"Tôi phóng hỏa. Bố mẹ bị thiêu chết."
Dowon không thích bị cuốn vào nhịp điệu của bệnh nhân. Tuy nhiên, không có cách nào để xoa dịu MJ, người rất quan tâm đến việc tư vấn tâm lý.
Cho đến khi anh hiểu được động cơ của hắn trong việc giết cha mẹ và cứu sống một con chó, bất cứ điều gì anh nói đều là liều lĩnh. Dowon đưa ra động cơ phổ biến nhất mà một bệnh nhân có thể có xu hướng này và hỏi.
"Khi còn nhỏ, cậu có ghét cha mẹ mình không?"
"Không? Tại sao lại ghét chứ. Họ là những người tốt."
"Cậu có thể cho tôi biết họ là kiểu người như thế nào không?"
"Tôi nên nói sao nhỉ? Họ chỉ là những người tốt."
"Tôi muốn cậu diễn đạt bằng những từ ngữ mà cậu biết. Cậu có thể mô tả ngoại hình hoặc tính cách của họ."
"Mô tả. Ah, đó không phải là những gì anh đọc trong một cuốn tiểu thuyết hay sao? Tôi không có cái năng khiếu văn chương đó. Họ là kiểu người hay xuất hiện trong tiểu thuyết hay phim truyền hình. Một người cha nhân từ nhưng nghiêm khắc và một người mẹ yêu thương và tận tụy. Gia đình tôi chuẩn mực như vậy đấy."
Cậu ta phóng hỏa đốt nhà dù không có thù oán gì với cha mẹ. Sau đó, cậu hy sinh một phần cơ thể của mình để cứu con chó.
"Còn việc bị bạo hành khi còn nhỏ thì sao?"
"Không có. Tôi cao to nhất trong số đám bạn cùng trang lứa."
"Cậu có bị quấy rối tình dục hay bất cứ điều gì tương tự không? Nếu cậu không cảm thấy thoải mái thì không cần phải nói."
"Hoàn toàn không có. Đứa nào dám động vào tôi."
"Vậy mối tình đầu của cậu thì sao?"
"Đó là chị gái nhà bên. Cô ta tán tỉnh tôi trước rồi làm tình. Tôi thích bắp chân lộ ra dưới bộ đồng phục, nhưng tôi không thích khu vực giữa hai đũng quần. Đó là mối tình đầu của tôi, nhưng nó nhanh chóng nguội lạnh."
"Cậu đã bao giờ gắn bó bền chặt với người phụ nữ nào chưa?"
"Chưa. Tôi thực sự không có ý định yêu đương nghiêm túc."
"Còn nghĩa vụ quân sự?"
"Tôi không đi. Anh còn gì để hỏi nữa không?"
Cậu ta đang nói dối hay chỉ nói sự thật? Nếu đó là sự thật thì động cơ tội ác thiêu chết cha mẹ bắt nguồn từ đâu?
Biểu cảm của MJ vô cùng thành thật. Nhíu mày khi tâm trạng tồi tệ và mỉm cười khi tâm tình vui vẻ. Mặc dù cậu ta có nhiều suy nghĩ tỉ mỉ và tính toán, nhưng điều đó cho thấy MJ là một người có đầu óc tốt và suy nghĩ hợp lý theo lẽ tự nhiên, chứ không phải là những ý định xấu xa để bày mưu hay đánh lừa đối thủ.
Đối mặt với Dowon, MJ trông thực sự hạnh phúc. Đó không phải là một biểu cảm giả tạo.
"Đây là lần đầu tiên có người lắng nghe tôi một cách nghiêm túc như vậy. Vui thật đấy."
Nếu cha mẹ không phải là động cơ thì con chó có thể là vấn đề. Trọng tâm của Dowon bắt đầu chuyển hướng sang nơi khác.
"Cậu hãy nói thêm về con chó đó đi."
"Vâng?"
"Hãy nói về con chó tên là Dick mà cậu đã cứu."
MJ rõ ràng là thất vọng. Có vẻ như cậu ta không thích sự quan tâm của Dowon dành cho con chó.
"Tôi nuôi nó từ năm ba tuổi. Nó đã chết cách đây vài năm. Lúc đó tầm bao nhiêu tuổi nhỉ?"
"Có vẻ như cậu đã nuôi nó rất lâu. Cậu có đặc biệt thích chó sao?
"À, tôi thích chó. Ý anh là cái đó phải không? Trường phái chó hay mèo, ngoại hình hay tính cách? Tôi thuộc trường phái chó, cả về ngoại hình và tính cách."
(Có những bài trắc nhiệm vui để biết một người là Dog person hay Cat person. Những người được xác định là "dog person" có xu hướng hòa đồng và hướng ngoại hơn, trong khi "cat person" có xu hướng nhạy cảm và sáng tạo hơn. Trong chuyện tình cảm thì "dog person" cũng giống như chó, thường yêu hết mình và trung thành với chủ nhân)
"Không. Tôi muốn hỏi về con chó, một động vật đơn thuần."
Vẻ mặt của MJ không thể hiểu chó, một con vật đơn thuần, nghĩa là gì. Bầu không khí trò chuyện vui vẻ lúc nãy đã biến mất. Hắn nghiêm mặt lẩm bẩm.
"Đó là cái gì? Không buồn cười chút nào."
"MJ."
"Tôi không ở đây để nói về Dick."
"Cậu đã nói rằng cậu sẽ làm theo phương pháp tư vấn của tôi."
"Đây là kiểu tư vấn gì vậy?"
"Vậy cậu đã chuẩn bị những gì?"
"Đầu tiên là vết bỏng, sau đó là làm tình. Vì thích làn da trắng nên nhiều lúc tôi phát cuồng. Đến mức tôi muốn nhốt người da trắng trong nhà và nhìn ngắm họ. Không quan trọng ngoại hình béo hay xấu. Miễn là da trắng thì thế nào cũng được."
"Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Hôm nay tôi muốn nghe về con chó."
"Cái gì vậy? Chết tiệt. Bác sĩ có sở thích ái vật tình dục với chó à? Anh tò mò về dương vật của chó đến vậy à?
Dowon muốn thở dài, nhưng kìm lại. Nói chuyện với người đàn ông ngẫu hứng này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói thẳng về mục đích và phương pháp điều trị của mình.
"Được rồi. Chúng ta hãy nói xa hơn một chút. Tôi đang cố gắng đào sâu vào bản chất của chó. Về cơ bản, chó là loài động vật quen với việc phục tùng và tuân theo mệnh lệnh. Ở những người yêu thích động vật hơn cả con người, thường có xu hướng theo một trong hai trường hợp."
MJ lặng lẽ nhìn Dowon đang nói một cách bình tĩnh. Trong ánh sáng phản chiếu trên bàn, ánh mắt và giọng nói của Dowon thẳng thắn và không dao động.
"Nếu cậu giao tiếp gần gũi và đối xử với chó như một con người, thì cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh tàng trữ động vật (Animal hoarder). Trường hợp thứ 2 là cậu muốn tận hưởng quá trình 'thuần hóa' chó mà không thể thực hiện được ở con người và mong muốn thống trị lòng trung thành chúng. Tôi nghĩ cậu thuộc về trường hợp sau nhiều hơn."
(Hội chứng Noah hay Animal Hoarding Disorder là một rối loạn tâm thần mà người bệnh ám ảnh với việc giữ một số lượng lớn những động vật nuôi mà không có đủ khả năng đảm bảo chăm sóc cho chúng.)
"Hừm."
"Vì vậy tôi muốn biết cậu đã đối xử với chú chó tên Dick như thế nào. Cậu có thể cho tôi biết không?"
MJ, với biểu cảm rõ ràng là không quan tâm, rời mắt khỏi Dowon. Cậu ta mở túi nilong của cửa hàng tiện lợi nằm trên bàn. Dowon không chỉ trích MJ vì đã không tập trung vào việc tư vấn. Anh kiên nhẫn xem MJ làm gì, đợi cậu ta mở lời trước.
MJ lấy ra một chiếc bánh sandwich trong túi. Sau khi bóc bao bì nhựa, cậu ta nhìn chằm chằm vào miếng trứng chiên và rau diếp được kẹp giữa bánh mì. Sau đó, với một tay cầm chiếc bánh sandwich, cậu đến gần Dowon.
"Mở miệng ra."
Trước khi anh ấy kịp hỏi lại "Cái gì?", MJ đã giật lấy cà vạt của Dowon và kéo mạnh khiến anh bất ngờ bị ngạt thở. Bàn ghế cũng xô lệch vào nhau khi cơ thể anh đập vào bàn.
Chiếc bánh sandwich nhanh chóng nhét vào miệng anh khi anh mở miệng để ho theo phản xạ. Dowon quên cả thở khi bánh mì khô khốc và trứng tráng lấp đầy miệng.
Anh càng cố vùng vẫy thì tay cậu ta càng siết chặt chiếc cà vạt. Dowon bắt lấy bàn tay MJ đang cầm cà vạt. Không thể thở nổi, anh cố gắng gỡ tay MJ ra bằng cách nào đó.
"Ah... Không."
Khoảnh khắc Dowon mở miệng, sốt mayonnaise chảy xuống cằm. Nước sốt nhỏ giọt xuống mặt bàn tỏa ra một mùi đặc biệt. Dowon ngước nhìn MJ với đôi mắt run rẩy. Lần này MJ lại mỉm cười.
"Suỵt, nào, ăn nhanh đi. Mày đói rồi."
Anh không thể nghe thấy giọng nói của mình vì thức ăn đầy trong miệng. Dowon lại giữ chặt tay MJ. Cậu ta vẫn tàn nhẫn kiểm soát chiếc cà vạt như một sợi dây xích, siết cổ Dowon với áp lực lớn hơn.
"Suỵt, suỵt, phải nghe lời chứ."
MJ đứng dậy và gác một chân lên bàn của Dowon. Những miếng trứng chưa nhai và mẩu rau diếp rơi xuống ánh đèn trên bàn gỗ.
MJ đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu của Dowon. Giống như một người chủ tốt bụng, cậu ta xoa đầu Dowon và phát ra âm thanh khen ngợi một chú chó bằng đầu lưỡi. Cậu ta đang đối xử với Dowon như một con chó, không hơn không kém.
"Nếu không ăn thì sẽ bị trừng phạt đấy. Mày có muốn bị xích cổ kéo lê như lần trước không?"
Dowon muốn rút khăn giấy và định nhổ thức ăn ra, nhưng MJ đã tóm lấy cổ tay Dowon. Cổ tay bị vặn đau đến nỗi Dowon phải kìm nén lại những giọt nước mắt đau đớn.
MJ đặt tay lên cổ của Dowon và vuốt ve. Như thể cậu ta đang ước tính độ dài cần thiết của dây xích.
"Nhanh nào, hửm?"
Cuộc chiến căng thẳng sẽ không hồi kết nếu anh không ăn, Dowon cuối cùng cũng từ từ cử động quai hàm. MJ xoa đầu Dowon như thể anh ấy đã làm rất tốt.
"Ngoan lắm, cún con của tôi."
Dowon cố nuốt chiếc bánh sandwich, ăn một nửa và làm vương vãi nửa còn lại. MJ rút khăn giấy và lau miệng thay cho Dowon, người đang thở hồng hộc vì nghẹn.
MJ nhìn xuống Dowon đang hổn hển. Giữa lúc lo lắng và hoảng loạn, Dowon siết chặt các đầu ngón tay. Phản ứng của Dowon có khác với những gì cậu ta mong đợi không? MJ khép chặt miệng lại. Đó là một biểu cảm kỳ lạ, không rõ là đang cười hay tức giận.
MJ từ bàn làm việc đi xuống, liếc nhìn Dowon trong bộ đồ xộc xệch rồi ngồi trở lại ghế. Cậu ta dường như ngay lập tức nhận thấy rằng bầu không khí ở Dowon đã trở nên khác thường. Thấy MJ im lặng, Dowon cũng không nói gì.
Theo sau đó là bầu không khí tĩnh lặng khó xử. Bây giờ anh không thể nghe thấy một tiếng cười hay tiếng trò chuyện nào bên ngoài tòa nhà, chứ đừng nói đến giọng nói của ai đó trong hành lang.
"...Tôi hoàn toàn hiểu cách cậu đối xử với Dick."
Dowon lấy thêm khăn giấy và dọn dẹp thức ăn rơi vãi trên bàn. MJ không rời mắt khỏi Dowon và chỉ liên tục siết chặt và mở bàn tay đã từng chạm vào tóc Dowon. Cậu ta bị ám ảnh bởi hành động đơn giản là chạm vào tóc anh. Dowon nhức đầu. Anh nói, hầu như không chịu nổi cơn đau.
"Tôi sẽ cho cậu một số bài tập về nhà."
MJ nhắc lại từ "bài tập về nhà" với biểu cảm lạ lẫm hệt như khi nghe thấy từ "nhờ vả".
"Bài tập về nhà...?"
Dowon tiếp tục nói mà không nhìn MJ.
"Hãy ngẫm nghĩ nhiều hơn về loài chó đi. Ngay cả những điều nhỏ nhất cũng không sao. Cậu có thể chuẩn bị một câu chuyện về con chó mà cậu nhìn thấy trên TV hay ngoài đường phố. Không nhất thiết phải liên quan đến thời thơ ấu của cậu, nên hãy thoải mái liên tưởng."
MJ, người đã do dự trước đó, khẩn trương hỏi.
"Gì cơ? Vậy còn buổi tư vấn hôm nay thì sao?"
"Buổi tư vấn đến đây là kết thúc."
"Cái gì vậy? Tôi còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói. Tôi sẽ cho anh biết những gì tôi đã làm khi nhìn thấy một người phụ nữ da trắng. Và cách tôi liếm và cắn nó."
"Buổi tư vấn kết thúc rồi, cậu về đi."
"Bác sĩ."
"Lần sau tôi sẽ lắng nghe chuyện đó. Hôm nay dừng lại thôi."
MJ không đứng dậy khỏi ghế mà chỉ nhìn chằm chằm vào Dowon. Dowon khá băn khoăn về việc liệu hành động của mình có kích hoạt công tắc dẫn đến sự tàn bạo của MJ hay không.
Anh không biết. Anh không thể biết liệu mọi chuyện có ổn không khi anh dính líu với MJ theo cách này. Anh sợ hãi khi tưởng tượng đến cảnh một kẻ đã tùy tiện thiêu chết cha mẹ mình sẽ làm gì với những người xung quanh Dowon nếu anh từ chối tư vấn.
Dowon đã mất tự tin vào năng lực của mình. Để ra vào viện nghiên cứu của Dowon, cậu ta còn tiến hành diễn tập và phóng hỏa các bệnh viện khác. Anh có nên nói với Bin Yumi không? Đã đến lúc phải nghiêm túc xem xét sự giúp đỡ của cảnh sát.
"Bác sĩ, bác sĩ giận tôi à?"
MJ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần Dowon. Khi MJ bước vào phía sau bàn làm việc, Dowon vội vàng đứng dậy. Chiếc ghế không chịu được lực và bị đẩy ra sau. Dowon cố gắng lùi lại một bước để giữ khoảng cách với MJ.
"Không sao hết, cậu có thể về đi."
MJ đến gần hơn mức cho phép. Tim Dowon bắt đầu đập loạn xạ. Nỗi sợ hãi mà anh cố gắng kìm nén từ lâu đã bùng nổ. MJ nhạy cảm trước phản ứng của Dowon. Hắn gầm gừ và gây áp lực lên Dowon.
"Đừng né tránh tôi."
"Tôi không trốn tránh. Sau này cũng sẽ không làm thế. Vì vậy."
"Đừng làm tôi tức giận."
MJ đứng gần Dowon, người đã lùi sát vào tường. Bị mắc kẹt giữa bức tường và MJ, Dowon run rẩy. Anh không biết phải làm gì với nắm tay đang siết chặt. Mặc dù chắc hẳn anh ấy đã bị phân tâm, nhưng cách anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh khá ấn tượng.
MJ giữ lấy cằm và má của Dowon bằng một tay để Dowon nhìn vào mình. Anh co rúm người lại, ánh mắt, không thể nhìn thẳng vào MJ, cứ lang thang vô định trong không trung. MJ nghiêng đầu và liếc nhìn khuôn mặt đông cứng của Dowon.
"Bác sĩ, hãy sờ vào mặt trái của tôi đi."
Những lời của MJ không lọt vào tai anh. Dowon nghĩ rằng nếu ngay bây giờ anh cầu xin MJ tha mạng cho mình thì cũng không tệ lắm. Nếu MJ không nói tiếp, có lẽ anh ấy đã rơi nước mắt.
"Làm ơn."
Dowon, người đang cố gắng quay đi và tránh ánh mắt của hắn, lần đầu tiên nhìn thẳng vào MJ khi nghe thấy lời nói đó. Anh vẫn còn sợ hãi, nhưng bây giờ anh có thể nhìn thẳng vào MJ. Chỉ khi đó MJ mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Không giống như khi cậu ta gầm gừ tiếp cận anh, ánh mắt của MJ trở nên dịu dàng hơn một chút.
Cậu ta quan sát khuôn mặt sợ hãi của Dowon một lúc lâu trước khi nghiêng đầu hơn nữa. Âm thanh của hơi thở được nghe thấy gần trong gang tấc khi khuôn mặt họ sát lại như thể sắp hôn nhau.
Cái gì, tại sao?
Các câu hỏi trôi nổi không thống nhất và bị phân tán. Vì không thể tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi đó trong bầu không khí như thế này nên trước tiên anh tạm thời đáp ứng yêu cầu của MJ.
Bàn tay của Dowon từ từ giơ lên. Đầu ngón tay hơi run rẩy, nhưng làn da mất cảm giác vì vết bỏng không thể phát hiện ra rung động tinh tế như vậy.
MJ vẫn nhìn Dowon và nghiêng đầu. Cậu vùi môi vào lòng bàn tay và hít vào. Cậu nhắm mắt lại như thể đang hài lòng với mùi da thịt của Dowon. Không biết điều gì khiến cậu ta hạnh phúc như vậy. Cảm giác run rẩy mà cậu không hề cảm nhận được khi anh chạm vào những vết bỏng được chuyển tải chính xác lên môi MJ.
"Đừng sợ. Đừng sợ. Tôi không có ý định làm tổn thương bác sĩ. Tôi nghiêm túc đấy. Thật lòng đấy."
MJ nhắc đi nhắc lại với giọng điệu đáng tin, như thể cậu ta sẽ tiếp tục nói điều đó cho đến khi Dowon tin tưởng.
"Tôi vẫn còn là học sinh trung học khi bác sĩ trở nên nổi tiếng với luận văn mà anh xuất bản ở Mỹ. À, không phải là học sinh. Tôi không đi học. Tôi nhìn thấy bác sĩ trên màn hình."
Dowon rùng mình mỗi khi môi cậu ta chạm vào lòng bàn tay. Cảm giác đôi môi ẩm ướt mềm mại của cậu có quá nhiều bí mật.
"Đó là một bộ phim tài liệu, tôi không nhớ lắm. Tóm lại, những đứa trẻ bị tấn công tình dục hoặc trải qua những điều tồi tệ khác trong thời thơ ấu mà không được điều trị tâm lý thích hợp thì thường sẽ bắt đầu phạm tội trả thù sau khi chúng lớn lên."
Cậu ta thậm chí còn hôn vào lòng bàn tay anh. Câu chuyện tiếp tục mà anh không có thời gian để ngăn chặn hành vi kỳ lạ của MJ.
"Đó là thời điểm bác sĩ trở nên nổi tiếng. 『Chứng loạn thần của tội phạm - tình cờ là kết quả của việc tổ chức lại các biểu tượng』. Hehe, tôi cũng không quên tiêu đề của luận văn đó. Nó đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Vì đây là tài liệu nghiên cứu mà xã hội thời bấy giờ rất cần."
Đôi môi hôn vào lòng bàn tay và cắn vào làn da mềm mại, từ từ hạ xuống và chạm vào cổ tay Dowon.
"Chỉ cần xem là biết ngay. Tôi cần bác sĩ. Tôi cần tri thức của bác sĩ và cũng cần chính bác sĩ. Tôi đã xem bộ phim tài liệu đó một mình hàng trăm lần trên Internet. Tôi đã lên YouTube và tìm kiếm tất cả các video về lễ trao giải có sự góp mặt của bác sĩ. Vì vậy, đừng sợ tôi mà. Bác sĩ đã nói rằng sẽ không bỏ mặc bệnh nhân. Anh đừng bỏ cuộc. Bệnh nhân cần anh đến thế này cơ mà?"
Khi MJ nói xong, cậu ta rời môi khỏi cổ tay và cúi đầu lần nữa. Giống như một con chó được huấn luyện đang chờ đợi phần thưởng. Cầu xin những lời khen ngợi hoặc xoa đầu.
Sau khi do dự, Dowon cuối cùng lại đưa tay chạm vào mặt MJ. MJ cuối cùng cũng hài lòng với thái độ vuốt ve vết sẹo bỏng của Dowon.
"Tôi sẽ làm bài tập về nhà thật tốt. Tôi sẽ suy nghĩ về mọi thứ về chó."
Dowon, người ngước nhìn MJ với ánh mắt phức tạp, trả lời nhỏ, "Vâng." MJ hỏi lần cuối.
"Khi chia tay, người nước ngoài chào nhau khác với ở Hàn Quốc. Anh hãy chào tôi theo cách nước ngoài đó đi."
Lời chào nước ngoài là gì? Dowon bối rối vì anh ấy không biết MJ đang nói về điều gì, nhất thời hồ đồ hỏi ngược lại.
"Không thể nào. Một bisou? Cậu đang nói về một nụ hôn chào tạm biệt trên má kiểu Pháp à?"
"Ồ, phải rồi, cái đó."
Biểu cảm của Dowon trở nên phức tạp hơn. Đó là vẻ mặt khó nghĩ xem anh nên làm gì bây giờ.
"Nhanh lên."
Dowon, người đã ôm nhẹ MJ trong một tư thế không tự nhiên, áp má lại gần má MJ, lần lượt hai bên trái và phải. MJ trông có vẻ không hài lòng như thể nó khác với những gì cậu ta mong đợi, nhưng cậu không đòi hỏi nhiều hơn thế. MJ thả Dowon ra, người đã bị giam giữ giữa bức tường và chính cậu ta. Cậu lặng lẽ lấy áo khoác và lách cách vặn nắm đấm cửa.
"Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, thưa bác sĩ."
Thậm chí không thể nghe thấy tiếng bước chân dọc hành lang sau khi MJ đóng cửa lại. Không có tiếng MJ rời đi nên có cảm giác như sự hiện diện của cậu ta vẫn còn ở bên ngoài ngưỡng cửa.
Anh tự mình mở cửa và kiểm tra hành lang, tận mắt chứng kiến không có ai ở đó. Nhưng Dowon vẫn cảm thấy như cậu ta đang ở bên cạnh anh. Vì phòng nghiên cứu nồng nặc mùi cơ thể tanh tưởi mà MJ để lại.
Dowon, người đã mất hết sức lực, trượt xuống tường và ngồi thụp xuống. Anh vòng tay ôm hai đầu gối, nhìn bóng hàng cây đổ dài đến tận chân mình.
"Phát điên mất."
Thanh âm tự lẩm bẩm xen lẫn một mảng hỗn loạn.