Chương 1:
Bạn đã bao giờ cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi một mối quan hệ mặc dù ngay từ đầu nó không phải của bạn. Kasem đã phải trải qua một mối tình như thế, một khởi đầu thuận lợi nhưng lại là một mối tình dang dở.
-Han: Lại đây Kasem không thích mèo sao. Nào, sờ thử đi, lông nó mềm lắm.
-Kasem: Không, nó sẽ làm tôi trầy xước.
-Han: Thôi mà, tí nữa thôi. Tôi sẽ không để nó làm tổn thương bạn. Đến đây
…
-Kasem: Han không thể rời xa tôi, được chứ? Bạn cần tôi thay đổi tôi sẽ thay đổi.
-Han: Kasem, chỉ là anh không có tình cảm với em thôi. Không phải vì anh không tốt mà em không cần thay đổi vì anh. Kasem hãy để chúng tôi tiếp tục và con đường tiếp theo, chúng tôi không giống nhau. buông tay…
-Kasme: Hàn…Hàn…Hàn
…
-Kasme: Đừng bỏ anh… Han… Han
Kasem bất ngờ tỉnh dậy sau cơn ác mộng nhưng điều đó đã khiến anh bất giác khóc cho đến chiếc gối anh đang nằm.
-Kasem: Tại sao tôi lại mơ về anh ấy? Làm thế nào tôi có thể nhớ anh ta? Bây giờ anh ấy thế nào?
Kasem đứng dậy đi vào bếp lấy một cốc nước để lấy lại bình tĩnh. Lúc này, trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Kasem chỉ biết buồn bã ra ngoài ban công nhìn trời rồi lại lên giường ngủ tiếp. Nhưng giờ đây giấc ngủ không thể sâu được nữa. Anh hy vọng mình sẽ không gặp lại những giấc mơ giống như vậy nữa.
Thấm thoát ba năm đã trôi qua kể từ ngày Kasem tốt nghiệp, thời gian thật đã chẳng chờ đợi một ai. Cũng từng ấy năm, Kasem cùng bạn bè chưa có cuộc hẹn gặp gỡ nào do đứa nào đứa nấy đều bận công việc của riêng mình. Có những người đã lập gia đình nên lo chăm sóc cho gia đình, Có những người ưa trải nghiệm nên luôn đi du lịch, có những người là doanh nhân thành đạt nên bận rộn với hợp đồng… Còn như Kasem chỉ là một kiểm toán viên, có thể tự mở cho mình một công ty để hoạt động, tính chất công việc theo mùa vụ nên cũng có thời gian rảnh. Kasem luôn mong chờ có một buổi hẹn gặp gỡ lại những người bạn cũ và cùng nhau kể lại những kỷ niệm.
Và sau từng ấy năm, cuối cùng hôm nay không phụ sự kỳ vọng, Kasem cũng đã có một bữa tiệc họp lớp nơi ngày đầu đông. Điều đó thật tuyệt khi trong cái se lạnh được nhâm nhi chén rượu cùng nồi lẩu với bạn bè. Khi đồng hồ điểm năm giờ chiều Kasem tan ca và ra về chuẩn bị cho cuộc hẹn đã được lên lịch sẵn. Con đường giờ này vẫn luôn chật kín xe cô đi lại khiến Kasem cảm giác mệt mỏi vì phải chờ đợi nhích từng chút một. Dù nơi hẹn chỉ cách nơi tôi ở hai mươi phút chạy xe nhưng giờ Kasem đã chạy cả tiếng đồng hồ, dường như vẫn chưa có dấu hiệu của việc Kasem sẽ đến nơi.
Đây rồi, sau hai tiếng vật lộn trên cung đường Kasem đã đến điểm hẹn. Bước vào phòng tiệc, bạn bè Kasem đã đến gần như đông đủ, đã bao lâu rồi buổi họp lớp mới tổ chức mà đông đến thế này. Trong lúc Kasem còn nghĩ vẩn vơ về một số chuyện thì một bóng hình quen thuộc đi bên cạnh một cô gái nổi bật giữa đám đông đã thu hút ánh nhìn của Kasem. Là cậu ấy, người Kasem đã yêu suốt bốn năm đại học. Nhưng hôm nay người xuất hiện bên cạnh cậu ấy đã không còn là Kasem, cậu đã có người mình thương khác rồi và còn là một cô gái. Tự đưa mình vào suy nghĩ rắc rối rồi đượm buồn bao phủ lấy Kasem, cảm giác vui vẻ vừa rồi liền vụt tắt. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Kasem
-Tan: Đã ba năm rồi, cậu vẫn chưa quên cậu ta sao?
Nhận ra đó là ai, Kasem đáp với giọng cười nhẹ với người đã hỏi mình- cậu bạn thân luôn bên cạnh Kasem trong mọi lúc mọi nơi khi Kasem cần:
-Kasem: Cậu ấy là mối tình đầu đấy, dù ba năm ba mươi năm chưa chắc mình đã quên được. Cậu đừng nói, cậu dễ quên được nhé.
-Tan: Rồi cậu sẽ tìm được người mới phù hợp với bản thân thôi. Move on đi
-Kasem: Ok, thế cậu tới thế chỗ đi. Mình thấy cũng là ý hay đấy.
-Tan: Không đâu, mình là người đã có chủ rồi. Cẩn thận em ấy giận mất, mình không đủ giỏi để dỗ em ấy đâu. Nhưng… cậu muốn đau đầu thì có thể thử. (Tan nói với giọng nửa thật, nửa đùa đem lại cảm giác tạo cô hội cho người khác)
-Kasem: New cùng tới nữa hả? Em ấy đâu rồi? (Kasem háo hức mong chờ được gặp New)
-Tan: Sao cậu lại vui đến như vậy khi nhắc tới New chứ?
Trò chuyện với Tan làm Kasem quên đi thứ cảm giác buồn tủi khi nhìn thấy Han; New bước tới cùng Kasem và Tan góp thêm câu chuyện đến khi giọng nói thân thuộc của Han truyền tới tai Kasem:
-Han: Kasem, cậu đến từ khi nào vậy? Sao bây giờ mình mới thấy.
Đã ba năm trôi qua rồi, vậy mà mỗi khi nghe giọng nói của Han tim Kasem lại vẫn luôn đập lệch nhịp.
-Kasem: Mình cũng mới tới thôi. Cậu sẽ giới thiệu cô gái bên cạnh là ai cho mình biết chứ?
-Han: À, giới thiệu với mọi người đây là Min người yêu mình. Chúng mình quen nhau đã được một năm rồi. Vậy còn cậu… hôm nay cậu không đến cùng người ấy sao?
-Kasem: Mình nào đã có, không được đào hoa như cậu đâu luôn có các tiểu hành tinh vây quanh.
-Han: Ba năm rồi mà, cậu cũng nên quên đi, tìm cho mình một người mới tốt hơn…
Câu nói bị bỏ lửng bởi tiếng lớp trưởng gọi hội Kasem cùng vào bàn ăn. Trên bàn tiệc, các bạn học kể lại bao kỷ niệm, có cái Kasem dường như đã quên không biết xảy ra khi nào.
-Dara: Thời gian trôi qua thật vội vàng đã khắc ghi bao nhiêu kỉ niệm tuổi trẻ này của chúng ta, chẳng phải tuổi trẻ sẽ trôi qua rồi ngưng nhưng ta vẫn cứ hãy bước tiếp không dừng chân hay sao.
-Chai: đúng vậy, thế nên chúng ta hãy nói cuộc sống hiện tại và kế hoạch của tương lai đi. Nào mời lớp trưởng khai màn.
-Ying: Sao lại để mình mở màn được chứ, hiện tại không quan trọng, mà quan trọng mình nghĩ tới tương lai người bên mình là ai kìa.
-Kulap: Vậy, các chàng trai trong căn phòng này ai còn độc thân hãy cho các cô gái như tụi mình tín hiệu nào. Hãy giơ cánh tay lên nhé.
-Ying: một… hai…ba…
Lần lượt từng một chàng trai độc thân trong lớp giơ cánh tay lên, chỉ riêng Kasem giơ lên đầy ngại ngùng.
-Ying: Kasem thật chứ? Có tin được không đây?
Sự ngạc nhiên của Ying cũng đã lan tới tất cả các cô gái trong căn phòng.
-Chai: Nam vương khóa chúng ta giờ còn độc thân sao. Cậu có tiêu chí cao quá không vậy? (Chai hỏi trong đầy sự nghi ngờ)
-Kasem: Nam vương thì mình cũng chỉ là người thôi, mình vẫn độc thân mà. (Kasem càng trở nên ngại ngùng hơn khi trở thành tiêu điểm)
-Tan: Thôi nào, ai có ý định cứ đến. Được hay không còn phụ thuộc vào vận may. Các cậu không thấy cậu ấy ngại lắm rồi hay sao. (Tan nói như them sự trêu đùa trong vấn đề của Kasem nhưng không hề có ý xấu)
-Chai: Bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?
-Ying: Được đó. Mọi người định chơi gì nào?
-Preed: Thật hay thách được chứ?
-Chai: Có ai không biết luật không?
-New: Anh chị cùng thống nhất lại luật được không ạ?
-Kulap: Thế này đi. Chúng ta dung chai rượu này, miệng chai hướng về ai, người đó sẽ chọn thật hay thách. Chọn thật thì trả lời thật long một câu hỏi, chọn thách thì hãy thực hiện thử thách. Nếu không nói thật hay không thực hiện thử thách, phạt uống ba ly. Người đưa ra câu hỏi hay thử thách là người ở phía đối diện.
-Preed: Có ác quá không vậy? Ba ly lận đó.
Không hề có lời phản đối được đưa ra nên mọi người bắt đầu trò chơi. Việc chơi trò chơi này khi chọn thật hay thách đều như một trò mạo hiểm, chỉ có người cam đảm mới vượt qua dễ dàng. Mỗi vòng được quay, ai nấy dường như đều chọn nói sự thật. Đến lượt của Tan:
-Yut: Chọn gì nào?
-Tan: Thật
-Khaji: Thôi nào Tan, người như cậu phải chọn thách chứ?
-Tan: Mọi người có quyền cọn nên mình chỉ chọn an toàn thôi. Nói sự thật.
-Yut: Vậy công việc cậu làm khi còn là sinh viên là gì vậy?
-Tan: Sao lại hỏi câu này?
-New: Nếu không nói được thì anh nên uống đi.
-Tan: Sao em không bảo vệ anh vậy, em là người yêu ai vậy? Thì thời gian còn đi học mình có được nhận sự trợ giúp. Sếp đã giúp mình rất nhiều, nên việc sếp giao cho mình đều làm. Công việc chủ yếu là sử lý giấy tờ thôi.
-Som: Anh ấy là ai vậy ? Già hay trẻ?
-Junta: Anh ấy còn độc thân chứ? Yêu cầu ra sao?
-Ying: Anh ấy làm nghề gì, tính cách ra sao?
-Tan: Chỉ một câu hỏi thôi mà.
-Som: Một chút thông tin nữa thôi mà.
-Tan: Vậy mình chỉ có thể trả lời, thật tiếc cho các cậu sếp mình không hứng thú với nữ.
-Junta: Lại một chàng trai nữa… tiếc thật (Junta là người hào hứng nhất nhưng cũng vội thở dài một tiếng tràn đầy sự thất vọng)
Vòng quay cứ thế tiếp tục cho đến khi nó đừng lại nơi Kasem.
-Kasem: Mình chọn thách
-Som: Không uổng công nam thần của trường.
-Min: Nếu người yêu cũ của anh có ở đây, anh hãy lại gần và hôn người ấy. (Min đặt ra thử thách như muốn kiểm chứng điều gì đó)
-Kasem: Vậy nếu anh nói người đó không ở đây em sẽ đổi thử thách hay phạt anh uống? (Kasem trả lời trong sự khiêu khích)
-Min: Nếu không có thì anh sẽ được qua, em sẽ không đặt thêm thử thách hay phạt anh.
-Kasem: Vậy anh chọn không thực hiện thử thách nên chịu phạt uống ba ly nhé.
-Min: Người đó có ở đây sao?
-Kasem: Em hết lượt hỏi rồi (Kasem tự tin đáp lại)
Trò chơi được tiếp tục, lần này đã đến lượt Han.
-New: Anh chọn gì?
-Han: Anh chọn thật.
-New: Anh còn tình cảm với người cũ chứ?
Trước câu hỏi bất ngờ của New, Han như đứng hình, còn ai nấy đều mong chờ câu trả lời.
-Tan: New em hỏi câu hỏi gì vậy?
-Han: Anh chịu phạt ba ly.
-Min: Khó trả lời đến vậy sao?
-New: Anh có quyền lựa chọn mà, em không ép.
-Khaji: Nào, chúng ta tiếp tục. Sao lại căng thẳng như vậy, chỉ là trò chơi thôi mà. Vui thôi, vui thôi.
Không khí ấm áp hoà lẫn với tiếng cười đùa mà lòng Kasem vẫn nghẹn ngào mỗi khi ánh mắt vô tình chạm tới Han. Suốt buổi tiệc Kasem dường như không động đũa mấy, chỉ liên tục nhấc hết chén này sang chén khác, cũng không biết Kasem đã uống bao nhiêu nữa.
-Tan: Uống ít lại Kasem, lát say mình không đưa cậu về đâu.
-New: Anh Kasem nên ăn chút gì thêm đã, không ngày mai sẽ rất mệt còn đau dạ dày nữa.
-Tan: Kasem, nghe thấy mình nói không?...
Mặc kệ sự ngăn cản của Tan và New, Kasem vẫn chìm mình trong nỗi đau và tiếp tục uống. Gần tàn tiệc, Kasem xin vào WC một chút. Kasem cũng bắt đầu hơi say khi men rượu hoà trong máu, không biết có phải vì uống nhiều nên Kasem sinh ra ảo tưởng nghe như có bước chân đi tới đằng sau hay không nhưng cũng không suy nghĩ nữa bởi đây là nhà hàng có người qua lại là đương nhiên. Sau khi ra khỏi phòng, Kasem bước tới bồn rửa mặt để cho tỉnh táo hơn thì nhận ra không phải ảo giác, Han đã theo sau Kasem từ khi nào.
-Han: Cậu ổn không, cậu uống nhiều quá rồi trước giờ chưa thấy cậu uống nhiều đến vậy. Có cần mình đưa về không? Cậu cẫn ở chỗ cũ đúng không?
Trước các hỏi dồn dập của Han, Kasem không thể trả lời cho đến khi không kìm được mà nước mắt từng giọt, từng giọt rời khỏi đôi mắt rơi lăn trên má Kasem.
-Han: Kasem sao cậu lại khóc? Mình đã nói gì sai sao?
- Kasem: Mình ok, không sao. Lát mình tự bắt xe về được. Cậu đi cùng Min mà.
-Han: Cậu đừng như vậy, mình xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu như vậy. Đừng khóc, mình…
-Kasem: Không sao đâu, thấy cậu tìm được hạnh phúc mới mình cũng mừng cho cậu. Sau mây đen mưa giông, chắc sẽ có cầu vồng nên mình rồi sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình mà. Quay lại phòng tiệc thôi không mọi người lo.
Vừa dứt lời, điện thoại Han vang lên, là Min gọi vì thấy Han mãi chưa quay lại. Câu hỏi của New như thêm phần chắc chắn cho câu hỏi của Min về mối quan hệ giữa Kasem và Han. Không ai có thể đoán được, chính câu hỏi ấy đã khiến Min lo sợ mất Han đến nỗi khó kiểm soát cảm xúc. Đến khi Kasem cùng Han trở về phòng tiệc, mọi người rủ nhau cùng đi hát vì mai là ngày nghỉ nên không cần đi làm. Kasem vội từ chối để quay trở về căn hộ bởi đã uống quá chén. Tan và New vì lo cho Kasem nên cũng không đi mà đưa Kasem về. Lái xe được một đoạn, New kêu dừng xe:
-New: Anh Kasem uống nhiều rồi để em xuống ua chút đồ giải rượu cho anh ấy.
-Tan: Vậy em đi mua giúp anh, anh sẽ để ý cậu ấy.
-New: Anh có cần mua gì không, em mua giúp luôn.
-Tan: Anh không cần gì, em đi nhanh rồi quay lại nhanh. Đi cẩn thận.
Sau khi mua đồ xong, New quay lại xe rồi họ tiếp tục di chuyển.
-New: Anh Tan, hay là để anh Kasem ở lại cùng chúng ta đêm nay. Một mình anh ấy có xoay sở được không?
-Tan: Anh cũng định vậy nhưng sợ em ngại.
-Kasem: Không cần đâu, mình cũng đâu say đến mức không biết gì. Mình không muốn làm phiền hai người đâu, mình tự lo được.
-New: Nhưng mà…
-Kasem: Anh không sao thật mà, không cần lo quá nhé.
-Tan: Đến nơi rồi, có gì cứ gọi cho mình nhé.
-Kasem: Ok, về cẩn thận
Trở về căn hộ, Kasem không vội bật đèn mà đi thẳng vào phòng ngủ, thu mình bên cạnh cửa sổ. Vô thức Kasem nhìn vào màn đêm rồi lại bật khóc khi hình ảnh Han trong ký ức vô tình ùa về như nước chảy. Kasem cang không muốn nghĩ thì cảm giác đau lòng lại cang đau hơn. Không biết bằng cách nào, cũng không biết bản thân đã lịm đi trên giường từ bao giờ, chỉ biết Kasem tỉnh dậy trời đã quá trưa ngày chủ nhật. Trong khi đó, chục cuộc gọi nhỡ từ đứa bạn thân hiện trên màn hình điện thoại với vô số tin nhắn. Kasem vội vệ sinh cá nhân rồi gọi lại cho Tan an tâm báo mình vẫn ổn.
-Tan: Mình còn tưởng phải đến nhận xác cậu rồi đấy. (Tan lạnh lùng nói)
-Kasem: Được rồi mà.( Kasem ngoài cười trừ đáp lại thì chẳng thể nào làm khác được)
-Tan: Sao lại có thể uống nhiều rồi say đến mức như vậy chứ. Còn nói không sao, giọng nói đã chẳng nghe thấy gì nữa rồi đó (Tan như thể quát lớn tiếng trách móc Kasem)
-Kasem: Rồi, cậu quản mình nhiều hơn cả bố mẹ mình rồi. Càu nhàu cũng nhiều nữa.
-Tan: Bác trai, bác gái mà biết thì cậu không tự tin nói như vậy được đâu.
-New: Anh Kasem, em mua một vài thứ để ăn cho anh. Em để trong túi đồ hôm qua, anh cố gắng nấu lên rồi ăn nhé.
-Kasem: Cảm ơn em New, thật phiền em quá.
-New: Nếu hôm qua anh không cản, thật sự em không đành lòng để anh một mình đâu.
-Tan: Từ hôm qua đến giờ, anh luôn tự hỏi em là người yêu ai đó New. Nghe được vậy mình cũng yên tâm, nghỉ ngơi thêm đi nhé, không ổn thì gọi đấy. (Tan nói giọng giận dỗi)
Có lẽ bởi đã khóc một đêm nên tâm trạng Kasem cũng ổn hơn phần nào. Nhưng nhìn lại cậu đi, đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe và sưng húp lên. Kasem ra bên ngoài nấu ăn và tìm mọi cách để giảm sưng cho đôi mắt. Ở nhà ngủ cả buổi sáng, Kasem quyết định ra ngoài dạo. Dù Kasem rất thích nuôi mèo nhưng vì bị dị ứng nên Kasem chỉ có thể đến các quán cafe có thú nuôi để ngắm nhìn một chút. Nhìn những chú mèo đang đùa nghịch bên cạnh các vị khách hay chơi đùa cùng các món đồ chơi, Kasem bỗng quên đi cảm xúc đau lòng mà chơi đùa cùng lũ mèo. Việc Kasem không thể nuôi mèo cũng khiến cậu buồn một chút. Thay vào đó Kasem luôn mua thức ăn gửi tới quán cafe để chăm sóc lũ mèo đến nỗi Kasem trở thành vị khách quen thuộc của quán.
Những ngày sau, hình ảnh Han vẫn ở trong tâm trí Kasem khiến Kasem đi làm nhưng tâm hồn cứ trôi ngược nơi phương trời nào vậy. Đến nỗi mấy chang trai, cô gái đồng nghiệp trong công ty cũng lo lắng đi tới đi lui nhìn đoán sắc mặt.
-Lya: Anh Kasem sẽ không sao chứ?
-Diny: Có điều, làm việc thì anh ấy tập trung. Hết việc anh ấy lại nhìn ra cửa sổ, trầm tư điều gì đó.
-Gin: Hay anh ấy có nợ nần rồi nghĩ quẩn không?
-Lya: Cậu nói gì vậy? Anh Kasem là người như vậy hay sao. Bớt nghĩ lung tung đó đi
-Gin: Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy chứ? Trông anh ấy như vậy, mọi người cũng đâu có tâm trí làm việc.
-Sam: Em nghĩ chúng ta hỏi thẳng thì tốt hơn.
-Gin: Vậy nếu anh ấy không nói thì sao?
-Sam: Còn hơn chúng ta cư ngồi đây đoán bừa.
-Ken: Sam nói đúng, nhưng anh nghĩ phải có cái cớ hay tổ chức làm gì đấy để hỏi anh ấy. Nếu không chúng ta vồ vập quá nên khiến anh ấy không dám nói.
-Lya: Vậy chúng ta hẹn anh ấy tới quán bar này được không?
-Diny: Ô hổ, em thấy giới thiệu nhiều quá trời mà chưa có dịp được đến. Cũng được đó ạ.
-Sam: Nhưng lấy lý do gì mà chúng ta hẹn được anh ấy chứ?
-Ken: Cứ hẹn anh Kasem đi chơi thôi, anh ấy cũng không khắt khe những cái này mà.
-Diny: Quyết định vậy đi. Em sẽ lại có một bộ ảnh lộng lẫy rồi.
-Lya: Lại nữa rồi, chúng ta đi an ủi anh Kasem chứ không phải đi chơi nhé.
-Diny: Chị không muốn sao, chúng ta có thể làm cả hai mà. (Diny nói trong sự ma mãnh của mình)
Cả nhóm thở dài, bất lực trước câu nói của Diny. Có điều, điều Diny nói cũng không sai.
Trong số hai mươi nhân viên trong công ty, Kasem thân với ba cô gái và hai chàng trai là: Lya, Ken, Sam, Gin và Diny, họ có thể coi là những cánh tay đắc lực cho Kasem. Nhóm sáu người họ là rôm rả nhất công ty trong mọi cuộc chơi, nhưng cũng là những người nhiệt huyết và trách nhiệm cao trong công việc. Bởi vậy trong mấy ngày này Kasem cứ ủ rũ cũng khiến cho đàn em im ắng lạ thường, lũ em tinh quoái chỉ rôm rả nghĩ cách mang Kasem của ngày trước trở lại. Ấy vậy, tiếng bàn nhau rủ Kasem cùng tới bar để thay đổi không khí đã kéo sự thu hút của Kasem quay lại văn phòng. Đàn em này cũng thật lắm trò. Như cảm nhận được ánh nhìn của Kasem, họ liền tản nhau ra, trở về chỗ làm việc và coi như không có gì xảy ra. Kasem biết mình đã làm ảnh hưởng đến nhân viên nên tự dặn lòng phải thay đổi.
Khi Kasem quyết định thu dọn đồ, dời khỏi văn phòng.
-Lya: Anh Kasem định về rồi ạ?
-Kasem: Ukm, bởi từ sáng đến chiều mai có một bữa tiệc anh đi thay bố nên muốn về chuẩn bị một chút. Mấy đứa có gì cần nói với anh hay cần anh giải quyết vấn đề gì không?
-Ken: Mấy nay bọn em thấy tâm trạng của anh không được ổn, anh có muốn đi thay đổi không khí hay nhậu với bọn em không?
-Sam: Anh Kim đi cùng tụi em nhé! Quán này khá nổi tiếng, mà lâu rồi anh em mình chưa có đi. (Sam nói giọng đầy năn nỉ)
-Gin: Mấy nay, tinh thần anh cũng không được thoải mái nên đi chill chill một chút biết đâu tốt hơn ạ. Em đảm bảo quán này tđược đánh giá rất tốt, khéo lại thành quán ruột mới của nhóm chúng ta cũng nên. (Gin nói đầy tự tin hùa theo)
-Sam, Lya và Diny: Đi đi đi nhá, đi đi mà anh. (Ken, Lya và Diny đồng thanh kèm theo biểu cảm nũng nịu)
-Kasem: Là muốn đổi không khí thật hay hết ảnh đăng nên mới rut anh đi.
-Diny: Nào có, bọn em nghĩ tới anh thật mà. Sao anh lại vội nghĩ xấu bọn em vậy (Diny nhanh nhảu đáp lời bào chữa)
Trong tiếng năn nỉ của đàn em Kasem cũng mủi lòng đồng ý. Bởi có lẽ bản thân Kasem cũng muốn uống để quên đi nhưng chẳng biết sẽ quên được bao nhiêu hay lại say xỉn như hôm vừa rồi. Đoạn tình cảm với Han sao lại ám ảnh Kasem lần nữa sâu đậm đến vậy dù ba năm đã trôi qua.
-Kasem: Được thôi, mục đích gì cũng được, nhưng phải đến tối ngày mai nhé. Tôi nay anh khất về chuẩn bị, như đã nói mai anh có tiệc xã giao nữa. Sam, đừng quên gửi danh sách khách mời và tài liệu của tiệc ngày mai cho anh nhé. Mấy đứa tan làm thì về nhà sớm giữ sức đi, mai hết mình nha.
-Sam: Em sẽ gửi ngay đây, chúc anh có bữa tiệc thuận lợi nhé.
-Kasem: Vậy mai gặp lại.
-Ken: Mai gặp lại ạ. Chú ý an toàn nhé anh.
Đàn em hò reo lên như những đứa trẻ vừa nhận được quà từ mẹ sau khi đi chợ về vậy. Thấy vậy, Kasem cũng bất giác bật cười.Suốt đoạn đường trở về, Kasem chỉ cười ngây ngô khi nhớ lại hình ảnh năm người em vui mừng sau lời chấp thuận đi bar cùng chúng. Trở về căn hộ, Kasem thay đồ ăn uống và xem tài liệu cho buổi tiệc được mời tham dự.
Trong khi ấy, năm chị em vẫn ở công ty giải quyết nốt công việc và cùng nhau bàn tán thêm nhiều điều về cuộc hẹn tối mai.
-Diny: Anh chị nghĩ xem mai chúng ta nên mặc gì?
-Lya: Chị nghĩ tủ đồ của em cũng đủ diện cả năm mà không trùng nhau rồi.
-Ken: Anh nói rồi, anh Kasem sẽ đồng ý thôi. Nên thay vì em nghĩ mặc gì thì nên nghĩ xem làm sao để anh ấy nói ra tâm sự kìa.
-Gin: Bé nó còn nhỏ nên ham vui, anh đừng chấp. Tấm chiếu chưa trải sự đời.
-Sam: Em không lớn hơn con bé là bao đâu sao nói chuyệ như ông già vậy. Em cũng ham vui không khác con bé đâu. (Sam nói trong sự bất lực)
-Gin: Chị gửi tài liệu cho anh Kasem chưa mà nói em. (Gin nói với giọng khiêu khích)
-Ken: Được rồi.Chị Lya có ý kiến gì không?
-Lya: Chị nghĩ dù chúng ta có lên kế hoạch trước cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề đâu. Mai chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, đừng lầm anh ấy buồn thêm là được.
Tất cả dường như đều đồng tình, quay lại nhanh chóng kết thúc công việc để về nhà.
Chương 2
Vào thời gian và địa điểm được mời, Kasem đến nơi cũng có chút choáng ngợp trước sự xa hoa và trang trọng của bữa tiệc dù đã được bố nhắc nhở từ trước. Vào cổng với một lời mời.
-Nhân viên lễ tân: Thiệp mời của bạn đâu? Tôi có thể xem và xác minh trên danh sách không? (Câu hỏi là đặt ra một cách chính thức)
-Kasem: Đây là thiệp mời của tôi.
- Nhân viên lễ tân: Vâng, tên của anh có trên danh sách mời anh vào trong.
Trong buổi tiệc có sự hiện diện của các quan chức cấp cao và các nhà đầu tư là chủ các doanh nghiệp nổi tiếng. Cha của Kasem từng là một doanh nhân nổi tiếng nên được mời tham dự, tuy nhiên ông không còn hứng thú với những bữa tiệc này và cũng muốn Kasem mở rộng mối quan hệ nên đã để Kasem đi thay. May mắn thay, do tìm hiểu trước cùng với sự giúp đỡ của bố nên Kasem cũng nhớ được một vài gương mặt để chủ động tìm hiểu.
-Kasem: Xin chào ông, tôi không biết là tôi có vinh dự được gặp ông.
- Ông Phunsawwat: Ồ, đó là Kasem phải không? Bạn đã phát triển rất nhiều mà tôi thậm chí không nhận ra. Làm sao bạn có thể giễu cợt tôi?
-Kasem: Cháu thật sự không dám, nhìn thấy chú là cháu liền đến chào hỏi
- Mr Phunsawwat: Bố cháu không đến được bây giờ à?
-Kasem: Tiếc thật, bố cháu chỉ quan tâm đến cây thôi. Vì vậy, cháu thực sự mong đợi chuyến thăm của chú đến nhà chơi.
- Ông Phunsawwat: OK, chú sẽ qua khi có thời gian. Hãy làm quen với những vị khách ở đây.
-Bà Phunsawwat: Vậy hãy để cô gọi Chinda tới đưa cháu đi thăm quan nới này.
-Kasem: Nếu em ấy không thấy phiền xin hãy giúp đỡ cháu
Sau khi làm quen, Kasem chỉ có thể đi thăm thú khuôn viên của bữa tiệc vì Kasem không quen với những nơi như thế này.
-Chinda: Anh Kasem
-Kasem: Chinda cũng đã là một thiếu nữ rồi, thế này đã có bao nhiêu anh theo đuổi rồi.
-Chinda: Anh đừng trêu em, vậy anh thấy nơi này thế nào?
-Kasem: Anh không quen lắm với không khí như thế này nhưng phải nói nơi đây thật tráng lệ.
-Chinda: Em không biết hết mọi người ở đây nhưng có một số vị khách sẽ giúp được anh sau này. Nên anh đi cùng em một chút nhé.
Giữa hàng ngàn người của bữa tiệc, Kasem ấn tượng với một chàng trai có khuôn mặt điển trai, vóc dáng có thể gọi là mỹ nam, bên cạnh luôn có bốn năm người cùng bảo vệ, trò chuyện và làm quen với khách mời trong bữa tiệc. Ánh mắt sắc lạnh của Veera dường như cảm nhận được rằng Kasem đang nhìn mình nên đã liếc nhẹ sang, nhưng thay vì sợ hãi, Kasem lại cảm thấy một sức hút kỳ lạ từ đôi mắt ấy. Tuy lạnh lùng nhưng cũng đầy dung dị, phóng khoáng. Kasem cũng nhận ra rằng những người như Veera không chỉ là những người kinh doanh bình thường, mà còn có một danh hiệu mang tên Mafia đứng đằng sau. Trong căn phòng đó, không chỉ có Veera mà còn có vài người khác cũng xuất hiện với hình ảnh luôn có một vài người canh bảo vệ như vậy. Kasem đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi nghe thấy tên mình gọi để chơi một bản nhạc.
-Ông Phunsawwat: Kasem đã học piano rồi, liệu những vị khách ở đây có thể nghe cháu đàn được không?
-Kasem: Cháu có thể chơi đàn được sao ạ?
- Ông Phunsawwat: Nếu bạn không phiền, hãy để mọi người thưởng thức nghệ thuật của bạn.
-Bà Phunsawwat: Chinda hãy kéo violon hoà âm với anh Kasem nhé.
Trong số khách mời, có một số người thân thiết với cha của Kasem nên cũng biết Kasem và mời anh lên đàn một bài tăng không khí trong căn phòng. Kasem cũng không lạ về điều này, chỉ là đã lâu Kasem không chạm vào đàn, không biết còn đàn được hay nữa hay không. Vì được mời nên Kasem cũng ngại từ chối mà tiến lại gần cây đàn với lời xin lỗi nếu khiếm nhã trước chơi đàn không tốt. Không có sự chuẩn bị trước nên Kasem chỉ nhớ đến bài hát mà bố mẹ Kasem yêu thích và chơi nó cùng với sự hoà âm trợ giúp của Chinda.
-Vị khách 1: Anh ấy chơi rất tốt
-Ông Phunsawwat: Nếu anh ấy tiếp tục học đàn thì bây giờ anh ấy sẽ là một nghệ sĩ được nhiều người ngưỡng mộ.
-Vị khách 2: Thật tiếc cho một tài năng trẻ. Nhưng Chinda cũng kéo đàn thật hay
-Bà Phunsawwat: Con bé vẫn còn phải học hỏi nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, may mắn thay, Kasem đã được nghe tiếng vỗ tay để thấy rằng mọi thứ đều ổn.
Kasem lùi lại phía sau khi kết thúc bài hát, khi đi qua trong những tiếng vỗ tay, Kasem nghe thấy một giọng nói: "Bạn chơi rất hay, bạn biết cách thu hút người khác." Câu nói đó khiến Kasem vô thức tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, nhưng tiếc rằng Kasem không thể nhận ra đó là ai. Cứ thế, những lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai Kasem khiến Kasem ao ước được gặp lại người đó.
-Chinda: Anh đang tìm ai vậy?
-Kasem: Dường như anh vừa nghe được ai đó khen mình, nhưng tiếc rằng anh không thấy được khuân mặt.
-Chinda: Anh đàn rất hay, ai cũng sẽ khen anh thôi. Vậy anh có để ý tới cô gái nào trong phòng này không, em sẽ làm mai giúp anh.
-Kasem: Cô Chinda có sẵn lòng tiếp tôi làm người yêu không? (Kasem nói đùa trước lời mai mối của Chinda)
-Chinda: Anh đùa em hoài, nếu để ý ai hãy nói em sẽ giúp anh.
-Kasem: Được rồi, anh đùa chút thôi. Mong rằng anh sẽ sớm gặp được người đó.
Kasem chỉ nhìn xung quanh suốt bữa tiệc cho đến giờ hẹn của Kasem với lũ em của mình đến, vì không đi dự tiệc nên đến quán bar trước. Quả thực quán này trang trí rất bắt mắt, bên trong không quá ồn ào nhưng vẫn đông người qua lại, người đến quán cũng rất sành điệu, gần giống như những công tư, tiểu thư con nhà giàu. Vừa vào bàn, Kasem chưa kịp làm ấm ghế thì đàn em đã hỏi
-Ken: Anh ơi, mấy ngày nay anh buồn làm sao?
-Sam: Bọn em có thể tin tưởng được, hãy nói cho em biết.
-Kasem: Nếu tôi nói tôi đã thất tình, bạn có tin không?
-Lya: Không được, cô gái nào nỡ từ chối anh? Có vấn đề gì với mắt hoặc não của họ không?
-Kasem: Anh không nói với em đó là con gái mà. (Kasem phá lên cười trước sự ngạc nhiên của mấy đứa em)
- Diny: Cái gì vậy?
-Ken: Em bình thường nhanh nhẹn, sao hôm nay lại chậm thế? (Ken nói một cách chế giễu)
-Gin: Anh, thật không vậy?
- Lya: Tôi không tin.
-Kasem: À, tôi không đùa đâu các bạn. Tôi có thể yêu phụ nữ, nhưng cũng có thể yêu đàn ông. Nhưng từ hai năm cuối đại học, anh chỉ quan tâm đến đàn ông hơn.
-Gin: Oh, bạn thực sự mở ra cho tôi một cái nhìn khác về anh đó. Sếp của tôi thật tuyệt vời
-Sam: Bạn làm tôi ngạc nhiên. Nhưng chúng ta có thể chấp nhận tất cả, thời đại của chúng ta đã thay đổi và cởi mở hơn nhiều rồi
-Kasem: Tôi cảm ơn những người đã ủng hộ. Tôi nghĩ các em sẽ để tôi ở lại đây một mình.
-Diny: Không được, tôi chưa chụp ảnh. (Diny bẽn lẽn trả lời)
-Ken: Nhưng tôi thấy phấn khích, người đó có thể không phải là người phù hợp với bạn nên anh ta phải dời đi nhường chỗ cho người mới. Và người phù hợp đang trên đường đến.
-Lya: Đúng vậy, nhưng, tình yêu của tôi, bạn có khỏe không. Tôi đã đợi một thời gian.
-Kasem: Vậy thì đợi anh có rồi anh cũng có.
-Ken: em có rồi anh đừng trách em.
-Sam: Nếu anh dám về trước thì không làm anh em nữa.
-Ken: Tôi đã hẹn với Kasem, tôi sẽ để trống lịch trình cho anh ấy.
-Diny: Bạn có thể chụp ảnh được không? Tôi muốn một bức ảnh
-Gin: Bạn ăn mặc đẹp chỉ để chụp ảnh à?
…
-Lya: Anh có thể kể cho bọn em nghe về người đó không?
-Kasem: Anh và cậu ấy học chung ngành, hai năm đầu anh không để ý đến chuyện yêu đương nhưng thấy người ta có đôi có cặp anh cũng muốn. Ban đầu tìm kiếm các cô gái nhưng anh lại không hào hứng lắm đến khi tiếp xúc nhiều hơn với cậu ấy. Cậu ấy tên Han. Anh và Han cùng thoả thuận với nhau về mối quan hệ ấy nhưng dường như chỉ có anh muốn cố gắng. Nên đến cuối cuộc tình đó không có kết quả gì và bọn anh dừng lại. Vì chỉ có anh cố gắng nên cũng chỉ có mình anh đau buồn. Và là mối tình đầu, nó khiến anh đau nhiều đến vậy.
-Ken: Đáng lẽ anh phải gặp được người biết quý trọng anh hơn.
-Diny: Có không giữ mất đừng tìm. Anh xứng đáng có người yêu anh nhiều hơn thế để bù đắp.
-Kasem: Anh cũng không biết nữa nhưng sẽ chấp nhận khi anh gặp được người làm cho minh rung động trở lại
-Lya: Độc thân không phải là ế mà chỉ đang tìm người tử tế để yêu. Nó thật hợp với anh đó.
-Gin: Chị là ế thực lực chứ đừng đổ hoàn cảnh nhé.
-Sam: Gin, em hãy cẩn thận lời nói của mình. Nó sẽ vận y nguyên với chính em.
Cứ như vậy, Kasem cảm thấy dễ chịu hơn với những lời trêu đùa và an ủi từ những người em của mình. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua và họ lần lượt rời đi, chỉ có Kasem yêu cầu ở lại lâu hơn một chút.
-Gin: Kasem, em cũng nên về muộn rồi, em chịu không nổi nữa, mai còn phải đi làm nữa.
-Ken: Em về với người yêu.
-Diny: Anh ấy đón em, vậy em về nhá anh Kasem.
-Lya, Sam: Cái gì vậy?
-Sam: sao em dám giấu bọn chị, em thật quá đáng.
-Diny: Tôi không cố ý, tôi sẽ nói với mọi người. Huh?
-Kasem: Được rồi, hai đứa về đi nếu không sẽ về muộn. Anh ở lại thêm một chút rồi quay trở nhà sau.
-Gin: Nếu bạn vẫn khỏe, đừng uống quá nhiều. Đưa anh trở lại an toàn.
Có lẽ vì có họ đang nói chuyện ở đó nên Kasem cũng không uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm ở ly thứ hai. Ở đây có nhiều loại rượu nhưng vì ngày mai còn phải làm việc nên Kasem chọn loại nhẹ nhàng. Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, Kasem như bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Kasem nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm cho đến khi ánh mắt của anh ấy hướng về Kasem, không, đó là anh ấy, anh ấy đang làm gì ở đây. Khi hình bóng đó biến mất, Kasem cũng dừng dòng suy nghĩ của mình.
Kasem được bố mẹ chấp thuận, giờ được các anh chị ủng hộ hết rồi nên cũng không quan tâm nhiều nữa. Kasem tưởng rằng mình cứ đi một mình cho đến hết đời nhưng ai có thể ngờ rằng có người đã khiến Kasem mở lòng mình thêm một lần nữa. Ngay sau đó Kasem đứng dậy bà di chuyển về căn hộ của mình.
* C3
Trong một căn phòng khác, Veera nhận ra Kasem và nở một nụ cười quỷ dị. Không có gì lạ khi Veera đến quán bar này. Trong căn phòng mà Veera đến, có một cô gái đang đợi với ly rượu trên tay, mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy anh.
-Manee: Veera rất vui khi gặp bạn ở đây. Tôi đã đi đến một nơi khác để tìm bạn.
-Veera: Cô đến có chuyện gì vậy?
-Manee: Cho em một câu hỏi khác được không, em không phải gánh nặng của anh. Mỗi khi muốn gặp anh, em đều phải tìm lý do và thông tin tài liệu cho anh. Em có thể đến gặp anh mà không cần lý do?
-Veera: Vậy chắc hôm nay cô đã mang theo thứ gì đó hữu ích đúng không?
-Manee: Không, em chỉ nhớ anh và đến gặp anh thôi.
-Veera: Vậy thì… Karawek tiễn khách
-Manee: Anh vô tâm quá vậy? Được rồi, tôi nghe nói rằng cuộc đấu thầu khách sạn mà anh đã tham gia có hai người khác. Một người là anh họ của em, người kia là Han tổng giám đốc của HW.
-Veera: Anh họ của cô dám xông vào làm ăn lớn, táo bạo quá. Còn Han, chúng ta gặp lại nhau.
-Manee: Anh có cần em giúp thêm thông tin gì không, em sẽ làm mọi thứ cho anh.
-Veera: Thôi đủ rồi, không còn gì thì về đi. Phần còn lại tôi có thể tự lo liệu.
-Manee: Đêm nay để em phục vụ anh được không? Không cần tìm chàng trai nào mà hãy để em thế chỗ
-Veera: Tôi xem cô là bạn nên sẽ không đi quá giới hạn.
-Manee: Là em tự nguyện nên sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm cho điều đó.
-Veera: Cô nên về đi, nếu không muốn sau này đến bạn bè tôi cũng không thể chấp nhận được.
Cứ như vậy Veera rời đi để lại sự thất vọng trong Manee. Như thường lệ, hàng ngày một chàng trai sẽ được tuyển chọn và kiểm tra kỹ lưỡng rồi đưa đến phòng của Veera cạnh quán bar để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân. Mỗi ngày đều phải thay đổi là bởi vì không ai có thể chịu được sự tàn bạo do bộ dụng cụ của Veera tạo ra. Các chàng trai dường như chỉ gặp nhau một lần trong đêm và sau đó bị loại bỏ ngay lập tức.
-Veera: Hôm nay bạn đã chọn được ai chưa?
-Lop: Tôi hiểu rồi, anh ấy chuẩn bị xong rồi, ông chủ
-Veera: Hy vọng sẽ có ai đó làm hài lòng tôi.
-Lop: Tôi sẽ cố gắng thưa ngài
Veera sau đó di chuyển đến phòng của mình để chờ đợi. Người được đưa vào, Veera ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu nhấm nháp theo điệu nhạc. Chờ người được mang đến để chủ động phục vụ Veera. Ban đầu, Veera cũng tỏ ra thích thú và vui vẻ, càng về sau, anh chàng đến giữa trận một nửa, bạn tình không thể chịu đựng được, khiến Veera phải gọi người dọn dẹp, thu dọn sếp cho người tình một đêm dời đi.
-Lop: Lần này vẫn không được, xin lỗi ông chủ!
-Veera: Không cần xin lỗi, sức chịu đựng của mỗi người là khác nhau nên đừng suy nghĩ nhiều, cứ vui vẻ đi.
-Lop: Vâng thưa ngài.
-Veera: Các cậu có việc gì không, nếu không có thì về nghỉ ngơi đi.
-Karawek: Không sao, nhưng ông chủ cần tôi ở ngoài phòng khi cần gọi không.
-Veera: Không cần đâu, về nghỉ ngơi đi.
Sau mệnh lệnh của Veera, tất cả đều rút lui để nghỉ ngơi. Trong lòng Veera chợt hiện lên hình ảnh Kasem khi đang chơi đàn và ánh mắt của Kasem khi ở quán bar nói
-Veera: Khi nào tôi có thể gặp lại bạn, bạn thực sự biết cách để lại ấn tượng cho tôi. Hy vọng tôi không tìm nhầm người. Mong sớm gặp em.
Trong khi các vệ sĩ của Veera quay trở lại phòng của họ để nói chuyện
-Lop: Làm thế nào để tìm được người phù hợp với sếp đây?
-Rui: Sếp nói không cần lo lắng, chỉ cần kiểm tra kỹ càng để an toàn cho sếp là được.
-Kit: Không phải ai cũng dễ ăn như chúng ta
-Lop: Thật không?
-Kit: Bạn có muốn xác minh không?
-Karawek: Mấy người đang nói gì vậy, muốn bị phạt à?
-Rui: Tôi chỉ muốn giúp sếp thôi, sao anh phải căng thẳng như thế?
-Karawek: Đó không phải là vấn đề của chúng ta. Hãy đi nghỉ.
Sau đó, tất cả các đèn được tắt và họ chìm vào giấc ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi
…
Sau dời khỏi quán bar, Kasem cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một ngày mới. Nhưng những đứa em của Kasem thì không, họ cùng nhau bàn tán điều gì đó.
-Sam: Nay em đụng phải người đó thật đáng sợ.
-Diny: Anh ta không phải Mafia chứ? Bên cạnh có quá nhiều người.
-Ken: Mọi người xung quanh đều kính cẩn với anh ta, anh ta liệu có quá nổi tiếng không.
-Lya: Có bị gì hay không, tương lại mọi người sẽ biết anh thôi. Có điều anh ta không giống sẽ làm hại người khác với hành động như vậy đâu.
-Gin: Đúng. Bởi sau khi chạm phải, anh ta cũng cúi nhẹ người thể hiện sự xin lỗi mà. Nên chị yên tâm mà ngủ đi.
-Sam: Ukm. Nhưng còn anh Kasme ở lại một mình sẽ ổn chứ?
-Lya: Anh ấy nhắn đã về tới phòng và chuẩn bị đi ngủ rồi.
-Ken: Có nên khuyên anh ấy đi đâu đó để thư giãn không. Chứ tâm bệnh khó chữa lắm.
-Sam: Nên vậy. Hay mai chúng ta thử đề xuất với anh ấy xem sao.
-Gin: Mọi người nên kết thúc và đi ngủ đi.
Và rồi họ lên kế hoạch để chữa trị tâm bệnh giúp cho Kasem.
* C4
Kasem buồn bực quá lâu rồi, uống rượu không phải là cách, Kasem nhận ra rằng anh đã không về nhà sau mấy mùa kiểm toán vừa rồi. Mỗi khi buồn hay vui, gặp khó khăn, Kasem đều chạy về với bố mẹ. Lần này cũng không ngoại lệ, khi kết thúc ngày làm việc, Kasem trở về nhà bố mẹ đẻ. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bố mẹ.
- Bà Ritthirong: Kasem, sao con không nói với mẹ lần này để mẹ nấu món con thích.
-Kasem: Con nhớ bố mẹ nên mới quên mất gọi điện thoại báo bố mẹ.
-Ông Ritthitrong: Bạn có nhớ hay có vấn đề gì mới trở về?
-Kasem: Bố đừng nói con như thể con về để trút hết nỗi buồn cho bố mẹ chứ. Con nhớ bố mẹ rất nhiều.
- Bà Ritthirong: Được rồi, rửa chân tay, ăn nhẹ rồi ở lại ăn tối cùng bố mẹ nhé.
-Ông Ritthitrong Tại sao con lại khóc, không cảm động như vậy?
Kasem chạy lại ôm bố mẹ vào lòng rồi khóc như đứa trẻ.
-Kasem: Con lại nhớ anh ấy, con lại đau lòng khi thấy anh ấy đã có hạnh phúc mới ...
- Ông Ritthirong: Tôi mặc kệ mọi người. Nếu người ta không yêu con thì hãy về nhà với bố mẹ. Ngôi nhà này, bố mẹ vẫn đang đợi. Đừng làm tổn thương bản thân vì một số người đã khiến bạn khóc. Nếu người đàn ông đó thay đổi ý định, hãy cũng buông tay.
-Kasem: Con đã buông tay nhưng tại sao vẫn đau như vậy.
-Bà Ritthirong: Mọi vết thương đều cần thời gian để chưa lành. Có những vết thương sẽ tự khỏi trong thời gian ngắn nhưng cũng sẽ có những vết thương cần người khác chữa lành trong thời gian dài. Và tình yêu này con cần thời gian dài. Hãy cố gắng lên.
Sau lời động viên của bố mẹ, Kasem thấy đỡ hơn nhưng tim vẫn đau.
-Kasem: Nhưng ba năm sau, con vẫn đau như vậy. Con sẽ nhớ những lời của cha mẹ
-Ông Ritthirong: Nào, hãy trồng cây sau bữa tối.
Kasem nín khóc trong vòng tay của bố mẹ, dù đã lớn và sống tự lập nhưng trong mắt bố mẹ Kasem vẫn nhỏ bé. Mặc dù vẫn còn buồn, Kasem không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lời mời trồng cây của cha mình. Từ nhỏ, Kasem đã luôn thấy bố thích trồng cây nên dần dần, niềm đam mê đó cũng nhập vào Kasem. Lần này trở lại, Kasem không quên mang theo một số giống cây mới để tặng cha. Kasem ở lại ăn tối và nhận được sức mạnh to lớn từ cha mẹ mình.
-Bà Ritthirong: Kasem, phòng của con, mẹ luôn dọn sạch sẽ, vì vậy hãy ở lại tối nay.
-Kasem: Mẹ ơi, mai con còn phải đi làm nên không ở lại được, hơn nữa con đã làm phiền bố mẹ nhiều rồi.
-Ông Ritthitrong: Ở mức này không sao đâu, con là sự phiền phức bố mẹ luôn đón nhận!
-Kasem: Được rồi, con sẽ khóc đó. Bố mẹ về đi, có thời gian con sẽ về thường xuyên và ở lại.
Sau bữa tối, Kasem trở về căn hộ với thức ăn mà mẹ Kasem đã mang cho. Nhà là nơi an toàn của Kasem trước mọi giông tố cuộc đời, mỗi khi về với bố mẹ Kasem luôn được thoải mái vô tư như một đứa trẻ.
-Kasem: Bao giờ mình sẽ không làm phiền bố mẹ nữa. Bao giờ mới có thể quên đi cậu ấy. Bao giờ mới có thể đến tìm một người mới.
Sau những lần uống rượu để quên đi nỗi đau đều không thể quên mà ngược lại càng nhớ sâu đậm thêm thì Kasem đã dừng lại việc hại thân thể như vậy.
-Kasem: Tan, có thể đi chơi bóng rổ hay đi đâu đó với mình được không?
(-Tan: Để khi nào mình về Bangkok được không?)
-Kasem: Cậu đang đi đâu sao?
(-Tan: Mình và New đang đi du lịch ở Phuket.)
-Kasem: Vậy mình gọi điện làm phiền rồi.
(-New: Anh Kasem muốn gọi lúc nào cũng được. Nếu không phiền em sẽ gửi địa chỉ rồi anh đến tham gia cùng bọn em.)
-Kasem: Thôi anh không muốn làm kỳ đà cản mũi. Hai người đi vui vẻ nhé.
(-Tan: Được, vậy gặp lại sau nhé. Nói rồi đó có gì cứ báo một tiếng nhá.)
Vốn định rủ Tan đi chơi để thay đổi tâm trạng, thay đổi cách quên nhưng lại quên mất thằng bạn thân cũng đã có người yêu. Kasem lại tự vùi mình vào công việc và ghé quán cafe quen thuộc thăm những chú mèo nhỏ.
C5
c5 Tinh thần của Kasem khá hơn sau mỗi lần được gặp bố mẹ, Kasem cũng bắt đầu trở lại với công việc thường ngày ở công ty. Mùa kiểm toán cũng sắp đến nên các hợp đồng cũng bắt đầu dày đặc. Kasem phân chia các dự án cần được kiểm tra giữa các nhân viên tại công ty. Và Kasem nhận hợp đồng kiểm tra khách sạn trong dự án được đưa ra đấu thầu. Đây là khởi đầu của cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Kasem và Veera, người đã khen ngợi Kasem trong bữa tiệc đó mà Kasem đã thay bố tham dự.
Trong ba tháng, Veera bận rộn đấu thầu để giành được khách sạn này, đồng thời lo kho hàng, buôn bán vũ khí bất hợp pháp và sòng bạc. Khi những chuyến hàng vũ khí đến tay khách hàng suôn sẻ, Veera mới tập trung toàn lực cho dự án khách sạn. Các công việc xử lý và quản lý đơn giản khác được giao cho đàn em.
-Veera: Việc giao đơn hàng cuối đã hoàn thành rồi phải không?
-Karawek: Vâng thưa sếp. Khách hàng đã nhận được vào gửi mail lại cho chúng ta. Đợt hàng mới sẽ đến sau hai tháng nữa.
-Veera: Khách hàng của lô hàng đó là ai?
-Karawek: Là một khách hàng quen thuộc của chúng ta.
-Veera: Vậy càng không được để ra sai xót. Kit, hãy theo dõi kỹ lô hàng sắp tới.
-Kit: Rõ, thưa sếp.
-Veera: Các thông tin về khách sạn cùng những người tham gia đấu thấu lần này đã tìm hiểu hết rồi chứ?
-Rui: Đã tìm hiểu rồi thưa sếp. Chỉ có Han và Danel như cô Manee nhắc tới mới là đối thủ chúng ta cần lưu ý.
-Veera: Vậy hãy chú ý đến hai cái đó nhiều hơn, nhất cử nhất động đều phải được ghi lại.
-Rui: Có điều, Han là bạn học của anh Tan.
-Veera: Họ từng là bạn học sao? Vậy hãy báo cho Tan, nếu cậu ta không làm thì chỉ cần lấy thông tin là đủ.
-Rui: Vâng ạ.
Đối với Veera, không có gì gọi là thua cuộc và không để ai cản đường mình. Với sự khéo léo và mối quan hệ rộng, Veera tìm kiếm nhiều nguồn đối tác để cùng nhau đầu tư giúp mình nắm chắc phần thắng. Để đảm bảo chắc chắn về nguồn tiền, Veera liên tục thực hiện các chuyến bay để gặp gỡ các nhà đầu tư và ký kết hợp đồng. Veera luôn đưa ra các phương án dự phòng để có cách xử lý khi kế hoạch chính thất bại. Tương tự như vậy, Veera luôn đảm bảo kế hoạch phải được thành công.
Điều đó có nghĩa là 3 tháng nay không quan hệ tình dục khiến Veera bực bội, muốn giải tỏa nhưng cũng không muốn làm hỏng chuyện. Vì vậy Veera vẫn cố gắng kìm chế để hoàn thành công việc.
-Karawek: Sếp vẫn ổn chứ? Ba tháng nay ngài đã làm việc liên tục chưa được nghỉ ngơi rồi.
-Veera: Không sao. Chúng ta không được phép lơ là trong dự án này. Vậy chuyến hàng vừa rồi không có sai xót gì chứ?
-Karawek: Có một chút nhưng tôi đã giải quyết xong như quy định.
-Veera: Đã xảy ra việc gì?
-Kit: Vào ngày chúng ta giao hàng ra bến tàu, ở đó đã có người phục sẵn định chiếm lấy số vũ khí đó. Vì chúng ta giao vào ban đêm nên đã tăng cường thêm người để canh chừng. Những kẻ muốn phá lô hàng đã bị chúng ta phát hiện và bắt lại. Hai trong năm tên đã tự sát, số còn lại đang bị tra khảo xem tên đứng đằng sau là ai. Đến bây giờ chúng vẫn chưa khai.
-Veera: Chuẩn bị xe, đưa tôi đến gặp chúng.
Những tiếng tra tấn được vang lên kèm theo tiếng kêu la thảm thiết. Veera bước vào trong phòng trên tay đã cầm sẵn một khẩu súng.
-Veera: Với những tên cứng đầu chúng ta không nên chỉ sự dụng vũ lực.
Veera tiến tới, một tên đã vùng ra được mà tấn công Veera. Veera đã đánh bằng một vài đòn mạnh khiến hắn cũng đủ thừa sống thiếu chết sau những màn tấn công. Veera chĩa súng về phía tên vừa tấn công mình
-Veera: Vẫn còn sức sao? Vậy tên đã sai các ngươi làm việc đó là ai?
Hắn cứ im lặng cho đến khi tiếng súng được phát ra khiến hắn trầu trời. Phát súng ấy cũng như lời cảnh cáo khiến hai tên còn lại run sợ. Một trong hai tên đã khai ra.
-Là ngài Danel thuê chúng tôi làm để phá mối quan hệ và khiến ngài chỉ tập trung vào lô hàng mà quên đi vụ đầu tư khách sạn.
-Veera: Khá khen cho hắn nhưng đã động vào nhầm người rồi. Hãy giải quyết và dọn cho sạch sẽ đừng để họ thấy mùi.
-Kit: Vâng thưa sếp.
Sau vụ đó thì khách sạn cũng đã trong giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, chủ nhân của khách sạn đã mở tiệc để vừa gặp gỡ vừa giới thiệu sản phẩm của mình.
Với tư cách là người thử nghiệm, Kasem cũng được mời tham dự. Trong bữa tiệc, Han một lần nữa xuất hiện cùng bạn gái ngay trước mắt Kasem. Tuy nhiên, Kasem không biết rằng mối quan hệ đã dần rạn nứt kể từ buổi họp lớp ngày hôm đó. Vẫn nghĩ rằng họ đang hạnh phúc.
-Min: Anh Kasem cũng tới tham dự ạ?
-Kasem: Anh tham gia làm kiểm toán cho khách sạn nên được mời tới tham dự để hiểu hơn về dự án này.
-Min: Em lại nghĩ anh tới để tham dự đấu thầu chứ?
-Kasem: Anh không giỏi trong quản lý khách sạn hay kinh doanh nên anh chịu thôi! Còn Min, em tới đấu thầu sao?
-Min: À, bố em giúp anh Han trong lần đầu tư này nên em đi cùng với tư cách bạn đồng hành thôi. Em cũng như anh, không hứng thú với kinh doanh.
-Han: Kasem, mình xin phép. Min chúng ta qua bên kia làm quen với ngài JW
Kasem cố gắng không để ý đến họ và cố gắng tham gia tiệc như một vị khách, nhưng chỉ sau ba mươi phút, Kasem đã chạy ra ngoài một cách thất vọng. Đi dọc hành lang được bao quanh bởi những tấm kính với một nỗi đau nhói trong tim, Kasem vô thức nhìn theo con đường đó và dừng lại khi anh đi gần được nửa hành lang. Khi nhìn qua tấm kính, Kasem thấy bóng dáng một người đàn ông đẹp trai đang đứng sau lưng mình
-Kasem: Sao anh lại ở đây? Ý bạn là gì hay bạn đang theo dõi tôi?
-Veera: Vậy tại sao bạn lại ra đây một mình? Vâng, tôi đã chú ý đến bạn ngay từ giây phút đầu tiên khi tôi nhìn thấy bạn trong bữa tiệc hôm nay, chàng trai trẻ.
Kasem: Bạn muốn gì ở tôi? Làm sao một người như tôi có thể lọt vào mắt xanh của bạn?
-Veera: Bạn nghĩ tôi sẽ làm gì?
-Kasem: An ủi tôi?
-Veera: Nếu bạn cần tôi an ủi bạn, tôi sẽ làm điều đó cho bạn.
-Kasem: Làm sao? Tôi đã làm mọi cách mà vẫn không thể quên.
-Veera: Chỉ cần cậu chấp nhận, tôi sẽ giúp cậu. Tại sao bạn cần sự an ủi của tôi?
-Kasem: Để quên đi một tình yêu đã tan vỡ, một người không thuộc về mình.
-Veera: Vậy cậu chắc sẽ tiếp nhận được tôi chứ?
Trong mớ cảm xúc hỗn độn, Kasem vội vàng đồng ý đi theo Veera. Kasem không biết mình bị đưa đi đâu, làm gì, chỉ sau gần một tiếng đồng hồ Kasem được đưa đến một căn phòng với đầy đủ tiện nghi. Veera yêu cầu Kasem đi tắm trước, đầu óc tỉnh táo và không nghĩ về Han. Và Veera đã đi ra ngoài để cảnh báo cấp dưới của mình và sau đó quay trở lại. Mặc dù Kasem không hiểu, anh cũng không biết tại sao mình chỉ nghe những gì Veera nói.
-Karawek: Ông chủ, tất cả các chàng trai đều được kiểm tra và sau đó được đưa vào. Tên đó không phải là lựa chọn của chúng tôi, hãy để chúng tôi kiểm tra.
-Veera: Không sao đâu, đôi khi là cái duyên. Đừng lo lắng, cái tôi đã chọn sẽ không thành vấn đề. Tôi đã thấy từ hôm cậu ta tại quán bar.
-Karawek: Ông chủ… tại sao ông lại chọn ngày hôm nay cho mình.
-Veera: Cậu ta đã thu hút tôi ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cậu ta ở quán bar. Cậu ta dường như không có bất kỳ nguy hiểm nào. Có việc gì quan trọng thì mới đến làm phiền ta, còn không thì tự mình giải quyết rồi báo lại cho ta.
-Karawek: Vâng, thưa ông chủ.
-Rui: Vì lần này không phải chúng tôi kiểm chọn nên sếp có cần tôi hẹn bác sỹ đặt lịch kiểm tra không?
-Veera: Không đến mức nghiêm trọng như vậy. Nếu cần tôi sẽ báo.
Veera bước vào, tựa cằm vào vai Kasem và hôn nhẹ lên gáy Kasem. Cảm giác lành lạnh nơi đầu lưỡi liếm qua cổ khiến Kasem tê dại. Vô tình Kasem quay người lại lấy tay nắm vạt áo choàng của Veera, Kasem nhắm mắt mà cảm nhận những nụ hôn lần lượt được đưa tới. Veera hôn nhẹ lên môi và vành tai của Kasme cùng hơi thở nóng hổi trong lời nói truyền đến "đêm còn dài hãy từ từ thưởng thức".
Thân nhiệt của Kasem dần nóng lên theo nhịp thở bên tai và ngay cả chóp tai của Kasem cũng đã đỏ ửng lên rồi.
-Veera: Phản ứng của cơ thể cậu không tệ phải không? Bạn có đủ tỉnh táo để biết những gì tôi sẽ làm với bạn?
-Kasem: Tất nhiên rồi, vì tôi chưa đụng đến rượu nên tôi chắc chắn biết mình đang làm gì.
-Veera: Tốt, tôi không muốn ép ai cả, tất cả đều là tự nguyện ...
Không cho Veera thời gian nói hết, Kasem đã dùng môi mình hôn lên môi Veera để dứt câu và điều đó cũng vô tình chọc tức Veera vì Kasem đã vô thức cắn vào môi Veera chảy máu. Veera cởi áo tắm của Kasem, nhìn Kasem trần truồng, Kasem dùng sức đẩy Veera lên giường bên cạnh rồi hôn lên ngực Veera. Mặc dù không phải lần đầu Kasem chủ động trong những tình huống như vậy nhưng đây là lần đầu tiên làm điều đó với một người mới lạ như Veera mà không cần suy nghĩ. Veera vật Kasem ngồi xuống, cởi áo tắm và lôi ra từ ngăn kéo chiếc còng số tám và một sợi dây dài trói tay Kasem. Kasem tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn Veera làm vậy với mình. Đôi môi của Veera dường như muốn trêu chọc cơ thể của Kasem, di chuyển để lại ấn tượng từ cổ đến ngực và khắp cơ thể anh ấy. Kasem càng phản ứng thì Veera càng thích và muốn trêu Kasem lâu hơn. Vì lý do nào đó, Kasem cảm thấy thoải mái mỗi khi Veera chạm vào cơ thể cô. Kasem cứ chìm vào giấc ngủ trong những nụ hôn đó cho đến khi cảm nhận được những vết roi quất vào người. Khi Kasem chuẩn bị hét lên, Veera dùng miệng để chặn tiếng hét và dừng lại ở cổ họng Kasem, nơi phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Kasem nghiến răng khi thấy Veera dùng ngón tay ve vuốt những dấu hôn và vết roi để lại trên cơ thể Kasem, mặt khác, đầu lưỡi liếm môi Kasem như thúc giục Kasem mở miệng. Cuối cùng, Kasem chịu thua để chiếc lưỡi đó xâm nhập vào bên trong, chơi đùa với chiếc lưỡi của Kasem rồi bịt miệng lại. Kasem trở nên hụt hơi sau nụ hôn sâu, Veera ngay lập tức để Kasem thở nhưng vẫn không nhúc nhích hay có ý định dừng nụ hôn. Một lần nữa Veera lại lật ngửa Kasem, đưa cậu bé xâm nhập vào bên dưới, khiến Kasem run lên và gọi tên cậu.
-Kasem: Anh Veera ...
-Veera: Em gọi anh là gì?
-Kasem: Veera… đừng dừng lại.
Trong nụ đầy đầy gian manh của Veera, Kasem không biết mình đã nói gì, nhưng giọng của Kasem dường như càng thúc đẩy giọng nói của Veera hơn. Cậu bé cứ ra vào khiến Kasem dần kiệt sức. Trái ngược với sự kháng cự, cơ thể của Kasem dường như chấp nhận Veera một cách đặc biệt.
-Veera: Em có biết bản thân mình đang tiếp nhận tôi rất tốt không?
-Kasem: Không ai nói với anh, khi đang làm thì nên ít nói lại và làm nhiều hơn sao?
Trước câu nói của Kasem, lần đầu tiên Veera thấy được người phù hợp với sở thích của mình đến vậy. Như thể đã thỏa mãn được nhu cầu của mình, Veera cũng dừng lại hỏi nhẹ Kasem.
-Veera: Em có muốn tự vệ sinh nó không, tôi có thể giúp em?
-Kasem: Bạn có thể giúp tôi được không? (Kasem thở hổn hển trả lời)
Veera bế Kasem vào phòng tắm, điều chỉnh nước và để Kasem nhẹ nhàng vào bồn. Veera bước vào, hôn lên má Kasem và nói "Tôi đã không sai khi chọn em và đây sẽ không phải là lần duy nhất của chúng ta, tôi sẽ không để em đi dễ dàng vì anh đã tìm em lâu lắm rồi em à." Một lần nữa Veera đặt lên trán Kasem một nụ hôn. Cứ như vậy, Kasem đắm chìm trong những nụ hôn nhẹ nhàng ấy cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Kasem tưởng như đã quên nhưng cảm giác vẫn còn vương vấn trên người khiến Kasem không hiểu sao lại đau đến như vậy, rõ ràng là ngày hôm qua Kasem không uống nhiều, chỉ một hai ly thôi. Kasem từ từ mở mắt ra, cơ thể vẫn trần như nhộng và chỉ được che lại bởi tấm chăn che kín người. Trên bàn là bữa sáng thịnh soạn, bên ngoài vang vọng tiếng nói chuyện
-Rui: Ông chủ… ông có cần chúng tôi giải quyết và dọn dẹp như lần trước không?
-Veera: Không cần, cứ để cậu ấy ghỉ ngơi.
-Karawek: Cái này…
-Veera: Karawek, đi làm ăn với tôi đi. Những người còn lại hãy quan sát cậu ấy cẩn thận.
-Lop, Rui, Kitt: Vâng, thưa ông chủ.
-Veera: Với lại dựa trên thông tin này, tìm hiểu thêm thông tin cho tôi.
-Rui: Sếp nghiêm túc hay sao ạ?
-Veera: Hãy cứ làm như tôi bảo, còn lại sẽ có lời đáp sau cho các cậu.
-Rui: Được, thưa sếp!
Sau cuộc nói chuyện, giờ Kasem không biết làm cách nào để thoát thân, ngoài cửa đã có hai ba người bảo vệ. Đã hết lựa chọn, Kasem đành phải ngoan ngoãn chờ đợi trong căn phòng này. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ cứ ập đến, và mắt Kasem lại nhắm nghiền.
Kasem không biết mình ngủ được bao lâu nữa, nhưng trong giấc ngủ, Kasem nghe thấy tiếng mở cửa cùng câu hỏi:
-Veera: Cậu ấy tỉnh chưa?
-Rui: Anh ấy vẫn ở trong phòng, vẫn chưa ra.
-Veera: Hãy lui ra ngoài cho đến khi tôi gọi.
Bước chân ngày càng gần khiến tim Kasem đập nhanh hơn theo nhịp bước chân. Kasem biết mình không làm gì sai hay phạm tội gì nhưng tim anh như lỡ nhịp và không nghe Kasem điều chỉnh. Đã bao lâu rồi, Kasem mới lại thấy tim mình đạp loạn như vậy.
-Veera: Còn mệt không? Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Kasem: Bạn cần gì?
-Veera: Tôi rất ấn tượng với bài hát mà bạn đã chơi trong bữa tiệc ngày hôm đó, và cả đêm qua ...
-Kasem: Có phải bạn không?
-Veera: Sao vậy, cậu đang tìm tôi à?
-Kasem: Tôi chỉ là lần đầu có người khen tôi đàn hay mà không phải bố mẹ tôi thôi. Nếu chỉ vậy thì tôi về nhà được chưa?
-Veera: Nếu bạn đang vội, chúng ta sẽ nói chuyện vào lúc khác. Thời gian còn dài, tôi có thể đợi em. Để tôi đưa bạn về nhà
-Kasem: Không cần đâu, tôi tự về là được.
-Veera: Tôi mong sẽ được nghe em đàn lần nữa.
-Kasem: Tôi không mong gặp lại anh nữa.
Kasem đáp nhanh rồi nhanh chóng đứng dậy di chuyển nhanh chóng thay quần áo và rời đi. Những dấu vết Veera để lại khiến Kasem không thể đến công ty nên chỉ gửi tài liệu cho nhân viên rồi ở trong căn hộ. Kasem quyết định ở nhà một hai ngày cho đến khi những dấu vết kia mờ đi trước khi đến công ty. Kasme không đến công ty, vì vậy Kasem làm việc tại nhà và liên lạc với nhân viên qua email. Tình cờ hình ảnh buổi tiệc giới thiệu khách sạn được đưa lên mặt báo, hình ảnh Han và bạn gái thật đẹp, hình Veera xuất hiện cũng rất đẹp trai. Làm thế nào, tại sao lại chú ý đến Veera là câu hỏi nảy ra trong đầu Kasem ngay sau khi nhìn thấy bức ảnh của Veera. Tiếng chuông điện thoại khiến Kasem quên mất câu hỏi và nhấc máy
-Kasem: Xin chào
-Veera: Bạn khá hơn chưa?
-Kasem: Là anh, Veera. Tại sao gọi tôi? Nếu bạn có thời gian rảnh, hãy làm công việc khác
-Veera: Tôi có nên vui vì bạn vẫn nhớ tên và giọng nói của tôi không?
-Kasem: Tôi không coi đó là một lời khen, tôi sẽ cúp máy
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Kasem đã dập máy và lưu tên Veera thay vì chặn số để tránh bị làm phiền. Ngày hôm sau khi Kasem đến công ty:
-Sam: Anh khoẻ hơn chưa? Sao lại để bản thân bị ốm vậy chứ?
-Kasem: Do anh uống rượu lại ra ngoài gặp gió lớn nên bị cảm chút thôi. Anh đã tốt hơn mới đến gặp mấy đứa nè.
-Diny: Trong phòng thì sao gặp gió lớn đến vậy, hay do anh lại say nguội nên mới cố ý tránh bọn em.
-Gin: Nếu thật là anh say thì để bọn em đến chăm sóc anh được mà.
-Kasem: Được rồi mấy đứa, là do anh bất cẩn nên ốm chứ không phải lúc nào cũng say xỉn để phiền mấy đứa đâu. Đi làm được rồi đó.
Cuộc sống của Kasem sau đó thật hỗn loạn. Nếu Veera không thể trực tiếp đến gặp Kasem ở công ty vì bận việc, anh ấy cũng sẽ gọi điện bảo đàn em chú ý, Kasem cảm thấy Veera mặt thật dày.
-Lya: Anh Kasem có sao không? Cả tháng nay, tôi thấy một người như Mafia đến công ty một thường xuyên.
-Kasem: Không sao đâu, mặc kệ anh ấy đi. Bạn cũng có thể coi anh ta vô hình.
-Sam: Sao anh có thể làm vậy, anh ấy đẹp trai quá. Bạn có quá tàn nhẫn không?
Kasem: Bạn nói gì vậy? Bạn không liên quan gì đến anh ta mà bạn vô tâm. (Kasem nói với giọng hờn dỗi)
-Gin: Nếu không có gì thì tại sao anh ấy lại đi đi về về thường xuyên như vậy?
-Ken: Này, em có thể bớt mê trai lại đi được không Sam. Kasem là ông chủ của chúng ta đó.
-Diny: Có điều sao em nhìn thấy người đó quen mắt lắm. Hình như em đã thấy ở đâu đó rồi.
-Gin: Anh nghĩ là người em đã va phải khi chúng ta đứng ở ngoài quán bar ngày hôm đó.
-Diny: Toi em thật rồi, liệu em có bị thủ tiêu không?
-Kasem: Em xem phim nhiều quá rồi, nếu anh ta có ý thủ tiêu em thì giờ em không ở đây đâu.
-Lya: Có điều anh ấy cũng thật đa tài (Lya nói trong khi tay giơ tờ báo đăng tin buổi tiệc hôm đó)
-Ken: Có thật không vậy?
-Kasem: Là anh ta đó. Được rồi, đi làm thôi các bạn.
Sau câu nói của Kasem, mọi người rời đi, chỉ có Sam và Lya ở lại như thể họ muốn nói điều gì đó với Kasem.
-Kasem: Nếu có gì muốn nói với anh thì cứ nói đi.
-Lya: Nếu… anh mệt quá thì nên đi du lịch, thư giãn đi. Kể từ khi thành lập công ty, anh ấy chưa bao giờ đi nghỉ đúng nghĩa. Em thấy kể từ lần anh kể bị thấy tình mà tâm trạng lúc ổn lúc không.
-Kasem: Sao các em lại nghĩ anh nên đi du lịch vào lúc này?
-Lya: Tôi thấy bạn không hề thất vọng và phiền lòng, đó là lý do tôi nảy ra ý tưởng như vậy.
-Kasem: Tôi đi rồi các em sẽ lại bận và hợp đồng với khách sạn chưa xong, nếu họ cần thì tôi không lo được.
-Sam: Em nghĩ là anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đi chơi với bạn bè. Công việc vừa kết thúc nên chúng tôi vẫn có thể lo được. Công ty ở đó có nhu cầu, chúng tôi sẽ gửi email cho bạn.
-Kasem: Vậy… tôi vừa nghe tin trường đại học của bạn ở Mỹ gửi lời mời đến trường tham gia hội thảo. Vậy anh sẽ chấp nhận lời mời của thầy, sau đó nếu có bất kỳ vấn đề, chỉ cần gửi thư hoặc gửi line cho anh.
-Sam: Được rồi, khi nào anh sẽ đi?
-Kasem: Hai ngày nữa, sẽ không có vấn đề gì đúng không?
- Sam: Được rồi !!!
-Kasem: Nghe có vẻ như em rất muốn đuổi anh ra ngoài để em quản lý công ty.
-Sam: Nếu có thể, em xin được làm vợ anh. Thật không may… haizzz
-Kasem: Được rồi, hai người vào làm việc đi.
Kết thúc câu chuyện để giải tỏa căng thẳng và sự tò mò của các em nhỏ trong công ty, Kasem quyết định sang Mỹ theo lời mời của cô giáo.
Nhưng bên ngoài vẫn đang ồn ào tiếng bàn tán. Có lẽ Kasem đã quen với sự náo nhiệt ấy từ lũ trẻ.
-Ken: Anh ấy đồng ý đi nghỉ chứ?
-Lya: Anh Kasem đã đồng ý. Mong rằng sau chuyến đi anh ấy sẽ tốt hơn. Còn không thấy anh ấy hết thấy thần lại bị làm phiền như vậy thì cũng thật mệt.
-Diny: Nhưng em thật thắc mắc người tài giỏi như anh Veera thực sự là một Mafia sao? Với lại anh Veera và anh Kasem có mối quan hệ gì, tại sao anh ấy cứ đến tìm anh Kasem vậy?
-Gin: Em cũng vậy, có khi nào anh Veera đang theo đuổi anh Kasem không?
-Sam: Câu chuyện đi hơi xa rồi đấy. Dù thế nào đó cũng là quyết định của anh Kasem.
-Ken: Hôm nay bỗng thấy Sam trưởng thành nhiều.
-Sam: Nhưng em cũng chung thắc mắc.
-Ken: Haizz… Chỉ vừa mới khen em được một câu.
-Lya: Vậy thôi, chúng ta quay lại làm nếu không anh Kasem nghe thấy sẽ phạt chúng ta.
Cứ như, những câu hỏi vì sao được dừng lại nhưng lại cành có nhiều sự tò mò từ những ánh mắt bên ngoài nhìn vào Kasem. Điều mà họ mong muốn là Kasem sẽ vui trở lại chứ không vòn nhiều lo âu như bây giờ.