Chereads / Kết Thúc Isekai / Chapter 15 - Nhánh Cây 1: Mạch Ngầm

Chapter 15 - Nhánh Cây 1: Mạch Ngầm

Akira từ từ lại gần với ánh mắt chua sót nhìn vào Ariel, người ngay lúc này đang héo tàn đi trông thấy. Hiện tại cô đang ôm đầu gối co rúm lại trong góc ít ai thấy, đôi mắt của cô đã ngã màu xanh thẳm của đại dương đi kèm với dấu hiệu bỏng mắt. Đồng đội hay những người cô hết mực quý trọng cũng như bảo vệ đều lần lượt thay cô ngã xuống không một lời báo trước. Tinh thần của cô quá mệt mỏi, buồn bã đồng thời là áp lực gánh nặng trên đôi vai mềm yếu này càng khiến Ariel tự dằn vặt với lương tâm

Trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng đó của cô lộ rõ ý muốn bỏ cuộc khiến những người xung quanh chán nản, ngồi nhìn vào khoảng không vô định mà không ai nhìn nhau lấy một ánh mắt. Bọn họ đều là người lạ nhưng vì gia đình, bạn bè, người thân nên họ có chung một mục đích, dù đã sát cánh với nhau gần 6 tháng nhưng ngay lúc này tất cả chỉ cho nhau những cảm xúc xa lạ, người lạ suy cho cùng cũng chỉ là người lạ. Họ cảm giác như bị thế lực vô hình nào đó tóm lấy trái tim và kéo nó xuống đáy vực của cảm xúc, không một chút hy vọng vào tương lai sắp tới

Nhiều tháng trời, nhóm của họ đã bị mắc kẹt ở cái nơi ảm đạm, yên tĩnh đến chết người này, hàng loạt cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra ngoài kia có lẽ đã đi đến kết thúc. Những người thân của mọi người ở đây đều lần lượt ra đi trước tầm nhìn được không gian phóng đại để họ được trông thấy khoảng khắc cuối cùng của người thân mà ai nấy đều không thể nói lời từ biệt. Tâm trạng của Ariel chỉ có thể nói là sống lay lắt qua ngày, cô luôn cảm thấy tội lỗi với mọi người và cả gia đình. Bất lực vì nhận ra bản thân không thể làm được gì cho bọn họ nhưng họ lại tự nguyện hy sinh chính linh hồn để cho cô được sống và cuối cùng cô lại phụ lòng mong đợi từ những người đã dành cho cô sự tin tưởng

Bọn họ chọn cách ra chiến trường là để những người thân được an toàn, để họ có thể tự hào với chính bản thân rằng "mình chính là chổ dựa" cho những người họ hết mực trân quý. Cảm xúc tự hào đó đã bị vùi dập bằng hàng loạt biến số dẫn đến nhiều kết quả không mong muốn, khiến mọi thứ như chết lặng khi tận mắt chứng kiến. Bọn họ đã có nhiều ngày gào khóc, đau khổ, có người còn muốn tự sát nhưng bản năng cầu sống đã giúp họ thoát khỏi cái chết. Sau khi giải toả hết cảm xúc, bây giờ ai nấy đều ngồi bất động như một con ma nơ canh, đờ đẫn đứng giữa đám người vô hồn chung quanh

Hằng đêm khi nghĩ đến những sai lầm cô vấp phải luôn khiến cô chịu sự tra tấn về mặt tâm lí, cái không gian này đang thôi thúc cô phải bỏ cuộc, phải mổ bụng tự sát để chuộc lỗi với những người đặt niềm tin vào cô. Những ký ức tốt đẹp trước kia nay đã bị biến tấu trong giấc mơ làm nhiều người phải bật dậy vào giữa đêm bởi cơn ác mộng cứ ám ảnh họ liên tục. Cô đã từng cho rằng "những tên Main mà mình xem trên Anime chỉ là một lũ ngu khi cứ phải đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình" để rồi khi cô được đặt vào tình huống tương tự thì cô mới hiểu chính mình cũng là một đứa ngu không kém. Cái cảm giác trên vai gánh nhiều sinh mạng, trách nhiệm to lớn là một loại áp lực cực kỳ khủng bố, dù có mạnh đến đâu thì cô vẫn cảm thấy lo lắng mọi lúc

Cô bắt đầu thấu hiểu và dần biết cảm giác vì sao những tên nhân vật chính thường trầm cảm khi nhìn thấy người mình quen biết dù chỉ mới vài tập phim đã lăn ra chết. Đó có lẽ là nỗi ân hận, có nhiều chất xúc tác có trong câu chuyện mà tác giả không thể liệt kê đầy đủ chỉ khi ta thực sự trải nghiệm nó thì mới chiêm nghiệm ra được nhiều thứ. Vô vàn áp lực Ariel phải gánh trên vai, có nhiều sự kỳ vọng đặt lên cô nhưng lại làm đổ vỡ hết mọi thứ, có nhiều lời xin lỗi muốn nói ra cho tất cả nghe thấy nhưng cô nghĩ mình không có quyền để mong mọi người chấp nhận lời xin lỗi. Cô muốn bọn họ lăng mạ, chà đạp, lấy cô làm đối tượng để xả hết cơn giận, sự phẫn nộ trong người nhưng...Không ai làm thế, chẳng ai quát mắng, đổ lỗi cho cô cả. Điều đó càng làm nỗi ân hận trong cô ngày một bùng phát, chúng cào xé từng mảng tâm trí của Ariel mọi lúc

Cô cảm thấy chính cô cũng đang trải qua loại cảm giác tương tự. Trong số những người hy sinh đa phần đều là dân thường hoặc một vài tầng lớp công nhân thấp kém nhưng họ đều trao hy vọng cho cô, mỗi một tinh linh cô nhận được từ họ đều khiến cô hiểu hơn về họ. Cảm xúc tích tụ khiến Ariel trở nên tuyệt vọng cộng thêm nỗi dằn vặt không thể kiểm soát làm cơ thể cô bị biến dạng thành quái vật. Việc cô nắm quá nhiều sức mạnh lại khiến cho mọi việc đều dễ dàng giải quyết, những căn bản cô cần học thì đều được lược bỏ bởi sức mạnh tuyệt đối, nó khiến cô không thể đưa ra phán đoán chính xác và xử lý các tình huống quan trọng trong thực chiến. Cô đã trở nên quá chủ quan trước sức mạnh mình có được, phụ thuộc vào nhiều tinh linh cô thu thập để rồi khi tình huống xấu ập đến, cô lại hoảng loạn rồi đâm sầm vào những sai lầm nghiêm trọng

Cô đã khóc rất lâu, khóc thì cũng khóc rồi, gào thét thì cũng đã làm rồi, tự hành hạ bản thân cũng đã làm rồi, một mình tự an ủi bản thân cũng đã làm rồi nhưng cô vẫn thấy chưa đủ. Cô thật sự cần ai đó, cần một người nào đó bản lĩnh hơn cô, có thể vạch ra những hướng đi có hậu, một happy ending mà cô mong muốn. Cô khao khát được hít thở như một người bình thường, không có áp lực, không quan tâm đến thứ gì khác, sống yên ổn ở một vùng đất hoà bình...Thứ mà cô đã không thể có trong suốt 3 năm phục vụ trong chiến tranh...

Ariel thầm căm ghét chính mình, cô cảm thấy mọi chuyện đã có thể được giải quyết nếu cô cẩn thận hơn một chút, suy xét đến các hướng di chuyển hơn một chút. Mọi thứ lẽ ra không nên như vậy, trái tim cô nức nở mong muốn một cái happy ending như trong phim. Cô nhớ lại khoảng khắc bản thân đi lệch quỹ đạo khiến chúng rẽ theo nhiều hướng vô cùng hỗn loạn, làm xáo trộn mọi kế hoạch được đề ra ngay từ ban đầu. Chính cô mới là kẻ dẫn mọi người đến kết cục như ngày hôm nay, chính cô là người đã hại chết hàng chục nghìn sinh mạng trên chiến trường và hàng triệu người chết đói một cách gián tiếp

Vô số cảm xúc hỗn tạp bị dồn nén bấy lâu đều bị nhận thức từ thế giới làm cho phức tạp hoá dù rằng chính cô cũng cảm thấy được mình đang bị chính không gian này tác động. Nhưng phần nào đó trong Ariel lại cảm thấy bản thân xứng đáng với sự dày vò thống khổ này, ít nhất thì nó giúp cô cảm nhận trọn vẹn mọi tội lỗi mà cô đang muốn xóa mờ bởi ý thức trốn tránh

Hắn chăm chú nhìn vào Ariel trong khi đặt nhẹ hòn đá cuội mát lạnh đầy màu sắc lên tay cô. Hắn mở miệng phát ra ngữ điệu nhỏ nhẹ, tha thứ của người từng trải :"Thật sao? Ariel của Midori...". Đó là giọng nói trầm ấm cùng sự dịu dàng khó thấy của Akira. Hắn đang ngồi kế bên cô, gương mặt lộ ra sự chấp nhận và tha thứ đang nhìn đến một phương xa nào đó

Khi cô gặp hắn, muôn vàn cảm xúc như muốn thổi bùng trong tâm trí khiến cô muốn òa lên khóc rồi nhảy vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt nhưng cô vẫn đang kiềm nén để không làm điều đó

"Dù ngay lúc này mà em vẫn còn muốn mình tuyệt vọng..."

Akira thở ra một hơi dài như muốn trút bầu tâm sự

"Tôi biết là em đang đau khổ nhưng không phải em đang làm chậm tiến độ của cả nhóm rồi sao? Bọn tôi đã chờ em hơn 1 tuần để bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc nhưng có vẻ như chẳng thu được kết quả nào là khả quan...Mọi người đều rất lo lắng cho em, Ariel. Ta không tìm được cánh cửa thì ta có thể tự tạo ra một lối thoát khác, đừng từ bỏ quá sớm. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai có thể thay đổi."

Nhận thấy ánh mắt của cô không có sự thay đổi, thậm chí là nó còn lún sâu vào mảng vực tối hơn. Hắn bắt đầu điều chỉnh tông giọng sao cho nó có thể toát lên vẻ thông cảm cùng sự tha thứ của một người từng trải. Hắn dần hạ giọng xuống cùng với thay đổi tư thế, để cô cảm thấy hắn như một người bạn tâm sự, rồi phần an ủi đó khiến cô tự động mở khoá trái tim

"Em đã từng nói muốn cứu thật nhiều mạng người, muốn họ được nhìn thấy một thế giới tốt đẹp do em sáng tạo ra nhưng giờ nhìn lại đi, em đã trở thành một con người tiêu cực và ích kỷ. Kéo mọi người tụt dóc theo Ariel, em đã bị dẫn dắt chỉ vì đám ảo ảnh nhất thời được không gian trong đây nặn ra. Em không thấy mình đang nói dối với những người được em cứu sao? Em đã gieo giắc hy vọng cho bọn họ để rồi thất vọng ư? Em là tia sáng của hy vọng, Midori...Hãy nhớ kỹ, em chính là tia hy vọng của tất cả và bao gồm cả tôi trong đó."

Khi nghe thấy từ "ích kỷ" trong lời nói của hắn, phần nào đó trong cô đã vô thức chú ý đến

"Em chính là một chất xúc tác để ta thoát khỏi đây, em là tia hy vọng được nhen nhói trong tình cảnh lúc này và chỉ có em mới có thể vực dậy tinh thần cho tất cả mọi người thêm một lần nữa."

Hắn bình tĩnh nói rõ từng câu với ngữ điệu tha thứ cho tội lỗi mà cô cảm thấy, hắn tỏ ra quan tâm dành cho Ariel khiến cô dần chú ý đến lời nói của hắn nhiều hơn

[Hắn...Anh ấy...Nói đúng...]

[Mình chẳng có...T-Tích sự gì...Ngoài được tinh linh ưu ái...]

"..."

Trông thấy đôi lông mày khẽ nhíu hắn liền giữ một khoảng lặng để cô kịp giải phóng hết suy nghĩ đang chứa chất trong đầu nhằm dùng hiện thực của bản thân để ảnh hưởng lên tâm trí cô. Hắn giúp cô hiểu hết mọi mặc cảm tội lỗi trong đầu và dần xoá mờ nó theo cách chậm rãi, sau đó Akira lại đặt lên tay cô một viên sỏi đầy màu sắc đang tỏa ra nhiệt rồi nói

"Con người là sinh vật ngu ngốc, tham lam và không hoàn hảo. Chính vì không hoàn hảo nên ta mới luôn tìm kiếm nó để áp đặt lên suy nghĩ về lý tưởng, khuôn mẫu cho vẻ đẹp hoàn hảo mà không hề biết ta chỉ đang gượng ép để biến mình thành một thứ nào đó xa vời. Luôn áp đặt tiêu chuẩn của đạo đức mà không phạm phải sai lầm nào chính là tham lam, mong muốn phải bảo vệ những thứ bất khả thi."

"Và em là một ví dụ điển hình cho sự ích kỷ, tham lam muốn được thỏa mãn sự hoàn hảo mà vô tình tự mình gò bó lên bản thân. Khi em tham lam, em sẽ dần trở nên ngu ngốc và đánh mất nhiều thứ mà không nhận ra. Em chính là một hỗn hợp của sự ngu ngốc, ích kỷ và đần độn khi muốn mọi thứ đều thuộc về mình, theo ý của mình. Có lẽ em đã từng nghĩ rằng sẽ thật hoàn hảo khi tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của mình thay vì nghe theo ý những người khác. Để tránh nhiều thương vong và chủ quan với loại năng lực mình đang có khiến em dần bỏ qua những lỗi nhỏ nhất nhưng lại là nền móng của thành công sau này. Nhưng suy cho cùng thì những điều em làm đều vì nhu cầu cơ bản của con người, muốn được hạnh phúc. Vì thế chẳng ai lại muốn người mình thương yêu hay kính trọng lại ra đi, từ sự lo lắng, em mới tự áp đặt các quy tắc lên tất cả mọi người và chính bản thân em để dễ dàng kiểm soát."

Con ngươi tha thứ của hắn phần nào đó đã va chạm với cảm xúc bị cô đè xuống. Những bàn tay vô hình lần lượt tháo gở từng xiềng xích trái tim Ariel, nhẹ nhàng và chậm rãi. Các mắt xích khi bị tháo gỡ liền trôi lơ lửng dưới mặt nước, dần dần chúng tan rã rồi biến mất

"Em là người tốt, Ariel. Em là người đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Em gồng gánh mọi trách nhiệm lên người mình rồi âm thầm tạo thêm nhiều áp lực vô hình để khiến bản thân có động lực phấn đấu nhưng đáng lẽ mọi thứ chỉ nên dừng ở đó nếu như em không quá tham lam."

"Em theo đuổi sức mạnh hủy diệt nhưng lại mong muốn thế giới được hòa bình, em theo đuổi những lý tưởng, những niềm tin em rút ra được từ việc xem Anime, cố gắng để tạo ra một thế giới tốt đẹp nhưng đòi hỏi nhiều thứ phi lý vốn không thể có nếu chúng cùng song hành với nhau. Midori...Cho dù em cố gắng cứu lấy nhiều người, dù mong muốn được cứu người là một công việc nuôi sống tinh thần của em nhưng nó cũng kéo theo quá nhiều ảnh hưởng xấu cho tinh thần. Chúng đang giết chết em một cách từ từ mà em không hay biết...Con người chỉ sống được 60 năm, sự hy sinh là điều tất yếu cho mục đích tạo ra một thế giới hoà bình công bằng. Nhưng sự công bằng không thể tồn tại mãi mãi, chúng sẽ tự đi đến sụp đổ, lịch sử đã chứng minh điều đó Midori..."

Ánh mắt Ariel hơi tối sầm lại, cái đầu cúi xuống của cô càng cúi thấp hơi như thể không muốn lại gần hắn

[Tại sao...Lại nói những lời đó...?]

Có lẽ điều cô muốn nghe nhất là bị hắn trách móc, tên vô dụng nhất trong nhóm lên tiếng quở mắng là một trải nghiệm mới mẻ đầy tủi nhục và thất bại. Nhưng khi hắn lại gần, Akira khiến cô thật muốn òa lên nức nở vì không chỉ có lời trách móc mà còn là lời động viên ẩn ý từ đáy lòng. Sự chan hoà tình yêu thương, đồng cảm và kính trọng của hắn đến với cô khiến một phần trong tâm hồn của Ariel được giải bày. Như thể hắn đã quan sát cô trong suốt một thời gian dài để hiểu những nổi khổ mà cô đã giấu không nói ra

Cô cố bỏ ngoài tai những lời động viên bằng một phần bướng bỉnh còn sót lại để tiếp tục chìm đắm trong nhiều hồi ức về những sai lầm của bản thân. Cô nhìn vào lỗi lầm của mình trong quá khứ, cố đánh gục tâm trí bằng những lời tự thoại thậm tệ. Cô ích kỷ muốn bản thân càng chìm đắm vào mặc cảm tội lỗi vì nó khiến cô nhận ra bản chất thật của mình. Cô tự cho mình là một kẻ lừa đảo, thiếu trách nhiệm, là một tên hèn nhát muốn chối bỏ, từ chối hiện thực tàn khốc

Akira cười mỉm lộ vẻ tha thứ cho tất cả, ánh mắt ấy như thể đã biết Ariel nghĩ gì nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt hơi rung động của cô. Xấu hổ vì bị phát giác, cô liền liếc sang chổ khác để che giấu đi cảm xúc xấu hổ đang trào dâng và một chút sự cảm hoá. Hắn giả vờ như không nhìn thấy rồi thở dài một tràng để tiếp tục bày tỏ cảm xúc

"Hà...Con người mà, đều phải có dục vọng để sống. Dục vọng là sức mạnh tiếp thêm động lực để có thể đạt đến thứ mình muốn. Có lẽ em chính là người muốn mọi điều tốt đẹp phải xảy đến với tất cả mọi người xung quanh...? Em là một cô gái rất tuyệt vời, Ariel. Em là một đóm sáng đã từng rực cháy trên bầu trời và nếu một dục vọng không đủ thì tôi sẽ cho em thêm một cái còn mạnh mẽ hơn tất cả."

[...]

Hắn nhìn cô rồi trưng ra một điệu cười khúc khích kèm hành động đưa tay lên chỉ vào mặt

"Tôi sẽ cho em một dục vọng, thứ mà em luôn mong muốn. Đó là bảo vệ tôi~Một thường dân lọt vào tầm mắt của em! Hãy nghĩ xem, đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ mà phải không?"

Ariel vô tình kiềm chế nét mặt đang tỏ ra nghi hoặc trước những lời nói sáo rỗng xuất phát từ miệng của kẻ mà cô không hề tin tưởng. Nhưng có một chuyện đó là cô lại không biết bản thân đang dần chú ý đến những lời nói của hắn trong vô thức mà thậm chí là nghiền ngẫm nó

[Mình đang bồn chồn sao...]

"Anh...Học ở đâu...Cách nói gợi đòn đó thế?"

Cô miễn cưỡng đáp lại hắn một câu khiến cô bất giác giật mình

"Hmmm...Từ Alime mà ra cả."

Cô thừa biết những lời nói ấy không đáng tin nhưng cô đã chấp nhận nó mà không một chút cự tuyệt

"Người khác đặt niềm tin vào em nhưng bây giờ đã đến lúc em nên học cách trao niềm tin cho kẻ khác được rồi."

[...]

[Hắn...]

Ariel vẫn quyết định giữ im lặng dù một chút trong cô vẫn đang len lỏi ý muốn phản biện đầy khó chịu. Ariel cảm thấy một tia hy vọng đang nhen nhóm trong tâm trí cô, nó khiến cô phải bồn chồn và cảm thấy được tha thứ. Vẻ bướng bỉnh của cô nặn thêm nhiều suy nghĩ tội lỗi để khiến cô cảm thấy dằn vặt hơn, có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm để trừng phạt chính mình

Ariel nhìn xuống đôi bàn tay từng chứa đựng luồng sức mạnh mà cô tự hào nay đã bị chẻ làm đôi bằng Ma pháp độc đáo, biến thể của Vật Chất Tối. Khiến nó gần như là bị tàn phế mà vĩnh viễn không thể sử dụng được, ngay cả có hồi phục được nguyên vẹn thì vẫn vô dụng khi không còn khả năng tái tạo cấu trúc Ma pháp một cách hoàn chỉnh. Nói cách khác, cô đã không còn là một Đại Phù Thủy mà chỉ là một cô gái nhìn thấy được tinh linh

Akira im lặng nhìn vào gương mặt không quan tâm của cô một lúc lâu rồi uốn lưỡi tặc một cái thật to

"Tch!"

"Midori, em muốn chết, em có thể chết khi chúng ta vượt qua thử thách này."

*Các tinh linh đang tò mò về Akira.

*Tinh linh Shemer hiếu kỳ về Akira.

Sự xuất hiện của dòng chữ trôi nổi trong tâm trí Akira chứng tỏ bản thân hắn đã thu hút thành công sự chú ý

"Nhưng đừng để mặc mọi người ở đây cùng chết chỉ vì em đang bận đấu tranh với cảm xúc, ở đây ai cũng thế thôi Midori, ai cũng có nỗi đau của riêng mình nhưng bọn họ đều chờ đợi em ra lệnh. Không ai trách cứ gì em, họ chỉ đang tuyệt vọng vì bị em lây nhiễm cảm xúc thôi Midori."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ em sẽ rơi vào trường hợp này vì em chính là một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời."

[Hắn...Đang mất kiên nhẫn...?]

Akira vốn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống, kể cả là vào giờ phút sinh tử thì hắn vẫn bình tĩnh phán đoán tình huống rồi đưa ra những phương án khả thi nhất. Cô chưa lần nào được chứng kiến hắn nhăn mặt, một lần cũng chưa. Chính vì sự biểu lộ đột ngột đó mà Ariel đã ngạc nhiên khi nhìn lên hắn, trong đó còn có sự đau đớn như vừa bị phản bội

"Một phù thủy đã để cảm xúc lấn át. Em là một bậc thầy kiểm soát rất tài giỏi, một người luôn xuất chúng và cũng là người có nhiều mặt xấu. Nhưng đó là những điểm đã làm nổi bật lên con người em, Midori không có ý che đậy các tật xấu vì em là người sống nội tâm, đầy chính trực. Midori là một cô gái luôn đứng ra bênh vực cho kẻ yếu, một cô gái luôn dành hết mọi điều tốt đẹp đến cho những người xung quanh, một cô gái dễ thương với nụ cười tỏa nắng và cũng là một cô gái ham ăn đồ ngọt."

[...]

*Tinh Linh Gnome đang mỉm cười với Akira.

*Tinh Linh Orsted đang tỏ ra thù địch với Akira.

(Chắc nó là kẻ cầm đầu bọn tinh linh phản loạn)

Hắn thầm nghĩ đến khi dòng chữ ấy xuất hiện trong đầu

"Bớt tỏ ra yếu đuối đi Midori, không phải em rất chán ghét cái cảm giác bất lực của hiện tại hay sao?"

"Midori đã chăm chỉ luyện tập và nghiên cứu để cho ra phương pháp tối ưu nhất chỉ để làm gì? Midori chọn lựa những niềm tin hùng mạnh mặc cho nó sẽ tàn phá tâm trí của em cũng là vì cái gì? Midori khát vọng, Midori cầu tiến, Midori lạc quan nhưng tại sao em lại để cảm xúc tiêu cực này kiểm soát?"

[Mình muốn khóc...]

Cô đã từng muốn từ bỏ, trốn chạy như một kẻ hèn nhát chỉ để hưởng thụ một phút giây yên bình. Đôi khi cô tự hỏi "liệu mình có thật sự là vì mọi người hay chỉ là sự ích kỷ của bản thân?". Vào lúc đó, Ariel đã không thể trả lời câu hỏi do chính bản thân đặt ra nhưng bây giờ cô đã có câu trả lời của riêng mình. Cô dù sao cũng chỉ là con người, không thể có toàn bộ nhưng cô lại cố gắng để cứu vớt được nhiều nhất có thể, sự ích kỷ của riêng cô chính là mong muốn có được một hoà bình và sự công bằng với bất cứ ai

Khi Ariel nhìn lên phía trước, cô đã thật sự nhìn thấy chính mình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trước hiên nhà, ngắm nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp...Nhưng trong thâm tâm cô biết, cô hoàn toàn không có sự yên bình. Khi Ariel quay đầu về phía sau, cô lại nhìn thấy những đứa trẻ chết đói nằm la liệt dưới mặt đường, một xã hội hỗn loạn, chết chóc. Nạn đói đã bao phủ gần 1/4 thế giới, bệnh dịch trải dài khắp ba lục địa, chiến tranh khiến một chủng tộc bị tuyệt chủng cùng với 440-600 triệu người mất mạng. Mỗi ngày thường xuất hiện sự quấy nhiễu của thiên tai khiến mùa màng bị thiệt hại nghiêm trọng và chúng đã cướp đi 120-170 người mỗi phút cùng với nạn cướp bóc, hãm hiếp, nội chiến diễn ra tràn lan ở khắp mọi nơi. Con người giành giật, chà đạp lên nhau để sinh tồn, một nơi không đáng để sống yên ổn. Chỉ cần nghĩ đến đó cô lại không muốn để bản thân được nghỉ ngơi, cô muốn không ai phải đau khổ vì thế cô đã chọn cách trở thành tia hy vọng cho bọn họ

[Chỉ là mình không thể khóc trước mặt người khác...Tại sao...Tại sao cứ phải là hắn...! Tại sao hắn lại hiểu mình đến cả bản thân Ariel này còn không biết...! Mình muốn ở một mình để chìm đắm vào cảm xúc thì hắn lại chen vào quấy nhiễu]

[A...Ki...Ra]

"Tất cả không phải là để Midori chứng minh giá trị bản thân cho người xung quanh thấy, để bọn họ đặt niềm tin vào em hay sao? Em rất mạnh...! Nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. Midori sợ mọi người sẽ rời bỏ em như kiếp trước nhưng em đã lầm, mọi người không ai ghét bỏ em, không ai bỏ rơi em."

Cô nín chặt môi nhưng đôi mắt đã ngấn lệ

"Nếu em biết mọi người vẫn đặt hy vọng lên em, vẫn chờ em ra lệnh thì thay vì ngồi tự kỷ trong đây thì sao em không lấy lại sự tự tin vốn có để cùng tôi dẫn dắt tất cả trốn thoát khỏi đây!? Mi-Do-Ri!"

"Xin em đấy...Midori. Dừng lại đi, đừng hành hạ bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực áp đặt đó nữa...Xin em, hãy đứng lên. Từ bây giờ Midori sẽ không còn một mình nữa, không phải em đã từng có nhiều khao khát về một thế giới tươi đẹp phải không Midori? Hãy để tôi được trở thành một phần của tương lai đó."

"Đừng nhìn vào thất bại lần này không có nghĩa là sẽ mãi thất bại, chừng nào còn khả năng thì vẫn còn xác xuất thành công. Đừng bỏ cuộc Ariel, hãy nghĩ đến một tương lai em có thể cứu sống hàng triệu người chỉ bằng vào năng lực của mình..."

"Đây là một Arc đánh dấu cho sự trưởng thành của em. Hãy nghĩ đến hoàn cảnh này chính là một diễn biến tâm lý gây cấn mà nhân vật chính buộc phải vượt qua. Em chính là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi, đứng lên, đứng lên và cho tôi mượn sức mạnh của em!"

Dường như dạ dày cô đang nóng rang, hơi thở không tự chủ mà hô hấp dồn dập, ánh mắt bắt đầu có thêm sức sống để đảo qua đảo lại

"T..."

"T...T...Ôi..."

"T-T-Tôi..."

Cô ấp úng và run rẩy, dù muốn nói ra nhưng có thứ gì đó đã chặn cổ họng ngăn không để cô nói suy nghĩ bên trong

"Đây là em bắt tôi dùng bài này đấy."

Hắn hít một hơi, liếm môi để chuẩn bị cho những câu chốt hạ cả ván đấu

"Midori, Midori, Midori, em luôn mạnh mẽ, thông minh, ngọt ngào và đáng yêu,...Em là tập hợp của những tính từ tốt đẹp mà nền văn minh đã tốn hàng nghìn năm để phát triển! Em là thiên thần giáng thế để cứu rỗi tôi cùng nhiều người khác bằng cả tấm trân thành của mình! Midori, Midori, Midori luôn tự nói với chính bản thân rằng mình là cô gái dễ thương, cute nhất hệ mặt trờ...!"

"Thôi đi!". Cô đỏ mặt quát lên rồi lảng tránh ánh nhìn của hắn

[...]

Hắn cười mỉm thở dài, tiếp tục đặt viên sỏi thứ ba trong suốt lên đầu gối trước mặt cô, phản chiếu gương mặt tiều tụy của Ariel qua khúc xạ ánh sáng

"Hãy thử nghĩ đi, Midori."

"Trước kia em luôn mệt mỏi, chán ghét chính bản thân mình phải không? Vì em đã từng là một người chán nản, luôn nhanh chóng bỏ cuộc bởi những chấn thương tâm lý trong quá khứ...Sức khỏe Midori luôn không ổn định nên luôn được mọi người giúp đỡ, em cảm thấy bản thân đang dần bị bỏ rơi, bị xa lánh. nên khi đến thế giới này và rồi trông thấy hiện thực tàn nhẫn của nơi đây, em mới đặt ra nhiều mục tiêu cao đẹp để bản thân có thể phấn đấu."

"Có thể trước đó...Khi còn ở Trái Đất em vụng về và vô dụng...Nhưng đó đã là một quá khứ khác xa so với hiện tại, thay vì mãi đắm chìm vào ám ảnh của quá khứ thì em hãy nghĩ đến hiện tại và tương lai. Ở đây em chính là một người mạnh mẽ, thông minh, một cô gái đáng tinh cậy, một người phụ nữ biết thấu hiểu, cùng vô vàn vô vàn điểm tốt không thể nói hết. Tương lai em sẽ là một phù thủy tối thượng, hiểu tận biết sâu, là thánh nhân cứu rỗi hàng triệu người trên từng lục địa mình đi qua."

"Anh...Anh...Đánh giá...Sai...Rồi..."

Đôi môi cô bất giác thốt lên giọng điệu nhỏ bé đầy uất ức. Giọng nói yếu ớt đến mức trông như cô đang bị ép buộc phải nói ra, cơ thể run nhẹ để kìm nén nhiều cảm xúc để không phải vỡ òa. Cô là một công tắc bị kẹt giữa bật và tắt, chỉ cần cô buông lỏng mất cảnh giác thì chiếc công tắc ấy sẽ được bật và cô không thể làm gì để nó ngưng lại

"Em không cần phải tự mình gánh vác mọi trách nhiệm lên vai nữa đâu. Hãy là chính em, một Midori tươi đẹp, hồn nhiên. Mọi sự hy sinh đều là viên gạch để tạo nên một thế giới mà em mong muốn, tuy rằng nó khá là viễn vông nhưng ít nhất nền văn minh do em tạo ra sẽ ổn định và nhanh chóng phát triển. Thuận theo sự phát triển cũng chính là tính công bằng bởi pháp luật, rồi nhân quyền cũng sẽ được đồng thuận tiếp theo đó mọi thứ sẽ đi theo pháp luật."

Giọng nói của hắn ấm áp, đột nhiên Akira xoa xoa lên mái tóc khi cô không chú ý, vuốt nhẹ từng lọn tóc rồi cầm lên chiếc lược chải đều những ngọn tóc bị rối. Cô ngước ánh mắt thâm quần nhìn lên nụ cười của hắn rồi tự động cụp đầu vào lòng ngực Akira mà nhắm mắt. Đưa những ngọn tóc rối mù cho hắn chậm rãi thao tác, đầu đau như búa bổ được xua tan từ từ theo những lần chải xuống cùng với từng nhịp hô hấp. Ariel thả lỏng phần tâm trạng cho hắn muốn làm gì thì làm, rũ bỏ một phần gánh nặng trên người đặt sang người cô lấy làm chổ dựa

Từng hơi thở cô hít vào đều đến từ mùi hương trên cơ thể Akira, nó khiến cô an tâm hơn, nó giúp cô bớt đi phần nào áp lực cô đang phải gánh. Hắn nhìn cô với vài loại cảm xúc trên mặt nhưng trên tất thảy, Akira đang nhìn cô mà không rõ mục đích. Sau vài phút, khi ngọn tóc cuối cùng được duỗi thẳng và tâm trạng của Ariel cũng khá hơn phần nào, hắn liền cúi người xuống thì thầm vào tai cô :"Đừng ôm nữa được không."

"K...Không..."

Phải mất một lúc lâu cô mới nói ra câu đó. Lúc này cô vẫn nhắm mắt buông lỏng tâm trạng, ngượng ngùng khi bị hỏi nhưng cô mặc kệ vẫn cứng đầu nằm trong ngực của hắn và hành động đó lại kéo dài hơn 3 phút

"Làm sao anh có thể nhìn thấy cảm xúc thật của tôi..."

Cô hỏi hắn nhưng trong thâm tâm đó không phải là trọng tâm. Dù hắn không trả lời hay muốn nói dối thì lúc này cô cũng không thắc mắc. Tâm trí Ariel vẫn đang dựa vào người hắn mà không có bất kỳ hành động nào là rời đi

"Tôi thông qua ánh mắt tuyệt đẹp của Midori để thẩm định mức độ cảm xúc. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, không phải sao?"

Hắn nói với cô bằng một tông giọng ấm áp, có phần xoa dịu tâm trí nhưng lại pha thêm một chút ngữ điệu châm chọc

"...."

Cô quyết định giữ im lặng rồi đưa gương mặt xinh đẹp thiếu sức sống của mình ngước lên nhìn hắn, từ từ lùi về sau rồi lại cúi đầu xuống nhìn hai cánh tay đã mất của mình. Trông thấy hiện thực trước mắt khiến cô xuống tinh thần thêm lần nữa vì nghĩ đến cái tương lai đầy ảm đạm sắp xảy đến

Cô liếc nhìn những tinh linh xung quanh vốn lúc trước còn rất đông đúc nhưng bây giờ đã vô cùng thưa thớt. Cô đã để bản thân vào trạng thái tâm sự, cô muốn nói hết áp lực được mình chôn giấu cho hắn thấy mặt yếu đuối của bản thân

"Anh thấy đấy, mọi người vẫn chết ngay cả khi tôi cố gắng hết sức...Khả năng của tôi chỉ có nhiêu đó, bây giờ tôi còn mất hết sức mạnh chủ lực đến cả bản thân còn không thể sống huống chi là bảo vệ tất cả..."

Cô dùng giọng điệu bướng bỉnh nhưng sâu bên trong lại muốn giải bày nỗi khổ tâm cho hắn, cô nói đúng sự thật là chính cô cũng không có khả năng bảo vệ bản thân. Nguồn gốc của mọi sự bất lực, tuyệt vọng đều đến từ khoảng khắc cô mất đi 9/10 lượng Ma lực trong người mình

*Tinh linh Salamon đang căm ghét Akira.

(Hmm...Ariel đã lấy lại tinh thần khiến Salamon tức giận ư, thêm ý trí này vào mục dò xét thôi~)

"Vậy à."

Nghe thấy tất cả, hắn chỉ đáp lại bằng một giọng dễ nghe nhưng có phần khinh thường

"Chà chà...Em lại đánh giá thấp chính mình và quyền năng của những tinh linh rồi Midori. Không phải tự nhiên mà bọn chúng lại được gọi là dòng chảy của sự sống."

"Chúng sẽ cho em quyền sáng tạo nếu chúng thuần phục em như cách mà người dân thờ phụng đức vua. Quyền năng của em không thể được đong đếm nếu em sở hữu tất cả tinh linh trên thế giới. Tuy hiện tại em chỉ miễn cưỡng tiệm cận cấp Metropolis nhưng nếu những sinh linh ở đây thờ phụng em thì em còn vượt qua cả cấp Apollyon đấy nhé."

*Tinh linh Ondine đang trông chờ vào dự định tiếp theo của Akira.

(Có lẽ mục đích của tinh linh Ondine là hoà làm một với Ariel, nó đầu tư cho Ariel là để em ấy có thể hoà làm một với toàn bộ tinh linh và thăng hoa...)

Cô nhìn hắn bằng cặp mắt u sầu đang kìm nén cảm xúc, cô đã dần quan tâm đến hắn và chờ đợi để giao cho hắn một tâm thế luôn sẵn sàng hy sinh. Những cử chỉ hay nét mặt Akira, cô đều nhớ rất rõ vì chúng đã in đậm ngay từ lần đầu cả hai gặp mặt

Hắn mang dáng vẻ thần bí, cô độc, hắn cho cô một cảm giác kỳ lạ khi đứng ngay bên cạnh. Tuy nồng nặc mùi máu nhưng có chút gì đó lấn át cái mùi hôi tanh ấy khiến cô đặc biệt muốn chú ý. Hắn không mạnh nhưng nếu không có hắn, đội hình chắc chắn sẽ mất đi liên kết quan trọng, thế cuộc chắc chắn sẽ có nhiều thương vong hơn bây giờ và xét theo góc độ của một người quan sát...Ariel nhận thấy bản thân Akira có tài năng chỉ huy hơn mình, do đó khi nghe cách hắn phân công thì cô cũng chẳng có lời nào oán trách

"..."

"Trước hết thì em đã vượt qua cái tâm lý chí mạng ấy là một việc đáng mừng, tôi không hy vọng em sẽ một lần nữa tiếp nhận các thể tinh thần hùng mạnh. Tôi chỉ mong em có thể lấy lại sự bình tĩnh vốn có để dễ dàng phân tích từng tình huống có thể xảy ra đồng thời nêu các phương án tránh né."

"Anh...Có hệ thống của riêng mình à?"

"Well, đây không phải là phim hay Anime ngốc ạ. Mà cũng có thể sẽ có một ai đó khi đến với thế giới này cũng sở hữu quyền năng thao túng thực tại to lớn của hệ thống. Chí ít người ấy không phải là tôi."

Cô ấp úng có chút thẹn thùng vì đoán trật lất nhưng cô chỉ liếc mắt ra chổ khác

"Chỉ là...Nếu thế thì sao anh lại đi động viên tôi? Tôi không đủ thông minh để các tinh linh thuần phục, cũng không còn bất kỳ năng lực nào để anh lợi dụng. Vả lại, chỉ có hệ thống mới thêm một nhiệm vụ vào cho anh hoàn thành nó. Và tôi sẽ được hệ thống phục hồi nguyên trạng để chắc chắn tôi có thể có đóng góp trong tương lai."

Hắn chỉ biết tặc lưỡi cười trừ

"Sau khi giữ được bình tĩnh thì em có vẻ đã nghĩ ngợi lung tung rồi phải không. Tuy em nói mình không còn giá trị nhưng chính cái năng lực điều khiển tinh linh của mình đã là một khả năng khiến mọi sự sống thèm muốn. Em là nữ hoàng, là một người có trong tay quyền lực ép buộc thần dân của mình chứ không phải là đợi thần dân cho phép thì em mới có quyền sai khiến."

[Hơ...]

Cô âm thầm ngạc nhiên vì mình đã bỏ qua điểm ấy ngay từ đầu, từ sau khi được các tinh linh hùng mạnh ban phát sức mạnh thì cô đã bắt đầu thờ phụng chúng, từ từ dè dặn và lễ phép đối đãi với những ý trí sống nhỏ bé. Cô bị những tinh linh dẫn dắt để khiến cô nghĩ rằng sức mạnh của cô xuất phát từ việc ban phát, từ việc phải đối đãi bọn chúng như cấp trên

"Em có quyền năng thao túng bọn chúng."

Cô không nhìn hắn nhưng sâu thẳm bên trong suy nghĩ lại đang chăm chú lắng nghe

[Akira còn một tấm Rune dịch chuyển, nếu anh ấy muốn thoát thì chẳng thể ngăn được...]

"Suốt 3 tháng qua tôi đã nghiên cứu kỹ lối thoát và tìm ra con đường phù hợp nhất, giờ đến lượt em, em sẽ cho tôi mượn sức mạnh chứ?"

Thấy hắn móc ra một tờ giấy da được khắc những ký tự in hoa biểu thị cho nhiều con đường giả tưởng bị mắc kẹt giữa hai dòng thực tại riêng biệt, buộc ta phải tự hình dung ra nó để đi theo. Cô nhìn hắn, ngập ngừng trong chốc lát rồi quyết định lên tiếng :"Tôi đã từng huy động mọi khả năng để số đông tinh linh chấp thuận cho tôi mượn sức mạnh, nhưng...Anh thấy đấy...Hai cánh tay này của tôi đã bị chẻ đôi bằng nhiều Ma pháp độc đáo. Một vài tinh linh đã vì tôi mà biến mất, hàng trăm tinh linh theo đuổi giá trị sức mạnh cũng rời bỏ vì tôi đã không còn chút lợi ích nào."

"..."

"Không phải là em vẫn còn tinh linh Ondine ủng hộ và tinh linh Orsted, Salamon theo dõi đó sao?"

"Ngài Ondine đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để duy trì sự sống cho tôi, còn ngài Orsted và ngài Salamon không thật sự cho tôi mượn sức mạnh, họ chỉ đơn giản là muốn xem câu truyện của tôi sẽ có kết thúc ra làm sao."

Giọng nói của cô có phần bi quan trước số phận

"Fufu~Em là chủ nhân của các tinh linh mà lại không thể bắt chúng nghe lời, khá buồn cười vì sự thật này đấy, em quá dễ dãi rồi Midori."

Hắn nói bằng ngữ điệu khiêu khích rồi ngước nhìn lên những tinh linh mà hắn không thể thấy nhưng trông như hắn đang nhìn bọn chúng khiến lũ tinh linh ngày càng tò mò tiến lại gần hắn

*Tinh Linh Osrted đang chăm chú với những lời nói của Akira.

*Tinh Linh Salamon đang tập trung huy động những tinh linh khác cùng tò mò về Akira.

*Tinh Linh Salamon muốn sự hủy diệt đến với Akira.

"Về cơ bản thì các tinh linh chính là nhận thức của sự sống do thế giới này sinh ra nhằm cân bằng lại hệ sinh thái. Tiếp đến, điều Midori cần làm là ngừng khóc lóc, cầu xin các tinh linh ban phát sức mạnh vì nó là một việc làm vô nghĩa. Chúng đa phần không có cảm xúc hoặc số ít là có nhưng ích kỷ chiếm phần lớn. Đôi khi sẽ có một số trường hợp xuất hiện một tinh linh mang đầy đủ cảm xúc điều khiển mọi tinh linh khác đi theo mình."

Nói đến đây, cô bèn nhớ ra tinh linh Salamon và cách nó ra lệnh cho các tinh linh khác làm theo mình

"Thứ hai chính là về bản chất, chúng là các dạng năng lượng sống trái dấu với Mana, có ý trí riêng cùng với đó là sự tò mò về thế giới. Chúng đi theo em vì trí tò mò khi em nhìn thấy cũng như có khả năng ra lệnh cho chúng. Dựa vào mùi hương đặc trưng của phù thủy đó là tự tổng hợp Wift, một dạng Mana cao cấp khi nó có thể hoà tan nhiều Mana tạp chất xung quanh như là lõi, cũng có một phần xuất phát từ nhận thức tìm kiếm sức mạnh của em, cái cuối cùng là khả năng áp đảo nhận thức của chúng...Suy cho cùng, tuy chúng như những đứa trẻ vừa chào đời, lạ lẫm với thế giới nhưng là ý trí nô lệ nên chúng sẽ thực hiện ý muốn của Midori nếu em đủ khả năng áp đảo nhận thức của chúng."

"Nhưng nếu ý trí có cảm xúc, chúng sẽ khó đối phó hơn. Chúng như chill guys, thích thoả hiệp, trao đổi đồng giá và luôn nhanh chóng thích ứng với mọi thứ, bao gồm mùi hương mà em dùng để thu hút chúng. Khi nhóm ý trí đã quen với mùi rồi sẽ sinh ra suy nghĩ "chán" với thứ em đang có và chúng sẽ dần có được cảm xúc khinh nhờn đầu tiên nếu em cứ mãi dễ dãi và nghe theo lời bọn chúng, tiếp đến sẽ là ý trí muốn đấu tranh."

Hắn dừng lại rồi mỉm cười móc ra một chiếc bình đã chuẩn bị trước đưa cho Ariel

"Trước hết, phù thủy là một tồn tại sở hữu hương vị đặc trưng có thể chèn ép ý thức của tinh linh. Em là một phù thủy đầy tiềm năng có thể nghiền ép chúng nên tôi biết em chỉ thiếu chính là loại mùi hương đó."

(Fufu~Salamon đã gọi tinh linh đông đủ cả rồi)

Giọng nói bình ổn, từ tốn của hắn như thể hắn là người hiểu cô rõ nhất từ khi đến với cái thế giới này. Akira quan sát nét mặt Ariel bèn đặt tờ giấy không biết viết từ lúc nào lên tay cô, bên trong là một loại hình Rune khiến lũ tinh linh không thể nhìn thấy càng khiến chúng tò mò xen lẫn phấn khích như đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới. Cô nhìn hắn rồi liếc xuống từng ô chữ được viết ngay ngắn

[Em đã luôn bị lừa bởi nghe theo ý trí Salamon và mắc sai lầm khi dùng giọng nói và mùi hương đặc trưng của phù thủy để tìm kiếm. Trước đây Salamon đã suýt chút kiểm soát được em nếu như kế hoạch của nó không bị đảo lộn vì Midori vô tình gặp được những tinh linh mạnh mẽ và chúng bị hấp dẫn. Những tinh linh theo đuổi sức mạnh khác cũng bám theo tạo ra nguồn năng lượng khổng lồ cho em, đồng thời em lại để ý trí Salamon toàn quyền kiểm soát đám tinh linh khiến bọn chúng thờ phụng ý trí Salamon]

[Nó chưa từng ban phát lòng tốt cho em, khi Salamon trao tặng sức mạnh cho Midori chính là từ những tinh linh thờ phụng nó. Bây giờ hai loại mùi hương và giọng nói của em đã vô dụng vì em đã cho chúng kịp thích ứng khi chưa thể kiểm soát chúng. Điều duy nhất em có thể làm là gợi lên những khái niệm gây tò mò vì tinh linh vốn là những đứa trẻ điên cuồng tìm tri thức. Âm thầm nghiền ép các ý thức nhỏ bé mà đừng để ý trí mạnh mẽ như Salamon biết]

[...]

Ariel chợt nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên giữa cô với Salamon. Trông thấy dáng vẻ đơn thuần, dễ thương đầy tinh khiết đã đánh lừa tính cảnh giác của cô. Trạng thái lúc đó của Salamon rất yếu, nó đáng lẽ có thể trốn đi nhưng nó lại cố ý hiện hình như để cá cược rằng nó sẽ phá hủy cô hoặc sẽ làm nô lệ cho cô, một cuộc cá cược nhỏ của chính nó

[Chắc hẳn em đã bỏ qua những điểm nghi vấn trong từng câu lệnh của Salamon và vẫn ngoan ngoãn thực hiện theo mọi kế hoạch được nó ra lệnh. Trước khi nó lật đổ Midori, hẳn trước đó em đã nghe theo nó, tiết chế mùi hương trên cơ thể để làm giảm khả năng phát hiện kẻ địch? Nhưng em lại không biết việc đó đã khiến ý thức của tinh linh mất dần sự kích thích. Khi Salamon chuẩn bị nắm giữ quyền kiểm soát của phần lớn ý chí tinh linh, nó đã điều khiển các ý thức nhỏ bé rời xa em để khiến Midori mất kiểm soát vào tình huống mấu chốt]

Khi biết được sự thật, cô vô thức siết chặt mảnh giấy. Biểu cảm của cô thật phức tạp, một bên mếu máo nhưng một bên lại là vẻ kiềm chế làm cho góc nhìn đối diện trông như một đứa trẻ bị kẹt giữa đám đông cố gắng tìm mẹ trong vô vọng

[Hóa ra...Là như vậy. Khi mình điều động đấu khí để ngăn Ma pháp độc đáo thì dòng chảy Mana lại tắt nghẽn, dựa vào tình huống lúc đó đang hoảng loạn nên chỉ nghĩ đơn giản là trục trặc từ mật độ Mana...]

Một cô gái đi đến Ariel lên tiếng :"Tôi đã tìm hiểu kỹ các dạng biến đổi xung quanh từ đó thay đổi thành công một số dòng chảy Mana. Còn những người ở đây sẽ từ từ bố trí các cấu trúc ngăn chặn Mã Alpha phát tán cùng với Mã Nhận Thức."

Akira đã âm thầm điều Liz đi kiểm soát toàn bản đồ có điểm đánh dấu, thứ khiến Ariel ngạc nhiên hơn tất thảy chính là lũ tinh linh đang kéo ngày một đông hơn. Nghe thấy Liz phát âm ngôn từ mà chúng không biết, theo bản năng chúng liền kéo nhau nảy sinh tâm lý hiếu kỳ với lời thoại "Mã Nhận Thức là gì?". Chúng cảm thấy thứ được gọi là "Mã Nhận Thức" ấy có khả năng xâm nhập vào biến số năng lượng bên trong chúng khiến chúng mất liên kết với thế giới xung quanh dẫn đến tan rã trong vô thức. Điều đó làm chúng hoang mang muốn tìm cho ra ý nghĩa cũng như cách vận hành của Mã Nhận Thức

Akira giao thức chú ngữ dưới dạng vật chất để khảm lên Ariel giúp cô nhanh chóng nghiền ép ý thức một số tinh linh được đánh dấu xung quanh

"Anh thật sự..."

Cô đốt cháy tờ giấy trên tay hoá thành tro

Nhiều tinh linh tò mò sau khi mùi hương của cô đã thay đổi. Hàng loạt năng lượng thần bí hỗ trợ khiến vẻ tò mò của chúng ngày càng lộ rõ, trong đó có cả Salamon. Sự gia tăng nồng độ trong cô khi không có vật gì tác động, hàng loạt chữ Rune như hình xăm dính chặt lên cơ thể Ariel. Khi tinh linh đã được liên kết với cô thì bọn chúng có thể biết được tâm trạng, dấu hiệu trên cơ thể nhưng chúng không tài nào hiểu được nguồn năng lượng bí ẩn đang thay đổi cô xuất phát từ đâu

[Đây chính là giọt tủy thăng hoa, nếu thuận lợi em có thể tiến hóa lên tiệm cận thể thăng hoa. Từ từ nghiền ép các ý thức xung quanh để tiến hoá đến thể hoàn chỉnh của thăng hoa và nuốt trọn ý thức Ondine và Osrted]

Một giọng truyền âm đến khiến cô chìm sâu vào những suy nghĩ về người thần bí trước mắt. Cô ngơ ngác nhận ra gã đàn ông đang an ủi cô không hề tầm thường, dù hắn quả thật rất yếu nhưng luôn có những phụ trợ dành cho từng tình huống bất ngờ

Cô âm thầm sử dụng quyền năng của phù thủy để nhẫn tâm nghiền nát các thể ý thức nhỏ bé rồi hấp thụ mà không ai hay biết. Bởi vì thông tin trạng thái của Ariel đã bị giọt tủy thăng hoa che giấu, thành ra nguồn năng lượng vô hình mà Salamon hoảng sợ lại chính là các tinh linh thờ phụng nó. Hàng đống câu hỏi của tinh linh đã thắp sáng xung quanh Ariel, chúng cáu giận đe dọa nếu cô không đáp ứng yêu cầu chúng đặt ra thì sẽ hủy bỏ liên kết của cô. Nhưng với một ý trí nô lệ thì cô chỉ cần áp chế lại nhận thức của từng tinh linh thì cô đã kiểm soát được bọn chúng. Salamon kịp phản ứng để thoát khỏi tính liên kết của Ariel nhưng đã quá muộn, Ariel hoàn toàn nghiền ép được tinh linh Salamon và các tinh linh cấp cao khác bằng thủ thuật chia nhỏ sự liên kết và phân nhánh lực nghiền ép ý thức. Thủ thuật đó giúp cô nhanh chóng hấp thụ nhiều ý thức nhỏ nhưng năng lượng nhận thức cô có dần bị hao hụt, nhìn các tinh linh trong tầm kiểm soát của mình, Ariel đặt ra nhiều câu hỏi "tại sao mình không làm ngay từ đầu!?"

Chúng không có linh tính quá cao để có thể hiểu được mục đích cô đang nhắm đến nhưng chúng không quan tâm. Chủ nhân đã ra lệnh thì chúng buộc phải tuân theo, nếu cả gan đáp trả sẽ bị Ariel chèn ép ý thức dẫn đến tan rã nhận thức bên trong. Trước đó vì lo sợ sự liên kết nếu cô dùng quyền xóa xổ lên những tinh linh thì chính cô cũng sẽ suy yếu đến mức Salamon sẽ làm chủ cơ thể của cô. Nỗi sợ hãi khi đó và niềm tin vào người bạn nhỏ nhắn khiến cô tin lời của nó 100% không một chút nghi vấn. Lợi ích thường đi kèm rủi ro nhưng ý chí Ariel mạnh mẽ hơn Salamon vì cô tồn tại nhiều mục tiêu, nhiều dục vọng sống đã khiến nó đau đớn vì bị cô chèn ép

Càng ngày càng có nhiều tinh linh được mời gọi, trong đó có các tinh linh mới lẫn tinh linh cũ. Nhiều tinh linh đã căng thẳng đến mức dần sinh ra ý chí độc lập và cầu xin Ariel giải đáp cho nó sức mạnh của cô đến từ đâu và "Mã Nhận Thức" là gì mà có thể đe doạ đến sự tồn tại của bọn chúng. Sự tuyệt vọng bao trùm, lũ tinh linh van xin với những điều kiện chúng sẽ vĩnh viễn cho cô mượn sức mạnh. Nhưng chiêu trò đó đã bị Akira truyền âm ngăn cô lại khiến ý đồ của bọn chúng bị đổ vỡ, từ nhận thức độc lập bị chèn ép đến mức chỉ còn là các tinh linh thông thường, tất nhiên sức mạnh cũng sẽ giảm nhưng cô có thể chế ngự được bầy tinh linh có ý phản đối

Chúng vốn không có sự tức giận nên có thể dễ dàng chuyển hóa sang ý chí độc lập nếu chịu một căng thẳng nhất định, nhưng nếu chúng có ý trí độc lập thì mọi cảm xúc cơ bản đều được sinh ra, từ đó dẫn đến nhiều cuộc phản đối từ nhiều tinh linh cấp cao. Nhưng với sức mạnh trong tay, cô khiến cho chúng dần coi Ariel như một người mẹ vì chúng chỉ mới được sinh ra ý trí độc lập. Đó là một cách để lũ tinh linh đeo bám cô đến cuối đời dù cô đã dần cạn kiệt sức mạnh đi chăng nữa

"..."

Sau khoảng thời gian đấu tranh suốt 2 tiếng đồng hồ nhưng Ariel lại cảm tưởng như đã trôi qua nhiều ngày. ánh mắt cô đờ đẫn vì sợ hãi, thương cảm cho bọn chúng trước sự tàn nhẫn của bản thân. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt và mồ hôi khiến làn da Ariel ửng hồng, sắc nét, tinh xảo

"..."

"Cảm ơn anh, Akira."

Sau nhiều giờ vật lộn với từng ý trí sống, cô gượng cười xúc động cảm ơn hắn. Trông thấy mọi chuyện tiến triển theo hướng tích cực, Akira đã thở phào mỉm cười

"Giờ em đã sẵn sàng rồi chứ? Vì chúng ta sẽ lập tức triển khai kế hoạch."

"..."

"Phù..."

Cô thở dài một hơi lấy lại tâm trạng và tính tự chủ

Tuy không lấy được sức mạnh như trước vì hai cánh tay của cô đã mất nhưng cô lại được sự hưởng ứng của nhiều tinh linh hơn khiến mật độ lõi trong cô được phóng đại, nó cực kì khủng khiếp nếu được xếp cạnh với những kẻ tinh anh xung quanh

Cô hít lấy một hơi thật sâu rồi giữ nó trong miệng và chậm rãi thở ra

"Lo lắng chỉ khiến ta gặp bất lợi nhỉ? Akira."

"Well, tôi sẽ không phủ nhận điều đó."

Hắn nhắm mắt nâng đôi vai tỏ ra vẻ chiều chuộng

"Phù...Tôi không sợ cái chết...Tôi chỉ sợ chết trong bóng tối đơn độc. Còn nơi đây lại sáng sủa, nếu chết thì chỉ trách do tôi không đủ mạnh."

Ariel gắng gượng nở một nụ cười tự tin rồi nhìn thẳng vào mắt hắn

"Em cười rất đẹp đấy, hãy cười thường xuyên."

"Nếu làm thế thì giá trị của nó sẽ giảm đi, đừng mơ tôi cười lần nữa!"

*Tinh linh Gnome thích thú quan sát.

"..."

Một khoảng lặng của cả hai khiến cô bồn chồn lên tiếng để phá bầu không khí đang ngày một lãng mạng này

"À mà...Anh...Anh có thể nói hết từ tốt đẹp về tôi được không? Trong cái vô vàn vô vàn ấy."

Giọng nói của cô thúc thít, sụt sịt khó nghe

"Tch! Tôi làm gì nghĩ nhiều đến mức đó."

Đáp lại hắn bằng một điệu cười khúc khích như vừa lấy lại hơi thở của sự sống. Cô đội lên chiếc mũ phù thủy, khoác áo choàng trắng tinh, ẩn sau lớp áo choàng chính là một dòng chữ vừa được cô dùng loại Ma pháp lạ khiến nét chữ sẽ đồng hành cùng cô đến trọn đời

"HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI. YÊU ANH."