Chereads / so lucky you came / Chapter 27 - REFERENCES IN VIETNAM 4

Chapter 27 - REFERENCES IN VIETNAM 4

C16

Kể từ sau bữa ăn của gia đình Kasem với Veera, cuộc sống của họ không còn bị xáo trộn nhiều như trước nữa. Phải chăng buổi gặp gỡ như sự hẹn ước đảm bảo hạnh phúc của Veera và Kasem. Kasem vẫn đến công ty hàng ngày để giải quyết công việc cùng các đồng nghiệp, ngoài ra Kasem vẫn lo lắng cho sức khỏe của Veera vì công việc của Veera dường nhe trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Nên một tuần Kasaem dành hai buổi làm việc ở nhà để tiện chuẩn bị bữa ăn mang đến công ty cho Veera. Mặt khác, vào những đêm Veera không về nhà vì giải quyết các công việc tại quán bar hay nhà kho, Kasem sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ và đồ uống để mang đến quán bar nơi Veera làm việc. Còn Veera thì bận rộn với các thủ tục giấy tờ công ty và công việc kinh doanh dang dở bị tồn đọng trước khi nhập viện. Bên cạnh đó công việc của nông trại cũng bắt đầu đi vào bước đầu sản xuất nên Kasem cũng chỉ hỗ trợ được ở phần nào lúc mới khởi động.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối, Veera trở về văn phòng tại nhà của mình, còn Kasem rủ Atid đi xem phim trước khi về phòng ngủ.

-Kasem: Atid, giờ làm bài xong chưa?

- Atid: Bây giờ, tôi đã làm tất cả. Anh Kasem có điều gì muốn em làm không?

-Kasem: Không, chỉ là anh nghĩ còn sớm nên muốn mời em đi xem phim với anh. Em có tiện không hay cần đi nghỉ ngơi sớm?

-Atid: lâu rồi em cũng không xem phim nên cũng muốn xem. Anh có muốn xem bộ phim nào không, anh Kasem?

-Kasem: Tôi cũng chưa nghĩ ra, Atid có gợi ý gì không?

-Atid: Thực ra em thấy các bạn nói nhiều về phim "Rogue Genius" nên em rất cũng tò mò không biết nội dung phim như thế nào. Anh Kasem, xem nó với tôi, được không?

-Kasem: À, được rồi. Vì vậy, chúng ta hãy xem nó, trước khi chúng ta đi ngủ.

Kasem và Atid như bị cuốn hút vào bộ phim, và thỉnh thoảng, họ thốt lên vài lời ngạc nhiên và khen ngợi bộ phim. Bộ phim mà họ đã xem kể về "Lynn là một cô gái học giỏi. Trong kỳ thi giữa kỳ, Lynn đã cho cô bạn thân Grace xem bài thi thành công. Biết chuyện, Pat, bạn trai của Grace, đề nghị cô nhắc nhở hội con nhà giàu trong các kỳ thi để đổi lấy một số tiền lớn. Tuy nhiên, sự liều lĩnh của cô gái lớn lên khi cô nghĩ ra một kế hoạch "khủng" nhằm gian lận trong kỳ thi năng khiếu quốc tế STIC, nhằm giúp những người bạn giàu có của mình đạt điểm cao và mang về nhà một số tiền lên tới hàng triệu baht. Để phi vụ diễn ra suôn sẻ, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bank, một sinh viên nghèo sở hữu trí nhớ siêu phàm nhưng lại chính trực và thích "cho biết". Chuỗi rắc rối bắt đầu từ đây. "Cuối phim, Kasem và Atid cùng nhau thảo luận về bộ phim một chút. Bởi Kasem không muốn những thể loại phim nhe vậy ảnh hưởng đến suy nghĩ hay quá trình phát triển của Atid bị sai lệch.

-Kasem: Atid, bạn nghĩ gì về bộ phim này?

-Atid: Anh à, họ giỏi thật! Tôi ước mình cũng giỏi như họ. (Atid nói trong sự phấn khích)

-Kasem: Nếu bạn giỏi như họ, bạn có hành động như họ không? (Kasem nói với giọng hơi lo lắng, không biết bộ phim có ảnh hưởng đến tư duy và cách suy nghĩ của Atid hay không.)

-Atid: Anh Kasem cứ đùa với tôi, nếu tôi giỏi như họ thì tôi không làm được đâu. Mọi thứ chúng ta làm đều có thể nhìn thấy và được quy định bởi pháp luật, vì vậy tôi sẽ không làm điều đó. (Atid tiếp tục trả lời một cách vô tội)

-Kasme: Vâng, mọi thứ chúng ta làm đều phải tuân thủ luật pháp và quy định. Nhưng anh nghĩ Atid của chúng ta cũng rất tốt nên các bạn cứ chăm chỉ nhé. (Kasem nói trong khi thở phào nhẹ nhõm)

-Atid: Cảm ơn vì đã cổ vũ tôi. Vậy bạn muốn làm gì tiếp theo?

-Kasem: Anh đã không để ý thời gian, muộn quá rồi, em nên đi ngủ sớm đi mai còn đi học nữa. Ngủ muộn quá không tốt cho sự phát triển ở độ tuổi của em đâu.

- Atid: Vâng, anh Kasem ngủ ngon. Hẹn gặp bạn vào ngày mai.

-Kasem: Karawek đưa cậu ấy trở về phòng ngủ giúp tôi.

-Karawek: Vâng, anh Kasem. Chúng ta đi thôi Atid.

Sau khi Karawek đưa Atid về phòng, Kasem cũng quay trở lại phòng ngủ của mình. Đang lúc Kasem chuẩn bị đi ngủ, bỗng điện reo, tên trên màn hình là Han.

-Kasem: Sao vậy Han, có vấn đề không?

-Han: Cảm ơn Kasem vẫn trả lời điện thoại của tôi.

Tôi chỉ muốn gặp bạn, được không? Đã rất lâu rồi bạn mới nghe lại điện thoại của tôi

-Kasem: Chỉ là sau đêm đó, tôi vẫn không biết chuyện gì đã diễn ra nên chưa sẵn sàng nghe điện thoại của bạn nhưng bây giờ tôi đã ổn hơn. Tôi cũng không biết nữa. Tôi không muốn vừa hòa giải với anh ấy mà lại tiếp tục gây hiểu lầm cho anh ấy. (Kasem trả lời trong khi vẫn còn đầy nghi ngờ)

-Han: Kasem, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi và gặp bạn trước khi ra nước ngoài để học tập.

-Kasem: Vậy bạn sẽ kể hết mọi chuyện cho tôi nghe về ngày hôm đó được không? (Kasem vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên trước quyết định của Han.)

-Han: Được rồi, vậy Veera, anh ấy không nói với cậu sao? Hẹn gặp lại vào ngày mai, Kasem. (Han cười nhẹ đáp lại)

-Kasem: Vẫn chỗ cũ, lúc 8 giờ.

Cúp máy nhưng trong lòng Kasem vẫn tràn ngập đầy lo lắng rằng đây liệu có phải là một cái bẫy khác hay không, không biết có nên nói với Veera hay không. Việc Veera bước vào ngăn chặn những suy nghĩ của Kasem. Veera tiến lại và hôn nhẹ lên trán Kasem

-Veera: Sao em vẫn chưa ngủ? Hay em vẫn đợi tôi? Em đang tập trung suy nghĩ điều gì vậy?

Trước khi Kasem kịp trả lời, Veera đã đẩy Kasem xuống giường, hôn lên cổ và môi Kasem. Một tay Veera vòng qua eo Kasem, tay kia cởi cúc áo Kasem như một hành động quen thuộc mỗi tối mỗi khi Veera ở bên cạnh Kasem. Kasem dường như không thể cưỡng lại được những cử động đó, nhưng cuộc hẹn với Han đã khiến Kasem kìm chế dục vọng của mình, nhẹ nhàng đẩy Veera sang một bên, từ chối một cách nhẹ nhàng. Không phải Kasem không muốn mà có điều quan trọng hơn mà Kasem cần nói trước khi làm điều đó.

-Kasem: Anh Veera, em nói chuyện một chút được không? Em không muốn làm mất hứng thú của anh nhưng việc này khá quan trọng.

-Veera: Có chuyện gì vậy?

-Kasem: Tôi… tôi… (Kasem bối rối đáp)

-Veera: Nếu em không muốn, anh có thể dừng lại. (Veera nói trong khi có vẻ hơi lạc lõng)

-Kasem: Veera đừng hiểu lầm tôi, không phải tôi không muốn đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi sẽ gặp Han vào ngày mai. Em cần gặp cậu ấy để giải quyết một số vấn đề.

Veera không nói gì mà chỉ nhìn Kasem bằng ánh mắt lạnh lùng.

-Kasem: Tôi sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra như đêm đó, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng. (Kasem sợ hãi nói như sắp khóc)

Trong lòng Kasem chợt thấy sợ hãi trước ánh mắt Veera, sợ những gì mình nghĩ sẽ lại xảy ra một lần nữa và Kasem sẽ lại đánh mất Veera. Veera càng không nói, Kasem càng bối rối không biết phải làm gì hay tiếp tục như thế nào. Kasem từng rơi vào cảnh không muốn đánh mất một người nên cành yêu Veera, Kasem càng sợ mất Veera.

-Kasem: Veera, anh có thể nói cho em biết. Em ghét bầu không khí này và sợ sự im lặng của anh.

-Veera: Kasem, hứa với anh, em sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tôi không quan tâm bạn nói gì với anh ấy nhưng đừng khiến tôi ghen tị với anh ta một lần nữa. (Veera nói trong khi vùi mặt vào vai Kasem)

-Kasem: Em chắc chắn sẽ tự bảo vệ mình cho em. Cảm ơn anh đã hiểu cho em. Cảm ơn anh đã đồng ý cho tôi gặp Han. (Kasem vòng tay ôm Veera, giọng vui vẻ trở lại). Nhưng thật sự anh đã ghen sao?

-Veera: Vậy em mong muốn được nhìn thấy điều đó hay sao? Nếu muốn em có thể.

-Kasem: Không, điều đó làm em không thoải mái và dường như đã đánh mất anh.

-Veera: Tôi cũng sợ mất em như cách em sợ đánh mất tôi vậy, thậm chí có thể hơn thế nhiều.

Khi bầu không khí yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy nhịp tim và nhịp thở của nhau, cả hai hòa làm một. Mỗi cử động, dấu hôn đều thể hiện rõ chủ quyền và sự ghen tuông tiềm ẩn bên trong Veera để lại trên cơ thể Kasem. Kasem không cảm thấy sợ hãi hay thù hận mà thay vào đó, anh chấp nhận chúng một cách tự nhiên như thể anh đã quen với điều đó và điều đó là hiển nhiên. Có điều Veera cũng không phải người không biết lý lẽ nên những chỗ dễ hở ra, Veera sẽ không để lại dấu vết dù cho Kasem đồng ý.

Sáng hôm sau như đã hẹn, Kasem đến và gọi đồ uống mà anh thường uống rồi đợi Han đến. Khi đến cửa, Han dừng lại một chút như đang suy nghĩ, cân nhắc điều gì đó rồi mới bước vào trong.

-Han: Anh vẫn thích uống cappuccino như trước. Thật may mắn, anh ấy đã nhận lời đến gặp tôi. Và thật may khi Veera không đến đây cùng bạn

-Kasem: Tôi đã hứa rồi, nhất định tôi sẽ đến. Gọi đồ uống rồi từ từ kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó và tại sao bạn lại làm vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi dành cho bạn, đừng đánh mất tình bạn của chúng ta trong khi tôi đang cho bạn một cơ hội.

-Han: Được rồi, từ khi nào mà anh trở nên nghiêm túc như vậy. Quả thật, tình yêu có thể thay đổi con ngừoi như cách Veera đã thay đổi bạn.

Sau khi gọi đồ uống và lời chào giới thiệu. Han bắt đầu kể câu chuyện cho Kasem.

-Han: Kasem có nhớ bữa tiệc họp mặt của cả lớp không?

-Kasme: Tất nhiên là tôi nhớ, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau như vậy. Nhưng tại sao bạn lại nhắc đến ngày hôm đó, những gì đã xảy ra sau ngày hôm đó?

-Han: Đúng vậy, khi bạn chọn thách thức nhưng nhận hình phạt và tôi đã chọn sự thật và cũng nhận hình phạt, Min đã nghi ngờ về mối quan hệ của chúng ta trước đây. Min không thích những người khác biệt về giới tính, vì vậy chúng tôi đã tranh cãi không ngừng kể từ đó. Cho đến hôm tôi uống rất nhiều, bar gọi cho anh ấy vì chúng tôi vừa chia tay. Tôi quá buồn khi cô ấy bỏ tôi nên không nghĩ gì nhiều và chỉ đi uống nước. Tại quán bar, tôi gặp Manee.

-Kasem: Tôi cũng đoán được từ ánh mắt của Min ngày hôm đó và buổi tiệc gặp mặt của khách sạn khi cô ấy đến hỏi tôi.

Thời gian quay ngược trở lại vào ngày Han uống rượu và Kasem đến đón.

-Manee: Thấy ai ngồi đây uống rượu không? Thất vọng hả! Điều gì đã khiến cậu trở nên như vậy?(Manee nói với giọng chế giễu)

-Han: Tôi thế nào cũng không liên quan đến cô, cô định có kế hoạch gì nữa hay sao? Tôi tin không trùng hợp đến mức tôi sẽ gặp cô ở đây như vậy. Tôi không muốn tham gia với bạn nữa. Tôi không muốn làm tổn thương Kasem như vậy một lần nào.

-Manee: Bạn có còn cảm thấy có lỗi với anh ấy? Tự hỏi bản thân xem bạn có coi anh ấy là bạn hay vẫn còn tình cảm với anh ấy. Nếu bạn còn tình cảm, tôi sẽ giúp để anh ta một lần nữa thuộc về bạn.

-Han: Làm thế nào? (Câu trả lời được đưa ra mà không cần dừng lại một giây để suy nghĩ)

-Manee: Bạn có câu trả lời nhanh chóng. Bạn chỉ cần giúp tôi lấy những tấm hình giữa bạn và Kasem để làm bằng chứng rằng anh ấy không có tình cảm với Veera. Khi Veera không còn quan tâm đến anh ta nữa, Kasem sẽ là của bạn và Veera sẽ là của tôi.

-Han: Tại sao lại là Veera? Họ quen nhau từ khi nào, sao tôi không thấy Kasem nói gì. Kasem không phù hợp với Veera và Kasem không thích người trong giới đó.

-Manee: Anh cứ làm như tôi nói, đừng hỏi nhiều. Có nhiều điều mà cậu không biết, thậm chí có thể hiểu được về con người Veera hay ngay cả Kasem.

Quay lại quán cà phê:

-Han: Thế nên trong lúc hơi say, tôi đã đưa số điện thoại của em cho nhân viên rồi bảo họ gọi. Sau khi bạn đến, tôi cảm thấy bối rối và hoảng sợ nên tôi đã cho bạn ngửi một ít thuốc mê. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy vệ sĩ của Veera bên cạnh bạn, tôi hơi lo lắng rằng kế hoạch sẽ không thực hiện được như đã định. Thật may, tôi rất ngạc nhiên vì hành động của bạn và sự vâng lời của vệ sĩ đối với bạn. Điều đó đã làm cho kế hoạch diễn ra như mong đợi một cách thuận lợi.

-Kasem: Sao bạn lại có thể lợi dụng lòng tốt của tôi như vậy.

-Han: Trong lúc yếu lòng, tôi đã nghĩ thực sự hối hận vì ngày đó quyết định từ chối tình cảm của bạn. Ngoại trừ bạn, không ai có thể chịu đựng được tôi và tôi cảm thấy muốn ở bên bạn thêm nữa. Vì vậy, khi tôi nghe kế hoạch của Manee, tôi ngay lập tức nhận lời mà không nghĩ tới cảm nhận của bạn.

-Kasem: Hãy kể tiếp đi, chuyện gì đã xảy ra sau đó?

-Han: Sau khi bạn ngất đi, anh mở cửa cho Manee vào, vừa chụp ảnh bạn và tôi trên giường vừa làm những động tác thân mật. Ngoài ra, tôi đảm bảo không làm gì thêm, vì dù muốn cũng không kịp.

-Kasem: Bạn còn có thể nói được như vậy hay sao? Trước đây không phải bạn luôn từ chối tôi sao? Nhưng ai đã cứu tôi?

-Han: Không biết bằng cách nào mà hôm đó anh vệ sĩ đi cùng bạn đã chạy lên đập cửa phòng, dọa phá cửa nếu không mở. Vì vậy, tôi vội vàng giúp Manee trốn và mở cửa. Nhìn thấy hình ảnh tôi và bạn như vậy, anh ta nhanh chóng đấm tôi, rồi mặc lại quần áo chỉnh tề cho bạn mà đưa đi.

-Kasem: Lop? Vậy mà anh ta vẫn im lặng như không biết gì đã xảy ra.

-Han: Tôi hối hận vì đã làm điều đó với bạn theo kế hoạch của Manee. Tôi thực sự xin lỗi, sau ngày hôm đó tôi đã cố gắng liên lạc với bạn nhưng bạn luôn không nghe máy, thậm chí không trả lời tin nhắn của tôi. Vì vậy, tôi chỉ có thể đợi cho đến khi bạn sẵn sàng. Bố quyết định cho tôi ra nước ngoài làm việc và học thêm nên quyết định gọi điện lại cho bạn. Nếu không gặp, tôi thực sự khó chịu vì không thể nói lời xin lỗi vì hành động ngu ngốc đó.

-Kasem: Được rồi, tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi đó. Hy vọng sự nghiệp tương lai của bạn sẽ tốt hơn. Tôi mong rằng sẽ không còn khúc mắc nào giữa chúng ta chưa được giải quyết. Gặp được Veera, anh ấy đã khiến tôi hoàn toàn quên đi cảm giác ở bên cạnh bạn và tôi được là chính tôi.

-Han: Nhưng ... Nếu một ngày, Veera rời xa bạn, đừng quên tôi. Tôi sẵn sàng chờ đợi.

-Kasem: Không, tôi sẽ sử dụng lại những món đồ đã bỏ đi của mình (Kasem nói đùa)

-Han: Thật ra, Veera đã tới tìm tôi ngay sau ngày hôm đó. Anh ta đã cảnh cáo tôi không được động đến bạn và tôi phải trả giá cho những gì mình đã làm. Tôi thấy khá nhạc nhiên trước sự điềm tĩnh của Veera khi biết mối quan hệ của chúng ta trước đây.

-Kasem: Anh ấy đã tới gặp bạn sao. Có lẽ tôi không đáng để anh ấy bận tâm.

-Han: Veera rất chân trọng bạn nên mới làm vậy. Có lẽ ai cũng có quá khứ cần quên đi nên thay vì chúng ta lấy đó làm cái cơ, hãy học ccahs tha thứ.

-Kasem: Đúng, tha thứ cho họ cũng chính là tha thứ cho bản thân mình và giúp chúng ta trưởng thành hơn. Cảm ơn vì sự thành thật của bạn.

Cuộc gặp gỡ đã giúp giải tỏa những nghi ngờ của Kasem về ngày hôm đó. Kasem nói đùa và trò chuyện một lúc trước khi chào tạm biệt người bạn của mình.

Trở lại xe, ánh mắt của Kasem nhìn Lop khiến Lop vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

-Lop: Anh Kasem, có chuyện gì vậy? Tại sao bạn lại nhìn tôi như vậy? (Lop lo lắng hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Kasem qua gương chiếu hậu)

-Kasem: Sao hôm đó bạn không nói thật với tôi về những điều đã xảy ra trong khi bạn biết tất cả?

-Lop: Anh Kasem, anh đừng giận tôi, tôi thật sự không muốn giấu anh, nhưng sếp đã dặn tôi không được nói nên tôi không thể làm trái lệnh. Nếu bạn quyết liệt, sếp cũng sẽ quyết liệt. Tôi bị kẹt ở giữa và không thể làm gì khác. Tôi sẽ chết với sếp nếu để anh biết chuyện ngày hôm đó.

-Kasem: Vậy sao hôm đó anh quyết định chạy lên tìm tôi?

-Lop: Hôm đó tôi thấy bạn khá lâu mà chưa trở lại, và tôi không có ý làm phiền anh vì anh đã nói với tôi rằng sẽ tự giải quyết. Nhưng tôi đã nhìn thấy cô Manee và cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thời điểm anh bị bắt trong bữa tiệc dự án khách sạn, cũng là lúc cô Manee và Han bắt tay nhau lập ta kế hoạch để phân tán sự tập trung của sếp. Vì vậy, tôi có một cảm giác tồi tệ. Dù vậy, tôi nghĩ sếp đã cảnh cáo cô ấy, chắc cô ấy sẽ không động vào anh nữa. Chờ mười lăm phút, vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, cho nên lần này tôi nhất định phải đi lên mặc cho anh sẽ mắng như thế nào. Sau đó, chắc bạn cũng đã biết.

-Kasem: Ukm… Cảm ơn Lop. Vì anh luôn bảo vệ tôi. Nhưng sẽ không có lần sau.

-Lop: Được rồi, anh Kasem. Sếp đã giao sẹ an toang của bạn vào tay tôi nên tôi thật không dám lơ là. (Lop trả lời trong niềm vui)

Xe lao vun vút trên đường cho đến khi có người dừng xe. Họ tấn công xe của Kasem, người của họ nhiều vô kể, một mình Lop không chống cự nổi, cứ nhìn Kasem bị bắt đi như vậy. Họ để Lop một mình sau một vài cú đánh dã man. Lop vội vàng báo tin.

-Lop: Tôi thực sự xin lỗi ông chủ vì đã không thể bảo vệ ông Kasem một cách an toàn.

-Veera: Không thành vấn đề, làm sao mà cậu có thể chiến đấu một mình được. Nhanh chóng tìm ra ai đã làm điều đó.

Trước khi Veera có thể điều tra, chính Danel đã gửi một video khiêu khích.

-Danel: Bạn có nhận ra người này không, Veera? Bạn sẽ cứu được người bạn thân hoặc người yêu của mình! Dù bạn là ai, hãy giao dịch quyền sở hữu khách sạn cho tôi. Nên nhớ ngươi chỉ có thể tới, nếu ta phát hiện ngươi mang theo người, ta sẽ không bảo đảm tính mạng của bọn họ. Hẹn gặp lại bạn tại địa chỉ mà tôi đã gửi cho bạn. Nếu không, hãy chờ nhận xác của họ.

Chưa để Veera nguội ngoai cơm giận vì đụng vào người của hắn, ngay sau đó là cuộc điện thoại của Khan như một lời cảnh báo khác.

-Khan: Lần này anh sơ suất. Anh chưa bao giờ làm tôi thất vọng nhưng sao lần này lại sơ suất như vậy. Bạn đã yếu lòng hay sao?

-Veera: Tôi sẽ xử lý nhanh chóng mà không cần phiền anh động tay động chân. Sau khi xử lý xong, tôi sẽ đích thân đến gặp ngài để nhận hình phạt.

-Khan: Giải quyết đi, xong hãy nói tiếp. Tôi chờ đợi để được nghe kết quả từ bạn.

Kết thúc cuộc gọi, Veera sắp xếp những thứ mà Danel cần và đi giải cứu Kasem và Manee. Cả Nahm và Atid đều lo lắng, họ cầu nguyện cho Kasem trở về an toàn.

-Danel: Những giấy tờ tôi cần, bạn để ở đâu? Bạn vẫn muốn người của mình quay lại chứ? Nhưng bạn cũng rất dũng cảm khi đến một mình, đó là một lời khen ngợi mà tôi dành cho bạn và tôi đánh giá cao điều đó.

-Veera: Tôi nên phản ứng thế nào trước câu nói đó. Họ ở đâu, tôi phải thấy họ an toàn trước đã.

-Danel: Mang chúng ra cho anh ấy xem.

-Veera: Giấy tờ anh cần đây. Bằng một tay tôi giao hàng, nhưng tay kia tôi cần tiếp nhận người của mình.

-Danel: Tại địa phận của ta, ngươi dám đặt ra điều kiện. Được rồi, tôi có thể làm theo ý bạn

Trong khi Veera và Danel giao đồ đạc và người, chỉ khi Veera chắc chắn rằng Veera đang nắm tay Kasem thì những người bên ngoài của Veera mới bắt đầu nổ súng ra hiệu cảnh cáo và giao đấu với nhau. Veera tấn công các vệ sĩ của Danel ở bên cạnh, giật súng và bắn hạ những tên ở xa hơn. Veera không tin tưởng bất cứ ai có thể bảo vệ Kasem, vì vậy Veera luôn kéo Kasem bên mình, giao Manee cho đàn em của mình bảo vệ. Màn đấu súng và đá qua lại kết thúc khi tên trùm Danel bị bắn hạ. Kasem không biết bên trong bao bì có thực sự là giấy chuyển nhượng hay không, nhưng Kasem chọn cách tin tưởng vào Veera.

-Veera: Kasem, em không đau phải không? Xin lỗi một lần nữa tôi đến muộn.

-Kasem: Chỉ cần anh đến, em sẽ đợi dù có muộn cũng không sao. Vậy, cô Manee không sao chứ?

-Veera: Rui, Manee đâu rồi? Mọi thứ đều ổn chứ?

-Rui: Cô ấy ở với Kit, cô ấy ổn. Trạng thái tinh thần của cô hơi chệch choạc vì bị chính anh họ bắt nhốt, mọi chuyện khác đều ổn.

-Veera: Được rồi, đưa Manee về. Tôi sẽ đưa Kasem trở lại. Xin vui lòng thông báo cho ông Suwannarat về tình trạng của cô ấy để bác sĩ kiểm tra.

-Rui: Vâng, thưa ông chủ.

-Veera: Hãy dọn dẹp sạch sẽ nơi này, hãy cho những kẻ khác biết đây là lời cảnh cáo nếu họ làm những điều tương tự.

Trở về, Veera báo cho dì Nahm và Atid rằng Kasem an toàn rồi đưa Kasem lên phòng. Veera dặn dì Nahm chuẩn bị bữa tối rồi anh ta sẽ mang lên phòng cho Kasem.

-Veera: Nếu em sợ hãi, hãy nói với anh, anh sẽ ở bên em.

Kasem: Bạn đi đâu vậy nếu như em không sợ?

-Veera: Lần này tôi phải sang Pháp để gặp Khan. Tôi sơ suất nên gặp anh ta để chịu phạt.

-Kasem: Em đi với anh được không? Nếu em không trở thành điểm yếu của anh thì đã không khiến anh bị sơ suất như vậy. Hình phạt sẽ được đưa ra là gì? nó có nghiêm trọng lắm không.

-Veera: Không cần Kasem. Tôi có thể đi một mình. Tôi chưa để điều đó xảy ra trước đây nên không thể đoán trước được Khan sẽ làm gì. Sau lần này, tôi chắc chắn muốn rời khỏi ngành. Tôi không muốn bạn phải trải qua những điều tương tự.

-Kasem: Được rồi, em chỉ mong anh sớm ra khỏi ngành để không phải đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Hôm nay khi tiếng súng nổ ra, em đã chỉ sợ người lại bị thương là anh. Lúc đó em đã không lo cho mình mà chỉ lo cho anh mà thôi. Em không muốn nhìn thấy anh phải nằm viện vì những viên đạn.

-Veera: Nếu em muốn anh chăm sóc bản thân thì chính em cũng phải chăm sóc bản thân mình. Giữa hàng triệu người lướt qua, ta vô tình tìm thấy nhau, nên không có con số cụ thể anh muốn giữ em bên mình đến hết cuộc đời.

Veera ở lại một hai ngày với Kasem để tinh thần Kasem ổn định rồi lên máy bay sang Pháp để gặp Khan như đã hẹn.

C17

Trước khi Veera lên máy bay, Kasem vẫn muốn níu kéo nói chuyện để chắc chắn mọi điều sẽ ổn.

-Kasem: Veera, anh chắc chắn sẽ không có điều gì quá quắt xảy ra chứ?

-Veera: Lúc mới đầu làm dù có sai thì vẫn chỉ là nhắc nhở và rèn luyện lại nghiêm khắc với bản thân hơn. Giờ tôi làm trong nghề đã lâu và như tôi đã nói với em, tôi chưa phạm sai lầm nên chưa biết hình phạt sẽ như thế nào. Nhưng em không phải lo lắng quá về điều đó.

-Kasem: Anh phải hứa trở về bình an và không bị thương ở đâu. (Kasem nói với giọng lo lắng)

-Veera: Đã gọi là chừng phạt, chắc chắn phải có vết thương nhưng tôi sẽ không để bản thân bị thương quá nặng để phiền em chăm sóc đâu. (Veera cười mãn nguyện)

-Kasem: Đúng, sẽ rất phiền nếu em phải chăm sóc anh nên tuyệt đối không được để bản thân gặp nguy hiểm.

Trước lời cằn nhằn của Kasem, Veera không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại thấy điều đó thật đáng yêu. Veera tiến lại gần hôn lên trán Kasem như một lời trấn an và là lời hứa với Kasem.

-Kasem: Anh sẽ đi bao lâu? (Kasem hỏi nhỏ)

-Veera: Chỉ một đến hai ngày thôi. Em ráng chờ nhé, tôi sẽ về sớm với em.

Kasem ôm chầm lấy Veera đầy lưu luyến. Veera tách nhẹ Kasem ra khỏi mình rồi lên máy bay tư nhân mà bay đến Pháp gặp Khan. Ngay khi đặt chân tới Pháp, Veera trực tiếp tới phòng làm của Khan nhưng tiếc rằng Khan không ở đó. Chờ đợi cả một ngày Khan vẫn chưa có thời gian để gặp mặt Veera, đến cuối ngày Veera chỉ được thông báo trưa hôm sau sẽ gặp Khan.

-Khan: Lần này hãy cho tôi lời giải thích.

-Veera: Là do tôi sơ xuất, diệt cỏ không diệt tận gốc. Giấy tờ khách sạn ở đây.

-Khan: Khách sạn đó, cậu hãy tiếp nhận nó và kinh doanh nó để dùng làm nơi giao dịch với các khách hàng quan trọng.

-Veera: Tôi sẽ dừng công việc tại đây, tôi muốn rút khỏi giới này.

-Khan: Đã xuất hiện vật cản con đường phát triển của cậu rồi hay sao? Có phải vì điều đó, cậu mới sơ xuất như vậy. Bình thường cậu làm việc rất cẩn thận, xử lý mọi việc đều gọn gàng.

-Veera: Tôi đã có lý do để dời khỏi những nguy hiểm này. Nếu tôi còn ở lại, Kasem sẽ luôn gặp nguy hiểm.

-Khan: Vì vậy tôi luôn dặn cậu tuyệt đối không được để có điểm yếu. Cậu ta đã trở thành điểm yếu của cậu, hãy loại bỏ đi.

-Veera: Tôi cũng chỉ là con người, cho nên khi đã rung động thì không dễ dàng chấm dứt.

-Khan: Thời gian tôi nói với cậu đã hết. Trước lần gặp tiếp theo, tôi mong chúng ta sẽ không phải nói về chuyện này một lần nào nữa. Chuyện về khách sạn coi như đã xong. Đừng để tôi phải thất vọng, cậu có thể quay về được rồi.

-Veera: Dù thế nào, tôi sẽ vẫn rút lui khỏi giới này.

Dù chưa được nhận chấp thuận từ Khan nhưng Veera cũng tuyệt đối không từ bỏ việc rời khỏi ngành. Từ giây phút Veera quyết định không làm một Mafia nữa thì anh cũng biết không thể vội vàng và nhanh chóng, Veera sẽ đấu đến cuối cùng. Được biết Veera đang trên chuyến bay trở vè Thái, lòng Kasem nhấp nhổm không yên. Ngay từ chiều đã luôn đứng ở cổng mà chờ đợi Veera. Hình bóng Veera xuất hiện, Kasem liền chạy lại mà ôm lấy Veera. Hành động của Kasem khiens Veera vừa bất ngờ cũng vừa vui mừng.

-Kasem: Anh không bị thương ở đâu đúng không?

-Veera: Kasem bình tĩnh nào. Tôi không, em có thể yên tâm. Lần này tôi không bị sao hết. Chỉ là…

-Kasem: Chỉ là làm sao? Anh đừng dừng lại như vậy, em sợ lắm.

-Veera: Chỉ là hiện tại Khan chưa thể cháo nhận cho tôi dời khỏi giới này. Nên em hãy chờ đợi thêm, tôi tuyệt đối không để ai chạm được vào em mà làm em bị nguy hiểm.

-Kasem: Như vậy cũng không sao. Hãy cho anh Khan thời gian để chấp nhận. Anh an toàn là được. (Kasem nói như muốn phát khóc lên vì lo sợ)

-Veera: Hai ngày này em vẫn ăn uống đầy đủ chứ? Sao trông em gầy đi vậy.

-Kasem: Em vẫn ăn đầy đủ, anh không cần lo. Anh đi cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi. Em sẽ gọi anh dậy khi bữa tối sẵn sàng.

-Veera: Được, vất vả cho em rồi.

Kết thúc bữa tối, Veera cho gọi Karawek, Lop, Kit và Rui vào phòng làm việc.

-Karawek: Sếp cho gọi chúng tôi.

-Veera: Tôi vốn mua lại khách sạn đó xong sẽ chuyển tên cho ngài Khan nhưng anh ấy đã từ chối và giao lại cho tôi.

Anh ấy muốn chúng ta sử dụng khách sạn đó để kinh doanh thương mai, bên cạnh đó cũng làm nơi bí mật để gặp gỡ khách hành làm giao dịch.

-Rui: Vậy còn ý sếp định sẽ làm gì với khách sạn đó?

-Veera: Tôi dự định sẽ rút lui khỏi ngành nên nếu sử dụng khách sạn để khinh doanh bình thường thì tôi có thể làm nhưng điều đó lại mới thực hiện được một nửa ý muốn của Khan. Hiện tại tôi lại chưa thể làm trái lệnh anh ấy.

-Kit: Sếp định rút khỏi ngành? Vậy công việc sẽ ra sao?

-Veera: Tôi sẽ gặp các cậu để nói rõ hơn khi đã lên kế hoạch cụ thể và kỹ lưỡng. Nhưng hiện tôi muốn các cậu biết tình hình trước và có sự chuẩn bị. Dù các cậu quyết định thế nào, tôi cũng sẽ cho phép.

-Karawek: Sếp, hiện tại khách sạn đã được xây dựng xong có thể bước vào giai đoạn kinh doanh. Kể cả chúng ta có muốn sử dụng làm nơi giao dịch cũng cần phải để khách sạn đi vào ổn định. Nên sếp cứ tiến hành cho hoạt động kinh doanh đúng ngành của nó trước.

-Veera: Được, cậu và Rui hãy xử lý công việc đó. Việc tuyển nhân viên hãy để Lop và Kit làm.

-Karawek, Rui, Lop, Kit: Vâng thưa sếp.

Sau khi hoàn thành công việc khác ổn định và xử lý công việc tại khách sạn để chuẩn đi vào hoạt động, Veera đưa mọi người đi du lịch Phuket, thực hiện mong muốn của Thany.

-Veera: Thany, em đã lựa chọn được nơi ở và những địa điểm muốn đi ở Phuket chưa?

-Thany: Em muốn tới đó ngắm cảnh và tắm biển thôi nên không có lựa chọn nhiều địa điểm vui chơi khác.

-Kasem: Thany có thích thả đèn hoa đăng không?

-Thany: Trước giờ em chưa được tham gia nên cũng muốn biết nó diễn ra như nào ạ.

-Kasem: Vậy đi vào thời điểm này vừa có lễ hội hoa đăng Loy Krathong vừa có cả lễ hội Yi Peng nữa.

-Thany: Tuyệt vời quá, vậy đến đó anh nhớ chỉ em nhé.

Veera giao cho Karawek kiểm tra và lựa chọn nơi ở cho cả đoàn. Khi đã xong xuôi tất cả, mọi người cùng nhau di chuyển đến Phuket.

-Veera: Em có thích nơi này không? Nếu có gì đó không ổn, em hãy bảo tôi để thay đổi. Toii thấy em có chút lo lắng.

-Kasem: Anh không phải lo lắng quá, cứ thoải mái đi. Có điều, em có thể ra một điều kiện với anh được không?

-Veera: Có điều gì sao?

-Kasem: Anh có thể tắt máy một ngày để ở bên cạnh em mà không phải lo lắng công việc được không?

-Veera: Được, tất cả đều nghe em.

Ngày đầu tiên đến Phuket, mọi người cùng nhau tìm kiếm những địa điểm tham quan và thưởng thức những món ăn đặc sản địa phương. Đến chiều, đoàn của Karawek và Thany cùng nhau đi lặn biển ngắm những đặng san hô và các loại cá ở sâu dưới lòng biển còn Veera và Kasem tới khu Old Town Phuket chiêm nghiệm kiến trúc Trung Hoa. Còn vào tối đầu tiên, họ cùng nhau tham dự lễ hội Yi Peng

-Kasem: Anh có muốn ước điều gì trong khi cùng em thả hoa đăng không?

-Veera: Nếu đã là ước thì sao có thể nói ra.

-Thany: Có thể ước khi thả đèn sao ạ?

-Kasem: Đúng vậy, nên em hãy ước nhé Thany.

Trong màn đêm đen, những chiếc lồng đèn được thả lên như những ngọn nến nhỏ thắp sáng bầu trời. Những người thả lồng đèn cùng nhau ước nguyện rồi nhìn ngắm bầu trời tỏa sáng ấy.

Ngày hôm sau vào buổi trưa, họ tổ chức một bữa tiệc đồ nướng bên hồ bơi. Dì Nahm cùng Atid và Karawek làm món thịt nướng, còn những người còn lại thì đùa giỡn trong hồ bơi. Không ai có thể nghĩ họ là những người xa lạ bởi sống chung dưới một mái nhà mà đã trở thành một gia đình. Thany chạy lại kéo Kasem xuống hồ bơi, dù bị tôi từ chối nhiều lần Thany vẫn lôi Kasem ra gần thành bể. Kasem xin phép dừng lại ở gần bể bơi xem mọi người để không phá hỏng không khí vui vẻ. Nhưng không ngờ, ai đó đã vô tình chạm vào người khiến Kasem mất thăng bằng và rơi xuống nước.

-Kasem: Cứu với…cứu với…

-Veera: Kasem!!!

Nỗi sợ hãi ập đến, Kasem chỉ biết vùng vẫy chờ người đến cứu. Thấy vậy, Veera nhanh chóng nhảy xuống và kéo Kasem lên bờ. Toàn thân Kasem run lên.

-Thany: Anh Kasem, anh không sao chứ? Em không nên đưa anh đến gần bể bơi nếu em biết có chuyện này xảy ra. Em thật xin lỗi.

-Atid: Anh Kasem, em không cố ý đẩy anh xuống.

-Kasem: Anh không sao, hai đứa không cần trách bản thân đâu, hai đứa đều không cố ý mà. (Kasem nói trong khi cơ thể vẫn đang run lên)

Veera ra hiệu để mọi người tiếp tục trò chơi một cách thoải mái trong khi đưa Kasem về phòng. Sau khi thay đồ, Veera đã giúp Kasem làm ấm cơ thể và khiến Kasem bình tĩnh lại.

-Veera: Em sao rồi, đã ổn hơn chưa? Sao em lại sợ nước, vùng vẫy đến như vậy?

-Kasem: Khi còn nhỏ, em mải chơi không để ý nên đã bị trượt chân ngã xuống hồ. Trong khi xung quanh không có ai ở gần bên cạnh nên em đã cứ vùng vẫy kêu cứu một mình ở đó. Khi em gần như kiệt sức, em cảm nhận được có người nào đó đã nắm lấy em mà kéo lên bờ cứu thoát. Dù đã được cứu nhưng mỗi lần nhìn vào dòng nước nỗi sợ lại đến khiến em trở nên trống rỗng và theo phản xạ chỉ có thể vùng vẫy.

-Veera: Em đã cứu khi nào và ở đâu?

-Kasem: Hồ Nong Han, khi em vừa tròn mười sáu tuổi… Tại sao anh lại cười? Có điều gì thú vị ở câu chuyện của em sao.

-Veera: Vậy tôi sẽ kể em nghe một câu chuyện khi tôi còn nhỏ. Tôi được Khan dẫn tới hồ Nong Han, khi đó anh Khan có công việc cần bàn bạc còn tôi thì đi dạo quanh đó. Đang đi thì thấy một cậu bé đang vùng vẫy dưới nước. Tôi chạy đến cứu nhưng sức của cậu bé đó khá mạnh khiến tôi bị va phải một vật nhọn và để lại sẹo. Cũng may cậu bé đó không sao.

-Kasem: Ý anh là…

-Veera: Em tin vào duyên số chứ? Cậu bé năm đó tôi cứu giờ lại đang ở bên cạnh tôi.

-Kasem: Tôi cũng không biết. Đó là lý do tại sao anh có hình xăm trước ngực là dòng nước sao?

-Veera: Em đã được định sẵn là của anh, Kasem.

Cứ thế, Veera đặt lên môi Kasem một nụ hôn và ôm Kasem chặt hơn rồi đi vào giấc ngủ. Sau bữa tối mọi người lại rủ nhau tiếp tục tham gia lễ hội hoa đăng Loy Krathong.

-Veera: Kasem, em nên đứng ở phía xa hơn một chút. Kẻo lại bị rơi xuống nước.

-Thany: Anh Kasem sao vậy? Có phải vì trưa nay bị ngã xuống bể bơi nên sợ nước đúng không ạ? (Thany lo lắng khi nghe lời cảnh báo của Veera)

-Kasem: Anh không sao đâu, vốn lúc còn nhỏ anh bị ngã xuống nước xuýt chết đuối nên còn sợ.

-Atid: Vậy để em giúp anh thả đèn hoa đăng nhé.

Nhìn dòng nước sáng rực với những chiếc đèn hoa đăng nhiều màu sắc, đem theo ước nguyện sự bình an cứ lặng lẽ trôi thật êm đềm.

Một ngày mới đã bắt đầu, cảnh bình minh nơi đây thật đẹp và thơ mộng. Còn gì tuyệt hơn là cảnh cả gia đình lớn cùng nhau ngồi ăn cùng một bàn. Nếu như trước đây, mọi người đợi Veera ăn xong mới bắt đầu dùng bữa thì từ hôm nay, anh đã để mọi người ngồi cùng nhau.

Ăn sáng xong, Kasem và Veera đi dạo. Thật bất ngờ khi Kasem hỏi Veera

-Kasem: Anh Veera, công việc cụ thể của anh là gì?

-Veera: Tôi sở hữu hai sòng bạc, một trong số đó có hoạt động kinh doanh để đòi nợ; hai quán bar; một công ty bất động sản và bên cạnh việc kinh doanh vũ khí. Nay có thêm khách sạn.

-Kasem: Anh không buôn bán ma túy hay giết người, đúng không?

-Veera: Những việc này tôi không muốn làm, sẽ không tốt mặc dù tiền bạc dồi dào.

-Kasem: May mắn thay, anh vẫn cứu vãn được. Nhưng… sẽ vẫn khó khăn trong việc rút khỏi giới này, em mong anh sẽ kiên trì.

-Veera: Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến mặc dù Thany đã đề cập đến nó. Em ấy cho biết làm công việc này quá nguy hiểm và mang lại cho tôi nhiều kẻ thù. Tuy nhiên, anh Khan là người tôi rất biết ơn nên chỉ cần anh Khan muốn tôi làm thì tôi sẽ làm. Từ khi em đến, tôi đã phải suy nghĩ tới việc từ bỏ chúng.

-Kasem: Em nghĩ anh có thể suy nghĩ về điều đó cho thì thật tốt. Tôi không muốn bạn gặp nguy hiểm như vậy nữa. Có thể không phải vì tôi hay Thany nhưng hãy tôn trọng cuộc sống của bạn.

-Veera: Đây cũng là điều mà cha em cũng đã đề cập đến để bảo vệ an toàn cho em.

-Kasem: Cha của em? Ba em đã đề nghị khi gặp anh lần trước sao.

Bỏ lại câu hỏi của Kasem, Veera cứ lặng lẽ đi bên cạnh Kasem như thế cho đến khi đến bữa trưa. Khi hoàng hôn phủ kín bầu trời, dù sợ nước nhưng Kasem vẫn cùng mọi người ra biển nhưng Kasem luôn đứng xa xa để ngắm nhìn. Sau đó mọi người ai nấy đều trở về để thay đồ chỉ còn một mình Kasem vẫn ngồi trên bãi cát và nhìn ngắm xung quanh.

-Thany: Anh Veera, để anh ấy một mình ở lại đó sẽ không sao chứ?

-Veera: Chỉ cần em ấy không xuống gần nước sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

-Thany: Vậy anh không sợ anh Kasem sẽ bị người khác cướp mất hay sao?

-Veera: Nên bây giờ anh đang đánh dấu quyền sở hữu đây.

Mọi người cười vang lên trước câu nói của Veera. Họ đã cùng nhau lên kế hoạch tổ chức màn cầu hôn giúp cho Veera. Ai nấy đều tấp nập chạy ngược, chạy xuôi cho kịp thời gian.

Đột nhiên trên bầu trời Kasem nhìn thấy những vệt sáng và tiếng pháo hoa được bắn ra từng cái một. Khung cảnh trước mắt hiện lên thật lung linh. Không một tiếng động, Veera ôm Kasem từ phía sau rồi từ từ xoay người Kasem quay lại trước mặt Veera và quỳ xuống trước mặt Kasem với một bó hoa hồng trắng. Kasem không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên gương mặt. Đây là giọt nước mắt hạnh phúc, Kasem bất ngờ vì được Veera cầu hôn.

-Veera: Em có chấp nhận làm bạn đời của anh trong suốt chặng đường còn lại không?

-Kasem: Anh chuẩn bị từ khi nào vậy? Tại sao em lại không đồng ý.

Veera lau nước mắt cho Kasem và đeo nhẫn vào ngón tay Kasem, chiếc nhẫn gắn kết họ lại với nhau.

-Veera: Kasem, về điều đó. Anh chắc chắn sẽ thực hiện được, để bảo vệ em và cả Thany. Cả em và Thany đã phải chịu đau nhiều vì anh rồi.

-Kasem: Đừng chỉ vì em hay Thany, hãy vì chính anh nữa.

-Veera: Em có muốn tổ chức một đám cưới đàng hoàng không? Hôm nay, anh chỉ kịp chuẩn bị như vậy thôi. Nếu em cần, anh sẽ làm điều đó cho em.

-Lop: Ông chủ, chúng ta cũng cần phải làm theo đúng trình tự.

-Veera: Cứ nói cho tôi biết, về đám cưới tôi sẽ làm.

-Thany: Em đã có thêm người nhà rồi! Anh Kasem là định mệnh của anh Veera đó. (Thany nói trong khi nháy mắt với Kasem)

-Kasem: Có hay không không quan trọng đối với tôi. Vì chúng ta có tổ chức nhưng luật chưa thông qua nên không hợp pháp. Vì vậy, chỉ cần có anh bên cạnh em là đủ. (Kasem trở nên ngại ngùng)

Trong sự hò reo của mọi người ngay sau câu trả lời của Kasem, Veera hôn nhẹ lên trán của Kasem. Cứ như vậy khung cảnh lãng mạn, hạnh phúc trên bãi biển khi màn đêm buông xuống trở nên đẹp như bức tranh. Một kí ức không bao giờ bị phai trong mỗi người có mặt tại đó.

C18

Từ chuyến đi trở về, Kasem luôn nghĩ về điều mà Veera đề cập là anh sẽ giã từ ngành như cha của Kasem. Nhưng trong thâm tâm Kasem biết rằng việc Veera ra khỏi ngành sẽ khó khăn hơn nhiều so với cha mình. Dù vậy, Kasem vẫn muốn xin lời khuyên và sự giúp đỡ của cha mình. Kasem cũng không muốn làm Veera thêm mệt mỏi vì vấn đề này nên Kasem muốn hiểu rõ hơn để có thể giúp Veera. Vào buổi chiều sau tan ca, Kasem rẽ qua nhà thăm bố mẹ. Theo thói quen mỗi khi về nhà, Kasem sẽ mua thêm cây hoặc đồ chăm sóc cây cho ba.

-Mẹ Kasem: Con về đó hả Kasem? Hôm nay sẽ dùng bữa ở nhà chứ?

-Kasem: Dạ không, con qua thăm ba mẹ một chút rồi về.

-Mẹ Kasem: Vậy để mẹ lấy thêm chút đồ cho con cầm vè nhé.

-Kasem: Mẹ, ba đang ở đâu vậy?

-Mẹ Kasem: Bố con đang ở ngoài vườn tưới cây, con ra đó chăm sóc cây cùng ba đi.

Kasem bước ra sau vườn, quả thật Kasem vẫn rất thích khu vườn này của ba tuy nhỏ nhưng nó được chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận.

-Ba Kasem: Đem cây đến cho ba đó hả?

-Kasem: Loại cây này con mới thấy nhưng không biết có khó chăm không hay không.

-Ba Kasem: Vậy con nghĩ nó có làm khoa được ba không? Chăm sóc cây cũng cần có thời gian nghiên cứu và trải nghiệm, dầm mưa dãi nắng nhiều nó sẽ trưởng thành tốt thôi.

-Mẹ Kasem: Hai bố con chăm cây xong vào ăn hoa quả nào.

Sau tiếng gọi của mẹ, Kasem chỉ kịp giúp bố tưới cây, thêm ít đấy vào những cây mới trồng.

-Ba Kasem: Kasem này hôm nay con về còn muốn hỏi ba chuyện gì nữa đúng không?

-Kasem: Vâng, ba, ba đã làm thế nào để rút khỏi ngành được vậy?

-Ba Kasem: Vậy là cậu ta cũng quyết định không làm trong ngành này nữa. Kasem, mỗi người bước vào ngành này cách khác nhau và công việc của họ làm cũng khác nhau đôi chút. Ba đã được nghe danh tiếng của Veera trong giới. Quả thật cách làm việc của cậu ta nhanh chóng và quyết đoán, lại không đi quá sâu vào việc như buôn bán ma tuý, bảo kê… nên việc rút khỏi giới chỉ phụ thuộc vào cậu ta thôi. Cậu ta chỉ là tiếp quản chi nhánh tại Thái dưới sự giám sát của người khác. Hãy để Veera tự giải quyết với người dẫn dắt, con chỉ có thể ủng hộ chứ không thể giúp nhiều hơn.

-Kasem: Dạ ba. Con sẽ làm theo những gì ba nói.

Vào buổi tối, Veera phải ra ngoài làm ăn, Kasem lấy hết can đảm để nói chuyện với Thany. Kasem biết lẽ ra anh nên hỏi Veera nhưng vì Veera có quá nhiều việc phải làm nên Kasem không muốn làm phiền. Kasem cũng muốn biết mọi người nghĩ gì về Veera và cũng muốn nghe tâm sự của mọi người. Kasem không biết Thany đang làm gì trong phòng, chỉ có thể bưng một đĩa hoa quả đến gõ cửa phòng Thany.

- Thany: Anh Kasem? Cửa tôi không khóa, bạn có thể vào tự nhiên.

-Kasem: Anh không làm phiền em phải không? Không quan trọng vì vậy nếu bạn bận, chúng ta có thể nói chuyện sau.

-Thany: Mình cũng không bận lắm, chỉ đang tìm mấy công ty làm việc, tiện thể thiết kế vài mẫu trang sức làm tư liệu phỏng vấn.

-Kasem: Vậy bạn đã tìm được nơi ưng ý chưa? Bạn đã tìm thấy cảm hứng để thiết kế? Hay tôi có thể giúp gì cho bạn?

Thany: Kasem vẫn nhiệt tình như ngày đầu gặp em ở Mỹ. Mặc dù tôi không viết tôi là ai, nhưng vì tôi cũng là người Thái Lan, anh ấy đã dạy và giúp tôi vượt qua giai đoạn đầu tiên khi tôi mới đến Mỹ.

-Kasem: Là người khác cũng sẽ giúp tôi. Và với tư cách là người khác, anh ấy cũng sẽ giúp đỡ khi họ cần. Vì anh cho rằng mình cho thì mình cũng nhận, mẹ luôn nhắc nhở.

-Thany: Anh không đến chỉ vì muốn cùng em ôn lại chuyện cũ hay hỏi han công việc đúng không?

-Kasem: Tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu, tôi muốn biết thêm về khoảng thời gian Veera ở trại trẻ mồ côi, Khan và bạn nữa. Nhưng nếu nó không tiện hoặc bạn không muốn nói, điều đó không sao. Nếu điều đó làm bạn khó chịu, tôi thực sự xin lỗi.

-Thany: Không, thực sự, nếu là người khác, tôi sẽ không nói nhưng nếu là Kasem, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết. Tuy nhiên, vẫn có những vấn đề anh phải hỏi trực tiếp Veera.

-Kasem: Được rồi, nếu bạn muốn nói, tôi có thể nghe tất cả những điều đó. Có gì không hiểu cứ hỏi anh Veera.

-Thany: Bạn muốn biết về ai đầu tiên? (Thany thẩm vấn Kasem)

Kasem: Tôi biết bạn trước, nhưng tôi hiểu bạn ít nhất. Vì vậy, hãy kể cho tôi nghe về bản thân bạn trước.

- Thany: Được rồi. Cô trở thành trẻ mồ côi và được gửi đến trại trẻ mồ côi sau khi cha mẹ cô bị tai nạn xe hơi và không qua khỏi, khi cô ba tuổi. Sau khi vào trại trẻ mồ côi, cô sống khép mình và không chơi với ai ở đó. Nhiều khi bạn bè đến gần, tôi chỉ biết quát mắng để xua đuổi họ đến nỗi trở thành trò cười của họ. Mỗi đêm, con khóc đòi bố mẹ nhưng lại trốn vào một góc không ai nhìn thấy. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện ra rằng tôi không thể gặp cô ấy. Trong cơn mưa, tôi cứ khóc một mình xin gặp bố mẹ. Người đầu tiên tìm thấy tôi là ông Veera. Khi nhìn thấy anh ấy, thay vì vui mừng, tôi lại cảm thấy sợ hãi, tôi nghĩ mình sẽ bị anh Veera đánh và mắng vì bắt mọi người đi tìm. Nhưng anh đã đến, ôm tôi và nói "không sao đâu, anh ở đây, em im đi." Lần đầu tiên, Tôi đã ngừng khóc khi nghe lời an ủi đó. Từ đó trở đi, anh Veera luôn bảo vệ tôi khi ai đó bắt nạt tôi, luôn là người đầu tiên tìm thấy tôi khi tôi biến mất khỏi tầm mắt của họ, và luôn là người dạy tôi tất cả những gì ông ấy biết. Cứ như vậy, tôi và Veera lớn lên trong trại trẻ mồ côi cho đến năm tôi mười lăm tuổi, ông Khan đến nhận nuôi ông Veera. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông Veera nữa. Điều tôi không ngờ là Veera đã yêu cầu Khan nhận tôi làm con nuôi. Kể từ ngày ra khỏi cô nhi viện, tôi được đến trường và anh Veera mới bắt đầu học và bước vào thế giới đó. Khi anh Veera bắt đầu đảm nhận công việc ở Thái Lan, tôi ít gặp anh hơn và quyết định đưa tôi sang Mỹ học và giấu kín thông tin về tôi. Đó là cách anh ấy bảo vệ tôi khỏi sự truy đuổi của kẻ thù.

-Kasem: Tôi cũng đã phải chịu đựng rất nhiều. (Kasem bất giác khóc và ôm Thany nghẹn ngào)

- Thany: Và anh Khan. Thực sự, tôi chỉ biết, anh là con một, công việc của anh là thừa kế gia sản. Anh Khan cũng chưa lập gia đình nên muốn tìm người lo việc kinh doanh tại Thái Lan. Tuy nhiên, ông Khan và ông Veera là những người chăm sóc và giúp đỡ trại trẻ mồ côi nhưng lại có mục đích khác nhau. Công việc của Khan khi chăm sóc cô nhi viện là tìm người kế vị. Vì vậy, ông Veera là người được chọn. Hầu hết mọi thứ mà ông Veera có ngay bây giờ là từ sự dạy dỗ của ông Khan.

-Kasem: Vậy Khan là người như thế nào? Nó giống như những Mafia khác, tất cả đều máu lạnh?

-Thany: Tính cách của Khan luôn nghiêm khắc, cầu toàn, khắt khe trong mọi công việc. Nhưng cũng là một người đàn ông lịch sự, anh ấy sẽ không đụng chạm hay làm khó người ngoài giới. Đổi lại, nếu ai đó cản đường, bạn không thể sống sót.

-Kasem: Khá dã man. Có lẽ cậu ta sẽ nhỏ nhen trước mặt anh Hách, hy vọng cậu ta sẽ không phải là mục tiêu tiếp theo của anh ta để loại bỏ.

-Thany: Tôi nghĩ nếu anh Khan muốn chạm vào anh thì anh Veera sẽ không đứng yên nhìn đâu. Bởi vì bạn là giới hạn cuối cùng của ngài Veera.

-Kasem: Không chỉ có anh, tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều sẽ là ngoại lệ của anh ấy. Vậy, cuộc sống của ông Veera ở trại trẻ mồ côi như thế nào?

-Thany: Tôi nghe nói mẹ của Phille vào ngày cậu ấy được đưa đến trại trẻ mồ côi, bên ngoài trời mưa rất to. Hôm đó, mẹ của Phille ra ngoài để kiểm tra ổ khóa và cửa ra vào để chắc chắn rằng mưa không lọt vào phòng. Ngoài cửa chính, có một bóng người phụ nữ sau khi nhìn thấy mẹ đặt giỏ xuống đã nhanh chóng rời đi. Mẹ của Phille thấy vậy chạy ra thì thấy một đứa bé bên trong, đó là ông Veera. Nhưng ông Veera không khóc một lời nào. Mẹ cũng nói chăm sóc anh không khó nhưng thấy hơi dễ so với mọi người. Vì mọi việc anh Veera đều chủ động làm, không nghịch ngợm như các bạn nam khác. Trong cô nhi viện, không ai dám nghĩ đến chuyện trêu chọc hay chọc tức cậu. Anh luôn nhận được những ánh nhìn ngưỡng mộ và nể phục từ những đứa trẻ khác. Dù vẫn được đến trường như các bạn cùng trang lứa nhưng số tiền kiếm được chỉ đủ để đi học ở những nơi ít người biết đến. Nếu chúng tôi chỉ học bình thường thì thầy Veera đã học hành hết mình, vượt xa sự mong đợi của mọi người, luôn đứng đầu toàn trường.

-Kasem: Thấy anh ấy như vậy chắc không ai nghĩ tới. (Kasem ngạc nhiên nói)

-Thany: Sau khi rời trại mồ côi, anh ấy vẫn tiếp tục đi học, bên cạnh đó còn học thêm nhiều thứ như võ thuật, bắn súng, kinh doanh, ngoại ngữ ... Nhiều lúc tôi muốn cháy hết mình thay anh ấy. Mỗi đứa trẻ rời trại mồ côi hoặc sẽ chỉ gửi lại một khoản tiền sau khi thành công, và thứ hai, số tiền đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Chỉ có ông Veera luôn thu xếp để đến thăm và tiếp tế để duy trì trại trẻ mồ côi, đồng thời chăm sóc mẹ của Phille.

-Kasem: Sao anh ấy có thể kiên cường như vậy? … Có lẽ do hoàn cảnh đã khiến anh ấy trở nên như thế này. Tôi đã cố gắng cả đời mà không bỏ cuộc.

-Thany: Đó là lý do tại sao anh ấy có một cái đầu lạnh và một trái tim lạnh.

-Kasem: Sao anh nói trái tim băng giá? (Kasem hỏi với vẻ hoài nghi)

-Thany: Em tôi không còn trẻ nữa. Cho đến bây giờ, tất cả chỉ là để thỏa mãn ham muốn hoặc vui vẻ. Không bao giờ thực sự biết hoặc trung thực với bất kỳ ai. Chỉ lần này thôi… Ông Kasem, ông là người mà ông Veera muốn trân trọng suốt đời, cả cuộc đời; vì với anh ấy, bạn là niềm vui và là tất cả. Vì vậy chắc chắn anh Veera rất muốn ở bên và hai người sẽ đi cùng nhau.

-Kasem: Anh biết không, ban đầu anh chỉ nghĩ mình là người có khiếu thẩm mỹ nên mới thế. Cho đến bây giờ…

-Thany: Giờ đây trái tim anh ấy sẽ luôn chỉ hướng về bạn, rồi ngày đêm luôn chăm sóc, chiều chuộng và lắng nghe mọi điều bạn nói.

-Kasem: Nó giống như một câu chuyện cổ tích. Anh không mong mình trở thành gánh nặng hay điểm yếu của mình. Anh ấy lo lắng cho bạn, và bạn lo lắng cho anh ấy; Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên bên cạnh anh ấy. Thế là đủ. Nhưng công việc của anh ấy…

-Thany: Thực sự rất khó để rút khỏi ngành này. Nhưng nếu là trước đây, mỗi lần nhắc đến anh ấy đều gạt đi dù không muốn tôi nhắc lại.

Vì sự xuất hiện của bạn đã thay đổi anh ấy, tôi tin rằng anh ấy đã nói sẽ rút khỏi ngành, dù thế nào anh ấy cũng nhất định sẽ làm được.

-Kasem: Tôi cũng có nghe từ anh Veera rằng anh đã đề cập đến vấn đề này. Nhưng tôi không nghĩ bạn nói rằng anh ấy gạt đi như vậy vì khi đó bạn là người nhà của anh ấy.

-Thany: Cuộc đời này đã quá khắc nghiệt với anh ấy rồi nên giọng hát của tôi không đủ để thay đổi anh ấy. Đúng người, đúng thời điểm sẽ thay đổi tất cả vì hạnh phúc của người đó.

-Kasem: Thany… (Kasem ngập ngừng nói vì sợ làm tổn thương Thany)

-Thany: Cứ hỏi đi, nếu biết tôi sẽ trả lời. (Thany vẫn trả lời một cách hồn nhiên, vô tư)

-Kasem: Em có biết phần mộ của bố mẹ em ở đâu không, em muốn đến thăm. Nếu bạn không biết hoặc không nói với tôi, đó là quyền riêng tư của bạn. (Kasem vừa nói vừa vẫy tay)

-Thany: Tôi biết vì trước khi tôi sang Mỹ, hàng năm anh Veera vẫn đưa tôi đi thăm họ. Chờ cuối tuần anh đưa em về thăm bố mẹ. (Thany vừa nói vừa mỉm cười trước sự nhút nhát của Kasem)

-Kasem: Hay quá! Tôi đã nghĩ nó sẽ làm tôi buồn. Một câu chuyện nữa. Tôi đã thấy anh Veera nói rằng anh ấy không quan tâm đến phụ nữ vì anh ấy có vấn đề hoặc đơn giản là không thích điều đó.

Trước câu hỏi của Kasem, Thany liên tục mỉm cười khiến Kasem ngượng ngùng. Không khí lúc này tuy không căng thẳng nhưng có chút e ngại.

-Thany: Không đơn giản là tôi không thích, nhưng cũng không phức tạp đến mức gây trở ngại. Khi ông Veera bước vào thế giới, ông phải tiếp xúc với rất nhiều người, cả nam và nữ. Tôi nhớ lần đầu tiên anh ấy đi dự tiệc xã giao. Hôm đó, ông Veera về nhà rất muộn và tâm trạng bất ổn. Tưởng là lần đầu nên anh ấy không quen. Tôi chỉ thấy anh ở trong phòng mãi, thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng va chạm. Lúc đó tôi cũng ngại nên không dám hỏi, cũng không hiểu chuyện vì còn nhỏ. Sau ngày hôm đó, tôi tình cờ nghe được ngày hôm đó hiện lên trong tâm trí Thany. Đây là lần đầu tiên Thany thấy Khan lớn tiếng cãi vã.

-Khan: Veera, mở cửa và nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ bạn cần một số lời khuyên và quan điểm.

Tiếng mở cửa từ từ của Veera

-Veera: Tôi chỉ đang suy nghĩ lại xem mình có nên tiếp tục hay không.

-Khan: Chỉ là một chút đụng chạm mà cậu đã vội bỏ rơi những gì tôi đã dạy cậu. Tôi đã bay về từ Pháp không phải để nghe điều này từ bạn. Đánh thức tôi.

-Veera: Một chút cảm ứng? Đó là sự quấy rối đối với tôi.

-Khan: Veera sau này khi bạn có địa vị và danh vọng, sẽ có nhiều người muốn tiếp cận bạn và hơn thế nữa. Nhưng chỉ khi bạn đủ mạnh mẽ và đủ trưởng thành thì bạn mới làm chủ được nó. Nó sẽ không là một vết bẩn, và sẽ không có gì xảy ra sau đó.

-Veera: Điều đó làm tôi sợ. Chỉ một lần là đủ.

-Khan: Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hãy nghỉ ngơi một chút rồi quay lại làm việc với tôi.

Sau đó, Veera không nói gì mà chỉ lặng lẽ đóng cửa lại khi Khan rời đi. Đúng như lời Khan nói, một tuần sau Veera đi làm trở lại nhưng ánh mắt anh trở nên lạnh lùng và xa xăm hơn.

Trở về không gian thực, không khí trong phòng bỗng nóng nực lạ thường. Mọi người đều xấu hổ sau câu chuyện đó.

-Thany: Tôi nghĩ đó là lý do khiến ông Veera không còn mặn mà với phụ nữ, chỉ tìm đàn ông để giải quyết nhu cầu của mình. Bạn có cảm thấy khinh thường anh ấy không?

Kasem: Tại sao bạn lại hỏi như vậy? Anh ta cũng chỉ quan tâm đến đàn ông, đó là một điều kỳ lạ. Tôi nghĩ tôi hiểu cảm giác của ông Veera.

-Thany: Đừng hiểu lầm tôi! Tôi không phân biệt giới tính trong tình yêu, tôi nghĩ chỉ cần con tim đã lựa chọn sau nhiều lần sai lầm thì sẽ có lúc nó đúng. Tôi chỉ muốn hai người hạnh phúc như vậy thôi.

-Kasem: Không, anh không trách em. Muộn rồi, tôi về nghỉ ngơi. Vẫn còn lâu, chúng ta sẽ nói về nhiều thứ khác. Có bất cứ điều gì tôi có thể giúp bạn, xin vui lòng cho tôi biết.

-Thany: Tôi cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi. Chúc ngủ ngon.

Sau cuộc nói chuyện với Thany, Kasem mang cốc và đĩa từ phòng Thany vào bếp. Thấy nhà bếp vẫn sáng đèn, Kasem tự hỏi ai đã thức và có gì trong bếp vào giờ này.

Vào bếp, dì Nahm vẫn đang chăm chỉ chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.

-Kasem: Dì Nahm, sao mẹ dậy muộn vậy? Có rất nhiều việc để chuẩn bị cho món ăn ngày mai? Tôi có thể giúp dì của tôi.

-Aunt Nahm: Chú Kasem vẫn chưa đi nghỉ à? Chỉ một chút nữa thôi là tôi có thể tự lo được cho mình rồi. Nếu anh cần gì thêm, anh Kasem, tôi sẽ lấy.

-Kasem: Không cần đâu, tôi tự làm được. Cô Nahm, cô có thể cho tôi biết những món ăn mà anh Veera thích ăn hoặc cần chú ý trong sinh hoạt của mình không?

-Aunt Nahm: Cậu chủ thật sự đã chọn đúng người. Trên thực tế, chỉ từ khi ông Kasem đến, ông Veera mới thường xuyên về nhà và dùng bữa tại nhà. Trước đây, anh ấy luôn ăn ở ngoài và ngủ ở khách sạn. Đôi khi tôi chỉ quay lại lấy đồ hoặc ngủ một chút rồi nhanh chóng rời đi. Mọi việc trong nhà, chủ đều tin tưởng giao phó cho tôi. Nhờ sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đã có việc làm và chăm sóc Atid. Ở bên cạnh anh ấy sẽ có lúc bạn phải đau khổ nhưng hãy kiên nhẫn bên anh ấy nhé. Vì anh Veera thực sự là một người tốt.

-Kasem: Tôi biết, anh ấy cũng rất may mắn khi có một người cô quán xuyến mọi việc trong nhà. Nếu bạn không cần sự giúp đỡ của bạn, hãy làm điều đó nhanh chóng và đi nghỉ.

-Dì Nahm: Tôi sẽ làm xong ngay thôi, cậu Kasem hãy đi nghỉ ngơi.

Sau khi rửa sạch những thứ Kasem đã mang xuống, Kasem đi về phía phòng khách và trở lại phòng. Đột nhiên có tiếng cãi vã ngoài cửa.

-Lop: Cô Manee, muộn rồi, về trước đi. Ông chủ cũng không có ở nhà.

- Manee: Tôi sẽ không gặp sếp của bạn. Muốn tránh.

-Kasem: Có chuyện gì vậy Lop?

-Lop: Anh Kasem, cô Manee sắp tới.

-Kasem: Cho cô ấy vào.

Sau khi Kasem chấp thuận, Lop để Manee vào.

-Kasem: Muộn như vậy rồi mà anh còn đến đây, chắc là có chuyện quan trọng, nhưng tiếc là tối nay anh ấy không có ở nhà. Bạn có thể đến quầy bar để xem xét.

-Manee: Tôi biết anh Veera không có ở nhà nên mới tới đây tìm cậu. Tôi không tìm anh ấy, tôi đang tìm bạn. Chúng ta có thể nói chuyện không?

-Kasem: Tìm tôi? (Kasem hỏi đầy nghi ngờ)

-Manee: Chúng ta cần nói chuyện để chấm dứt hiểu lầm.

-Kasem: Tôi và cô có hiểu lầm gì không?

- Manee: Liên quan đến Veera. Tôi nghĩ đã đến lúc từ bỏ hy vọng. Tôi đã nghĩ rằng tôi quan trọng đối với ông Veera cho đến khi bạn xuất hiện. Tôi đã đánh giá quá cao khả năng của mình. Khi được anh ấy giúp đỡ, tôi nghĩ mình đã tìm được đúng người.

Vì vậy tôi luôn tìm mọi cách để được gần anh, làm mọi cách để anh vui dù có nguy hiểm hay liều lĩnh đến đâu. Nhưng đổi lại, tôi thậm chí không thể nhìn anh ấy chứ đừng nói đến trái tim của anh ấy.

-Kasem: Bạn thực sự đã làm rất nhiều cho anh ấy, tôi cũng phải cảm động trước phần tình cảm của bạn. Có điều gì mà anh ấy biết không?

- Manee: Là Veera, anh ấy biết mọi thứ nhưng càng biết nhiều thì anh ấy càng tự tạo khoảng cách, đặt ra ranh giới và ít nhìn thấy tôi hơn. Tưởng không sao đâu, chỉ cần nhẫn nhịn thì sắt cũng phải tan, huống hồ là lòng người. Nhưng tôi đã nhầm. Mọi cố gắng của tôi chỉ đổi lại hai chữ bạn bè

-Kasem: Tôi nghĩ đã đến lúc cô nên tìm hạnh phúc cho riêng mình, có lẽ người đó tốt hơn anh Veera.

- Manee: Tôi cũng biết. Cho nên hôm nay ta đến nói lời chúc phúc hai người, ta liền từ bỏ ý định. Dù có thế nào cũng là của mình thì vẫn sẽ là của mình, nếu không thuộc về mình thì cố níu kéo cũng chỉ tổn thương mà thôi. Tôi cũng đã nói chuyện với Veera nên bạn yên tâm. Chỉ hỏi anh ấy đã tặng gì cho tôi trước đây và bây giờ để tôi giữ làm kỷ niệm.

-Kasem: Nó là của bạn, nên hãy giữ lấy nó. Chỉ cần bạn thẳng thắn, tôi tin bạn. Thực sự tôi cũng không thể trách cô ấy, khi yêu một người đủ tỉnh táo. Trước đây chúng ta có thể là kẻ thù của nhau, nhưng bây giờ chúng ta có thể là bạn của nhau.

- Manee: Tất nhiên. Tôi chân thành cầu chúc hai người bên nhau hạnh phúc và dài lâu. Vì mình thấy Veera thay đổi vui hơn kể từ khi gặp bạn.

-Kasem: Tôi cũng cảm ơn lời chúc phúc của cô. Mong cô ấy sớm tìm được nửa kia của mình.

-Manee: Ban đầu tôi nghĩ cậu cũng sẽ như những người mat Veera quen. Nhưng thời gian đã chứng minh cho tôi thấy, cậu thật sự quan trọng với Veera. Ánh mắt của Veera chưa từng dịu dàng với ai như vậy, ngay cả khi anh ấy gặp nguy hiểm vẫn luôn nghĩ đến cậu. Hai người thật chân trọng nhau.

-Kasem: Sẽ còn nhiều điều tôi phải tìm hiểu về anh ấy. Veera đã làm nhiều điều cho tôi, còn từ bây giờ tôi cũng sẽ làm ngược lại cho anh ấy.

-Manee: Như vậy tôi cũng vui vẻ trao người bạn này cho cậu. Nếu cần tôi giúp, hãy cứ liên lạc.

-Kasem: Được. Hãy đi cẩn thận

Manee và Kasem sau khi trò chuyện, họ đã ôm nhau như những người bạn khi cùng nhau giải quyết và cởi mở mọi nút thắt trong lòng.

Đó là một đêm dài, Kasem đã nghe nhiều câu chuyện, giải quyết nhiều vấn đề và kết bạn với nhiều người. Kasem như quên đi nỗi cô đơn khi không có bóng Veera đêm nay. Kasem vẫn vui vẻ, vui vẻ như thường lệ, anh muốn nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi gặp Veera. Dù phải trải qua đau đớn hay hạnh phúc, phải khóc hay cười hạnh phúc… anh không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa. Vì đó là những giây phút anh nhận ra giá trị và thực tế của cuộc sống hơn cả trong sách vở.

*C19

Bốn tháng sau kỳ nghỉ ở Phuket, việc quyết định rút khỏi ngành của Veera càng cương quyết hơn nữa bởi Veera muốn cuộc sống của họ được anh toàn. Anh ấy nói với tôi sẽ có một chút khó khăn cho anh Khan nhưng Veera sẽ quyết định đến cùng vì leo lên lưng hổ thì dễ, xuống khỏi đó mới khó. Đối với những đàn em đã làm việc với Veera lâu như vậy, anh ta để họ tự quyết định người chủ của mình và những gì họ muốn làm tiếp theo. Tất nhiên, dù Veera có lúc tính tình thất thường nhưng các đàn em của anh cũng chăm sóc họ như gia đình nên tất cả đều quyết định ở lại.

-Karawek: Chúng tôi đã có mặt đủ rồi thưa sếp.

-Veera: Như tôi đã từng nói, tôi quyết định rút khỏi ngành này. Những sòng bạc sẽ chuyển sang kinh doanh hợp pháp, khách sạn sẽ dùng làm nơi kinh doanh thông thường. Còn lại công ty, quán bar và trang trại sẽ vẫn như trước. Tôi biết các cậu cũng đã theo tôi lâu nên sẽ không ép buộc các cậu điều gì. Các cậu có thể tự chọn công việc hoặc tiếp tục công việc như trước và tôi sẽ nói với Khan. Hoặc các cậu lựa chọn công việc khác, tôi sẽ hỗ trợ. Karawek, tôi sẽ để cậu quay về với Khan.

-Karawek: Sếp, tôi có thể lựa chọn ở lại với ngài được không?

-Veera: Cậu không muốn quay lại với Khan sao? Đó là sếp cũ của cậu.

-Karawek: Tôi không có ý gì, chỉ là muốn được tiếp tục làm việc với ngài. Tôi đã quen rồi.

-Veera: Vì thằng bé đúng không? Được rồi, cậu có thể ở lại.

-Lop: Tôi cũng ở lại, làm gì cũng được ạ.

-Rui: Từ ngày sếp cứu tôi thì tôi quyết chỉ đi theo ngài thôi.

-Kit: Tôi cũng vậy, công việc trước còn làm được huống chi công việc tiếp tới đơn giản hơn nhiều.

-Veera: Các cậu chắc chắn hết rồi chứ?

-Rui, Lop, Kit: Vâng thưa sếp.

-Veera: Nếu vậy, tôi cũng sẽ không thể các cậu phải chịu khổ hay thiếu thốn điều gì.

Veer xin Kasem cho anh ấy thêm thời gian để giải quyết và rời đi an toàn. Khoảng thời gian chờ đợi này là hạnh phúc nên Kasem muốn ở bên cạnh cổ vũ và động viên anh ấy.

-Kasem: Anh đã nói chuyện với họ rồi chứ?

-Veera: Anh đã đề cập với họ một lần và hôm nay là chính thức anh cho họ biết về việc anh sẽ làm để họ tụ quyết định sắp tới họ sẽ làm gì.

-Kasem: Vậy họ quyết định ra sao? Liệu họ có dời đi không?

-Veera: Em sẽ buồn vì họ dời đi sao?

-Kasem: Được làm quen với họ một thời gian dù không dài nhưng em đã quen có sự xuất hiện của họ rồi. Cho nên họ có dời đi thì em cũng buồn.

-Veera: Họ sẽ không đi đâu cả, họ sẽ ở lại.

-Kasem: Thật chứ?

-Karawek: Cậu Kasem, chúng tôi sẽ luôn ở đây.

-Kit, Lop, Rui: Chúng tôi sẽ luôn ở đây.

Điện thoại của Veera vang lên, sau khi nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình vẻ mặt của Veera khá căng thẳng. Veera ra hiệu cho những vệ sỹ lui đi, Kasem thấy vậy cũng ra ngoài để một mình Veera ở lại.

-Khan: Cậu vẫn quyết định rút lui khỏi ngành?

-Veera: Đúng. Tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi

-Khan: Không cần tôi đồng ý, cậu vẫn rút, đúng không?

-Veera: Ngài Khan, với tôi bạn không chỉ là một người thầy mà còn giống như một người cha nuôi nấng tôi. Tất cả những gì ngài dạy và cho tôi, tôi thực sự nhớ. Ngài là gia đình nhưng Kasem là tất cả, vì vậy tôi muốn làm bất cứ điều gì cho em ấy.

-Khan: Tôi đã nói, khi thất tình sẽ rất đau khổ. Bạn vẫn muốn lao đầu vào những rắc rối đó? Tôi cũng đã nói với bạn rằng đừng để bất cứ ai là trở ngại hay điểm yếu của bạn.

-Veera: Nó có thể đúng trước đây, nhưng bây giờ tôi đã tìm thấy một người yêu tôi thật sự. Tôi biết bạn cũng đã nghiên cứu thông tin của Kasem.

-Khan: Sắp tới tôi sẽ về Thái có công việc. Tôi mong đến khi đó, cậu sẽ có câu trả lời khác.

Veera đã đoán trước được điều đó, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi đến khi Khan về Thái. Cuộc điện thoại khiến Kasem cũng tò mò muốn biết điều gì đã xảy ra nhưng anh tôn trọng Veera.

-Kasem: Có phải anh đã nói chuyện với anh Khan phải không?

-Veera: Đúng, hiện tại anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận. Anh ấy nói sẽ gặp lại ở Thái và mong đén khi đó anh sẽ thay đổi quyết định của mình.

-Kasem: Anh ấy đã tìm người thừa kế rất lâu nên khó chấp nhận việc này là đúng. Em có thể hiểu.

-Veera: Em biết câu chuyện của anh Khan sao? Anh chưa từng kể cho em nghe trước đây.

-Kasem: Là lỗi của em, đáng lý em nên hỏi anh nhưng em không muốn làm phiền anh vì anh cũng đã nhiều việc rồi nên em tự mình tìm hiểu qua Thany.

-Veera: Nếu là Thany thì em ấy cũng biết nên không sao. Anh sẽ không phiền mỗi khi em hỏi, mặt khác anh rất vui vì em tin tưởng anh nên có câu hỏi em hỏi anh là được.

-Kasem: Em biết rồi. Vậy khi nào gặp anh ấy, em có thể đi cùng chứ.

-Veera: Nếu ngài ấy muốn gặp em, anh sẽ nói với em. Còn lại hãy để anh giải quyết.

Khan không hề cho biết chính xác thời gian mà anh ta về Thái. Tất cả việc Veera bây giừo có thể làm chỉ là chuẩn bị tốt mọi việc đến ngày giao lại cho Khan mà thôi. Công việc hằng ngày của Veera và Kasem vẫn diễn ra như bình thường.

-Sam: Anh Kasem trông vui vẻ hẳn lên nha. Anh Veera thật biết cách chăm sóc.

-Sam: Chứ anh của mấy tháng trước nhìn như bánh đa ngâm nước vậy, chẳng có sức sống gì cả.

-Gin: Mọi người sao vậy, cứ chọc anh ấy hoài. Tối thứ bảy mọi người rảnh chứ ạ? Em mời mọi người một trầu.

-Ken: Từ bao giờ mà em giàu quá vậy Gin?

-Gin: Mọi người không quan tâm em gì cả? (Gin nói với giọng giận dỗi)

-Kasem: Được rồi, vậy em muốn tổ chứ sinh nhật ở đâu nào?

-Gin: Đó, chỉ có mỗi anh Kasem nhớ. Là quán lần trước, em thích không gian ở đó. Tuy hơi mắc nhưng không sao ạ. (Từ giận dỗi, Gin chuyển nét mặt sang hớn hở khi Kasem nhớ tới sinh nhật)

-Lya: Vậy là để mọi người mời em mới phải. Nếu em mời thì mọi người sẽ mua bánh cho em nhé.

-Gin: Không gặp không về nhá, cấm bỏ em một mình.

Sau câu chuyện mở đầu của buổi sáng, ai nấu đều quay lại với công việc của riêng việc. Những hôm Kasem không qua công ty của Veera thì Kasem luôn gọi điện nhắc nhở Veera ăn đúng bữa và cũng là cách Kasem biết được tình hình của Veera. Kết thúc ngày làm, Kasem không vội di chuyển về nhà mà đến công ty của Veera. Vẫn như mọi khi, công ty của Veera vẫn đông người ra vào, nhất là các cô gái. Kasem lắc đầu cười nhẹ khung cảnh trước mặt dù không phải lần đầu nhưng mỗi khi thấy đều ngạc nhiên. Kasem cúi nhẹ người chào các bạn nhân viên rồi trực tiếp đến thang máy bấm lên tầng văn phòng của Veera.

-Veera: Vào đi.

-Kasem: Anh vẫn còn nhiều việc lắm sao, cau hết mày vào rồi kìa.

-Veera: Làm việc xong sao em không về nhà luôn mà qua đây. Em không mệt sao?

-Kasem: Chỉ là hôm nay em muốn về cùng anh thôi.

Veera dời khỏi ghế mà tiến lại gần Kasem. Anh lấy tay mình kéo Kasem ôm vào lòng.

-Veera: Lần sau muốn về cùng anh chỉ cần báo anh một tiếng, anh sẽ qua đón em. Em không cần đến tận đây. Tiếc là, hôm nay em vẫn phải về một mình. (Kết thúc lời nói Veera hôn lên cổ của Kasem)

-Kasem: Vậy anh nghỉ tay một lát, ra ngoài ăn với em rồi quay về làm tiếp được không.

-Veera: Vậy chờ anh sắp xếp lại một chút rồi chúng ta đi.

Kasem ngồi trên ghế sofa chờ đợi Veera rồi cùng nhau đi ăn tối. Thay vì ngồi nghịch chiếc điện thoại, Kasem cứ im lặng mà dõi theo mọi hành động của Veera. Còn Veera gắng sức hoàn thiện công việc để Kasem không phải chờ lâu, cũng không quên để lại nụ cười nhếch mép đầy thoả mãn khi biết Kasem luôn nhìn mình.

-Kasem: Công việc của anh đã dần ổn định hơn chưa? Em thấy anh càng ngày càng bận nhiều hơn.

-Veera: Chỉ là mới thay đổi lại nên cần quan sát nhiều hơn. Khi đã đi vào ổn định rồi sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.

-Kasem: Vậy nên anh phải chăm sóc bản thân nhiều hơn, lỡ bệnh ra đấy sẽ không ai chăm đâu.

-Veera: Không phải phía sau luôn có em sao.

-Kasem: Em không làm đâu… Mà tối thứ bảy này anh có về nhà không?

-Veera: Em biết đổi chủ đề đó. Sao nào? Em sợ phải ở một mình sao.

-Kasem: Hôm đó là sinh nhật Gin, cậu ấy muốn tổ chức ở quán bar nên bọn em sẽ đi. Em chỉ báo sẽ về muộn thôi.

-Veera: Hôm đó để Lop đi cùng em đi. Đừng uống say quá.

Sau khi cùng nhau ăn tối xong, Kasem trở về nhà còn Veera quay lại công ty để tiếp tục công việc. Kasem nói hôm đó sẽ tới quán bar nhưng lại không nhắc đó là quán bar của Veera.

-Gin: Không gian ở đây tuyệt thật đấy. Phải nói chủ nhân của quán bar này rất có gu.

-Sam: Còn phải nói, nếu thích em phải bao mọi người đi thường xuyên hơn đấy.

-Gin: Xin chị, đợi em giàu có đã nhé! Chứ chỉ cần một bữa là em ăn mỳ tôm hết tháng rồi.

-Lya: Rồi, rồi. Hôm nay Gin là chủ bữa tiệc mọi người đừng đùa nữa. Vậy Gin, em đã muốn cắm nến chưa.

-Gin: Chưa đâu chị, chúng ta cứ ngồi uống trước đã.

-Ken: Anh Kasem, anh cứ nhìn đi đâu vậy?

-Diny: Anh kiếm ai hay gặp người quen hay sao.

-Kasem: Là người quen và là chủ của quán bar này.

-Gin: Ai vậy? Bọn em có quen không? Anh xin giảm giá cho em nha. (Gin nói với giọng hứng khởi)

-Kasem: Các em nhìn lên phía trên, người ở trong căn phòng đó là chủ của quán bar.

Ngay sau câu nói của Kasem, tất cả cùng nhìn lên căn phòng mà Kasem chỉ.

-Lya: Thật không đấy ạ?

-Sam: Em không ngờ luôn đó.

-Gin: Anh Kasem, anh Veera có nhận nuôi thêm em trai nữa không?

-Diny: Đã đẹp trai lại còn giàu nữa.

-Kasem: Anh cũng không chắc hôm nay anh ấy tới. Nhưng bây giờ thì anh chắc chắn rồi.

-Lya: Sao anh biết được anh ấy là chủ vậy.

-Ken: Chị có thể hỏi câu khác được không? Anh Kasem là người yêu đó.

-Kasem: Lần đầu, chúng ta đến đây, anh đã gặp và biết anh ấy là chủ.

Veera vì nhận được thông báo hôm nay Khan về Thái và sẽ tới quán để gặp mặt nên Veera đã đến từ sớm để chuẩn bị. Như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn Veera hướng mắt về nhóm người của Kasem. Veera có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Kasem, còn nhóm của Kasem nhận ra Veera nhìn thấy họ nên họ mỉm cưới trước ánh nhìn của Veera rồi vội quay mặt nhìn vào phía ngược lại. Chỉ còn mình Kasem vẫn nhìn Veera như nhận ra điều gì đó không ổn.

-Veera: Anh Khan đã sắp tới chưa?

-Karawek: Phải ba mươi phút nữa, ngài ấy sẽ tới nơi ạ. Sếp cần dặn dò gì thêm sao?

-Veera: Kasem đang ở phía dưới.

-Karawek: Cậu Kasem? Tôi hiểu ý rồi, sẽ dặn Lop chú ý.

-Veera: Tôi sẽ xuống nói với em ấy.

Veera bước từ trên lầu xuống phía dưới, tiến đến bàn của Kasem.

-Gin: Anh Veera cũng tới chơi sao?

-Veera: Tôi tới xem quán bar hoạt động thế nào. Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Vậy cứ tự nhiên, tôi sẽ không tính phí.

-Diny: Thật sao ạ? Vậy lần sau sinh nhật em, em cũng sẽ tới.

Veera lại gần ngồi cạnh Kasem. Mọi người nhe hiểu ý, rủ nhau cùng ra ngoài sàn để nhảy.

-Kasem: Có gì căng thẳng lắm đúng không?

-Veera: Hôm nay, anh Khan tới để nói chuyện. Dù em có nghe hay nhìn thấy gì cũng tuyệt đối không đi lên, em hãy hứa với anh.

-Kasem: Nếu nghiêm trọng như vậy, để em ở bên cạnh anh được không? Anh càng nói, em càng thấy lo.

-Veera: Không có em bên cạnh, anh sẽ tập trung hơn. Em cứ ở đây vui với mọi người là được. Đừng để họ cũng phải lo lắng mà mất vui.

-Karawek: Sếp, ngài Khan đã đến.

Veera ra hiệu cho Karawek lui đi trước. Khi Veera vừa định đứng dậy, Kasem vội nắm lấy tay Veera thật chặt. Veera quay người lại để lên trán Kasem một nụ hôn nhẹ như sự trấn an, Kasem từ từ buông cánh tay để Veera đi. Cứ như vậy Veera trở lại căn phòng để trò chuyện cùng Khan.

-Veera: Karawek kéo rèm lại rồi ra ngoài chờ tôi.

-Karawek: Vâng, thưa sếp.

-Khan: Câu ấy ở phía dưới sao?

-Veera: Em ấy đến cùng bạn để chơi thôi.

-Khan: Vậy cậu ấy có biết tôi sẽ đến gặp cậu không.

-Veera: Tôi chỉ nói để em ấy biết ngài đến còn không để em ấy lên đây.

-Khan: Cậu sợ tôi sẽ làm gì cậu ta sao?

-Veera: Dù ngài có muốn làm gì, tôi cũng sẽ bảo vệ em ấy.

-Khan: Cậu đã lên kế hoạch mọi chuyện dù tôi chưa cho phép? Cậu biết vì sao đến giờ tôi vẫn lựa chọn một mình chứ?

-Veera: Điều đó có liên quan gì đến chuyện này ạ.

-Khan: Tôi cũng đã có tình yêu của riêng mình, cũng có những ngày tháng hạnh phúc. Nhưng đến cuối cùng thì sao, dù tôi có yêu cô ấy hết mình đến đâu sự tôi nhận lại là sự phản bội. Không một lời giải thích, không một lần gặp mặt, cứ thế cô ấy đã bỏ tôi đi lúc tôi khó khăn. Cậu cũng vậy. Cậu sẵn sàng vì cậu ta mà bỏ đi sự nghiệp của mình. Nhưng lúc cậu gặp khó khăn thì cậu ta cũng đã phản bội cậu, vui vẻ bên người khác. Vậy cậu vẫn chấp nhận được hay sao?

-Veera: Em ấy không như vậy! Đó chỉ là hiểu lầm, Kasem không phải là loại người như ngài nghĩ. Chỉ là ngài chưa gặp đúng người, khi gặp đúng thì mọi thứ về họ, ta đều có thể cho qua được.

-Khan: Mọi thứ cậu đều tỉnh táo, chỉ trừ việc này, cậu thật ngu ngốc.

Kèm ngay sau lời nói đó, tiếng đổ vỡ vang lên, Khan cũng vì vậy mạnh tay đấm thẳng vào mặt Veera. Chưa có sự chuẩn bị nên Veera ngã nhào, phảng phất chiếc rèm rung chuyển để lộ một chút hình ảnh Veera bị ngã. Kasem luôn nhìn căn phòng đến khi hình ảnh vừa rồi truyền đến mắt khiến anh vội vàng bật dậy.

-Kasem: Mấy đứa cứ ở đây nhé! Anh đi ra đây một chút.

-Lya: Sao vậy ạ?

-Lop: Cậu Kasem ở lại đây đi.

-Kasem: Lop tránh sang một bên

-Karawek: Cậu Kasem, đừng vào bên trong. Sếp sẽ không đồng ý điều này.

-Kasem: Để tôi vào.

Kasem cứ như vậy chạy vào bên trong. Nhìn thấy Veera nằm trên sàn, Kasem chạy lại đỡ Veera.

-Veera: Kasem, sao em lại lên đây?

-Kasem: Tại sao lại mạnh tay đến vậy.

-Veera: Kasem, em hãy ra ngoài đi.

Kasem đỡ Veera đứng dậy, chắn ngang trước mặt Veera. Veera cố gắng kéo Kasem về sau nhưng thể nào dịch chuyển được Kasem.

-Kasem: Có đến mức anh phải mạnh tay như vậy không?

-Khan: Cậu là Kasem?

-Veera: Để em ấy ra ngoài rồi tôi sẽ nói chuyện với ngài.

-Kasem: Vì lý do gì mà anh lại làm như vậy? Công việc nguy hiểm như vậy, ai mà chẳng muốn lui.

-Khan: Tình yêu là thứ không chắc chắn.

-Kasem: Cái gì cũng có mặt trái, mặt phải, đâu có cái gì là hoàn hảo. Anh ấy đã thiếu tình yêu thương và chịu nhiều khổ cực rồi. Tôi chỉ có thể làm những điều mà tôi đã nhận được tới anh ấy mà thôi. Anh không thể để điều đã xảy ra với anh mà nghĩ rằng ai cũng sẽ như vậy. Lẽ nào anh không thấy sự thay đổi của Veera sao? Anh ấy cũng là con người nên trái tim anh ấy không phải là sắt đá.

-Veera: Kasem…

-Khan: Điều đó sẽ làm cho cậu ấy thất bại. Nếu thất bại, cậu nghĩ Veera có kết quả như ngày hôm nay đâu.

-Kasem: Tôi phải công nhận sự thành công của anh ấy đều là nhờ sự dạy dỗ của anh nhưng cách dạy dỗ đó thiếu tình yêu thương. Anh làm mọi chuyện mà không có tình têu thương thì sẽ chẳng nhận lại được điều gì đâu. Hãy nhìn lại những gì Veera làm bên cạnh công việc được anh phân phó.

-Khan: Dù tôi không kỳ thị điều đó nhưng cậu là con trai, Veera cũng là con trai. Mối quan hệ này sẽ không bền lâu.

-Kasem: Tình yêu không nằm ở giới tính nào, nó nằm ở sự rung động khi chúng ta gặp đúng người. Tôi có thể mặc kệ người trước mặt là trai hay gái, tôi chỉ biết trái tim mình đã yêu anh Veera nên tôi sẽ luôn ở bên anh ấy.

-Khan: Vâng, tôi thực sự ngưỡng mộ anh ấy. Kasem, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác, cậu đã thay đổi anh ta. Tôi nghĩ tôi nên mở một mắt và nhắm một mắt để đồng ý cho Veera.

-Kasem: Chỉ cần anh mở lòng, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ khác.

-Khan: Được, Veera. Tôi sẽ nhường lần này, tôi đồng ý để cậu rời khỏi ngành

-Veera: Cảm ơn bạn đã hiểu cho tôi.

-Khan: Chúc hai người hạnh phúc trọn đời

-Veera: Kasem lần sau em đừng làm như vậy nữa.

-Kasem: Anh có bị thương ở đâu không? Nếu có lần sau, em sẽ không để anh một mình.

-Veera: Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh

May mắn thay, ông Khan cũng là người hiểu được tình cảm của Veera và đồng ý để anh ra đi.

-Gin: Anh Kasem, trên đó có gì xảy ra sao?

-Kasem: Chỉ là chuyện riêng của anh Veera thôi. Vậy chúng ta ngồi thêm lúc nữa rồi cùng về nhé. Kẻo muộn quá.

-Diny: Nhưng mà…

-Lya: Được rồi, vui vui chút nữa rồi chúng ta cũng nên về thôi.

Kết thúc, Kasem ra về cùng Veera, ánh mắt Kasem luôn hướng nhìn vết thương của Veera vô tình bị đâm trúng mảnh thuỷ tinh lúc xô sát với Khan. Sau khi kết thúc mọi thứ, cuộc sống của hai người ở điểm xuất phát mới đã chính thức bắt đầu.

C20

Veera trở lại sau chuyến tới Pháp. Được sự chấp thuận của Khan lần này, Veera chính thức rút khỏi ngành mà không còn vướng bận điều gì. Veera đã làm mọi thứ để không còn hậu hoạ phải lo hay nguy hiểm tới những người thân yêu về sau. Trong quá trình làm việc với Khan, bản thân Veera cũng tự xây dựng và tạo được cơ nghiệp riêng cho mình. Một cơ nghiệp không quá tráng lệ như của Khan nhưng cũng không tầm thường, đủ để tất cả mọi người cùng sinh hoạt không khác nhiều với khi Veeera là một Mafia có tiếng. Nên không quá khó khăn khi Veera quyết định từ bỏ là một Mafia. Điều đó cũng giúp Veera có nhiều thời gian dàng cho Kasem nhiều hơn.

Trở về nhà, bên cạnh công việc của bản thân, Veera tiếp tục sắp xếp lại các công việc trong nhà để mọi người đều được nghỉ ngơi, không còn phải tất bật sáng tối. Mọi việc từ trước đến nay trong nhà luôn được dì Nahm lo liệu nhưng giờ Veera muốn dì cũng được nghỉ ngơi nhiều hơn bởi tuổi của dì cũng đã cao.

-Veera: Dì Nahm, dì ở đây làm cũng đã lâu rồi, bây giờ dì có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Ở độ tuổi của dì, mọi người đều được con cháu chăm sóc, nuôi dưỡng cả rồi.

-Dì Nahm: Cậu Veera, bác vẫn còn làm được hãy cứ để bác làm. Gia đình giờ chỉ còn Atid nhưng thằng bé cũng đã tới đây và được cậu giúp đỡ. (dì Nahm nói giọng đầy lo lắng vì nghĩ bản thân phải nghỉ làm)

-Veera: Dì đừng nghĩ nhiều. Không phải tôi muốn dì nghỉ việc mà chỉ là nghỉ ngơi nhiều hơn thôi. Thời gian qua dì đã quá vất vả rồi. Công việc của tôi không còn bận như trước nên dì cũng không phải làm nhiều.

-Dì Nahm: Ồ, không sao đâu cậu Veera. Những công việc này thật ra cũng đã rất nhàn với bác rồi. Được chăm sóc mọi người, cho cậu và cậu Kasem là niềm vui của tôi.

-Veera: Nếu vậy có vấn đề gì dì hãy nói với tôi. Atid cũng đã lên đây ở với dì một thời gian rồi, hãy đưa thằng bé ra ngoài cùng đi chơi. Thằng bé đã thiệt thòi nhiều. Dì cũng như người nhà của tôi nên đừng cảm thấy phải làm điều gì đó để trả nợ. Tất cả là tôi tự nguyện giúp, tôi không muốn Atid vì có một người bố như vậy mà bỏ đi tương lai sáng lạng của thằng bé. Hãy hiểu cho những gì tôi muốn làm.

-Dì Nahm: Dạ được, cảm ơn cậu Veera. Bác cũng coi cậu là gia đình nên thật lòng muốn được làm những công việc này.

-Veera: Vậy được rồi. Cũng muộn rồi, dì hãy đi nghỉ đi.

Mặc cho Veera muốn dì nghỉ ngơi nhưng dì muốn quán xuyến giúp bởi dì coi Veera như người nhà cần được chăm sóc và giúp đỡ. Dù cho Veera có lạnh lùng, ít nói và không thường xuyên về nhà nhưng dì Nahm biết Veera vẫn luôn để ý mọi thứ. Bên trong Veera vẫn luôn là người hiểu chuyện và thương người nhiều hơn những gì người khác có thể thấy.

Veera cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho đàn em của mình. Veera để cho họ lựa chọn công việc trong những việc mà Veera tiếp tục kinh doanh. Họ đều đi theo Veera từ những ngày đầu tiên nên chỉ cần là Veera phân việc họ đều nhất nhất nghe theo và làm hết sức mình. Ai cũng có điểm mạnh riêng mình nên họ chọn vị trí mình làm tốt nhất. Bên cạnh đó, họ vẫn làm những công việc khác khi được giao phó.

Cuộc sống của họ cứ như vậy bắt đầu lại một lần nữa. Một cuộc sống không còn tiếng súng, không còn đấm đá hay gặp nguy hiểm như trước,nó có thể bình lặng đến không quen nhưng trước lạ sau quen như vậy cuộc sống của họ mới dài lâu. Dù cuộc sống vẫn còn nhiều điều không biết trước được, cuộc đời cũng cho họ nhiều thứ quý giá hơn nhưng đối với họ, những người bên cạnh trong ngôi nhà nhỏ của Veera chính là tất cả.

Sau tất cả những gì Kasem làm thay đổi và đem lại nhiều niềm vui, hạnh phúc trong ngôi nhà ấy, họ quyết định cũng làm điều bất ngờ lại dành cho chính Kasem.

-Karawek: Sếp, cậu Kasem đã làm nhiều điều cho chúng tôi, nên chúng tôi xin phép tổ chức một bữa tiệc cho cậu ấy.

-Thany: Mặc dù, anh đã cầu hôn anh ấy ở bãi biển rồi nhưng em muốn bữa tiệc sắp tới sẽ như là một buổi tiệc cưới được không?

-Veera: Tiệc cưới?

-Thany: Dù pháp luật chưa chấp nhận nhưng em không muốn anh ấy chịu thiệt như vậy. Một bữa tiệc chỉ có những người thân trong nhà thôi, mọi người sẽ làm chứng cho tình yêu của hai anh. Được không?

-Veera: Anh đã từng đề cập với Kasem rồi nhưng em ấy không muốn.

-Lop: Sếp, cậu ấy không muốn cũng vì không muốn làm phiền đến ngài. Trước đây, công việc của sếp bận đến mức nào sếp cũng rõ còn bây giờ đã có nhiều thời gian hơn rồi. Chỉ cần sếp gật đầu, mọi người đều tự nguyện làm vì cậu ấy. Thời gian thay đổi thì mong muốn của cậu ấy cũng thay đổi thôi.

-Tan: Kasem từng bị tổn thương nên lớp phòng vệ của cậu ấy khá cứng và đã bao bọc cậu ấy lại. Nhưng giờ đây sếp đã phá vỡ nó, sếp hãy cho cậu ấy biết mọi thứ cậu ấy lo ngại đều đã qua rồi.

-Veera: Cậu quyết định quay lại làm cho tôi sao? New sẽ không nói gì chứ?

-Tan: Nếu là công việc trước đây có lẽ tôi sẽ từ chối nhưng giờ công việc chỉ là kinh doanh bình thường nên tôi sẵn sàng. Ban đầu em ấy cũng không đồng ý, nhưng tôi thuyết phục em ấy bởi tôi biết sếp là người như thế nào. Mong sếp hiểu ý của tôi.

-Veera: Được rồi, mọi người hãy làm theo những gì đã lên.

-Thany: Có điều, nhẫn cưới sẽ do em thiết kế nhé. Hãy là người đầu tiên sử dụng tác phẩm của em.

-Veera: Em đem anh làm chuột thí nghiệm sao?

-Thany: Vinh hạnh lắm chứ bộ.

Tất cả như được một trận đùa vui. Có lẽ không ai ngờ tới một người như Veera cũng sẵn lòng làm người khác cười, khác hẳn với những gì người khác nhìn và đánh giá về Veera.

Khi tất cả mọi thứ đã được lên một cách cẩn thận và tỉ mỉ để làm bất ngờ dành cho Kasem. Vào ngày hôm ấy, từ sáng Veera đã đưa Kasem ra ngoài để mọi người có thời gian chuẩn bị và trang trí lại căn nhà kịp cho bữa tiệc.

-Kasem: Veera sáng nay chúng ta sẽ đi đâu, mà tại sao chỉ có mỗi chúng ta thôi?

-Veera: Từ bao giờ trong em lại xuất hiện hàng nghìn câu hỏi vì sao vậy! Em nghĩ tôi sẽ làm gì em?

-Kasem: Em đâu có ý đó, chỉ là em tò mò thôi. Hay thật sự anh định làm gì nên mới nói vậy.

-Veera: Chỉ là lúc trước bận rộn quá cứ để em một mình ở nhà nên nay muốn đưa em ra ngoài thôi. Tôi muốn qua chùa làm chút việc và cầu nguyện để bắt đầu cuộc sống mới.

-Kasem: Vậy được.

Khi đã tới nơi, Kasem cùng Veera tới Chùa Wat Arun.

-Kasem: Anh có tin khi hai người yêu nhau cùng nhau tới chùa cầu nguyện thì đời này sẽ hạnh phúc bên nhau và sẽ tìm thấy nhau ở kiếp sau.

-Veera: Em tin vào những điều đó? Vậy kiếp sau em vẫn muốn gặp lại tôi sao?

-Kasem: Nếu vậy anh có đồng ý không?

-Veera: Em thấy hạnh phúc khi ở bên tôi chứ?

-Kasem: Nếu không hạnh phúc, em tuyệt đối sẽ không nắm lấy tay anh như bây giờ. Mặc dù có những lúc em cảm thấy thất vọng và không muốn gặp anh nhưng sau tất cả những điều anh làm đều là vì em.

-Veera: Nếu em hiểu và cảm thấy hạnh phúc, tôi thật sự dù ở kiếp nào cũng tìm thấy em.

-Kasem: Đi thôi, chúng ta cùng vào trong làm lễ.

Veera cùng Kasem vào bên trong làm lễ, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau làm phóng sinh… Sau khi đã hoàn thành các nghi lễ, Veera cùng Kasem đi tham quan cảnh chùa.

-Kasem: Cảnh bình minh ở ngôi chùa này rất đẹp, tiếc rằng hôm nay chúng ta không đợi được đến lúc ấy.

-Veera: Vậy nếu em thích, chúng ta sẽ ở lại đến tối để em ngắm.

-Kasem: Anh sẽ ở lại được cả buổi sao? Để lần sau đi, em cũng muốn ngắm cảnh đó cùng bố mẹ. Họ cũng thích tới chùa làm công quả.

-Veera: Vậy em hãy sắp xếp, chúng ta sẽ đưa họ đi khi họ có thời gian. Em hay đi cùng bố mẹ tới chùa sao?

-Kasem: Không thường xuyên lắm, nhưng đi cùng họ, em học được nhiều điều và được cầu nguyện cho bố mẹ luôn được khoẻ mạnh.

-Veera: Em đã đói chưa, tôi đưa em đi ăn.

-Kasem: Một chút, vậy chúng ta đi thôi.

Veera choàng tay ra phía sau ôm lấy eo của Kasem. Có lẽ vì là cuối tuần nên chùa trở nên đông đúc hơn. Mọi người đến đây đều là để cầu bình an, thuận lợi trong công việc và dành mọi điều tốt đẹp cho người thân yêu. Như mọi lần, Veera luôn để Kasem lựa chọn món ăn mà bản thân Kasem thích. Kasem muốn Veera cũng hãy gọi đồ mà anh thích nhưng thay vì gọi đồ anh thích Veera lại luôn gọi món mà Kasem thích kèm câu bông đùa "Vậy là em có sở thích ăn những món giống tôi".

Trong khi Veera dẫn Kasem ra ngoài như một buổi hẹn hò chính thức thì ai nấy ở nhà đều bận rộn chuẩn bị trang trí cho căn nhà. Họ cùng nhau làm dù mệt nhưng vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc mà cười vui vẻ với nhau.

-Thany: Dì Nahm, trong bếp còn thiếu đồ gì cần đi mua nữa không ạ?

-Dì Nahm: Mọi người đã mua đủ đồ rồi thưa cô chủ.

-Thany: Lop, Kit, bên ngoài các anh đã trang trí dựng cổng hoa xong hết rồi chứ?

-Lop: Cô chủ, cô có thể tin vào chúng tôi.

-Thany: Vậy chúng ta nghỉ ngơi, ăn cơm rồi tôi cùng chị Lya, Sam và Diny đi lấy nhẫn cưới cùng hoa cưới nhé. Còn lại mọi người giúp em dọn dẹp, thiếu đồ gì thì báo em mua.

-New: Thany, em có thể mua giúp anh cuộn phim cho máy ảnh chứ? Cuộn cũ chỉ còn một chút nên anh nghĩ là không đủ.

-Thany: Được ạ, có điều anh gửi thông số cho em nhé.

Tiếng bàn bạc dường như chưa bao giờ ngừng nghỉ từ khi kế hoạch tổ chức bất ngờ cho Kasem được diễn ra. Cứ nghĩ đến Kasem sẽ như thế nào khi thấy buổi tiệc, mọi người đều háo hức, đứng ngồi không yên.

Khi đã dùng bữa trưa xong, Kasem ngỏ ý muốn về nhà bởi cậu cũng không biết nên làm gì vào buổi chiều.

-Kasem: Xong chúng ta sẽ về nhà chứ?

-Veera: Em có việc gì vội cần làm ở nhà sao?

-Kasem: Không có, nhưng em thật không biết sẽ đi đâu nữa.

-Veera: Em có muốn tới quán cafe mà em vẫn hãy tới chứ? Nơi có những con mèo đó.

-Kasem: Sao anh biết được vậy? Cũng lâu rồi em chưa tới đó, em cũng nhớ chúng lắm. Vậy chúng ta đi thôi! Nào, nhanh lên.

Kasem cùng Veera ghé vào tiệm cafe thân thuộc của Kasem. Vừa bước vào cánh cửa, mặc dù đã lâu Kasem chưa ghé quán nhưng nhân viên đều nhận ra cậu.

-Nhân viên: Anh Kasem lâu rồi mới lại ghé quán, những chú mèo cũng bắt đầu nhớ anh rồi.

-Kasem: Dạo này anh bận quá nên không có ghé qua được, lần này anh đi quên không chuẩn bị thức ăn. Để lần tới anh sẽ đem đến nhé.

-Nhân viên: Không sao đâu ạ, anh vào bàn gọi món nhé để bọn em phục vụ.

Veera luôn lựa chọn theo thói quen một ly cafe đen, còn Kasem là capuchino. Bóng dáng Veera im lặng, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ cũng đủ hút hồn không chỉ mình Kasem. Thật Kasem chỉ muốn đem Veera giấu đi không cho ai thấy. Nhìn quanh quán một lượt, Kasme thấy sự xuất hiện của một chiếc bảng được trang trí rất ngộ nghĩnh, bên trên gắn những mẩu giấy, bên dưới có sẵn bút và giấy để viết. Kasem vẫy tay như ra hiệu gọi May.

-Kasem: May, những mẩu giấy bên kia là gì vậy?

-May: Ồ… Đây là một bài thu hoạch nhỏ của các cậu bé trung học với chủ đề định nghĩa về tình yêu. Người viết có thể viết ra định nghĩa của mình về tình yêu hay viết câu truyện của bản thân rồi treo lên bảng hoặc gấp lại bỏ vào hộp thuỷ tinh ngay cạnh đó nếu muốn giữ bí mật. Mọi người chỉ có thể đọc những tờ được đính trên bảng còn những tờ trong hộp chỉ có những cậu bé đó dùng làm tài liệu thu hoạch và giữ bí mật. Có cả vote cho cậu chuyện và định nghĩa hay, mỗi tuần những cậu bé sẽ quay lại đếm và gửi quà cho người viết ra được yêu thích nhất.

-Kasem: Điều đó thật mới lạ và cũng thật đáng yêu. Có nhiều người tham gia thật đấy.

-May: Anh cũng hãy cùng tham gia nhé. Biết đâu sẽ tìm được định nghĩa cho tình yêu của mình và tìm được một nửa của anh nữa.

-Kasem: Anh đã tìm thấy rồi. Cảm ơn em nhé May.

May dường như hiểu được lời của Kasem khi ánh mắt Kasem hướng về người ngồi đối diện. Veera cũng chỉ cười nhẹ trước lời nói của cô nhân viên và hành động của Kasem. Kasem bất giác đứng dậy tiến đến chiếc bảng, đọc những mẩu giấy rồi lấy bút cùng giấy cho mình và Veera cùng viết. Kỳ lạ thay sau khi viết họ cùng bỏ vào chiếc lọ thuỷ tinh rồi tay trong tay dời khỏi quán.

-Kasem: Hôm nay sao anh dừng xe ở đây, còn một đoạn nữa mới tới nhà mà.

-Veera: Muốn đi bộ với em thêm một đoạn nữa, nếu em mỏi chân, tôi có thể cõng em.

-Kasem: Không xa đến mức vậy chứ! (Kasem hỏi trong nghi ngờ)

Có điều ngay sau câu nói đó, Kasem không chỉ không nghe thấy tiếng đáp lại của Veera mà ngay cả bóng dáng Veera cũng không thấy đâu.

-Kasem: Veera, anh đi đâu vậy. Đừng đùa em như vậy (Kasem nói với giọng lo sợ)

Bất ngờ một dải đen đã bịt mắt Kasem lại che khuất tầm nhìn khiến Kasem không kịp trở tay. Người đó nắm chặt tay Kasem, đe doạ Kasem không được lên tiếng và chỉ được làm theo những gì người đó nói. Trong lòng Kasem vừa sợ hãi vừa mắng thầm Veera "rốt cuộc anh đã đi đâu mất tăm mà để em rơi vào tình huống như vậy. Lẽ nào anh vẫn còn kẻ thù chưa giải quyết xong sao?"

Không biết đã đi bao nhiêu lâu nhưng Kasem nghe thấy có tiếng nhạc rất du dương, cánh tay cũng từ từ được lới lỏng. Sau đó, chiếc khăn bịt mắt cũng được mở ra, bởi mới từ bóng tối nên mắt của Kasem chưa thể nhìn thấy rõ trước mặt là gì vội nheo mắt lại. Dần dần mắt đã quen với ánh sáng, Kasem bất ngờ với khung cảnh trước mặt hiện ra như trong mơ mà chưa bao giờ Kasem nghĩ tới.

-Kasem: Veera, anh chơi trò gì kỳ vậy? Đây là gì thế (Kasem nói như muốn phát khóc)

-Bố Kasem: Bình thường là bố dẫn con gái lên lễ đường trao cho chú rể. Tiếc rằng bố chỉ có một cậu con trai nhưng cũng sẵn sàng đưa con vào lễ đường của chính mình ngày hôm nay nhé.

-Kasem: Mọi người làm gì vậy chứ? Bố…!

-Bố Kasem: Đi nào.

Trong lúc bố Kasem dẫn con trai lên trao cho Veera, hai bên mọi người tung hoa, vỗ tay chúc mừng. Quả thật, Kasem chưa bao giờ tưởng tưởng cảnh bản thân sẽ bước vào lễ đường như vậy thậm trí Kasem cũng không dám nghĩ tới điều đó. Trao con trai mình cho Veera xong bố Kasem quay về vị trí.

-Kasem: Anh có biết em đã lo lắm không, sợ điều gì lại xảy ra với anh. Đừng bao giờ biến mất theo cách này nữa.

-Veera: Họ đã lên kế hoạch, tôi không thể làm hỏng sự chuẩn bị của mọi người được.

-Ken: E hèm… Hai người đã sẵn sàng bắt đầu buổi hôn lễ chưa?

-Veera, Kasem: Sẵn sàng!

-Ken: Các vị khách quý phía dưới đã sẵng sàng chưa?

-Mọi người đồng thanh trong vui mừng: Sẵn sàng!

-Ken: Ngài Veera, anh có sẵn sàng đồng ý cưới anh Kasem làm bạn đời của mình, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh Kasem, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương đến hết cuộc đời này hay không?

-Veera : Anh … hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa. Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này.

-Ken: Ngài Kasem, anh có sẵn sàng đồng ý cưới anh Veera làm bạn đời của mình, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh Veera, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương đến hết cuộc đời này hay không?

-Kasem: Em …. hứa sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Em sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần. Em hứa sẽ một lòng hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em.

-Ken: Hai người có thể trao nhẫn cho nhau.

-Sam: Ơ… chị Thany, nhẫn đâu ạ?

-Thany: Úi! Tới đây ạ

Từ ngạc nhiên mọi người chuyển sang cười rộn ràng bởi sự lãng quên của Thany bởi cô là người cầm nhẫn nhưng lại quên mất nhiệm vụ của chính mình. Còn Veera ở phía trên nhướng mày nhìn cô em gái với đầy sự bất lực.

-Kasem: Em chuẩn bị cái này sao? Từ khi nào vậy?

-Thany: Đây là thiết kế đầu tin của em, em muốn dành nó cho hai người. Dù thế nào hai anh cũng nhận cho em vui và em chúc hai người luôn bên nhau như bây giờ. Hơn hết luôn yêu thương cô em gái này nhé.

-Kasem: Em đã tự thiết kế nó sao? Thật sự cảm ơn em rất nhiều.

Đã là lần thứ hai, Veera đeo nhẫn cho Kasem nhưng một lần là ngỏ lời tỏ tình trên bãi biển còn hôm nay là hôn lễ của chính họ. Kasem vẫn không thể miêu tả hết sự hạnh phúc dù trước chính Kasem nói không cần hôn lễ này nhưng thật sự cậu muốn cảm ơn mọi người rất nhiều bởi sự bất ngờ này. Kasem lại gần ôm lấy Veera, giấu khuân mặt mình vào ngực Veera mà bật khóc trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh.

-Ken: Mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho cặp đôi trẻ của chúng ta.

-Veera: Em có thể khóc sau, hãy nâng ly cùng mọi người.

-Mọi người: Nâng ly, chúc mừng

Sau tiếng chúc mừng, những tiếng pháo hoa được vang lên sáng rực bầu trời. Tiếp theo một bản nhạc được vang lên hoà theo bầu không khí.

-Diny: Trước khi hai người hôn nhau, anh Kasem, anh tung bó hoa cho bọn em bắt được không. Em cần xin sự may mắn của anh.

-Lya: Em cũng cần.

-Kasem: Vậy mời các cô gái, chàng trai của chúng ta vào vị trí để đón nhận bó hoa này nhé. Anh mong người bắt được cũng sẽ có hạnh phúc cho riêng mình.

Kasem quay lưng lại với mọi người như một cô dâu tung bó hoa cưới để chuyền may mắn cho người đón nhận nó.

-Kasem: Một… Hai… Ba… bắt lấy

-Sam: Wow… anh New…

-Veera: Tan, cậu cần tôi giúp khi đến lượt chứ.

Tan bất ngờ trước câu hỏi của Veera, vừa mừng nhưng cũng vừa ngại ngùng. Có lẽ đám cưới tiếp theo mà mọi người được tham dự là của Tan và New. Họ biết những hôn lễ như vậy sẽ chưa được pháp luật chấp nhận nhưng họ hy vọng sự chấp thuận trong tương lai rằng họ cũng như các cặp đôi khác được hợp pháp hoá.

-Ken: Giây phút mọi người mong đợi đã đến. Anh Veera có thể hôn anh Kasem rồi.

-Mọi người: Hôn đi… Hôn đi… Hôn đi

-Kasem: Không thể bỏ qua được sao… (Kasem nói trong ngại ngùng)

-Veera: Tôi không thể để họ thất vọng được.

Veera hôn nhẹ lên môi của Kasem ngay sau lời nói. Mọi người reo hò, thích thua trước điều họ nhìn thấy. Rồi mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn cùng thưởng thức các món ăn đã được cất công chuẩn bị.

-Bố Kasem: Lần này, tôi thật dẹ tin tưởng trai con trai mình cho cậu. Mong rằng cậu sẽ luôn đem lại hạnh phúc cho nó. Nếu cậu làm nó buồn tôi sẵn sàng đưa thằng bé về nhà.

-Veera: Con sẽ nắm chặt tay của em ấy, sẽ không có cảnh Kasem trở về nhà vì con làm em ấy thất vọng.

-Mẹ Kasem: Bố mẹ cũng bất ngờ về bữa tiệc hôm nay, nên chưa chuẩn bị quà cho con. Lần tới về nhà, mẹ sẽ đưa con nhé.

-Kasem: Không sao đâu mẹ. Chỉ cần hai người chấp nhận và có mặt ở buổi tiệc này là món quà cho con rồi.

-Gin: Bọn em đã biết trước nên có chuẩn bin quà, tuy nhỏ nhưng mong anh nhận lấy tấm lòng của bọn em nhé. Chúc anh luôn hạnh phúc.

Mọi người lần lượt tặng những món quà chúc phúc cho Kasem và Veera. Cứ như vậy họ cùng nhau trải qua một bữa tiệc tràn đầy tiếng cười và sự hạnh phúc.

Đối với Veera, mọi người chính là gia đình còn

Kasem là tất cả với Veera. Đôi khi, bước lầm lên một chuyến xe bạn sẽ lại tới được nơi mình mong muốn và đôi khi lựa chọn ngẫu nhiên người ấy lại là màu còn khuyết thiếu trong bảy sắc cầu vồng của bạn. Thay vì tìm chiếc sương sườn bị thiếu bạn nên tìm chiếc sương sườn phù hợp với mình. Tình yêu là sự nhiệm màu, hãy mở cửa đón nhận khi bạn sẵn sàng, tiếp nhận những giấy phút hạnh phúc mới.