Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 5 - Chương 5. Hắn ta điên vô cùng

Chapter 5 - Chương 5. Hắn ta điên vô cùng

Dowon đã đến đồn cảnh sát và nhận ra một số khuôn mặt. Cũng có những người đàn ông đã từng đến viện nghiên cứu cùng Bin Yumi, ngoài ra còn có một người bạn của Maeng Kang Jo và là trưởng phòng điều tra bộ phận hình sự.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Dowon ngay lập tức được dẫn đến phòng điều tra. Cảnh sát trưởng dừng lại trước cửa phòng thẩm vấn và ngước nhìn Dowon.

Dowon nhận thức rõ ánh mắt của những người có thể phát hiện ra vết máu trên đế giày tại hiện trường vụ án. Anh không thích cặp mắt quan sát, nghi ngờ và phân tích của họ. Có lẽ là vì hai bên có cùng tính chất công việc. Dowon che giấu sự không hài lòng của mình bằng một nụ cười.

"Cảnh sát Park đã ở trong phòng thẩm vấn. Như cậu đã biết, một mặt của bức tường là gương hai chiều. Chúng tôi sẽ nhìn vào bên trong từ căn phòng này, và nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi sẽ vào đó ngay lập tức."

"Có điều gì tôi cần phải lưu tâm không? Từ những gì tôi nghe được lần trước, tôi nghĩ rằng ngài không muốn các chi tiết của cuộc điều tra bí mật bị tiết lộ."

"Lần này thì không sao đâu. Tôi nghe nói cậu có thể tham gia vào bất cứ vụ việc gì. Cậu có thể thoải mái nói chuyện."

Cảnh sát trưởng mở cửa phòng thẩm vấn để Dowon bước vào. Dowon giao tiếp bằng mắt với Bin Yoomi, người đang lo lắng nhìn anh, và lùi lại một bước.

Căn phòng điều tra rộng khoảng 5 pyeong (khoảng 17m2), bị chặn ở mọi phía bởi những bức tường trát vữa. Không có cửa sổ. Bức tường phía nam được làm hoàn toàn bằng kính. Dowon bước đến chiếc bàn ở giữa phòng một cách tự nhiên.

Những chụp đèn treo cao trên trần nhà sáng trưng. Ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu thẳng đứng từ trên xuống thật sắc nét, tạo nên bóng tối ấn tượng trên khuôn mặt người đàn ông.

Bóng đèn thi thoảng nhấp nháy, và ánh sáng sẽ mờ đi rồi sáng lên. Mỗi lần như vậy, khuôn mặt của người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào Dowon lại trở nên mờ nhạt, và một bên mặt của ông ta ẩn trong bóng tối rồi lại hiện ra.

Cảnh sát Park, người mà Dowon biết là một người đàn ông thông minh và có cái đầu lạnh, đã tạo ra một bầu không khí lạ lùng.

"Thưa bác sĩ, thật vui khi được gặp lại bác sĩ."

Dowon ngồi xuống chiếc ghế đối diện cảnh sát Park. Anh cởi áo khoác ra và gấp gọn làm đôi. Dowon, người đã đặt áo khoác lên lưng ghế, đối mặt với ông với khuôn mặt thoải mái như ngày hôm qua.

"Cảnh sát Park hẳn đã rất nhớ tôi."

"Đã một năm rồi tôi mới gặp lại bác sĩ. Chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn không?"

"Có phải vì tâm trạng không mà cảnh sát Park, so với ngày hôm qua thì có chút, ừm, phải nói sao nhỉ."

"Nói chuyện rõ ràng hơn phải không?"

"Ồ, đúng vậy. Lần này cuộc trò chuyện trôi chảy hơn rồi. Hôm qua tôi chỉ lắng nghe cảnh sát nói, nhưng hôm nay cảnh sát đã lắng nghe tôi nên tôi rất vui."

Cảnh sát Park mỉm cười khi cong những nếp nhăn quanh mắt. Khi việc giao tiếp đủ tự nhiên để nở một nụ cười trên môi, Dowon tin rằng tình trạng của cảnh sát Park gần giống với chứng hoang tưởng hơn là tâm thần phân liệt.

Không giống như ngày hôm qua, khi sự tập trung bị lu mờ hay cảm xúc quá mãnh liệt, giờ đây cảnh sát Park đã giao tiếp bằng mắt với Dowon một cách tự nhiên. Đó là lúc Dowon nghĩ rằng anh ấy có thể trò chuyện nhiều hơn.

"Hôm qua ai đã đến gặp bác sĩ? Là Cha hay tên phóng hỏa? Bác sĩ có thấy mặt người đó không?

Dowon không trả lời trong giây lát. Nụ cười đơn điệu cùng với đôi mắt sáng quắc như viên đá phản chiếu ánh lửa nhìn anh đầy đe dọa. Chuyện cảnh sát Park biết về vụ việc khiến anh nổi da gà sau gáy.

Dowon dự đoán phản ứng của các sĩ quan cảnh sát đang lắng nghe cuộc trò chuyện. Cảnh sát trưởng hẳn đã linh cảm được rằng chuyện này đã trở nên bất thường khi anh ấy, một người không thích dính dáng đến Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, lại có đủ thẩm quyền để can thiệp ngay cả vào quá trình điều tra. Nên họ đã quyết định không cần phải cố gắng che giấu thông tin.

"Làm sao anh biết, cảnh sát Park?"

Đáp lại câu hỏi của Dowon, cảnh sát Park khoanh tay trên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước.

Cả hai bàn tay của ông đều được tự do. Vì ông ấy không phải tội phạm nên không bị còng tay, và ông ta có thể bóp cổ Dowon nếu muốn. Hoặc thậm chí anh có thể bị túm cổ áo hoặc đấm vào mặt.

Dowon chuẩn bị tinh thần để không bất ngờ khi bị đánh. Có thể thấy toàn bộ giác quan của cảnh sát Park đều tập trung vào anh.

"Bởi vì Cha bảo rằng sẽ tự mình đến tìm bác sĩ. Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra xung quanh bác sĩ. Đó chẳng phải là lý do cậu đến đây để gặp tôi hay sao?"

"Nào có ai không biết anh là cảnh sát hình sự giỏi giang chứ, không cần phải suy luận tốt như vậy."

"Vậy còn khuôn mặt thì sao? Là ai vậy?"

"Tôi không nhìn thấy mặt. Tôi chỉ thấy mỗi bàn tay thôi."

"Một bàn tay?"

"Phải. Tôi chỉ thấy bàn tay. Nếu tôi trông thấy mặt của người đó thì liệu bây giờ tôi có còn ngồi đây nói chuyện với cảnh sát không?"

Ánh mắt của cảnh sát Park từ từ quét khắp người Dowon. Mái tóc ướt của anh bị xoăn vì không được sấy khô đúng cách, và khác với sở thích của Dowon là vuốt tóc gọn gàng bằng sáp, nó thậm chí còn không được cắt tỉa.

Anh ấy đã cạo râu sạch sẽ, nhưng không bôi kem dưỡng da mặt. Bên dưới bộ vest sặc mùi đồ giặt, chỉ có mùi hương trái cây nhân tạo của sữa tắm thoang thoảng tỏa ra.

Áo sơ mi và cà vạt được ủi phẳng phiu, nhưng áo khoác ngoài thì ướt tuyết. Lông áo không được chải kỹ. Dowon, người nổi tiếng gọn gàng, giờ lại không chú ý nhiều đến vẻ ngoài của mình.

"Bác sĩ, tại sao bác sĩ lại mất tinh thần như vậy?"

Cảnh sát Park vươn tay về phía Dowon. Dowon nhẹ nhàng khước từ bàn tay, nhưng cổ tay anh đã bị tóm lấy bởi một lực khá mạnh. Ánh mắt của Dowon thoáng run lên trong giây lát. Cảnh sát Park không bỏ lỡ thời cơ mà kéo mạnh cổ tay anh.

Két! Âm thanh của chiếc ghế mà Dowon đang ngồi vang lên. Cảnh sát Park thu hẹp khoảng cách với Dowon.

"Không giống bác sĩ chút nào, cái bộ dạng luộm thuộm này. Là vấn đề gia đình, hay bởi vì người mà bác sĩ gặp hôm qua đã để lại ấn tượng đến phát điên? Cậu cảm thấy thế nào? Nếu đó là Cha thì sự tồn tại của người đó sẽ còn mạnh mẽ hơn."

Dowon vặn cổ tay đã nổi đầy gân xanh và giữ chặt để không bị kéo đi.

"Tôi cũng muốn hỏi cảnh sát Park một câu, có được không? Tôi không thích bị đặt câu hỏi cho lắm."

"Tôi cũng rất tò mò. Có thể cậu không biết, nhưng trong thời gian cậu làm việc ở Cục Cảnh sát Quốc gia, những câu chuyện về cậu liên tục được các nhân viên nữ nhắc đến. Họ chỉ không tán tỉnh cậu vì biết cậu đã có gia đình. Câu chuyện về bác sĩ trong các buổi nhậu đã là chuyện thường tình. Vậy nên nếu biết cậu đã ly hôn, hẳn là sẽ có khá nhiều xôn xao đấy. Bác sĩ nghĩ sao?"

Ai đã nói với ông ấy rằng anh đã ly hôn?

"Chỉ cần nhìn là biết. Đến mức tháo cả nhẫn cưới thì xem ra bác sĩ hẳn đã quyết tâm rồi."

Cảnh sát Park hất cằm chỉ vào bàn tay trái của Dowon, nơi chiếc nhẫn bị mất, lỗ mãng cười cười.

Dowon siết chặt bàn tay trái, thứ mà cảnh sát Park đã tỏ ra thích thú. Những dấu tay đỏ tươi vẫn còn hằn lại khi anh vặn cổ tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của ông. Xương cổ tay bị siết chặt đau nhói lên, nhưng Dowon cố gắng không thay đổi biểu cảm một lần.

Cảnh sát Park không cố bắt lại bàn tay đã trốn thoát. Ông ta vừa quan sát Dowon vừa buông tay. Dowon giấu bàn tay trái đã chuyển sang màu đỏ của mình dưới gầm bàn và tiếp tục với giọng lãnh đạm.

"Phụ nữ luôn thích đàn ông ưu tú mà."

Thấy vậy, cảnh sát Park không khỏi mỉm cười. Ông ta mở to miệng và bắt đầu cười lớn.

"Hehe, cậu vẫn còn đùa được. Thật ngạc nhiên là tôi không ghét nó."

"Vậy nên, gần đây tôi đã phát triển ý tưởng đó xa hơn một chút. Không chỉ phụ nữ, mà đàn ông cũng sẽ không để tôi yên."

"A, bác sĩ của chúng ta là một người hơi kỳ lạ. Bình thường cũng rất khó nắm bắt. Điều đó cũng làm cho đàn ông hứng thú."

"Vâng, tôi muốn khoe khoang nhiều hơn, đặc biệt là với cảnh sát Park. Cho dù đó là Cha hay kẻ phóng hỏa, tại sao anh lại mong chờ họ đến tìm tôi? Cảnh sát Park dường như biết điều gì đó. Hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ tận hưởng sự nổi tiếng kì lạ này."

"Tất nhiên là Cha rất thích bác sĩ. Bác sĩ là người duy nhất đã nhìn thấy khuôn mặt của Cha."

"Đó là ai?"

"Tôi không biết đó là ai, nhưng tôi sẽ nhận ra khi gặp mặt."

"Đó cũng là trực giác của cảnh sát sao?"

"Nếu dùng trực giác của cảnh sát thì tôi có thể chắc chắn. Trong số tất cả những người đã nhìn thấy mặt Cha, bác sĩ là người duy nhất còn sống."

"Điều đó có nghĩa là tất cả những ai đã từng nhìn thấy Cha đều đã chết."

"Phải. Không thể để nó sống."

"Nhưng tại sao tôi vẫn còn sống?"

"Tôi cũng không biết. Cha có vẻ rất nhớ bác sĩ. Thật kỳ lạ. Tôi không biết tại sao nên tôi tự hỏi nếu tôi có thể thay Cha xử lý bác sĩ không. Liệu tôi có bị Cha mắng không? Hửm? Bác sĩ trả lời cho tôi nghe đi.

Chuông điện thoại reo trong quần Dowon. Có một tin nhắn được gửi đến. Người gửi là Yumi Bin. Đó là tín hiệu bảo anh ra khỏi phòng thẩm vấn. Có vẻ là do cảnh sát Park đã nói ra những lời đe dọa tính mạng anh.

Dowon phớt lờ cảnh báo của Bin Yumi và nhìn cảnh sát Park một lần nữa.

"Tôi tự hỏi liệu Cha có giết tất cả những ai nhìn thấy mặt hắn không. Tôi nghĩ rằng Cha là một kẻ giết người. Chuyện lớn rồi đây. Ý anh là bây giờ tôi đang bị truy đuổi bởi một tên sát nhân."

"Không phải, người phục vụ Cha vốn dĩ rất đặc biệt cho nên rất nhiều chuyện đáng tiếc đã xảy ra."

"Vậy ý ông là cái chết là một tai nạn chứ không phải cố ý?"

"Không có kẻ sát nhân nào cả. Tôi xin thề, chúng tôi không giết người."

"Chúng tôi?"

"Chính là chúng tôi."

"Ông có biết trực giác của ai tốt hơn cảnh sát hình sự không? Đó là trực giác của tôi."

"Vì đã từng làm việc cùng nhau nên tôi biết rõ. Bác sĩ biết rằng tôi không thể thắng được bác sĩ mà."

"Được rồi, đừng cố gắng giành chiến thắng, chúng ta hãy bình đẳng với nhau. "Chúng tôi" đã giết bao nhiêu người rồi?"

"Đoán xem."

"Nếu tôi đoán đúng thì sẽ có phần thưởng gì?"

"Tôi sẽ suy nghĩ một lần nữa xem có nên giết bác sĩ hay không."

"Cho dù thế nào thì ông cũng sẽ không đổi ý, quá đáng thật đấy."

"He he, bị bác sĩ phát hiện mất rồi."

Cảnh sát Park cúi người xuống sâu hơn. Đôi mắt của ông sáng lên dưới bóng đèn leo lắt. Giọng ông lại trở nên cao hơn và nhanh hơn, như Dowon đã nghe thấy trong phòng nghiên cứu ngày hôm qua.

"Tôi không biết người đã đến hôm qua là Cha hay kẻ phóng hỏa, nhưng nếu đó là kẻ phóng hỏa, tôi sẽ nói với cậu tại sao tôi lại biết điều đó. Bác sĩ không biết mình đặc biệt như thế nào với Cha đâu. Bác sĩ là người duy nhất trên thế giới thực sự biết về Cha, cho nên hắn đã tìm đến."

Bóng đèn chỉ nhấp nháy một lần, nhưng ánh mắt cảnh sát Park đã trở nên sâu thẳm và u ám hơn.

Trong khi nhìn quanh mọi hướng trong phòng thẩm vấn, đôi mắt đang dáo dác tìm kiếm thứ gì đó đã bị mắc kẹt lại Dowon và không biết làm thế nào để rời đi. Giống như lưỡi câu sắc nhọn. Cảnh sát Park, người đã bắt được Dowon bằng một cái móc, nói với giọng cao và nhanh.

"Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ không thể tìm thấy bác sĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm được, thằng chó điên ấy. Để tôi nói cho bác sĩ biết một điều. Hắn ta thực sự điên rồ, điên vô cùng. Điên đéo có giới hạn luôn. Hắn như một đứa trẻ, thực sự không thể phân biệt được điều gì nên làm và không nên làm."

Tiếng thở nặng nề dần lại gần Dowon. Ông ta nằm bẹp trên bàn và bò lại gần như một con nhện. Cảnh sát Park, đắm chìm trong câu chuyện của chính mình, đang coi Dowon như con mồi.

"Đừng nghĩ theo lẽ thường. Tên khốn đó rất biết cách chơi đùa người khác. Tôi đã đuổi theo hắn ta, nhưng không thể bắt được hắn. Hắn là một con thú, không phải con người. Tại sao hắn không để lại dấu vết nào? Có phải là con người không vậy?

Cảnh sát Park vươn cổ ra như thể sắp trèo hẳn lên bàn. Ông ta chỉ cách Dowon một khoảng. Hơi thở ẩm ướt và không đều đặn làm ướt má Dowon.

"Chẳng phải đàn ông cũng không để yên cho bác sĩ hay sao? Thảo nào, tên khốn đó đã tìm kiếm bác sĩ trong nhiều năm. Vậy tại sao bác sĩ lại về Hàn Quốc mà không ở Mỹ luôn đi? Bác sĩ thậm chí còn ly hôn. Thế cũng may mắn, bởi vì hắn sẽ không làm hại gia đình của bác sĩ."

Cảnh sát Park từ từ trở về chỗ của mình. Giống như khi Dowon lần đầu tiên bước vào phòng thẩm vấn, ông ta dựa lưng vào ghế trong tư thế thoải mái. Bên cạnh ánh mắt phấn khích, ông vẫn khoác lên mình bộ dạng của một cảnh sát lý trí và lạnh lùng.

Ranh giới giữa bình thường và bất thường đã bị xóa nhòa. Có một điểm kích hoạt đã khiến ông ta phản ứng bất thường.

Đó là sự tồn tại giống như Cha, một kẻ phóng hỏa. Điều làm cho người ta khó có thể tin chính là, ông ta hành động như thể cả hai người đó là một trong những lý do khiến ông mất trí. Đó là lý do tại sao ông ta có thể cư xử như một người bình thường và cũng có thể phát điên khiến Dowon khiếp sợ.

Dowon không thể phớt lờ sự thật rằng gia đình anh có thể bị tổn thương nếu anh không ly hôn. Dowon nghiêm mặt hỏi.

"Hãy nói cho tôi biết chi tiết."

"Lệnh cấm."

".... Gì cơ?"

"Cho đến nửa đêm hôm nay, đã có lệnh cấm đối với tất cả các kênh truyền thông và báo chí. Vì vậy, bác sĩ hãy thức dậy sớm vào sáng mai và xem tin tức. Cậu sẽ biết được tên phóng hỏa định làm gì."

"Tôi nghe nói đó là cuộc điều tra bí mật."

"Lúc tôi gặp lại bác sĩ, mọi chuyện đã vỡ lở. Tên khốn đó đã tìm ra nơi ở của bác sĩ. Tôi cũng không muốn gặp bác sĩ, nhưng ngay cả Cha cũng bị lôi vào và tôi phát điên lên."

Cảnh sát Park không hề thấy tội lỗi khi Dowon bị lôi vào cuộc. Ông ta chỉ cười khúc khích như thể tình huống đó thật thú vị.

"Thật đáng tiếc. Tôi không muốn lại một lần nữa kéo bác sĩ vào đâu. Nhưng Cha quan trọng với tôi hơn. Thà rằng để hắn ta săn bác sĩ còn hơn là giết chết Cha. Đó là điều tốt nhất."

"Đợi đã. Vậy là kẻ phóng hỏa đang truy lùng Cha và cố gắng giết ông ta, nhưng ông đã cung cấp cho hắn thông tin của tôi để đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ phóng hỏa?"

"Không phải vậy. Tôi chưa bao giờ gặp trực tiếp hắn. Tôi đã truy lùng hắn từ rất lâu rồi nhưng lại không thể tóm được? Nhưng tôi có thể cảm nhận được cái nhìn của hắn. Ánh nhìn dã thú của tên khốn đó. Nó dõi theo tôi. Đó là lý do tại sao tôi đến gặp bác sĩ, để hắn ta chú ý tới cậu."

Vậy nên ánh mắt mà anh ấy cảm nhận được trong xe ngày hôm qua là có mục đích...

Dowon kìm lại cơn run rẩy nhẹ quanh khóe mắt. Anh nghiến răng và lườm cảnh sát Park, nhưng ông ta chỉ coi Dowon như một con mồi đáng thương.

"Nếu không có buổi gặp mặt, hắn ta sẽ không biết về sự tồn tại hay thông tin của bác sĩ, nhưng bác sĩ đâu thể từ chối. Chuyện hôm đó là cố ý. Nhờ vậy, tôi không còn phải chịu đựng những ánh nhìn đó nữa. Nó đã nhắm sang bác sĩ, đúng không?

Điện thoại di động của Dowon lại reo. Đó là tín hiệu báo rằng cảnh sát sẽ vào phòng thẩm vấn. Dowon hỏi cảnh sát Park lần cuối, người đang cười toe toét.

"Một người được gọi là Cha mà tôi thậm chí còn không biết, hắn ta rốt cuộc là gì?"

Cánh sát đã xô cửa vào, vội vã tách Dowon và Park ra. Đến mức đe dọa Dowon và dọa giết anh ấy, có vẻ như câu chuyện này đã phát triển theo một hướng khác.

"Tôi đã nói nhiều lần rằng Cha quan trọng với tôi hơn còn gì."

Vậy nên, điều đó có nghĩa là ông ta sẽ không khai ra thêm bất cứ điều gì. Dowon nhìn cảnh sát chính thức còng tay Park.

"Thưa bác sĩ, tôi xin lỗi. Cảnh sát Park sẽ bị chúng tôi trừng phạt nghiêm khắc. Tôi sẽ không bao giờ để điều này xảy ra một lần nữa. Tôi thực sự xin lỗi."

Ngay cả khi Bin Yumi đứng bên cạnh bối rối nắm lấy gấu áo, Dowon chỉ nhìn chằm chằm vào Park. Cảnh sát trấn an rằng họ sẽ tăng thêm hình phạt cho ông ta vì tội đe dọa tính mạng và sẽ bảo vệ Dowon cùng gia đình anh. Nhưng Dowon đã không nghe thấy điều đó.

―Thật may là tên khốn đó sẽ không làm hại gia đình của bác sĩ.

Chỉ có một giọng nói đầy tiếng cười vang lên trong đầu anh. Dowon đi đến cuối hành lang. Trong khi cảnh sát trưởng đang khống chế cảnh sát Park, Yumi Bin đã đi theo Dowon. Cô băn khoăn và nhìn Dowon.

"Bác sĩ, anh có muốn một tách cà phê không? Có một quán cà phê rất ngon ở gần đây. Tôi sẽ mời. Được không ạ?"

Dowon cau mày và bước vào thang máy. Bin Yumi cố gắng đi theo, nhưng Dowon đã ngăn cô lại.

"Đừng đi theo tôi."

"Bác sĩ..."

"Ngay bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì cả."

Dowon dường như đang rất tức giận, cô do dự và không dám đến gần. Hình ảnh của người phụ nữ đẫm nước mắt biến mất sau cánh cửa đóng kín.