Căn phòng trắng tinh lạnh lẽo như cố gắng xé toạc tâm trí tôi , những cơn chóng mặt miên man liên tục khiến tôi chỉ có thể nằm lì trên giường , thật khó để mà cảm nhận được thế giới xung quanh khi khắp nơi chỉ là những ảo giác khó chịu , có cảm giác như thể có hàng nghìn người đang xì xầm bên tai , tôi vẫn luôn biết rằng ngoài kia vẫn có những ánh mắt đang dò xét tôi tôi luôn có cảm giác buồn nôn và đau nhói trên khắp cơ thể , như những lưỡi dao cắt sâu vào cơ thể .
Khi đứng dậy một lần nữa , tôi đã cảm thấy ổn hơn nhiều , cơ thể đã thích nghi hoàn toàn với những thay đổi mới , vẫy đôi , nó dẻo dai và linh hoạt hơn tôi nghĩ , đưa bàn tay rồng thô rát lên trước mắt , những lớp vảy ánh ngọc trai và bộ móng vuốt khiến tôi sởn gai ốc , đi đến trước tấm kinh , thì thầm nói .
"Đủ rồi"
Đẩy mạnh tấm kính , những vết nứt nan ra mọi hướng , những tên áo trắng nhìn tôi với một chút bất ngờ , rồi vẫn im lặng và nhìn , một kẻ trong số chúng đưa một vật nên miệng và nói .
"Vật thí nghiệm 005 đã đủ điều kiện cho thử nghiệm tiếp theo "
Thế rồi , những màn khí lạnh bắt đầu tuôn ra , tôi quỳ xuống đất , tôi sợ cái lạnh này , và rồi chúng lại đến , cơ thể tôi lại không thể kiểm soát , " chúng " lại đến , rõ ràng " chúng " có chức vụ cao cấp hơn những tên áo trắng kia , trong đó một khuôn mắt quen thuộc đang ở giứa trong số " chúng " , là gã đã đánh và khiến tôi ra lông lỗi này , những âm đã đi qua lỗ tai tôi , những kẻ đứng sau luôn miệng tâng bốc hắn .
" Một kết quả của ngài thật sự hoàn hảo "
" Con Griffin này có vẻ khá mạnh "
" Còn một kiểm tra nữa thì nó mới có thể bắt đầu hoạt đông rồi "
" Chuẩn bị đưa nó đi kiểm tra đi ! "
Hắn liếc tôi một cái , mang vẻ khinh thường tôi , những tên áo trắng khiêng tôi vào buồm lạnh một lần nữa , khi thả ra , tôi đang đứng trước một cánh đồng cỏ bị bao kín bởi những bước tường trắng , trược mặt tôi , một cậu bé có đôi tai thú đằng xa , bóng đèn lớn nhất bật lên , chiếu thẳng vào cậu bé , cậu ta che mắt lại vì chói , vung quanh tôi không thể thấy chúng đang ở đâu nhưng tôi biết mình vẫn đang kiểm soát , nhìn thấy mắt của tôi từ đằng xa , cậu bé hoảng loạn chạy thụt mạng và la hét , trong đầu tôi , một dọng nói vang lên ra lệnh với tôi :
" Giết nó "
Không tự chủ người tôi khom xuống , vỗ cánh bay về phía cậu ta , cậu bé không kịp tránh , quay lại và thấy tôi , móng vuốt tôi cắt ra một đường chéo , cơ thể cậu bé đứt lìa thành hai mảnh , máu và thịt vụn bắn lên mặt tôi , sợ hãi nhưng vẫn không thể tự chủ , tôi đưa chân lên đạp thật manhj vào đầu cậu nhóc , đấu cậu ta vỡ lát thành những mạnh vỡ văng ra nhắp nơi , sự việc diễn ra nhanh đến mức đôi mắt của cậu vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi , tôi bàng hoàng nhìn đôi tay nhuốm máu mà lòng run lên , tôi sợ hãi và cố gắng chạy đi nhưng không thể , mùi màu lồng lên trong không khí thật kinh tởm , tôi rõ ràng phải chạy , chạy ra khỏi đây , đây không lại là sự thật , đúng không ? Cơ thể thở mạnh " chúng " đang làm gì đó .
"Ăn đi "
Cơ thể tôi vồ vào cái xác một cách hung hãn , cắn và xé những thớ thịt ,nghiền nát những mảnh xương , khi tôi nuốt tất cả xuống , " mệnh lệnh " không còn , tôi nhìn thẳng vào khoảng không vào tự hỏi
"Tại sao"
Tôi lôn ra tất cả , nước mắt chảy ra .
Thật kinh tởm , " chúng " hả hê vui mừng , còn thì ở đó .