Trước khi câu hỏi của Dowon tiếp tục, bên ngoài cửa trở nên hỗn loạn. Ồn ào với giọng nói của nhiều người. Một vài câu chửi thề và la hét vang lên khi họ xô cửa xông vào.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
"Cảnh sát!"
"Không, mẹ kiếp, các người đưa tôi đi đâu, thả tôi ra!"
Người đàn ông đang bị chế ngự bởi các cảnh sát đã bị đẩy vào phòng nghiên cứu và nằm trên sàn nhà. Dowon giật mình bởi tiếng ồn ào đột ngột và sững người.
Trong một phòng nghiên cứu hẻo lánh và yên tĩnh, vốn không có các vụ đánh nhau, Dowon không quen với sự bạo lực thể xác như thế này.
Bin Yumi hỏi những người đàn ông, thay cho Dowon đang đông cứng tại chỗ.
"Anh có thể kết nối điện thoại vệ tinh với máy bay của Maeng Kang-jo không? Để ông ấy có thể trả lời email ngay bây giờ."
Một người đàn ông đi cùng lấy ra một chiếc điện thoại di động từ túi trong của áo khoác.
"Tôi sẽ liên lạc ngay."
Trong khi người kia đang gọi điện thoại, Dowon nhìn xuống người đàn ông đang bị khống chế trên sàn.
"Rít, rít, rít."
Tiếng thở càng lúc càng yếu ớt. Ông ta trông giống như một người bị hẹp cổ họng không thể hít đủ không khí. Ông lắc đầu và liên tục thở hổn hển như một con thú bị thương.
Đôi môi khô khốc trắng bệch và gò má tái nhợt. Những âm thanh lập cập khi răng cửa va vào nhau. Ánh mắt ông nhìn khắp bốn phía như bị lạc.
Ánh mắt kì lạ không thể tụ lại một điểm mà bị phân tán ra mọi hướng. Ông không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Người trước mặt anh rất khác so với cảnh sát Park trong quá khứ, người đã tinh thường phát hiện ra tình tiết và bằng chứng mà các cảnh sát khác đã bỏ qua bằng khả năng nhạy bén.
"Cảnh sát Park?"
Dowon gọi ông bằng một giọng khó tin. Người đàn ông không hiểu tiếng gọi của Dowon. Gò má bị áp xuống sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh.
Dowon đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước lại gần ông. Anh quỳ xuống và nhìn cảnh sát Park ở ngang tầm mắt. Anh búng hai ngón tay trước mắt ông.
Ánh mắt bị phân tán không quay trở lại ngay cả với tiếng tách hoàn hảo.
Anh búng tay ba lần liên tiếp.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào những họa tiết giấy dán tường trên trần nhà lần đầu tiên hướng về phía Dowon. Tiêu điểm của hai mắt không giao nhau, như thể đang nhìn thứ gì đó mà không phải anh.
Tuy nhiên, Dowon hài lòng vì ông ấy đã nhận ra người trước mặt mình.
"Cảnh sát, anh có biết tôi là ai không?"
Cảnh sát Park hít một hơi thật sâu. Hô hấp dần được ổn định. Ông nhìn chằm chằm vào Dowon một lúc lâu mà không chớp mắt.
Cuộc vật lộn để trốn thoát dần lắng xuống, khác với lúc ông xung đột với các cảnh sát hình sự, ông đáp lời bằng một thái độ hợp lý và bình tĩnh.
"Vâng, bác sĩ Dowon."
Bàn tay của viên cảnh sát mặc thường phục đang khống chế ông đã nới lỏng. Đưa tay đỡ ông đứng dậy, ông ngoan ngoãn ngồi xuống ghế theo chỉ dẫn của Dowon.
Đôi mắt của cảnh sát Park vẫn dán chặt vào Dowon. Ông mê mẩn dõi theo khi Dowon ngồi vào vị trí. Dowon trở nên căng thẳng trước ánh mắt kiên trì. Mặc dù vậy, anh cũng không tránh né khỏi nó vì cảm thấy sợ hãi hay kỳ lạ.
Anh nghe nói rằng cảnh sát Park có vấn đề, và khi anh nhớ đến tình trạng hiện tại của ông ấy, anh đã nghi ngờ các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, nhưng lại không ngờ rằng ông ấy đã thực sự trở nên như vậy và gặp mặt với tư cách là bệnh nhân và người tư vấn.
Dowon bình tĩnh giải tỏa tâm trí của mình. Trong khi đón nhận ánh mắt đầy ám ảnh của cảnh sát Park, anh cố gắng nói bằng giọng dịu dàng hơn bình thường.
"Cảnh sát, nếu ông thấy lạnh, tôi sẽ bật máy sưởi mạnh hơn. Hoặc tôi có thể mang cho ông một cái chăn?
"Ừ, à, không, không sao đâu, không sao. Ồ, đúng rồi, bác sĩ Dowon, đúng rồi."
"Vâng, tôi đây, cảnh sát. Đã lâu rồi không gặp. Ông có khỏe không?"
"Tôi không thích lắm. Sau khi bác sĩ rời đi, người khác đã đến, nhưng họ làm việc tệ lắm. Cục trưởng của chúng tôi chỉ muốn bác sĩ quay lại. Họ nói rằng họ sẽ cố gắng đưa bác sĩ về bất cứ khi nào có cơ hội."
"Tôi xin lỗi. Không dễ để tìm được một người có năng lực như tôi."
"Ý tôi là, chà, trông bác sĩ rất ổn, thật là may mắn. Có vẻ làm việc ở đây rất thoải mái. Tôi cũng không muốn bác sĩ phải khổ sở như ở đồn cảnh sát. Có ai ở đây bắt nạt bác sĩ không? Tôi sẽ tìm hiểu nếu có, nhưng chắc là sẽ không có đâu. Nhưng nếu có thì tôi sẽ buồn lắm?
"Ông đang lo lắng cho tôi."
"Bác sĩ của chúng ta rất thu hút mà. Vừa đẹp trai, tài năng, lại có nhân cách tốt. Tôi thích tất cả Cự Giải, nhưng sẽ có người muốn hành hạ bác sĩ nhiều hơn. Ồ, nhưng bác sĩ thực sự không già đi chút nào. Vẫn còn rất trẻ. Con trai, hãy để ta gọi một tiếng?"
Cảnh sát Park hành động như một người mất khả năng phán đoán. Ông ấy không thể đánh giá những gì đang diễn ra là đúng hay sai. Tất cả những gì ông có thể làm là nói nhảm.
Dowon chuyển ánh nhìn từ cảnh sát Park sang Bin Yumi. Cô quay đầu đi và nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt đau khổ.
Dowon ngừng hỏi cô ấy về các triệu chứng của Park. Thay vào đó, anh nghĩ về nội dung của email được gửi bởi trưởng nhóm điều tra.
Vì ông ấy là người đã nắm được bằng chứng quan trọng của một vụ án, nên họ đã yêu cầu anh lấy được thông tin đó thông qua buổi tư vấn. Điều đó có nghĩa là Dowon nên bình tĩnh lắng nghe những câu chuyện lộn xộn và phán đoán sau khi giải nghĩa chúng.
Dowon dựng lại trong đầu những triệu chứng lo lắng mà cảnh sát Park thể hiện và những câu chuyện không phù hợp với quá khứ và hiện tại.
Ngay cả khi tâm trí có vẻ không ổn định, ngôn ngữ mà mỗi người sử dụng đều có những quy tắc riêng. Nếu nhanh chóng nắm bắt được quy luật thì anh có thể tìm thấy những thông tin quan trọng ngay cả trong những từ nghe có vẻ nhảm nhí.
Trước tiên, Dowon quyết định tìm ra các quy tắc trong lời nói của cảnh sát Park.
"Cảnh sát, hình như từ nãy đến giờ ông đang tìm kiếm thứ gì đó. Ông đang nhìn gì vậy?"
Đáp lại câu hỏi của Dowon, cảnh sát Park nói "Ồ" và đảo mắt tứ phía một lần nữa.
"Tôi đang tìm Cha."
"Ý ông có phải là Chúa?"
"Vâng, đó là ánh sáng linh thiêng. Tỏa sáng ngay cả trong bóng tối. Vô cùng ấm áp. Tôi muốn gọi người ấy là mẹ, nhưng tôi không biết nữa. Những người khác gọi ngài là Cha. Tôi chỉ đi theo và gọi ngài ấy là Cha. Cha là ánh sáng mạnh mẽ."
Ánh sáng, Cha.
Nghe những lời đó, Dowon đã bắt kịp câu chuyện nảy ra trong đầu. Một triệu chứng mà Freud đã mô tả ở những bệnh nhân hoang tưởng ngay lập tức hiện lên trong tâm trí anh.
Đó là câu chuyện của những người có thế giới quan không hoạt động bình thường, những vết nứt bắt đầu xuất hiện và nảy sinh ra những ảo giác mới.
Đó là triệu chứng thường thấy ở những bệnh nhân hoang tưởng muốn tin tưởng một đấng tuyệt đối và sử dụng người đó như phương tiện cứu rỗi.
Trên hết, Dowon tập trung vào cụm từ "những người khác" mà ông đã đề cập. Thật kỳ lạ khi những ảo giác mà bệnh nhân hoang tưởng nảy sinh lại liên quan đến một người ngoài.
"Những người khác là ai?"
"Ồ, bạn đồng môn của tôi."
Dowon lại nhìn Bin Yumi. Cô ấy vẫn phớt lờ cảnh sát Park. Tuy nhiên, như thể hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của Dowon, cô gật đầu mà không nói gì.
Đó là một cử chỉ để yêu cầu anh chú ý đến cuộc hội ngộ. Vì anh không chắc phương thức tư vấn nào là tốt nhất nên anh quyết định sẽ tùy cơ ứng biến.
Đó là cách cảnh sát thẩm vấn nghi phạm. Bắt đầu bằng những từ khóa có thể là thông tin quan trọng.
"Buổi họp lớp diễn ra ở đâu?"
Trước khi anh có thể hỏi liệu đó có phải là một cuộc hội ngộ ở trường trung học hay đại học không, viên cảnh sát đã bắt đầu thốt ra những từ ngữ xuất hiện trong đầu mà không thèm trau chuốt chúng.
"Buổi họp lớp? Làm sao biết? Tò mò không?
Vì trật tự lời nói của ông hỗn loạn nên anh ấy phải xuôi theo những phát âm rời rạc. Dowon gật đầu.
"Vâng, ông có thể nói cho tôi biết không?"
"Tất nhiên, thưa bác sĩ, chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi. Chúng tôi thường thích tụ tập và nói chuyện này chuyện kia, nhưng mà, thật lạ. Bởi vì tôi cứ tức giận mãi. Tôi thực sự thích họ, nhưng tôi đoán gã đó thì không. Tại sao, tại sao gã ta cứ thích gây sự chú ý? Đừng làm bất cứ điều gì Cha không thích."
Cảnh sát Park bắt đầu dùng đầu ngón tay gõ liên tục vào tay vịn của chiếc ghế đang ngồi. Giọng nói trộn lẫn với nhịp điệu đó và hơi thở rít lên tạo thành một bản giao hưởng. Giọng lầm bầm và đọc thuộc lòng của cảnh sát Park được đè lên trên những âm thanh lách cách.
"Cha đã rất tức giận. Tôi nghe nói thế. Cha nói rằng Cha muốn bắt gã ta. Thế là tôi giơ tay. Tôi là một cảnh sát. Bên cạnh đó, tôi còn thuộc đội điều tra bạo lực của sở cảnh sát Seoul. Tôi có thể tìm thấy tất cả các loại thông tin nên tôi là người hoàn hảo!"
Cảnh sát Park, người đang hào hứng nói chuyện, chuyển ánh mắt từ xa sang Dowon. Khi nhắc đến 'Cha', ánh mắt ông vốn tràn đầy nhiệt huyết nhanh chóng trở nên lạnh lẽo như thể rơi xuống dưới điểm đóng băng.
Dường như ông ấy đang nghĩ đến một người khác sau Cha. Cảm giác của ông đối với người kia là oán hận lạnh lùng. Đó là sự tàn nhẫn lạnh lẽo đến mức xương trên mu bàn tay gồ lên khi ông siết chặt tay.
"Nhưng tôi không thể tìm thấy gã đó. Tại sao chứ? Ngay cả quyền uy của ánh sáng gã ta cũng không có. Nhưng tại sao? Bác sĩ, bác sĩ có chứng minh thư không? Tại sao tôi không thể tìm thấy hắn?"
Mạch truyện trôi đi rất nhanh nên anh ấy không thể xác định chính xác thông tin. Đó là trạng thái mà rất nhiều thông tin bị tan chảy cùng một lúc.
Bọn họ, gã đó, ghê tởm, Cha, ánh sáng, uy quyền.
Đó là một câu chuyện khó nắm bắt. Nội dung rất khó hiểu và cảm xúc của cảnh sát Park tụt dốc trầm trọng, vô cùng bất ổn.
Dowon cẩn thận lấy chiếc máy ghi âm từ ngăn kéo bàn ra. Mặc dù không thể ghi âm khi không có sự đồng ý của bệnh nhân, nhưng có những trường hợp đặc biệt. Để tập hợp lại những từ ngữ rải rác, anh phải lưu lại và nghe chúng nhiều lần nữa.
Dowon bấm máy ghi âm chỉ bằng các giác quan của đầu ngón tay và dán mắt vào cảnh sát Park. Cảnh sát Park đảo mắt tứ phía như cố tìm kiếm thứ gọi là ánh sáng. Thái độ thể hiện rằng ông ấy không quan tâm liệu Dowon có dùng máy ghi âm hay không.
"Ông nói nhanh thật đấy. Cảnh sát Park chắc hết hơi rồi."
Ngay cả khi anh ấy nói chuyện tử tế, cảnh sát Park chỉ nuốt xuống tiếng thở hổn hển trong khi đảo mắt về mọi hướng.
"Không sao đâu, tôi không sao."
"Tôi sẽ lấy cho ông một ly nước."
"Không, tôi không khát. Càng nghĩ thì lại càng tức giận nên tôi phải nói ra. Thẻ đăng ký thường trú cũng là của người khác. Gì thế, gã ta đang sống cuộc sống của người khác à? Bác sĩ, bác sĩ biết hội chứng Ripley phải không? Đó là tin tưởng và hành động trong một thế giới dối trá mà họ tin là thật. Có phải vậy không, là tình cờ sao?"
(*Hội chứng Ripley là chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, phủ nhận thực tế của bản thân và tin vào thế giới mà họ tưởng tượng ra)
"Ừm, tôi không chắc lắm. Trước hết, ông có thể cho tôi biết 'gã đó' là ai không? Bởi vì ông cứ nói về những người mà tôi không biết, nên tôi cảm thấy rất buồn."
"Ồ vậy ư? Tôi xin lỗi. Tôi chưa nói à. Gã đó là một thằng nhóc thực sự kỳ lạ. Hắn phóng hỏa khắp nơi, không, khu vực địa phương đã báo cáo cho chúng tôi... ."
"Tiền bối!"
Đột nhiên, Yumi chạy đến và tóm lấy cảnh sát Park. Ngạc nhiên, Dowon đứng dậy và lùi lại một bước. Cảnh sát Park bắt đầu kích động khi bị tóm lấy cả hai cánh tay. Ông ta thể hiện sự thù địch quyết liệt khi bản thân bị áp chế.
"Không, hắn ta phóng hỏa khắp nơi!"
"Dừng lại đi, tiền bối. Chuyện này sẽ trở nên rất nghiêm trọng đấy."
"Gì vậy? Bin Yumi, ý cô là, tiền bối này đuổi theo tên khốn đó nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào phải không? Tôi đã cố gắng tìm kiếm và đuổi theo hắn ta, nhưng này, thằng khốn đó đã đối xử với tôi như một kẻ mất trí kỳ quặc!
"Tiền bối! Đây là một cuộc điều tra bí mật! Bác sĩ Dowon không còn là người của chúng ta nữa nên chúng ta không thể nói về điều đó!"
"Ôi, mẹ kiếp! Bác sĩ là người của chúng ta, chẳng lẽ lại là của người khác hay sao? Tôi yêu bác sĩ rất nhiều, nhưng dù sao chuyện này cũng sẽ sớm được đưa lên tin tức, vậy cô còn định giấu giếm cái gì! Có gì để che giấu? Làm một cuộc điều tra mở đi! Điều tra bí mật làm cái mẹ gì!"
"Tôi sắp phát điên lên rồi, thưa bác sĩ, tôi xin lỗi. Bác sĩ có thể vui lòng tránh mặt đi một lát được không?"
Không, đây là văn phòng của tôi.
Dowon, người sắp nói, nao núng. Cảnh sát Park đang nhìn Dowon với đôi mắt đảo khắp mọi hướng.
Tiếng rít ngày càng to hơn. Hơi thở dồn dập cùng lồng ngực phập phồng lên xuống một cách kỳ lạ. Dowon, người nổi da gà sau gáy, thận trọng đứng dậy. Ánh mắt của cảnh sát Park dõi theo Dowon khi anh đứng dậy.
"Bác sĩ Dowon, bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ đi đâu vậy, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện tiếp đi bác sĩ!"
Bin Yumi toát mồ hôi lạnh khi cố gắng khuất phục cảnh sát Park đang phấn khích. Đôi mắt của cảnh sát Park sau khi bị Yumi Bin áp chế, đã tập trung trở lại. Đó là một ánh nhìn hoàn toàn bình thường.
Dowon, người đang cố gắng bỏ đi, đã dừng bước. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Dowon một cách kỳ lạ.
"Anh cũng biết Cha mà. Cha, cha nói sẽ đến tìm bác sĩ. Nhưng gã ta cứ cản đường! Mẹ nó, thằng khốn đó liên tục gây sự! Nếu tôi không ra mặt, tên khốn đó sẽ tiếp tục! Con mẹ nó! Chết tiệt!
Dowon không thể nghe rõ câu nói kia. Bin Yumi hét lên "Bác sĩ Dowon!". Anh vội vã mở cửa và rời khỏi văn phòng.
Một tiếng động lớn phát ra qua cánh cửa dày. Tiếng va đập vào tường, tiếng ồn ào, la hét. Một số bác sĩ và nhà tâm lý học bước xuống lối đi và thậm chí còn nhìn anh ấy với vẻ bối rối.
"Có muốn tôi gọi bảo vệ không?"
Đối với những đồng nghiệp đang lo lắng hỏi han, Dowon cười ngượng nghịu, nói rằng anh vẫn ổn. Sau khi các đồng nghiệp lướt qua và vờ như không biết chuyện, Dowon vẫn đứng ở ngưỡng cửa.
Anh bối rối và không biết phải làm gì. Anh không chắc tại sao cảnh sát Park lại hành động như vậy, ý nghĩa của những lời ông nói, hay liệu điều này có liên quan gì đến anh hay không, vì vậy anh chỉ xoa bóp gáy, nơi nổi đầy da gà, bằng lòng bàn tay.
Đôi mắt của cảnh sát Park, sáng quắc như những quả cầu thủy tinh bóng loáng, cứ hiện lên trong tâm trí anh. Nó dữ dội như một viên đá trong suốt được ánh sáng soi rọi. Một ánh nhìn khác với người bình thường. Đó là ánh mắt chứa đầy những gì ông ấy nói về Cha, tức là ánh sáng.
Anh tự hỏi liệu ông ta có bị tẩy não bởi ai đó tại cuộc gặp mặt hay không. Cảnh sát Park có một tâm trí không ổn định, nhưng ông ấy không vô lý đến mức này. Chẳng phải ông ấy là một cảnh sát hình sự có năng lực, người nổi bật trong khoa học điều tra hay sao?
"Thưa bác sĩ, tôi rất xin lỗi."
Bin Yumi đã mở cửa và bước ra với bộ quần áo và đầu tóc rối bù. Là một cảnh sát có thể lực rất mạnh trong cuộc chiến tay đôi, nhưng có vẻ như cô ấy không đủ sức để đánh bại một người đàn ông trung niên với thân hình vạm vỡ.
Qua một thoáng ngắn ngủi khi khe cửa hẹp mở ra, anh nhìn thấy cảnh sát Park và các đồng nghiệp nam khác đang vật lộn trên sàn. Cảnh sát Park đã kiệt sức và dường như cần thời gian để bình tĩnh lại.
"Tôi lấy ít nước cho anh nhé?"
"Không, cảm ơn. Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi không ngờ ông Park lại kích động như vậy."
"Ừm, ban đầu tiền bối không có những triệu chứng đó."
"Phải, ông ấy vốn là người mà tôi có thể nói chuyện vui vẻ. Tuy có chút khó hiểu và đáng sợ, nhưng không phải là kiểu hung hăng.... Ông ấy mới trở nên như thế gần đây à?"
"Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát Park kì lạ như thế này nên tôi không có gì để nói, ừm."
Dowon khoanh tay và ôm quanh người. Bằng một tay, anh gõ nhịp nhịp vào cẳng tay phía trên chiếc áo blouse và khó nhọc nói.
"Nếu không có việc khẩn cấp, tốt hơn hết ông ấy nên tự cách ly trong phòng bệnh và nhanh chóng tiếp nhận điều trị. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói."
Nếu không nhờ email có con dấu của cảnh sát trưởng thì anh sẽ không vội vàng tiến hành tư vấn như thế này. Đối mặt với chuyện trước nay chưa từng có, Dowon vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tại. Xuất phát từ nhu cầu của cảnh sát, anh cũng không hiểu lắm lập trường của buổi tư vấn lần này.
Anh chỉ biết rằng chuyện này khẩn cấp ở một mức độ nhất định bởi vì họ thậm chí còn điều tra chuyến bay đến châu Âu của viện trưởng và thực hiện một cuộc gọi điện thoại qua vệ tinh.
Anh muốn thoát khỏi chuyện này. Dowon muốn rút lui, chờ viện trưởng hồi đáp và bàn bạc về các chi tiết cụ thể. Đó là nếu Yumi Bin không nổi da gà khi đang đổ mồ hôi ròng ròng.
"Bây giờ chúng tôi đang đuổi theo một kẻ phóng hỏa."
Bin Yumi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
"Chỉ có tiền bối Park mới biết các manh mối của kẻ phóng hỏa. Tôi không thể cho anh biết chi tiết, nhưng nếu chúng tôi bỏ lỡ thời cơ để bắt tên phóng hỏa kia thì mọi chuyện sẽ rất nguy cấp. Vì vậy, bác sĩ-"
"À, đợi đã."
"Vâng?"
"Đừng nói với tôi về cuộc điều tra của cô. Tôi không chắc mình có thể biết được bao nhiêu. Tôi có thể mắc sai lầm."
".... À đúng rồi. Tôi bối rối vì chợt nhớ lại khoảng thời gian tôi làm việc cùng bác sĩ. Cảm ơn anh vì đã nhắc nhở."
Vẻ mặt cô lộ ra chút bối rối. Sau khi cô mân mê vành tai và ngậm miệng lại, một sự im lặng khó xử ập đến. Phòng nghiên cứu, tách biệt với khu tâm thần, yên tĩnh.
Không giống như khu tâm thần, hành lang nơi này không có nhân viên bảo vệ và cũng không có những vụ gây gổ. Chỉ có những học giả đang tìm kiếm tài liệu nghiên cứu học thuật hoặc bác sĩ sử dụng lối đi dẫn đến phòng trị liệu tâm lý mới đến nơi này.
Phòng nghiên cứu của Dowon nằm trong góc hẻo lánh nhất. Đó là nơi bạn không thể tìm thấy nếu không có mục đích thực sự. Tiếng giày bệt của các điều dưỡng đi lại ở cuối hành lang vang lên rõ mồn một.
Tiếng ồn ào phía bên kia cánh cửa dần lắng xuống. Khi cửa mở ra, một cảnh sát trẻ tuổi đang khoác một cánh tay của cảnh sát Park đã kiệt sức lên vai. Cảnh sát Park không nhận ra Dowon đang đứng trước cửa. Tiêu điểm trong ánh mắt ông không hội tụ lại.