt ra, cả cơ thể Nathar cứng đờ vì sững sốt, nhìn qua cách cô nói ra cái tên đầy vẻ sùng kính, ngưỡng mộ nhưng anh có thể nhận biết được cảm xúc nào ẩn chứa trong câu "Shiro". Nó là tràn ngập hạnh phúc, một cách diễn đạt cảm xúc không giống với lẽ thường của Annie
"A-Annie...N...Nhưng...Nhưng...Em biết là...T-Thực...Thể...Đó là thứ...Đã mang...Tận thế...Đến với chúng ta cơ mà..."
Giọng nói run rẩy không muốn tin là thật của Nathar càng làm anh thấy chán ghét chính bản thân mình vì đã không níu giữ cô chặt hơn, anh đã thả lỏng Annie trong hàng trăm năm qua vì tin tưởng vào mọi ưu thế mình đang có
"Tôi biết, thưa ngài Nathar."
Cô đột ngột xa cách anh khiến Nathar không tài nào hiểu nổi vài giờ trước bản thân còn hy sinh một con mắt để cứu cô ấy, vậy mà bây giờ cô lại tàn nhẫn với anh đến như vậy. Nathar bối rối, đau khổ dàn trải khi bản thân anh vô thức nén không gian xung quanh như thể không chấp nhận điều vừa diễn ra là hiện thực
"Em không phải là người như vậy...Em là một cô gái đáng yêu, nhí nhảnh và hoạt bát. Luôn tò mò trước tri thức của thế giới, bản chất luơng thiện, em hay cười và hồn nhiên, đó là những gì tôi biết. Em ghét chiến tranh, em căm thù những tên ác nhân...Đến cùng thì em đã bị lấy đi tư tưởng đạo đức từ khi nào, Annie?! Hãy trả lời tôi!"
Cơ thể anh run rẩy luôn muốn đổ sập vì lời thú tội tiếp theo của cô
"Đó là Annie đã đồng hành cùng ngài trong học viện, cô ấy đúng thật là đã yêu ngài nhưng từ khi tiếp xúc với tri thức thế giới trong thư viện lịch sử thì hướng đi đó của cô thay đổi. Mọi chuẩn mực đạo đức chẳng còn nghĩa lý gì khi bản chất của vũ trụ này được chính thực thể tối cao Shiro tiết lộ, mọi hiểu biết tưởng chừng là to lớn của chúng ta về các trạng thái của hạt cơ bản nói cho cùng chỉ là hạt cát nếu so với tri thức bao la từ ngài Shiro."
[Hoặc là vào lúc này mình mới nhớ đến ngài Shiro ngay khi ngài ấy được ngài Aphelios đánh thức ký ức qua dạng tài liệu. Về việc ẩn nấp để trở thành một con rối cho ngài Shiro điều khiển, việc mình quên đi mục đích sống ban đầu và phải hành động như một con búp bê vô hồn trong sáu mươi năm cũng là vì quỹ đạo]
"Nhưng có một sự thật tôi muốn cho ngài biết, ngài Nathar. Cô gái mà ngài gặp trong học viện là một cô bé nhút nhát, cô sợ quyền lực của Đế Quốc nên không hề bộc lộ cảm xúc chân thật qua bất kỳ hình thức nào. Nhưng cô gái ngài gặp hiện giờ chính là một người trưởng thành, không còn lo sợ trước bất kỳ điều gì ngoài mất mục đích sống, bây giờ tôi khát vọng sống để hoàn thành mục đích, tôi có đủ sự dũng cảm để nói với ngài những lời đó là bởi...Tôi. Đã. Khác."
Cô bật cười thật tươi, một nụ cười hết sức quyến rũ nhưng càng làm đôi mắt Nathar thêm phần sụp đổ. Vẫn là dáng vẻ ngây thơ ấy, vẫn là hình bóng người con gái tò mò, dễ thương nhưng bây giờ lời nói của cô lại vô cùng lạnh lùng
"Tôi từng gặp mặt trực tiếp với ngài Shiro khi sự ảnh hưởng của ngài ấy còn rất yếu, tôi đã được ngài đánh thức, mọi mong muốn của tôi đều bị ngài đập tan bởi lượng tri thức mà dù tôi có phải hy sinh cũng phải biết đến nó. Khi mất mục đích sống, ngài Shiro lại cho tôi rất nhiều con đường để lựa chọn và tôi lại có thêm hy vọng sống. Tôi là một người quản lý, ngài Nathar. Một trong hai mươi tư người quản lý mà ngài luôn muốn nghiền nát bọn họ."
Đôi môi của anh mấp máy nhưng chẳng có lời nào được nói ra, càng tuyệt vọng hơn khi anh nhìn vào ánh mắt của cô là một dáng vẻ si mê về thực thể mang tên Shiro, mục tiêu theo đuổi ban đầu của cả hai
"Annie...Cuối cùng thì mọi thứ chỉ là ảo tưởng của kẻ điên như tôi...Phải không...?"
Anh gục đầu xuống giọng điệu đầy kiềm chế
"Vâng, ngài Nathar."
"Vậy...Vậy em giải thích vì sao suốt hàng thập kỷ qua em không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho việc đó...Ngay cả thời điểm đi vào đây phải qua chứng giám của các Outer God cũng đã dò xét ra mong muốn của em...T-Tại sao?"
"Vì quỹ đạo đã chỉ hướng đi rõ rệt cho các cấp tổng quản sự. Tôi sẽ quên đi sự tồn tại của ngài ấy và hẳn ngài Nathar cũng nhận ra ký ức của mình đột ngột chứa thêm lượng thông tin lớn về loại tồn tại đầy quyền năng như ngài Shiro."
"..."
"..."
Hai ánh mắt nhìn nhau nhưng hình dáng đều trái ngược. Một bên là cười tươi rói vì đã nhớ lại tất cả còn một bên là tuyệt vọng đến hối hận vì nhận ra người mình đang đối đầu không chỉ có hắn mà còn là Annie, một trong hai mươi tư quản lý thuộc cấp bậc ba trong tổ chức, hầu hết đều trên cấp bậc Metron và có thể đạt đến tiệm cận Apollyon nếu dùng các thần khí, các cấu trúc không gian
"..."
Cô nhìn anh đầy ẩn ý, Nathar không hoàn toàn buông bỏ được sự thật rằng, anh chỉ đang ảo tưởng về cô
"Hoá ra...Đây chính là bản chất của thế giới, luôn lừa lọc lẫn nhau. Từ các gia tộc cho đến dân thường và ngay cả người mà tôi cứ tưởng là mình đã hiểu nhưng đó chỉ là ảo tưởng của riêng tôi...Tôi. Bỏ. Cuộc...Sụp đổ đi, cho sụp đổ thế giới như các người mong muốn! Đến lúc đó thử hỏi sẽ còn ai biết đến sự tồn tại của mấy người! Sẽ còn ai biết rằng đã từng có chuỗi vũ trụ được liên kết lại với nhau vô cùng tràn ngập sự sống! Đến cùng...Khi hắn bước đến sự sụp đổ cho toàn cấu trúc vũ trụ thì cô! Và toàn bộ sẽ chết! Sẽ đi vào Điểm Hư Vô và ở đó đến vô hạn! Vô hạn nối đuôi nhau là vô hạn...! Bản thân sẽ là các dãy thông tin dần bị sụp đổ đến cuối cùng thứ gì sẽ còn tồn tại ở vũ trụ này!? KHÔNG GÌ CẢ!"
Annie có chút rung động trước lời nói của Nathar, nhưng cô đã chọn đánh đổi tất cả để theo đuổi tri thức nên cái kết của vũ trụ ra sao thì cô vẫn sẽ mãn nguyện khi nhìn nó ra đi. Cô thầm phấn khích vì đến cuối cùng thì cô đã có thể giúp Akira thật sự và cô tự kích thích chính mình khi đã hiểu rõ bản thân hơn bất cứ ai khác. Một con người ích kỷ, ngày trước còn căm ghét lũ ác nhân xấu xa nhưng bây giờ cô lại thấy bọn chúng chẳng qua là một lũ lầm đường lạc lối, một lũ súc vật thoả mãn ham muốn tạm thời mà không thể kiềm chế, một nồi cháo hỗn hợp của sự dục vọng hoang dã tích tụ lại với nhau không hơn kém gì với lũ côn trùng, động vật ngoài kia
Cô tận hưởng cảm giác sinh lực bị rút ngắn để đổi lấy lượng năng lượng tối thao túng cho riêng mình khi chính cô sẽ là người đại diện cho một trong bảy tội lỗi, đó là ích kỷ và thật trùng hợp khi trong hai mươi ba quản lý đã có sáu người đại diện cho sáu tội lội và chỉ còn đúng một tội lỗi chưa được công nhận
[Mọi thứ của quỹ đạo...Của ngài ấy thiết kế đều vi diệu. Tất cả đều có thể chính xác đến tuyệt đối, ngay cả xác xuất để diễn ra tình huống này đều được ngài ấy thiết kế qua]
Cô tự tin xoè lòng bàn tay mình ra trước mặt anh, nụ cười của cô chứa một ma lực quyến rũ khi ánh sáng của ngày tận thế chiếu xuyên qua cả hai làm nổi bật đường cong và cả vẻ thủy mị trong mắt Annie
"Giờ ngài muốn đi cùng tôi chứ? ngài Nathar."
Ánh mắt anh run rẩy nhìn cô như nhìn một con quái vật đáng sợ, dù vậy thì sâu thẳm trong thâm tâm Nathar luôn là một đứa trẻ muốn phục tùng ai đó nếu anh không thể giữ họ lại bên mình
"..."
"Ngài có thể đi cùng để bảo vệ tôi khỏi những thực thể đang kéo đến chứ? Tôi tin tưởng sức mạnh mà ngài chưa thể hiện, ngài là chủ lực của Đế Quốc nên không có gì lạ nếu ngài nắm được cấu trúc ấy và sẽ thật tuyệt nếu như đó là cách ngài thể hiện tình cảm của mình."
Tuy còn một chút đắn đo nhưng lời đã được nói ra mà không để anh kịp suy nghĩ về nó
"Ừ...Đi...Thôi..."
Cảm xúc Nathar vô cùng hỗn loạn nhưng đến cùng thì vẫn quyết tâm đi theo để bảo vệ cô. Dù cô vừa tiết lộ ra một sự thật chấn động và cô cũng không còn yêu anh nhưng Nathar lại hoàn toàn yêu Annie một cách chân thành. Theo đuổi cô hơn trăm năm và đã nghĩ "giá như mọi thứ vẫn ở yên vị trí thì như một giấc mơ" nhưng đến cùng thì chàng ngốc vẫn là kẻ si tình
Anh đã ngập ngừng không thổ lộ cô khi ra khỏi học viện mà luôn đặt cái tôi lên trên cao, muốn đối phương phải là người tỏ tình. Nhưng anh không thể ngờ rằng cái ngày cô ra khỏi học viện chính là ngày anh không còn nằm trong trái tim của Annie
"Em hãy làm bất cứ việc gì em muốn, còn tôi sẽ hy sinh cả tính mạng của mình cho em hoàn thành nó."
Cơn mưa thấm lên vai cả hai nhưng cô chỉ nhìn về anh rồi mỉm cười thật hạnh phúc. Cả hai luôn đi song song với nhau và đến giờ vẫn thế, ánh mắt mà cô nhìn anh ngày càng sâu đậm hơn cả sự hạnh phúc thông thường
"Nathar~"
Bây giờ cô mới thật sự hiểu việc yêu một người là như thế nào
"Em thật sự rất tham lam phải không?"
"..."
Anh buồn bả tiếp tục đi về phía trước, đôi bàn tay cô đặt sau hông trông thật yêu đời khi ngước nhìn Nathar nhưng quan cảnh thì lại cực kỳ lộn xộn với các vật thể bị đảo ngược và đôi lúc còn đột ngột mất đi một vị trí nào đó khiến nơi ấy trở thành một Điểm Hư Vô lưu động