Anh nhìn xuống một lúc và thấy phía trước đũng quần của MJ đã phồng lên. Cậu ta lẩm bẩm.
"Tôi không thể chịu đựng được nữa."
Dowon cắn môi. Không khí trong xe nóng đến nỗi khiến anh ho liên tục. Thân trên rung lên khi anh cố gắng kìm nén cơn ho. Giống như con cá mắc kẹt trong lưới, cả cơ thể anh từ chối tiếp nhận MJ.
"MJ, dừng lại."
Dowon đẩy vai MJ bằng cả hai tay. MJ thậm chí không nhúc nhích. Nhịp tim của Dowon tăng vụt. Hô hấp cũng bị rối loạn và nhiệt độ bên trong xe tăng lên.
"Tôi không thể chịu đựng được nữa."
Tiếng tim thình thịch, thìch thịch như đang đập bên tai Dowon. Dowon, người đang sợ hãi nhìn MJ, cẩn thận ôm lấy mặt MJ và hôn lên má cậu.
Cảm nhận được hơi ấm trên má, MJ chớp mắt nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm cổ áo anh. Cậu ta vẫn chưa mất đi lý trí, nhưng dường như cậu không thể kiểm soát được bất cứ điều gì. Ở mức độ này nên được coi là may mắn khi MJ không tóm bừa một người khác giới và không giết hay hãm hiếp Dowon.
"Gì... Cậu muốn làm gì?"
Giọng Dowon run run. MJ vừa di chuyển vừa trả lời.
"Khoảng cách rất gần. Họng súng nhắm vào tôi."
MJ tháo dây an toàn đang buộc chặt cơ thể mình. Cậu ta chuyển sang chỗ ngồi của Dowon. Bên trong chiếc xe chật hẹp, Dowon, người phải chịu trọng lượng nặng nề của MJ, thốt ra một tiếng rên rỉ ngắn. MJ không quan tâm và dùng cả cơ thể đè Dowon xuống.
"Đó là Cha. Người đã ra lệnh cho tôi phóng hỏa."
Môi của MJ áp vào môi của Dowon. Dowon chấp nhận để MJ cắn môi dưới, trước khi cậu ta trượt lưỡi vào giữa đôi môi đang hé mở.
"Cậu đang nói đến bố ruột mình, người đã nuôi lớn cậu và Dick trong nhà kho?"
Đầu lưỡi liếm vòm miệng. MJ thở hổn hển khi cậu nghiêng đầu để gặm nhấm bờ môi. Cậu buông bàn tay đang nắm cổ áo Dowon ra và vòng tay ôm lấy đầu anh. Chiếc lưỡi nóng hổi nhanh chóng lách vào khoang miệng Dowon. Chiếc lưỡi liếm láp răng và nướu của anh giờ đã chạm đến nơi sâu nhất trong cổ họng của Dowon.
Dowon cố gắng đẩy MJ ra bằng cách di chuyển lưỡi của mình, nhưng MJ chỉ nghiêng đầu và cắn môi anh mạnh hơn. Dowon nghĩ rằng mình đang bị ăn thịt. Nụ hôn của MJ mãnh liệt hệt như sự tồn tại của cậu ấy. Đem lại cho anh cảm giác như bị đâm thủng một nơi nào đó bên trong cơ thể.
"Không, không phải bố tôi, người đã nhốt tôi và Dick trong nhà kho."
Ngồi giữa hai chân Dowon, MJ quấn chân anh quanh eo mình. Sức nóng cảm nhận được qua lớp quần cọ xát vào vùng kín của Dowon. Dowon thở hổn hển trước sức mạnh áp bức anh bằng cả cơ thể. Cậu ta bắt đầu giả quan hệ tình dục khi đang mặc quần áo.
MJ cọ xát hạ bộ của mình vào Dowon và ôm lấy anh như trong tưởng tượng. Nỗi sợ chết và khao khát Dowon, người duy nhất cậu nghĩ có thể cứu được mình, ập vào tâm trí của MJ cùng một lúc.
"Ánh sáng, uy quyền, chính là tên khốn chết tiệt đó."
Dowon, người bị nhấc đôi chân khỏi chiếc ghế chật hẹp, rên rỉ đau đớn. Anh đưa tay chạm vào ô cửa sổ bên cạnh. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh của Dowon hằn trên cửa kính một cách thô bạo và nhanh chóng để lại một dấu vết mơ hồ.
Dowon cảm nhận được bộ phận sinh dục của MJ đang thúc vào quần áo mình. Trông như thể nó sẽ xé toạc quần áo của anh ấy ra bất cứ lúc nào và đâm vào giữa cặp mông tròn đang rộng mở của Dowon. Lòng bàn tay trên ô cửa sổ trượt xuống. Dowon rùng mình trước sức nóng mà anh cảm nhận được. Dương vật của MJ rất khỏe, khiến cơ thể anh run rẩy dữ dội mặc dù cậu ta chưa thật sự đâm vào trong.
Đôi chân loạng choạng đá và vùng vẫy khắp nơi. Dowon, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể trên cửa kính, chấp nhận làm tình giả mãnh liệt đến mức tóc trên trán anh rối tung. MJ thậm chí còn ôm Dowon chặt hơn khi anh cố gắng cự tuyệt bằng cách nào đó. Cánh tay mất thăng bằng của Dowon cuối cùng trượt khỏi ô cửa sổ.
MJ gập chân Dowon lại và quấn nó quanh eo mình khi đôi chân anh bị va đụng trong xe. Cảm giác như chỉ cần cậu ta kéo quần xuống một chút và lột quần lót của anh ra thì cậu có thể đút vào cặp mông trắng nõn kia.
Cậu tưởng tượng cái lỗ chật hẹp đang co thắt và nuốt chửng dương vật đầy gân guốc của mình. Dowon sẽ ngửa đầu ra sau và phát ra những tiếng rên rỉ tục tĩu khi tuyến tiền liệt bị kích thích. MJ muốn đâm vào Dowon ngay lập tức. Lý do mong manh duy nhất còn sót lại là những từ mà Dowon đã lặp đi lặp lại.
- Cưỡng hiếp không phải tình dục. Đó là bạo lực!
"... Chết tiệt."
Có thể cởi quần ra được không? Không, mình không thể cởi. Đó không phải tình dục. Nhưng trong những tình huống như này, mình chưa bao giờ không làm tình. Mình luôn xoa dịu bản thân bằng lửa hay tình dục bất cứ lúc nào, nhưng tại sao lần này lại không được?
MJ không thể dừng lại. Chỉ dựa vào nụ hôn cậu nhận được như một phần thưởng là không đủ. Lần đầu tiên nhớ lại ký ức về khoảng thời gian đó khiến cậu tức giận và đau khổ đến mức không thể chịu đựng nổi, vì vậy cậu cần Dowon. Cậu lắc lư cơ thể khi luồn lưỡi vào trong miệng Dowon.
Ghế xe vô lực kêu cót két. Chiếc ô tô rẻ tiền cũng rung chấn theo. Dowon được ôm chặt bởi MJ, bị động tác mãnh liệt của cậu ta làm cho choáng váng. MJ thở hổn hển và nhìn chằm chằm bờ môi của Dowon. Khuôn mặt anh kinh hãi đỏ bừng. Hơi thở của MJ càng trở nên dồn dập hơn khi bắt gặp ánh nhìn đầy hoảng loạn và xấu hổ của Dowon
Phản ứng đó quá kích thích đối với MJ. Dowon bị sốc và không thể khép lại cái miệng đang há hốc. Nước miếng chưa kịp nuốt xuống, theo đó chảy ra.
"MJ....."
Trước đôi môi ướt át đang khó khăn gọi tên mình, MJ cuối cùng cũng tăng tốc độ cọ sát cơ thể. Phấn khích tột độ, cậu xuất tinh trong quần. Chất lỏng nóng hổi làm ướt quần lót và dính dớp khó chịu. MJ đã lấy lại nhịp thở khi hơi nóng tràn ngập trong quần.
Lức này MJ mới nhìn Dowon. Dowon hoảng hốt đến mức thở hồng hộc. Anh có thể cảm nhận được tiếng trái tim đang đập điên cuồng. Anh thậm chí không thể nghĩ đến việc lấy mu bàn tay lau nước bọt đang chảy xuống, cả cơ thể run lên hoảng loạn.
Lí trí của MJ dần trở lại. Vẻ mặt của Dowon sợ hãi hệt như khi cậu chứng kiến cái họng súng đen ngòm chĩa đến trước mặt mình. Dowon nói một lời nào. Rõ ràng. Bây giờ không phải là lúc để nói bất cứ điều gì. Cả MJ và Dowon đều thở hổn hển.
MJ rời khỏi Dowon và quay trở lại ghế lái. Khi Dowon cố gắng nói chuyện, cậu ta sang số và xoay vô lăng một cách thô bạo. MJ chỉ lẩm bẩm những câu chửi thề "chết tiệt" hết lần này đến lần khác. Vẻ mặt Dowon đanh lại, nhìn chằm chằm vào cậu. MJ cắn chặt môi dưới và thả ra.
"Bác sĩ, tôi sẽ chở bác sĩ đến nơi để xe của anh. Anh về nhà nghỉ ngơi đi. Cuối tuần đã khiến anh vất vả rồi. Suối nước nóng... Chúng ta sẽ đến đó sau vậy. Tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh. Tôi sẽ cố gắng nhớ lại những chuyện về Cha thêm lần nữa."
Dowon quay đầu về phía cửa sổ, nơi khung cảnh xung quanh đang lướt qua thật nhanh. Dấu vết của bàn tay trơn trượt hằn lại trên cửa kính. Từ hình ảnh phản chiếu, anh mới nhận ra nước bọt không thể nuốt trôi hết vì nụ hôn đã chảy xuống cằm và cổ.
Anh quệt nước bọt bằng lòng bàn tay và nhìn MJ với ánh mắt lo lắng. MJ đang mang biểu cảm rất tức giận, nỗi tức giận dành cho chính mình. Dowon theo dõi phản ứng của MJ. Nếu điều này xảy ra, chẳng phải kết quả của việc tạo ra phanh hãm mang tên "nụ hôn má" là vô ích rồi hay sao?
Dowon tuy kinh hãi, nhưng vì cơ thể không bị tổn hại gì lớn nên anh cố gắng trấn an MJ. Nếu MJ ngày càng tự trách bản thân, bùng nổ cảm xúc và giết chết ai đó hoặc phóng hỏa lần nữa, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Cho đến nay, cậu đã kiềm chế sự bốc đồng rất tốt. Cậu đã thất bại một lần nhưng không sao đâu. Đừng xin lỗi tôi."
"Bác sĩ."
"Nếu cậu chịu đựng tốt, tôi vẫn sẽ tiếp tục hôn cậu. Cậu không cần phải lo sợ tôi sẽ ngừng tư vấn đâu."
"Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ suy nghĩ kĩ hơn. Tôi sẽ cẩn thận để không đánh mất lý trí khi gặp bác sĩ."
"Không, đừng làm vậy. Đừng nghĩ về nó. Cậu hứa với tôi đi. Đừng cố ép mình nhớ lại những chuyện về Cha. Hãy cùng nhau suy nghĩ khi cậu ở bên tôi. Không khéo cậu lại tiếp tục phóng hỏa nếu cứ cố gắng một mình hồi tưởng lại mất. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Chiếc xe đang quay về con đường trên núi chậm rãi dừng lại, và MJ, người chỉ biết nhìn về phía trước, quay lại nhìn Dowon. Dowon với cổ áo xộc xệch, không hề trốn tránh ánh nhìn của MJ.
Ánh mắt anh giống như ngôi nhà bị bỏ hoang, không hề chứa sự thù địch. Đó là ánh mắt cố gắng quan tâm đến MJ bằng mọi cách. MJ cảm thấy muốn khóc. Dowon cẩn thận chìa tay ra. MJ nhìn vào lòng bàn tay anh mà không tiến lại gần. Dowon vẫy vẫy tay ra hiệu. Bất chấp hiệu lệnh "tiến lại gần", MJ vẫn không nhúc nhích.
Khi Dowon vẫy tay lần nữa, cậu ta mới bắt đầu đưa mặt sát lại gần bàn tay của Dowon. Anh ôm lấy khuôn mặt của MJ và trao cho cậu một nụ hôn lên má. MJ chỉ nhìn Dowon một lúc lâu mà không nói gì. Nếu cái chạm mắt kéo dài, sự im lặng sẽ lấp đầy khoảng trống và trở nên khó xử, nhưng cả hai đều không từ chối bầu không khí đó.
MJ mở miệng như muốn nói gì đó nhưng rồi khép lại. Mặc dù cậu ta đã làm ra những chuyện khiến anh khó chịu, nhưng việc Dowon không truy cứu trách nhiệm của cậu cũng không phải là giả tạo.
Nghiêm túc mà nói, cậu thực sự đã làm tốt. Nhưng như vậy còn điên rồ hơn. Cậu đã làm một việc không nên làm với Dowon chứ không phải với bất kỳ ai khác. Bởi vì cậu đã làm những gì anh từng yêu cầu cậu không được làm.
"Tôi xin lỗi."
MJ vùi mặt vào tay Dowon và xin lỗi nhiều lần.
"Tôi xin lỗi. Thật lòng đấy."
Dowon nhìn MJ với vẻ thương hại. Một người chỉ biết hành động bốc đồng, đe dọa người khác sẽ đau khổ vì bản chất của mình. Nỗi đau đớn khi phải làm những mà cậu không muốn đã được truyền tải rõ ràng đến Dowon. Những tiếng chửi thề 'chết tiệt' đáng thương hơn là đáng sợ.
Hôn lên má dường như không có tác dụng nên Dowon đã ôm lấy MJ. Anh đã không buông MJ ra cho đến khi cậu nói không sao.
* * *
Dowon xả nước vào bồn tắm mà anh chưa bao giờ sử dụng. Phòng tắm của căn hộ chung cư khá nhỏ nên anh chủ yếu chỉ sử dụng vòi hoa sen. Dowon xắn quần, tay áo và ngồi xổm trước bồn tắm. Nước nóng xả xuống mạnh mẽ bốc lên hơi nước. Ngay lập tức, phòng tắm chật hẹp trở nên mờ ảo.
Dowon, người đã quan sát mực nước dâng cao trong bồn, cởi quần áo và bước vào. Anh loay hoay với chiếc điện thoại di động mặc dù anh biết là không nên mang nó vào phòng tắm. Anh nhấc một bên tay lên để giữ nó không bị ướt và tựa đầu vào cánh tay. Trước hết, anh để lại tin nhắn cho Bin Yumi.
[Tôi về nhà rồi. Thật tốt là cô đã thay khóa cửa.]
Bin Yumi đáp lại bằng một câu trả lời dễ thương.
[Ngày mai anh có thời gian thì đi uống một ly nhé!]
[Tôi phải dự hội thảo, hẹn gặp lại cô sau hai ngày nữa.]
[T T]
Anh bật cười trước biểu tượng cảm xúc đang khóc. Anh định gửi một tin nhắn chúc Giáng sinh vui vẻ cho vợ cũ nhưng lại từ bỏ. Lần nào anh cũng gặp khó khăn trong việc liên lạc với cô ấy. Giống như một mũi tên bắn chệch khỏi điểm quan trọng và rơi xuống vùng ngoại vi. Không bao giờ trúng mục tiêu.
Vài ngày trước, anh đã nghe thấy giọng nói lo lắng qua điện thoại, nhưng anh lại lãng phí thời gian mà không thể làm ra những chuyện khiến cô ấy yên tâm. Một lời chúc Giáng sinh muộn thì có ích lợi gì?
Dowon lấy một tay che trán và thẫn thờ nhìn ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt chiếu sáng trên trần nhà. Ánh sáng trắng, trong hơi nước mù mịt, lan tỏa theo chiều ngang thay vì chiếu dọc nên không làm anh bị đau mắt khi nhìn thẳng về phía trước.
Ánh sáng, uy quyền, Cha.
Nghĩ đến những từ được kết nối với nhau, Dowon quay lại. Một dòng nước ào ạt chảy ra từ bồn tắm đã làm quần áo anh vừa cởi ra ướt sũng. Chiếc len thun dệt kim mà MJ đưa cho anh đã đậm màu hơn vì ngấm nước. Dowon sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Từ phản ứng của cảnh sát Park Chang-gu và MJ, sự tồn tại này của Cha có một số kẻ cuồng tín và họ đều là thành viên của một nhóm được cấp phép săn bắn.
Lý do họ gọi cuộc tụ họp là 'Buổi họp lớp' bởi vì bản chất của câu lạc bộ này mang ý nghĩa giáo dục nhiều hơn là tụ tập. Nói cách khác, Cha không chỉ đơn thuần là lãnh đạo tập thể mà còn có sức mạnh để dẫn dắt mọi người.
Park Chang-gu là một người đàn ông có gia đình bình thường. Ông cũng là cha của những đứa trẻ chứ không phải kiểu người không được xã hội hóa như MJ. Việc một người có một cuộc sống xã hội bình thường và duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh lại rơi vào một hội nhóm như vậy là có ý nghĩa rất lớn.
Phải chăng logic của Cha hấp dẫn đến mức khiến một người bình thường làm ra những điều phi lý? Những người tôn sùng Cha cũng từng có những trải nghiệm tương tự như MJ. Dowon nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của MJ. Bị trói buộc bởi những cảnh tượng mãnh liệt trong quá khứ, MJ nói rằng Cha đã xúi giục vụ phóng hỏa đầu tiên.
Có vẻ như cảnh mà MJ nhớ lại không phải là trí tưởng tượng hay ký ức sai lầm. Hiếm khi một người mắc chứng tâm thần phân liệt lại bị thu hút bởi những ảo tưởng do chính mình tạo ra. Rõ ràng những gì MJ nói là đúng.
Vậy Cha là người đã sống sót sau cuộc đi săn đó cùng với MJ. Cậu ấy gọi tất cả những người bị săn đuổi là những đứa trẻ, nghĩa là Cha cũng trạc tuổi MJ. Chẳng lẽ một người đàn ông trung niên có lý trí như cảnh sát Park lại gọi một thanh niên trạc tuổi hai mươi là Cha và tôn sùng hắn?
Còn chuyện 'Cha' nói rằng cậu ta biết Dowon. Và Dowon cũng là người duy nhất biết mặt hắn. Không thể đoán được là ai. Một người đàn ông trạc tuổi MJ, người có một sức hấp dẫn khác thường khiến ngay cả một người đàn ông trung niên cũng trở nên cuồng tín... Không thể nghĩ ra dễ dàng.
Điều quan trọng là anh ấy đã gặp Cha ở đâu và như thế nào. Cho dù anh có nỗ lực đến đâu thì cũng không nghĩ ra manh mối. Không có bằng chứng thuyết phục và chỉ có những câu chuyện bên lề được chất đống từng chút một.
Cơn buồn ngủ dâng lên trong tâm trí anh như nước xả trong bồn tắm. Nếu anh mặc kệ thì có lẽ nó sẽ chảy tràn ra ngoài. Dowon vặn vòi nước ảo trong tưởng tượng để tắt nó đi. Khi những suy nghĩ lấp đầy trí óc, anh phải sắp xếp lại và tạo ra những khoảng trống. Anh không thể tiếp tục chất chồng chúng lên mãi.
Bây giờ là lúc để khóa nước và chờ mực nước hạ xuống.
- Bác sĩ.
Trong giấc ngủ chập chờn, một giọng nói nặng nề vang lên thay vì giấc mơ phức tạp.
- Tôi xin lỗi, bác sĩ ơi, tôi xin lỗi.
Dowon cảm nhận được một cảm xúc nào đó dâng trào lên từ đôi chân mình. Thứ cảm xúc được các giác quan xa xôi trong tâm trí cảm nhận đầu tiên. Đó là trực giác, là bản năng chỉ có thể biết được dựa trên kinh nghiệm.
Đôi mắt của MJ dõi theo Dowon một cách ám ảnh. Chạm vào mặt anh, hôn xuống đôi bờ môi, luồn lưỡi vào, kéo người anh ra sau, nắm lấy eo, cổ tay và chân anh..... Giữa hai chân.....
"Haa."
Dowon đỏ bừng mặt, hất nước bằng lòng bàn tay để xoa dịu khuôn mặt, cổ, dái tai đang nóng bỏng. Anh bị choáng ngợp bởi những cảm xúc xấu hổ và bối rối. Ngay cả khi anh còn trẻ và chưa dày dặn kinh nghiệm, anh cũng chưa bao giờ bị lay động bởi lời nói và hành động của đối phương. Bây giờ dù đã trưởng thành, nhưng dường như anh không có gì giỏi giang hơn hồi đó.
Không kiềm chế được cảm xúc bùng nổ, MJ vùi mặt vào lòng bàn tay của Dowon.
Hơi thở của cậu lan ra lòng bàn tay. Và lời xin lỗi đó.
Anh đã hiểu được cảm xúc của MJ qua hai điều này. Như thể nhìn thấy hệ lụy rồi mới phát hiện ra nguyên do. Anh cảm thấy mình bị trói buộc. Dowon thẫn thờ nhìn ánh đèn huỳnh quang chập chờn qua hơi nước mờ ảo. Những giọt nước ngưng tụ trên trần phòng tắm cuối cùng rơi xuống, tạo ra những gợn sóng trên mặt nước.
Âm thanh trống rỗng của tiếng nước nhỏ giọt như tiếng thở dài của Dowon, vang vọng qua bức tường ảm đạm. Một ngày dài sắp kết thúc.