Nó làm cái cây kỳ lạ , thân nó rỗng và có một bậc thang , tôi đi xuống và đã đi được một đoạn , một đoạn rất dài , cũng đúng cái cây cao thế cơ mà . Dừng lại , tôi đã đủ mệt để bước đi , quá đói khát để tỉnh táo và quá sợ hãi để bình tĩnh , ngay từ đầu , tôi đã quá bất an , cảm tức giận và thất vọng bản thân , cảm kinh tởm bởi sự vô cảm trước một bi kịch quá lớn , nó xảy ra quá nhanh , tôi không thể hiểu được và khi nhìn xuống dưới kia , tôi cảm thấy một chút hi vọng cũng chẳng còn .
"Arthur , nếu mày còn ở đó ta cá chắc rằng kể cả khi chỉ còn là một kí ức thì mày vẫn sẽ nhớ nơi đây , vẫn nhớ đến ngôi nhà nơi hơi ấm tràn đầy nhỉ ? "
"Chẳng thể hiểu nổi , tại sao hạnh phúc giờ lại trở thành nền móng của khổ đau "
Tại sao chứ ? Tại sao nó lại xảy ra ? Tại sao ta lại ở đây và khóc thương cho một nỗi đau đã không còn .
Tôi đã nằm đó rất lâu , điều này khiến tôi chìm sâu vào hôn mê , cảm giác thật kì lạ và khó chịu . Tỉnh lại một lần nữa , tôi đã cảm thấy ổn hơn , cảm giác lần này thật chống rỗng , tôi mặc điều này , vẫn nằm ở đó , nhìn quần áo trên cơ thể , chúng vẫn ở đó , vẫn là bộ váy dài đó , vẫn cái mũ phù thủy , vẫn bộ áo thủy phủ và áo choàng , giờ cũng chỉ phần nào bám víu tôi , phần nào tỉnh táo lại , tôi cảm thấy lúc đó thật buồn cười mà lại thấy lại khó chịu . Thở dài , có lẽ sự tiếc thương lúc này thật vô nghĩa , cảm thấy không gian thật chống chải , dùng phép thuật tạo ra chút nước và đường , trộn lại và uống , tạm thời lấy lại tỉnh táo , tôi tự nhủ quãng đường dài đến mức khiến một ma pháp sư sắp tốt nghiệp kiệt sức là một con đường quá dài rồi , một ma pháp sư bình thường có lượng pháp lực lớn gấp đôi một người đàn ông trưởng thành , điều này đồng nghĩa thể lực của họ thể hiện tương tự ví dụ trên , có thể nói quãng đường này đã dài hơn 16 km , điều này thật kỳ lạ , tâm chí tôi chống rỗng , một lần nữa tiếp tục bước đi .
Cuối cùng , điểm cuổi cùng của hành trình , nơi có một cánh cửa , lần này tôi tỉnh táo và bĩnh hơn nhiều , nhìn vào cánh cửa nắm lấy tay cầm vào vặn , không ngoài dự đoán nó vẫn nằm trong một phần hố , lúc này phía trước là một chặng đường ngắn , từ dười này nhìn lên những ngôi nhà trên kia , hít thở sử dụng phép thuật , một bước nhảy , tôi bay ra khỏi miệng hố , nhìn những kiến trúc kỳ lạ tôi tò mò chạm vào , kết cấu này sờ vào giống như , có những mảng sơn bong tróc lộ ra một màu sám sịt , quay lại nhìn cái cây to lớn đó , tôi bỏ đi , đi qua một con hẻm , ra ngoài , nơi đây những ánh sáng chiếu rọi cả con đường , cảm thấy thật khó hiểu , đường phố lúc nào cũng tấp lập những phương tiện , những cỗ máy kỳ lạ , tôi đi trên vỉa hè , tâm trạng lúc này thật khó chịu , cứ thế tôi đi mãi , thấy những con người ăn mặc khác lạ , họ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên rồi lấy một vật chỉ vào hướng tôi , tôi lờ họ , rồi ngồi vào một cái ghế dài gần đó , rồi một lúc một họ cũng rời đi , đã có nhiều người như họ làm điều tương tự rồi bỏ đi , tôi lúc này cảm thấy khó hiểu , cho đến khi hai người đàn ông cao lớn với một bộ đồng phục giống nhau đến và hỏi .
"Này nhóc , cô là ai "