Chereads / [Scyla] Meterial Entity Ultimate / Chapter 38 - Sự tàn nhẫn.

Chapter 38 - Sự tàn nhẫn.

®

"Mọi chuyện gần đây xảy ra liên tục làm tôi có chút "choáng ngợp" nên nói thế nào nhỉ? Mà thôi bỏ qua đi. Cơn đói bất ngờ ập đến và tôi cũng không thể tiếp tục ăn lá cây để sống qua ngày nữa, thế nên, tôi đã quyết định đến một nơi quen thuộc để xin vài bữa cơm ngon miệng, nào ngờ thay, xảy ra phía sau là bao nhiêu phiền toái, tôi đã không thể ngờ rằng mình đã bị lôi vào thêm một vụ rắc rối nữa rồi. Than thở cũng chỉ tổ mất thời gian, tôi quyết định tùy cơ ứng biến nhưng cũng may thay mọi việc đều đi vào quỹ đạo mà tôi đã tạo ra. Có lẽ cô công chúa kia cũng đã phần nào ngờ ra được mục đích của tôi và chắc hẳn đang "cay cú" tôi lắm, ahaha ai quan tâm làm gì chứ, điều tôi nghĩ đến duy nhất là "tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa đâu", chắc hẳn rắc rối được tạo ra bởi lần gặp mặt tiếp theo sẽ rất phiền phức, tôi nên làm mọi cách để tránh xa điều ấy thì hơn. Tôi là một người đơn giản nhưng cũng không đơn giản thuộc về một phạm trù nào đó, tôi không cần thiết phải làm quá lên những vấn đề xung quanh, ví dụ như việc vừa rồi chẳng hạng, dẫu sao thì tôi làm việc tốt vì nó có thể hữu ích với tôi về sau mà thôi, đây không rảnh để đi làm từ thiện nhé. Lúc thường thì tôi có đi theo những nhóm mạo hiểm giả, nếu nhóm của họ có những người tốt bụng thì họ sẽ mời tôi dùng bữa chung và điều đó khiến tôi rất cảm kích mà rơi "nước mắt". Nhưng một số nhóm thì lại tỏ ra ngờ vực và xem tôi như một gánh nặng, điều này tôi không quan tâm đâu, dẫu sao thì ai lại muốn kinh doanh mà đã biết trước  là sẽ thua lỗ đúng không nào. Trong những trường hợp như vậy, tôi hay đốt xác, hay nói đúng hơn là nướng xác của lũ ma thú và nhét đầy bụng, mùi vì thật kinh tởm làm sao bởi vì nó rất tanh, nếu như muốn khử đi mùi tanh thì chỉ cần sơ chế sạch sẽ máu còn dính trên thịt là được, nhưng chắc có lẻ lũ ma thú không thuộc về phạm trù những động vật bình thường khác, nó vẫn rất tanh và mùi vị thật ghê tởm làm sao. Tôi không phải là một người sống theo phong cách cao sang gì, những người luôn tự hào nói rằng mình rất am hiểu lối sống xã hội và thượng lưu, rất biết thường thức mỹ thực nhưng họ đâu biết rằng họ đang nói ra những tật xấu cũng như những nét khiếm thiết mà một con người bình thường sẽ không có. Biết thưởng thức thức ăn là tốt nhưng nếu vượt qua mức ổn định thì lại là một câu chuyện khác, thức ăn ngon thì lại thưởng thức và khen ngợi nhưng còn những món không hợp khẩu vị thì sao? Vứt đi chăng? Họ nếm và chê bai rằng món này không ngon và vứt vào sọt rác, nhưng hành động nửa vời lúc đó, họ có từng nghĩ rằng đang có bao nhiêu người trên đại lục đã chết vì đói khát không? Những đứa trẻ được sinh ra ở những vùng đất hoang mạc và cộc cần thì chẳng có bao giờ có cái suy nghĩ đến việc mà bọn trẻ sẽ làm một điều tương tự như là vứt thức ăn vào sọt rác đâu. Đồng ý là sẽ có những món ăn không hợp khẩu vị, dẫu thì 9 người 10 ý mà, nhưng hãy khiêm tốn hơn trong hành động của bản thân, đừng để nó đi quá xa rồi đến một ngày nào đó hối hận trong nước mắt.

Bản thân tôi cũng vậy, lúc trước thì đầy đủ ngày 3 bữa nhưng hiện tại thì chỉ có thể hít không khí để no bụng mà thôi, thịt ma thú thì chắc chắn sẽ không ăn được, mà, nếu cố gắng thì bịt mũi nắn lưỡi nút xuống để lấp đầy khoảng trống trong bụng thôi thì cũng không sao, nhưng cũng may là ý chí sinh tồn của tôi rất khủng khiếp cho nên tôi cũng chả có vấn đề gì về ngộ độc thực phẩm cả. Nếu nói đến điều này, tôi đã nghĩ ra một cách rất hay, tôi cho rằng, nếu mình không chết sau khi ăn phải thịt độc hay một trái quả độc gì đó thì không biết cơ thể có tự sản sinh ra kháng thể và khả năng kháng độc của tôi có trở nên cường đại không nhỉ? Haha, lối suy nghĩ đơn giản thật đấy, nhưng bản thân tôi đã chứng minh cho suy nghĩ của tôi, không gì là không thể đúng không nào. Mọi việc đã đi vào khuôn nếp khi những mảnh ghép đã xuất hiện, điều tôi muốn là một sự hoàn hảo, một sự khẳng định rằng tôi không phải thứ mà người khác có thể dễ dàng "chơi đùa". Truy tìm mảnh ghép và tạo thành một phiên bản hoàn chỉnh, tất cả chỉ là để dành cho mai sau, một diễn biến hổn mang. Không ngoại trừ bất kì ai, tôi là ai không còn quan trọng, điều tôi muốn chỉ có duy nhất........"

®

"Dù nói là ngủ nhưng tôi cũng không thể ngủ ngon được trong cái không gian đầy căng thẳng này, thường ngày thì tôi hay ngủ bờ ngủ bụi nhưng cảm giác nó mang lại vẫn phần nào an tâm hơn trong lúc này. Thôi đành đi hóng mát chút vậy."

Kaiin quyết định rời nhà đi dạo vào những cánh đồng lúa, hiện tại là giữa đêm, thời điểm trăng non có tiếng nói bằng việc chiếu sáng như một cái đèn ngủ, không tối nhưng cũng không sáng, đủ làm cho con người ta cảm thấy rất an tâm mà muốn ngắm nhìn ánh trăng từ bên dưới.

Một vài ngọn gió nhè nhẹ lãng qua làm cho con người ta có thể cảm nhận được một chút rùng rợn, dẫu sao nơi đây vẫn bị bao quanh bởi khu rừng tâm tối, ai biết được sẽ có một loại sinh vật gớm ghiếc mặt lệch nào đó bất ngờ nhào ra theo kiểu "bất ngờ chưa" thì lúc đấy chỉ có tè ra quần mà thôi.

Kaiin đưa tay vút từng ngọn lúa, những ngọn lúa nặng trĩu hạt nhè nhè đông đưa, nó đang gánh trên vai  một trọng trách rất nặng nề theo nghĩa đen, chỉ với một thân lúa mỏng manh nhưng lại có thể chịu đựng và gánh đỡ được những hạt lúa kết lại đầy nặng nề kia. Điều này làm cho Kaiin lại nhớ về gia đình của mình, cậu cũng hiểu rõ cảm giác khi một người phụ nữ mang thai lại nâng lên chiếc bụng to tròn như vậy, sẽ rất bất tiện và mệt mỏi lắm nhỉ, nhưng đổi lại sự mệt mỏi ấy lại là niềm hạnh phúc và mong đợi ngày mà đứa con của mình chào đời, không có khoảng khắc nào hạnh phúc hơn khi ôm trong tay đứa con đầu lòng của mình cả, dẫu chỉ vừa mới trải qua một cơn đau chết đi sống lại.

- Comme le clair de lune est beau aujourd'hui. (Ánh trăng hôm nay thật đẹp làm sao)

Cậu nói lên trong khi ngước nhìn vằng trăng tỏa sáng, đây là tiếng Pháp, lúc trước cậu cũng đã có học qua một số từ ngữ cơ bản của tiếng Pháp, nó khá dễ học khi mà mình đã có quyết tâm.

Đi thêm một đoạn cậu mới nhận ra rằng đang có một sự hiện diện theo dõi mình từ đằng sau.

- Ai vậy? Denpan à?

Xoay người lên tiếng như thể muốn xác nhận, một hồi trôi qua vẫn không có động tĩnh nào hồi đáp lại, nhưng từ trong cánh đồng lúa, những ngọn lúa đang dần trái trạt ra như đang có ai lướt đi trong đó.

- Cậu nhận ra rồi sao? Mia đây.

- Cô làm gì ở đó vậy? Bắt ếch à?

- Có ai ngu ngốc đến nỗi đi bắt ếch vào giờ này không hả?

- Ai biết được. Thế? Giờ này rồi mà cô còn ra đây để làm gì vậy?

Mia phủi phủi bộ độ của mình, cô đi đến gần hơn với Kaiin, nhưng cũng dừng lại ở một khoảng cách hai người có thể dễ dàng nói chuyện.

- Câu đó để tôi hỏi cậu mới đúng, cậu tính bỏ đi đột ngột như lần trước nữa hả?

- Không, tôi chỉ đi dạo vào giữa khuya mà thôi.

- Lạ lùng thiệt, trên đời ai lại có thể thích đi dạo vào giữa khuya thế này.

- Cố  biết đấy, thói quen thì rất khó để có thể khai bỏ mà, đúng không nào.

- Phù...

Mia nắn giọng thở dài, không biết tại sao cô nàng còn chưa ngủ nhưng sắc mặt của cô cũng cho thấy cô nàng vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề lúc nãy.

- Cô không hài lòng với câu trả lời của tôi à?

- Không phải, chỉ là tôi lo sợ cậu sẽ đột ngột biến mất một lần nữa thôi.

Kaiin chóng tay hai bên hông cùng một nụ cười mỉm, nhìn cậu ta thật tự tại, đứng dưới ánh trăng cùng hình bóng ấy thật sự là một khuôn cảnh tuyệt vời.

- Cô cũng nên trả lời câu hỏi của tôi rồi đấy.

- Ừm...thì... Tôi cảm thấy khó ngủ thôi...

- Cô vẫn đang lo lắng về vấn đề lúc nãy à?

- .... chắc thế.

Mia khoanh tay lại và chà sát vào eo của cô nàng, đảo mắt xung quanh trong trạng thái rất bất thường.

- Lạnh à? Nếu lạnh thì mau vào nhà đi.

- K-không phải! Tôi chỉ không quen.... áhh cậu đang làm gì vậy.?

Kaiin đột ngột tóm lấy bàn tay đang ôm eo của Mia và điều này cũng làm cho cô nàng bất ngờ mà thốt lên.

- Rõ ràng rồi, tay cô đã buốt hết cả lên rồi này.

Nếu bình thường thì người ta sẽ coi đó là một hành động quấy rối, nhưng lời nói tiếp theo của Kaiin làm cho Mia trở nên rụt rè lạ thường.

- Kh...không phải.... một chút mà thôi.

- Một chút?

- Còn muốn nắm đến khi nào nữa hả?

Mia thốt lên làm cho Kaiin phải nhanh chóng buông tay cô nàng.

- Ah xin lỗi.

Thu tay về, Mia cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm vào mặt đất, nhìn cảnh như vậy Kaiin cũng không biết phải làm gì tiếp theo, đành lái sang chủ đề khác.

- Cô cũng cảm thấy đúng không? Ánh trăng hôm nay rất quyến rũ đấy.

- Shizz.. ai lại đi đánh giá vẻ đẹp của ánh trắng bằng cái từ ngữ đó vậy?

- Haha, tôi chỉ nói những gì mà tôi nghĩ thôi, đâu cần thiết phải bắt bẻ tôi như thế chứ.

Hôm nay cô nàng thật sự rất khó chịu, khuôn mặt nhăn nhó như muốn thượng cổ tay hạ cẩng chân mà sẵn sàng tấn công bất kì ai trong tầm mắt vậy, Kaiin không biết có để ý đến hay không nhưng vẫn nét lạc quan mà quay lại tiếp tục ngắm nhìn "bóng đèn quyến rũ" kia.

- Này, tôi có thể hỏi cậu vài điều được chứ.

- Hmm?

Kaiin xoay người lại biểu hiện chấp nhận lời nói của Mia, nhưng trước khi cô nàng kịp mở miệng nói thì.

- C-cái gì vậy?

Một luồng bóng đêm từ đâu trào ra bao phủ lấy toàn thân người chỉ chừa lại đầu của Mia, cô tất nhiên rất hoảng loạn trong hình thế bất ngờ này, nhưng cũng rất nhanh sau đó, một cảm giác lạ lẫm ập đến.

- Ấm..quá..

Luồng bóng đêm không tan đi hẳn mà lại tạo thành một chiếc áo choàng đen mặc lên người cô nàng, nếu như chỉ là những chiếc áo thông thường thì sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp đến nhanh như vậy, có lẻ việc này vẫn là một trong những bí mật lớn nhất của Kaiin.

- Có điều gì làm cô khuất mắt à?

Mia đang nhìn ngó chiếc áo choàng cùng nét mặt thú vị, cũng nhanh chóng chuyển sang sự xấu hổ sau khi Kaiin lên tiếng, có lẽ cô đã thoáng chóc bỏ đi sự ngầu lòi khó chịu của mình thành một người nhà quê, cô bất ổn nhìn vào Kaiin, một lúc sau thì mới thắng giọng lên tiếng.

- Ahem, chỉ là tôi thắc mắt về việc tại sao cậu lại nghĩ ra được một kế hoạch điên rồ như vậy thôi, không phải nếu nó có sai sót gì đó thì  sẽ rất khủng khiếp về hậu quả ư?

Kaiin nghe vậy mà nhìn cô với biểu cảm nghiêm túc, sau đó cậu thở dài đầy ngao ngán và quay lại ngước nhìn ánh trăng.

- Cái gì hả? Thái độ gì vậy?

- Cô đang nói gì vậy? Chú ý thêm về từ ngữ của bản thân đi.

- Ugh....

Cậu lên tiếng với giọng lạnh lùng, thoáng chóc Mia cùng đôi mắt mở to và nhìn vào bóng lưng đằng trước, nét đùa giỡn thường ngày và chỉ lúc nãy đã biến mất mà hiện tại lại trở thành một con người khác, sự u ám bao quanh người đàn ông phía trước làm cho Mia lại nhớ về cảm giác rùng rợn khi lần cậu gặp cậu ta.

- Tôi có thể giải thích thắc mắt của cô nhưng hiểu hay không thì đó là quyền của cô. Và hãy nên nhớ rõ một điều...

Kaiin xoay đầu lại trưng ra một ánh mắt tâm tối nhìn vào Mia.

- Tôi sẽ không bao giờ đổ sức vào làm những điều vô nghĩa đâu!

- Vậy.... tại sao cậu lại bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để giúp chúng tôi, rõ ràng là chúng tôi chỉ vô tình cưu mang cậu mà thôi, nếu có trả ơn thì không cần phải làm đến mức như vậy.

Mia đưa một tay lên ngực chân tiến về trước một bước cùng biểu cảm nhiễu loạn như là đang muốn giải thích về việc mình gặp rắc rối.

- Như lúc nãy tôi đã nói, ngôi làng này vốn sẽ trở nên hữu ích với tôi vào một thời điểm nào đó trong tương lai, và tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm hư hại gì đến tài sản của bản thân tôi.

- Tài sản của cậu? Cậu đang nói cái gì vậy hả? Những con người ở đây thì đào ra đâu ai có năng lực để giúp cậu?

- Việc của tôi không cần cô phải nhúng tay vào, hãy im lặng và chờ đợi số mệnh của mình đi.

Mia gục khụy gối xuống đất, khuôn mặt đã rưng rưng biểu cảm hoảng loạn.

- Cậu...muốn làm gì những người dân nơi đây? Mục đích của cậu là gì? Rốt cuộc thì cậu là ai hả?

Mia hét lên trong rất tuyệt vọng, nhưng Kaiin chỉ lặng lẽ nhìn và quay lưng lại.

- Có những thứ mà một con người bình thường không nên biết dù chỉ một chút. Những người dân nơi đây không làm gì sai cả, họ chỉ là những nạn nhân của thế giới tàn khốc mà thôi, khi mà sự dối trá cùng sự nhẫn tâm mà con người tạo ra đã thay đổi lệch quy luật sinh tồn của nhân loại. Không ai dám đứng lên đấu tranh chống lại nó và cũng không có đủ dũng khí để ngăn chặn nó, đó là một sự yếu đuối đến đáng thương. Thật tàn khốc làm sao khi từng ấy thời gian bị dày vò những vẫn chưa có ai có thể vùng dậy như một đấng cứu thế, nhưng hiện tại thì đã khác. Cùng sức mạnh trong tay, ta đã có thể tập hợp những mảnh ghép hữu ích thiếu sót và bắt đầu công cuộc ban phát tuyệt vọng của bản thân ta, nó không chỉ là ý muốn mà còn là một sứ mệnh mà ta bắt buộc phải làm nếu muốn có một cuộc sống theo như mong muốn.

- Không...thể nào... Cậu là gì vậy? Kaiin? Trả lời tôi đi.. Kaiin...

Mia như ngã gục xuống đất sau khi nghe những lời nói vô định của Kaiin, cô không hề hiểu bất cứ điều gì mà Kaiin vừa nói nhưng cũng có thể biết được cậu ta là một sự tồn tại đáng sợ đến nhường nào, và theo như quyết tâm đó thì chắc chắn, Kaiin đã là muốn trở thành kẻ thù với cả thế giới này.

- Sứ mệnh sao? Chắc hẳn đó là một nhiệm vụ lớn lao nhỉ? Cậu đã gánh vác nó một mình mãi sao? Cậu làm tôi kinh ngạc thật đấy....

- Nuốt chửng!

- Kaiin...

Một luồng bóng tối tỏa ra từ chiếc áo choàng bao trùm lấy toàn thân của Mia một lần nữa, nhưng lần này thì lại khác, ứng cảm của Mia thật sự đã mãnh liệt, cô đã khóc, nước mắt rơi nhưng cô vẫn cố nở ra một cười đầy gượng ép, nhìn Kaiin bằng đôi mắt chứa chan và rồi cô biến mất trong luồng bóng đêm.

- Cô không làm gì sai cả...

"Tạm biệt, Mia."

®

"Chúng ta ai cũng sẵn sàng tàn nhẫn cho một động cơ nào đó. Điểm khác biệt giữa người tốt và người xấu nằm ở sự lựa chọn động cơ."

" Một câu nói nổi tiếng của Charlie Chaplin. Thuộc về một tần suất trông rộng, một vĩnh cữu của sự tàn nhẫn, ai đó, ai đó và ai đó đã thực hiện được mong muốn của mình thông qua sự tàn nhẫn của bản thân. Không biết về sau người ta có còn nhớ đến một thứ gì đó được gọi là "Tĩnh tuyệt" hay không, về mặt vật chất thì thứ này chả có tác dụng gì khi mà thế giới con người đã bắt đầu thay đổi, một sự thịnh vượng đã nhồi lên và bắt đầu xâm chiếm tịnh thể tinh thần, không ai mong muốn điều đó và cũng có rất nhiều người thờ ơ để điều đó xảy ra. Bỏ qua những vấn đề thực tại, tôi bắt đầu một cuộc hành trình mới, có lẽ vở kịch tiếp theo sẽ đến nhanh thôi, tôi đã cảm nhận được.... Một sự mới mẻ, sự nhiễu loạn đang diễn ra. Thật mong chờ, háo hức làm sao. Tôi quyết định tiến sâu vào khu rừng và đi theo một hướng vô định, gặp được ai hay thứ gì thì cứ để mặt cho số phận, tôi đã nghĩ vậy. Nhớ lại về vụ việc tối hôm qua, tôi không nghĩ là mình lại tiết lộ ra điều bí mật dễ dàng đến như vậy, à mà cũng không cần phải lo lắng, tôi đã giải quyết nó ổn thỏa rồi. Trước khi rời đi trong đêm, Meru đã nhồi ra từ trong bóng của tôi và quỳ xuống, tôi khá bất ngờ về việc này nhưng cũng lắng nghe mong muốn của Meru.

- Chúa tể... Ngài đã giết Mia rồi ạ?

- Những điều đã có sẵn câu trả lời thì đừng tốn thời gian hỏi về nó. Ta chưa từng nói với ngươi về điều này à?

Tôi lạnh lùng cất giọng, Meru cũng như thường ngày là run sợ trong sự áp đảo của tôi.

- Vâ...vâng... thần đã lỗ mãng rồi.

Cũng có thể thấy, Meru đang khụy gối nhưng toàn thân cô ấy đã run rẩy đến thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không biết là do cảm giác hay gì nhưng tôi có thể thấy được khuôn mặt nhợt nhạt đằng sau cái "mặt nạ" đen tuyền kia.

- Thế giới này thật rộng lớn, như ta đã nói lúc nãy, ngôi làng này còn hữu ích đối với ta về sau cho nên, Meru, ngươi còn muốn tiếp tục sứ mệnh bảo vệ nơi này nữa không?

Tôi cúi mặt nhìn xuống Meru đăng quỳ trên đất, cô ấy sau khi nghe vậy mà cũng ngước mặt lên, thân thể cứng đờ như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cũng rất nhanh chóng, Meru bắt đầu nảy ra câu trả lời

- Nếu đó là mệnh lệnh của ngài thì thần xin tuân theo không điều kiện ạ.

- Tốt lắm, ta biết ngươi rất thân với Mia và ta cứ tưởng ngươi sẽ vì điều đó mà không còn hứng thú để bảo vệ nơi này, nhưng câu trả lời của ngươi làm ta rất hài lòng.

- Ngài nói vậy....là sao ạ? Mia hay bất cứ ai khác đều là một công cụ giải trí cho thần mà thôi. Ngoài chúa tể cùng Mercury-sama ra thì những sự tồn tại khác đều là nhãi nhép, xin ngài đừng đánh giá thấp thần như thế ạ, thần tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngài và Mercury-sama đâu ạ.

Sau một tràng 'phát biểu" của mình thì Meru bắt đầu im lặng nhưng đầu vẫn cúi xuống nhầm kính cẩn chủ nhân của cô ấy, tôi cười mĩm đầy thú vị, đúng vậy, Meru nói không sai, ngoài những sự tồn tại mạnh mẽ ra thì những sự hiện diện khác đều là công cụ. Câu nói của Meru không sai nhưng mà tôi cho rằng cô ấy đã bỏ qua một vài thiếu sót thì phải, Merucury, một sự tồn tại mạnh mẽ, nhưng vẫn còn có sự tồn tại khác còn khủng khiếp hơn cả cô ta, chắc hẳn Meru chưa hề biết về điều này cho nên mới thốt ra những từ ngữ như vậy, tôi tự hỏi rằng, nếu như "hắn" nghe được về điều vừa nói của Meru, thì không biết hắn sẽ giết luôn Mercury để "thụy uy" hay không nữa. À mà tôi tin chắc là "hắn" sẽ không làm vậy đâu, bởi tính cách của hắn là chỉ làm những việc trọng đại và hiệu quả, hắn sẽ không bao giờ để ý đến những sự tồn tại yếu hơn hắn, có thể nói là khinh thường.

- Vậy thì từ giờ, ngươi hãy tiếp tục bảo vệ ngôi làng một cách bí mật, đừng để ai đó phát hiện ra ngươi đang nắm giữ sức mạnh bóng đêm, và nếu có ai đó phát hiện và nhận thức được kể cả là dân làng thì ngươi cũng đừng bỏ qua mà hãy tiêu diệt ngay lập tức.

- Vâng.. thần đã hiểu rồi ạ.

- Đi đi.

Sau lời nói của tôi, Meru biến mất trong không khí và tôi cũng bắt đầu rời đi ngay sau đó, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn vào ngôi làng, tôi biến mất trong khu rừng tâm tối."