Đó là đêm Giáng sinh. Các bài báo về kẻ phóng hỏa đã bị lu mờ bởi các sự kiện liên quan đến Giáng sinh và các tin tức nóng hổi khác.
Dù có muốn hay không, trong bầu không khí ồn ào, Dowon chỉ cầm chiếc điện thoại di động trên tay mà không thể che giấu vẻ mặt phức tạp. Anh phải gọi cho vợ cũ và hỏi xem khi nào anh có thể đến gặp con gái mình, nhưng điều đó không dễ dàng. Nếu MJ nhìn thấy anh gặp mặt gia đình thì nỗi lo lắng lại càng tăng thêm.
Mặc dù đã gần nửa đêm, đường phố đông nghịt người nhưng Dowon vẫn ngồi trong quán cà phê mà không thể về nhà. Thay vì mặc vest đi làm, anh ấy lại mặc quần jean. Anh lo lắng rằng MJ có thể đang theo dõi từ đâu đó, nên anh thậm chí còn đội một chiếc mũ lưỡi trai để che mặt. Anh không quan tâm đến giai điệu jazz lãng mạn đang làm say đắm quán cà phê.
Mặc dù anh nói là cuối tuần, nhưng có thể không nhất thiết phải là thứ bảy, tức là lễ Giáng Sinh. Cậu ta có thể đến vào chủ nhật. Và MJ đã nói rằng sẽ không làm hại gia đình của Dowon. Không, không phải. Cậu ta đã đáp lại bằng một câu trả lời không chắc chắn. Sẽ tốt hơn nếu anh gặp riệng vợ cũ. Đứa trẻ không nên bị vướng vào chuyện này...
Bàn tay cầm điện thoại căng thẳng. Những khớp xương trắng muốt nổi gồ trên mu bàn tay. Cuối cùng, Dowon vẫn không liên lạc với ai. Anh nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, đã quá nửa đêm. Thứ bảy, ngày 25. Dowon nhìn vào những chữ cái màu đỏ, vùi mình vào ghế.
Không có bức thư nào đến tay Dowon khi anh ngồi trong quán cà phê. Anh hy vọng rằng sẽ có một tờ giấy hoặc khăn ăn đặt trên bàn giữa những lần đi vệ sinh ngắn ngủi của anh. Tuy nhiên, không có tin nhắn mới nào từ MJ cho đến khi quán cà phê đóng cửa.
Ngay cả khi anh về nhà và thức cả đêm với đôi mắt mở trằn trọc, cũng không có liên lạc nào từ MJ. Dowon, người đã sốt ruột chờ đợi cậu ta, dần mệt mỏi khi thời gian trôi qua.
[Không thấy anh nói gì về việc gặp mặt nên em đã đưa Hwa Hyang về bên ngoại rồi. Con bé đã khóc rất nhiều, nếu anh đọc được tin nhắn này thì gọi lại cho em nhé.]
Nhìn thấy tin nhắn đến vào buổi sáng, Dowon nằm xuống giường. Robot và quần áo được chuẩn bị làm quà tặng trở nên vô dụng. Dowon lấy mu bàn tay che trán. Mọi thứ đều mệt mỏi.
Anh cảm thấy tội lỗi và hối hận khi nghĩ đến việc đứa trẻ sẽ bật khóc vì lần đầu tiên trong đời không nhận được món quà buổi sáng Giáng sinh của cha nó. Anh có nên đóng giả làm ông già Noel và đặt giỏ quà trước cửa nhà không. Đã quá muộn rồi. Đầu anh, vốn không đau ngay cả khi nghiên cứu, giờ đang đau nhói. Dowon nhìn ra ngoài khung cửa sổ xám xịt và nhắm mắt lại.
Anh có một giấc mơ. Một con chó đã xuất hiện trong mơ. Một con chó lớn với bộ lông đen. Đôi tai vểnh lên và đôi mắt sáng long lanh trông như một con sói. Có nhiều thứ được ẩn giấu trong bộ lông đung đưa theo chiều gió mỗi khi cơn gió lạnh mùa đông thổi qua.
Bốn bàn chân dày và móng vuốt sắc nhọn có thể ngoạm chặt bất kỳ con mồi nào, thanh âm như sôi sục từ đáy vực, dương vật đỏ hỏn nhô ra, không biết là hưng phấn vì con mồi hay là dục vọng giành cho con cái.
Mặc dù chó là động vật quen thuộc và dễ thương đối với con người, nhưng với Dowon, nó không khác gì mãnh thú. Những thứ cảm xúc mà con chó thể hiện khác với sự vâng lời và lòng trung thành. Nó đi vòng quanh Dowon, sau đó dụi đầu vào đùi Dowon.
Khi Dowon cố gắng bỏ chạy, những chiếc răng sắc nhọn đã cắn vào mắt cá chân của anh. Trong tiếng la hét, móng vuốt như vũ khí đã xé toạc quần áo của anh ra. Hàm răng nhuốm máu đỏ tươi chảy ra từ mắt cá chân, gặm vào gáy Dowon. Nó đứng trên người Dowon, người thậm chí không thể di chuyển. Một dương vật to, đỏ hỏn chèn vào giữa hai mông anh.
Dowon gọi tên nó là Dick trong vô thức. Con thú với bộ phận sinh dục lớn như của con người đã không nghe lời. Nó di chuyển eo và thúc xuống Dowon.
Dowon vô cùng sợ hãi. Ngay lập tức, nỗi sợ hãi nhường chỗ cho sự xấu hổ, bối rối, không thể phán đoán, thống khổ, đau đớn, phấn khích và ham muốn tình dục.
Tâm trí anh là một mớ hỗn độn. Khi nghe thấy tiếng thở hổn hển của con chó, anh cũng há hốc mồm thở dốc. Tại một thời điểm nào đó, bản thân Dowon đã trở thành một con chó cái và đáp lại sự gắn kết của con đực.
"Á!"
Dowon vội vàng mở mắt. Anh vùng vẫy hai cánh tay như người sắp chết đuối, anh tóm được con gấu bông trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt bộ lông nhẹ và mềm mại như muốn xé nó ra.
Anh nhanh chóng bật dậy, nhưng cơ thể run rẩy mà không thể giữ thăng bằng. Dowon ngã nghiêng người sang một bên, hai tay chống xuống sàn nhà.
"Ha hức."
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên mái tóc bết vào trán anh. Những vệt mồ hôi lớn nhỏ xuất hiện trên sàn nhà lát gỗ.
Khoảnh khắc có thứ gì đó bắt lấy cổ tay anh, Dowon cố gắng đẩy ra như thể bị động kinh. Nhưng không thể. Thay vào đó, đối phương còn túm cả cổ tay bên còn lại.
Dowon cảm thấy choáng váng trước mắt. Anh chóng mặt đến buồn nôn. Cơ thể chao đảo khi những đường vân gỗ trên sàn nhà bắt đầu xoay tròn như xoáy nước. Khi anh cố gắng ngồi dậy, có một sức lực ép Dowon nằm xuống.
Anh nghe thấy tiếng ai đó đang cố gắng gọi mình, nhưng với Dowon, đó chỉ là thứ thanh âm xa xôi. Không chỉ thính giác, mà cả xúc giác và thị giác cũng không hoạt động bình thường. Như thể mạnh máu đang đập thình thịch trong nhãn cầu, và dường như anh có thể nghe thấy tiếng mồ hôi chảy trượt trên da. Toàn bộ là một mớ hỗn độn.
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Tiếng búng tay của ngón cái và ngón giữa vang lên ngay trước mắt anh. Dowon hít một hơi ngắn và tập trung vào hình dạng và âm thanh. Hoa văn trên gạch lát sàn không còn xoay tròn nữa. Đôi mắt của Dowon đã thả lỏng, khép hờ. Anh vô hồn nhìn lên bàn tay trước mặt.
"Anh có sao không? Anh có thể nhận ra tôi không?
Dowon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cúi xuống nhìn mình. Tiêu điểm trong mắt vẫn còn phân tán, nhưng anh đã nhận ra giọng nói, ngữ điệu và khuôn mặt ấy.
"... Cô Bin Yumi."
Hình dáng của người phụ nữ đang nhìn Dowon và mạnh mẽ gật đầu dần hiện lên rõ ràng hơn.
"Vâng vâng!"
"Sao đột nhiên cô lại đến đây?"
"Vợ của bác sĩ đã báo cảnh sát. Cô ấy không thể liên lạc được với anh. Tôi đã cố gắng phá cửa để xông vào. Chúng tôi sẽ sửa lại cho anh sau."
Dowon nhìn lối vào đang hỗn độn những cảnh sát hình sự cùng nhóm với Bin Yumi. Họ thậm chí còn kiểm tra bên trong phòng tắm để xem có gì khả nghi không. Trời vẫn còn sáng. Anh ấy dường như chỉ mới ngủ được một lát. Dowon vất vả cử động dây thanh âm đau đớn và miễng cưỡng nói.
"Tôi đã gặp ác mộng."
Giọng anh nặng nề. Dowon ho vài tiếng. Cho dù bị bóng đè thì cũng không khủng khiếp như thế này.
"Ác mộng gì mà anh trông khổ sở như vậy."
Con chó của MJ...
..... Đợi đã, đó có phải là một con chó không?
"Bác sĩ?"
Dowon co người lại và nhìn Bin Yumi. Cô ấy khiến anh nhớ đến MJ, mặc dù cái cổ mềm mại và bờ vai trông không giống nhau chút nào.
Đối mặt với ánh đèn lờ mờ trong bóng tối, hắn ta nhét bánh mỳ sandwich vào miệng Dowon. MJ nhẹ nhàng xoa đầu và vuốt ve cổ anh. Nếu ngón tay hắn dài hơn một chút, chúng sẽ len lỏi vào trong quần áo. Nếu móng tay hắn dài, liệu hắn có xé toạc chiếc áo sơ mi của anh và thâm nhập vào trong không?
Dowon vẫn không thể sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn của mình. Mặc dù anh ấy đã đối mặt với những bệnh nhân không bình thường một vài lần, nhưng anh chưa bao giờ bị kích động về mặt cảm xúc như MJ.
Nỗi bất an vì MJ đã xâm nhập từ công việc đến cuộc sống riêng tư của anh. Từ ngoài đường đến viện nghiên cứu, từ viện nghiên cứu về nhà, từ nhà đến đứa con gái duy nhất của anh và tưởng chừng một ngày nào đó, cuối cùng chúng sẽ xâm chiếm cơ thể chưa chuẩn bị sẵn sàng của anh.
Dowon dựa người vào tường và đi vào phòng tắm. Anh xả nước trong bồn và rửa mặt bằng nước lạnh. Thậm chí sau đó, như thể vẫn chưa đủ, anh còn rửa thêm một lần nữa đến mức da mặt lạnh cóng.
Anh tắt vòi nước và nhìn lên. Trong gương, một người đàn ông với mái tóc ướt đẫm đang nhìn chằm chằm vào anh với khuôn mặt nhợt nhạt. Anh thẫn thờ dõi theo những giọt nước chảy xuống, đọng lại trên cằm rồi nhỏ xuống bồn rửa mặt.
Tầm nhìn chao đảo sang một bên, như thể anh bị chóng mặt. Sau khi nhìn thấy Bin Yumi và các cảnh sát trong gương, Dowon lại rửa mặt lần nữa. Cái lạnh lan khắp mặt anh, đánh thức cảm giác thực tại.
"Tôi định gọi cho gia đình vào dịp Giáng sinh, nhưng lại quên mất. Như cô có thể thấy, tôi vẫn ổn. Chắc là gần đây tôi làm việc quá sức nên cảm thấy không được khỏe lắm."
Bin Yumi không nói bất cứ lời an ủi lỗi thời hay những câu hỏi sáo rỗng nào cả. Mặc dù không nói ra nhưng cô biết rõ anh ấy đã trải qua những gì. Cô nhìn quanh phòng và đứng dậy.
"Bác sĩ, chúng ta đi ăn nào."
Dowon lau khuôn mặt ướt đẫm của mình bằng một chiếc khăn.
"Cô đói à?"
"Tôi nghĩ bác sĩ cần phải ăn một cái gì đó."
"Tôi ổn. Sau khi kiểm tra xong xuôi mọi thứ thì cô có thể về."
"Lần này tôi không thể cứ để yên như vậy được. Chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết là anh đang gặp chuyện gì đó. Anh đừng giấu giếm nữa."
"Giấu giếm gì chứ. Tôi muốn ngủ thêm chút nữa. Cô với đồng nghiệp hãy ra ngoài ăn uống đi."
"Nếu anh ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo mà không có chăn gối thì kiểu gì anh cũng sẽ bị bệnh cho xem. Đi ăn cơm đi mà. Ăn cơm! Ăn cơm!"
Nét mặt Dowon dịu lại. Anh không biết đây là kiểu phàn nàn trẻ con gì nữa.
"Nếu sáng ngày cuối tuần mà cô cứ làm ồn như vậy thì hàng xóm bên kia sẽ tố cáo cô đấy."
"Cảnh sát đã đến hiện trường rồi, họ còn báo cáo làm gì chứ. Đi ăn đi mà."
Dowon quấn một chiếc khăn ướt quanh cổ. Anh nhìn cô ấy và mỉm cười. Bin Yumi cũng cười theo. Trong cuộc chiến ăn ngủ, Yumi Bin dường như đã chiến thắng. Dowon dần thoát khỏi cơn ác mộng và bắt đầu xốc lại tinh thần.
Anh nhớ lại những việc cần làm và nghĩ xem mình nên làm gì để không gây tổn thương những người xung quanh. Dowon gọi điện cho vợ cũ trước. Trong khi tín hiệu vang lên, Bin Yumi đã đưa cho anh thứ gì đó.
"Lúc nãy tôi không nói với anh, nhưng mảnh giấy này được dán trước cửa. Có phải là trò đùa của ai đó không?"
Dowon ngay lập tức nổi da gà. Đầu dây bên kia đã được kết nối, "Anh Dowon, anh Dowon, có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Anh nghe thấy một câu hỏi, nhưng anh không thể trả lời.
Mảnh giấy làm anh nhớ đến tờ ghi chú cùng màu sắc và độ dày trong phòng nghiên cứu của anh. Chúng khác nhau ở chỗ khi đó là một câu hỏi, còn lần này nó là một bức tranh.
Bức tranh rất đơn giản, được vẽ bằng những đường nét vụng về, nguệch ngoạc như của một đứa trẻ. Chỉ vẽ cái đầu của một con thú lớn, không biết là chó hay sói. Đó là khuôn mặt của kẻ săn mồi xuất hiện trong các minh họa truyện cổ tích như 'Cô bé quàng khăn đỏ' hay 'Ba chú lợn con' mà anh đã đọc cho con gái mình nghe.
Con thú trừng mắt hung dữ. Những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra như thể nó sẽ gầm gừ bất cứ lúc nào.
Ác mộng mờ ảo lại hiện về sống động. Trong cơn mơ, dã thú cắn vào mắt cá chân và gáy của anh bằng hàm răng cứng chắc. Nó cắn Dowon không buông. Con thú thúc vào bên trong anh. Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác. Anh cảm nhận được bản năng của kẻ săn mồi đang dồn dập ập đến mà không cần cả trăm từ ngữ.
Anh không thể từ chối. Nếu anh từ chối, bản năng đó sẽ hướng mắt sang nơi khác. Đến vợ cũ, đến con gái anh, những đồng nghiệp, hay bất kì ai đó khác.
Vì vậy, anh đã trở thành một con chó cái. Đúng vậy, đó là vấn đề mà anh đã tự mình quyết định trong giấc mơ đó. Một quyết định không ai hay biết. Quyết định biến thành một con chó cái, đó là một giấc mơ đối với bản thân anh. Một giấc mơ không ai hay biết. Nhưng tại sao bức tranh này ...
Dowon vò nát tờ giấy trên tay. "Anh Dowon." Anh đáp lại vợ cũ với giọng điệu công việc.
"Anh xin lỗi. Không có chuyện gì xảy ra cả. Hãy nói với Hwa Hyang là anh cũng xin lỗi con bé. Anh sẽ gọi lại cho em trước ngày cuối năm."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dowon nói chuyện nghiêm túc với Bin Yumi.
"Tôi sẽ ăn cơm sau. Tôi phải đi đâu đó một lát."
"Anh định đi đâu?"
"Tôi sẽ gọi cho cô sau. Để đề phòng, đừng bám theo tôi hay làm bất cứ điều gì tương tự."
"Tất nhiên là tôi không có ý định bám đuôi anh. Nhưng, bác sĩ."
"Tôi sẽ liên lạc với cô."
"Bác sĩ!"
Dowon lấy chìa khóa xe và bước vào thang máy. Anh cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ rằng mình không nên đụng mặt bất cứ ai. Anh phải đến một nơi không có người. Nếu anh không giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, những chiếc răng và móng vuốt sắc nhọn có thể găm vào họ.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Dowon choáng váng trước khi mở được cửa xe. Cơn chóng mặt vẫn không biến mất. Anh dựa người vào xe, cảm nhận được các triệu chứng thiếu máu. Anh lên xe sau khi tầm mắt ngừng quay cuồng. Mãi sau anh mới nhận ra mình đang đi dép lê. Chiếc áo sơ mi bị ẩm ướt quanh cổ sau khi rửa mặt.
Dowon xoay gương chiếu hậu. Sau khi chắc chắn không có ai ở ghế sau, anh khởi động xe. Không biết đi đâu, anh xoay vô lăng, nghĩ đến một nơi vắng vẻ. Chiếc xe rẽ vào con đường vắng người qua lại.
Trong tầm nhìn mờ mịt đầy tuyết, chỉ có ánh sáng màu đỏ từ chiếc đèn giao thông bị hỏng nhấp nháy như ngọn hải đăng trong sương mù. Từ trước đến nay, anh đã dừng lại trên con đường này. Nhưng lần này thì khác. Ngay cả khi ai đó buộc anh phải dừng xe lại thì anh cũng sẽ phóng qua. Không sang số. Anh thậm chí còn đạp ga mạnh hơn một chút.
Nếu không phản kháng theo cách này, lồng ngực anh sẽ ngột ngạt như bị bóp nghẹn. Anh nghĩ rằng việc dừng lại hay không đều do Dowon tự quyết định, không ai có thể cưỡng ép được. Nhưng chưa kịp tăng tốc thì anh đã thấy một bóng đen đứng chắn giữa đường.
Một người đàn ông đứng sừng sững trong sương mù. Hình bóng mờ nhạt giống con quái vật chỉ có thể nhìn thấy trong những bức tranh cổ xưa. Một kẻ giết người cầm theo cưa máy hoặc súng săn bước ra khỏi sương mù tựa hồ cũng không đáng sợ bằng người đàn ông ngay trước mặt anh. Anh không muốn dừng lại. Lần này anh muốn gạt bỏ tất cả để chạy trốn.
Quyết tâm đó đã nhanh chóng vỡ vụn. Dowon vội vàng đạp phanh và lập tức bẻ lái sang trái. Kétttt! Mặc dù mặt đường ướt đẫm tuyết, nhưng lốp xe vẫn phát ra tiếng ma sát thô ráp. Chiếc xe mất thăng bằng và trượt dài dưới cột đèn tín hiệu giao thông. Bóng đen trong sương mù dần tiến lại gần Dowon.
"Đó là lý do tại sao tôi thích bác sĩ."
Cửa ghế phụ mở ra. Một giọng nói ấn tượng lọt vào tai Dowon, người đang hít thở nặng nề. Người đàn ông thì thầm bên tai anh. Chằng phải đôi mắt và thanh âm kia đã xâm chiếm anh ngay cả trong khoảnh khắc tiền ý thức khi Dowon đang ngủ? Nỗi sợ hãi đã bóp nghẹt cổ anh, trói tay chân anh lại và găm sâu vào trong cơ thể.
"Bác sĩ hiểu mọi thứ mà không cần tôi phải giải thích. Tôi chỉ để lại một mảnh ghi chú nhưng anh đã nhận ra ngay lập tức. Có lẽ chúng ta hợp nhau hơn tưởng tượng đấy nhỉ?"
Người đàn ông vuốt mái tóc ngắn qua lòng bàn tay. Khuôn mặt đầy sẹo bỏng của cậu lộ rõ. Không giống như trong bóng tối lờ mờ, lần này anh có thể phân biệt rõ ràng màu sắc, kết cấu da và thậm chí cả đường nét khuôn mặt.
"Chính bác sĩ đã hẹn gặp tôi vào cuối tuần. Tôi không thể chịu đựng được việc thời gian anh dành cho tôi mà anh lại còn quan tâm đến người khác. Hai ngày nay, tôi đã suy nghĩ về những gì mình muốn nói. Tất nhiên, tôi cũng đã hoàn thành bài tập về nhà. Bác sĩ có vẻ hay bận tâm về người khác, nên chúng ta hãy đến một nơi mà không cần phải để ý đến ai nào."
MJ đã nhập điểm đến vào hệ thống định vị. Một địa chỉ xa lạ mà anh không biết. Khi xoa đầu Dowon, cậu ta phát ra âm thanh tạch tạch bằng đầu lưỡi của mình. Hệt như thuần hóa một con chó. MJ cúi đầu. Hơi thở chậm và sâu của MJ xuyên qua màng nhĩ. Những giọt nước không kịp lau rơi xuống từ mái tóc của Dowon. MJ cười toe toét khi thấy nước nhỏ giọt xuống sống mũi anh.
"Một nơi không ai hay biết. Anh yên tâm đi."
Âm thanh gầm gừ anh nghe thấy trong giấc mơ giờ đang ở ngay bên cạnh Dowon.