"Có những người nhìn thì đẹp đấy nhưng thật ra nào thì phẳng lỳ."
Phó Khang hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn đang đố kỵ việc Quý – Minh hớt tay trên của mình, nói:
"Không phải đã rõ ràng rồi sao? Trại chủ bảo chúng ta đến quận Giang Ninh ngay trong đêm chính là bảo chúng ta ngày mai phải đưa Hắc Thuỷ Quân tới. Đi đường xa sao đạt được mục đích đó?"
"O? Ngươi không những đẹp trai mà thính lực cũng hơn người. Hình như ta không nghe thấy trại chủ yêu cầu khi nào thì phải hoàn thành nhiệm vụ. Còn nữa, ngươi đã cảm thấy thế, vậy ngươi đã nghĩ cách làm thế nào để thông qua trạm gác của cường đạo Thanh Long Sơn trên đường chưa?
Quý Minh hỏi ngược lại. Phó Khang nghe thế hừ một tiếng.
Tô Bằng thấy vậy lắc đầu, Phó Khang đúng là có chút nhỏ nhen, Quý Minh cũng là không nhường nhịn, hai người này ở cùng nhau sớm muộn gì cũng có vấn đề.
Nhưng hôm nay chỉ là tổ đội tạm thời, Tô Bằng hắng giọng nói:
"Mục tiêu của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ, hai con đường đều là lựa chọn, mọi người phân tích lợi hại rồi chọn phương án tốt nhất là được."
"Rất rõ ràng, đi đường tắt tiết kiệm thời gian nhưng có thể gặp cường đạo Thanh Long Sơn, nếu người của Thanh Long Sơn đã ra ngoà, tiêm phục ở nơi nào đó quanh đấy còn được, cùng lắm chúng ta gặp một vài trạm gác không mạnh lắm. Nhưng nếu cường đạo Thanh Long Sơn đã trở về trại thì chúng ta đi công cốc, còn phải đi lại đường lớn."
"Nhưng nếu đi đường lớn, nếu tối nay Thanh Sơn Trại bị đánh úp thì chúng ta không kịp hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ thất bại."
Quý Minh giải thích.
"Chúng ta. .. cứ đi đường tắt xem? Ta cảm thấy hôm nay chúng sẽ tấn công, chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu. .."
Tôn Thế Giai lưỡng lự một chút phát biểu ý kiến.
"Ta cũng cho rằng nên đi đường tắt."
Tô Bằng nói.
"Có ba lý do. Thứ nhất đúng như Tôn Thế Giai nói. Lần này người Thanh Long Sơn có thể đã quyết tâm đánh hạ Thanh Sơn Trại, dường như trong Thanh Sơn Trại có thứ mà chúng nhất định phải có. Thứ hai, chúng đã có nội gián phát tín hiệu thì sẽ không quay về tay không. Thứ ba, nếu hai điểm trên đã có khả năng cao thì nhất định Thanh Long Sơn để lại người không nhiều, hơn nữa sơn trại của Thanh Long Sơn không ở đó, canh gác thông đạo sơn động chỉ là một vài trạm nhỏ. Dù dùng vũ lực chúng ta cũng rất có khả năng đột phá được."
Thật ra Tô Bằng còn có lý do thứ tự nữa. Hắn cảm nhận một cách mạnh mẽ rằng tối nay Thanh Sơn Trại sẽ có một trận phòng thủ ác liệt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không chút do dự mà nhận nhiệm vụ của Hàn trại chủ. Vì hắn không dám khẳng định ở lại trại liệu có bị yêu cầu gác trại không. Mà nếu trại tử bị công phá liệu bọn cường đạo có đồ sát không.
Trực giác của Tô Bằng rất chuẩn, hắn không dễ sinh dự cảm, nhưng một khi có thì chín trong mười lần là đúng. Bây giờ hắn dường như còn nhìn thấy ánh mắt của Lăng trại chủ của Thanh Long Sơn trước khi rời đi, cảm giác ấy đúng như bị dã thú trong núi ngắm trúng.
"Ta đã nói mà, nhiệm vụ này gấp như vậy, nhất định bắt chúng ta tối nay phải tới quận Giang Ninh."
Phó Khang hầm hầm nói.
"Ta cũng thấy nên đi đường tắt. Rất rõ ràng, đi đường lớn rất dễ, thậm chí không có nguy hiểm gì. Nếu đã đưa ra nhiệm vụ này, có lẽ việc lựa chọn độ khó của phương thức hoàn thành nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng tới phần thưởng cuối cùng."
Quý Minh cũng nói ý kiến của mình.
"Cái gì? Không phải người nói muốn đi đường xa sao? Cũng đi đường tắt mà người còn nói ta? Ngươi muốn chống đối ta hả?"
Nghe Quý Minh nói, Phó Khang không kìm được kêu lên.
"Hừ. .. Ta nói muốn đi đường xa lúc nào? Chỉ là đưa ra khả năng mà thôi. . . Đưa ra khả năng và quyết định đi đường xa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Câu não phẳng của người ta nghĩ có thể kính trả lại người đấy."
Quý Minh cười khẩy nhìn Phó Khang.
"Quý Minh dường như không ưa Phó Khang lắm. . ."
Tô Bằng nghĩ bụng, nhưng vẫn giải hoà:
"Được rồi, mọi người cùng một mục tiêu cả thì vạch kế hoạch
thôi."
Quý Minh không thèm để tâm tới Phó Khang, nói kế hoạch của mình ra. ..
Cuối cùng, bốn người Tô Bằng quyết định đến quận Giang Ninh bằng đường tắt, Quý Minh có bản đồ tóm tắt của khu quanh đây, về đại khái lộ tuyến xong thảo luận gặp trạm canh của địch thì làm thế nào, làm thế nào tránh những nơi có dã quái mạnh. Sau khi quyết định xong, mọi người nhanh chóng di chuyển.
Trong khi đi Tô Băng quan sát trang bị của mọi người.
Mỗi người đều có trang bị riêng của mình, Quý Minh đeo một thanh kiếm sắt, ta cầm cung, bên hông là một túi tiền. Dường như ngoài thợ săn ra hắn còn làm nhiệm vụ cơ bản của kiếm thủ, đánh gần hay xa đều được.
Di
Phó Khang đeo một cây chuỳ sắt, trên người có hai tấm giáp, xem ra gần đây làm học đồ Thiết Tượng cũng không tồi. Tô Bằng vì có kinh nghiệm Sát Trư Đoá Nhục cuối cùng học được võ công màu ghi nên có lẽ Phó Khang cũng có vài chiêu thức võ công ty ngộ được.
Sau lưng Tôn Thế Giai lại là một tấm lá chắn tròn bằng gỗ, tay cầm trường thương, dường như không hợp lắm. Tô Bằng đoán lá chắn gỗ kia có được từ nhiệm vụ, có lẽ Tôn Thế Giai cũng có vài món võ công màu ghi.
Có điều, nội lực của hai người này thì đừng nghĩ nữa.
Tô Bằng nhìn lại mình, hắn đang cầm một thanh đao, có thể thi triển Sát Trư Đao Pháp, trên người có áo giáp da, đây là thứ hắn dùng tiền trong nhiệm vụ làm đồ ăn của Lý đại thẩm để mua. Trang bị trắng, cộng ba điểm phòng ngự phổ thông, nhưng quan trọng nhất là áo giáp sau khi được cải tạo, phía dưới lườn có vài cái khe, có thể cất bốn lưỡi phi đao.
Ngoài ra tay trái Tô Bằng cnf có một cái Thiết Chi Hổ, là đạo cụ có được sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhỏ ở Thiết Tượng, +2 phòng thủ, méo mó có hơn không.
Về kỹ năng, Tô Bằng có Sát Trư Đạo pháp màu ghi, Dã Cầu Quyền màu trắng, Phi Đao Thuật cũng là kỹ năng trắng. Nhưng luận về công kích thì có thể Sát Trư Đao Pháp công kích nhiều hơn một chút. Nhưng Tô Bằng đã thí nghiệm qua, nếu đánh đúng chỗ quái vật nhiều máu cũng có thể bị bạo kích tất sát.
Còn ba cuốn bí tịch lấy từ Hứa Quốc Hán thì kinh nghiệm võ đạo và kinh nghiệm thực chiến hiện nay của Tô Bằng đều không học được, nhưng cũng không còn xa nữa.
Lúc này trời đã tối, trăng ở thế giới này lớn hơn hiện thực. Bốn người trầm mặc đi trên đường trong đó tốc độ của Quý Minh là nhanh nhất, Tô Bằng và Tôn Thế Giai ở hạng trung, Phó Khang cầm thiết chuỳ là chậm nhất. Con đường Quý Minh vạch ra cũng không tồi, trên đường chỉ gặp hai con dã lang, rất nhanh đã bị bốn người xử lý.
Như vậy sau ba tiếng thì cuối cùng bốn người cũng tới được trạm gác Thanh Long Sơn cường đạo mà Quý Minh nói.
Mấy người Tô Bằng ở nơi gần đó quan sát thì phát hiện đúng là một nơi để thủ khó công
Phía trước địa hình là vách núi có hình chữ V, chỉ có điều vách núi hai mặt nam bắc rất gần nhau. Nơi gần nhất khoảng cách chi từ hai đến ba mét. Người trưởng thành nếu chạy lấy đà rồi nhảy có thể nhảy qua. Ngoài chó đó ra, khoảng cách giữa hai mép nhanh chóng kéo rộng, nơi rộng nhất phải hơn mười mét.
Vách núi cao vài chục mét, phía dưới là sơn động, đá lổn nhổn. Nếu rơi xuống, với võ công của hội Tô Bằng thì chắc chắn là chết.
Tại nơi hẹp nhất có một cây cầu gỗ rộng ba mét, dài bốn mét, vừa hay nối liền hai bên mép vực.
Đối diện cây cầu là một toà kiến trúc gỗ hai tầng giống tháp lầu đơn giản. Vì lý do địa hình, diện tích chỉ khoảng hơn hai chục mét vuông. Vì trăng rất sáng nên gần như không ai phòng ngự.
Cầu phía Tô Bằng, hai bên trái phải của địa hình chữ A không tới ba mươi mét, mỗi bên có hai tháp lầu, trên đó cũng không có người, nhưng đều có một đội ba hoặc bốn người, mỗi bên một đội tuần tra giữa các tháp lầu.
Phía trước cây cầu gỗ là đám lan can gỗ xếp lộn xộn, tháp lầu đối diện cây cầu cũng có lan can gỗ nhưng chỉ cần cẩn thận một chút là có thể vòng qua.
Phía sau tháp lầu bên cạnh mép vực có một con đường nhỏ hướng lên núi, đây có lẽ là đường tới sơn trại Thanh Long Sơn.
Qua khỏi vách núi này thì hai bên đều là rừng, rừng kéo dài tới chỗ màu vàng ở giữa vách núi chữ A. Mấy người Tô Bằng lúc này đang nấp trong rừng.
"Khốn, ở đây có canh gác thật!"
Tôn Thế Giai nhìn ba toà tháp phái trước còn có một cây cầu gỗ, không kìm được chair.
Tô Bằng và Quý Minh không nói gì, khoảng năm phú sau Quý Minh nói:
"Trong ba toà tháp có tất cả tám người."
"Ừm, tháp bên trái có một người, trong năm phát ra ngoài hai lần, dường như là đốc thúc bọn lâu la tuần tra. Hắn không đi tuần tra, có thể là đầu mục địa vị khá cao. Đương nhiên thực lực cũng có thể cao."
"Hai cái còn lại đều có một đội tuần tra. Mỗi đội cách ba phút là tuần tra một vòng. Vì địa hình nên chúng không nhìn thấy khu rừng ở giữa."
"Qua cầu gỗ phía trước là đoạn đường bằng phẳng khoảng hơn hai mươi mét. Phía trước cầu có chướng ngại, có thể vượt qua nhưng thời gian trễ có thể khiến đội tuần tra phát hiện ra chúng ta."
Tô Bằng nói.
"Vậy làm thế nào? Chúng ta không qua được à? Nhìn trang bị của đám thủ vệ đó điểm võ lực có thể tương đương chúng ta hoặc mạnh hơn, còn có ưu thế địa hình, số người lại gấp đôi chúng ta, còn có tên đầu mục kia, tuyệt đối không thể đánh lại chúng."
Phó Khang nghe thế không khỏi lo lắng, nói.
"Chúng ta qua cầu khó tránh phải đánh một trận, nhưng đánh thế nào thì có thể suy tính. Chúng ta có thể đánh không lại đám lâu la giữ cầu, nhưng có thể phân hoá để đánh."
Tô Bằng nhìn trạm gác nói.
"Nói thì dễ, phân hoá kiểu gì? Không phải chúng không có trí thông minh, sẽ không dễ dàng tách ra. Dù chúng ta có một người gây rối loạn nhưng đối phương không ra thì sao? Như vậy chúng ta càng đừng hòng mà qua được. Hơn nữa, nếu không kéo dài khoảng cách người phân hoá thì vẫn phải đối mặt với tám tên địch!"
Phó Khang nói.
"Ha ha... các ngươi đã nghe câu chuyện về Vương Nhị Cát chưa?"
Tô Bằng nhìn ba toà tháp, bỗng hỏi.