Mia lúc trước rất cứng đầu và ngang bướng, nhưng từ khi trải qua một cơn khủng hoảng bởi vụ ma thú tấn công thì cô nàng cũng đã trường thành hơn trong cơn hoạn nạn. Từ lúc đó cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc mình có xứng đáng để sống trong một nơi nguy hiểm như thế này không? Mọi người trong làng đều chỉ mong mỏi một ngày sống bình yên không bị quấy nhiễu bởi bọn ma thú và lũ cướp chứ họ không hề có ý định sẽ mạnh lên và tiêu diệt bọn chúng. Thay vì lo nghĩ sống ngày qua ngày tại sao họ lại không chấm dứt cái mối lo âu ấy để có thể thoải mái hơn mà tiếp tục sống. Mia đã suy nghĩ rất nhiều về những điểm vô lí mà con người tạo ra, tất nhiên, việc đứng dậy và chiến đầu với lũ ma thú là không hề dễ dàng so với những con người quen với nghề làm nông và mong muốn hòa bình như thế này. Nhưng ít nhất, hãy làm một điều gì đó, một hành động hay một lời nói nào đó, nhưng trong trường hợp này thì lời nói đã hoàn toàn vô nghĩa cho nên, hãy hành động đi, hãy chứng minh cho tất cả bọn chúng thấy rằng mình không hề dễ dàng bị bắt nạt.
Với một ý chí quyết tâm, Mia bắt đầu hạ lòng tự trọng của mình xuống và bắt đầu học cách sử dụng ma pháp từ Meru. Thỉnh thoảng trong lúc canh gác, cả hai người đều trao nhau những thông tin hữu ích cho đối phương, Meru thì liên tục gặng hỏi về cách để làm người khác tin tưởng và vui vẻ vì mình, ban đầu Mia cũng tỏ ra khó hiểu khi một người trầm tính như Meru lại muốn biết về những điều đó, nhưng cô cũng nhanh chóng bỏ qua tiểu tiết. Mia không biết phải hỏi về những gì, ma pháp thì cô đã thành thạo được hai hệ Thủy Hệ Cao Cấp và Hỏa Hệ Trung Cấp, tuy rằng cấp bậc không cao lắm nhưng nó cũng đủ để chứng minh Mia quyết tâm đến nhường nào khi trong một khoảng thời gian ngắn mà cô đã thành công đến như vậy.
Vào một hôm thì Meru phun ra một câu làm cho Mia cảm thấy rất hứng thú. Theo đó, Meru nói rằng mình có một người bạn ở Vương Quốc Panasai và người bạn ấy đã kể lại những gì có trong vương quốc, kể cả những thông tin mật của Vương quốc, thật thú vị khi nghe về những điều này, Mia nhanh chóng nài nỉ Meru kể và chỉ dạy mình tất cả mọi thứ mà cô biết về Vương quốc Panasai, Mia đã không nghi ngờ về việc một thực thể bí ẩn như Meru lại có bạn, cô đã khước từ sự nghi ngờ ấy mà nhanh chóng bám víu lấy những thông tin hữu ích.
Cuộc trò chuyện hay nói đúng hơn là cuộc chất vấn mà Mia dành cho bố mình, Denpan. Vẫn đang diễn ra và đang trên đà sụp đổ đến từ Denpan.
Cô vô cùng bất mãn với những gì mà bố cô đã làm. Có lẻ nhiều người sẽ tuyệt đối tin tưởng vào Erana khi cô nàng chả có tí gì gọi là lừa dối trong lúc bàn luận cả, cô ấy đã đồng lòng, cảm động trước câu chuyện của Denpan, không lí nào lại phải nghi ngờ một người như vây. Nhưng có lẻ Mia không công nhận điều đó, cô thật sự kiên quyết mình phải nghi ngờ Erana, đơn giản vì cô ta không đáng tin. Một việc làm đúng đắn nhưng Denpan đã bỏ qua cái giá của sự tin tưởng đến từ một phía ấy. Một cảm giác gì đó rất khó chịu bao quanh cuộc nói chuyện.
Nhớ lại những gì mà Erana đã nhắc nhở trước khi đi, " Hãy bình tỉnh và đưa ra một quyết định có lợi cho dân làng". Ông ôm đầu trong sự gục ngã, xấu hổ vì hết lần này đến lần khác ông đều bị chỉ trích, cái danh trưởng làng cũng bắt đầu lung lay. Chắc chắn rồi, Denpan chỉ đang tự suy diễn những hình ảnh tiêu cực đối với bản thân mà thôi.
- Đúng vậy, đúng như những gì con nói, ta không nên được bầu cử làm trưởng làng thì đúng hơn, nếu một người nào đó thông minh và bản lĩnh hơn ta thì đã có thể gánh vác và đưa dân làng đến một cuộc sống tốt hơn rồi.
- Bố còn tính lảm nhảm máy lời đó đến khi nào nữa hả?
Mia đưa hai tay bắt chéo ở ngực cùng gương mặt nhăn nhó, bất mãn chèn thêm chán ghét từ Mia khi Denpan lại biểu lộ sự yếu đuối của mình một lần nữa. Đơn giản thì ai cũng sẽ nổi giận như Mia mà thôi. Nếu nắm giữ một trách quyền cao nào đó và khi phạm phải một lỗi lầm không đáng có thì nên cố gắng hơn và khắc phục từ đó. Việc từ chối trách nhiệm như Denpan là vô cùng hèn nhát và yếu đuối.
- Kaiin!
- Có mặt.
Nhận thấy tình hình không đúng, Kaiin đã cố gắng nhè nhẹ đi ra khỏi ghế một cách thầm lặng để không ai có thể nhận thấy. Meru thì đã biến mất từ lúc nào, có lẽ là đã trở lại vào trong bóng của Kaiin để tránh đạn từ Mia. Khi đang đi đến gần cửa ra vào thì một tiếng gọi cất lên làm cậu phải giật đứng hình.
- Cậu còn tính đi đâu vào giờ này nữa vậy?
Lời nói cùng khuôn mặt tâm tối khi Mia nhìn sang, Kaiin run rẩy toàn thân khi phải đứng trước sự trấn áp của thứ khủng khiếp kia. Nãy giờ cô không hề bỏ qua sự hiện diện cốt lõi của vấn đề này, mà là cô muốn cậu ta sẽ làm gì tiếp theo để nhận trách nhiệm, nhưng khi thấy cậu ta cố gắng trốn thoát thì Mia cũng không quan tâm nữa, cô gọi cậu ta lại với giọng lạnh lùng.
- k-không... tôi tính đi dạo hóng gió chút ấy mà..haha, có vẻ nếu tôi còn ở lại đây thì sẽ gây cản trở đến gia đình mình, cho nên tôi nên phấn lẹ đi thì tốt hơn.
Nói xong cậu nhanh tay mở cửa để "vượt ngục" nhưng điều đó đã bị ngăn cản bởi một thứ sức mạnh đang được phóng đến.
- Oái--
Kaiin bật văng lại vào trong vì ma pháp hệ thủy kia của Mia, cô nàng đã kiềm chế nó đủ để ngăn Kaiin bỏ chạy chứ nếu dùng toàn lức thì có khi căn nhà này cũng sập hoàn toàn.
- Muốn chạy đi đâu hả? Cậu là người đã tùy tiên dẫn cô công chúa bé nhỏ kia vào làng nhỉ? Cậu biết mình đã làm gì không hả? Kaiin yêu dấu?
- Aha..ahaha, tối biết tôi biết, chẳng qua đó chỉ là một tai nạn thôi, đúng vậy một tai nạn.
- Đúng rồi nhỉ? Đó chỉ là một tai nạn thôi, Kaiin của chúng ta luôn vậy mà, luôn là một người tốt biết giúp đỡ mọi người xung quanh.
- Đúng đúng, Mia xinh đẹp nói chỉ có phải.
Mia nở nụ cười "hiền từ" cùng gương mặt cũng hết sức "hiền từ", cô nhìn về Kaiin đang lê lếch lùi ra sau muốn tránh đi cô nàng, Mia bẽ cách khớp ngón tay kêu răng rắc như đang muốn làm một việc gì đó.
- Hihi, cảm ơn vì đã khen, phần thưởng của cậu sẽ rất đặc biệt đấy, hãy đoán nhận nó bằng một sự vui vẻ nhé.
- Kh-không cần đâu, Mia-----
- Pháo Kích.
"Đùng"
- Oáiiiiiii
- Thủy thần.
"Phào"
- D-dưn----
- Cầu lửa.
"Đùng"
- Mia-----
- Thủy trụ.
"uỳnh"
- Đ-đừng..Mia.. xin cô đa-----
"Đùng" "đùng" "Uỳnh"..........
Mia liên tục hét lên những chiêu thức mình thi chuyển, thật dã man làm sao và cũng thật trâu bò làm sao khi mà Kaiin có thể hứng nhận toàn bộ đòn tấn công nhưng vẫn có thể nói được.
Cô vừa tung chiêu khuôn mặt còn nở ra một nụ cười ma quái, có lẻ, Kaiin sẽ là một mục tiêu tốt nhất để Mia có thể truất hết toàn bộ sự khó chịu dồn nén trong lòng cô.
Một góc trong căn nhà đang là chiến trường của Mia, nói đúng hơn là Mia đang tra tấn Kaiin, nhưng cũng thật kì diệu khi tàn dư từ những đòn ma pháp của cô nàng lại không hề ảnh hưởng đến khu vực bàn ăn mà Mare cùng Denpan đang ngồi. Những tiếng động dồn vang liên tục nhưng Mare vẫn đang ung dung thưởng thức một li trà trên tay, có vẻ Mare không lên tiếng ngăn cản cũng là vì cô đã nghĩ Kaiin hoàn toàn có lỗi trong vụ này cho nên phải nhận "một chút" hình phạt. Denpan vẫn ở đó, ông ta vẫn đang ôm đầu chìm vào những suy nghĩ tuyệt vọng của bản thân.
- Nào nào nào, cảm thấy "món quà" này thế nào hả? Kaiin?
- D-dừng----
"Uỳnh"
- Ặc---
- Chưa xong đâu, sao cậu có thể ngủm sớm như vậy chứ? Cậu mạnh lắm mà, mau thể hiện ra cho tôi xem đi nào.
"Phào" "Đùng" "Đùng"...............
®
Đánh đấm(thật ra là tra tấn) truất hết cơn bực bội trong lòng xong thì Mia cũng quay lại ngồi vào ghế, Kaiin vẫn nằm đó, trong một góc tường, thân thể tàn tạ cùng gương mặt đã bị hành hung đến mức không thể nhận dạng được nữa.
- Còn nằm đó à? Mau lại đây.
- V..vâng.
Mia lớn giọng mệnh lệnh cho Kaiin, không biết cô ấy đang tính làm gì tiếp theo, rõ ràng nếu muốn tiếp tục bàn về chuyện của Vương Quốc thì không hẳn là cần thiết đến sự có mặt có Kaiin, bởi vì tên này chả bao giờ có thái độ hay bất cứ một ý kiến nào ra hồn cả, có lẽ vì Kaiin là kẻ chủ mưu cho nên Mia mới muốn sự có mặt của Kaiin để đối chiếu sự thật.
Tàn tạ lê lếch thân thể khó khăn đến chỗ ngồi, cậu nằm ừ ra bàn trong vẻ rất mệt mỏi.
- Nếu không muốn bị đánh thì đừng có làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, được không hả?
- Vâng.
Cậu thở dài trả lời trong khi vẫn đang nằm ừ trên bàn.
- Thôi, ta tiếp tục bàn về đối sách trước mắt nào.
Mia lên tiếng như là một người chủ trì cuộc họp quan trọng, Denpan vẫn u sầu và Mare thì vẫn điềm tỉnh như vậy.
- Hiện tại chúng ta cũng không biết lũ người của Vương quốc đang lên tính kế gì để tấn công chúng ta, điều chúng ta nên làm là bắt đầu xây dựng hệ thống phòng thủ bằng nhiều loại bẫy hố.
- Ý con là... chúng ta dựa vào địa hình sân nhà nhờ vào khu rừng mà tùy cơ ứng biến ư?
- Đúng vậy ạ.
Mare cất giọng như thể muốn xác nhận những gì mà Mia muốn thực hiện để bảo vệ làng khỏi cuộc tấn công của vương quốc, phải nói là hai mẹ con này vô cùng hiểu ý và rất hợp nhau trong mảng suy luận tìm cách đối phó với vấn đề trước mắt.
- Tuy vậy nhưng mà chúng ta cũng không biết có kịp thời gian để tạo ra những chiếc hố lớn mà không bị phát hiện hay không nữa.
- Chúng ta còn phải dè chừng những pháp sư của Vương quốc vì bọn chúng có thể phát hiện ra những cạm bẫy trước mắt.
- Dù sao thì loại bẫy hố này cũng chỉ có thể cầm chân hoặc gây ra một vài thương tích nhỏ, chúng ta có nên tập hợp mọi người cùng nhau bàn chiến thuật không? Mia?
- Con cũng nghĩ vậy, dẫu sao thì chúng ta cũng nên kể hết toàn bộ sự việc cho dân làng-----
- Không cần đâu, chắc chắn Vương quốc Panasai sẽ không động đến dù chỉ là một ngọn lúa của nơi này đâu.
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời nói của Mia, cô nhanh chóng chuyển đổi tâm thế suy tư sang biểu cảm bất ngờ hướng về phía giọng nói phát ra.
- Cậu nói vậy là sao? Bộ cậu có kế sách gì à? Nếu có thì hãy mau nói đi, chúng ta không còn thời gian nữa đâu.
- Kế sách? Không phải tôi đã thực hiện nó thành công trót lọt rồi hay sao?
- Cậu đang nói cái quái gì vậy? Tôi thật sự không thể hiểu ý cậu muốn nói ở đây là gì.
- Đơn giản mà. Ý tôi là kể từ nay về sau Vương quốc Panasai sẽ không bao giờ đụng đến nơi đây dù chỉ một lần.
- Hả?
Kaiin, người đã bật lưng dậy, một luồng bóng tối quen thuộc bao trùm lấy cơ thể cậu và rất nhanh chóng toàn bộ vết thương trên người đã được chữa lành.
- Cậu nói cậu đã thực hiện kế sách thành công là có ý gì?
Mare ngờ vực lên tiếng, cô đã không còn dáng vẻ điềm tỉnh nữa mà là một sự mong đợi rất rõ ràng tỏa ra từ biểu cảm của cô.
- Haha, nên nói thế nào nhỉ, tôi có nên kể lại toàn bộ kế hoạch của tôi hay không?
- Cậu đừng có mà đùa giỡn nữa, bây giờ không phải là lúc đó.
Mia đập tay mạnh xuống bàn biểu ý khó chịu trước thái độ của Kaiin, cô cũng đang rất khó hiểu về những gì mà Kaiin đã nói vừa nãy. Thành công là thành công từ lúc nào và chỗ nào vậy? Không ai có thể nhận thấy cậu ta đã ra tay từ lúc nào và từ bao giờ, bằng cách thức gì thì cũng mù tịt luôn.
- Rồi rồi, có thể mọi người không tin tôi nhưng tôi có thể đảm bảo là kế hoạch của tôi đã thành công mĩ mãn.
Mia đang định tung ra thêm một vài ma pháp nữa về phía Kaiin nhưng đã bị Mare cản lại.
- Cậu có thể nói rõ hơn không? Rốt cuộc thì kế hoạch của cậu là gì?
Kaiin nghe vậy mà cũng từ tốn kể hết mọi chuyện. (Tuy có chút ép buộc)
- Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? À mà cũng được thôi, tôi sẽ thuật hết toàn bộ mọi chuyện.
Khập giọng, không phải là sự tự tin mà là một giọng nói trầm ấm.
- Đầu tiên, tôi quyết định cứu sống Erana và đưa cô ta về làng một cách tự nhiên nhất.
- Hả? Chẳng phải là do điều đó mới có thể gây ra bao nhiêu rắc rối như hiện tại à?
Mia tiếp tục khó chịu, cô cũng đang trông ngống xem Kaiin sẽ giải thích như thế nào và có vẻ điều đó đã làm cô nàng thất vọng.
- Tôi biết chứ, tôi đã biết Erana là đệ nhất công chúa của Vương Quốc Panasai thông qua sợi dây chuyền chứng minh thân phận của cô ta.
- Vậy cậu đã biết toàn bộ về cô ta nhưng vẫn đưa cô ta về làng? Bộ cậu bị điên rồi à?
- Mia, im lặng.
Mare trầm giọng lên tiếng kiềm hãm cơn tức giận của Mia, hôm nay cô nàng thật sự rất khó ở khi mà cô liên tục nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu rất hiếm thấy ở cô nàng.
- Cậu có thể tiếp tục.
- Vì tôi biết cô ta là Đệ nhất công chúa cho nên tôi mới quyết định đưa cô ta về làng, điều nói ra thật sự mâu thuẫn nhưng đây là một điều cần thiết.
- Hả?
Mia tiếp tục ngờ vực về những gì Kaiin nói.
- Bình tĩnh lại đi, Mia, cô không cần phải khó chịu với tôi như vậy đâu.
- ....
- Tiếp theo, tôi dẫn cô ấy đến nhà trưởng làng và trên đường đi tôi đã cho cô ấy thấy sự khác nhau về cách đối xử của dân làng đối với tôi và cô ấy. Chắc chắn, Erana lúc đó sẽ nghĩ ngay về việc "tại sao mọi người lại đối xử và nhìn mình bằng một ánh mắt như vậy, chẳng lẻ là do mình quá nổi bật ư? Hay còn do một nguyên nhân nào đó?".
- Nói cứ như cậu đi trong bụng đi cô ấy luôn rồi vậy..
- Không sai, tôi biết cô ấy sẽ nghĩ gì vào lúc đó và tôi tiếp tục tiến đến bước tiếp theo. Tôi đưa cô ấy đến gặp Denpan và tôi đã chi phối cảm xúc của Denpan bằng cách xác nhận thân phận của Erana là công chúa. Và đúng như tôi nghĩ, ông ta đã nhảy hẩng lên sau khi nghe điều đó, và những thì thầm to nhỏ của tôi và Denpan đã làm cho Erana chú ý.
Mare lắng nghe với sự hiểu ý và Mia đã bắt đầu im lặng và lắng nghe.
- Đúng như tôi nghĩ, cô ta sẽ tiến đến và đã đề nghị một cuộc nói chuyện. Không hẳn cô ta cảm thấy khó chịu khi bị moi móc sau lưng mà là cô ta muốn lấy thêm tình báo về ngôi làng này. Nên nói thế nào nhỉ? Có lẽ cảm xúc yếu đuối của Denpan đã giúp phần cho kế hoạch của tôi có thể thành công đúng như mong đợi.
Đến đây, Denpan cuối cùng cũng ngước mặt lên và nhìn vào Kaiin, hai người còn lại cũng vô cùng bất ngờ với những gì mình vừa nghe thấy, lần đầu nghe về việc sự yếu đuối có thể làm nên chuyện, nhưng Kaiin lại chẳng thèm để ý mà tiếp tục.
- Tất nhiên tới đây tôi đã nhường lại sân diễn cho Denpan và âm thầm quan sát Erana, và tiếp tục đúng như tôi nghĩ, Denpan sẽ cảm thấy yếu lòng trước công chúa mà thật lòng kể hết toàn bộ mọi chuyện trong sự bi thương, khi ông ta kể đến đoạn ngôi làng này có thể sống an toàn là nhờ vào tôi thì lúc đó, chắc chắn Erana sẽ chuyển toàn bộ sự chú ý lên tôi.
- Ý cậu là...
- Đúng vậy, ban đầu cô ta chẳng thèm quan tâm gì về những cuộc chia li sinh tử của dân làng đâu, điều duy nhất cô ta mong muốn là tại sao một ngôi làng có thề tồn tại trong một khu rừng đầy rẫy ma thú, cô ta muốn tìm thêm thông tin về thứ sức mạnh có thể kiềm hãm lũ ma thú và khi nghe đến toàn bộ việc đó đều nhờ tôi thì cô ta đã nhắm đến tôi và bỏ qua Denpan. Sự yếu đuối của Denpan cũng làm cho Erana cảm thấy ông không có chút nguy hiểm nào cho Vương Quốc nên đã lượt bỏ đi và con mồi của cô ấy kể từ lúc đó đã là tôi, hay nói đúng hơn là thứ sức mạnh mà tôi đang nắm giữ.
- Cái gì.?
Denpan bật dậy cùng sự kinh ngạc, Mia cùng Mare cũng không ngoại lệ khi nghe những gì mà Kaiin vừa nói.
- Nếu...nếu toàn bộ những gì cậu nói đều là sự thật thì tại sao cô ta không gặng hỏi cậu mà lại tiếp tục muốn đền bù cho làng?
Mia lên tiếng cùng sự nghi vấn của mình, Mare cũng gật gù chung biểu hiện. Cũng dễ hiểu khi hai người có cùng một thắc mắt. Nhưng những lời giải thích tiếp sau đây đã khiến hai người phải cứng họng.
- Hỏi hay lắm Mia. Việc cô ta không gặng hỏi tôi lúc đó là vì cô ta vẫn còn đang cảnh giác tôi và nếu cô ta hỏi ngay lập tức thì chắc chắn một người đơn giản như Denpan cũng sẽ hiểu ra vấn đề rằng cô ta chỉ luôn mong đợi mỗi một điều đó. Nếu như là những cô công chúa tốt bụng thì điều mà người đó quan tâm đầu tiên là sự bi thương mà những người dân làng xấu số đã nằm xuống và cô ta đang giả dạng thành hình mẫu công chúa lý tưởng đó. Nhưng trong lòng thì đã xác định "con mồi" của mình là gì rồi.
- Không thể nào, cậu đã dự đoán được toàn bộ nước đi của cô ta sao?
- Vì vậy mà cậu lại nói cảm xúc yếu đuối của chồng tôi góp phần rất quan trọng ư?
- Không sai, như những gì tôi đã nói, cô ta đã hóa trang thành một hình mẫu công chúa lí tưởng bằng việc thành tâm nhận lỗi và muốn bồi thường cho dân làng.
- Ý cậu là nếu chúng tôi có đưa ra bất kì điều kiện gì đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ đồng ý cho xuông miệng rồi sau khi về Vương Quốc sẽ bắt đầu huy động binh lính mà càn quét nơi này ư?
Denpan như thể đã bị lừa mà tức giận lên tiếng.
- Đúng vậy, việc cô ta hối thúc ông đưa ra điều kiện chỉ là lời nói xuông, điều này làm cho ông và cả làng chìm trong vui mừng mà bỏ qua cảnh giác, tiếp đó sẽ là một cuộc thanh trừng sẽ diễn ra nhưng tất cả mọi thứ đều đổ vở khi ông đã đưa ra một điều kiện hết sức thú vị.
Kaiin giải thích toàn bộ cho Denpan và ông ta cũng hờ hệch mà ngồi mạnh xuống lại ghế, Lare rót cho ông một tách trà và tiếp tục nghe tiếp kế về kế hoạch của Kaiin.
- Bản chất của cô ta cũng đã để lộ ra phần nào khi nói chuyện với tôi trên đường đi. Từ đó tôi đã cố lôi kéo hết toàn bộ sự chú ý của cô ta cũng như cả Vương Quốc Panasai về mình và họ sẽ bắt đầu coi tôi như một mối đe dọa mà bỏ qua sự hiện diện của ngôi làng.
- Không thể nào, nếu như họ đã chú ý đến cậu thì không phải ngôi làng này cũng sẽ gặp thêm nguy hiểm khi mà bọn tôi đã có dính líu đến cậu rồi sao?
Mia tiếp tục nói lên nghi vấn của mình, điều này đã chứng minh rằng cô ấy đã luôn nghe và hiểu rõ về những gì mà cậu vừa nói, Kaiin vui vẻ đáp lời.
- Đúng như cô nghĩ, bình thường họ sẽ tiếp cận những người thân quen của mục tiêu để ra sức dồn ép nhưng đằng này thì lại khác.
- Hả?
- Điều mà Erana luôn ngờ vực là sức mạnh của tôi đã chạm đến một ngưỡng như thế nào rồi, "sức mạnh của một người có thể kiềm hãm lũ ma thú bên trong hang ổ của chúng thì đúng là không nên xem thường" cô ta là một người thông minh và chắc chắn cô ta sẽ không ngu ngốc đến nổi làm những việc mà mình chưa thể chắc chắn là mình sẽ thành công. Vương quốc sẽ không đánh chủ ý lên ngôi làng vì họ vẫn chưa rõ thứ sức mạnh tồn tại bên trong làng, và hơn nữa, ngôi làng hiện đang được bảo hộ bởi một người có thể kiểm soát và tiêu diệt lũ ma thú nên họ sẽ không manh động mà làm liều đâu.
- Tại sao? Chẳng phải Vương quốc Panasai là một cường quốc ư? Họ chẳng phải có rất nhiều pháp sư mạnh mẽ và những mạo hiểm giả họ có thể thuê ư?
Mia lại lên tiếng, lần này tiếp tục là muốn xác nhận điều khuất mắt.
- Đúng vậy, họ sẽ làm những điều đó nếu cuộc xung đột quân sự giữa Liên Minh Ngũ Quốc và Vương Quốc Panasai không xảy ra.
- Cái----
- Tôi chỉ nghe được thông tin này từ những mạo hiểm giả thôi, và vì điều đó cho nên Vương quốc sẽ không tài nào chịu chi ra một lượng lớn ngân sách để tiêu diệt một ngôi làng nhỏ bé được, đúng không nào?
"Rầm"
Denpan, người đã bật ngã xuống đất sau khi nghe về toàn bộ kế hoạch của Kaiin, Mare không thể nào giữ nổi sự điềm tỉnh nữa, cô đặt ly trà trên bàn nhưng tay thì vẫn đang run rẩy liên hồi, Mia đứng bật dậy cùng đôi mắt mở to kinh ngạc.
- Không thể nào, tại sao một con người có thể suy nghĩ sâu xa đến như vậy?
Mia lên tiếng cùng giọng điệu run rẩy, tiếp theo là Mare, cô đã buông được ly trà ra, trông có vẻ rất khó khăn.
- Tóm lại, kế hoạch của cậu là lôi kéo hết mọi sự chú ý của Vương Quốc lên mỗi mình cậu và cũng nhờ tầm ảnh hưởng của cậu mà dân làng cùng bọn tôi có thể yên bình kể từ bây giờ ư?
- Đúng vậy, Hahaa đó là một việc tiêu tốn rất nhiều năng lượng đấy, cho nên dì phải làm thật nhiều món ngon để đãi tôi đấy.
- Nhưng.. Nếu như vậy thì chẳng phải cậu đã tuyên bố mình là kẻ địch của toàn bộ vương quốc rồi ư?
- Hả? Có gì lạ đâu?
- Cái quái----
Mia như thể căm nín sau câu trả lạc quan đến đáng sợ ấy của Kaiin, cô cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc cậu ta là ai và là thứ gì mà lại có thể làm ra những chuyện kinh người như vậy, chưa kể đến thái độ của cậu ta nữa, cậu ta luôn trưng ra vẻ "việc này có gì to tát đâu" trong khi những việc cậu ta làm toàn khiến cho người khác phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
- Tôi hiểu rồi, Kaiin, liệu cậu có thể cho chúng tôi biết tại sao cậu lại bảo vệ ngôi làng hết lần này đến lần khác không?
Lần này là Mare, Mia nhìn sang mà như muốn đồng thuận với câu nói, "đúng rồi nhỉ? rốt cuộc thì cậu ta phải có mục đích gì đó mới có thể giúp chúng ta nhiều đến như vậy".
- Haaa... Điều này khó nói thật đấy, mà tôi cũng có thể nói rằng, tôi không đủ tốt mà đi làm từ thiện đâu, mọi việc tôi làm đều có lí do cả và việc này cũng vậy, sẽ có một lúc nào đó tôi cần nhờ đến sự giúp đỡ của làng này và lúc đó sẽ là lúc dân làng đồng lòng mà thực hiện hóa nhiệm vụ tôi giao.
- Cậu nói có vẻ cậu đang lợi dụng bọn tôi ngay từ đâu ấy nhỉ?
- Haha dì đã hiểu quá nhiều rồi dì Mare à.
- Không.... Mà thôi, nhìn vào thực tế đúng là chúng tôi đã mắc nợ cậu nhiều lần, hay nói đúng hơn là nhờ có cậu mà chúng tôi mới có thể sống đến tận ngày hôm nay, nếu sau này cậu cần giúp đỡ bởi một việc gì đó thì đừng ngần ngại và nhờ vả bọn tôi.
- Tất nhiên rồi, nhưng mà dì có thể giữ kín chuyện này đừng để cho dân làng biết được không?
- Chắc chắn rồi, tôi sẽ làm vậy.
- Thế thì dễ nói chuyện rồi, haaa mệt quá đi, muốn đi ngủ quá~~~
Kaiin ngáp lên một cái và chuẩn bị quay sang nằm xuống góc nhà mà ngủ, Mare thì đã đỡ chồng mình dậy, ông ta vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. Ngay lúc này, Mia kéo vai của Kaiin lại .
- Rốt cuộc thì..... cậu là ai vậy?
- Shhhhhhh, đó là bí mật.
- Hở?
- Thế nhé, ngủ ngon Oáppppp.