Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 21 - Chương 21. Chuyện cổ tích

Chapter 21 - Chương 21. Chuyện cổ tích

"Chào bác sĩ Dowon. Ồ, tôi có thể ngồi đây được không? Ồ không, chuyện này khác với những gì tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ mình sẽ ngồi trên ghế cứng, hai tay bị trói bằng còng sắt lạnh lẽo với một chiếc bàn lớn ngăn cách giữa tôi và bác sĩ như trong phòng thẩm vấn của cảnh sát. Tôi không biết rằng mình lại được ngồi trên chiếc sofa êm ái sang trọng như được nhập khẩu từ châu Âu và nghiêng một góc như thể bắt chước những người đàn ông giàu có. Cảm ơn sự rộng lượng của anh trước khi ném tôi vào tù. Ha ha."

'Bíp.'

"Được rồi, để tôi kể cho anh nghe vài chuyện. Giống như những câu chuyện cổ tích thôi. Đó là câu chuyện không thể kể cho trẻ em. Trẻ em thì nên nghe chuyện tình lãng mạn của Lọ Lem. Với cái kết là họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Khi sự việc được giải quyết và mâu thuẫn không còn nữa thì hạnh phúc sẽ được duy trì mãi mãi. Câu chuyện của tôi là một câu chuyện cổ tích, nhưng không có loại hạnh phúc như vậy. Hãy so sánh nó như thế này:

Họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Cuối cùng họ cũng có thể hạnh phúc.

Hai câu này đúng ngữ pháp. Nhưng anh có biết cảm giác tạo ra sự khác biệt như thế nào không? Ở phần kết trong câu chuyện cổ tích của tôi, các nhân vật chính vượt qua nhiều thử thách và nghịch cảnh để trở nên hạnh phúc. Thế thôi. Rất đơn giản. Họ trở nên hạnh phúc vì đã vượt qua nỗi bất hạnh của mình.

Nhưng liệu hạnh phúc đó có kéo dài lâu? Tôi không biết. Sau này dù gặp phải nghịch cảnh, mặc kệ bản thân có trở nên bất hạnh hay không, tôi cũng không cần biết. Đời người phức tạp lắm, nhưng nói rằng hạnh phúc mãi mãi về sau thì tôi nghĩ nhà văn nào viết ra câu đó thật vô trách nhiệm.

Hãy suy nghĩ về điều đó. Mặc dù câu chuyện đã kết thúc có hậu, nhưng liệu chúng ta có dám chắc rằng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi nếu câu chuyện của họ tiếp tục sau đó không? Đó là sự dối trá. Cuộc sống không hề đơn giản và bình lặng như vậy được. Bởi vì là những câu chuyện bịa đặt nên chúng không giống với hiện thực.

Tôi nói dài dòng quá nhỉ. Khi tôi nói về sở thích của mình, những lời đó cứ trôi tuột ra dễ dàng. Tôi không thích những khoảnh khắc hạnh phúc kéo dài như khoáng sản. Vì vậy, tôi dám kể cho anh nghe câu chuyện của tôi. Tôi thích cái kết cổ tích. Đó là một câu chuyện cổ tích hiện thực rất bẩn thỉu mà tôi không muốn cho bọn trẻ nghe."

'Bíp.'

"Tôi xin lỗi vì đã tấn công anh và em vợ của anh. Ban đầu tôi không có ý định đó đâu. Khi tôi say rượu, giống như những người kém cỏi khác, tôi giơ ngón tay giữa với thế giới này hoặc bất cứ khi nào bạn gái cằn nhằn về những thiếu sót của tôi, tôi sẽ nói 'Ah, tôi muốn chết', tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi không có gan làm điều đó.

Tôi nói rằng mình muốn chết như một thói quen, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi muốn giết chết người khác. Vì biết rõ sự khác biệt rất lớn giữa dạng chủ động và bị động nên tôi rất sợ phun nó ra một cách bất cẩn.

Tôi đã tấn công anh?

Vâng, câu chuyện của bác sĩ cũng phải có những đoạn đường gập ghềnh như của tôi. Thử thách, nghịch cảnh và đau khổ. Một người như anh, được đào tạo theo chương trình ưu tú và trở thành một người trí thức, hẳn phải có rất nhiều thử thách khác với người bình thường.

Sau khi vượt qua thử thách đầu tiên, thứ hai, tiếp theo là thứ ba và thứ tư, nhưng tôi chỉ cần nhìn là biết, bác sĩ giống như một nhân vật trò chơi, mỗi khi hoàn thành một cửa ải đều nhận được phần thưởng tốt hơn.

Với bác sĩ, kết thúc sẽ là Hạnh phúc mãi về sau. Đấy là cái kết của Disney, không phải của Pixar. Một ảo mộng mượt mà đến mức người xem thậm chí không cảm thấy xúc động."

'Bíp.'

"Có câu nói nghệ sĩ phải nghèo. Có những người đã trở nên nổi tiếng vì khẳng định điều đó một cách mạnh mẽ. Ah? Ừ, đúng rồi, người đó. Triết gia Adorno. Không có thơ trữ tình sau Auschwitz, người đàn ông đã nói một câu nổi tiếng như vậy. Hình như chuyên ngành chính của bác sĩ là triết học, nên có lẽ anh đã nghe được những điều tương tự.

(Triết gia Theodor W. Adorno đã nói một câu gây chấn động: "Còn viết một bài thơ trữ tình sau Auschwitz, là man rợ". Trại tập trung Auschwitz của phát xít Đức trong Chiến tranh thế giới thứ hai được coi là lò sát sinh những người Do thái.)

Dù sao trong thời đại chủ nghĩa tư bản, chỉ khi nghệ thuật tách khỏi tư bản mới là nghệ thuật chân chính, có người đã nói thế. Mẹ kiếp. Đó là câu tôi ghét nhất trên đời.

Họ để lại những ảo tưởng về nghệ sĩ nghèo. Để bản thân chết đói không phải là có trách nhiệm, mà là vô trách nhiệm nhất. Tuy nhiên, dù trong đầu biết mình không thích điều đấy, nhưng trong thâm tâm tôi cũng hiểu câu nói kia ở một mức độ nào đó.

Nghệ sĩ không nhất thiết phải nghèo. Nhưng liệu bác sĩ có muốn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của một nghệ sĩ không biết đến gian khổ, nghịch cảnh hay buồn phiền không?

Những người sinh ra đã ngậm thìa vàng liệu có thể đồng cảm chạnh lòng mà vẽ ra được tác phẩm một đứa trẻ trong khu ổ chuột? Không, làm sao họ có thể đem thế giới mà bản thân không biết vào trong bức vẽ?

Đều là dối trá. Thật dối trá biết bao khi các nhà văn nói về niềm vui và nỗi buồn không thể thuyết phục. Nghệ sĩ không nhất thiết phải nghèo, nhưng tôi sẽ không mua tác phẩm nghệ thuật về cái nghèo của những nghệ sĩ chưa bao giờ nghèo. Tôi xin lỗi nhưng đó là cảm giác của tôi.

Vì vậy, bác sĩ. Một người sống tốt và thành công như anh lại ngồi trước mặt tôi để tư vấn và đồng cảm thì quả là dối trá. Tôi lo lắng vì không biết khi nào câu chuyện của mình sẽ kết thúc có hậu, nhưng bác sĩ lại luôn được đảm bảo sẽ có cái kết viên mãn. Bất cứ người nào hạnh phúc đều sẽ thương hại một người bất hạnh.

Liệu nó khác gì bức tranh về cái nghèo của thế hệ tài phiệt thứ hai? Còn không bằng để cho một người kiếm ăn từng bữa và cố gắng sống qua ngày ngồi trước mặt tôi. Ít nhất tôi nghĩ mình có thể nói chuyện với họ tự tin hơn nhiều so với bác sĩ."

'Bíp.'

"Hãy cẩn thận, thưa bác sĩ. Những người nổi bật như anh chắc chắn sẽ thu hút những kẻ cực đoan. Những người có nhiều mặc cảm phức tạp như tôi sẽ rất nóng lòng được tiếp cận trực tiếp với anh, cho dù đó là yêu hay ghét.

Chính bác sĩ là người bước xuống cầu thang thủy tinh trước. Lẽ ra anh đã có thể vui vẻ với những người cùng đẳng cấp ở trên đỉnh bức tường cao vời vợi, nhưng con mẹ nó, anh lại bước xuống đáy vực và làm những trò dối trá chết tiệt.

Vậy thì những mảnh đời dưới đáy vực liệu có chịu để yên không? Sẽ có những kẻ như tôi muốn xé nát cái kết hạnh phúc của bác sĩ và cũng sẽ có kẻ muốn nhào tới để ngồi cùng anh trên chuyến tàu kết thúc viên mãn. Anh hãy thử thấu hiểu những người như thế một lần đi nhé. Hãy nghĩ xem luận văn anh đã viết có thể giúp ích cho những người thực sự cần giúp đỡ hay không."

'Dừng lại.'

Dowon đeo tai nghe và một tay che khóe miệng. Anh đã nghe đi nghe lại tệp đã ghi âm. Hắn ta là lý do trực tiếp khiến Dowon rời khỏi Cơ quan Cảnh sát Quốc gia. Giọng cười đầy giễu cợt Dowon. Những hành động khiêu khích vụng về của hắn cũng khiến Dowon khó chịu.

Người đàn ông đã bám đuôi Dowon và em vợ anh, dùng vũ khí đe dọa họ và trực tiếp hành hung em vợ của Dowon rồi bị kết án tù. Ngay trước khi vào tù, hắn ta đã nhờ Dowon tư vấn. Các thành viên trong gia đình vợ cũ phản đối quyết liệt, nhưng Dowon đã gặp hung thủ.

Kẻ tấn công mỉm cười, nói rằng cuộc hôn nhân của Dowon đã bị hủy hoại vì hắn. Nụ cười rạng rỡ giễu cợt và giọng nói khúc khích vẫn còn rõ nét trong ký ức của Dowon.

Kể từ hôm qua, Dowon đã tìm kiếm và kiểm tra những trường hợp tư vấn thất bại mà anh đã thực hiện. Một số người đã gợi lại cho anh những ký ức muốn quên đi. Dường như anh đang cố gắng khơi dậy cảm giác khó chịu mà bản thân đã chôn giấu.

Anh sẽ tự hào hoặc hãnh diện khi xem lại những buổi tư vấn thành công, nhưng anh lại hoài nghi chính mình khi xem lại những trường hợp thất bại. Chuyện này khiến tinh thần khá mệt mỏi. Ngay cả khi đã rửa mặt, chứng trầm cảm vẫn không biến mất. Tuy nhiên, anh vẫn kiên trì.

Nếu cứ thế này mà gặp cảnh sát Park thì buổi tư vấn chắc chắn sẽ thất bại. Cảnh sát Park không những không tin tưởng Dowon mà còn coi anh như kẻ thù. Ông ta còn không ngần ngại thể hiện thái độ thù địch với Dowon.

Khi nói chuyện với một bệnh nhân không thể hình thành Rapport (sự tin tưởng giữa bác sĩ tư vấn và bệnh nhân) thì anh phải học cách chấp nhận những tình huống bị đe dọa và thái độ thù địch, v.v. Anh phải tìm ra nguyên nhân khiến tư vấn thất bại và điểm chung về tính hung hăng mà họ thể hiện để không lặp lại sai lầm tương tự khi gặp cảnh sát Park.

Dowon lái xe ra khỏi đường cao tốc và tiến vào một khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Dowon để lại chìa khóa xe cho người phục vụ và bước vào trong sau khi xác minh danh tính ở cửa.

Sảnh trước khách sạn đã đông đúc người. Hầu hết là những người đàn ông trung niên trong bộ vest sang trọng. Họ chỉ liếc nhìn Dowon, người mà họ chưa từng gặp bao giờ, và bị thu hút sự chú ý sau khi ước tính tuổi của anh ấy thấp hơn nhiều so với độ tuổi trung bình của những người được mời tham dự lễ trao giải. Dowon nhận tờ lịch trình buổi lễ từ người phụ trách sự kiện. Lễ trao giải sắp được diễn ra.

"Xin lỗi, anh có phải là bác sĩ Dowon không?"

Dowon nhìn người phụ trách sự kiện đang tiếp cận mình với ánh mắt khó hiểu. Người đàn ông chỉ vào quầy lễ tân và nói một cách lịch sự.

"Tôi nhận được một cuộc gọi tìm bác sĩ. Mời anh qua xác nhận một chút."

"Người gọi là ai vậy?"

"Họ nói là cảnh sát ạ."

Dường như đã biết là ai gọi đến, anh đi theo nhân viên đến bàn lễ tân. Ngay khi Dowon nhấc máy, anh đã nghe thấy một tiếng thở dài.

"Hả?"

Đáp lại những lời của Bin Yumi, Dowon mò mẫm túi quần và áo khoác nhưng không thấy điện thoại di động đâu.

"Ôi trời. Chắc tôi để quên điện thoại trong xe mất rồi. Cô quan tâm tôi nhiều như vậy, cảm giác như mình đã trở thành ngôi sao Hollywood ấy."

Dowon cười thầm vì những lo lắng của Bin Yumi vừa đáng quý vừa hài hước. Trong lòng anh cũng không thoải mái khi đội điều tra của Bin Yumi luôn theo sát nhất cử nhất động của mình.

Nếu anh không từ chối lời đề nghị để cảnh sát bảo vệ chặt chẽ trong buổi lễ trao giải này thì anh thực sự sẽ hiểu được cảm giác của một ngôi sao Hollywood. Một nhà phân tâm học được bảo vệ bởi những gã đàn ông đáng ngờ sẽ chỉ tạo ra thêm những lời đàm tiếu. Cũng may là anh đã kiên quyết không để cho họ làm như vậy.

Nhờ đó, các thành viên trong đội điều tra hiện đang chờ lệnh ở gần nhà cảnh sát Park.

< Chúng tôi đã xác nhận rằng cảnh sát Park hiện đang ở nhà. Vợ con ông đã ra ngoài, nhưng đèn vẫn sáng và không có dấu hiệu gì cho thấy ông ấy sẽ rời đi. Không có động thái đáng ngờ nào gần nhà bác sĩ và phòng nghiên cứu.>

"Cô không cần phải báo cáo chi tiết hết cho tôi đâu."

"Được rồi, tôi hiểu."

< Lịch trình hôm nay của anh như nào? Chúng tôi không thể liên lạc được trong lễ trao giải, nên nếu bác sĩ ấn định thời gian liên lạc thì chúng tôi sẽ đợi đến lúc đó.>

Dowon kiểm tra lịch trình buổi lễ trên tay và đáp lại.

"Tôi sẽ gọi cho cô lúc 12 giờ."

<Được ạ. Chương trình đến đó là kết thúc à?>

"Có lẽ vậy. Nếu đói bụng thì tôi sẽ ăn bữa trưa tại đây. Hừm. Tôi sẽ có thể gọi cho cô muộn nhất là 2:00 chiều."

"Không phải là ăn mì jajangmyeon trong xe tải đấy chứ?"

"Thôi được rồi, tôi không trêu cô nữa. Ở đây bữa trưa cũng được cung cấp miễn phí nên tôi sẽ ăn nếu đói bụng. Bạn không cần phải mắc nợ túi của ông Bin Yumi."

"Được."

Bin Yumi càu nhàu trước câu trả lời không có thành ý của Dowon. Cuộc trò chuyện thân mật khiến cô nhớ lại khoảng thời gian họ từng làm việc cùng nhau tại Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia. Hồi đó cảnh sát Park còn cười khúc khích khi thấy cô nhiệt tình chạy tới và Dowon chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến. Đó là một sự kết hợp kỳ lạ nhưng rất ăn ý. Cả trong phong cách làm việc và khuynh hướng cá nhân.

"Đừng lo lắng quá."

Dowon chuyển điện thoại sang tai đối diện.

"Tôi biết cách tự lo cho bản thân. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm cô lo lắng quá nhiều, Bin Yumi."

Bin Yumi, người do dự trước lời nói của Dowon, nói rằng cô hiểu rồi và cúp điện thoại. Dowon trả lại ống nghe cho nhân viên và bước vào thang máy.

Sau khi kết thúc hội thảo và trở về Seoul, anh sẽ thu thập được thông tin về Cha nếu gặp được cảnh sát Park. Như vậy khi tư vấn cho MJ, anh sẽ có thêm một chỉ tiêu khách quan để kiểm soát những cảm xúc sôi trào của cậu ấy. Cả MJ và Cha đều đang bị cảnh sát truy đuổi, do đó, điều tốt nhất mà Dowon có thể làm là âm thầm thu thập thông tin, tách biệt khỏi quá trình điều tra của cảnh sát.

Trong khi chờ thang máy từ tầng trên đi xuống, anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh tự hỏi liệu anh có nên tìm cách liên lạc với MJ trước không. Sau lễ Giáng sinh, việc trao đổi qua những tờ ghi chú đã bị cắt đứt. Tuy nhiên, anh tin rằng MJ sẽ liên lạc với anh trước nếu cảm thấy sẵn sàng.

Anh quyết định sẽ không vội vàng. MJ đủ nhạy bén để nhận ra những cảnh sát đang ngầm bảo vệ xung quanh Dowon. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi.