"Vương Nhị Cát? Là sao?"
Phó Khang nghe quay lại hỏi.
BIOWE
"Hồi kháng chiến, tại khu bị Nhật chiếm cứ có một tổ chức sau lưng địch trong đó có một tiểu liên lạc viên tên là Vương Nhị Cát muốn chuyển một tin tức vô cùng quan trọng tới đội du kích. Nhưng muốn truyền tin thì bắt buộc phải từ trong thành đi qua một tháp pháo của địch, phía sau tháp là một cây cầu lớn."
"Địch cứ nữa phút là đi tuần một lần, có nửa phút trống không có ai đi qua tháp pháp. Nhưng nửa phút lại không đủ để chạy qua cây cầu. Nếu muốn qua cầu thì Vương Nhị Cát chắc chắn sẽ bị phát hiện, nếu cố tình chạy qua chắc chắn sẽ bị chúng bắn chết."
"Nhưng Vương Nhị Cát thông minh đã nghĩ ra một cách đã dễ dàng chạy qua, truyền tin tình báo cho đội du kích. Các ngươi đoán xem hắn làm thế nào?"
Tô Bằng cười, nói với mấy người.
Phó Khang nghe nhất thời chưa phản ứng được, nhưng Tôn Thế Giai thì nói:
( "A, ta biết rồi! Hắn nhân nửa phút đó chạy từ trong thành tới cầu, chạy được một nửa thì quay đầu, như vậy tên canh gác sẽ phát hiện hắn nhưng lại nghĩ hắn muốn vào thành vậy là bắt hắn quay lại, như vậy là hắn có thể ra khỏi thành rồi."
"Rất thông minh."
Tô Bằng cười bất ngón cái, nói:
"Chính là như thế. Các ngươi không thấy tình huống của chúng ta rất giống Vương Nhị Cát sao?"
de mo an.
"Ý ngươi là chúng ta học theo cách đo? Nhân lúc chúng không nhìn thấy chúng tachayj tới đầu cầu sau đó quay đầu lại, để khi chúng phát hiện ra thì tưởng chúng ta từ quận Giang Ninh tới?"
Quý Minh hỏi.
Tô Bằng gật đầu. Phó Khang nghe xong không khỏi khẽ hô lên:
"Không được. Ngươi vừa kể là câu chuyện lừa trẻ con, hiện thực sao có thể thực hiện được? Chưa nói đám cường đạo đó liệu có bị lừa không, nếu chúng không để cho người quay lại mà bắt lại thì sao? Chúng ta có bổn người thôi. Hơn nữa nửa đêm trong rừng thì giải thích thế nào?"
"Ai bảo chúng ta bắt buộc phải cùng qua? Chúng ta chỉ cần một người là đu. Còn việc chúng không cho quay lại mà định bắt thì cứ để chúng bắt. Chúng ta cũng đâu phải đơn giản, cảm thấy chúng sẽ nghĩ chúng ta đến từ quận Giang Ninh, bắt chúng ta quay về nên mới làm vậy. Nếu có thể giao lưu, chúng ta hoàn toàn có thể khiến chúng hiểu nhầm."
Tô Bằng nói.
"Ý ngươi là bịa chuyện lừa chúng?"
Quý Minh dường như có hung thú.
"Ừm... Có thể chúng ta không phải đối thủ khi đánh trực diện vì thể phải phân hoá chúng. Hơn nữa kế hoạch ta nói cũng không phải để chúng thả người đó về quận Giang Ninh mà là để chứng minh mình đến từ quận Giang Ninh từ đó dùng thông tin để gây nhiễu. Ví dụ bảo chúng rằng Hắc Thuỷ Quân đang định qua con đường tắt này trước khi trời sáng để tới Thanh Sơn Trại!".
Tô Bằng nói.
"Cái gì? Đó không phải tiết lộ tin tức cho bọn cường đạo sao?"
Tôn Thế Giai nghe thế nói.
"Thế không phải sẽ tốt hơn sao? Nếu truyền đạt tin tức giả, hơn nữa lại tới tại quân chủ lực của bọn cường đạo, như vậy sẽ giải trừ được nguy cơ cho Thanh Sơn Trại. Nếu không được thì chúng ta thực hiện kế hoạch tiếp theo. Giết chết mấy tên lâu la này rồi qua sông."
Tô Bằng nói.
"Không ổn. nếu bọn chúng nghi ngờ chúng ta sao có được tin tức thì sao?"
Phó Khang nhíu mày.
"Có rất nhiều lý do. Ví dụ ngươi có thể nói mình là thợ rèn quận Giang Ninh, vì rèn móng ngựa cho Hắc Thuỷ Quân nên biết tin, muốn 8 đưa tin cho người nhà ở Thanh Sơn Trại ngay trong đêm, chuẩn bị chút 4 quân nhu phẩm kiếm chút tiền."
Tô Bằng nói.
"Kế hoạch hoàn chỉnh là gì nói hết ra đi. Tiếp theo làm thế nào?"
Quý Minh hỏi.
Tô Bằng nhìn toà tháp ở đầu cầu, nói:
"Bất luận tin tức của chúng ta thật hay giả thì bọn lâu la gác cầu sẽ đều không thể bỏ qau. Dù gì sự việc vô cùng quan trọng, chúng chắc chắn phải báo cáo cho đầu mục. Nhưng các ngươi nghĩ xem, tin tình báo quan trọng như vậy bọn lâu la kia dám không đích thân thượng báo không?"
Quý Minh nghe thế, nghĩ ngợi một chút, nói:
"Hắn không dám, ở đây chỉ có tám người, nghĩa là việc canh cầu cũng không quá quan trọng, nhưng tin tức giả lại quá quan trọng. Nếu ta là tên đầu mục thì nhất định sẽ tự đi báo cáo thượng cấp. Vì nếu lỡ tin tình báo này thì trách nhiệm sẽ rất nặng nề."
"Không sai, cường đạo cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm, tên đầu mục đó tuyệt đối không dám quyết định. Do tính quan trọng nên hắn cũng không dám để bọn lâu la báo cáo, nếu có vấn đề hắn sẽ không chịu trách nhiệm được. Khả năng lớn nhất là hắn dẫn người đưa tin đi gặp đầu mục cấp trên của hắn. Nhưng cũng sẽ không bỏ canh gác cầu, mà một người áp giải một người của chúng ta, ít nhất cần hai tên lâu la đi cùng. Ít nhất cũng có thể tách được một nửa đám cường đạo."
Tô Bằng nói.
"Chỉ có hai đường để hắn dẫn người đi. Một là từ lộ tuyến chúng ta tới đi liên lạc chủ lực ở gần Thanh Sơn Trại. Hoặc đến doanh trại cách đây tám chín dặm. Hai lộ tuyến này chúng ta đều có thể phục kích giữa đường. Chỉ cần chúng không thể ngay lập tức tập hợp để chống lại ta là được. sau khi giết được đám này giết nốt một nửa còn lại để qua câu."
"Quá hoang đường! Như vậy chúng ta còn chưa đánh đã mất một người? Sau đó còn không biết chúng đi đường nào? Còn nữa, điểm vô lý nhất trong kế hoạch của ngươi chính là, ai sẽ làm người dự địch? Ngươi sao?"
Phó Khang nghe xong không khỏi đè nén giọng mà kêu lên.
"Chúng sẽ tới Thanh Long Sơn."
Lúc này dường như Quý Minh đã theo được mạch suy nghĩ của Tô Bằng, nói:
"Địa vị của tiểu đầu mục kia không đủ để biết địa điểm mai phục của trại chủ Thanh Long Sơn. Khả năng lớn nhất là trở về Thanh Long Sơn. Ta nghĩ có lẽ Thanh Long Sơn có một đường gia."
"Hơn nữa ta cảm thấy kế hoạch này khả thi, người đi dự địch chưa chắc đã mất đi chiến lực, thậm chí nếu vận khí tốt một chút binh khí cũng bị giải trừ. Với cả dùng một người có thể mất đi binh khí đổi lấy việc tách một nửa số địch ra, ta cảm thấy cái giá này đáng!".
"Ngoài ra, nếu chúng ta mai phục trước, có chín phần nắm chắc việc loại bỏ chiến lực của một tên cường đạo."
Quý Minh tự tin vỗ cây cung của mình, nói. "Ta cũng thấy kế hoạch này được..." Tôn Thế Giai cũng nói. "Được rồi. Cứ cho là khả thi, thế ai đi dự địch? Ngươi à?"
Phó Khang thấy ba người đều đồng ý, cũng không phản đối kịch liệt nữa, hỏi.
Quý Minh hừ một tiếng mặc kệ hắn, Phó Khang cười khẩy:
"Ta thấy việc này nên bỏ phiếu quyết định. Ta đề nghị Quý Minh đi, ta thấy hắn phản ứng rất nhanh, chắc chắn có thể nói dối trôi chảy."
Nói rồi hắn nhìn Tôn Thế Giai, ánh mắt dường như muốn nói "đến lượt người thể hiện thái độ rồi, đồng ý lời ta nói đi!".
Tôn Thế Giới có chút khó xử nhìn một cái, thật ra hắn không muốn đắc tội ai cả, nhưng việc này để Quý Minh đi đúng là sẽ giảm mức độ rủi ro cho hắn, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng nói:
"Ta đồng ý Quý ca đi."
Phó Khang liền đắc ý, nhìn Tô Bằng như muốn nói, bỏ một phiếu cho Quý Minh cho hắn đi thi ngươi an toàn rồi.
Tô Bằng nhíu mày, Phó Khang đưa ra việc bỏ phiếu vốn đã không ổn. Rõ ràng Phó Khang muốn lợi dụng ưu thế liên minh của hắn và Tôn Thế Giai. Nếu lần này bảo Quý Minh đi thì lần sau khi cần tập thể quyết định đối sách sẽ đến lượt hắn.
"Ta cảm thấy cách bỏ phiếu này không công bằng, triệt tiêu lợi ích cá nhân."
Tô Bằng nghĩ xong nói.
"Vậy ngươi ý kiến thế nào? Hay là người đi đi, dù sao người nhận nhiệm vụ là ngươi, đưa ra kế hoạch cũng là ngươi. Ngươi nói xem có phải không, Quý Minh?"
Phó Khang nghe thế, sự bất mãn vẫn che giấu dường như được bộc lộ.
Tô Bằng nghe thế, nhìn Phó Khang đang cười khẩy một cái.
"Ta có thể bắt chết một người đồng thời biết một con đường nhỏ sau khi qua cầu, sẽ không bị cường đạo Thanh Long Sơn đuổi theo."
Lúc này Quý Minh lạnh lùng nói.
"Hơn nữa ta cũng không thích cách bỏ phiếu."
"Rút thăm đi."
Tô Bằng nhìn qua Phó Khang một cái, đột nhiên nở nụ cười hòa
khí.
"Thật ra dự địch không quá nguy hiểm, chỉ cần thuận theo bọn cường đạo, biểu hiện giống một người bình thường thì sẽ không nguy hiểm. Dù là khi đột kích, có vũ khí có thể nhanh chóng công kích, không có vũ khí đối phương cũng tạm thời thất thần, nhân lúc đó bỏ chạy cũng được. Nhưng nếu mọi người đã không thích nhiệm vụ này thì đành rút thăm. Thế là công bằng nhất."
"Ta đồng ý."
Quý Minh khẽ gật đầu.
"Ta... ta cũng đồng ý."
Tôn Thế Giai vừa rồi thấy không khí không ổn, không nói gì. Giờ thấy rút thăm hắn cũng rất tán đồng.
"Rút thăm. .. hừ."
Phó Khang nghe thế hừ một tiếng. Mục đích không đạt được hắn rất không vui, nhưng thấy Quý Minh và Tô Bằng cũng dường như đã ngầm kết liên minh hắn cũng hết cách, đành miễn cưỡng đồng ý.
Tô Bằng nhìn xuống dưới chân, bứt bốn cọng cỏ, xử lý một chút thành ba cọng dài một cọng ngắn, nói:
"Ai rút cọng ngắn thì đi dự địch. Tất cả đều dựa vào vận khí, mọi người không ý kiến gì chứ?"
"Hừ."
Phó Khang hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm. Quý Minh và Tôn Thế Giai gật đầu.
"Mọi người rút trước, cái cuối cùng là của ta."
Tô Bằng nói rồi một tay cầm phía dưới của mấy cọng cỏ, phần nhô ra đều cùng một độ dài. Hắn đưa cho Quý Minh trước.
Quý Minh rút một cọng, dài.
Tô Bằng lại đưa về phía Tôn Thế Giai, Tôn Thế Giai rút một cọng. Dài.
Cuối cùng còn hai cọng cho Tô Bằng và Phó Khang.
Phó Khang hít sâu một hơi, rút một cọng. ..
Ngắn.
"Mę kiếp!"
Phó Khang thấy thế không kìm được chửi.
Tô Bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, lấy tay kia rút cọng còn
lại.
Dài.
"Phó Khang, hình như người đi dụ địch là ngươi."
Tô Bằng nói.
Phó Khang nhổ một bãi nước miếng, mặt đen sì lại, nhưng vẫn
nhận.
sandaler med
"Phó Khang đợi lát nữa ngươi. .. thế này. . . nhớ là biểu hiện nghe lời một chút. Chúng sẽ không làm gì ngươi."
Tô Bằng dặn dò Phó Khang một hồi.
"Biết rồi! Hừ. .. chỉ là dụ địch thôi mà, cùng lắm là nhân vật chết
thôi, có phải ta chết thật đâu. Mẹ kiếp đúng là xui xẻo."
Phó Khang lầm bầm. "Chú ý, bọn cường đạo đã xuất hiện khoảng trống."
Tôn Thế Giai đang quan sát hai đội tuần tra trên tháp, nói.
Phó Khang liền vác chùy sắt chạy về phía đầu cầu.
Bọn Tô Bằng căng thẳng theo dõi, họ đang ở chỗ gạch ngang trong địa hình chữ A, vì rừng ở giữa, hai đội tuần tra hai bên chỉ có thể nhìn thấy một đường thẳng, không sợ chúng nhìn thấy Phó Khang chạy tới từ bên này.
Phó Khang rất nhanh chạy được một nửa đường, lúc này hai đội tuần tra vẫn đang quay lưng lại với Phó Khang, không chú ý tới hắn.
Cuối cùng Phó Khang chạy tới đầu cầu, ở đó toàn chướng ngại, hắn khó khăn vượt qua lan can đầy gai, rồi quay đầu lại giống như từ phía quận Giang Ninh tới.
Lúc ấy hai đội tuần tra đã phát hiện ra hắn.
"Kẻ nào!"
"Đứng im không được động đậy!"
"Đứng im!"
Tiếng quát vang lên, hai đội tuần tra nhanh chóng xông tới, không đến sáu bảy giây chúng đã có mặt ở đầu cầu.
Phó Khang làm như bị dọa sợ chết khiếp đứng yên tại đó không động đậy đám lâu la vây lấy hắn.
Đầu mục đứng trong tháp dường như cũng phát hiện được động tĩnh, tiến lại gần.
Mấy người bọn Tô Bằng đợi thấy phía đầu câu có tiếng náo loạn, khi đầu lĩnh tiến lại thì yên lặng hơn một chút.
Sau đó là một hồi đối thoại không nghe rõ, giữa chừng còn nghe thấy tiếng kêu của đám lâu la.
Rồi bên đó yên lặng một lúc, dường như đầu mục đang suy nghĩ
gì đó.
Sau đó dường như đầu mục đã có kết luận, ba tên lâu la vây lấy Phó Khang, đẩy hắn đi về bên trái.
"Được rồi!"
Tôn Thế Giai căng thẳng nói.
"Đi thôi!"
Trong rừng, Quý Minh giương cung, nói nhỏ.
Bọn Tô Bằng lần đường hướng về phía Thanh Long Sơn, thỉnh thoảng lại quan sát phía sau, chỉ thấy đầu mục cường đạo quả nhien dân theo ba tên lâu la áp giải Phó Khang, thuận theo con đường nhỏ đi về phía Thanh Long Sơn.
Bọn Tô Bằng di chuyển nhẹ nhàng, rất nhanh tìm được nơi mai phục tốt.
"Ở đây."
Quý Minh nói, Tô Bằng và Tôn Thế Giai gật đầu, Quý Minh tìm được điểm mai phục tốt phía sau một thân cây to bằng ba người ôm, rút ra một mũi tên.
Tô Bằng và Tôn Thế Giai cũng tim được vị trí ẩn nấp của mình. Ba người cứ nhìn chằm chằm về mấy người bọn đầu mục và Phó Khang đang tiến lên núi.
Rất nhanh chúng xuất hiện trong tầm mắt của bọn Tô Bằng.
Quý Minh lên dây cung. ..
Phó Khang lúc này bị ba tên lâu la áp giải, đi theo đầu mục lên trên đỉnh núi.
Rất may chùy của hắn không bị thu, có thể vì cường đạo thấy hắn rất nghe lời, chùy sắt lại không giống vũ khí, cũng quá nặng nề nên không muốn di chuyển.
Tuy là trò chơi mô phỏng nhưng bản thân Phó Khang cũng đã thấy mồ hôi trên chóp mũi. Nói hắn không căng thẳng là gia, dù gì cũng liên quan tới công việc đãi ngộ tốt.
Biết chắc trên đường này có mai phục nhưng không biết khi nào phục kích, đối với hắn đúng là một kiểu cực hình...
Hắn không kìm được nhìn về phía Lang Nha Bóng mà tên đầu lãnh đạo tặc đang cầm, nuốt một ngụm nước bọt. . . Lang Nha Bóng dường như nặng hơn chùy sắt của hắn không ít. Bốn người bọn hắn là đối thủ của tên đầu mục sao?
Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên hắn thấy một vệt sáng trắng bắn ra từ trong rừng.
Phập!
Một mũi tên lao vút ra cắm thẳng lên vai tên đầu mục.
"Giết!"
Khi bốn tên cường đạo đang kinh ngạc thì có hai bóng người từ trong rừng lao ra.