"Bởi vì mày hành động như một con chó cái với Cha? Hả? Trả lời tao đi, bác sĩ."
Đôi mắt của Dowon chậm rãi chớp. Tiêu điểm vẫn còn mờ. Tuy nhiên, đôi bàn tay đang xoa bóp đũng quần đã ngừng cử động. Âm thanh của bài đồng dao cũng dừng phát ra từ miệng anh.
Dowon chớp mắt, ngây người nhìn cảnh sát Park. Thỉnh thoảng anh cau mày. Đầu óc choáng váng đến mức không điều khiển được cơ thể, nhưng rõ ràng là anh đang dần dần thoát khỏi ảo giác.
Cảnh sát Park thô bạo túm cổ Dowon. Anh lắc lắc cái đầu đang run lẩy bẩy. Mặc dù hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng anh đã có thể kiểm soát được những hành động nhỏ bằng ý thức của mình. Cảnh sát Park lấy ra thứ gì đó từ ghế sau.
Cạch.
Một khẩu súng với tiếng lách cách của kim loại vang lên chói tai. Khẩu súng săn đã nạp đạn áp sát vào mạn sườn Dowon. Nòng súng dài có thể khiến những viên đạn găm vào xương sườn anh.
"Nếu mày bị bắn ở khoảng cách này thì tất cả các mảnh đạn sẽ găm sâu vào cơ thể. Nội tạng sẽ vỡ nát. Cho dù có phẫu thuật thì mày cũng sẽ chết."
Dowon lại chớp mắt lần nữa. Nỗi đau đớn khi bị ấn mạnh vào mạn sườn đã đánh thức lý trí của Dowon. Anh ngẩng đầu lên. Tiêu điểm đang trở lại trong đôi mắt. Hơi thở vốn thô ráp trở nên ổn định và cơ thể loạng choạng đã lấy lại thăng bằng.
Cảnh sát Park lại châm lửa điếu thuốc và nhàn nhã liếc nhìn anh. Ông ta nghĩ rằng cảnh tượng một người đàn ông có ý chí mạnh mẽ bị đẩy vào mớ hỗn độn bòng bong rất đáng xem.
"Thật tuyệt khi được Cha công nhận. Nhưng tao nghĩ tao không thể đưa mày đến gặp Cha được. Ngay từ đầu, bác sĩ cũng đâu có cảm tình tốt đẹp gì với Cha. Lỡ như mày bày trò và khiến Cha gặp rắc rối thì phải làm sao?"
Cảnh sát Park chuyển họng súng đen đang ghì dưới mạn sườn lên trên má Dowon.
"Mày làm sao biết được Cha và bọn tao đã làm những gì để đến được đây? Nếu bác sĩ phá hỏng mọi thứ thì chỉ giết chết mày thôi cũng là không đủ."
Ánh mắt của Dowon chuyển từ khuôn mặt của cảnh sát Park sang khẩu súng. Cơ thể không theo suy nghĩ của anh nhưng ý thức đã hoàn toàn trở lại. Cảnh sát Park cười nhăn nhở khi thấy Dowon cố gắng tỉnh táo một cách tuyệt vọng.
"Sẽ rất tuyệt nếu chết vì Crack trong khi đắm chìm những ảo tưởng ngây ngất, nhưng thật đáng tiếc khi mày không thể chết như vậy. Nhưng tao nghe nói rằng con người ta có thể chết vì xuất tinh trong trạng thái phấn khích. Sau đó cơ thể mày sẽ được thoải mái."
Dowon chỉ cụp mắt xuống và nhìn phía trước đũng quần ẩm ướt. Hơi nóng dồn vào dương vật. Dù vậy, Dowon vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng. Các giác quan đã trở lại. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong những ảo giác kỳ lạ cuối cùng chuyển thành nỗi sợ hãi đối với hiện thực.
"Ồ, mày không hiểu tao đang nói gì sao? Cái thứ ướt đẫm kia kìa. Tao có nên tóm lấy một con đàn bà để cho mày đâm vào không? Chứng kiến mày chết trong khi cao trào thì cũng đáng xem đấy."
"Cảnh sát.... Park"
Trong anh dâng trào lên nỗi sợ hãi về những viên đạn từ khẩu súng săn găm thẳng vào đầu. Cảnh sát Park nhả khói thay cho câu trả lời. Dowon ho khan khi khói thuốc phả khắp mặt. Cơ thể anh run lên khi nhớ đến làn khói trong thang máy và sợ rằng mình sẽ lại bị chìm trong nỗi sợ hãi không tên đó một lần nữa. Cảnh sát Park nhìn Dowon như thể anh ấy khá dễ thương khi đã nắm bắt được tình hình hiện tại và sợ hãi trong tình trạng tỉnh táo.
"Cảnh .... sát."
Cuối cùng ông ta cũng đáp lại giọng nói bị kìm nén của Dowon khi cố gọi tên ông lần nữa.
"Phát âm vẫn chưa đúng lắm."
Tim Dowon đập nhanh. Dương vật hưng phấn không hề dịu đi. Sợ hãi và khoái cảm đan xen, lại một lần nữa tra tấn Dowon.
"Súng, ông đặt xuống đi."
"Bây giờ mày đã hết ảo giác chưa? Bộ dạng cầu xin thêm Crack thật dễ thương. Mày cũng hát hay đấy. Đó hẳn là những bài đồng dao mẹ đã hát cho mày nghe hồi còn nhỏ nhỉ."
"Bỏ súng xuống và nói chuyện với tôi đi."
"Bây giờ chúng ta đang nói chuyện đấy thôi."
"Không, cảnh sát có làm thế này thì mọi chuyện cũng không khá hơn đâu."
"Cũng không thể tồi tệ hơn được. Vì vậy, đừng động não bày trò nữa."
"Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ."
"Điều gì có thể tồi tệ hơn được nữa? Chà, ngay cả khi như vậy thì người duy nhất có thể cứu sống mày thì chỉ có mình Cha mà thôi."
"Đừng. Ông đừng ám ảnh về cái người được gọi là Cha đó nữa và nói chuyện với tôi đàng hoàng đi."
"Gì cơ? Cái người được gọi là Cha? Mày vừa nói cái gì?"
"Ông cũng có gia đình mà. Nếu cứ làm như này thì sao ông trở về với vợ con được?"
"Bác sĩ, con mẹ nó, giờ là lúc để lo lắng cho gia đình tao à? Thằng khốn này còn dám coi thường Cha? Cái người được gọi là Cha? Mày dám coi ngài ấy là kẻ thấp kém hơn mày hả, thằng chó? Mày lấy đâu ra tự tin để chọc tức tao vậy?"
"Cảnh sát Park....."
"Cảnh sát, cảnh sát, con mẹ nó, ồn ào quá! Tao đã bị sa thải từ đời nào rồi. Tất cả là vì thằng ranh như mày luôn phá hỏng mọi chuyện nên tao mới thành ra thế này!"
Cảnh sát Park ấn họng súng vào miệng Dowon. Anh tuyệt vọng cố gắng nới lỏng cổ tay bị cà vạt buộc chặt. Nòng súng đâm đến tận cổ họng khiến anh ghê tởm. Sợ hãi và hoảng loạn hòa trộn với nhau. Dương vật hưng phấn dường như đã tiểu ra quần thay vì xuất tinh. Ông ta nói nhanh bằng chất giọng the thé.
"Tao vì giúp đỡ Cha, thậm chí còn bị đuổi việc, vợ con mắng chửi và cuộc đời trở nên tệ hại. Mày là cái thá gì hả? Tên khốn này đang thực sự muốn chết đây mà, mẹ nó."
Đôi mắt Dowon ướt đẫm sợ hãi. Mùi sắt gỉ tỏa ra từ kim loại lạnh lẽo của khẩu súng bên trong miệng. Anh muốn nói điều gì đó nhưng không có lời nào phát ra. Bởi vì mùi thuốc súng thoang thoảng. Và bởi vì cảnh sát Park, người vô cùng kích động về sự tồn tại của Cha, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Ông ta nhả điếu thuốc đã châm xuống sàn, dí súng vào miệng Dowon. Họng súng ấn vào cổ họng khiến anh buồn nôn.
"Nếu mày trả lời tử tế thì tao sẽ để mày sống và dẫn mày đến, hoặc là mày sẽ chết ở đây. Hãy nói cho tao nghe những gì mày biết về Cha."
Haa, haa, Dowon rơi nước mắt khi anh hít một hơi thật nhanh. Thấy Dowon đang khiếp sợ, ngón tay trên cò súng bất giác siết chặt. Cảnh sát Park trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu khi chọc khẩu súng vào miệng anh.
"Nói mau! Nói cho tao biết! Con chó này!"
Dowon tuyệt vọng chộp lấy nòng súng trước tiếng la hét chói tai. Cố gắng hết sức để không khiêu khích cảnh sát Park, anh xoay xở đáp lời bằng cách cử động chiếc lưỡi đã bị khẩu súng ép chặt trong miệng.
"Độ tuổi hai mươi, hơn hai mươi, từ giữa đến cuối hai mươi."
Cảnh sát Park cười lớn khi thấy Dowon khóc lóc.
"Gì nữa?"
"Ừm, với chấn thương tâm lý trong vụ giết người hàng loạt khi còn nhỏ."
"Gì nữa nào?"
"Người đó biết, ưm, Cha quen kẻ phóng hỏa."
"Tao biết ngay mà! Tao đã nghĩ rằng thằng ranh đó thật kỳ lạ, nhưng nó lại quen biết Cha! Vậy còn gì nữa?"
"Cảnh sát... Park."
"Còn gì nữa?"
"Làm ơn đi, cảnh sát."
"Mẹ kiếp, tao đang hỏi là còn gì nữa!"
Máu rỉ ra từ nòng súng găm vào bên trong miệng anh. Khóe miệng Dowon rách toác. Bên trong miệng anh ta bị một thứ gì đó sắc nhọn xé rách, máu chảy dọc theo môi và cằm. Nhận thấy Dowon đang khóc không thể trả lời được nữa, cảnh sát Park đã bóp cò nửa chừng.
"Mày nói Cha là bệnh nhân của mày? Làm sao mày lại biết được? Hả? Mày không biết Cha đã vui như thế nào khi nghe thấy điều đó đâu! Cha đã rất vui mừng vì cuối cùng bác sĩ cũng nhớ ra! Cha còn hào hứng ra lệnh cho tao nhanh chóng đưa mày đến. Mày có biết tâm trạng của tao khi nghe những lời đó thế nào không hả!"
"Cảnh sát.... Park."
"Tao không biết Cha mắc bệnh gì, nhưng rõ ràng là mày đang bám lấy điểm yếu của Cha! Mẹ kiếp! Chết đi! Đừng cản trở công việc của bọn tao nữa!"
Choanggg! Có âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn vang lên, gần giống như một tiếng nổ. Đôi tai anh bị điếc và ù đi. Những tiếng vo ve như ong bay tán loạn bên trong tai. Dowon như ngừng thở và cảm nhận vị máu đang chảy xuống cằm.
Đũng quần trước của Dowon dần ẩm ướt. Nước tiểu vương vãi làm ướt ghế ô tô và nhỏ giọt xuống sàn. Họng súng đang ghim trong miệng anh từ từ thả lỏng ra. Khẩu súng săn rơi xuống sàn xe dưới chân ghế lái.
Giống như một bệnh nhân bị tăng thông khí, Dowon run rẩy khi hít một hơi thật sâu, "Hức ha, haa, haa." Cảnh sát Park, người đã đánh rơi khẩu súng, đang trừng mắt nhìn Dowon. Hai con ngươi của ông ta dán chặt vào Dowon mà không chớp mắt. Ông ngồi dựa vào ghế lái, máu chảy lênh láng từ phía sau đầu. Một viên đạn đã xuyên qua thái dương và găm vào ghế.
Chứng kiến cảnh tượng cảnh sát Park chết ngay tại chỗ và trăn trối nhìn mình, Dowon không thể tỉnh táo lại. Anh nhìn kính chắn gió trước mặt. Chỉ có một lỗ hổng duy nhất mà viên đạn xuyên qua. Tấm kính xung quanh nứt toác ra như mạng nhện. Dowon không thể an tâm rằng mình vẫn còn sống trước viên đạn không biết từ đâu bay đến.
Mùi máu tanh ngập tràn trong chiếc xe chật hẹp. Như thể vẫn chưa tỉnh dậy khỏi ảo giác, Dowon run rẩy như cây dương và gần như không thể tháo dây an toàn bằng bàn tay yếu ớt. Chiếc cà vạt thắt hai cổ tay chặt đến nỗi anh không thể tự mình tháo ra được. Anh phải mở cửa với cả hai tay bị trói. Nhưng toàn bộ cửa xe đã bị khóa.
"Hức...."
Dowon không kìm được nước mắt mà bật khóc. Không biết phải làm gì, anh lấy lòng bàn tay và mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
Đối mặt với xác chết vẫn đang trợn trừng nhìn anh, Dowon cuộn tròn người lại, sợ hãi đến mức không thể ngẩng đầu lên. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh mất trí, nhưng ngay cả việc bất tỉnh cũng không dễ dàng. Anh không thể chịu nổi khung cảnh máu tanh nhuộm đỏ ghế lái và đôi mắt của xác chết đang mở trừng trừng.
"Ức, ưm, haa!"
Dowon nôn thốc dưới chân và bật khóc. Anh đập vào cửa sổ trong khi lay mạnh cánh cửa bị khóa, nhưng đều vô ích. Để mở cửa, anh phải ấn nút mở khóa từ ghế lái. Có nghĩa là anh phải dịch chuyển thi thể kia khỏi ghế và bấm nút.
Dowon lấy tay áo lau nước mắt. Mùi máu trộn lẫn với mùi nước tiểu và chất nôn khiến anh như muốn phát điên. Dowon cố gắng nâng cơ thể thậm chí còn không thể giữ thăng bằng nổi của mình lên và cẩn thận túm lấy thi thể của cảnh sát Park bằng cả hai bàn tay trắng bệch đẫm máu. Khi cảm nhận được thi thể lạnh lẽo và cứng đờ, anh mới giật mình và quay trở lại chỗ ngồi.
Anh nhìn xác chết và cắn chặt môi. Một lần nữa, anh cẩn thận đẩy xác cảnh sát Park sang một bên. Trong lúc đó, phần thân dưới của ông ta rơi xuống sàn xe. Và đột nhiên chiếc xe bắt đầu di chuyển. Cơ thể của cảnh Park đã đè lên chân ga thay vì phanh hãm.
"Ah, aaa, không, không phải thế này."
Dowon hoảng loạn, vội vàng định nhấc xác chết lên nhưng đã quá muộn. Chân ga chịu một phần trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, tăng tốc đột ngột. Kim đồng hồ trên bảng điểu khiển xe vụt lên như lò xo và tốc độ đã vượt quá 70km/h. Dowon không thể giữ thăng bằng và ngã xuống khi chiếc xe đột ngột tăng tốc.
Mặt Dowon tái xanh. Anh muốn sang số, nhưng cần số giống như lõi sắt bị kẹt trong hộp điều khiển mà không thể nhúc nhích. Chiếc xe lao nhanh trên con đường dốc dẫn xuống núi. Dowon nắm lấy vô lăng bằng bàn tay trắng bệch. Anh vội bẻ lái sang bên khi sắp đâm vào chiếc xe phía trước đang chạy đúng tốc độ cho phép.
Cuối cùng, chiếc xe đã lấn sang làn ngược chiều. Khi một chiếc xe tải lao đến từ phía đối diện, bấm còi inh ỏi và phanh gấp, Dowon phải bẻ lái sang hướng ngược lại. Tốc độ trên bảng điều khiển lên tới 130km/h. Anh vươn tay đẩy cái xác ra xa, cố gắng nhấn phanh. Dowon lại bật khóc trước cảm giác lòng bàn tay mình chạm vào thi thể.
Anh không thể nghĩ được gì nữa. Một khúc cua xuất hiện ngay trước mặt anh. Các thanh chắn bảo vệ phía dưới được làm bằng ván ép cũ nát. Dowon xoay vô lăng hết sức có thể. Chiếc xe đạt đến 150km/h thì trượt ngang. Nó đâm vào lan can và để lại những vệt lốp xe dài. Thanh chắn cũ nát vỡ vụn và chiếc xe ném qua vách núi, lơ lửng trong không trung. Cảm giác không trọng lượng trong cơn mê ảo giác đã trở thành hiện thực.
Qua tóc mái rối bù, Dowon nhìn chằm chằm vào sườn núi dường như xa xăm. Sườn núi dốc đứng trải dài dưới lan can. Cây cối lởm chởm dày đặc đến nỗi anh không thể nhìn thấy mặt đất.
Túi khí an toàn bung ra khi chiếc xe đâm vào một cái cây khiến cơ thể Dowon loạng choạng. Anh ngã đè lên xác chết vì không thắt dây an toàn. Dowon cảm thấy choáng váng như thể sắp mất trí khi nhìn vào ánh mắt thi thể trợn trừng từ khoảng cách gần.
Chiếc xe đụng phải một tảng đá bên đường và nảy lên. Nó sắp lật nghiêng nhưng lại lập tức lao nhanh xuống dốc trong tích tắc. Nó lắc lư liên hồi khi đâm vào những gốc cây và tảng đá nhiều lần nhưng vẫn không dừng lại. Cuối cùng chiếc xe đâm trực diện vào một cây thông khổng lồ, khiến động cơ và bánh răng bị hỏng. Nó dừng lại và bốc khói trắng xóa.
Dowon vươn tay để mở cửa xe. Cánh cửa móp méo không thể mở ra được. Tầm nhìn anh trắng xóa vì túi khí lớn trước mặt. May mắn thay, khi đâm trúng vào cái cây, kính chắn gió vốn rạn nứt khi viên đạn xuyên qua giờ đã vỡ tan. Dowon giẫm lên xác chết và đứng dậy, trèo qua bảng điều khiển xe như thể đang bò.
Anh trượt xuống khỏi mui xe vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ. Đôi chân không thể đứng vững và anh ngã xuống đất. Toàn thân Dowon bê bết máu. Anh không biết cơ thể mình có bị thương ở đâu không hay toàn bộ màu nhuốm đầy cơ thể là của ông ta khi anh ôm lấy xác chết.
Dòng máu mà anh thậm chí không biết là của ai đang chảy vào mắt anh. Do đó, ngay cả tầm nhìn cũng bị mờ đi bởi sắc đỏ. Anh chóng mặt đến nỗi không thể bước nổi. Anh cố gắng bỏ chạy nhưng lại ngã úp mặt xuống nền đất đóng băng sau vài bước chân.
Dowon bật khóc và nhìn về phía chiếc xe rơi xuống. Một số người đang từ trên sườn núi nhìn xuống và vội vã gọi điện. Tuy nhiên, do cây cối rậm rạp nên họ không thể xác nhận liệu Dowon có còn sống hay không.
"Cứu..."
Tiếng kêu cứu không bật ra thành tiếng, bị nuốt chửng trong miệng. Dowon nâng cơ thể loạng choạng của mình lên rồi lại ngồi thụp xuống.
"Cứu..... Làm ơn."
Một lần nữa, những lời không thành tiếng lại biến mất khỏi miệng anh. Cổ tay càng bị chiếc cà vạt siết chặt hơn. Nó trở thành chiếc còng tay không thể tháo ra trừ khi bị cắt bằng kéo.
"Cứu... cứu tôi với."
Khi anh mở miệng lần thứ ba với giọng run run, ai đó đã nắm lấy vai Dowon và xoay người anh lại. Dowon đột nhiên đẩy thật mạnh ra.
"Haa haa."
Chủ nhân của bàn tay túm lấy Dowon, người đã cố gắng bỏ chạy vì sợ hãi. Dowon liều lĩnh đẩy đối phương ra, di chuyển đôi chân yếu ớt và bỏ chạy xuống núi. Người kia đã hét lên sau lưng, nhưng anh không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Chỉ còn lại bản năng chạy trốn vô điều kiện. Nhưng chạy chưa được bao xa, anh đã bị bắt lại. Dowon bật khóc.
"Làm ơn, cứu tôi với, làm ơn."
Đối phương nắm chặt lấy bàn tay đang vùng vẫy. Dowon không thể ngừng khóc. Một hơi thở gấp gáp phả lên trán anh. Người kia đã dùng sức nâng cằm anh lên và buộc Dowon phải kiểm tra khuôn mặt mình.
Người đang ôm lấy Dowon có những vết sẹo trên mặt và khắp cơ thể. Trên da cũng có nhiều vết trầy xước do những cành cây. Có lẽ cậu ấy đã vội vàng chạy nhanh đến nỗi thậm chí không thể thở được. Khuôn mặt tái nhợt và nói không nên lời. Cậu chật vật một lúc mới có thể phát ra âm thanh.
"Ổn rồi, không sao hết, bác sĩ."
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Dowon khi anh nhìn khuôn mặt cậu một cách vô hồn. Lần này, anh đã gục xuống. Nước mắt hòa lẫn với máu tanh chảy dài theo gò má và nhỏ xuống cằm. Dowon bám lấy quần áo của đối phương và vùi mặt vào ngực và vai của cậu ấy. Nghe tiếng tim đập thình thịch bên tai, nỗi buồn và sợ hãi bùng nổ như muốn vỡ tung và anh bật khóc.
Dowon cạn kiệt sức lực, ngã khuỵu xuống. Cậu ngồi xuống và ôm Dowon thật chặt, như thể không ai có thể cướp Dowon khỏi cậu được.
"Không sao đâu, suỵt, suỵt, bác sĩ, không sao đâu."
Nghe được những lời an ủi, Dowon đã khóc rất lâu.
MJ, MJ.
Anh thậm chí không biết mình đã gọi tên cậu ấy bao nhiêu lần bằng chất giọng khàn khàn.