Phong cảnh nhàm chán lặp lại bên ngoài cửa sổ. Những con đường thưa thớt với hàng cây trơ trụi, không có sức sống. Trên cánh đồng lúa khô, những luống cày và mương rãnh bị bỏ hoang không thể phân biệt. Những đàn chim di trú mùa đông mải miết kiếm mồi giữa đám cỏ dại đã úa vàng khô héo.
Không như thành phố chằng chịt những tòa nhà cao tầng lớn nhỏ và những cầu vượt trải dài đến tận chân trời, mọi thứ nơi đây thật hoang vắng. Đột nhiên, một thứ gì đó vướng vào bánh xe. Bị bất ngờ, Dowon bẻ lái và dừng xe lại. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy xác một con chó đã chết.
Con chó, dính chặt vào đường đất bằng cả bốn chân, thè lưỡi dài màu xám. Cái xác cứng đờ, không giòi cũng không có ruồi bâu, bị chôn vùi một nửa trong tuyết. Khi Dowon cán qua, rất dễ nhầm nó với một phiến đá lớn.
Dowon rời mắt khỏi gương chiếu hậu và nhìn lại. Con đường giữa những cánh đồng lúa dài miên man nối tiếp nhau. Hệ thống định vị cho biết chỉ còn 1 km để đến đích. Nhưng có vẻ như con đường vô tận này vẫn sẽ kéo dài ngay cả sau 1km, nên Dowon không thể dễ dàng khởi động lại chiếc xe đang dừng.
"Bác sĩ, ngay từ đầu đã rất kì lạ."
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ chiếc ghế bên cạnh. Ngay lập tức, bàn tay đang cầm vô lăng của anh mềm nhũn. Cảm giác như máu chảy trong các đầu ngón tay đã cạn dần. Anh không biết phải rời tầm mắt đi đâu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển xe. MJ, người đang dán mắt vào Dowon, sát lại gần như để đếm hàng mi run rẩy của anh.
"Sao anh lại lo lắng như vậy?"
Anh thậm chí không thể liếc nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia. Nếu ánh mắt họ chạm nhau, không chừng anh có thể thốt ra những lời đang kìm nén. Dowon không muốn bị MJ bắt thóp theo cách đó.
"Không, vì tôi không ngủ được."
Trước lời biện minh của Dowon, MJ nheo mắt và gầm gừ qua cổ họng.
"Huh."
"Tôi sẽ khởi động xe."
Đó là lúc Dowon cố gắng dồn sức vào bàn chân để nhấn chân ga một lần nữa. MJ với tay đẩy cần số về trạng thái dừng. Chiếc xe đang chuẩn bị khởi động lại kêu lạch cạch rồi dừng lại. Tiếng động cơ rung lên yếu ớt truyền đến cơ thể của Dowon. Dowon nhìn vào tay MJ vẫn đang cầm cần số. Không khí trong xe đóng băng ngay lập tức.
"Nhìn vào tôi."
Một giọng điệu ra lệnh. Những đầu ngón tay thô ráp bắt đầu gõ vào đầu cần số.
"Tôi bảo anh nhìn tôi cơ mà."
Dowon nhắm mắt lại. Anh cắn nhẹ môi dưới và thả ra. Dowon mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của MJ. Cậu ta đang quan sát Dowon. Như thể không muốn bỏ lỡ một cử động cơ mặt nào dưới da của Dowon, cậu ta kiên trì nhìn khắp nơi. Cậu muốn đọc được suy nghĩ gì đó từ vẻ mặt cứng nhắc của anh.
MJ đưa tay ra và chạm vào mặt Dowon. Đầu ngón tay cái dụi dụi lông mi và khóe mắt của Dowon. Không khí trong xe tưởng như đông cứng, giờ lại như nóng bừng. Anh không thể hiểu được tâm trạng của MJ.
"Lông mi anh thật dài."
MJ nói, lướt ngón tay hết lần này đến lần khác trên hàng mi của anh. Dowon, người chỉ mở được một nửa mắt, bình tĩnh chấp nhận cái đụng chạm của MJ.
"Đừng run như thế. Nếu bất cứ ai nhìn thấy, họ sẽ nghĩ rằng tôi đang ăn thịt anh đấy."
"Bởi vì tôi lạnh."
"Anh kêu buồn ngủ. Bây giờ còn lạnh nữa à?"
"Vì tôi chỉ mặc thế này."
"Vậy sao anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo cộc tay khi ra ngoài? Thậm chí còn không đi tất. Ai nhìn còn tưởng anh đang bận bỏ chạy đấy."
Dowon che giấu vẻ mặt lúng túng của mình trước nụ cười toe toét của MJ. Cậu ta đang cố tình nói khịa hay chỉ nói mà không suy nghĩ? Sự run rẩy trong cơ thể anh không lắng xuống chút nào. Dowon lấy lại bình tĩnh khi bàn tay của MJ rời khỏi mặt anh.
Anh sang số xe mà cậu ta đã tự ý chuyển và nắm lấy vô lăng, tiếp tục lái qua cánh đồng lúa. Sau khi đi qua một vùng đất cằn cỗi hoang vắng, anh đã đến đích, một ngôi nhà lạ lẫm với mái lợp bằng đá phiến.
"Trời lạnh lắm nên anh hãy đợi ở đây."
MJ mở cửa bước ra ngoài. Thở ra hơi thở trắng xóa, hắn ung dung bước vào. Trong căn nhà có tiếng người nói lao xao. Dowon hạ nhẹ cửa sổ xuống và lắng nghe âm thanh. Có ai đó nói chuyện với MJ. Một người đàn ông với giọng nói còn trẻ trung. Cậu ta đang đứng bên trong hàng rào nên anh không thể nhìn thấy người hay khuôn mặt.
"Tôi sẽ lái xe ra ngoài."
"Tôi thấy rồi, một chiếc ô tô của Nhật Bản."
"Tối mai tôi sẽ quay lại lấy nó, đưa chìa khóa xe của cậu cho tôi đi."
"Không ngờ lại là một chiếc đáng giá như vậy, nhưng nó không có tiền án đúng không?"
"Đừng lảm nhảm nữa. Tôi có thể giết cậu đấy."
"Lại nữa. MJ, tôi đứng về phe cậu mà. Nghe này, tôi cũng có dư vài cái biển số xe đấy. Chỉ cần tháo bu lông và thay cái mới là được. Toàn những xe đã bị thu hồi bằng lái nên không bị công an tóm đâu."
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại lấy xe. Nếu cậu dám táy máy nghịch thì chuẩn bị tinh thần đi là vừa."
"Biết rồi."
Sau khi những giọng nói hỗn hợp trao đổi những câu chuyện xa lạ, MJ xuất hiện trở lại. Hắn mở cửa ghế lái nơi Dowon đang ngồi.
"Bác sĩ xuống đi. Chúng ta đổi xe."
MJ rút chìa khóa xe và đặt nó lên nóc.
"Tối mai chúng ta sẽ quay lại lấy sau. Đừng lo lắng. Này, chìa khóa để ở đây."
MJ hét vào ngôi nhà và leo lên ghế lái của một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường. Xoa xoa hai cánh tay, Dowon ngồi vào ghế sau. MJ nói khi khởi động xe.
"Lên ngồi cạnh tôi đi."
"Ghế sau thoải mái hơn."
"Ngồi cạnh tôi. Tôi không muốn tranh cãi về những chuyện như thế này."
Dowon thở dài khi nhìn những ngón chân xanh xao lộ ra khỏi đôi dép lê của mình. Sau khi anh ngồi lên ghế phụ, MJ lùi xe. Chiếc xe kêu lạch cạch một hồi như va phải gờ giảm tốc. Cậu ta cố tình không nhìn vào thứ mà xe đã cán qua. Dowon cố quay đầu lại, nghĩ rằng cơ thể con chó đã trở nên phẳng hơn.
MJ chạy ngược lại con đường bằng phẳng chỉ có cánh đồng lúa trải dài hai bên. Ngay khi xe rẽ vào con đường trải nhựa, MJ bẻ lái. Một con đường không xác định, thậm chí còn không có định vị. Đột nhiên, họ chạy dọc con đường uốn khúc, rợp bóng cây thường xanh. Như thể đi sâu vào trong núi, xung quanh trở nên tối tăm ngay lập tức.
MJ không lái chậm lại. Không thể hỏi cậu ta sẽ đi đâu, Dowon dựa vào ghế xe và nhìn chằm chằm vào hàng cây bên đường. Dù là ban ngày nhưng khắp nơi đều tối om. Mặt đất trông ẩm ướt dưới bóng cây thường xanh.
Dowon nhìn lại MJ. MJ đang xoay vô lăng bằng một tay, một tay tựa vào cửa sổ. Với dáng vẻ quen thuộc tự nhiên, rõ ràng cậu ta không phải chỉ mới đến đây một, hai lần.
Tuy nhiên, càng đi sâu con đường càng hiểm trở. Chiếc xe đâm gãy những cành cây rậm rạp bên đường và tiếp tục tiến về phía trước. Câu hỏi mà anh đã cố gắng kìm nén gần như muốn bật ra khỏi cổ họng của Dowon.
Quác, quác!!!
Hàng chục con quạ đang kêu thảm thiết trên đầu.
"MJ."
Khi Dowon gọi, người đàn ông quay đầu lại. Thấy Dowon lo lắng nhìn cậu ta chằm chằm, MJ phần nào cảm thấy thích thú.
"Chúng ta sắp tới rồi."
Câu trả lời của MJ bật ra trước cả khi anh ấy đặt câu hỏi khiến Dowon đông cứng người và nổi da gà. Bị nhìn thấu nội tâm cũng không phải trải nghiệm vui vẻ gì. Trước khi Dowon hỏi nơi này ở đâu, chiếc xe đã giảm tốc độ như thể đã đến đích. Tiếng quạ thậm chí nghe to hơn và rõ ràng hơn.
MJ dừng xe lại. Dowon nhìn thấy một ngôi nhà xây bằng gỗ và đất gần như bị bỏ hoang ở cuối con đường rải sỏi. Khi MJ bước vào nhà, Dowon cuối cùng cũng ra khỏi xe. Không khí nơi này bị hút nặng nề xuống đáy phổi và trộn lẫn với những mùi hoàn toàn khác với không khí ở thành phố. Nó đầy mùi của sự sống. Tất cả mọi thứ phát triển trong không khí này dường như trở nên sống động và biết di chuyển.
Dowon có ảo giác rằng một cái cây rậm rạp không biết từ đâu sẽ vươn mình ra và quan sát anh. Tiếng quạ kêu vọng xa xa, cho dù phát hiện thi thể trong núi cũng không bất ngờ. Nơi này sâu đến mức, cho dù có báo cảnh sát thì họ cũng không thể tìm thấy người đang gặp nạn ngay được.
Không có bất kì trang thiết bị nào, Dowon không dám rời khỏi ngọn núi này. Nếu MJ đổi ý và không cho anh rời đi, đó sẽ là trường hợp tồi tệ nhất.
"Bác sĩ."
MJ gọi Dowon từ bên trong căn nhà. Cậu ta gật đầu với Dowon, người đang nổi đầy da gà trên cánh tay vì gió lạnh.
"Vào trong đi. Không khéo lại bị cảm lạnh."
Anh khá tức giận vì cậu ta đã tùy tiện nói ra những lời thông thường trong cái bầu không khí mà cậu ta tùy ý đưa anh đến đây và làm cho anh không thể bước ra ngoài.
Dowon lê dép tiến về phía trước. Vì đã đi xa đến thế này, anh phải lấy lại sự tự tin. Cho dù Dowon có làm gì đi chăng nữa, anh chắc chắn rằng MJ sẽ không đe dọa những người xung quanh mình. Nếu không, anh thề sẽ giao MJ cho cảnh sát và công tố viên ngay khi anh trở lại thành phố.
* * *
"Anh có thể sử dụng phòng tắm nếu muốn tắm. Nơi này không có nước nóng vì nó được bơm lên bằng nước ngầm."
MJ cởi áo khoác và ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Dowon, người đã theo MJ vào nhà, quan sát khung cảnh bên trong, nơi có cảm giác như không có người ở. Giấy dán tường cũng bị bong một nửa với các góc cuộn xuống. Một cái bàn miễn cưỡng dựa vào tường, chỉ còn ba chân, và một chiếc ghế sofa bằng da rách là một trong số ít những thứ có thể sử dụng được.
Tấm thảm trên sàn phủ đầy bụi. Những thứ sạch sẽ duy nhất là nệm, chăn gối để ngủ. Thoạt nhìn, đây không phải là nơi MJ sống. MJ không đủ mềm mỏng để đưa người khác về nhà riêng của mình. Anh tin chắc rằng đây là ngôi nhà bỏ hoang mà đôi khi cậu ta sử dụng khi cần thiết.
Dowon đứng dựa vào tường từ khoảng cách mà anh có thể nhìn thấy MJ trực diện. MJ, đang ngồi dang hai chân trên ghế sofa, bắt gặp cái nhìn của Dowon. Ánh mắt cậu ta thật dịu dàng. Sự hung hăng đôi khi cậu ta thể hiện khi phấn khích đã không còn rõ ràng.
"Có nhất thiết phải đến nơi hoang vu như thế này không?"
Sau khi nhận được câu hỏi, MJ mỉm cười. Đó là nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
"Tôi không thích bác sĩ cứ bận tâm đến người khác. Thật tốt khi không có ai ở đây."
"Cũng định thủ tiêu tôi luôn nên chắc cậu đã lên kế hoạch gấp đôi, gấp ba nhỉ."
"Tôi không có ý định áp bức bác sĩ đến mức đó. Nếu muốn thế thì tôi đã chuẩn bị sẵn dây xích ngay từ đầu. Đếm ngày trên những tờ lịch thật phiền phức."
MJ không cảm thấy tội lỗi. Giống như đã quen với cuộc sống áp bức người khác mỗi ngày. Tư duy và hệ thống logic được thiết lập lại khi cậu ta tự cho mình là trung tâm.
"Có ai giúp cậu không?"
"Sao? Ý anh là gì?"
"Tôi nghĩ rằng cậu cần một người hỗ trợ khi để lại tờ ghi chú tại viện nghiên cứu được bảo mật cao và văn phòng của tôi."
"Hừ, sao cũng được."
MJ dường như không muốn đưa ra một câu trả lời thích đáng. Những lời mơ hồ đã ăn mòn niềm tin dành cho MJ của anh.
"Tôi không muốn nghi ngờ một bệnh nhân muốn được điều trị. Cậu càng cố gắng che giấu, tôi càng hạn chế tư vấn. Tôi không biết phương pháp này có giúp ích gì cho cậu không."
MJ đặt một tay lên bắp đùi dang rộng. Đầu ngón tay gõ vào đầu gối, như thể cậu ta đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tôi không giấu giếm gì cả, chỉ có một mình bác sĩ nghi ngờ tôi thôi. Anh nghĩ tôi đang che giấu điều gì?"
"Rất nhiều chuyện cần giải thích."
"Nếu anh đến một nhà hàng nổi tiếng, đầu bếp có cho anh biết bí quyết của hương vị không?"
"Không ngờ rằng những chuyện xảy ra xung quanh cậu có thể được ví như bí quyết nấu nướng."
"Tôi là người quyết định khi nào bắt đầu gặp mặt. Cảnh sát đã truy lùng tôi nửa năm qua nhưng tôi không muốn bị bắt. Đối với bác sĩ cũng vậy. Tôi sợ khó liên lạc được với anh nên cố tình làm ra mấy chuyện rắc rối như dán những tờ ghi chú. Vậy mà anh không thèm khen ngợi câu nào mà cứ mắng tôi."
Dowon nghiến răng trước giọng điệu căng thẳng kỳ lạ. MJ dường như không muốn trở thành bệnh nhân. Cậu ta muốn có một mối quan hệ đặc biệt với một ý nghĩa khác. Từ ngữ cậu sử dụng, nét mặt cậu thể hiện, những hành động cậu làm, tất cả đều bị ám ảnh bởi Dowon. Anh nói với giọng hơi trầm và kiên định.
"Bản chất của con người là lo lắng về những điều chưa biết. Những gì cậu làm khiến tôi tăng thêm lo lắng."
"Thật sao? Là loại lo lắng gì? Có lẽ anh sợ tôi chăng."
"MJ, ý tôi là."
"Đối với tôi, những ám ảnh khó hiểu bên trong giống như một con quái vật. Tôi muốn thoát khỏi tất cả. Tôi muốn xóa sạch mọi thứ. Ít nhất tôi không có ý định giết anh và loại bỏ anh khỏi thế giới này."
Dowon đanh mặt trước phản ứng tiêu cực của MJ. Có rất nhiều thứ dồn nén tích tụ bên trong cậu ta. Nếu điều này được thể hiện bằng hành động phóng hỏa hoặc đe dọa người khác, việc giết chết con quái vật bên trong như MJ đã nói thì tình trạng có thể được cải thiện. Nhưng anh ấy có thể xử lý được con quái vật này hay không thì lại là một vấn đề khác.
"Haa."
Dowon mệt mỏi tinh thần, thở dài. Anh vuốt tóc mái lên và nhìn chằm chằm vào giấy dán tường mốc meo. Vì không có chỗ nào để ngồi nên anh định ngồi xuống sàn nhà bẩn thỉu, nhưng MJ gợi ý một tấm nệm.
"Ngồi đằng kia. Chỗ đó sạch sẽ."
Dowon luân phiên nhìn tấm nệm và MJ. Anh suy nghĩ một lúc về ý tứ trong câu nói của MJ. Nó có thể không có ý nghĩa gì. Hoặc ngược lại, có thể có một ý nghĩa rất lớn.
"Không thích sao? Phải làm sao đây? Nơi duy nhất có thể ngồi là ghế sofa hoặc tấm nệm đằng kia. Vậy anh có muốn ngồi đây không?
Tình huống này có buồn cười không? Cho nên cậu ta mới vui vẻ như vậy? Thần kinh của anh đang căng thẳng nhưng cậu ta lại rất bình tĩnh.
"Tôi không sao."
"Không, anh lại đây đi. Tôi không có ý định xấu nào đâu."
"Đó mới là vấn đề. Bởi vì cậu thể hiện một loại tình cảm gắn bó bất thường với tôi."
"Có tình cảm với bác sĩ yêu dấu của mình là hết sức bình thường đấy chứ."
"Điều đó không đúng."
"Vậy sao?"
MJ mỉm cười. Cậu ta ngoắc ngoắc tay. Dowon quyết tâm không lùi bước nên đã kìm nén nỗi sợ hãi và tiến lại gần. MJ vòng tay qua eo Dowon và đặt anh ngồi lên đùi cậu. Dowon nhăn mặt. Mặc dù anh ấy nói rõ ràng điều đó là sai trái, nhưng ngược lại MJ càng bộc lộ sự lưu luyến khác thường méo mó.
Cậu ta luôn làm lu mờ suy nghĩ của Dowon để anh không coi cậu là bệnh nhân. MJ thường coi Dowon như một người khác chứ không phải là 'bác sĩ', cho dù cậu ta nhận thức được điều đó hay hành động theo bản năng. Dowon cuối cùng cũng hỏi trực tiếp.
"MJ, có phải cậu có ham muốn tình dục với tôi không?"
Như thể đó là một khâu cần phải giải quyết trong quá trình tư vấn điều trị, vẻ mặt của Dowon rất nghiêm túc. MJ trông không ngạc nhiên lắm. Cậu ta thậm chí không bối rối. Tất nhiên, không có cảm xúc khó chịu nào cả. Có vẻ như cậu ta thích cái thực tế là Dowon nghĩ về MJ theo hướng tình dục.
"Rõ ràng vậy sao?"
Hắn cười không ngừng. Khi mục đích thực sự đã bị phát hiện, cậu ta bắt đầu hành động một cách trắng trợn. MJ vòng tay qua eo Dowon và cố gắng luồn vào bên trong áo phông.
Dowon siết chặt tay cậu ta và ngăn không cho cậu di chuyển. Bàn tay của MJ đang chạm vào tấm lưng trần mềm mại của anh đã ngừng lại. Tuy nhiên, cậu ta vẫn liếm môi bằng đầu lưỡi một cách thích thú.
"Nghĩa là anh biết điều đó nhưng vẫn theo tôi đến đây à? Bác sĩ của chúng ta khá táo bạo và liều lĩnh đấy."
"Cậu làm thế này với tôi vì làn da trắng mà cậu đã nhắc đến trước đó?"
"À, thứ tự sai rồi. Bởi vì bác sĩ nên tôi mới thích làn da trắng. Việc tôi nảy sinh ham muốn tình dục với người da trắng là do bác sĩ cả."
"Có phải vì đoạn video cậu xem hồi học trung học không? Bộ phim tài liệu."
"Ừ, cũng có thể, nhưng quan trọng hơn là, bác sĩ không ngạc nhiên lắm nhỉ. Anh đã bao giờ hẹn hò với đàn ông chưa?"
"Không có."
"Tôi có thể tiếp tục chạm vào anh như thế này không?"
"Tôi đang suy nghĩ. Nếu ngón tay bị bẻ gãy thì cậu có thể làm loại chuyện này nữa không."
"Thật tốt khi được chạm vào bác sĩ bằng một ngón tay."
"...Ngay cả như vậy mà cậu cũng không thừa nhận thứ tình cảm này là bất thường sao?"
"Rất bình thường. Mức độ quan tâm và gắn bó này là hoàn toàn bình thường."
Bàn tay của MJ bị Dowon bắt được, chỉ dùng những đầu ngón tay tự do nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng anh. Cảm giác khác hẳn với làn da méo mó của chính mình làm cho biểu cảm MJ thay đổi một cách kì lạ. Chỉ một chút thôi nhưng rất ngây ngất.
Sự quyến luyến của cậu ta đối với làn da trắng, mềm mại của Dowon không chỉ đơn thuần là ham muốn tình dục. Đó là sự ngưỡng mộ và tuyệt đối. MJ đang thể hiện những cảm xúc khác nhau như thể cậu coi Dowon như một nàng thơ nổi tiếng trước thời Trung Cổ.