Tô Bằng và Quý Minh cùng phản ứng lại, Quý Minh giơ tay, gần như - không kịp ngắm đã bắn ra một mũi tên. Trong không trung bắn ra một 8 tia bạch quang, cắm thẳng vào mắt tên cung thủ trên tháp.
Hắn kêu lên một tiếng, ngã từ trên tháp xuống đất, Tô Bằng cũng nhanh chóng chạy tới, trong khi chạy thì phi ra một thanh đao, cắm vào đầu tên cung thủ.
Tên cung thu hẹ một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lúc này Tô Bằng chạy tới trước mặt Phó Khang thì phát hiện nhân vật trong trò chơi của hắn đã tắt thở.
Vù. .. và... vù. ..
T:
Tiếng ong trầm thấp vang lên trong phòng trò chơi, khoang trò chơi của Phó Khang không ngừng nhấp nháy ánh sáng đỏ, rồi khoang trò chơi bị bật ra.
Nhóm trưởng Lôi Minh trong phòng nghe thấy tiếng động thì chau mày, đặt quyển sách đang đọc xuống tiến lại thì thấy Phó Khang mặt ngơ ngơ bị bật ra khỏi khoang trò chơi.
"Không, không phải thật!"
Phó Khang sững người mãi một hồi lâu mới kêu lên. Hắn kích động đến chân tay khua khoảng loạn xạ:
"Đây là âm mưu, nhất định là âm mưu! Là chúng hại ta, cố tình để lọt một tên cung thủ!"
"Phó Khang, nhân vật của ngươi đã tử vong, theo hợp đồng người đã bị đuổi việc!"
Lôi Minh nhìn Phó Khang, lạnh nhạt nói, rồi hắn không biết vì sao lại thở dài một hơi, dường như tiếc cho đối phương không trụ được đến khi ký hợp đồng chính thức.
"Ngươi đến chỗ Thời Thiên Quân nhận lương tháng này rồi đi
đi."
Lôi Minh nói.
"Đây không phải lỗi của ta. Bọn Tô Bằng phải chịu trách nhiệm, là họ hại chết ta!"
Phó Khang la hét, rồi mắt đỏ kè, đột nhiên xông tới gian bên cạnh nơi đặt khoang trò chơi của Tô Bằng.
Lôi Minh hừ một tiếng, đột nhiên giơ tay, hắn cũng không cao lắm, chỉ cao hơn Phó Khang béo lùn nửa cái đầu, cân nặng chưa chắc nặng hơn. Nhưng hắn chỉ dùng một tay có thể nắm thắt lưng Phó Khang mà nhấc lên.
"Biết điều chút đi!"
Lôi Minh ném Phó Khang ra cửa, lúc này cửa mở, ba người bảo vệ cao to bước vào. Lôi Minh vỗ tay, nói tiếng Anh với họ:
"Đưa hắn ra ngoài, cho hắn bình tĩnh một chút rồi bảo hắn đi đi."
Bảo vệ gật đầu, khiêng Phó Khang vẫn đang chửi bới ra khỏi
phòng.
"Không sao, các ngực
Lôi Minh đập đập tay, nói với ba người Tô Bằng, nói rồi quay lại cầm sách lên đọc tiếp, như việc vừa xảy ra chỉ là chuyện nhỏ vậy.
Trong trò chơi Tô Bằng đã rút phi đao ra, nhìn Tôn Thế Giai và Quý Minh. Ba người đều không thể ngờ tự nhiên lại mất đi một người như vậy.
"Tôn Thế Giai, người thu dọn đồ trên người nhân vật của Phó Khang đi. Sau khi người chơi chết, sau hai mươi phút thi thể sẽ biến mất, giờ vẫn có thể tìm được một số đồ."
Quý Minh nhìn Tôn Thế Giai nói.
"À... ờ, ta đi. . ."
Tôn Thế Giới vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, vô thức đáp lại rồi tiến tới chỗ thi thể Phó Khang.
Khi Tôn Thế Giai đi rồi, Quý Minh hạ thấp giọng nói với Tô
Bằng:
"Ngươi không cần phải tự trách mình."
"Hửm?"
Tô Bằng nghe thế quay sang nhìn Quý Minh.
"Hồi nhỏ nhà ta rất ngheo, lúc nào cũng chơi cùng những đứa trẻ lang thanh, những thứ chúng chơi toàn không cần tiền nhưng cũng không tồi."
Quý Minh đột nhiên quay ngoắt đổi chủ đề khiến Tô Bằng lại phải nhìn hắn.
Quý Minh dường như không nhìn thấy, lại nói tiếp:
"Trong đó có một đứa đã dạy ta một cách chơi, có một loại cỏ dại, sau khi khô thân có thể co vào giãn ra, nếu đút thân của nó vào trong nửa còn lại thì có thể thổi ra tiếng."
Tô Bằng nghe thế nheo mắt lại, hắn đã biết Quý Minh muốn nói
gì.
Quả nhiên Quý Minh mim cười, nói với Tô Bằng:
"Lúc trước chúng ta rút thăm ta đã phát hiện người dùng loại cỏ ta chơi hồi nhỏ... Nhìn người giống như lấy ba ngọn dài một ngọn ngắn nhưng thật ra khi người chuẩn bị thì đã dùng bàn tay ép nửa trên của ngọn cỏ vào phía dưới thành thăm ngắn, sau đó nằm trong lòng bàn tay, dùng ngón cái đè một đầu của thăm. Khi người khác rút thăm, người dùng bàn tay ấn xuống, rút ra sẽ lại dài ra như cũ, ngươi không ấn thì vẫn là thăm ngắn."
"Rõ ràng Phó Khang và Tôn Thế Giai đều không chú ý tới. .. Kết quả ngươi để cho Phó Khang rút thăm ngắn, coi như trả mối thù trước đó hắn bảo người đi dự địch."
Quý Minh bình thản nói, giọng của hắn rất nhỏ, không sợ Tôn Thế Giai cách đó bảy tám mét nghe thấy.
Tô Bằng nghe xong mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói:
"Thế nào, người định tố cáo ta sao?"
"Ta không vô vị như vậy."
Quý Minh nhún vai.
"Nếu Phó Khang đã chết, việc này coi như xong, nói với người chỉ là để người biết ta cũng biết chứ không phải tên ngốc."
"Chỉ vậy thôi?"
Tô Bằng cười, nhưng hắn cũng không định phải có câu trả lời.
Lúc này Tôn Thế Giai đã lấy được vật phẩm trên thi thể nhân vật Phó Khang, có lọ Kim Sáng Dược mà Quý Minh đưa cho Phó Khang, còn có năm lượng bạc.
Đồng thời Tôn Thế Giai còn cầm một cây cung, là tên cung thủ kia để lại. Hắn nói với Quý Minh:
"Quý ca, cây cung này hình như tốt hơn của ngươi nên ta lấy cho
ngươi."
Quý Minh nhìn cây cung, thuộc tính đúng là mạnh hơn cây cung của hắn một chút, gật đầu cảm ơn Tôn Thể Giai rồi đổi cung mới.
"Đi thôi, đã qua cầu rồi chúng tam au chúng tới quận Giang Ninh xin cứu viện."
Tô Bằng hít sâu một hơi nói.
C
"Được."
Hai người còn lại cũng không có ý kiến khác, ba người nhanh chóng rời khỏi đây..
Nửa tiếng sau, mấy người Tô Bằng cuối cùng cũng tới quận Giang Ninh.
Quận Giang Ninh trong đêm vẫn có sự uy nghiêm của một tòa thành lớn. Mấy người Tô Bằng đến quận Giang Ninh thấy riêng tường thành đã cao mười hai mét, hoàn toàn đúc bằng đá, không kìm được kinh thán.
Cổng thành lúc này đã đóng, nhưng trên thành có lính gác, sau khi nghe bọn Tô Bằng khai báo thân phận và mục đích tới thì cổng bên cạnh của thành mở ra. Một vài quân sĩ để bọn Tô Bằng vào trong thành.
Trong thành, bọn Tô Bằng nhìn thấy điệt tử của Hàn trại chủ, tối nay vừa hay hắn gác cổng thành.
"Có chuyện đó sao?"
Điệt tử của Hàn trại chủ là quân trưởng có làn da hơi ngăm đen đọc thư xong chau mày.
Nghe quân sĩ xung quanh xưng hô thì hắn có lẽ tên là Hàn Thác.
"Việc không thể chậm trễ, ta sẽ lập tức bẩm báo đại thống lĩnh. Ba người các ngươi lát nữa cùng ta đi diệt phi!"
Ánh mắt Hàn Thác không giấu được sự hưng phấn và sát khí,
nói.
Hắc Thủy Quân trấn giữ quận Giang Ninh bình thường không có mấy cơ hội lập công, lúc này có cơ hội đương nhiên Hàn Thác vô cùng phấn khích.
Rất nhanh Hàn Thác đã đưa bọn Tô Bằng đến phủ thống lĩnh Hắc Thủy Quân, có được quân lệnh hổ phù, phái Hàn Thác dẫn hai trăm Hắc Thủy Quân tới cứu viện.
Nửa đêm quận Giang Ninh, cổng thành mở ra, hai trăm quân sĩ mặc giáp đen, cưỡi ngựa đen sát khí đằng đằng vô cùng có quy củ xông ra khỏi thành.
Ba người Tô Bằng cũng được ba con khoái mã, trên dưới Hắc Thủy Quân tuyền một màu đen, ngựa cũng rất cao lớn, hơn nữa được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn Tô Bằng chưa học cưỡi ngựa nhưng cũng có thể cưỡi.
Dọc đường không ai nói lời nào, Hắc Thủy Quân đi đường tắt mà bọn Tô Bằng tới, nhanh hơn lúc tới hai ba lần.
Không tới hai giờ bọn Tô Bằng đã tới gần Thanh Sơn Trại, nhìn từ xa chỉ thấy quanh Thanh Sơn Trại là một vùng lửa sáng rực.
Bọn Tô Bằng cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Thác, lúc này chỉ thấy một binh lính cười khoái mã chạy về, xuống ngựa nói với Hàn Thác.
"Bẩm đại nhân, Thanh Sơn Trại đang bị bọn phỉ bao vây tấn công. Quan sát đoán chừng bọn chúng có ba trăm người."
"Ba trăm tên?"
Hàn Thác nghe xong khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Hắc Thủy Quân
"Khoảng hai đội xung phong là tiêu diệt được. nghe lệnh, theo ta!"
"Ya!"
struyendo
Hắc Thủy Quân lúc này không cần lo bọn cường đạo phát hiện nữa, tuy số người ít hơn đối phơng nhưng không một quân sĩ nào cho rằng bên mình sẽ thua.
Hàn Thác giơ thanh thiết thương lên cao:
"Nghe hiệu lệnh của ta, toàn quân xung phong!"
"Xung phong!"
Hắc Thủy Quân đồng thanh hộ, Hàn Thác thúc ngựa xông lên trước tiên.