Thời gian này, Do Won bị đau cổ và vai do phải ăn ngủ trong phòng trực.
Công việc đã quá tải, bởi vì viện trưởng không chỉ giao phó công việc của mình mà còn cả công việc của các nhà tâm lý học tham gia hội thảo châu Âu.
Chỉ sau khi anh quen với các cuộc họp và báo cáo giao ban được tổ chức vào 9 giờ sáng hàng ngày, anh mới có thể thoát khỏi thói quen đến và rời phòng trực mỗi ngày.
Anh để đồ lót và tất vào một chiếc túi đen trong khi dùng tay xoa bóp cơ vai cứng đờ.
Đã lâu rồi anh không chuẩn bị tan ca. Trong bãi đậu xe, chiếc xe của Dowon đỗ mấy ngày trước đã bị đóng băng trong không khí lạnh giá.
Dowon khởi động xe và chờ động cơ nóng lên. Sau đó, anh lau cửa kính ô tô phủ đầy tuyết bằng cần gạt nước. Lớp băng đã nửa đông cứng bị cào theo hình bán nguyệt nhờ chuyển động của cần gạt.
Vào giờ cao điểm, các tuyến đường đều bị tắc nghẽn. Liên tục tiến về phía trước rồi lại dừng, Dowon ngủ gật khi đang cầm vô lăng.
Chiếc xe đi sau anh vang lên một tiếng bíp. Dowon ra khỏi đường chính và rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đó là đường một chiều phía sau khu chung cư.
Con đường mới được thi công xong và ít người biết đến nó. Giống như Dowon, không có ai lái ô tô qua đây trừ khi họ là những người thuê nhà.
Đèn giao thông đã hỏng vài ngày trước vẫn chưa được sửa. Đó là con đường mà đèn đỏ không bao giờ chuyển sang xanh.
Ngay khi Dowon về đến nhà, anh cởi giày và nằm xuống sàn. Anh phải đi tắm, nhưng đã quá kiệt sức. Anh cởi bỏ quần áo, ôm lấy một con gấu bông lớn đang nằm dưới sàn. Như thể đã quá mệt mỏi với mọi thứ, Dowon chìm vào giấc ngủ sâu khi ôm con gấu bông.
Anh mở mắt ra khi vai anh đập xuống sàn nhà một cách đau đớn. Tiếng cửa sổ kêu lạch cạch đặc biệt lớn.
Khi anh ngước nhìn lên, trận bão tuyết hiện rõ bên ngoài cửa sổ không kéo rèm. Ngay cả hình dạng của tòa nhà thương mại được thắp sáng bên kia đường cũng mờ đi. Ánh đèn trong tòa nhà chập chờn leo lắt như những ngọn nến sắp tắt.
Dowon chán nản chuẩn bị đi làm. Sau khi tắm xong, anh vò mạnh và chải mái tóc ướt mà không sấy khô. Anh đem quần áo cần giặt đến tiệm giặt là ở tầng 1 của khu chung cư rồi lên xe.
Đèn giao thông ở con đường phía sau vẫn không hoạt động. Ngây người dưới đèn giao thông màu đỏ dường như là khoảng thời gian duy nhất mà Dowon được phép nghỉ ngơi.
Dowon muộn màng tỉnh táo lại và lái đến viện nghiên cứu. Trung tâm nghiên cứu, nơi viện trưởng và các nhà tâm lý chủ chốt vắng mặt, vẫn hoạt động như bình thường. Dowon đặt chiếc cặp xuống phòng nghiên cứu và thay một chiếc áo blouse.
Ngày mới lại lặp lại. Cuộc sống hàng ngày y hệt hôm qua, nơi anh lại họp hành, ăn vội bữa tối, lái xe về nhà và ngủ với những con gấu bông nằm rải rác trên sàn. Một ngày lặp đi lặp lại y hệt hôm nay và ngày mai.
Dowon hy vọng rằng cuộc sống hàng ngày của anh sẽ không thay đổi.
Phải, anh đã tạm thời hy vọng là như vậy.
"Bác sĩ Dowon."
Một người phụ nữ ló đầu ra từ bên ngoài cánh cửa không được tùy tiện mở. Nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, Dowon mở to mắt.
"Gì đây."
"Đã lâu rồi. Dạo này anh thế nào?"
Cô ấy cười ngượng nghịu và để lại những vết đen trên sàn bằng đôi giày thể thao ướt đẫm tuyết. Cô ấy thậm chí còn xin lỗi bằng những cử chỉ cường điệu trước tiếng la hét của cô lao công.
Người phụ nữ bước vào phòng nghiên cứu sau khi đóng cửa, gãi gãi mái tóc ngắn của mình. Cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng và hồn nhiên như một đứa trẻ. Không có nhiều khác biệt giữa lần cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt của cô và khuôn mặt hiện tại nên Dowon nghĩ rằng cô thậm chí không già đi.
"Tôi có hơi bối rối một chút. Tôi đã không thể liên lạc với anh vì khá bận rộn, nhưng tôi xin lỗi vì đã đến đây đột ngột như thế này."
"Không sao đâu. Thật tốt khi nhìn thấy khuôn mặt của cô trước thềm năm mới."
"Bây giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh."
"Chà."
"Không được sao?"
"Sao chúng ta không từ từ trò chuyện trong khi uống một ly cà phê buổi sáng?"
"Ồ, tôi sẽ mua cho anh một ly! Cái đắt nhất! Anh có thể gọi thêm một shot hoặc kem!
"Thật đấy à?"
Nhìn Dowon, người đang rất vui mừng, Bin Yumi kiểm tra lại túi của mình. Sau đó, cô ấy khá bối rối.
"À xin lỗi. Chắc là tôi đã để quên ví trong xe mất rồi."
Nghe những lời đó, Dowon biểu lộ vẻ mặt thất vọng thực sự. Như thể cả thế giới đã biến mất chỉ trong một tách cà phê.
"Cô Bin Yumi không nên trêu đùa người khác bằng một cốc cà phê đâu."
"Ồ, không, không phải thế đâu."
Nhìn thấy Bin Yumi không biết phải làm gì, Dowon nhắm mắt lại và mỉm cười như một người đã lấy lại năng lượng sau một thời gian dài.
Anh lại một lần nữa nhận ra rằng có một người khiến anh cảm thấy tốt hơn và tràn đầy năng lượng chỉ bằng cách ở bên cạnh anh, thực sự rất quý giá và biết ơn. Bin Yumi, người không có cách nào biết được những suy nghĩ bên trong của Dowon, vẫn còn lúng túng.
"Tôi sẽ đi lấy ví ngay lập tức. Thật xin lỗi. Có được không."
Dowon thừa nhận rằng mình quá xấu tính. Dowon cười phá lên vì tình huống mà một người bị biến thành tội phạm chỉ vì một cốc cà phê thật hài hước.
"Tôi chỉ đùa thôi. Đã lâu rồi không gặp nhưng cô Bin Yumi vẫn y hệt như ngày nào."
"Anh đang trêu chọc tôi sao?"
"Ừ, chỉ vì một cốc cà phê đã khiến cô hoảng hốt như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Ồ, bác sĩ vẫn thế. Tôi vẫn không thể phân biệt được trò đùa và sự nghiêm túc của anh."
"Tôi vẫn vậy thì cô nên mừng chứ. Điều đó có nghĩa là tôi là một người kiên định."
"Hm."
"Thôi được rồi, tôi sẽ ngừng trêu chọc cô. Chút nữa tôi sẽ đãi cà phê nên chúng ta hãy nghe lý do tại sao cô lại ở đây."
Bin Yumi chỉ chớp mắt nhìn Dowon, người vẫn đang thư thái và thoải mái. Cô ấy nói, "Cái gì?" và hỏi lại với giọng khá ngạc nhiên.
"Bác sĩ, bác sĩ chưa xem à?"
Ý cô là gì? Dowon hỏi với vẻ bối rối.
"Xem cái gì?"
"Cảnh sát trưởng cử tôi đến đây ngay vì anh ấy đã gửi thư hợp tác chính thức, nhưng anh chưa kiểm tra nó sao?"
"Khi nào vậy? Hôm qua, tôi đã kiểm tra email đến tận 11 giờ đêm, nhưng không có gì gửi đến."
"Là sáng nay ạ."
"Cô Bin Yumi xem kìa, đáng ghét thật đấy. Gửi email ngoài giờ làm việc mà còn không biết xấu hổ thế này."
"Haha, cái đó, tôi chỉ đến đây theo như chỉ đạo thôi."
"Đó là lý do tại sao cô lại bối rối như vậy ngay khi nhìn thấy tôi."
"Tôi thành thật xin lỗi."
"Cốc cà phê chắc phải do Bin Yumi mời rồi."
"Tất nhiên ạ. Chắc chắn rồi."
Cô vén những lọn tóc mái gọn gàng trước trán và dùng tay để quạt. Cô ấy đổ mồ hôi trong cái thời tiết lạnh kỉ lục này. Có chuyện gì khẩn cấp đến mức mà cô ấy phải chạy vội vàng đến đây như vậy?
Dowon bật máy tính và kiểm tra email. Người nhận là viện trưởng và anh chỉ kiểm tra hòm thư đến với tư cách là người chịu trách nhiệm về sự vắng mặt của ông ấy.
Có vẻ như viện trưởng đang ngủ trên máy bay nên khó có thể đáp lại yêu cầu: "Xin hãy trả lời vào sáng mai."
Dowon, người đang đọc tài liệu hợp tác chính thức với Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, nghiêng đầu chống cằm.
"Chuyện này phức tạp hơn tôi nghĩ. Tôi không nghĩ mình có thể tự mình quyết định được."
Sau khi xác nhận chữ ký của cảnh sát trưởng một lần nữa, Dowon nhìn lại Bin Yumi. Cô ấy đã xóa biểu cảm ngượng ngùng ban đầu và biểu lộ vẻ mặt như một cảnh sát điều tra án mạng.
"Không đâu. Vấn đề này bác sĩ có thể quyết định."
"Cô làm vậy mặc dù biết rõ viện trưởng không có ở đây."
"Tất nhiên là tôi biết."
"Kì lạ thật. Cảm giác như bị đâm sau lưng vậy."
"Không hẳn ạ. Chuyện này không quá khó khăn, nặng nề và gò bó như bác sĩ nghĩ đâu."
"Ừm, không đời nào mà cảnh sát Bin Yumi của chúng ta lại không thể nhận ra điều đó. Làm thế nào mà một nhà nghiên cứu lại có thể phê duyệt tài liệu chính thức có đóng dấu công văn và gửi email xác nhận?"
Dowon xoay màn hình máy tính để Yumi có thể đọc nó. Email có con dấu của người đứng đầu nhóm điều tra được đóng trên đó bằng một hình mờ với kích thước bằng ngón tay cái. Yumi gật đầu nói.
"Tôi thực sự xin lỗi nếu khiến bác sĩ gặp rắc rối. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã có chút vội vã và tạo ra một tình huống vô lý. Tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Nhưng bác sĩ có thể thấy, anh ấy đang rất cần được tư vấn."
Bin Yumi tiếp tục giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.
"Việc xin chữ ký của Maeng Kang Jo là đúng thủ tục, nhưng ngay cả khi viện trưởng ký duyệt thì bác sĩ vẫn sẽ là người phụ trách buổi tư vấn. Bác sĩ chính là người mà chúng tôi đã chỉ định."
Dowon, người đang chống cằm, sửa lại tư thế của mình.
"Được chỉ định à. Điều đó thú vị thật đấy."
"Tôi không nói đùa đâu."
"Không, tôi thực sự rất vui mừng. Cô biết tôi đến viện nghiên cứu bởi vì không muốn vướng vào cảnh sát và công tố. Tuy nhiên, tôi rất vui theo một nghĩa nào đó vì cô vẫn đang cố gắng giao phó công việc cho tôi. Tôi không biết liệu mình có đang bị theo dõi hay không đấy."
"Về vấn đề đó, ừm, tôi xin lỗi. Chúng tôi không muốn làm phiền bác sĩ thêm nữa."
"Cô không cần phải xin lỗi như vậy. Vấn đề ở người đã ký vào đây, cô Bin Yumi không quyền quyết định phải không?
Dowon, gõ ngón tay vào chữ ký của trưởng nhóm điều tra, mỉm cười. Bin Yumi tránh ánh mắt của Dowon với vẻ mặt hơi khó xử.
Cô ấy đã gắn bó với Dowon trong vài năm và thậm chí họ còn nói đùa với nhau, nhưng cô ấy vẫn gặp khó khăn. Ngay cả trong một không gian riêng tư, Dowon không bao giờ thân mật nói chuyện với người phụ nữ trẻ tuổi. Cũng không xưng hô thoải mái với Bin Yumi.
Theo cách đó, cảnh sát Bin, Bin Yumi.
Dù thời gian bên nhau có dài đến mấy, tựa hồ cách xưng hô vẫn cứng ngắc. Anh ấy có đang ngầm tạo khoảng cách với đối phương bằng cách gọi tên họ? Cảm giác như cô ấy không thể đến gần hơn nữa. Chính Dowon là người đã vạch ra một ranh giới thích hợp và mỉm cười tử tế bên ngoài ranh giới.
Bin Yumi nhận thức rõ thái độ của Dowon. Cô ấy biết rất rõ tại sao Dowon lại làm như vậy. Nhưng cô vờ như không biết sự khó chịu đó. Mặc dù trong miệng như có hàng nghìn kim châm, nhưng cô vẫn phải tiếp tục nói.
"Anh có nhớ cảnh sát Park Chang-gu không?"
Thấy Dowon gật đầu không chút do dự, Bin Yumi trầm giọng lại.
"Có chuyện gì đó đã xảy ra với cảnh sát Park."
Dowon nhớ lại một người đàn ông trung niên mà anh cộng tác lần đầu cách đây vài năm khi giúp đỡ cơ quan điều tra.
Trong ký ức của Dowon, ông ấy rất khó tính và cuồng loạn. Ông phản ứng nhạy cảm với mọi thứ như thể xù gai với cả thế giới.
Bình thường tình trạng không tệ đến vậy. Nhưng nếu cuộc điều tra không diễn ra suôn sẻ hoặc khi bị căng thẳng quá mức, ông ấy lại càng nhạy cảm hơn.
Khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về việc rửa tay bắt đầu xuất hiện, ông ấy sẽ rửa tay sau khi chạm vào bất cứ thứ gì, rửa sau khi cầm bút, rửa sau khi cầm lon nước ngọt và hai mu bàn tay trở nên bong tróc trắng bệch.
Ông ta cắn móng tay đến bật máu và la hét liên tục.
Cảnh sát Park, người đã trở nên nhạy cảm, lại rất có năng lực trong các cuộc điều tra. Giống như một bóng ma, ông thu được những bằng chứng mà các đồng nghiệp có thể bỏ sót. Làm sao một người như vậy lại có thể vướng vào chuyện nghiêm trọng đến mức khiến anh nhận được email từ cảnh sát trưởng? Không thể đoán được dễ dàng.
"Có vẻ như đã có chuyện xảy ra với vụ án hình sự mà cảnh sát Park đang phụ trách."
"Không, tôi không nghĩ vậy. Bộ phận của chúng tôi gần đây không phụ trách vụ tội phạm bạo lực nào cả. Mọi chuyện không khác bình thường là bao. À, nhưng cái đó, một buổi họp lớp chăng? Sau khi đến nơi đó thì ông ấy trở nên kì lạ...."
"Một buổi họp lớp?"
"Vâng, tôi đã nghe thấy điều đó. Tôi không biết đó là trường trung học hay đại học. Khi đó là cuối năm, ông ấy đã nói rằng mình sẽ gặp lại một người nào đó sau một thời gian dài, nhưng sau khi đến buổi họp đó, mọi chuyện trở nên kỳ lạ."
"Bệnh tâm thần của ông ấy trở nặng hơn à?"
"Nếu vậy thì đã tốt. Nhưng tôi cảm thấy có chút kì quái."
Bin Yumi không thể dùng đúng từ ngữ và nói lan man. Anh hiểu rằng cô ấy không thể nói xấu tiền bối của mình. Và anh có thể dự đoán được chứng loạn thần của ông đã phát triển và thay đổi như thế nào. Dowon đã thốt ra những lời mà Bin Yumi không thể nói.
"Ông ấy có các triệu chứng tương tự như tâm thần phân liệt à?"
Không có câu trả lời đáp lại. Cô cười ngượng nghịu. Cô ấy không thể nói rằng cấp trên của mình đang bị tâm thần phân liệt.
"Người duy nhất tôi có thể hỏi ý kiến là bác sĩ. Tiền bối là một cảnh sát đương nhiệm và đã phụ trách rất nhiều cuộc điều tra bí mật, nên tôi không thể tìm đến một trung tâm tư vấn tâm lý hay bác sĩ tâm thần nào khác. Đây là tình huống đặc biệt nên tôi chỉ biết nhờ cậy bác sĩ."
"Một lần nữa, đây không phải chuyện tôi có thể quyết định. Tôi sẽ liên hệ với viện trưởng và tiến hành theo thủ tục."
"Ồ dĩ nhiên rồi ạ. Cảm ơn bác sĩ."
Trái ngược với nụ cười tươi tắn hơn hẳn, Yumi Bin không hề nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Dowon lặng lẽ quan sát Bin Yumi. Mồ hôi vẫn chảy ròng ròng qua mái tóc cắt ngắn. Những giọt nước đọng lại trên trán và cằm.
Máy sưởi không được bật trong phòng nghiên cứu nên căn phòng này không đủ nóng để khiến cô ấy đổ mồ hôi như vậy. Dù vậy, trên cổ tay lộ ra dưới lớp áo sơ mi vẫn nổi đầy da gà.
Cô ấy đang đổ mồ hôi dù trời không nóng. Và đồng thời nổi da gà khi không quá lạnh.
Dowon nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ. Bin Yumi muộn màng nhận ra ánh mắt của Dowon và hạ tay áo đang xắn xuống. Biểu cảm trên khuôn mặt đang cố mỉm cười của cô méo mó một cách kỳ lạ.
"Về tiền bối Park, tôi xin nhờ cậy bác sĩ. Chỉ có thể là bác sĩ thôi."
Tại sao lại như vậy...
Trước khi câu hỏi của Dowon tiếp tục, bên ngoài cửa trở nên hỗn loạn. Ồn ào với giọng nói của nhiều người. Một vài câu chửi thề và la hét vang lên khi họ xô cửa xông vào.