Ngồi trên ghế , nhìn thẳng về phía trước , với tất cả chúng đang ở đó , kể cả hắn , coi tôi như một món đồ chơi hỏng cần được sửa chữa .
Trước ánh mắt vô hồn kì dị hướng thẳng vào những nhân viên thú nhân đồng phục trắng , chỉ có tiếng huỳnh quanh rè rè và những tiếng gõ phím đơn điệu ở đó , họ vẫn thế cắm cúi vào cài đặt , xây dựng và lập trình liên túc , họ đã quá quen với ánh mắt đó tôi , có điều họ có lúc lại ngước lên nhìn tôi , không phải vì sự thương hại , trong những đôi mắt đó mờ ảo một nỗi kinh hoàng và sự đau khổ tột cùng , rồ họ lại cắm cúi làm việc như một cỗ máy . Chà ! Họ cơ bản cũng chẳng mấy bận tâm về thời gian , họ làm điều này suốt hàng tiếng đồng hồ . Tích tắc tích tắc , đồng chỉ đúng 6 giờ 30 phút , những nhân viên đừng dậy bỏ đi , công việc của họ đã hoàn thành , tôi đã được khoác lên một bộ trang phục mới , đơn giản một màu đen với một số chi tiết vàng kim sáng chói .
Chiếc ghế kết nối với hệ thống dây truyền đẩy tôi đứng dậy đến một sân thượng trống .
" Lệnh máy chủ : tuần tra những tuyến đường 31 , 30 , 29 . Bắt đầu từ 6 giờ 45 phút đến 00 giờ 00 phút . Đang trong quá trình thiết lập ..."
Giọng đó lại vang lên trong đầu tôi , cơ thể tôi bắt đầu chuyển động , ý thức tôi vẫn có thể tỉnh táo nhưng cơ thể lại không tự chủ , dang đôi cánh rộng trong không khí , vỗ lên từng nhịp , tôi cất cánh bay lên , cảm giác bay vô cùng cưỡng ép , thiếu tự nhiên .
Khi tập chung vào một điểm cố định rồi nhắm mắt lại , tôi ngay lập tức rơi xuống .
"Tuyệt , thì ra là vậy !"
Nhờ điều này tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát cơ thể , nhưng lúc này tôi đang rơi tự do , thật thú vị ! Phản ửng của cơ thể khi đối mặt với độ cao liệu sẽ như thề nào ? Bùm ! Chẳng có gù xảy ra cả , tôi rơi thẳng xuống mặt đất mà cũng chẳng có một vết xước . Phủi bụi trên áo , cơ bản thì tôi đã tự do . Đi loanh quanh qua những con hẻm nhỏ , nơi tối tăm và ẩm ướt , thất thoáng dưới ánh đèn led mờ nhạt , những con chuột lối đuôi nhau chạy qua . Với sự tò mò vô bờ , tôi lục lọi khắp mọi góc khuất của nơi đây , từ trong thùng rác , những khối xốp lớn và những thùng bìa cát tông , như thể một con chuột tò mò mang vẻ ngoài đầy họ hào nhoáng , một sinh vật tự do.
Từ con hẻm đi ra , lang thang trong con ngõ nhỏ với những dãy nhà nằm sát cạnh nhau , tôi đi quanh từng ngôi nhà cào lên những vệt dài trên tấm cửa tôn mỏng manh , rít lên những tiếng kim loại buốt óc đánh động những người bên trong , những tiếng bước chân nặng nề phát ra từ trong ngôi nhà , ra rằng từ tiếng bước chân , người đó đang run rẩy . Tôi chẳng mấy lo lắng mà cứ thế chèo lên mái nhà bên cạnh , những tiếng di chuyển trên mái nhà bằng tôn khiến những người trong nhà không còn bước tiếp mà dừng lại ngay lập tức . Từ những khe hở nhỏ , tôi thấy anh ta đã đi đến cánh cửa tôn bị cào rách , anh ấy đã quá sợ hãi để nghĩ nhiều hơn , rón rén từng bước đi rồi chạy trốn đi mất .
Trò đùa ngu ngốc này thật tuyệt vời , tôi bắt đầu trở thích việc trêu trọc này rồi ...