®
- Công chúa? Người đang ở đâu. Công chúa.
- Này, khu vực đó ta đã kiểm tra rồi, mau nhanh chóng tiến về phía trước đi, rất có thể công chúa đã đi theo về con đường mòn kia rồi.
- Rõ.
Một nhóm người được trang bị đầy đủ đến tận răng, không biết dáng người thật của họ khi không mặc bộ giáp kia là bao nhiêu thước nhưng khi nhìn vào từ bên ngoài thì sức ép từ ngoại hình mà những người mặc giáp kia đem lại vô cùng nặng nề.
Một bộ giáp được bao phủ từ đầu đến chân và che mặt, nó có một màu vàng trắng cùng một vài kí hiệu gì đó ở cổ giáp, nguyên một bộ giáp phải cao tầm 2m và nó chỉ chừa ra vài chỗ khớp chân tay và vài những cái rãnh nhỏ để có thể nhìn và thở thôi.
Mỗi người như vậy đều mang theo cho mình một thanh kiếm dài được đeo ở bên hông, nhưng khi quan sát cách bọn họ hành xử khi không biết an nguy của công chúa thì vô cùng chậm chạp.
Đáng lẽ, họ nên dùng những thanh kiếm của mình để chặt bớt đi những cái cây to trướng mắt để có thể nhanh chóng năng cao tốc độ tìm kiếm, hoặc động tĩnh đó cũng có thể làm cho công chúa chú ý mà tự lộ diện. Thay vì đó, họ chỉ đi qua những bụi cỏ và vài tiếng sột soạt được tạo ra, họ kêu gọi trong vô vọng trong khi có rất nhiều người đang làm một điều tương tự.
- Phát hiện có những sự hiện diện khả nghi đang tiến về hướng này, mau nhanh chóng tập hợp đội hình, có thể là lũ ma thú lang thang.
Một giọng nói lớn phát ra từ bên kia con đường mòn, rất nhanh chóng những kị sĩ giáp vàng như đã được huấn luyện mà đã tập trung lại tạo thành một đội hình xoay tròn. Có lẽ đây là những điều thường thấy so với những người vệ sĩ, họ trật tự bao quanh và chừa lại một khoảng trống ở chính giữa, có lẽ đấy sẽ là không gian cho một người có thể an toàn để nhóm người hộ tống.
Họ đồng thời rút kiếm và chỉa ra thành nhiều hướng khác nhau phía trước mắt mình, bọn họ đang cảnh giác sẽ có những ma thú khác phục kích từ mọi phía.
Hình bóng của sự hiện diện kia dần lộ rõ hơn ở phía đường chân trời, có vẻ vậy, vì con đường mòn này vẫn có một độ dóc nhất định cho nên những người đang đứng từ tít dưới dóc sẽ nhìn thấy cuối con đường đã nối với bầu trời.
Ánh sáng chiều tà đã chiếu rọi làm cho sự hiện diện kia càng thêm khó nhận diện.
Càng tiến về gần hơn thì nhóm kị sĩ càng cảnh giác hơn, có lẽ họ đang đợi kẻ địch rơi vào một tầm ngấm nhất định sau đó mới triển khai tấn công.
- Đó...là....
Một trong những kị sĩ lên tiếng với giọng điệu ngờ vực, nhanh chóng những kị sĩ còn lại cũng nhìn về hướng con đường và đang có hai dáng người đã xuất hiện rõ ràng trước mắt họ.
Điểm bổi bật là một bộ váy sang trọng đã bị vấy bẩn bởi bụi bẩn và máu tanh, kèm theo đó là một mái tóc hồng trong rất nổi bật.
- Có kẻ đã bắt cóc công chúa làm con tin, nhanh chóng triển khai kế hoạch giải cứu công chúa và tiêu diệt kẻ bắt cóc.
- Rõ.
Cả nhóm kị sĩ đồng thanh vang lên cùng với ý chí quyết tâm, không biết ánh sáng hão huyền của hoàng hôn làm họ hoa mắt hay gì nhưng khi nhìn về hướng hai người kia thì chả có gì để có thể hình dung được đó là một kẻ bắt cóc và con tin cả.
Bên cạnh cô gái cùng một mái tóc hồng xinh xảo thì là một cậu trai đang đưa hai tay ra sau gáy và bước đi trông rất tự tại.
Ngay lập tức, nhóm kị sĩ đã cùng lập ra một đội hình tấn công hình chữ "V" và thẳng tiến về phía hai người.
Ở bên phía Kaiin và Erana.
- Tôi không ngờ là bọn người đó lại chậm chạp đến như vậy luôn đó, tôi cứ nghĩ là họ đã vào sâu và đang thám thính điều tra về những xác chết rồi chứ, nhưng theo tình hình này thì hình như họ chưa đến đây thì phải.
- Tôi rất xin lỗi về khả năng làm việc yếu kém của thuộc hạ.
- Nhóm kị sĩ này là Kị Sĩ Hoàng Gia trực thuộc của cô nhỉ? Nếu so về khả năng cùng tiến độ làm việc thì tôi lại thấy nhóm cận vệ kia xuất sắc hơn nhiều.
- Hả?
- À không có gì, tôi chỉ nói chuyện một mình thôi, đừng quan tâm.
Hai người đã vừa bước qua khỏi những cái xác bị cắt thái của lũ cướp mà nói lên nghi vấn, Kaiin có vẻ rất thất vọng về tiến độ làm việc của bọn người này, ban đầu cậu đưa ra đề nghị đi cùng Erana một phần là nếu có bị phát hiện thì có thể biện hộ cậu là một mạo hiểm giả tập sự đang trinh thám ở khu vực này mà qua mặt đám kị sĩ, đồng thời những lời nói giúp của Erana cũng góp phần rất quan trọng, phần còn lại là muốn tiễn đưa công chúa Erana nhưng không ngờ lại phải đi xa đến như thế này, hoàng hôn đã bắt đầu buông thả nhường chỗ cho mặt trăng rồi nhưng đám kị sĩ kia vẫn hành động chậm chạp như vậy.
- Tấn côngggggg.
- Tiêu diệt tặc đồ giải cứu công chúa.
- Tấn côngggggg.
Một đám người phía trước hét to lên và lao nhanh về hướng hai người.
- Cái gì? Đó là những kị sĩ hoàng gia.. nhưng sao bọn họ lại kích động đến vậy--
- Cái quái gì vậy, chói mắt quá.
Erana người thầm vui mừng vì cuối cùng cũng có thể hồi cung, còn Kaiin, người đang rất khổ sở để dùng tay che mắt lại vì độ chói lóa từ những bộ áo giáp phản chiếu cùng ánh hoàng hôn.
Vì đang che mắt và cúi mặt cho nên Kaiin đã không hề hay biết có một thanh kiếm to lớn đang đâm thẳng vào đầu cậu.
- Dừng lại!
Erana dũng cảm phóng ra trước người cậu và dang tay nhầm ngăn cản lại thanh kiếm.
- Công...công chúa, người làm gì vậy ạ?
- Chết tiệt, công chúa đã bị tên khốn này điều khiển rồi.
- Đúng vậy, mau nhìn đi, có vẻ công chúa đang cố gắng phản kháng sự điều khiển của hắn cho nên hắn đang phải ôm đầu trong đau đớn kìa.
- Công chúa, xin người hãy cô gắng thoát khỏi sự điều khiển của tên tặc đồ này.
Thanh kiếm đã dừng sát nút giữa trán của Erana, nếu chỉ nhanh thêm một chút nữa thì chắc cô nàng đã bị xiêng thủng qua não rồi.
- Mấy người đang nói cái gì vậy, ta là Công chúa của các người đây~~.
Erana khuôn mặt nức nở nước mắt mà lên tiếng, bộ dạng yếu đuối đáng yêu của cô nàng đã nhanh chóng làm những tên kị sĩ kia ngây người và đã nhận ra công chúa trước mắt mình không hề bị điều khiển.
Nếu bị chi phối hoặc điều khiển thì chỉ có thể khiến hành động của nạn nhân theo ý người điều khiển chứ cảm xúc thì không thể lay động đến. Và những kị sĩ này rất thường ở bên cạnh Erana để bảo vệ cô nàng cho nên họ rất biết rõ công chúa Erana dịu dàng và đáng yêu đến nhường nào.
- Tôi thành thật xin lỗi vì đã chỉa kiếm vào công chúa. Xin hãy ban cho tôi cái chết để có thể đền tội.
Vừa nói người vừa vung kiếm ngay lập tức đưa kiếm lên cận kề cổ của mình, những người khác cũng nhanh chóng làm theo và Erana lại một lần nữa lên tiếng ngăn cản. Họ cũng ủ rũ buồn bã vì mình không được chết nhưng những lời khen và lời cảm ơn đã lo lắng cho cô đầy dịu dàng của Erana đã làm cho đám kị sĩ xao xuyến yêu đời lạ thường. Thân danh kị sĩ hoàng gia nhưng tiến độ giải cứu công chúa lại chậm chạp như thế này thì chỉ có thể là do sự nối lổng thường ngày của Erana dành cho họ mà thôi.
- Công chúa, người vẫn ổn chứ ạ.
- Trang phục của người dường như đang dính máu, người có phải đã bị thương không ạ, thần có biết sơ qua về phép chữa trị Đặc Cấp, thần có thể chữa trị cho ngài ngay bây giờ.
- Chúng ta phải nhanh chóng hồi cung thôi thưa công chúa, Đức Vua đang rất lo lắng cho người đấy ạ.
- Ta biết rồi.
Erana lên tiếng sau khi nghe đến phụ thân đang rất lo lắng cho mình, cô nhìn sang Kaiin người đang quằn quại vì xung quanh cậu ta hiện giờ như là một cái mỏ hàn vậy, chói lóa khắp nơi làm cho cậu không thể mở mắt được nữa.
- Kaiin, cậu ổn chứ?
- Tất nhiên là không rồi, cô có thể cho tôi biết phía trước có phải là ánh sáng từ thiên đường hay không vậy, nhưng tôi có cảm giác như là mình đang bị tra tấn.
Erana nghe vậy cũng chỉ cười khổ một tiếng rồi quay sang ra lệnh với những kị sĩ.
- Các ngươi mau chóng chuẩn bị vòng tròn dịch chuyển, ta phải nhanh chóng diện kiến Đức Vua để thông báo về chuyến viếng thăm lần này.
- Rõ.
Những kị sĩ lập tức nhận lệnh và vội vàng chuẩn bị những đạo cụ vẫn thiết cho ma pháp dịch chuyển.
Khi bọn họ rời đi thì sự sáng chói cũng không còn nữa, Kaiin từ từ mở mắt trong cơn khủng hoảng.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Không có gì đâu, rất tiếc khi phải nói điều này... chúng ta đành từ biệt tại đây thôi.
Lời nói của Erana như kiểu là một cặp đôi quyết định sẽ rời xa nhau vậy.
Kaiin hững hờ nhìn vào Erana.
- Vậy à? Lần sau nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
- Cảm xúc của anh quá nhạt so với một cuộc từ biệt đấy.
- Hể, nhưng tôi không cảm thấy bất kì cảm xúc nào khác sẽ dâng trào cả, xin lỗi nhé.
- Anh biết chứ, công việc cùng thân phận của tôi chắc chắn cơ hội chúng ta có thể gặp lại là vô cùng thấp bé, dường như là không còn cơ hội nữa. Anh nên hụt hẫng hơn về điều này đi chứ.
Erana đang nói như thể đang trêu đùa Kaiin vậy, dẫu nhiên, cậu cũng vẫn giữ vững lập trường là cậu không hề có bất cứ một cảm giác nào khác ngoài sự nhạt nhẽo khi đứng trước Erana.
- Hihi, anh ác quá đấy. Cũng đã đến lúc rồi, tạm biệt nhé, Kaiin.
- Ừm. "FareWell".
- Fe...weo?
- À không, nó là một từ ngữ ở quê tôi thường dùng để nói lời tạm biệt thôi.
- Hihi anh đúng là vui tính thật đấy, thế nhé, tạm biệt.
Erana đi đến chỗ vòng tròn dịch chuyển đã được chuẩn bị bởi đám kị sĩ cùng gương mặt vui cười.
- Xin công chúa thứ lỗi, vì quá gấp gáp cho nên chúng thần đã sai sót một phần nhỏ của ma pháp dịch chuyển...
- Hưm.. không sao, có lẽ các ngươi đã chuẩn bị từ ở Vương quốc trước khi đến đây nhỉ? Nếu là có sai sót trong khi quá gấp gáp thì cũng có thể chấp nhận được.
- Vâng ạ, công chúa anh minh.
- Thế? Chúng ta sẽ dịch chuyển tới nơi nào? Có cách xa thủ đô quá không?
- Chúng ta sẽ dịch chuyển đến ngoài cổng cửa khẩu của Vương quốc ạ, nhưng xin ngài an tâm, đã có xe ngựa đợi ở đó sẵn rồi, và chỉ cần khoảng 1 giờ thì chúng ta đã có thể về thủ đô rồi ạ.
- Thế à? Chúng ta sẽ đi qua nhiều trụ dịch chuyển khác nữa đúng không?
- Vâng.
Erana hài lòng với kết quả và nhóm kị sĩ cũng nhanh chóng khởi động ma pháp dịch chuyển.
Trước khi vòng tròn dịch chuyển đưa nhóm người gồm công chúa Erana đi thì cô đã nhìn về phía Kaiin, cùng khuôn mặt tươi cười cô vẩy tay tạm biệt Kaiin lần cuối rồi biến mất một cách nhanh chóng.
- Khi đứng bên cạnh cô thì tôi cũng không biết được đâu mới thật sự là cô nữa, nên nói thế nào nhỉ? Giả tạo chăng? Không biết do tôi tưởng tượng hay rằng điều đó là sự thật nhưng tôi luôn cảm thấy như là tôi đang nói chuyện với hai người khác nhau trong cùng một cơ thể vậy.
Nói xong câu Kaiin quay gót đi về hướng ngôi làng, khi đi qua một thân cây to lớn dọc ven đường.
- Ông đã ở đó à? Denpan?
Cậu dừng lại tại đó một chút rồi cũng bắt đầu đi tiếp, như đã bị phát hiện, người đàn ông đang núp đằng sau thân cây chầm chậm bước ra.
- Cậu đã nhận ra tôi từ khi nào vậy?
- Ừm, khi nào nhỉ?
- Mà, thôi bỏ đi. Cô công chúa kia về lại Vương Quốc rồi à?
- Chắc vậy.
Denpan theo sau Kaiin có vẻ cùng hướng về làng, dọc đường ông ta luôn xin lỗi về khả năng yếu kém của bản thân, nhưng Kaiin cũng chả để ý gì nhiều mà phớt lờ tất cả.
- À mà "thứ đó" có hoạt động tốt không vậy?
- "Thứ đó"? Ý cậu là "Thứ đó" à? Tất nhiên rồi, quá tốt là đằng khác. Chúng tôi có thể sống yên bình đến tận bây giờ thì đã là minh chứng cụ thể nhất rồi đấy.
- Hmmm, đúng là vậy nhỉ.
Denpan có vẻ hứng khởi khi mà Kaiin vừa nhắc về "thứ đó".
- Có vẻ như Mia và "thứ đó" rất thân với nhau, dường như con bé giành phần lớn thời gian trong ngày để cùng nhau ở đó.
- Oh, vậy là ông cũng có thể an tâm vì cô ấy cũng đã có một cận vệ mạnh mẽ bên mình rồi.
- Đúng là vậy thật. Mà cậu không muốn đi gặp con bé à? Ý tôi là Mia ấy.
- Tại sao?
- Hửm? Thường ngày con bé hay nhắc đến tên của cậu, cho nên tôi có thể hiểu được Mia muốn gặp cậu đến nhường nào. Lúc trước thì cậu đã bỏ đi quá đột ngột cho nên con bé đã rất giận dỗi vì chưa thể nói lời chia tay đàng hoàng đấy.
Kaiin khựng lại, Denpan cũng bất ngờ mà dừng lại theo đó, cậu xoay đầu lại với vẻ điềm tỉnh đến khỏ tả.
- Hiểu rồi, tôi cũng nên đi gặp "thứ đó" để hỏi về một số chuyện gần đây nữa nhỉ?
________________________________________