Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 7 - Chương 7. Gọi tôi là MJ

Chapter 7 - Chương 7. Gọi tôi là MJ

Mặc dù Dowon không phản ứng nhiều, nhưng thái độ của anh khiến hắn chắc chắn rằng anh ấy sẽ không vội vàng nói với ai đó về tình huống của mình hoặc hoảng sợ.

Dowon ngồi ở ghế lái và khởi động xe. Dowon hỏi mà không nhìn lại.

"Tôi có thể chỉnh lại gương chiếu hậu không?"

"À, vì phải lái xe."

Dowon chỉnh lại gương và sang số ở bãi đậu xe. Người đàn ông mà anh nhìn thấy qua gương chiếu hậu nói chuyện thoải mái như thể một người bạn thân thiết khi ánh mắt họ chạm nhau trong gương.

"MJ."

Tựa như bị thanh âm lạnh lẽo kia bắt gặp, Dowon không thể rời mắt khỏi người đàn ông trong gương. Như thể ánh mắt của Dowon thật dễ chịu, người đàn ông nhếch môi cười.

"Khi phải gọi tôi thì cứ gọi MJ là được, bác sĩ Dowon."

Người đàn ông tự giới thiệu mình là MJ tiếp tục nhìn Dowon từ từ khởi động xe. Khi anh rời khỏi sở cảnh sát và chạy trên đường, cậu ta hết nhìn Dowon đang lái xe lại nhìn sang khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Mỗi khi có đèn tín hiệu, hắn lại cố chấp nắm lấy bàn tay đang sang số của Dowon và nhìn chằm chằm vào những bông tuyết rơi chéo bên cửa sổ.

Tâm trí của Dowon rất hỗn loạn. Anh lắc đầu bối rối khi nghĩ đến vô số khả năng và những nỗi lo lắng. Mỗi lần như vậy, anh lại bắt gặp ánh mắt của MJ trong gương chiếu hậu. Nội tâm tựa hồ đã bị phát hiện, Dowon quyết định không nghĩ về điều đó nữa. Anh không muốn làm tổn thương những người xung quanh bằng sự nóng vội của mình.

Khi rời khỏi sở cảnh sát, anh băng qua cây cầu bắc qua sông Hàn. Những con đường ban ngày vắng tanh, chỉ có taxi và xe buýt qua lại. Một trận bão tuyết đang ập đến và vài chiếc xe có đèn hậu nhấp nháy. Những ánh đèn vàng đỏ hòa lẫn với bông tuyết lung linh như những bóng đèn tròn được nhặt ra khỏi trên cây thông Noel lớn ở quảng trường và rải chúng trên đường.

Khi Dowon rẽ vào con hẻm để vào khu chung cư của mình.

"Chờ một lát."

MJ thò đầu qua những chiếc ghế. Dựa vào lưng ghế phụ, hắn nói với giọng điệu thoải mái đặc trưng của mình.

"Đừng vào tòa nhà, hãy lái xe vòng xung quanh đi."

Dowon sang số và lùi xe lại. Sau khi vào lại con đường bốn làn, anh lái vòng quanh các con hẻm xung quanh tòa nhà.

Trên con đường dẫn vào cửa sau của chung cư vẫn còn những chiếc đèn giao thông bị hỏng. Một chiếc Sonata màu trắng vụt qua, phớt lờ đèn giao thông đỏ nhấp nháy. Ngoại trừ chiếc xe của Dowon, thậm chí không có người qua đường, là một sự tĩnh lặng bao trùm.

"Tòa nhà rất lớn. Bên trong kết cấu thế nào?"

MJ cúi đầu xuống và ngước nhìn tòa nhà chung cư bên ngoài cửa sổ. Dowon ngập ngừng vì hắn ta thậm chí còn muốn biết cấu trúc của tòa nhà anh ấy sống.

MJ nhìn chằm chằm vào Dowon. Đó là ánh mắt mà anh đã cảm nhận được trong bóng tối. Ánh mắt kỳ lạ đó thậm chí không thể phân biệt được là của người hay động vật. Ánh mắt kỳ dị như dã thú bay lượn trên bầu trời, không biết lúc nào sẽ lao xuống và cắn vào gáy anh.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Dowon mở miệng.

"Ở tầng 1 có một hiệu thuốc, tiệm giặt ủi, cửa hàng tiện lợi và quán cà phê được kết nối với nhau."

"Nói chi tiết hơn một chút. Kể cả bãi đậu xe và cấu trúc bên trong ngôi nhà."

"Bãi đậu xe ở tầng hầm thứ 3. Tôi nghĩ rằng nó có thể chứa được khoảng 50 chiếc xe hơi. Có hơn 70 căn hộ phía trên. Nếu kích thước ngôi nhà tương tự như nơi tôi sống, tôi nghĩ chỉ có nhân viên văn phòng hoặc những người độc thân sống ở đó. Ban ngày thì tôi không biết thế nào, nhưng nó khá yên tĩnh vào buổi tối."

MJ rên rỉ và xoay cổ. Hắn ngồi thẳng dậy và nhìn tới nhìn lui đèn giao thông bị hỏng và con đường phía trước.

"Con đường này thông với cửa sau của khu chung cư?"

"Phải."

"Không có CCTV trên đường."

"Tôi được biết con đường này mới được trải nhựa trong khi xây dựng chung cư. Không nhiều người biết về nó, và chính quyền địa phương có vẻ cũng không quan tâm đến chuyện này, xét đến việc đèn giao thông bị hỏng không được sửa chữa."

"Không tệ. Bên trong có thang máy chở hàng không?"

"Không, vì tòa nhà không lớn lắm."

"Chà. Bãi đậu xe, trung tâm mua sắm, thang máy đều được lắp camera nên tôi khó mà vào nhà bác sĩ mà không bị chú ý. Đây là lý do tại sao tôi ghét các thành phố."

MJ không nói gì sau đó. Khi sự im lặng kéo dài, Dowon quan sát biểu cảm của MJ. Bởi vì bóng đen che khuất một nửa khuôn mặt, không thể đoán được hắn ta đang toan tính điều gì.

Không có chiếc xe nào khác lái qua ngay cả khi họ không nói chuyện với nhau. Nếu không sống trong khu chung cư thì sẽ không có ai lái xe vào con đường phía sau này.

"Bác sĩ, lại ngồi xuống ghế sau đi."

Dowon không thể ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cái kia... Cứ đỗ xe lại như thế này sao?"

"Bật đèn báo khẩn cấp và quay lại đây."

"... ... ."

"Hãy làm theo những gì tôi yêu cầu và đừng phàn nàn gì cả."

Dowon ra khỏi xe với đèn báo khẩn cấp đang bật. Cơn bão tuyết thổi mạnh làm tóc Dowon rối tung. Gió thổi qua những khe hẹp tạo ra âm thanh dài như tiếng huýt sáo và thậm chí làm rung chuyển cả cửa sổ xe.

Cảm giác như kim loại lạnh lẽo của tay cầm ghế sau đang dính vào đầu ngón tay anh. Dowon phả ra hơi thở trắng pha trộn với tuyết, do dự trong chốc lát. Anh phần nào kìm nén ý muốn chạy tới cửa hàng tiện lợi đang sáng đèn bên đường để cầu cứu. Dowon mở cửa ghế sau thay vì cửa hàng tiện lợi.

"Hãy thử ở đây, lời tư vấn của bác sĩ."

Không khí ấm áp bên trong xe hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. Thật ngột ngạt và nặng nề.

Đôi mắt đen sâu thẳm của MJ dán chặt vào Dowon và không hề di chuyển. Môi Dowon khẽ giật giật. Ánh mắt của MJ ngay lập tức dán chặt vào đôi môi ấy, và Dowon không che giấu được sự khó chịu như thể anh đã trở thành mục tiêu của một kẻ thị dâm.

Tư vấn tâm lý cho người này? Anh cảm thấy lo lắng, như thể nếu đây không phải cuộc chiến căng thẳng với hắn ta thì sẽ là một điều may mắn. Vì vậy, Dowon quyết định đưa ra điều kiện với người đàn ông.

"Trước hết, tôi có thể nói với cậu điều này được không?"

"Được, bác sĩ cứ nói cho tôi biết."

"Tư vấn tâm lý không phải là một bài toán."

"Tôi biết."

"Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng không phải cứ yêu cầu tôi làm gì đó thì ngay lập tức sẽ có kết quả."

"Cho nên bây giờ anh đang từ chối tư vấn cho tôi?"

"Chà, liệu tôi có quyền từ chối không?"

"Đừng phức tạp hóa vấn đề."

"Tôi đang nói điều này bởi vì tôi không phức tạp hóa vấn đề. Nếu bệnh nhân cứ nghi ngờ và nói dối bác sĩ tư vấn như thế này thì tôi có thể làm gì được? Tôi muốn cậu hiểu nền tảng của tư vấn tâm lý. Những việc cậu đang làm không giúp ích gì trong việc tư vấn cả."

Mắt MJ nheo lại. Hắn ngồi dựa lưng vào thành cửa và quan sát Dowon.

Dowon không khuất phục trước ánh mắt đó. Nếu muốn trị liệu tâm lý thì hắn nên nghe theo lời khuyên của người tư vấn. Nếu không có thái độ cơ bản đó, Dowon không có ý định coi người đàn ông trước mặt như một bệnh nhân.

"Nền tảng của tư vấn là gì?"

"Tôi đã nói với cậu rồi."

"À, không hoài nghi và không nói dối."

"Cậu dường như không tin tôi. Nếu không nhất thiết phải là tôi, tôi khuyên cậu nên tìm một nhà tâm lý học hoặc bác sĩ khác. Bởi vì tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này."

MJ lần này nhìn xuống Dowon với đôi mắt nheo lại. Dowon sợ hãi lùi ra sau. MJ đến gần hơn và ngồi xuống.

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên nặng nề. Cứ như thể anh ấy bị mắc kẹt trong cái nóng dày đặc. Tựa hồ chỉ cần một mồi lửa, nó sẽ lập tức nổ tung. MJ phản ứng nhạy cảm với bầu không khí này. Hắn cố tình dịu giọng để Dowon bớt căng thẳng.

"Tôi xin lỗi. Tôi học không tốt lắm và lớn lên cũng không có chừng mực. Tôi không định khiến anh khó chịu hay chọc giận anh. Tôi rất thích bác sĩ. Tôi đã luôn muốn gặp anh kể từ khi anh còn ở Mỹ. Thật may mắn khi anh trở về Hàn Quốc."

Từ "Mỹ" khiến Dowon bối rối không biết nên nâng cao cảnh giác hay thả lỏng.

"Làm sao anh biết tôi sống ở đó?"

"Bởi vì luận văn của anh rất nổi tiếng."

"Điều này mâu thuẫn với việc cậu nói mình lớn lên mà không học hành đàng hoàng. Phải những người có trình độ học vấn cao mới có thể đọc được luận văn bằng tiếng Anh với đầy rẫy những thuật ngữ triết học và phân tâm học."

"Tôi không cần phải hiểu những thuật ngữ xa lạ đó. Chỉ cần người dịch và giải thích chúng bằng ngôn ngữ đời thường là đủ."

"Ý cậu là xung quanh cậu có nhà tâm lý học hay bác sĩ nào đó có thể hiểu được luận văn đó à?"

"Chuyện đó có quan trọng với việc tư vấn không? Tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất quan tâm đến bác sĩ. Vì vậy, tôi không có ý định tìm một bác sĩ khác để điều trị. Chữa bệnh cho tôi hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào bác sĩ. Và việc phóng hỏa tiếp tục hay dừng lại cũng tùy thuộc vào bác sĩ."

Cơ thể Dowon trở nên căng thẳng. Giống như khi lần đầu tiên anh nhìn vào khuôn mặt của MJ, hắn mím môi lại và phát ra âm thanh suỵt suỵt như thể đang xoa dịu Dowon.

Ngay từ đầu, MJ đã luôn xem Dowon như một chú chó ngoan ngoãn. Anh không được đối xử bình đẳng như con người, mà như những con thú bị cai trị bằng mệnh lệnh và thống trị.

Dowon đã phải kìm nén cảm xúc của mình để không cảm thấy sợ hãi hay khó chịu. Để làm như vậy, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc duy trì thái độ công việc. Chỉ khi đó anh mới không bị MJ cuốn đi.

"Chuyên ngành của tôi là phân tâm học, không phải tâm lý học tội phạm. Đó là học thuật. Tôi không biết gì về pháp lý hoặc điều trị bằng thuốc. Tôi là người khám phá và nghiên cứu về tiềm thức của bệnh nhân."

MJ gật đầu. Dowon tiếp tục câu chuyện.

"Tôi có thể không chữa được tâm lý tội phạm phóng hỏa. Tôi chỉ biết cách điều trị cho bệnh nhân loạn thần và rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Cậu nói rằng cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến mức gây ra hành vi phạm tội phóng hỏa, nhưng thành thật mà nói, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không bó buộc trong cuộc sống hàng ngày mà dẫn đến tội ác thì không phải lĩnh vực của tôi. Đây có thể trở thành cuộc tư vấn mà cậu không hài lòng. Cậu sẽ ổn chứ?"

"Vâng, không sao cả, không thành vấn đề."

"Thật khó để trả lời dễ dàng như vậy. Cậu có thực sự muốn chữa bệnh không vậy?"

"Có chứ. Tôi cũng muốn ngừng phóng hỏa. Không, tôi buộc phải ngừng lại."

"Nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì không nhất thiết phải là tôi."

"Bác sĩ. Tôi đã nói là tôi xin lỗi. Tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện phương pháp điều trị của bác sĩ. Tôi hy vọng anh sẽ ngừng bảo tôi tìm bác sĩ khác."

"Cậu có thể làm theo cách của tôi?"

"Tôi sẽ nghe lời anh. Vậy thì tôi sẽ chính thức trở thành bệnh nhân của bác sĩ đúng không?"

"Tôi muốn quan sát thêm rồi mới quyết định có chấp nhận cậu làm bệnh nhân hay không."

"Tôi không thích cách nói đó. Tôi nghĩ rằng bác sĩ đã chấp nhận tôi rồi."

"Nếu cậu thực sự muốn được đối xử như bệnh nhân của tôi, cậu nên coi tôi như một nhà tư vấn. Đừng giấu tôi bất cứ điều gì trong tương lai. Ngay cả khi cậu nghĩ rằng chuyện đó kỳ lạ hoặc bất thường, cậu chỉ cần nói với tôi tất cả mọi thứ."

"Chà. Chỉ cần nói ra hết là được chứ gì, tôi có thể làm được."

"Đừng cố tình lược bỏ hoặc chỉnh sửa câu chuyện, hãy nói ra những điều cậu nghĩ trong đầu. Nếu không thì việc điều trị sẽ không hiệu quả."

"Được, tôi hiểu rồi."

"Và tôi sẽ quyết định khi nào ngừng điều trị. Ngay cả khi cậu chưa muốn kết thúc thì cậu cũng không thể phản bác lí do tại sao."

"...Bác sĩ đang nói rằng mình có thể bỏ cuộc giữa chừng?

"Tôi không bỏ rơi bệnh nhân của mình một cách vô trách nhiệm như vậy."

"Nhưng tôi không hiểu lắm."

"Tôi nói vậy vì đó cũng là một trong những phương pháp điều trị. Chỉ định điều trị ở mỗi bệnh nhân là khác nhau. Có trường hợp họ đã được chữa khỏi hoàn toàn nhưng lại cho rằng bản thân chưa khỏi nên đâm ra ám ảnh với việc tư vấn. Rất nhiều bệnh nhân tự lừa dối bản thân rằng bệnh của họ không được chữa khỏi. Vậy nên, hãy để tôi quyết định thời điểm kết thúc."

MJ nói "aah" và cổ họng hắn vang lên một âm thanh nằm trên ranh giới mong manh giữa ngưỡng mộ và thở dài. Không có gì đặc biệt. Bệnh nhân cứ thoải mái nói chuyện, còn việc phân tích và phán xét là việc của bác sĩ tư vấn. MJ hỏi.

"Tôi có thể hỏi một câu không?"

Dowon gật đầu trước câu hỏi.

"Cậu chỉ cần nói về thói quen của mình, những từ thường xuyên nghĩ đến, sở thích, v.v., chỉ cần nói những gì cậu muốn vào thời điểm đó."

MJ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc khi nghe câu chuyện của Dowon, rồi lại đưa tay về phía anh. Hắn kiểm tra túi áo khoác và túi quần của Dowon để xác nhận rằng không có thiết bị nghe lén hay máy ghi âm nào cả.

"Tôi không thể tin tưởng vào buổi tư vấn nếu anh phải sử dụng máy ghi âm để ghi lại nội dung."

"Không sao. Tôi sẽ đảm bảo ghi nhớ tất cả những gì cậu nói."

Dowon trả lời một cách thờ ơ đến nỗi MJ thậm chí không thể đặt câu hỏi làm thế nào anh ấy có thể nhớ nó nếu cuộc tư vấn kéo dài hai hoặc ba giờ. Thái độ của anh giống như thể không cần phải ghi lại nội dung buổi tư vấn vào máy ghi âm vì anh ấy đã nhớ tất cả.

MJ nhớ lại khi Dowon đăng một bài báo cáo trên tạp chí chuyên ngành.

Nhiều người công nhận lý thuyết của Dowon như một quan điểm mới được khám phá và cố gắng áp dụng nó vào thực tế lâm sàng. Họ cũng nói rằng thành tựu của Dowon là đỉnh cao nhất của những thành tựu triết học phương Tây mà phương Đông có thể đạt được.

Không có chiếc xe nào khác trên đường. Khi nhìn thấy xe của Dowon nhấp nháy ánh đèn khẩn cấp, những chiếc xe đang cố gắng rẽ vào con hẻm đã quay tay lái và rời đi.

Bão tuyết nổi mạnh hơn. Tấm kính chắn gió mà cần gạt nước không di chuyển đã bị gió tuyết bao phủ. So với thời tiết khắc nghiệt bên ngoài, bên trong xe ấm áp và yên tĩnh khi cuộc trò chuyện dừng lại.

Dowon đang nhìn thẳng vào tên tội phạm với những vết bỏng. Không giống như trước, khi anh căng thẳng đến mức thậm chí không biết nhìn vào đâu, MJ cũng không ghét thái độ tự nhiên của anh ấy.

Đã đến lúc làm quen với sự im lặng trong chiếc xe bị bão tuyết làm cho rung chuyển.

"Có cách nào khiến bác sĩ lắng nghe tôi mà không cần phải đe dọa không?"

Đó là một câu hỏi thuần túy. Một người sống cả đời chỉ tìm cách áp bức người khác, giờ đây nói rằng hắn muốn học một cách khác. Dowon không sợ hãi nữa và trả lời trong khi đối mặt với những vết bỏng của MJ.

"Cậu có thể nhờ vả."

"Nhờ vả... ."

MJ lẩm bẩm. Hắn tiếp tục nhìn Dowon chằm chằm.

Không biết từ lúc nào, một chiếc ô tô nhập ngoại màu xám đã rẽ vào con hẻm và bấm còi. Dowon rời khỏi ghế sau để di chuyển chiếc xe của mình đang đỗ giữa đường. Sau khi trở lại ghế lái, Dowon lái ra khỏi đường một chiều và đỗ xe vào một con ngõ nhỏ. Rồi anh quay lại và nhìn vào băng ghế sau.

MJ đã biến mất. Có vẻ như hắn đã ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Dowon ngồi vào ghế lái. Không có một dấu giày ướt tuyết hay một sợi tóc nào rơi trên chiếc ghế hắn ngồi. Thậm chí ngay cả dấu vết người từng ngồi trên đó cũng không có.

Hắn giống như một con ma. Có lẽ anh ấy đã thực sự bị ám bởi một cái gì đó. Một người đến và biến mất như một bóng ma.

"... ...Haiz."

Dowon thở dài và tựa vào lưng ghế. Mắt tự nhiên nhắm lại. Tiếng động cơ xe rung nhẹ bị sức mạnh của bão tuyết nuốt chửng.

Tiếng gió thổi và huýt sáo bằng miệng vang vọng từ cuối ngõ.