Chereads / so lucky you came / Chapter 28 - REFERENCES IN VIETNAM 5

Chapter 28 - REFERENCES IN VIETNAM 5

Ngoại truyện 1

Thany trở thành một cô bé mồ côi khi vô tình mất cả bố lẫn mẹ trong một vụ tai nạn. Ngày bố mẹ Thany mất, trời đổ mưa rất lớn, dù vậy tiếng khóc của Thany cũng không bị lấn át. Đó có lẽ là tiếng khóc lớn nhất và dữ dội nhất từ khi Thany sinh ra.

Thany sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ Thany mở xưởng sản xuất vải lụa. Bố mẹ Thany chỉ mới mở nên công việc cũng chưa được thuận lợi. Ngày Thany được sinh ra, cô bé luôn cười thay vì khóc lóc như những đứa trẻ khác. Bố mẹ dù có bận rộn nhưng luôn đem Thany bên mình. Tiếng cười của Thany giúp bố mẹ quên sự mệt nhọc, Thany cũng ngoan ngoãn không làm phiền bố mẹ.

Khi Thany sắp tròn hai tuổi, bố mẹ quyết định đưa Thany lên chùa và cầu nguyện cho con gái. Trên đường trở về đã có trận sạt nở lúi nghiêm trọng, bố mẹ Thany đã không biết được rằng đó là ngày cuối họ được ẵm con trong lòng. Trong đống đất đá, duy chỉ Thany được tìm thấy còn sống xót bởi được người mẹ che chắn bảo vệ. Những người cứu hộ đã đăng tin để tìm người thân cho Thany nhưng sau ba tháng cũng không có ai liên lạc. Bởi bố mẹ Thany cưới nhau khi không được sự chấp thuận từ gia đình nên họ chấp nhận dời bỏ quê hương lập nghiệp. Vậy nên những người cứu hộ đưa Thany tới trại trẻ mồ côi để được nuôi dưỡng và chờ người nhận nuôi tốt hơn.

Từ ngày Thany vào cô nhi viện dường như tiếng cười không còn được nghe thấy, thay vào đó là những tiếng khóc đòi bố mẹ, hôm nào trời mưa to, tiếng khóc của Thany càng lớn hơn. Tiếng khóc ấy chỉ dừng lại khi Thany đã khóc mệt mà ngủ quên đi. Lớn thêm chút nữa, Thany không nói chuyện nhiều, cũng không chơi với bạn bè, luôn cô lập mình ở một góc. Đến nỗi dù ở trường học hay cô nhi viện đều trở thành mục tiêu của những trò đùa, bởi Thany sẽ không phản kháng chỉ biết đứng ở nột góc mà khóc đòi bố mẹ.

Đêm hôm đó trời trở mưa to, Thany một mình trốn ra khỏi phòng đi tìm bố mẹ bởi trong tiềm thức mỗi khi mưa to hình ảnh bố mẹ lại hiện lên sâm đậm hơn bao giờ hết. Ngày thường Thany cũng không ra ngoài mà chỉ ở trong phòng của mình nên địa hình cô nhi viện trở nên xa lạ với Thany. Đi một hồi lâu Thany cũng không biết mình đang ở đâu, hạt mưa một lúc càng trở nên nặng hạt và dày cơn hơn kèm theo những tiếng sấm chớp vang lên sáng cả bầu trời đêm. Tiếng sấm chớp lớn đến nỗi những đứa trẻ khác trong cô nhi viện cũng bị giật mình mà tỉnh giấc. Có những đứa trẻ đã khóc vì sợ hãi, có những đứa lại vỗ về những đứa khác đang khóc. Các cô kiểm tra thì không thấy bóng dáng Thany đâu nên chia nhau người trông bịn trẻ, người chạy đi tìm. Những đứa trẻ lớn ở cô nhi viện cũng chạy đi phụ tìm. Dù cô nhi viện không lớn nhưng vù trời đổ mưa to khiến cho việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn.

Veera chạy tìm những nơi mà Thany có thể đến, đang đi thì Veera nghe thấy tiếng khóc. Veera đi theo chỗ tiếng khóc vang lên, tiếng khóc ngày càng gần thì Veera biết mình đi đúng hướng. Trong góc cầu thang, một cô bé ngồi thu mình lại, người run bần bật lên từng đợt, tiếng khóc cũng bắt đầu nhỏ dần vì kiệt sức.

-Veera: Thany là anh đây, đừng sợ nhé.

-Thany:…

Trong sự im lặng của Thany, Veera chỉ có thể từ từ lại gần cho đến khi chạm được vào Thany, Veera ôm Thany vào lòng mà thủ thỉ bên tai

-Veera: Ngoan nhé, anh tìm thấy Thany rồi! Thany tin anh chứ?

Trước câu hỏi của Veera, Thany vẫn góc nấc nhưng lần đầu Thany để cho một người chạm vào mình mà không phải các cô tại cô nhi viện. Không trực tiếp trả lời, Thany chỉ gật đầu một cái. Veera thả lòng cái ôm, nắm lấy tay Thany

-Veera: Vậy cùng anh quay về phòng thay đồ nhé, em ướt hết rồi.

Thany đồng ý đi cùng Veera, tiếng khóc của Thany cũng không còn nữa. Trong màn đêm, hình ảnh hai đưa nhỏ ướt thê thảm đưa nhau vào phòng thay đồ. Khi cơn mưa có xu hướng nhỏ lại, các cô vỗ về những đứa trẻ rồi đưa chúng đi ngủ.

Kể từ sau đêm mưa ấy, Veera và Thany luôn bên cạnh nhau như hình với bóng chỉ trừ thời gian tại trường học. Mỗi khi có ai muốn bắt nạt Thany tại cô nhi viện thì luôn có Veera đứng ra bảo vệ.

-Thany: Anh Veera, cảm ơn anh.

-Veera: Không có gì đâu, em hãy mạnh mẽ lên cùng mở lòng mình ra nhé. Anh làm anh trai em được không.

-Thany: Thật chứ, anh sẽ làm anh trai em sao? (Thany nói với giọng vui mừng như sắp khóc, vì sao bao lâu cô lại có người thân)

-Veera: Thật chứ, chỉ cần em đồng ý. Anh hứa sẽ không bỏ rơi em.

Sau khi Veera trở thành anh trai của Thany, ai cũng thấy được Thany đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và cũng đã bắt đầu cười. Cho đến ngày có người muốn nhận nuôi Veera. Chưa để Veera giải thích, Thany lại trốn đi vì cảm thấy người thân duy nhất lại sắp bỏ mình đi. Nhưng Thany không biết rằng Veera chỉ đi theo người nhận nuôi khi có Thany được đi cùng. Và người nhận nuôi đã đồng ý nhận nuôi cả Veera và Thany.

-Veera: Thany, tại sao em lại trốn ở đây?

-Thany: Anh sẽ giống họ bỏ em mà đi.

-Veera: Thany em có nhớ ngày anh quyết định làm anh trai của em, anh đã nói gì không?

-Thany: Anh nói anh sẽ là anh trai của em và sẽ không bỏ rơi em. Nhưng anh có người nhận nuôi rồi.

-Veera: Anh đã hứa thì chắc chắn anh làm nên anh đã xin người đó cho em đi cùng và anh ấy đã đồng ý. Nên Thany đi cùng anh nhé.

-Thany: Ukm… (Thany đáp lại trong vui mừng)

Sau đó hai ngày, Veera và Thany được đón đi, dù rời khỏi cô nhi viện nhưng họ vẫn luôn về thăm khi có dịp.

Veera và Thany cứ như vậy lớn lên trong sự giúp đỡ của Khan. Thoáng chốc thời gian trôi qua cũng sắp đến lúc Thany vào đại học.

-Veera: Thany em thế nào? Năm sao vào đại học rồi, em đã có kế hoạch hay lựa chọn được trường muốn học chưa?

-Thany: Anh còn quan tâm em sao? (Thany nói trong hờn dỗi)

-Veera: Anh biết từ sau khi dời cô nhi viện anh bận rộn đến nỗi chưa quan tâm em nhiều nhưng anh vẫn luôn quan sát em.

-Thany: Vậy em xin anh một điều được không?

-Veera: Được, em nói thử xem.

-Thany: Công việc anh đang làm luôn bận rộn ngày đêm không có thời gian dành cho em. Không có cũng được nhưng quan trọng nó lại nguy hiểm, nhiều mối đe doạ và kẻ thù nên anh có thể suy nghĩ về việc dừng lại và rút khỏi đó được không.

-Veera: Chuyện này chúng ta cũng đề cập với nhau nhiều lần rồi. Anh nhắc lại lần cuối, anh Khan có ơn với chúng ta nên chỉ cần anh ấy yêu cầu thì anh sẽ làm. Anh có thể giúp em làm nhiều việc khác nhưng về việc rút khỏi ngành, anh không muốn nó được nói bởi em một lần nào nữa được không. Nếu em tiếp tục đề cập tới, anh sẽ không nói chuyện với em nữa. Hãy cho anh biết tiếp theo em muốn học ở trường đại học nào. (Veera nói trong sự nghiêm nghị)

-Thany: Được, em sẽ không nhắc tới nữa. Em thích thiết kế nên muốn vào một trường đứng đầu về ngành nghề này.

-Veera: Vậy, nghe anh. Anh không phải muốn đuổi em hay bỏ em nhưng để an toàn, em hãy học ngành đó tại nước ngoài, được không?

-Thany: Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ làm.

-Veera: Thany, em là em gái mà anh thương nên anh cũng muốn em được an toàn. Quả thật, anh có quá nhiều kẻ thù, anh không biết chúng sẽ làm gì với em và khi nào. Nhưng anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em an toàn. Anh sẽ sắp xếp để em đến Mỹ học. Anh cũng sẽ cho người bảo vệ em đến khi thực sự an toàn sẽ để em tự do. Tuy nhiên luôn phải bắt máy khi anh gọi hay liên lạc với anh khi có vấn đề.

-Thany: Sang Mỹ? Vậy học xong em có được quay lại Thái không?

-Veera: Em đã lớn rồi, mọi quyết định chúng ta hãy nói với nhau và cùng nhau đưa ra phương án tốt nhất. Sau khi học xong em muốn về cũng được.

Một năm cũng trôi qua thật nhanh, cũng đã đến thời điểm Thany sang Mỹ học như kế hoạch đã được quyết đinh từ trước. Ngày Thany bay sang Mỹ, Veera sắp xếp mọi công việc để ở bên Thany và tiễn Thany ra sân bay.

-Veera: Thany anh dặn rồi đấy! Sang đó có vấn đề gì thì liên lạc luôn với anh.

-Thany: Được rồi! Anh đừng dặn như thể em sẽ không về vậy. Nếu chỉ là nhớ anh thì gọi được không?

-Veera: Được nhưng không phải lúc nào gọi anh cũng có thể nói lâu được với em. Đi đi, thượng lộ bình anh. Đến nơi báo anh biết.

Sau khi tạm biệt Veera, Thany lên đường tới Mỹ. Kết thúc chuyến bay dài và cuộc sống ở Thái, Thany bắt đầu học cách sống tự lập và khởi đầu cuộc sống mới tại đất khách quê người. Cuộc sống trong nửa năm đầu không hề thuận lợi, Thany dường như có chút chật vật với những thứ mới lạ và khác trước. Đôi khi Thany chỉ muốn bật khóc, gọi điện và đòi về với Veera. Nhưng Thany biết rằng giờ đây công việc của Veera trở nên càng bận rộn hơn nếu cô gọi thì chỉ trở nên gánh nặng. Cứ như vậy, Thany cố gắng chịu đựng để tự mình vượt qua. Lúc cô nản lòng nhất thì nhận được sự giúp đỡ của Kasem. Nhờ sự giúp đỡ của Kasem cuộc sống sinh viên của Thany tại Mỹ bắt đầu trở nên dễ dàng hơn.

-Thany: Anh Kasem khi mới đến có gặp nhiều khó khăn không?

-Kasem: Anh cũng như em, cũng đã gặp nhiều vấn đề tương tự.

-Thany: Làm như thế nào để anh vượt qua được những điều đó?

-Kasem: Thật ra anh cũng đã được trang bị trước khi còn ở Thái nên sang đây chỉ hơi bỡ ngỡ vì thay đổi không gian sống và cách thức học tập. Anh làm theo những gì bố hướng dẫn và cũng gọi về hỏi ý kiến khi gặp nút thắt. Thany này, anh thấy em hơi rụt rè, chỉ cần em mạnh bạo hơn, mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết.

-Thany: Dạ được, em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh vì đã luôn giúp đỡ em, thật không biết nên thật lòng em rất muốn làm gì cho anh.

-Kasem: Vậy chúng ta móc nghéo khi về Thái nếu có cơ hội gặp lại, em sẽ mời anh bữa cơm nhé.

-Thany: Đơn giản vậy thôi sao ạ?

-Kasem: Chúng ta có cơ hội gặp nhau ở Thái hay không còn chưa chắc nên em đừng coi đó là đơn giản nhé. Anh còn có việc nên đi trước. Chúc em thành công.

-Thany: Nhất định em sẽ tìm được anh khi về Thái.

Kasem và Thany tạm biệt nhau bởi đó cũng là những ngày cuối Kasem ở lại Mỹ. Vì bận rộn với luận án tốt nghiệp nên những ngày sau Thany cũng không được gặp lại Kasem. Trước lúc trở về Thái, Kasem cũng chỉ kịp gửi một món quà như lời động viên tới Thany. Tối đó Thany vui mừng, cuộc sống ở Mỹ cũng bắt đầu ổn hơn và cô đã quen dần với chúng. Kể từ khi Thany đến Mỹ, Veera cũng mới chỉ gọi điện được đôi ba lần và đều là Veera chủ động theo thời gian rảnh. Lần này, Thany quyết định gọi cho Veera dù trong lòng biết có thể sẽ không được bắt máy. Khi hồi chuông cuối vừa vang lên, Thany vốn định tắt máy, bất ngờ

-Veera: Sao nào? Hôm nay lại gọi cho anh, gặp vấn đề gì sao?

-Thany: Anh rảnh chứ? Em nhớ nên gọi thôi.

-Veera: Anh có thời gian ba mươi phút cho em.

-Thany: Anh, lúc mới tới em đã rất muốn về vì sao tự lập lại khó khăn như vậy. Nhưng bây giờ em ổn hơn và biết cách chăm sóc bản thân rồi. May mà có anh ấy giúp đỡ.

-Veera: Anh ấy? Thany, cũng là lỗi của anh không giúp em từ khi còn ở Thái nên để em gặp nhiều trở ngại như vậy.

-Thany: Em biết anh bận chứ không phải muốn lơ em. Nếu không có anh ở bên cạnh liệu em có ngày hôm nay sao. Nên anh không cần bận tâm quá đâu, anh đủ thứ đau đầu rồi.

-Veera: Sao hôm nay lại mùi mẫn vậy! Được rồi, khi nào em quyết định về nước anh sẽ bù đắp.

-Karawek: Sếp, có một cuộc gọi gấp từ đối tác bên Nhật gọi đến.

-Thany: Có việc rồi thì anh đi làm đi, em gọi chỉ để kể và nghe giọng anh vậy thôi.

-Veera: Được, vậy anh sẽ cố sắp xếp tới Mỹ thăm em.

Mặc dù không quá hy vọng nhưng quả thật Thany cũng rất muốn được gặp anh trai. Từ khi được nhận sự giúp đỡ của Kasem và khích lệ của Veera, Thany ngày càng trở nên tốt hơn, quyết thay đổi bản thân. Ở Mỹ được bốn năm, Thany vui mừng nhảy cẫng lên khi nghe tin Veera sang thăm. Ngày Veera tới, Thany đã thức dậy từ sớm để ra sân bay đón anh. Khi vừa nhìn thấy Veera, Thany không kìm được lòng mình chạy vội lại ôm lấy Veera

-Veera: Em vui đến vậy sao?

-Thany: Tất nhiên là vui rồi, bốn năm rồi em có được gặp anh đâu. Anh sẽ ở lại bao lâu vậy?

-Veera: Ba ngày.

Ba ngày cứ như vậy trôi qua nhưng cũng đủ làm Thany vui bởi lần này Veera đã thực hiện lời hứa đến thăm mình. Dù tiếp tục phải xa Veera nhưng Thany không buồn mà lấy đó làm động lực, học nhanh chóng để trở về Thái. Những tháng ngày tiếp theo của Thany vẫn luôn diễn ra bình thường. Cho đến khi Thany nghe tin anh trai bị thương liền vội vàng sắp xếp đồ đạc tư trang, đặt chuyến bay sớm nhất về Thái. Đồng nghĩa với việc ấy, Thany cũng đã hoàn thành xong sớm khoá học của mình, định làm điều bất ngờ nhưng lại gặp bắt ngờ ngược lại.

Khi đã trở về tận mắt thấy Veera đã qua cơn nguy kịch Thany mới yên tâm. Cùng lúc đó Thany biết được rằng anh đã quyết định có một mối quan hệ nghiêm túc, người đó cũng khiến anh phải suy nghĩ về việc rút khỏi ngành khiến cô vô cùng sung sướng. Việc Thany mong muốn anh không làm những công việc nguy hiểm đó không phải vì cô lo bản thân sẽ gặp nguy hiểm mà lo sợ mất đi người thân duy nhất còn lại.

Thany đã trở về được nửa năm nên quyết định tìm kiếm công việc sau khi đã tốt nghiệp. Ngày cô nhận được mail phỏng vấn liền vui mừng chạy báo tin cho Kasem biết.

Cốc… cốc… cốc… tiếng gõ cửa phòng vang lên

-Thany: Anh Kasem đã ngủ chưa? Em Thany đây.

-Kasem: Thany hả? Chờ anh một chút, anh mở cửa cho em.

Xác nhận người gõ cửa là Thany, Kasem đứng dậy mở cửa mời Thany vào phòng.

-Kasem: Muộn vậy rồi còn kiếm anh có việc gì quan trọng lắm phải không?

-Thany: Em được đi phỏng vấn ở một công ty em đã mơ ước từ lâu, nhận được mail em liền muốn báo anh luôn.

-Kasem: Điều đó thật tốt, vậy em muốn anh giúp gì không?

-Veera: Anh bỗng trở nên vô hình với em rồi phải không Thany?

-Thany: Nào có, em chỉ không biết hôm nay anh cũng mặt ở nhà mà thôi. (Thany vừa giật mình vừa cười ngây ngô đáp lại)

Mặc dù nghe tin Thany được đi phỏng vấn nhưng trong lòng Veera biết lý do vì sao Thany được thông qua vòng sơ tuyển. Veera không mong điều đó xảy ra nhưng dù sao Veera vẫn phải chấp nhận để Thany quay về với gia đình thực sự của em ấy.

-Thany: Trước khi đến ngày phỏng vấn, em muốn ra mộ bố mẹ báo họ biết và xin họ giúp đỡ em ở nơi đó. Anh Veera và anh Kasem đi cùng em được không?

-Kasem: Được chứ! Mai là ngày cuối tuần, anh không cần đến công ty. Đi như vậy có gấp quá không?

-Thany: Không sao ạ, em cũng muốn ngày mai đi. Anh Veera…? (Thany hỏi người vẫn đang còn thất thần suy nghĩ)

-Veera: Anh vẫn còn công việc phải làm, nên mai sẽ để Lop và Rui đi cùng hai người.

-Thany: Vậy hai anh nghỉ đi, em không làm phiền hai người nữa.

Càng nhìn thấy Thany cười vui vẻ, trong lòng Veera có chút không đành lòng. Đến sáng hôm sau, Veera để cho Lop và Rui đưa Kasem và Thany tới phần mộ của bố mẹ Thany. Trên đường đi, họ ghé lại mua chút đồ để đặt lên mộ. Đến nơi, Thany nắm tay Kasem đi lại gần phía mộ bố mẹ.

-Thany: Con Thany đây, bố mẹ chắc nhớ con lắm đúng không? Đã bốn năm rồi con mới đến thăm bố mẹ, dù con biết con không đến nhưng anh Veera vẫn sẽ đến chăm sóc tốt cho bố mẹ.

Hôm nay con đến báo tin vui cho hai người, con được nhận phỏng vấn tại TWT rồi. Bố mẹ ở nơi đó hãy chúc may mắn cho con nhé.

-Kasem: Thany, trông họ thật đẹp. Anh hiểu vì sao em lại xinh như vậy, là do di truyền từ bố mẹ.

-Thany: Con quên mất, chắc bố mẹ sẽ hỏi anh ấy là ai đúng không. Anh Kasem là người yêu của anh Veera. Anh ấy cũng đã giúp đỡ con khi còn ở Mỹ rất nhiều.

-Kasem: Chào cô chú! Lần đầu cháu được tới viếng hai người. Thany là cô bé rất tài giỏi, em ấy chắc chắn sẽ luôn hạnh phúc và thành công. Cô chú hãy tin tưởng em ấy và giao Thany cho cháu cùng Veera nhé.

-Thany: Bố mẹ đã giao em cho anh Veera lâu rồi nên giờ có anh nữa nên em thấy thật hạnh phúc. Em cũng cảm ơn bố mẹ vì đã cho em gặp lại được anh.

-Kasem: Vậy đợi em phỏng vấn xong, chúng ta sẽ đi chúc mừng sau được không.

-Thany: Lâu vậy sao ạ! Nhưng như vậy cũng được, em cũng muốn ăn cơm cùng anh Veera nữa.

Cứ như vậy họ kết thúc buổi viếng thăm và trở về nhà. Sau bữa tối, Kasem dặn dò Thany chuẩn bị đồ cho buổi phỏng vấn ngày mai và nghỉ ngơi sớm. Thany vâng lời lên xem lại đồ đạc và lấy tin thần thật thoải mái để tham dự buổi phỏng vấn.

Theo như lịch đã được hẹn trước, Thany đến công ty theo giờ và phòng đã được thông báo rồi tiến hành phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn diễn ra thuận lợi và không khó khắn như Thany đã tưởng tượng. Nhưng ngay sau buổi phỏng vấn, một người phụ nữ đã lớn tuổi gọi Thany và có ý mời dùng bữa cùng. Mặc dù Thany rất ngại nhưng trước lời mời da diết ấy, Thany chỉ biết đồng ý và tham dự.

-Bà nội Thany: Cháu thấy công ty của ta như thế nào?

-Thany: Vậy bà là chủ tịch công ty sao? Cháu thật thất lễ rồi! (Thany tròn xoe mắt đáp lại)

-Bà nội Thany: Cháu cứ thoải mái, ta chỉ muốn hỏi ý kiến của cháu thôi! Ta cũng đã thấy thiết kế của cháu, cháu rất có tài năng. Bố mẹ cháu họ cũng là người làm ngành thiết kế trang sức sao?

-Thany: Dạ không ạ, bố mẹ cháu đã mất lâu rồi! Cháu ở cùng anh trai. Cháu cũng không rõ nữa, chỉ là muốn vẽ ra các ý tưởng của mình và thiết kế những trang sức đó cho người mình yêu thương.

-Bà nội Thany: Cháu thật dễ thương! Vậy cháu có nhớ bố mẹ cháu tên gì không?

Sau câu hỏi Thany khá bất ngờ vì có người quan tâm tới bố mẹ mình đến vậy. Dù vậy Thany vẫn trả lời câu hỏi của người phụ nữ ấy.

-Bà nội Thany: Vậy cháu đúng là cháu của ta rồi. Cuối cùng ta cũng được gặp cháu.

-Thany: Bà là…

-Bà nội Thany: Ta là bà nội của cháu, ta không mong cháu sẽ tha thứ cho ta vì đã không đi tìm cháu sớm hơn. Nhưng cháu là giọt máu cuối cùng của Sun, ta thật lòng muốn đưa cháu về nhà lần này.

-Thany: Đã lâu như vậy rồi, người thân duy nhất tôi có chỉ là anh Veera mà thôi.

-Bà nội Thany: Ta cũng đã gặp cậu ấy, ta biết ơn vì cậu ấy đã chăm sóc cháu. Cậu Veera nói chỉ cần cháu muốn cậu ấy sẽ để cháu đi.

Sau câu ấy, Thany xin thất lễ mà chạy đi mất. Còn ở nhà, Kasem và Veera đều đã trở về nhưng vẫn chưa thấy Thany vì giờ trời cũng đã gần tối. Mặc cho Kasem nóng lòng muốn đi tìm kiếm nhưng Veera đã cản lại vì anh biết sẽ có điều gì xảy ra. Một hồi lâu chỉ thấy Thany với khuân mặt thấm đầy nước mắt chạy lại ôm lấy Veera. Veera lấy hai tay mình ôm đứa em nhỏ vào lòng chỉ có Kasem vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

-Veera: Em đã gặp bà ấy rồi phải không?

-Thany: Tại sao anh không nói cho em biết, anh muốn bỏ rơi em rồi phải không?

-Veera: Đã bao lâu rồi em không khóc như vậy? Thany anh vẫn muốn em nhớ lấy ngày anh tìm ra em trong cơn mưa ấy cho đến bây giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi em. Nhưng họ mới là người thân, là huyết thống của em. Họ muốn nhận lại em, anh không có quyền cản họ làm điều đó.

-Thany: Vậy nếu em nhận họ, em còn được quay lại đây? Còn được là em gái của anh không?

-Veera: Mặc kệ cho em là con cháu của ai, chỉ cần em còn cần anh thì anh sẽ vẫn mãi là anh trai em. Và căn nhà này vẫn luôn mở cửa đón chào em trở về.

-Kasem: Mặc dù anh không hiểu lắm nhưng anh nghĩ em nên cho họ cơ hội bù đắp. Họ tìm em có nghĩa họ yêu quý em và giờ họ bắt đầu trân trọng em. Anh tin anh Veera cũng chỉ muốn em có một gia đình hạnh phúc.

-Veera: Em quyết định thế nào cũng được, anh luôn ủng hộ em.

-Kasem: Anh và Veera sẽ vẫn luôn là gia đình của em. Nên bây giờ hãy nín khóc, thay đồ rồi chúng ta cùng dùng bữa nhé.

Khi đã được nghe câu trả lời từ Veera, Thany đã hết sợ hãi mà nín khóc. Thany cũng suy nghĩ về việc nhận lại gia đình. Dầu vậy thật lòng Thany vẫn muốn được gặp gia đình. Trong khoảng thời gian suy nghĩ, gia đình nhà nội của Thany luôn gọi điện hỏi thăm và hẹn ăn cơm nhưng Thany vẫn luôn từ chối. Veera luôn đến bên cạnh im lặng và ôm Thany vào lòng vì anh hiểu bởi anh cũng không muốn Thany dời đi nhưng anh mong muốn điều tốt nhất cho Thany chính là gia đình. Ngày Thany quyết định gặp họ, Veera và Kasem đã cùng đi. Đến cuối cùng, Thany đồng ý nhận gia đình và tiếp nhận công việc thiết kế trang sức nhưng Thany mong muốn được ở lại cùng Veera và sẽ thường xuyên về thăm gia đình.

Thany đã cảm nhận được hạnh phúc của gia đình. Trong mọi quyết định của Thany giờ đây không chỉ có sự ủng hộ của Veera và Kasem mà còn có gia đình thực sự của cô ấy. Con đường trong tương lai dù là hoa hồng hay chông gai, chie cần có gia đình bên cạnh Thany không bao giờ bỏ cuộc.

Ngoại truyện 2

*Thời gian Kasem từ lần đầu chạm mặt Veera đến lúc chính thức bước vào mối tình cũng trải qua đôi ba lần hiểu lầm, buồn vui. Càng gần Veera, Kasem càng hiểu hơn về anh ấy vì thật sự trong lòng Kasem bây giờ chỉ có Veera và muốn ở bên cạnh Veera. Kasem cũng quan tâm đến những người thân tín bên cạnh Veera. Kasem chợt nhận ra, anh không biết sinh nhật hay thấy trong nhà tổ chức tiệc mừng cho ai, ngay cả Veera. Người đầu tiên mà Kasem nghĩ đến sau Veera chính là dì Nahm. Dì đã luôn ở lại căn nhà này, chăm nom mọi thứ trong gia đình được tươm tất nên Kasem thật muốn làm điều gì đó thật ý nghĩ cho dì Nahm.

Kasem nghĩ việc đầu tiên anh muốn làm chính là muốn biết sinh nhật của mọi người trong nhà để hàng năm đều cùng nhau cắt bánh, thổi nến sinh nhật. Hình ảnh mọi người cùng nhau vui đùa, cười nói khi đi Phuket khiến Kasem càng muốn trong căn nhà luôn tràn đầy tiếng cười và niệm hạnh phúc thay thế cho bầu không khí trước đây. Khi Veera còn làm trong ngành, ngôi nhà dường như không có tiếng cười mà chỉ có tiếng bàn công việc hay sự tức giận của Veera khi công việc có vấn đề. Điều đó càng thoii thúc Kasem muốn thay đổi bầu không khí ấy chào đón cuộc sống mới, khởi đầu mới.

Kasem cũng không biết nên mở lời hỏi mọi người ra sao nhưng anh muốn tổ chức bữa tiệc đầu tiên dành cho dì Nahm. Sau giờ làm tại công ty, Kasem quyết định đến trường đón Atid. Nhìn thấy Atid vừa tan học đang trò chuyện cùng bạn bè nên Kasem đành đứng chờ đợi thay vì gọi trực tiếp Atid làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Khi đang đứng lại để lên kế hoạch cho ngày mai rồi chào tạm biệt bạn bè và hẹn gặp lại nhau thì Atid đã nhìn thấy Kasem. Atid thích thú vội tạm biệt các bạn mà chạy ngay đến bên cạnh Kasem.

-Atid: xin chào Anh Kasem! Hôm nay đến đón em sao?

-Kasem: Sao nào, bất ngờ chứ? Hôm nay em học như thế nào, có thể kể anh nghe được không?

-Atid: Em vui lắm khi thấy Kasem đến. Ngày nào đi học em đều rất vui, các bạn đều hoà đồng và giúp đỡ em rất nhiều.

-Kasem: Atid này, em biết ngày sinh nhật của bà em chứ?

-Atid: Dạ có, cũng sắp tới rồi. Hằng năm bà luôn đi làm và ở lại nhà của cậu Veera nên chưa năm nào em được đón sinh nhật cùng bà. Nhưng sao anh Kasem lại hỏi về sinh nhật của bà vậy?

-Kasem: Em có muốn làm một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho bà không?

-Atid: Thật sự có thể làm sao ạ? Em rất muốn một lần được thấy bà cắt bánh.

-Kasem: Anh không chắc nhưng sẽ hỏi ý anh Veera trước. Anh thật sự muốn làm một cài điều bất ngờ cho mọi người. Thời gian qua mọi người đã chăm sóc anh rất tốt. Vậy còn Atid?

-Atid: Của em đã qua rồi!

-Kasem: Vậy để anh sẽ làm tiệc chúc mừng khi em kết thúc kỳ thi này nhé! Em muốn gì hãy nói cho anh biết.

-Lop: Cậu Kasem, chúng tôi cũng sẽ được chứ?

-Kasem: Tất nhiên rồi, nhưng tôi sẽ không nói trước đâu. Các cậu phải thành thật.

-Kitt: Cậu không phải làm vậy cho chúng tôi đâu. Được sếp và cậu giúp đỡ như vậy là chúng tôi vui rồi.

-Lop: Đúng vậy, cậu Kasem và sếp cứ hạnh phúc như vậy là chúng tôi được hưởng rồi.

-Kasem: Vậy chỉ có thể để mọi người cùng đi du lịch, nghỉ ngơi đúng nghĩa, chắc các cậu cũng muốn phải không?

-Lop: Nếu được như vậy thì thật tốt ạ

-Kasem: Vậy được, để tôi bàn lại cùng anh Veera.

Cả xe vang lên tiếng cười trong hạnh phúc. Khi đã trở về nhà, mọi thứ lại trở về bình thường bởi Kasem đã dặn kỹ giữ bí mật. Kasem không chắc bản thân có thể được tổ chức hay không vì dù gì Veera mới là người có thể đưa ra quyết định cuối. Kasem không muốn làm điều gì mà Veera không biết hay họ chưa từng thảo luận với nhau trước đó. Hôm nay, Veera vẫn bận công việc cho đến tối muộn mới trở về. Khi trở về, Veera thấy Kasem đang ngồi sẵn ở sofa như chờ đợi điều gì đó. Veera tiến lại gần ôm Kasem vào lòng mà đặt một nụ hôn lên má.

-Veera: Sao giờ này em còn ngồi đây? Em không đi nghỉ mai lại mệt.

-Kasem: Em chờ anh về, có một chút chuyện em muốn bàn với anh.

-Veera: Được, lên phòng trước đã.

Thật ra khi nhìn thấy Veera, Kasem lại không muốn nhắc đến chuyện đó lúc này. Bởi trên khuân mặt Veera dù cố kìm nén nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện ra. Lên đến phòng, Kasem nhẹ nhàng giúp Veera cởi áo khoác ngoài rồi vào bên trong phòng tắm chuẩn bị nước tắm.

-Veera: Không phải em có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao?

-Kasem: Cũng không có gì. Anh cứ đi tắm trước để thư giãn đã, trông anh mệt mỏi lắm rồi. Nếu mệt quá để mai trưa em mang cơm qua cho anh rồi nói cũng được. Em cũng không vội cho việc ấy.

Thấy vậy, Veera mới quay người đi vào phòng tắm. Quả thật, được ngâm mình trong bồn nước ấm cũng giúp cho Veera cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng điều khiến Veera quên mọi căng thẳng là sự chăm sóc, quan tâm từ Kasem. Bước ra khỏi phòng tắm, Kasem vội lấy chiếc khăn giúp Veera lau khô và sấy tóc.

-Veera: Em cứ như vậy làm sao tôi cưỡng lại được.

-Kasem: Không phải anh đang mệt hay sao? Lẽ nào với anh, em chỉ là chỗ giải toả thôi hay sao.

-Veera: Em đừng hiểu lầm ý tôi. Nếu thật sự tôi chỉ quan tâm đến chuyện đó, có lẽ tôi sẽ không để em ở lại đây lâu như vậy. Nhà là nơi chỉ có những người quan trọng với tôi mới có thể ở lại.

Lời nói của Veera trở nên nghiêm túc đến lạ thường, khiến Kasem cảm giác mình đã làm điều gì đó quá đáng. Khi Veera chuẩn bị xoay người di chuyển, Kasem vội vàng ôm lấy Veera rồi hôn Veera như một sự bù đắp.

-Kasem: Được rồi, em cũng không có ý nói như vậy. Nếu em làm anh hiểu lầm cho em xin lỗi nhé.

-Veera: Tôi biết em cũng không có ý như vậy. Vậy em định nói chuyện gì với tôi, em có thể nói tôi nghe. Trưa mai tôi có hẹn với đối tác nên nếu em đến thì đi cùng tôi.

-Kasem: Như vậy không ổn nên anh đi một mình đi. Em chủ định hỏi ý kiến anh về việc tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong nhà chúng ta cho dì Nahm. Sắp tới là sinh nhật dì ấy rồi.

-Veera: Từ lúc dì ấy tới đây làm và chăm sóc tôi, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ làm điều đó cho dì ấy. Tôi không có kinh nghiệm trong việc này nên em cứ làm theo kế hoạch của em.

-Kasem: Chỉ cần anh đồng ý, mọi chuyện còn lại để em lo cho. Nhưng em không biết dì ấy thích gì hay cần gì.

-Veera: Điều quan trọng nhất với dì ấy có lẽ là Atid. Bây giờ Atid ở cùng rồi nên mọi sự quan tâm của dì đều hướng về Atid thôi. Em hãy hỏi Atid, có lẽ thằng bé sẽ biết nhiều hơn rằng em cần phải làm gì.

-Kasem: Vậy cũng được. Em sẽ nói kế hoạch của mình sau khi em hoàn thành. Còn bây giờ em tắt đèn để anh đi ngủ nhé!

Nhận được sự đồng ý từ Veera, Kasem quyết định tổ chứ một bữa tiệc ấm cúng và đáng nhớ cho dì Nahm.

Mặc dù tự tin nói với Veera là vậy nhưng bản thân Kasem cũng không biết nên làm sao cho đúng. Kasem liền đến công ty và hỏi ý kiến từ nhân viên trong công ty.

-Kasem: Mấy đứa nghĩ anh nên làm gì để tạo bất ngờ cho dì ấy.

-Lya: Ngày hôm đó, em nghĩ anh nên đưa dì tới chùa cùng cầu bình an, làm công đức một chút.

-Kasem: Ukm nhỉ, điều đơn giản nhất sao anh không nghĩ tới.

-Sam: Dì ấy thích gì anh có thể mua làm quà. Như mẹ là em mua quần áo, trang sức hay mỹ phẩm.

-Diny: Như dì ấy em nghĩ anh nên chọn đồ đơn giản thôi như bộ quần áo mới hay thay dì nấu cơm.

-Kasem: Anh cũng nghĩ vậy, anh sợ mua trang sức hay mỹ phẩm dì sẽ từ chối nhận.

-Gin: Thì nếu anh chọn nấu ăn rồi thì mọi người trong nhà cùng làm với nhau, trang trí đơn giản và mua thêm bánh kem là được.

-Ken: Nói thật tổ chức cho giới trẻ như bọn em nhiều lúc còn thấy khó huống chi anh cho bọn em đề bài còn khoa hơn như vậy. Nhưng em nghĩ làm như vậy là được. Anh cần bọn em phụ mua đồ không?

-Kasem: Anh không biết lựa chọn đồ nên ngày mai sau tan làm mấy đứa đi cùng anh lựa bộ quần áo mới cho dì được không? Còn đồ trang trí, chúng ta đi xem rồi quyết định.

-Lya: Được chứ, anh tin tưởng vào bọn em.

Khi đã tham khảo được ý kiến, Kasem cũng bắt đầu tìm ngôi chùa phù hợp để đưa dì Nahm cùng đi cầu nguyện. Về đến nhà, Kasem gọi mọi người ra sân để họ cùng biết kế hoạch làm dì Nahm bất ngờ.

-Kasem: Dù biết mọi người cũng bận nhiều công việc nhưng tôi muốn tổ chức tiệc bất ngờ mừng sinh nhật dì Nahm nên muốn mọi người cùng giúp.

-Atid: Vậy anh đã định làm những gì và mọi người cần làm gì để giúp được ạ?

-Kit: Cậu Kasem cứ nói, chỉ cần làm được chúng tôi sẽ làm.

-Kasem: Tôi định vào ngày hôm đó sau bữa sáng, tôi sẽ đưa dì ấy đến Chùa Wat Arun để cầu nguyện và làm công đức. Sau đó đưa dì đi dạo Sông Chao Phraya. Trong lúc đó, mọi người phụ Mai và Som chuẩn bị các món ăn nhé.

-Atid: Nghe kế hoạch có vẻ rất thú vị chắc bà em sẽ thích lắm.

-Kasem: Atid chiều mai sau giờ tan học đi cùng anh chuẩn bị quà nhé. Hôm đó cũng hãy đi cùng anh và dì Nahm.

-Kasawek: Hôm đó hãy để Rui đi cùng cậu Kasem, dì Nahm và Atid. Lop và Kit sẽ phụ giúp trang trí và chuẩn bị đồ ăn. Sau khi giải quyết công việc cùng sếp xong cũng sẽ phụ mọi người.

-Kasem: Vậy chúng ta quyết định như vậy, tuyệt đối đừng để dì ấy phát hiện ra.

Như kế hoạch đã định trước, Kasem cùng Atid và lũ em trong công ty tới trung tâm thương mại chọn quà tặng dì Nahm.

-Atid: Anh Kasem, như vậy có đắt quá không. Mặc dù em muốn tặng bà món quà tốt nhưng như vậy…

-Kasem: Thôi nào, với những gì dì Nahm làm cho anh Veera và mọi người thì những thứ này chưa đáng là gì.

-Diny: Đúng vậy đó Atid. Em đừng lo quá, em hãy chọn một số đồ phù hợp với bà của mình giúp anh Kasem là được.

-Ken: Atid, anh biết em sẽ ngại vì những món đồ này có thể em chưa từng nghĩ tới. Nhưng đây là tấm lòng của anh Veera và anh Kasem nên em hãy nhận nó cùng dì Nahm nhá.

-Gin: Quả thật, em muốn tới đó để biết dì Nahm là người như thế nào.

-Sam: Chứ không phải em muốn đến xem căn nhà của anh Veera sao. Chị nhìn thấu em rồi.

-Kasem: Veera có hối lộ gì cho các em không sao một câu, hai câu đều có anh ấy xuất hiện vậy.

Tất cả đều nở nụ cười trừ thay cho câu trả lời trước câu hỏi của Kasem. Sau một tiếng đồng hồ lựa chọn, họ cũng đã chọn được những món đồ ưng ý.

-Kasem: Mấy đứa đã đói chưa? Hay đi ăn đã rồi chúng ta sẽ mua đồ trang trí sau.

-Atid: Nhưng em chưa báo bà, vậy để em gọi về.

-Kasem: Nãy anh đã nhờ Lop báo với anh Veera nên chắc dì Nahm cũng sẽ biết.

-Atid: Dạ vâng, vậy được rồi ạ.

Vậy là mọi người cùng nhau đi ăn rồi tiếp tục chọn đồ trang trí cho buổi tiệc. Vì chủ nhân của bữa tiệc là dì Nahm nên những đồ được chọn đều là đồ nhẹ nhàng và đơn giản.

Theo kế hoạch buổi tiệc bất ngờ được chuẩn bị đã được diễn ra. Vào buổi sáng, Kasem đã thức dậy sớm hơn và thay dì Nahm chuẩn bị bữa sáng. Đến khi dì Nahm vào bếp thì bữa sáng đã sẵn sàng phục vụ cho mọi người.

-Dì Nahm: Cậu Kasem thật xin lỗi vì hôm nay tôi dậy muộn, phiền cậu phải chuẩn bị.

-Kasem: Không có gì đâu ạ, nếu dì mệt cứ nghỉ ngơi, để đó cháu làm giúp cũng được.

-Veera: Thỉnh thoảng dì cứ để Kasem làm cũng được, em ấy cũng thích vào bếp nên để em ấy trổ tài một chút.

-Dì Nahm: Vậy thỉnh thoảng tôi đành làm phiền cậu Kasem vậy. Có lẽ vì tuổi cao nên tôi bắt đầu có những hôm mệt mỏi.

-Kasem: Dì có cần đi bệnh viện khám không? Cháu sẽ đưa dì đi.

-Dì Nahm: Không cần phải vậy đâu, tôi chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà một hôm là đủ rồi.

-Veera: Nếu cần hãy gọi bác sỹ riêng tới nhà khám.

-Kasem: Nếu vậy, sau khi anh Veera đi làm, cháu cùng dì đi chùa được không? Dì sẽ không phiền chứ?

-Dì Nahm: Nếu tôi đi sẽ không có ai chuẩn bị cơm trưa cho mọi người nên sẽ để khi khác thì tốt hơn ạ.

-Veera: Ở nhà vẫn còn Som có thể chuẩn bin được. Buổi trưa cũng chỉ còn vài người, họ có thể gọi thức ăn ở ngoài một bữa cũng không sao. Trưa nay tôi có hẹn với khách nên cũng không ăn ở nhà.

-Dì Nahm: Vậy xin phép cậu Veera, bác sẽ đi chùa cùng cậu Kasem.

-Veera: Dì cứ đi cùng em ấy để thay đổi không khí, hôm nay Atid cũng không đi học hãy đưa thằng bé đi cùng.

Dì Nahm chấp tay thể hiện sự cảm ơn đến Veera. Ngay sau bữa sáng, Kasem giúp dì Nahm chuẩn bị đồ để làm lễ rồi cùng Atid di chuyển đến chùa. Bóng dáng dì Nahm cẩn thận dâng lễ, thật lòng thật tâm cầu xin sự bình an thật đẹp.

-Di Nahm: Thật lòng cảm ơn cậu Kasem rất nhiều vì đã đưa tôi và Atid tới chùa làm lễ.

-Kasem: Dì đừng ngại, cũng lâu rồi cháu chưa tới chùa nên hôm nay rảnh muốn rủ dì đi chung. Trước cháu hay đi cùng bố mẹ nên cũng hình thành thói quen.

-Dì Nahm: Cậu là người tốt, chắc chắn sẽ luôn gặp điều tốt đẹp. Thật may mắn cho cậu Veera vì đã gặp được cậu.

-Kasem: Cháu không tốt đến vậy đâu. Dì Nahm, dì có mệt không chúng ta cùng ra bên kia ngồi nghỉ. Atid đi thôi.

-Atid: Em có thể một mình đi xem xung quanh chùa một lượt được không?

-Kasem: Em có chắc tự đi một mình được chứ?

-Atid: Dạ được.

-Kasem: Vậy anh và dì ngồi ở bên kia, em đi xem xong gặp anh và dì ở đó nhé. Nếu có vấn đề gì hãy gọi cho anh. Đi cẩn thận.

Kasem đưa dì Nahm ra một góc có cây che mát để ngồi nghỉ.

-Kasem: Dì Nahm nuôi Atid có vất vả không?

-Dì Nahm: Không đâu! Atid là cậu bé hiểu chuyện nên ngay từ nhỏ không đòi hỏi hay gây phiền toái điều gì.

-Kasem: Dì Nahm làm thế nào quen được anh Veera vậy?

-Dì Nahm: Tôi vốn chỉ sống ở vùng ngoại ô, gia đình cũng bình thường đủ để kiếm vợ cho con trai. Nhưng cảnh nhà đơn sơ khiến bố Atid thất vọng lại gánh nặng nuôi con nhỏ nên đâm ra lại lao vào con đường bài bạc. Ban đầu, tôi có thể cố gắng làm thêm một chút thì vẫn chi trả được nhưng các khoản nợ ngày càng lớn vượt khả năng.

-Kasem: Vậy rồi dì đã làm thế nào để trả những khoản nợ ấy?

-Dì Nahm: Tất cả là nhờ cậu Veera. Bố Atid tới các sòng bài để tham gia, rồi nợ hết từ nơi này sang nơi khác. Đến khi chơi ở sòng bài của cậu Veera, do nợ nhiều mà bị giữ lại xử lý. Họ đã gọi tôi đến, khi nhìn thấy hoàn cảnh của tôi cậu Veera đã gọi vào phòng riêng để nói chuyện. (Dì Nahm nói khi giọng đã bắt đầu nghẹn ngào)

Ngày dì Nahm gặp Veera lần đầu tiên.

-Veera: Đưa dì ấy vào gặp tôi

-Karawek: Vâng thứ sếp.

-Veera: Dì có thể đi làm để giúp con trai trả nợ được chứ?

-Dì Nahm: Được ạ, bất cứ công việc nào. Xin hãy tha cho nó, tôi cũng cần một công việc để nuôi cháu ăn học.

-Veera: Hắn có con sao! Vậy đứa bé sẽ ở với ai nếu dì đi làm cho tôi?

-Dì Nahm: Tôi sẽ gửi họ hàng, tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu. Xin cậu hãy cho tôi cơ hội.

-Veera: Tôi cho dì hai ngày để chuẩn bị, sắp xếp mọi việc ở nhà. Sau hai ngày tôi sẽ cho người đến đón dì tới nhà tôi làm việc. Công việc của dì đơn giản là nấu nướng và dọn dẹp giúo nhà cửa luôn sạch sẽ. Tiền sẽ trừ vào khoản nợ của hắn và một phần gửi về để nuôi đứa bé ăn học.

-Dì Nahm: Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu.

Quay lại với thực tại, dì Nahm đã khóc. Không phải vì dì buồn về đứa con bất hiếu ấy mà mỗi khi nhắc đến sự giúp đỡ của Veera, dì luôn không bao giờ ngừng cảm ơn.

-Kasem: Trông anh ấy luôn lãnh đạm, cảm giác khó với tới. Vậy mà tấm lòng thật tốt.

-Atid: Bà, bà lại khóc sao?

-Dì Nahm: Không sao đâu, bà chỉ vừa kể lại câu chuyện của cậu Veera nên xúc động chút thôi.

-Kasem: Atid, em đã đi xem hết rồi chứ? Lần tới có muốn quay lại không?

-Atid: Ở đây rất rộng lại đẹp nữa, có thời gian rảnh em muốn tới để cầu nguyện cho bà.

-Dì Nahm: Chỉ cần như vậy là đủ rồi, cậu Kasem. Chúng ta cùng về thôi.

-Kasem: Dù gì chúng ta cũng ra ngoài rồi nên cùng nhau đi ăn rồi cháu dẫn dì đi thêm chỗ này nữa rồi hẵng về nhé.

-Dì Nahm: Như vậy có được không? Cậu Veera có biết chuyện này chưa ạ?

-Kasem: Cháu sẽ giúp nên dì cứ yên tâm nhé.

Trong khi Kasem dẫn dì Nahm ra ngoài để đi một vài nơi thay đổi không khí bởi từ khi làm việc cho Veera, dì cũng chưa hề xin ta ngoài để nghỉ ngơi. Còn ở nhà, mọi người cùng nhau trang trí và chuẩn bị bữa cơm tối ấm áp cho dì Nahm. Kasem đã đưa dì Nahm đi thưởng thức những món ăn ngon mà dì chưa hề được thưởng thức trước đây rồi đưa dì đi ngắm Sông Chao Phraya. Họ cùng nhau trở về nhà trước bảy giờ tối.

-Atid: Cháu sẽ sách đồ vào trước, bà và anh Kasem cứ từ từ vào sau nhé.

-Dì Nahm: Atid, từ từ thôi kẻo ngã. Thằng bé này.

-Kasem: Nào, đi vào thôi dì.

Trước khi về, Kasem và dì Nahm đã cùng nhau ghé qua siêu thị để mua đồ. Nên đồ được mua về cũng khá nhiều.

-Dì Nahm: Sao đèn trong nhà lại không được bật? Lẽ nào không có ai ở nhà sao.

-Mọi người: Happy birth day to you… happy birth day, happy birth day… to you.

-Atid: Bà hãy ước và thổi nến đi ạ.

Khung cảnh trước mắt đã khiến dì Nahm quá xúc động. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm dì Nahm mới được tổ chức sinh nhật và có lẽ đây cũng là ngày mà dì phải khóc rất nhiều. Nước mắt ở đây không phải nước mắt của buồn tủi, đau đớn hay vất vả mà là nước mắt của hạnh phúc.

-Dì Nahm: Thực sự đã rất lâu rồi, tôi mới lại được thổi nên.

Cảm ơn mọi người rất nhiều.

-Karawek: Cũng do bọn cháu đã quá vô tâm với dì. Tất cả phải cảm ơn cậu Kasem.

-Dì Nahm: Cảm ơn cậu Kasem vì một ngày hôm nay đã làm thật nhiều điều cho tôi.

Mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật dì Nahm và mong mọi điều tốt đẹp luôn đến với dì. Trong bữa tối, mọi người cùng ngồi xung quanh bàn ăn cười nói vui vẻ, đó là khung cảnh chỉ có được kể từ sau khi Kasem bước vào căn nhà. Kết thúc bữa tiệc, mọi người cùng nhau dọn dẹo và trở về phòng ngủ.

-Atid: Bà, món quà này là cháu cùng anh Kasem lựa chọn để tặng. Cháu không biết bà có thích không nhưng bà hãy nhận nhé.

-Dì Nahm: Ngày hôm nay đã là món quà rất giá trị với bà rồi, sao lại còn mua quà nữa.

-Atid: Anh Kasem nói bà đã rất vất vả, cũng chưa từng mua một mó quà gì dành tặng cho bản thân nên anh ấy đã mua mong được nhìn thấy bà mặc chúng. Cháu chưa từng được đón sinh nhật cùng bà nên hôm nay cháu thấy rất ý nghĩa, là ngày mà cháu sẽ không bao giờ quên.

-Dì Nahm: Atid, cháu đã lên kế hoạch cho bữa tiệc này từ bao giờ vậy, sao bà không biết được vậy?

-Atid: Cháu không có lên kế hoạch, tất cả đều nhờ anh Kasem và sự cho phép của anh Veera.

-Dì Nahm: Atid, cháu hãy nhớ lấy những gì mà cậu Veera và cậu Kasem đã làm cho chúng ta. Nếu không nhờ hai cậu ấy, chúng ta sẽ không có cuộc sống tốt như bây giờ. Bà mong cháu sẽ luôn nghe theo sự dạy dỗ của họ và đền đáp lại họ một cách xứng đáng.

-Atid: Dạ, cháu hiểu và sẽ làm như bà dặn.

-Dì Nahm: Được rồi, cháu hãy đi ngủ sớm để mai còn đi học.

Trong lòng dì Nahm, sự giúp đỡ của cậu Veera và sự quan tâm của cậu Kasem khiến dì càng muốn ở lại chăm sóc họ hơn. Không phải vì nợ ân tình mà vì tình cảm gia đình mà dì nhận được. Cuộc sống của dì Nahm đã không cần phải lo lắng nhiều khi luôn có sự giúp đỡ thầm lặng của cậu Veera và những người trong nhà. Trong cuộc sống này vẫn còn nhiều người tốt, đừng vội nhìn bên ngoài mà đánh giá họ. Hãy yêu thương và trân trọng những người xung quanh ta, bởi họ chính là gia đình.

Ngoại truyện (Đặc biệt)

*Dù hôn nhân của Veera và Kasem chưa được hợp pháp hoá nhưng dưới sự làm chứng của những người thân, họ cũng đã sống rất hạnh phúc. Điều Kasem mong muốn là sự thấu hiểu và giúp đỡ Veera bởi Kasem biết có những thứ Veera chưa được cảm nhận và tự mình phải vượt qua rất vất vả. Cả Veera và Kasem đều có công ty và công việc của riêng mình, khi có thời gian Kasem vẫn luôn hỗ trợ công việc ở trang trại. Một mùa kiểm toán nữa vừa qua đi, tất cả mọi người trong công ty của Kasem đều mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi.

-Ken: Anh Kasem, liệu bọn em có thể nghỉ ngơi vài ngày được không? Luân phiên nhau nghỉ được chứ, lần này thật sự rất mệt đó anh.

-Diny: Lần nào mà chẳng như nhau, sao lần này anh lại kêu mệt. Hay là muốn đi chơi với người yêu vì cô ấy giận nên mới vậy. (Diny nói trong cười đùa)

-Kasem: Vậy mấy đứa có muốn đi đâu đó thay đổi không khí không? Anh cũng chưa tổ chứ đi du lịch lần nào cho mấy đứa.

-Lya: Thật không ạ?

-Gin: Chúng ta sẽ được đi đâu vậy? Trời nóng như này đi biển là tốt nhất.

-Kasem: Các em hãy tuỳ chọn nơi, chúng ta đi khoảng ba đến bốn ngày. Anh định đưa cả bố mẹ đi vì cũng lâu rồi anh chưa đi đâu cùng họ. Có điều anh không xuống biển nhé.

-Diny: Sao vậy ạ? Đi biển là vui nhất á. (Diny nói với vẻ một chút thất vọng)

-Kasem: Hồi nhỏ anh từng bị ngã xuống hồ nên hơi sợ những chỗ nước như vậy. Nhưng mọi người muốn đi đâu cũng được, anh đi được hết. Quan trọng anh muốn đưa bố mẹ cùng đi.

-Ken: Vậy đi Pattaya đi, vừa có biển, vừa có chùa và khu sinh thái nữa.

-Sam: Được đó ạ! Không xuống được biển thì vẫn còn có chùa và khu sinh thái.

-Kasem: Vậy chúng ta quyết định ngày sau nhé, khi anh đã hỏi bố mẹ và anh Veera.

-Gin: Vậy bọn em không cần ăn gì cũng no.

Sau câu nói đùa của Gin, tất cả đều cưới phá lên. Kết thúc ngày làm, Kasem rẽ qua nhà để hỏi bố mẹ về chuyến du lịch.

-Mẹ Kasem: Kasem về đó sao?

-Kasem: Lần nào con về, mẹ cũng là người đón con đầu tiên.

-Mẹ Kasem: Vừa đi làm về, có mệt không con?

-Kasem: Công ty vừa kết thúc một đợt kiểm toán nên muốn nghỉ ngơi. Con định tổ chức cho nhận viên đi du lịch ở Pattaya, bố mẹ đi cùng bọn con nhé. Lâu rồi ba người chúng ta chưa đi đâu?

-Bố Kasem: Ở đó cũng tốt, nhưng liệu con có sao không? Và dự định đi lúc nào?

-Kasem: Con sẽ không sao đâu, sẽ chú ý cẩn thận ạ. Con định chiều thứ sáu sẽ cho mọi người nghỉ và di chuyển đến đó, nhưng không biết lịch của bố mẹ và anh Veera thế nào.

-Bố Kasem: Bố mẹ đều nghỉ hưu nên thời gian rảnh rất nhiều, cuối tuần này bố mẹ cũng chưa làm gì nên có thể sắp xếp đi cùng con.

-Kasem: Vậy tối con sẽ gọi điện báo lại bố mẹ nhé.

-Mẹ Kasem: Từ ngày gả con đi, bố mẹ thất sủng nhiều rồi. (Mẹ Kasem nói đùa với Kasem)

-Kasem: Mẹ…

-Mẹ Kasem: Được rồi, mẹ đùa con một chút. Bố vừa làm mẻ bánh mới, con cầm về một chút cho mọi người nhé. Với lại chờ mẹ lấy cho con thêm cái này nữa.

-Kasem: Gì vậy mẹ?

-Mẹ Kasem: Đây là chiếc vòng tay mà bà nội để lại cho mẹ làm của hồi môn. Tiếc rằng mẹ không có con dâu nên để lại nó cho con. Biết đâu sau này hai đứa có nhận nuôi con thì để lại cho nó.

Kasem chạy lại ôm lấy mẹ vì sự chấp thuận của bố mẹ, sau khi nói chuyện với bố mẹ thì di chuyển về nhà Veera. Kasem luôn là người trở về nhà trước Veera nên Kasem thường xuống bếp và chuẩn bị bữa tối cùng dì Nahm. Hôm nay, Thany ở lại nhà nội để dùng bữa nên bữa tối chỉ có Kasem và Veera cùng ăn. Trong bữa ăn, Kasem đã đề cập tới chuyến du lịch.

-Kasem: Veera, thứ sáu này anh có bận nhiều công việc không?

-Veera: Có chuyện gì sao? Cuối tuần thì cũng không có nhiều công việc nên có thể sắp xếp được, anh cũng không có cuộc hẹn nào.

-Kasem: Công ty em vừa kết thúc công việc nên sẽ tổ chức đi du lịch, em muốn bố mẹ và anh đi cùng. Nếu có thể, anh sắp xếp mọi người trong nhà cùng tham gia.

-Veera: Cũng được, anh sẽ sắp xếp. Có điều em sợ biển đến vậy sao lại lựa chọn những nơi có biển?

-Kasem: Không thể vì em sợ mà cấm mọi người được.

-Veera: Mỗi lần một chút, anh giúp em vượt qua nỗi sợ đó được chứ? Khi đó, anh đã cứu em thì em nên tin tưởng vào anh và em nên thử một lần.

-Kasem: Em sẽ cố, có điều anh đừng trêu hay bỏ em giữa chừng.

-Veera: Những chuyện khác anh không biết, nhưng tính mạng của em, anh sẽ không đem ra cược.

-Kasem: Em tin anh. Vậy lát nữa em sẽ báo lại cho bố mẹ.

Kết thúc bữa ăn, Veera lên phòng tiếp tục làm việc còn Kasem như đã hứa, gọi điện thoại báo cho bố mẹ và lên kế hoạch những nơi sẽ đi trong dịp này.

Theo như kế hoạch đã định, hai giờ chiều ngày thứ sáu, tất cả mọi người cùng nhau xuất phát đến Pattaya. Sau gần ba tiếng đồng hồ, họ cũng đã tới Pattaya. Vì đã trải qua chuyến đi dài nên buổi tối họ cùng nhau ăn tối và đi dạo quanh bờ biển.

Kasem đã lên trước lịch trình và cũng để bố mẹ được nghỉ ngơi, thư dãn nên Kasem đã đưa mọi người đến chùa Wat Phra Yai để làm lễ và tới Vườn Nhiệt Đới Nong Nooch bởi bố Kasem rất thích trồng cây.

-Bố Kasem: Nơi này thật đẹp lại có nhiều bóng mát, ba cũng muốn có một khu vườn như vậy.

-Kasem: Như vậy có chăm sóc mệt quá không ạ. Bố cứ hãy chăm sóc khu vườn nhỏ của mình.

-Bố Kasem: Bố nghe nói Veera cũng có trang trại trồng hoa sao?

-Mẹ Kasem: Đúng phải không con?

-Veera: Dạ, con có, con sẽ đưa bố mẹ tới đó xem hoa.

-Sam: Được đi chùa cầu nguyện nên tinh thần em thấy thoải mái quá.

-Ken: Vậy em nên đi chùa nhiều hơn nữa đó Sam.

-Sam: Ý anh là gì,Ken?

Đến chiều, Kasem để mọi người vui chơi trên bãi biển.

-Veera: Kasem, đưa tay cho anh, cùng anh từ từ xuống.

-Sam: Anh Kasem cứ từ từ làm quen, bọn em xuống chơi trước. Quen rồi anh qua chơi cùng bọn em nhé.

-Veera: Để nước chạm tới mắt cá chân của em, anh sẽ dừng lại. Nếu em ổn sẽ tiếp tục.

Mặc dù Kasem vẫn sợ hãi nhưng nhìn cảnh mọi người vui đùa Kasem thực rất muốn chơi cùng với họ. Kasem lấy hết cam đảm nắm tay Veera từ từ xuống mé biển. Làm nước man mát chạm tới chân Kasem vừa khiến Kasem thích thú vừa run người một cái.

-Veera: Anh vẫn luôn nắm chặt tay em nên em hãy thả lỏng cơ thể để cảm nhận.

Nghe theo lời Veera, Kasem thả lỏng bản thân mà cảm nhận làn nước trong xanh của biển cả. Bố mẹ Kasem cũng yên tâm hơn khi bên cạnh Kasem đã có Veera và Kasem cũng sẵn sàng vượt qua nỗi sợ hãi. Dần dần, cảm giác sợ hãi của Kasem đã biến mất, anh tiến ra xa hơn để nước chạm tới đầu gối mình.

-Veera: Em mới làm quen lại nên hôm nay dừng ở mức này thôi. Em có thể chơi cùng mọi người, anh sẽ ở đằng sau quan sát.

Khi thấy Kasem như đã quen với làn nước biển, Thany cùng New chạy lại kéo Kasem cùng chơi. Họ chơi đùa với nhau như những đứa trẻ chưa bao giờ muốn lớn cả. Lần đầu tiên, Kasme cảm thấy nước không còn đáng sợ và cậu thật sự có thể đùa vui với mọi người. Khi trời bắt đầu có những giọt mưa, họ cùng nhau trở về khách sạn thay đồ và chuẩn bị cho bữa tối.

-Kasem: Veera, xin lỗi anh. Nói là đi du lịch để nghỉ ngơi mà em lại làm phiền anh như vậy.

-Veera: Anh không thấy phiền, chỉ cần em thấy vui là được. Có điều nếu em muốn bù đắp, anh cũng sẵn sàng nhận.

Veera tiến tới ép Kasem vào tường, một tay đỡ lấy đầu của Kasem, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Kasem mà đặt nụ hôn lên môi Kasem. Kasem theo phản xạ, vòng hai tay ôm lấy Veera sát vào với cơ thể mình. Veera dường như muốn tiến sâu hơn nhưng bị Kasem ngăn lại.

-Kasem: Mọi người còn chờ chúng ta để ăn tối. Để đêm về em sẽ bù đắp cho anh.

-Veera: Anh chỉ định đùa em, vậy mà em làm thật sao. Từ bao giờ em lại thích chủ động như vậy?

-Kasem: Như vậy không được sao?

-Veera: Như vậy em muốn anh bỏ em cũng không được, đêm nay em sẽ không trốn thoát được đâu.

Đến bữa tối, họ lựa chọn một nhà hành bên ngoài bãi biển vừa thưởng thức đồ ăn vừa ngắm cảnh biển về đêm. Dường như ai đều vui vẻ nên đều uống quá chén và đều ngà ngà say. Khi an tâm mọi người đã đều về phòng an toàn, Veera và Kaseem cùng nhau đi dạo bờ biển.

-Veera: Dù em sợ nước nhưng có vẻ em thích đi dạo quanh bờ biển?

-Kasem: Em thích, giờ em còn thích hơn. Bởi em không còn sợ nước như trước và bên cạnh em có anh.

-Veera: Trời lạnh hơn rồi, em không mang áo khoác ra đây nên về phòng kẻo ốm.

Trở về phòng, khi cửa phòng vừa khép lại, Veera túm lấy tay Kasem như giữ chặt lại rồi áp sát tường hôn vào cổ của Kasem. Kasem cũng hiểu bởi anh đã hứa từ trước bữa tối.

Kasem trở nên món ăn đêm của Veera. Cứ như vậy nụ hôn được kéo dài từ chỗ cánh cửa ra vào cho đến khi cả hai đều ở trên giường. Từng chiếc cúc áo được cởi ra từ từ, Veera nắm chặt tay của Kasem kéo lên phía trên, đưa môi mình chạm vào từng bộ phận trên cơ thể của Kasem. Kasem chỉ biết mím chặt môi mà hưởng thụ từng nụ hôn, hơi thở phả vào cơ thể. Cánh tay Veera trêu đùa cơ thể của Kasem khiến Kasem nhột nhưng cũng không la lên chỉ khẽ vang lên nơi cổ họng. Chỉ đến khi cậu nhỏ của Veera được đưa vào trong cơ thể của Kasem, lúc này Kasem mới khẽ rên bên tai của Veera. Cánh tay Veera chạm vào ngực rồi di chuyển xuống eo, cặp "đào" và chân của Kasem.

-Veera: Nếu đau em có thể nói cho anh biết.

-Kasem: Vì là anh nên em sẽ chịu đựng được hết. Nó không đau mà thật sự tuyệt vời.

-Veera: Cảm ơn em đã chấp nhận con người của anh, yêu thương và quan tâm, chăm sóc anh.

Những lời nói ngọt ngào của Veera khiến Kasem trở nên hạnh phúc hơn. Veera thường sử dụng hành động để chứng minh thay vì nói nên khi đã nói thì đó đều là điều thật lòng. Và rồi Kasem chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Veera. Dù vì đêm qua đã khiến Kasem khá mệt nhưng vẫn thức dậy đi ngắm bình minh cùng mọi người.

-Lya: Bình thường em không thể dậy sớm được. Nên hôm nay thấy cảnh này thật đẹp.

-Gin: Nay anh Veera và mấy anh vệ sĩ không đi theo sao, anh Kasem? Đừng nói họ không dậy được.

-Sam: Em chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi sao?

-Kasem: Anh nghe có vê họ có công việc gì đó cần xử lý nên ở lại khách sạn.

-Diny: Từ sáng sớm luôn sao? Thế mới thấy công việc nào cũng cực khổ.

-New: Cũng lâu rồi em không được ngắm bình minh, ở thành phố đâu thể ngắm được như vậy.

-Ken: Anh Kasem, bây giờ anh có thể xuống nước thoải mái rồi đúng không.

-Kasem: Có thể thoải mái hơn trước nhưng xuống sâu quá anh vẫn còn chút run.

-Thany: Thế mới thấy anh và anh Veera sinh ra là dành cho nhau, bù đắp những điều mà người kia thiếu xót.

Sau khi ngắm bình minh, họ cùng nhau chơi trên biển một chút rồi đi ăn sáng và tiếp tục lịch trình ngày hôm nay. Họ thưởng thức bữa sáng tại chợ nổi trên thuyền Pattaya. Tiếp theo đó họ cùng nhau tới Bảo Tàng 3D Art In Paradise và Thủy Cung Underwater World.

-New: Ở đây thật nhiều loại cá, chúng thật đẹp.

-Tan: Sao em lại có thể trở nên như một đứa trẻ con đến vậy.

-Diny: Đẹp thì khen là đẹp thôi, anh Tan sao lại gọi anh New là trẻ con được.

-Kasem: Vào những nơi như vậy, có lớn đến thế nào cũng hoá trẻ con thôi.

-Tan: Cậu có thể không hùa theo họ được không. Sao sếp lại có thể chấp nhạn dược tính cách trẻ con này của cậu vậy.

-Veera: Vậy hoá ra cậu không chấp nhận tính cách trẻ con của New sao?

Họ kết thúc lịch trình vào năm giờ chiều và ghé thăm mua một số đặc sản làm quà tặng cho mọi người ở Băng Cốc rồi kết thúc chuyến du lịch trở về tới nhà mỗi người khi đồng hồ điểm mười giờ. Sáng hôm sau ai nấy đều có công việc nên họ đã kết thúc để chuẩn bị cho ngày mới.

-Kasem: Veera, anh có để ý trong mấy ngày chúng ta ở Pattaya có người luôn để ý chúng ta không?

-Veera: Vậy không phải là mình anh nhìn thấy. Không biết người đó có ý gì. Anh sẽ tìm hiểu sau, nếu không có vấn đề gì thì cũng không cần bận tâm.

-Kasem: Veera, em hỏi điều này không phải muốn làm anh giận. Nhưng…

Veera tiến lại gần Kasem, nắm lấy tay và ôm Kasem vào lòng.

-Veera: Có điều gì em cứ nói đi, anh sẽ không giận em đâu.

-Kasem: Trước anh không đủ điều kiện nhưng giờ anh có đầy đủ, đã bao giờ anh nghĩ đến việc tìm bố mẹ của mình như Thany chưa?

-Veera: Anh không nghĩ đến, bởi điều đó không còn quan trọng.

-Kasem: Anh không nhận ra đúng không? Ánh mắt anh rất buồn khi thấy Thany ở cùng gia đình hay khi thấy bố mẹ chăm sóc em. Anh cũng mong bản thân có được điều đó.

-Veera: Anh đã có em và mọi người là gia đình rồi nên anh không muốn tìm họ nữa để làm gì. Biết đâu lại chỉ toàn đau thương.

-Kasem: Anh hiểu ý em mà đúng không? Nếu anh không muốn nhắc tới nữa, vậy chúng ta sẽ dừng lại ở đây.

Veera và Kasem kết thúc câu chuyện ở đó. Những ngày tháng sau Kasem cũng không nhắc tới vì không muốn Veera bị tổn thương.

Cho đến khi người phụ nữ luôn để ý họ ở Pattaya đến tìm gặp Kasem.

-Kosum: Cậu là Kasem phải không? Tôi có thể gặp cậu một lúc chứ?

-Kasem: Được ạ. Nhưng cô là…

-Kosum: Tôi là người giúp việc trong nhà Somsri.

-Kasem: Tôi có quen biết họ sao? Tôi chưa từng nghe tên họ bao giờ.

-Kosum: Tôi đến vì muốn hỏi một chút thông tin về cậu Veera. Có thể cậu ấy chính là giọt máu cuối cùng của nhà Somsri.

-Kasem: Làm cách nào để tôi biết được anh ấy có phải hay không và cô có đang nói thật hay không?

-Kosum: Tôi cũng không thể chắc được cậu Veera có phải là cậu chủ Sunan hay không. Năm đó, tôi đưa cậu ấy tới cô nhi viện nhưng khi tôi quay lại họ nói không biết cậu chủ Sunan đã đi đâu. Lúc tôi đưa cậu ấy đến cô nhi viện trên tay cậu ấy có chiếc vòng tay khắc bông hoa cẩm chướng. Và khi tôi vô tình gặp cậu Veera tại Pattaya, tôi thấy cậu ấy rất giống ông chủ lúc còn trẻ.

-Kasem: Điều cô nói, tôi thật sự không biết. Tại sao cô không gặp trực tiếp anh ấy. Hãy cho tôi cách liên lạc khi anh Veera muốn gặp.

Kasem biết chắc đây là người duy nhất biết thân thế thật của Veera nhưng chưa được sự cho phép của Veera, Kasem tuyệt đối không tiết lộ. Ngày Veera tới thăm cô nhi viện, Kasem đã đi cùng và tới gặp mẹ Phille.

-Kasem: Mẹ Phille! Con hỏi mẹ một chút được không?

-Phille: Kasem đó sao, con gọi ta có điều gì sao?

-Kasem: Có phải đã có người tới tìm anh Veera phải không ạ?

-Phille: Đúng vậy, sao con lại biết được điều đó? Ta đã không nói điều đó với bất kỳ ai, bởi chính Veera cũng không muốn tìm kiếm họ. Dù ta mong Veera có thể tìm được bố mẹ đẻ.

-Kasem: Người phụ nữ đó đã tới tìm con để hỏi về anh ấy như khẳng định điều gì đó mà chưa thể có được từ cô nhi viện.

-Veera: Mẹ và Kasem đang nói chuyện gì vậy?

-Phille: Veera, họ đã tới tìm con. Con có muốn gặp họ không?

-Veera: Họ?

-Kasem: Người phụ nữ để ý chúng ta ở Pattaya đã tự xưng là người giúp việc của nhà Somsri, đó có thể là họ của anh.

-Veera: Làm sao em tin được điều đó?

-Phille: Người phụ nữ đó tới tìm mẹ và có nhắc tới chiếc vòng tay có khắc hoa cẩm chướng mà con đeo, ngày mà con được đặt trước cổng cô nhi viện. Mẹ đã không nói với con điều đó bởi mẹ sợ giống như trước đây, con sẽ giận mẹ mà không nói chuyện vì mẹ luôn nhắc con về việc tìm nguồn gốc của mình.

-Kasem: Em đã hứa sẽ không nhắc lại chuyện này nhưng em mong anh thật sự cho bản thân mình một cơ hội tìm kiếm gia đình.

-Veera: Mẹ hãy đưa con chiếc vòng tay, con cũng muốn biết tại sao ngày đó họ lại bỏ con lại. Đã bỏ đi lâu như vậy mà giờ lại xuất hiện với mục đích gì.

-Phille: Mẹ sẽ đưa nó cho con, nhưng con hãy bình tĩnh. Mẹ cũng vui khi con chấp nhận đi tìm họ nhưng không phải để biết sự thật rồi trả thù điều đó.

-Veera: Mẹ, con đã không còn làm trong ngành đó nữa. Mọi vấn đề con sẽ có cách giải quyết riêng.

-Phille: Vậy mẹ tin, Kasem đã khiến con rời khỏi ngành đó được. Vậy Kasem hãy đi cùng Veera giúp mẹ được không?

-Kasem: Được thưa mẹ.

Theo như mong muốn của Veera, Kasem đã liên lạc với Kosum để hẹn gặp.

-Kosum: Quả thật cậu rất giống, đôi mắt sắc lạnh của ông chủ và chiếc mũi cao của bà chủ. Cậu lớn lên thật tuấn tú.

-Veera: Sao bà có thể chắc chắn được đó là tôi?

-Kosum: Cậu có giữ chiếc vòng tay chứ?

-Veera: Nó ở đây.

Veera mở chiếc khăn tay, đưa chiếc vòng vàng cho người phụ nữ.

-Kosum: Là nó, cậu chính là cậu chủ Sunan.

-Veera: Đã có điều gì xảy ra, tại sao họ lại đưa tôi đến cô nhi viện? (Veera nói với giọng giận dữ, đanh thép)

-Kosum: Xin cậu đừng hiểu lầm. Ông bà chủ không hề muốn đưa cậu vào cô nhi viện nếu năm đó không xảy ra…

-Veera: Xảy ra điều gì? (Veera gần như không thể kìm được cảm xúc tức giận của bản thân mà hét lớn)

-Kosum: Năm đó, nhà Somsri làm ăn phất lên kéo theo có nhiều kẻ thù. Trong một lần giao hàng cho khách nhưng bị phát hiện bên trong chứa chất cấm. Nên lô hàng đã bị giữ lại để điều tra. Trong quá trình điều tra, cảnh sát tuy ra nhiều vấn đề và có bằng chứng chứng minh ông bà chủ vô tội. Kẻ đó đã không bằng lòng nên vào ngày thôi nôi cho cậu chủ, họ đã phóng hoả đốt nhà. Bà chủ chỉ kịp giao cậu chủ cho tôi và dặn dò tôi chăm sóc tốt cho cậu.

Còn cả nhà Somsri, già tre, lớn bé đều đã bị thiêu rụi trong căn nhà đó. Tôi thật có lỗi với ông bà chủ vì không đủ khả năng nuôi dưỡng cậu nên tôi đã cậu đến cô nhi viện.

Bàn tay Veera như siết chặt hơn, hai hàm răng nghiến chặt, điều đó khiến Veera như muốn giết chết những kẻ đã làm anh mất gia đình. Kasem thấy vậy, nắm lấy tay Veera như ngăn lại sự tức giận và lửa thù hận trong Veera. Bởi cái nắm tay, ánh mắt của Kasem đã làm dịu lại cảm xúc lúc này của Veera.

-Veera: Vậy họ có phần mộ của mình không?

-Kosum: Có, có thưa cậu chủ. Sau khi đưa cậu tới cô nhi viện, tôi đã quay trở lại căn nhà và cùng gia đình, hàng xóm xung quanh thu lại những gì còn xót lại rồi xây mộ cho họ.

-Veera: Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến viếng họ.

-Kosum: Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi và chấp nhận thăm mộ họ.

-Veera: Nếu tôi không biết chuyện này, tôi thật sự sẽ hận họ đến hết đời và thậm trí không muốn nhắc đến họ. Cho nên mọi thứ đã qua như vậy thì tôi không thể làm được gì khác.

Ngay khi biết địa chỉ mộ ở đâu, Veera đã lái xe quay về trang trại hái những bông hoa cẩm chướng rồi bó lại từng bó và những loại hoa khác mà đem ra mộ. Cả quãng đường Veera đều không nói gì, Kasem cũng không lên tiếng chỉ im lặng nhìn Veera. Ra đến nơi, Veera tìm đến phần mộ của gia đình dọn dẹp lại bàn thờ, dâng hoa và quỳ xuống cúi lạy. Sự kính cẩn của Veera khiến trái tim Kasem nhói đau.

Trở lại xe, Veera vẫn cứ im lặng nhìn về phía khu mộ. Kasem với mình sang phía Veera mà ôm, vỗ nhẹ an ủi Veera.

-Kasem: Trước mặt em, anh không cần tỏ ra quá mạnh mẽ. Nếu muốn khóc, anh hãy dựa vào vai em mà khóc. Em sẽ chẳng cười anh đâu. Anh đã kìm nén nó rất lâu rồi.

Sau lời của Kasem, Veera thật sự đã bật khóc.

-Veera: Nếu là anh trước đây, thật sự anh muốn tìm ra kẻ đó là ai rồi giết bọn chúng đi. Nhưng em đã thay đổi cách suy nghĩ của anh. Cảm ơn em đã luôn cố gắng để anh tìm ra anh là ai.

-Kasem: Việc họ làm chắc chắn họ cũng đã phải trả giá cho điều đó. Em chỉ mong anh được hạnh phúc, mở được nút thắt trong lòng. Và mỗi khi tới trang trại, ngủ lại sẽ không thấy ác mộng nữa.

Veera đặt tay lên cổ Kasem mà hôn lên môi Kasem như một lời cảm ơn chân thành. Còn Kasem vẫn luôn không bao giờ từ chối Veera. Veera trở nên hạnh phúc hơn và thay đổi bản thân. Khi chúng ta yêu đúng người, chúng ta sẽ không phải thay đổi mà bởi người đó sẽ giúp bạn là chính mình và có những hành xử đúng mực.