Chereads / so lucky you came / Chapter 25 - REFERENCES IN VIETNAM 2

Chapter 25 - REFERENCES IN VIETNAM 2

*C6

Sau lời đề nghị của Lya và Sam, Kasem viết mail trả lời thư mời của thầy giáo rồi gọi điện báo bố mẹ.

-Mẹ Kasem: Muộn rồi sao chưa ngủ vậy?

-Kasem: Con không đánh thức bố mẹ dậy chứ?

-Mẹ Kasem: Bố mẹ vừa tham dự sinh nhật của một người bạn cũng vừa mới về. Con có bỏ bữa không đó?

-Kasem: Không hề bỏ ạ. Con gọi muốn báo bố mẹ một hai hôm nữa con sẽ sang Mỹ.

-Bố Kasem: Có việc gì ở đó hay sao? Hay con ký được hợp đồng lớn à?

-Kasem: Thầy Jack có mời con tham gia một hội thảo, đúng lúc con muốn sốc lại tinh thần nên đồng ý tham gia.

-Mẹ Kasem: Vậy cũng tốt nhưng hãy chú ý sức khoẻ, cần thì cứ về nhà với bố mẹ.

-Bố Kasem: Những buổi như vậy cũng sẽ giúp con có kiếm thức mới, con nên tham gia thêm một vài buổi hội thảo khác trong ngành của bản thân nữa.

-Kasem: Oki ạ, vậy bố mẹ hãy đi nghỉ ngơi đi. Con gọi chỉ để báo phòng trường hợp hai người không liên lạc được với con.

-Mẹ Kasem: Con nghỉ đi. Ngủ ngon nhé bé con của mẹ.

Theo kế hoạch, hai ngày sau Kasem bay sang Mỹ để tham gia buổi hội thảo từ thầy giáo của Kasem. Đến sân bay ở Mỹ, thầy giáo đã đợi để đón Kasem từ trước. Kể từ khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên Kasem quay lại Mỹ để gặp thầy giáo.

-Kasem: Thầy đã không thay đổi gì nhiều. Vẫn luôn trẻ và tràn đầy nhiệt huyết.

-Giáo viên Jack: Tôi già rồi, cũng sắp dời khỏi giảng đường nữa. Công việc của bạn ở Thái Lan thế nào?

-Kasem: Ban đầu tôi thấy lạ và có chút khó khăn, nhưng nhờ sự chỉ bảo của thầy và sự giúp đỡ của bố tôi, bây giờ tôi đã ổn định.

-Giáo viên Jack: Bạn vốn có tố chất nên bạn sẽ còn phát triển hơn nữa. Đây chỉ là bước khởi đầu cho sự nghiệp của em mà thôi… Ban đầu, thầy đã nghĩ em sẽ từ chối không đến. Nhưng khi nhận được mail của em, thầy đã rất vui.

-Kasem: Thật ra, ở công ty em vẫn còn có nhiều công việc khác chưa được giải quyết. Nhưng tâm trạng em không được tốt nên cần phải thay đổi để trở nên phấn trấn hơn. Cho nên em quyết định đến đây.

-Thầy Jack: Mỗi khi tâm trạng không tốt, em nên thay đổi không khí hoặc công việc mình làm. Em có thể chơi một bộ môn thể thao, chạy bộ, vẽ hay tham gia một buổi hoà nhạc… Có rất nhiều cách cho em. Có điều thầy thật cảm ơn bởi sự lựa chọn của em là tới đây.

-Kasem: Đã lâu em không tới trường nên muốn trở lại tuổi đi học một chút thôi.

-Thầy Jack: Thầy nghĩ em đã có người đồng hành, tại sao hôm nay không dẫn cô ấy đi cùng. Hay hai đứa đang giận nhau sao?

-Kasem: Em không có thì sao có thể dẫn tới gặp thầy. Đợi khi có rồi, em chắc chắn giới thiệu với thầy. Có điều không phải là một cô gái mà là một chàng trai.

-Thầy Jack: Em nói thật chứ?

-Kasem: Dạ, thầy sẽ không trách em chứ?

-Thầy Jack: Đã là thời đại nào rồi, thầy cũng phải mở rộng quan điểm chứ. Thầy chỉ hơi ngạc nhiên khi đó là em thôi, Kasem. Vậy khi có chắc chắn dẫn tới đấy.

-Kasem: Được thưa thầy.

Trên đường đi, thầy trò Kasem chia sẻ làm cho Kasem dường như quên hết mọi thứ xung quanh, và quãng đường từ sân bay đến khách sạn trở nên ngắn hơn. Về đến khách sạn, thầy giáo cho Kasem biết lịch trình của buổi hội thảo và các sự kiện diễn ra ngày hôm đó. Chia tay thầy giáo, Kasem về phòng, thay đồ và chuẩn bị nghỉ ngơi. Tắt đèn, nhắm mắt lại chợt nảy ra một suy nghĩ trong Kasem "sao đã ba ngày rồi, không thấy Veera đến công ty hay gọi điện. Anh ấy có sao không? …Nhưng tại sao mình phải quan tâm? Như vậy có thể tốt." Sau đó nghĩ rằng Kasem ngủ thiếp đi.

Buổi sáng thức dậy ở Mỹ với không khí trong lành, Kasem chuẩn bị sẵn sàng và đến trường cũ của mình. Trường học cũng gần khách sạn Kasem ở nên Kasem quyết định đi bộ. Quả thực, quyết định đi dạo là sáng suốt, vừa thoải mái vừa vui vẻ thưởng thức bầu không khí nơi đây một cách lạ thường. Đến nơi, ngôi trường phía trước Kasem cũng đã được sửa sang lại và rất đông sinh viên. Trước khi tham gia buổi hội thảo, Kasem đã dạo một vòng quanh sân trường và nhớ lại một số kỷ niệm tại đây. Kasem không có quá nhiều bạn bè ở Mỹ vì thời gian học có một năm nên khi đến cũng không liên lạc với ai ngoài thầy giáo.

Đúng như lịch hẹn, Kasem bước vào buổi hội thảo, có lẽ đã lâu không tham gia những buổi như vậy nên Kasem hơi buồn ngủ.

May mắn thay cho bài giảng của thầy giáo, Kasem vẫn đủ tỉnh táo để nghe hết.

-Thầy Jack: Em thấy buổi hội thảo hôm nay thế nào?

-Kasem: Thật ngại quá, đã lâu em không tham gia những buổi như vậy nên có chút buồn ngủ. Nhưng phần thuyết trình của thầy luôn cuốn hút. Đã có nhiều sự thay đổi nên em cũng học thêm được một số điều.

-Thầy Jack: Vậy cũng không uổng công em tham gia. Ngoài sân còn nhiều hoạt động, em hãy tham gia cùng các em sinh viên rồi hẵng về.

Sau buổi hội thảo, ngoài sân trường cũng diễn ra một vài hoạt động chào đón tân sinh viên. Kasem cũng tò mò không biết hoạt động chào mừng năm nay có gì khác so với năm mình đến không. Hoà mình vào dòng người tấp nập tham gia các hoạt động, Kasem thấy vui vì quyết định đến đây.

Nhưng điều mà trong dòng người ấy Kasem phát hiện ra bóng dáng Veera và bị thu hút trước hình ảnh người bên cạnh Veera là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp và năng động, tiếc là Kasem chỉ kịp nhìn thấy cô ấy một chút.

Cùng lúc đó, bóng dáng Kasem cũng đã lướt qua ánh mắt của Veera.

-Veera: Thany, chương trình còn dài không?

-Thany: Anh vội đi đâu sao? Mà cô gái nào lọt vào mắt anh sao mà anh đi đâu lâu vậy.

-Veera: Sẽ là một cô gái sao?

-Thany: Được rồi, còn một chút nữa thôi rồi chúng ta có thể đi ăn

-Veera: Karawek kiểm tra xem có phải Kasem đang ở đây không. Nếu đúng tra chỗ cậu ấy đang ở.

-Karawek: Cậu Kasem sao? Vâng tôi sẽ đi kiểm tra.

Kết thúc buổi chào mừng tân sinh viên, Veera cùng Thany tới một quán ăn để dùng bữa trưa.

-Veera: Em đã có kế hoạch cho buổi chiều chưa, Thany?

-Thany: Em muốn đưa anh tới một vài nơi mà em cảm thấy rất tuyệt, là những nơi em hay tới khi thấy mệt mỏi và có buồn phiền.

-Veera: Xem ra anh để em ở đây bị cô đơn quá rồi nên chỉ có nỗi buồn và mệt mỏi làm bạn.

-Thany: Nên mau đưa em về Thái mà bù đắp đi.

-Veera: Vậy sau bữa tối, em tự về trước được không?

-Thany: Anh không về cùng em sao?

-Veera: Anh có chút việc, xong việc sẽ về. Nếu thuận lợi thì có thể không về.

-Thany: Đến thăm em mà anh bỏ em ngang vậy sao. Thiệt là có tâm.

Sau khi đi bộ khoảng một tiếng, Kasem cảm thấy đói, vì vậy anh ấy đã tìm một nhà hàng và quyết định quay lại một số nơi mà Kasem đã đến khi anh ấy học ở đây. Buổi tối Kasem trở về khách sạn, trong sự tĩnh lặng của căn phòng, hình ảnh Veera xuất hiện bên cạnh một cô gái khiến trái tim Kasem lại loạn nhịp. Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, Kasem giật mình không biết ai đến vào lúc này vì mình không gọi phục vụ phòng, không hẹn trước. Kasem hỏi, nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có một tiếng gõ cửa khác lại vang lên them một lần nữa. Kasem đánh bạo ra mở cửa, trước sự ngạc nhiên của Kasem, Veera chỉ đáp -Veera: Hóa ra, tôi không nhìn nhầm, Kit đợi tôi ở ngoài

-Kasem: Ai đồng ý rằng bạn vào

-Veera: Tôi chỉ muốn nghe giọng nói của bạn và nhìn thấy bạn. Tôi xin lỗi vì sự bộc phát này.

-Kasem: Tại sao bạn lại ở đây?

-Veera: Ý em là tại sao tôi lại đến gặp em, hay tại sao tôi lại đến Mỹ

-Kasem: Sao cũng được, tôi không quan tâm nữa. Nếu đã gặp nhau rồi thì có thể dời đi được rồi. Không cần quay lại.

Mặc cho Kasem có đe dọa hay không thích, Veera vẫn tiếp cận Kasem, khiến Kasem phải lùi lại, ngã xuống ghế sofa trong vô thức. Không hiểu sao Kasem vừa muốn đẩy Veera ra vừa không muốn. Tay Veera chống vào thành ghế, tay còn lại vòng qua eo Kasem, anh đặt một nụ hôn lên cổ Kasem rồi lên trán và môi Kasem. Tại sao Kasem không thể cưỡng lại nụ hôn đó. Thay vì từ chối nhận những nụ hôn ấy, Kasem lại hưởng thụ chúng một cách mãn nguyện, cảm giác nhớ nhung những nụ hôn ấy lần đầu bộc phát ở Kasem. Khi nụ hôn của Veera đặt lên môi Kasem, như bị cuốn hút Kasem không muốn dời khỏi mà tiến sau hơn vào nụ hôn ấy. Kasem từ từ mở miệng để chiếc lưỡi của Veera xâm nhập vào khoang miệng và trêu đùa chiếc lưỡi của Kasem. Vô thức Kasem nhắm nghiền mắt, tay đặt lên ngực Veera. Như đạt được ý đồ, Veera cởi từng cúc áo của Kasem. Nhưng mới tới cúc thứ ba đã bị Kasem vội ngăn lại.

-Kasem: Anh định làm gì? Tôi không phải thua vui của anh.

-Veera: Xem ra không phải mình tôi nhớ em, nhớ cảm giác ấy… Tối nay tôi sẽ ở lại với em được chứ?

-Kasem: Anh cố tình làm vậy à, tôi đã trốn đến tận đây mà anh vẫn tìm được.

-Veera: Tin hay không là ở em. Tôi đến đây vì công việc và tình cờ nhìn thấy em mà thôi.

-Kasem: Không tin nên anh có thể về được rồi. Tôi muốn ở một mình.

-Veera: Nếu tôi vẫn cứ ở lại, em sẽ làm gì?

-Kasem: Nếu người đi không phải anh thì là tôi.

Tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Karawek đã phá tan bầu không khí khó xử của Kasem trước Veera.

-Karawek: Thật xin lỗi sếp nhưng có việc tại kho cần ngài giải quyết.

-Veera: Tôi sẽ ra ngay.

May mắn thay, Veera có việc phải làm nên đã dời đi. Veera ra đi, nhưng lòng Kasem vẫn luôn muốn hỏi cô gái đi cùng anh ấy là ai, bên cạnh anh ấy có bao nhiêu cô gái, chàng trai khác. Kasem nhận ra rằng bản thân đang bắt đầu quan tâm tới Veera và không nghĩ tới Han và Min như trước.

Trong khi đó, Veera trở về nhà sau khi hoàn thành công việc ở kho tại Thái đã được giải quyết ổn thoả.

-Thany: Sao anh về muộn vậy?

-Veera: Em đang đợi anh hay sao mà còn chưa ngủ? Con gái như em sao không biết cách giữ gìn nhan sắc vậy?

-Thany: Tôi không ngủ muộn mỗi ngày. Đến đây rồi mà còn bận thế này, có phải ghé thăm em thật hay chỉ ghé qua vì tiện đường thôi không vậy.

-Veera: Là tiện đường ghé thăm thôi (Veera nói với giọng đùa vui với Thany)

-Thany: Bạn thật tốt bụng, cảm ơn bạn. Buổi trưa, em để ý thấy anh nhìn một ai đó rất chăm

chú rồi cho người đi kiểm tra nữa, em có biết người đó không?

-Veera: Anh đang theo đuổi, nếu thành công anh sẽ giới thiệu cho em biết.

-Thany: Bạn nghiêm túc chứ? Này… trả lời tôi đi

-Veera: Muộn rồi, ngủ đi. Sau này nói tiếp.

Đến giữa trưa ngày hôm sau đã đến lúc Kasem lên máy bay và trở về Thái Lan, bắt đầu lại công việc sau chuyến đi ngắn ngày này. Suốt quãng đường, Kasem cứ nghĩ về câu hỏi đêm qua và hình ảnh Veera hiện lên trong đầu Kasem. Cùng lúc đó Veera cũng dặn dò em gái ở lại chăm sóc tốt cho bản thân rồi trở về Thái. Như tâm linh tương thông, họ cùng nhau đến và cùng nhau về mà không hay, không hẹn trước.

-Veera: Kasem đã quay về Thái chưa?

-Kit: Ngay trước khi sếp quay về, cậu Kasem cũng đã lên máy bay và về Thái.

-Veera: Tại sao Kasem lại tới Mỹ?

-Karawek: Cậu ấy từng là du học sinh được trao đổi học tại Mỹ một năm. Được thầy giáo mời về dự hội thảo nên cậu ấy đã tới tham gia.

-Veera: Em ấy giỏi hơn những gì tôi tưởng. (Veera cười nhếch mép)

Trái ngược với sự yên tĩnh của Kasem, những cô cậu nhân viên tại công ty lại luôn rôm rả nhiều chuyện.

-Diny: Chị Lya, bao giờ anh Kasem sẽ về?

-Lya: Anh ấy mới đi có hai ngày thôi đó, nếu chị không nhầm chiều nay là anh ấy về tới Thái rồi.

-Ken: Rồi liệu tinh thần của anh ấy sẽ tốt hơn chứ?

-Sam: Mối tình gì mà khiến anh ấy thê thảm tới vậy. Người hay lui tới công ty chúng ta là ai nữa?

-Diny: Hôm em thấy ở quán bar, à mà không, lúc nào anh ta xuất hiện bên cạnh cũng có vài người đi cùng. Anh ta liệu có phải Mafia không?

-Gin: Theo danh sách dự án mà anh Kasem đảm nhiệm có tên của anh ta.

-Sam: Nhắc mới nhớ những người tham gia dự án ấy đều có người chống lưng đằng sau, nên không trừ khả năng đó đâu.

-Ken: Vẫn là không nên đắc tội.

-Lya: Chúng ta cũng cố hỏi anh Kasem rồi nhưng anh ấy không nói nên cứ cẩn thận trước đã, làm theo anh Kasem nói là được.

-Diny: Em muốn thấy hằng ngày anh Kasem cười, vắng anh ấy em cũng buồn quá rồi.

-Lya: Anh Kasem gọi tới.

(Kasem: Alo, Lya, anh vừa về tới Thái, mai anh sẽ tới công ty sau nhé!)

-Lya: Được ạ. Vậy anh thấy sao rồi?

(Kasem: Thay đổi không khí anh thấy tốt hơn nhiều rồi! Mấy đứa không cần lo cho anh quá đâu.)

-Diny: Bọn em sẽ có quà chứ?

(Kasem: Anh biết ngay mà, anh đã mua rồi. Hẹn mấy đứa ngày mai nhé!)

-Diny: Vậy anh về nghỉ ngơi đi! Mai gặp ạ.

-Gin: Nghe giọng anh ấy tốt hơn rồi. Cũng có thể do chúng ta lo nghĩ nhiều thôi.

-Ken: Mà cũng nên dẹp câu chuyện tình yêu phim trường của mấy đứa đi. Kết thúc công việc rồi tan làm đi.

Tất cả cùng quay về vị trí hoàn thành công việc trước khi mặt trời lặn. Trong lòng họ đều có câu hỏi và suy nghĩ của riêng mình và họ đều lựa chọn để thời gian trả lời.

* C7

Ngày hôm sau, trở lại công ty Kasem cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Công việc vốn là vòng lặp từ ngày này sang tới ngày khác, chỉ có những câu chuyện ly kỳ đến từ mọi người là khác nhau. Đến giờ nghỉ trưa, vì đã hứa đưa lũ em đi ăn nên họ cùng nhau di chuyển từ công ty đến nhà hàng. Trớ trêu thay, một khách hàng đến và yêu cầu gặp được gặp Kasem. Đây là khách hàng quen thuộc của công ty mỗi khi đến kỳ kiểm toán. Không biết vị khách này có ý gì nhưng anh ta luôn đến gặp Kasem về những vấn đề vừa liên quan đến công việc, vừa không đến nỗi Kasem muốn từ chối gặp nhưng ngại. Vì bận bịu với dự án khách sạn mà Kasem quên mất vị khách này. Lya cũng có nhắc mỗi lần Kasem không đến công ty đều muốn đến nhà tìm nhưng Kasem không để ý lắm. Cứ thế, Kasem tiếp khách hàng "ruột" này một tiếng, nhìn mặt đàn em đói muốn xỉu nhưng vẫn cố đợi Kasem. Vừa bước xuống sảnh công ty, một bóng dáng quen thuộc khác đã làm phiền Kasem hơn một tháng nay lại xuất hiện.

-Veera: Có thể cho tôi mượn ông chủ của các bạn chiều nay được không?

-Kasem: Tôi đi ăn tối với họ, nói chuyện sau nhé. (Kasem nói với sự né tránh)

-Sam: Đừng bận tâm, cứ đưa anh ấy đi, chúng tôi có thể tự lo được.

-Kasem: Sam, tại sao bạn lại bán đứng tôi như vậy.

-Sam: Em nhìn mặt anh cũng đủ sợ rồi, anh đi xem.

-Veera: Vậy tôi xin phép, đi thôi!

-Sam: Anh ấy có vẻ rất lịch thiệp và tôn trọng anh Kasem.

-Ken: Khí chất vừa như một Mafia nhưng lại giống một tổng tài bá đạo.

-Diny: Nói bọn em phim ảnh nhưng anh Ken có vẻ đam mê hơn cả bọn em.

-Gin: Mọi người, em đã chờ vị khách kia cả buổi trưa, giờ em vẫn phải đợi nữa sao.

-Lya: Đi thôi, còn vào làm nữa.

Và rồi chiều nay, thay vì đi ăn với đàn em của mình, Kasem đã đi ăn với Veera. Từ những tư liệu thu thập được, Veera biết sở thích của Kasem và đưa Kasem đến một nhà hàng Nhật Bản.

-Kasem: Làm sao bạn biết? (Kasem có chút ngạc nhiên)

-Veera: Nếu bạn muốn theo đuổi một ai đó, bạn sẽ phải nỗ lực tìm hiểu mọi điều về người ấy.

-Kasem: Tìm hiểu? Vì tình yêu hay vì hợp "khẩu vị"? Anh nghiêm túc thật sao.

Veera không trả lời, chỉ cười và đưa Kasem vào bên trong. Anh ấy không chọn đồ ăn, mà để Kasem chọn thứ Kasem muốn.

-Kasem: Vậy làm việc chăm chỉ như vậy, bạn muốn gì?

-Veera: Tôi đã nói rồi, tôi muốn đi theo đuổi em. Tôi nghĩ mình đã nói rõ ngay từ đầu.

-Kasem: Bạn biết rõ về tôi, nhưng tôi không biết gì về bạn. Công việc? Tính cách? Gia đình? Rồi những mối quan hệ?

-Veera: Em cũng đang bắt đầu để ý đến tôi nên mới thắc mắc như vậy.

-Kasem: Mặc kệ, tôi không quan tâm lắm. (Kasem nói với vẻ mặt thờ ơ)

-Veera: Nếu em muốn quên một ai đó, vậy tại sao không cho mình cơ hội để mở lòng với những người mới.

-Kasem: Quên nó theo cách này?

-Veera: Em sẽ không cho tôi một cơ hội để chứng minh điều đó sao?

-Kasem: Làm quen với Mafia à? Tôi nghĩ mình chưa ngông cuồng đến vậy.

-Veera: Sao em nghĩ vậy? Bạn nghĩ gì về Mafia?

-Kasem: Máu lạnh, thích đe dọa, làm những điều bất hợp pháp ... đại loại là vậy và bạn là hình mẫu đó.

-Veera: Nếu vậy, nếu em muốn, tôi có thể xuất hiện với tư cách khác. Và khi em tìm hiểu về tôi sẽ thấy tôi không như em nghĩ.

-Kasem: Tôi có quan trọng như vậy không? Đủ để anh phải thay đổi ư.

-Veera: Em nên biết, tôi chưa từng quan tâm đến ai, muốn quen một ai như vậy, ngoại trừ em.

-Kasem: Vậy bạn muốn tôi làm gì?

-Veera: Chuyển đến ở với tôi vì tôi muốn nhìn thấy bạn mỗi ngày.

-Kasem: Với tư cách?

-Veera: Bất cứ vị trí nào bạn muốn, miễn là bạn thấy thoải mái. Hãy nói cho tôi biết khi em sẵn sàng. Tôi sẽ trực tiếp đến đón em

-Kasem: Mỗi ngày anh đều đến công ty tôi, nếu không cũng sẽ gọi điện như vậy anh chưa thấy chán sao?

-Veera: Mỗi ngày nhìn thấy em như vậy với tôi là chưa đủ.

-Kasem: Rồi anh sẽ nhanh chán thôi.

-Veera: Vậy em hãy cứ thử, tôi sẽ cho em thấy. Tôi sẽ không chán em như em nghĩ.

Cứ như vậy, Kasem thực sự nhận lời đến ở cùng Veera. Anh ấy sắp xếp mọi thứ như đảm bảo dù sao Kasem cũng sẽ đến ở đó như Veera đã định. Như Veera nói không muốn ép buộc Kasem, vì vậy Kasem bắt đầu sống và sinh hoạt trong một căn phòng bên cạnh phòng của Veera khi chuyển đến.

Căn nhà trông không được trang trí quá nhiều thứ hiện đại nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, màu sắc tạo nên không gian ấm cúng. Veera trông lạnh lùng nhưng những lựa chọn của anh ấy thật ấm áp, nhưng cũng thể hiện đầy sự uy quyền.

-Kasem: Anh ra sống riêng hay sao? Như vậy lại chẳng cô đơn không muốn về nhà mà muốn trêu ong ghẹo bướm.

-Veera: Vậy em sống cùng ai trong căn hộ đó sao?

-Kasem: Không. Nhưng tôi cũng không cảm thấy cô đơn.

-Veera: Vậy tại sao em biết, tôi hay đi trêu hoa ghẹo bướm. Nếu em không như vậy? (Veera như muốn trêu đùa Kasem)

-Kasem: Không biết nữa, chỉ là thấy anh giống như vậy mà thôi.

-Veera: Nếu là trước đây, quả thật tôi sẽ tìm người để giãi bày tâm sự. Nhưng giờ có em rồi, tôi sẽ không phải đi tìm kiếm nữa.

-Kasem: Thật mong anh sớm chán mà buông tha cho tôi.

-Veera: Vậy em hãy làm cho tôi không chán em.

-Kasem: Là anh nghe không hiểu hay cố tình vậy.

Trời đã khuya, Kasem vừa định đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bước lại gần cánh cửa, mở nó ra và Veera đến gần hơn

-Veera: Tôi ra ngoài có việc, nếu cần gì thì gọi cho dì Nahm hoặc đàn em của tôi.

-Kasem: Muộn như vậy rồi mà anh vẫn ra ngoài à? Nếu không cần thiết, hãy nghỉ ngơi sớm.

-Veera: Em đang lo lắng cho tôi à?

-Kasem: Không, tôi chỉ tình cờ nói vậy thôi. Đi cẩn thận.

-Veera: Vậy thì em nghỉ đi, mai tôi sẽ giới thiệu với mọi người để em làm quen.

Trước khi đi Veera còn hôn lên trán Kasem một cái rồi dời đi. Sau khi không thấy anh ấy, Kasem đóng cửa và vùi mình vào chăn. Lần đầu tiên, Kasem tiếp một người lạ nhanh như vậy, nhưng Kasem cũng hoảng hốt khi chưa biết gì về anh ta. Kasem cảm nhận được sự thẳng thắn, quyết đoán của Veera.

Thức dậy trong một ngôi nhà xa lạ, nhưng Kasem không hề khó chịu. Sau khi tắm rửa và thay đồ, Kasem xuống nhà, một người phụ nữ lớn tuổi mời Kasem vào bàn thưởng thức bữa sáng. Nhưng Kasem vẫn không thấy thấy Veera xuất hiện. Như hiểu được nỗi băn khoăn của Kasem, người dì đáp lại

-Di Nahm: Cậu Veera đi làm chưa về, cậu Kasem ăn cơm trước đi.

-Kasem: Có phải ngày nào anh ấy cũng như vậy không? Bao giờ anh ấy sẽ về?

-Dì Nahm: Không sao đâu, cậu Veera ít về nhà. Nên tôi cũng không rõ hôm nay cậu ấy có về hay không.

Không để Kasem hỏi thêm câu nào, cô ấy liền xin lui đi để làm việc khác. Cũng đúng thôi, Kasem là người xa lạ nên không thể nói nhiều. Lý do Veera phải ra ngoài đêm qua là vì đối thủ của anh trong cuộc đấu thầu khách sạn đã gây ra một vụ náo loạn. Để giảm sự tập trung của Veera vào dự án, Danel đã thuê người đến quán bar để đập phá, đánh nhau và gây bạo loạn, gây nhiều thiệt hại, đồng thời thu hút sự chú ý của cảnh sát khu vực đó. Đích thân Veera đến trực tiếp để kiểm tra thiệt hại, và giảm bớt sự chú ý của cảnh sát. Đến giữa trưa Veera trở về, có lẽ vì chưa ngủ nên trông anh khá mệt mỏi. Dù đã giải quyết được phần nào sự cố của quán bar nhưng công việc không dừng lại ở đó, anh vào văn phòng để tiếp tục dự án mua khách sạn. Không muốn quấy rầy Veera nhưng Kasem lo cho sức khoẻ của Veera vì từ đêm qua Veera vẫn chưa ăn gì.

Cốc…cốc…cốc… tiếng gõ cửa vang lên

-Veera: Ai?

-Kasem: Là tôi.

-Veera: Em vào đi… Kiếm tôi có việc gì sao.

-Kasem: Từ đêm qua anh vẫn chưa ăn gì đúng không?

-Veera: Tôi cũng không đói nên em không cần lo.

-Kasem: Bây giờ có thể anh chưa thấy có vấn đề gì nhưng anh cứ không ăn rồi uống rượu như vậy sẽ đau dạ dày đó. (Kasem lo lắng trước sự vô trách nhiệm với sức khoẻ của Veera)

-Veera: Ok, cũng sắp đến bữa trưa, tôi sẽ xuống ăn với em sau.

-Kasem: Ở đây có một chén súp nhỏ và một ít hoa quả, anh ăn lót dạ trước khi đến bữa đã. Vậy tôi ra ngoài để anh làm việc. Nhớ ăn chúng.

Đã quá trưa, Kasem vẫn không thấy Veera xuống ăn cơm nên một lần nữa lên gọi. Theo phép lịch sự đã học, Kasem gõ cửa văn phòng của anh ấy

-Veera: Ai?

-Kasem: Tôi đây. Tôi có thể vào không?

-Veera: Vào đi. Em vẫn chưa đi ngủ sao?

-Kasem: Đã quá trưa rồi, anh vẫn không muốn ăn gì à? Nếu đúng như vậy, bạn sẽ bị ốm.

-Veera: Đồ em mang tới, tôi đã ăn rồi. Chỉ còn một chút nữa là công việc sẽ xong

-Kasem: Vậy tôi mang lên cho anh nhé.

Trái ngược với sự hào hứng của Kasem, Veera vẫn im lặng, đôi mắt nheo lại tập trung vào đống tài liệu trên màn hình máy tính. Thấy sự im lặng, Kasem quyết định xuống lấy ít đồ ăn mang lên cho Veera nhưng nhanh chóng bị cánh tay kéo lại.

-Veera: Em có thể ôm tôi một chút được không?

-Kasem: Hả, vậy sao anh lại hỏi em? Nếu bạn mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi. Bạn không cần phải xuống, tôi sẽ giúp bạn mang nó lên.

-Veera: Đừng để ý đến nó. Nào, chúng ta cùng nhau đi xuống.

Veera vùi mặt mình vào ngực Kasem, ôm lấy Kasem một lúc. Rồi Veera và Kasem ăn trưa và sau đó Veera trở lại làm việc.

-Kasem: Anh tiếp tục làm việc sao?

-Veera: Đúng vậy! Em có vấn đề gì sao?

-Kasem: Ngày nào anh cũng làm việc như vậy, không thấy quá tải à?

-Veera: Không phải lúc nào cũng nhiều việc như vậy. Nhưng lần này dù nhiều, tôi cũng phải làm.

-Kasem: Vậy nếu tôi có thể giúp được, anh có thể gọi.

-Veera: Em đi nghỉ đi, xong việc tôi sẽ tìm em.

Sau bữa tối, Veera gọi mọi người lại và giới thiệu Kasem với mọi người.

-Veera: Đây là Kasem, cậu ấy ở đây với tư cách là chủ nhân mới của mọi người và là người yêu của tôi. Lời nói của cậu ấy cũng là mệnh lệnh của tôi, hãy chăm sóc cậu ấy bằng hết khả năng của mình.

-Kasem: Tôi không khó, mọi người cứ thoải mái. Tôi là người mới ở đây, vì vậy nếu cần lưu ý bất cứ điều gì hoặc đề xuất điều gì hãy cứ nói nó. Tôi sẽ lưu ý

-Veera: Trong nhà không có quy tắc nào cả, bạn cứ làm những gì mình thích.

Mọi người lần lượt giới thiệu cho Kasem, rồi một cô gái trẻ dẫn Kasem đi tham quan mọi nơi trong và ngoài ngôi nhà. Khi Kasem quay lại thấy dì Nahm với một cậu thanh niên nhỏ tuổi bên cạnh, họ dường như đang nói chuyện gì đó và dì Nahm vội vàng cảm ơn. Khi Kasem thấy Veera đi lên phòng, Kasem tò mò chạy theo.

-Veera: Em không cần chạy, cẩn thận không bị ngã. Tôi sẽ nói cho bạn nghe

-Kasem: Sao bạn biết tôi sẽ hỏi?

-Veera: Atid là cháu của dì Nahm, bố mẹ thằng bé đã ly hôn, thằng bé sống với bố và dì Nahm. Dì Nahm làm việc ở đây để kiếm tiền trả nợ, bố của Atid thì nghiện cờ bạc, rượu chè nên giờ nợ nần chồng chất nên bỏ trốn để lại cậu bé. Dì Nahm cầu xin cậu bé ở lại với mình.

-Kasem: Vậy bạn sẽ làm gì tiếp?

-Veera: Tôi để thằng bé ở lại, lo cho nó ăn học.

-Kasem: Tại sao anh lại quyết định làm vậy?

-Veera: Tôi là một đứa trẻ mồ côi nên tôi hiểu cảm giác đó, nhìn cảnh như vậy tôi không thể chịu đựng được nên tôi không thể không giúp đỡ.

-Kasem: Này, tôi không cố ý đề cập đến điều đó. (Kasem có một chút lo sợ)

-Veera: Không sao đâu, tôi không để ý. Nhưng nếu bạn muốn bù đắp thì tôi chấp nhận. Em nên dần tìm hiểu về tôi.

Không cho Kasem thời gian để phản ứng, Veera kéo Kasem lại giường và ôm Kasem. Dù Kasem có phản đối thế nào, Veera cũng không buông tha. Kasem lại nhượng bộ ánh mắt dịu dàng, đồng ý ngủ chung phòng với Veera.

-Kasem: Đây là phòng của anh đấy, không phải phòng tôi.

-Veera: Em ở bất cứ đâu em muốn. Nhưng đêm nay hãy ngủ lại với tôi.

-Kasem: Chỉ đêm nay tôi nhượng bộ anh thôi đấy.

Veera đã làm việc cả một ngày nên rất mệt, chỉ muốn ôm lấy Kasem mà ngủ. Kasem cảm nhận được sự mệt mỏi của Veera nên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Veera. Kasem đã bắt đầu quen với mùi hương của người nằm bên cạnh và không thể thiếu. Và chính Kasem cũng không thể biết rằng anh sẽ không còn ngủ một mình từ đêm đó.

* C8

Cứ nghĩ sau khi chuyển đến ở với Veera thì Kasem sẽ không được thường xuyên đến công ty như trước. May thay hằng ngày, Kasem vẫn đến công ty làm việc nhưng có điều khác biệt đó là sự giám sát của vệ sĩ. May mắn thay, Kasem cũng đã kịp thương lượng với Veera rằng chỉ cần một người là đủ vì Kasem không muốn xáo trộn cuộc sống bình thường, Kasem càng không thích mọi người bàn tán hay chú ý đến điều này điều kia bởi vì có những người mặc đồ đen đứng trước công ty như vậy. Ban đầu Veera không đồng ý vì một người là không đủ nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý với điều kiện Kasem cũng phải cẩn thận, chú ý nhiều hơn.

-Diny: Em cứ nghĩ anh Kasem sẽ cương quyết đến cuối cùng nhưng…

-Sam: Vậy là ngày nào cũng sẽ như vậy sao. Quá ngầu.

-Ken: Có vẻ sẽ hơi khó chịu đây.

-Kasem: Mấy đứa đang bàn tán chuyện gì vậy?

-Gin: Về những người mặc áo đen đó ạ.

-Kasem: Đừng để ý quá đến họ, sẽ không phiền quá đâu. Anh cũng đã hạn chế nhất có thể rồi.

-Lya: Vậy anh chấp nhận rồi sao?

-Kasem: Cũng không hẳn, anh cũng chưa chắc chắn về mối quan hệ này. Anh không biết gì về anh ta.

-Sam: Anh dần tìm hiểu đi là vừa.

-Kasem: Em nói y chang anh ta nói. Haizzz

Kasem cứ nghĩ rằng Veera đã lo lắng quá nhiều cho đến khi anh ấy gặp cô gái đó. Hôm nay, Kasem quyết định không đến công ty mà làm việc trực tuyến. Bình thường Kasem và Veera đều đi làm nên buổi trưa không về nhà, giờ Kasem ở nhà nên vào bếp làm cơm với dì Nahm rồi mang đến công ty của Veera.

-Dì Nahm: Cậu Kasem cứ chờ ở ngoài rồi làm xong tôi sẽ mang ra cho.

-Kasem: Ngồi không cháu cũng không làm gì nên vào phụ một tay rồi mang đi cũng được ạ.

-Dì Nahm: Vậy cậu sẽ dùng bữa luôn cùng cậu Veera chứ?

-Kasem: Dạ vâng nhưng dì cứ chia làm hai hộp, biết đâu anh ta bận thì cháu sẽ ăn riêng.

-Dì Nahm: Bình thường không ai mang cơm đến công ty cho cậu Veera cả nên đến nơi rồi cậu Kasem gọi cho Karawek để cậu ấy đưa cậu lên nhé.

-Kasem: Cháu có thể mang trực tiếp lên được mà không cần phiền đến Karawek. Nó có khó đến vậy không ạ?

-Dì Nahm: Tôi nghĩ đến nơi cậu sẽ hiểu.

Đến công ty của Veera, phải nói người này không tầm thường. Để gặp được Veera, Kasem đã phải trải qua nhiều vòng thẩm vấn. Nếu Kasem là một cô gái, Kasem sẽ phải trải qua nhiều vòng hơn thế này. Khi bước vào, Kasem thấy vô số cô gái đứng bên trái đại sảnh, tò mò hỏi quầy lễ tân.

-Kasem: Sao có nhiều cô gái ở đó đến vậy?

-Lễ tân: À, các cô gái đến đây vì nhiều lý do khác nhau để có thể gặp tổng giám đốc. Vì vậy sẽ có những khu vực riêng để giải quyết như: mang thai, đưa cơm, hẹn gặp, tình một đêm ...

-Kasem: Sao lại có nhiều lý do đến vậy? Nhưng anh ta thật đào hoa, chuyên nghiệp đến mức như vậy.

-Lễ tân: Vậy, bạn đến đây đã hẹn trước hay chưa? Có công việc gì không?

-Kasem: Tôi đến đây để giao đồ ăn. Tôi không hẹn trước nhưng là từ nhà của tổng giám đốc mà đến.

-Lễ tân: Vậy thì để tôi liên lạc, hỏi lại. Những lú do như vậy không ít người đã sử dụng rồi. Bởi trước giờ tổng giám đốc để người mang cơm từ nhà đến cả.

-Bảo vệ: Nhưng đây là lần đầu có một chàng trai đến mà bảo mang cơm đến cho sếp.

-Kasem: Vậy có ai không hẹn trước mà được vào gặp không?

-Bảo vệ: Chỉ có cô Manee.

-Kasem: Manee? Là ai vậy?

-Lễ tân: Tôi chưa liên lạc hỏi được thư ký ở tầng của tổng giám đốc nên phiền anh sang bên kia chờ đợi.

-Karawek: Không cần đâu, anh Kasem hãy đi theo tôi.

-Kasem: Karawek, sao anh lại ở đây?

-Karawek: Dì Nahm có báo nên tôi biết được cậu sẽ đến, Lop cũng báo cậu đã ở đại sảnh.

-Kasem: Giờ tôi hiểu vì sao phải gọi anh rồi.

-Karawek: Sau khi nhìn thấy anh Kasem, chỉ cần trực tiếp đưa anh ta đến phòng của ông chủ là được. (Karawek báo với lễ tân và bảo vệ)

-Kasem: Chắc không có lần thứ hai đâu. Mà Veera biết tôi tới chứ?

-Karawek: Tôi chưa kịp báo cho sếp nhưng trưa nay sếp cũng chưa có hẹn nên cậu mang cơm tới sẽ không phí công đâu.

-Kasem: Tôi chỉ tiện đường thôi.

Karawek chỉ khẽ cười còn Kasem cảm thấy ngại ngùng. Ra khỏi thang máy, Kasem vô tình đụng phải một cô gái.

-Manee: Anh ta là ai, làm sao cậu phải xuống đón anh ta lên đây? Có hẹn trước hay không?

-Kasem: Vậy bạn là ai? Nếu bạn có thể đi lên, tôi cũng vậy.

Là thư ký sao?… Cũng không giống lắm.

-Karawek: Anh Kasem, đây là cô Manee, cô ấy là bạn của sếp anh. Còn đây là anh Kasem, người yêu của sếp.

-Manee: Người yêu? Chỉ là người giải trí thôi, không đáng đâu. Người yêu của Veera đó là vị trí của tôi. Bình thường Veera đâu có vui chơi giờ này.

-Kasem: Nếu tôi có thể di chuyển, có lẽ tôi đã không đến đây. Tôi cũng đâu có rảnh mà đến đây vui đùa. Trông cô có vẻ giống hơn đó.

-Manee: Cậu…

-Karawek: Cô Manee, nếu cô xong việc, tôi muốn đưa cậu Kasem đến gặp ông chủ.

-Manee: Nếu bây giờ anh không ra đi thì sẽ có ngày anh ra đi không lời từ biệt.

Đúng là một cô gái tự tin, nhưng những gì cô ấy nói có thể là sự thật. Sau tiếng gõ cửa Kasem bước vào phòng Veera đang làm việc, thấy anh ấy đang nghe điện thoại, Kasem chỉ nhẹ nhàng đặt bữa trưa của họ xuống bàn. Qua tấm kính, Veera đã nhìn thấy Kasem, không ngạc nhiên mà ra hiệu cho Kasem đợi một lát.

-Veera: Em không cần đến công ty, tôi về ăn cơm với em là được.

-Kasem: Tôi chỉ muốn ra ngoài để thay đổi không khí nên tiện mang cơm cho anh thôi.

-Veera: Nếu bạn muốn, lần tới hãy cho tôi biết trước.

-Kasem: Nhưng bạn thật đào hoa, nhiều người đang xếp hàng để được gặp bạn.

-Veera: Tôi nên coi đây là một lời khen hay sự mỉa mai. Bạn cũng nên cảm thấy may mắn khi có thể đến gặp tôi trực tiếp.

-Kasem: Không phải chỉ có tôi, phải không? Cô gái lúc nãy…

-Veera: Manee là bạn của tôi. Cô ấy không còn mẹ, còn tôi mồ côi nên chúng tôi đồng cảm và cùng nhau trưởng thành như thế. Manee hiểu lầm mối quan tâm của tôi là tình yêu và đang vượt qua ranh giới. Tôi đãng cố để cô ấy hiểu đúng mối quan hệ giữ chúng tôi, để cô ấy biết rằng tôi và cô ấy không thể là một đôi.

-Kasem: Tôi hiểu rồi, anh cũng không cần giải thích kỹ như vậy.

-Veera: Ngoài ra, tôi không có hứng thú với con gái

-Kasem: Không có hứng thú nhưng phía dưới…

Trong khi Kasem mất cảnh giác, Veera đã tiến tới ôm lấy Kasem mà hôn. Một lần nữa Kasem không phản kháng mà tận hưởng nụ hôn. Nhưng không tiến thêm được nữa, Kasem đẩy Veera và ngăn chặn bàn tay hư hỏng đang muốn tiến vào bên trong.

-Kasem: Tôi sẽ không trở thành bữa trưa của bạn. Muốn ăn?

-Veera: Em cứ né tránh cho đến khi không thể né được nữa thì thôi.

-Kasem: Vừa nãy, tôi không có ý nghe trộm, nhưng hình như anh đang nhắc đến cô nhi viện nào đó thì phải.

-Veera: Ukm, cứ ba tháng một lần nếu tôi không có việc bận sẽ đến trại trẻ mồ côi, nơi tôi đã lớn lên, để thăm các dì và xem những đứa trẻ ở đó cần gì.

-Kasem: Trông anh lạnh lùng như vậy… Tôi có thể đi với anh không?

-Veera: Được rồi, tôi sẽ cho bạn biết trước để bạn có thể chuẩn bị.

-Kasem: Cho phép tôi mua quà cho bọn trẻ được không? Bọn trẻ thích gì vậy.

-Veera: Em cứ làm theo ý mình, quà lần này là để em lo. Tôi chỉ mua theo những gì được báo lại và để Karawek mua. Nên em có thể hỏi Karawek cho thêm ý kiến.

-Kasem: Vậy anh ăn đi, tôi đi mua đồ.

-Veera: Em mang theo phần của mình đến đây rồi thì ăn xong rồi hẵng đi. Em không cần vội như vậy.

-Kasem: Cũng được.

Trước khi Kasem rời đi, Veera rút ra một chiếc thẻ đen như muốn Kasem dùng nó để mua đồ nhưng Kasem từ chối vì Kasem cũng đi làm nên muốn mua bằng tiền của mình.

-Veera: Từ giờ đến lúc tôi xong việc cũng không cần đến Karawek nên để cậu ta đi cùng em.

-Kasem: Nếu vậy tôi chỉ đi gần đây để nếu anh cần Karawek thì anh ấy có thể về kịp.

-Veera: Ở đây còn có Rui và Kit có thể giải quyết được công việc nên em cứ đi nơi mà em muốn.

Sau bữa trưa, Kasem đi dạo và nhìn quanh các cửa hàng đồ chơi.

-Kasem: Karawek, những đứa trẻ ở đó cần đồ gì vậy?

-Karawek: Bọn trẻ chỉ thích những đồ chơi bình thường thôi, còn lại hằng năm đều mua sách vở để bọn nhỏ học.

-Kasem: Dù là trẻ mồ côi nhưng chúng thật ham học hỏi.

-Karawek: Đây là điều mà sếp mong muốn những đứa trẻ phải cố gắng, dù không đủ bố mẹ nhưng họ phải trở thành người tốt nhất để không ai phải nói ra nói vào về việc bọn trẻ ở cô nhi viện.

-Lop: Sếp từng dặn chúng tôi của hiện tại là phiên bản tốt hơn chúng tôi của quá khứ, chúng tôi ở tương lai sẽ là phiên bản tốt hơn ở hiện tại.

Nên mỗi ngày phải hoàn thiện bản tốt hơn, chúng tôi chắc chắn làm được khi luôn nghĩ điều tích cực.

-Kasem: Anh ấy hẳn đã chịu nhiều tổn thương. Vậy chỉ tôi cách chọn đồ mà mọi khi anh hay chuẩn bị là được.

Kasem đã tìm thấy một số đồ chơi thú vị phù hợp với bọn trẻ khi được Veera kể. Kasem cũng mua một số thực phẩm và vật dụng cho trại trẻ mồ côi. Chuẩn bị xong mình gói lại cho cẩn thận. Vì lý do nào đó, Kasem rất vui mong đến đó nhanh chóng, có lẽ vì đó là nơi Veera lớn lên.

-Veera: Sao em lại hào hứng đến như vậy?

-Kasem: Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy muốn đến đó. Có điều sao anh lại mong muốn bọn trẻ tốt hơn, chúng còn ở độ tuổi ham chơi. Dù đã nghe qua từ Karawek và Lop nhưng…

Veera từ từ lại gần ngồi cạnh Kasem, nhìn khuân mặt Kasem mà đáp

-Veera: Tôi và bọn trẻ khác em, nếu không tự mình phấn đấu thì sẽ không có ai trợ giúp. Những người có đủ bố mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc còn bọn trẻ ở cô nhi viện không có nên tuyệt đối không thể để người khác vì sự thiếu sót đó mà bị chỉ trỏ điều không hay.

Kasem như cảm nhận trong giọng Veera có chút căm giận, cảm thấy bản thân đã nói điều không đúng mà chủ động lại gần hơn ôm lấy Veera.

-Kasem: Tôi không có ý muốn nhắc đến điều đó quá nhiều. Là lỗi của tôi.

-Veera: Tôi không nói đến em nên em không cần cảm thấy có lỗi. Xin lỗi vì trong lời nói của tôi đã không cầm lại được sự tức giận. Nếu làm em sợ hay lo lắng, tôi thật xin lỗi.

Càng nghe Veera nói, Kasem càng cảm thấy bản thân đáng lẽ không nên hỏi sâu về vấn đề này. Cứ như vậy Veera ôm láy Kasem vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày dài. Mỗi ngày Veera chỉ cần nhìn thấy Kasem mỗi sáng, hết ngày được ôm Kasem ngủ, cũng đủ vực dậy tinh thần Veera sau những công việc mệt mỏi.

* C9

Sau những ngày chuẩn bị đồ cho cô nhi viện, Kasem cũng được đến ngôi nhà nhỏ trước đây của Veera. Ngày Kasem mong đợi cũng đến, cô nhi viện Kasem thấy không quá xa hoa, nó đơn sơ nhưng chứa đựng sự ấm áp. Veera đưa Kasem đến thăm những người chăm sóc và những đứa trẻ.

-Cô Dao: Veera đến chơi đó hả.

-Veera: Dạ cô, bọn trẻ đang làm gì vậy ạ?

-Cô Dao: Lũ trẻ đang ở ngoài sân chơi, rồi chuẩn bị để ăn cơm. Trưa nay Veera ở lại dùng bữa luôn chứ?

-Veera: Cháu sẽ ở lại dùng bữa, cô giúp chuẩn bị thêm hai phần nhé.

-Cô Dao: Chàng trai đi cùng đây là…

-Veera: Em ấy là Kasem, Kasem có mua đồ cho lũ trẻ. Cô đưa em ấy tới gặp lũ trẻ nhé.

-Cô Dao: Được. Cô Phille đang ở trong văn phòng.

-Kasem: Để cháu đi cùng phụ giúp cô.

Kasem cùng cô Dao đi ra sân chơi cùng lũ trẻ con. Còn Veera đi tìm mẹ Phille. Kasem cảm thấy như được trở về với tuổi thơ nô đùa cùng bạn bè.

-Cô Dao: Cậu Kasem thích trẻ con lắm phải không?

-Kasem: Cháu thấy những đứa trẻ còn ngây thơ nhưng phải ở nơi như thế này thì đáng thương lắm. Chúng đáng yêu như vậy cơ mà nên cảm thấy thương lắm ạ.

-Cô Dao: Nếu vậy, cậu Kasem thường xuyên đến chơi nhé. Cô thấy bọn trẻ cũng rất thích cậu.

-Kasem: Có thời gian chắc chắn cháu sẽ tới. Bọn trẻ sắp đến giờ ăn rồi phải không ạ?

-Cô Dao: Cũng đến giờ rồi, vậy cô đưa lũ trẻ đi rửa tay chân. Cậu có thể giúp cô gọi Veera và cô Phille tới ăn chung được không?

-Kasem: Để cháu giúp cô đưa lũ trẻ đi rửa tay chân rồi sẽ qua gọi ạ.

Kasem dẫn lũ trẻ đi rửa chân tay cùng cô Dao rồi đi theo chỉ dẫn tới phòng cô Phille để gọi họ dùng bữa. Đến phòng, Kasem bắt gặp hình ảnh một Veera dịu dàng ngồi bên cạnh cô Phille tâm sự. Lần đầu tiên, Kasem có thể thấy một hình ảnh Mafia như Veera cũng có lúc như một đứa trẻ vui vẻ như vậy. Trong khi Kasem đang cười ngây ngô, Veera đã tiến tới từ lúc nào

-Veera: Bạn đang cười gì vậy?

-Kasem: Không có gì đâu, em chỉ đột nhiên thấy anh dễ thương thôi.

-Veera: Vào đây, anh sẽ giới thiệu em với mẹ Phille

-Kasem: Mẹ?

-Veera: Cô ấy đã chăm sóc tôi từ khi tôi mới sinh ra, tận tình dạy dỗ tôi nên tôi coi cô ấy như mẹ đẻ của mình.

Trong lời nói của anh có một nỗi buồn, nếu bên cạnh lúc này không có ai thì Kasem đã ôm chầm lấy Veera rồi. Veera đã giới thiệu Kasem với mẹ Phille. Từ người phụ nữ lớn tuổi mà Veera gọi là mẹ, Kasem dường như biết rõ hơn về Veera. Kasem bỗng thấy yêu Veera nhiều hơn và muốn chăm sóc cho Veera. Khoảnh khắc ý nghĩ này đến với Kasem, Kasem nhận ra rằng Kasem có thể đã yêu Veera thật rồi.

-Cô Phillle: Veera, chàng trai này là…

-Veera: Mẹ, con từng nói khi gặp người mình yêu thật sự sẽ dẫn đến giới thiệu với mẹ phải không. Là em ấy, Kasem.

-Cô Phille: Veera, con đã chắc chắn rồi chứ. Mẹ nuôi von từ nhỏ nên cũng hiểu được tính cách của con nhưng hôn nhân là việc hệ trọng cả đời. Cậu ấy là con trai.

-Veera: Mẹ, con không quan tâm mọi người nghĩ sao về con hay Kasem. Quan trọng mẹ cảm thấy thế nào?

-Cô Phille: Mẹ tin vào mọi quyết định của con đều có lý do và con cũng đã có kế hoạch cẩn thận. Xã hội đã phát triển rồi, nên mối quan hệ này mẹ chấp nhận được.

-Veera: Chỉ cần như vậy là đủ rồi mẹ.

-Kasem: Mẹ có thể tin tưởng ở con. Dù ban đầu con chưa thể chấp nhận anh ấy nhưng hãy cho con thời gian, con sẽ yêu thương anh ấy thật nhiều.

-Cô Phille: Veera đã chịu nhiều khó khăn, vượt qua nhiều gian nan và tự gánh vác cuộc sống của mình nên mẹ mong những điều mẹ chưa làm được cho Veera thì Kasem, con có thể thay mẹ bù đắp cho Veera nhé.

-Kasem: Con sẽ cố gắng… Mẹ cũng đã tới bữa rồi, mẹ ra ăn cơm cùng mọi người nhé ạ.

Kasem cùng cô Phille dời đi trước chỉ còn Veera đứng lại phía sau cứ im lặng dõi theo bóng hình của Kasem và mẹ. Đến khi tiếng Kasem gọi vọng lại, Veera mới bắt đầu bước đi.

Sau bữa trưa, Veera vốn định xin phép để trở về nhưng khi nhìn thây Kasem có vẻ đã mệt nên muốn nán lại thêm chút nữa.

-Cô Phille: Căn phòng trước đây của con vẫn còn để trống và được dọn dẹp sạch sẽ, đưa cậu ấy vào phòng mà nghỉ ngơi rồi hẵng quay về.

-Veera: Vậy mẹ cũng hãy nghỉ ngơi rồi làm việc tiếp.

Veera đưa Kasem vào phòng ngủ trước đây để nghỉ ngơi.

Căn phòng cũng không có đồ gì nhiều, bên trong chỉ có vài cuốn sách cũ và đồ dùng để nghỉ ngơi. Kasem đã chơi cùng lũ trẻ cả buổi sáng nên cũng thấm mệt, leo lên giường nằm gọn trong vòng tay của Veera và kịp nghe lời "cảm ơn em" rồi chìm vào giấc ngủ. Buổi chiều Kasem đưa các món quà cho lũ trẻ, tạm biệt các cô rồi cùng Veera trở về.

Kể từ khi trở về từ cô nhi viện, Veera trở lại với dáng vẻ là một người lạnh lùng, giải quyết mọi việc một cách dứt khoát. Còn Kasem đã bắt đầu quan tâm và chăm sóc Veera nhiều hơn. Kasem dường như đã trở thành một người vợ chăm sóc cho chồng. Cuộc sống như vậy thật yên bình.

Buổi đấu giá dự án khách sạn đầu tiên được mở ra, Kasem dường như đã quên sau khi làm xong toàn bộ hồ sơ và gửi đến công ty. Trong bữa tiệc này, Veera không muốn Kasem tham dự vì anh ấy cảm thấy rất nguy hiểm và không thể tập trung nếu vừa làm việc vừa quan sát Kasem được.

-Veera: Kasem, bữa tiệc lần này em không nên tham gia. Em cũng thấy người tham gia vào buổi tiệc gặp gỡ là những người như thế nào. Nó sẽ không an toàn cho em, tôi cũng không thể để ý đến em.

-Kasem: Tôi không phải trẻ con mà cần anh phải để ý.

-Veera: Em biết tôi không có ý đó.

-Kasem: Anh muốn làm gì là việc của anh, còn đây là công việc của tôi nên tôi phải làm.

-Veera: Kasem…

-Veera: Kit, nếu hôm đấy Kasem tham gia hãy để ý bảo vệ an toàn.

-Kit: Vâng thưa sếp.

-Karawek: Vẫn tốt hơn là cậu ấy không nên tham gia. Đã bắt đầu vào thời điểm đấu giá sẽ rất nguy hiểm.

-Veera: Em ấy bướng bỉnh không kém.

Trước sự phản đối của Veera, Kasem vẫn cứng đầu muốn tham gia mặc cho sự cảnh báo. Không đợi sự đồng ý và mặc sự can ngăm của vệ sĩ, Kasem vẫn lẻn vào bữa tiệc đó. Nhưng điều Kasem không lường trước được đó là

trong bữa tiệc có rất nhiều đối thủ của Veera, họ sẽ làm mọi cách để loại bỏ lẫn nhau. Họ biết rằng Kasem là điểm yếu của Veera, chỉ mới dự tiệc được ba mươi phút, Kasem đã nhanh chóng bị bịt mắt bằng khăn đen và kéo đi, bịt miệng không thể lên tiếng. Kasem không biết họ là ai bởi có quá nhiều người trong bữa tiệc, cũng không biết họ đang đưa Kasem đi đâu, nhưng khi mở tấm vải bịt mắt ra, Kasem thấy mình đang ở trong một căn phòng chỉ có bốn bức tường bao quanh. Bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện

-Han: Cậu đã bắt được người đó chưa?

-Vệ sĩ: Người đang ở bên trong ạ.

-Han: Phiên đấu giá sắp diễn ra tuyệt đối không được sai sót. Hãy để tôi vào đó, đừng để người trốn thoát.

Tiếng bước chân vào phòng càng ngày càng gần. Kasem cảm nhận được một trong hai giọng nói có vẻ quen thuộc, Kasem hy vọng đó không phải là người đã lên kế hoạch.

-Han: Kasem?

-Kasem: Tại sao bạn?

-Manee: Ngạc nhiên lắm đúng không?

-Kasem: Cô làm vậy mà được coi là giúp Veera sao.

-Manee: Không! Tôi chỉ đơn giản là muốn cảnh cáo cậu nên dời xa anh ấy nếu không sẽ nhận những bài học tương tự như vậy.

-Kasem: Hoá ta tôi quan trọng hơn cô nên khi cô không được mới phải làm như vậy. Thật đáng tiếc.

Sau câu nói của Kasem, Manee như muốn trút giận, Kasem phải nhận liên tục những cái tát mạnh tay. Không may, tay Kasem bị trói nên không thể chống cự lại được. Chỉ cho đến khi ai đó ngăn Manee lại. Quả thực là như vậy.

-Han: Thôi đi! Tại sao cô không nói đó là Kasem

-Manee: Bạn biết anh ta?

-Han:Để anh ta đi.

-Manee: Đã quá muộn rồi, lên thuyền rồi mà cậu muốn xuống mà bỉ mình tôi ở đây sao. Với lại chính cậu đã bảo họ không để cậu ta đi hay sao?

-Han: Kasem bạn có sao không?

-Kasem: Tại sao lại là bạn?

-Han: Tôi không muốn làm tổn thương bạn nhưng ...

-Manee: Đừng mềm lòng

Trong khi đó, bên ngoài hội trường cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra.

-Karawek: Ông chủ, hôm nay cậu Kim đến dự như sếp đã đoán trước. Nhưng mà…

-Veera: Vậy Kasem đâu?

-Karawek: Anh ấy đã biến mất khỏi căn phòng này, tôi vừa được thông báo.

-Veera: Tìm em ấy ngay bây giờ. (Em thật cứng đầu Kasem tại sao lại vào đây). Thực hiện kế hoạch để sớm kết thúc buổi đấu giá hôm nay

-Karawek: Nhưng hiện tại các món quà chưa được phát tới tay khách mời, nếu cho nổ bây giờ sẽ hỏng kế hoạch loại bỏ bớt kẻ địch.

-Veera: Họ có tới đây không? Gọi họ đến đây.

-Karawek: Họ đều đang đi tìm cậu Kasem.

-Veera: Vậy cố gắng tìm ra nơi em ấy ở trước, đảm bảo an toàn để thực hiện kế hoạch.

Trong lòng Veera như lửa đốt không thể biết được tình hình của Kasem. Veera phải nhẫn nhịn chờ đợi kế hoạch được diễn ra một cách hoàn hảo.

-Rui: Sếp, những món quà của Danel đã bị chặn lại ở phía ngoài cửa nên hắn không thể tặng những gói quà đó.

-Veera: Vị trí đặt boom sẽ không gây nguy hiểm cho ai xung quanh đúng không?

-Rui: Điều này…

-Veera: Kasem đang ở phòng nào đó trong khách sạn này nên tuyệt đối nơi cho nổ không có ai ở đó.

-Rui: Tôi sẽ đi xem và sắp xếp lại.

-Veera: Nhanh nhất có thể.

-Rui: Đã kiểm tra xung quanh, xác nhận không có ai ở đó rồi ạ.

-Veera: Cho nổ đi, hiệp đấu giá lần một đã có kết quả rồi.

Sau câu nói đó là tiếng bùm rồi lần lượt là những tiếng súng nổ vang lên. Đây có vẻ là một kế hoạch để phá rối bữa tiệc nhưng không muốn làm hại hay giết bất cứ ai. Có người chạy đến nói với Han và Manee về cảnh hỗn loạn bên ngoài.

-Vệ sỹ của Manee: Cô chủ, không thể ở đây nữa. Vừa có tiếng boom nổ và những tiếng súng được vang lên. Tôi phải đưa cô chủ về an toàn.

-Vệ sỹ của Han: Cậu chủ cũng phải dời khỏi đây thôi, phiên đấu giá lần một đã có kết quả rồi. Chúng ta không thể ở lại thêm.

-Han: Tôi cởi chói cho Kasem đã.

-Mane: Tôi cấm cậu làm điều đó. Để cậu ta chết ở đây thì tốt hơn.

-Vệ sỹ của Han: Cậu không phải lo điều đó, người của Veera đang lùng sục tìm cậu ta rồi. Họ sẽ sớm tìm ra thôi nhưng tuyệt đối không thể phát hiện ra cậu chủ được. Mau đi thôi.

Trong lúc nguy nan, ai cũng lo cho mình, họ để lại Kasem mà bỏ chạy. Thay vì lo lắng về việc có bị thương hay không, Kasem chỉ lo lắng cho Veera liệu rằng có bị bắn hay bị thương hay không.

Manee chạy ra bên ngoài sảnh rồi tìm Veera hỏi thăm và tỏ vẻ sợ hãi như không có chuyện gì xảy ra. Và Veera như ngọn lửa bùng cháy tìm kiếm Kasem mà đẩy Manee sang một bên. Kasem chỉ bình tĩnh lại khi thấy Veera đứng trước mặt mình.

-Kasem: Anh có sao không, không bị bắn chứ?

-Veera: Tôi đã cảnh báo em trước, tại sao em không nghe.

Câu trả lời của Kasem được kèm theo là một cái nhìn giận dữ. Veera không nói gì, siết chặt tay Kasem kéo lên xe và lái về nhà. Trên đường đi, cả hai không nói gì và Veera dường như đang cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình. Vừa ra đến cổng, anh vội vàng gọi mọi người vào sảnh.

-Veera: Trông một người có khó như vậy không? Hôm nay ai chịu trách nhiệm chăm sóc Kasem?

-Lop: Là tôi, thưa ngài.

Không đợi Kasem phản ứng, Veera ra lệnh đưa Lop rời đi sau khi tung một cú đấm rất mạnh và ra lệnh xử lý theo quy định rồi nhanh chóng đuổi mọi người đi. Kasem không biết quy tắc là gì, có chút sợ hãi và kinh ngạc

-Kasem: Đó là do tôi cố gắng đi, tại sao anh lại ra lệnh cho họ như vậy.

-Veera: Tôi đã cảnh báo em nguy hiểm lắm rồi, sao em không nghe. Nếu như xảy ra vấn đề với em, tôi phải làm sao.

-Kasem: Tôi là vậy đó, bạn nên tìm người lắng nghe bạn hơn hoặc Manee thì tốt hơn.

-Veera: Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với con gái. Em đừng cố gán ghép lung tung. Thật không dễ dàng để tôi có thể để bạn đi. Em phải trả phạt tối nay.

-Kasem: Bị trừng phạt? Tại sao tôi phải chịu phạt?

Veera kéo Kasem lên phòng, đẩy mạnh Kasem xuống giường. Không để Kasem kịp phản ứng gì, Veeraa tiến lên giật mạnh áo Kasem và hôn mạnh khắp người Kasem.

-Kasem: Veera, anh có thể nhẹ lại được không?

Dù Kasem có la hét hay van xin Veera thế nào đi chăng nữa thì Veera cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Giờ Veera như con hổ đói xé xác miếng thịt vừa kiếm được. Kasem biết rằng ngay cả khi Kasem hét to hơn, nó sẽ chỉ làm anh ấy khó chịu hơn, vì vậy Kasem cố gắng chịu đựng cho đến khi nước mắt bắt đầu rơi. Như thể cảm nhận được Kasem đang khóc, Veera ngả người ra sau, hôn lên gò má đẫm nước mắt của Kasem và hôn lên môi Kasem rồi dừng lại.

-Veera: Tôi mong em sẽ nhớ sự chừng phạt này để không bao giờ em phạm phải nữa.

-Kasem: Tôi thật sự chỉ muốn nhìn thấy anh an toàn mà thôi. Vì tôi là người phải kiểm tra dự án này nên mới tham gia chứ không hề muốn làm phiền anh.

-Veera: Dù là vì lý do gì, xin em hãy luôn nghe lời tôi được không.

Thức sự khi nghe em biến mất khỏi hội trường, tôi đã rất lo cho em.

-Kasem: Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi.

-Veera: Được rồi, nhưng mặt em còn đau không? Khi thấy em, mặt em khá đỏ.

-Kasem: Cái đau đó không bằng cái siết tay của anh và cái đau tôi đang chịu

-Veera: Tôi chỉ muốn em nhớ lấy mà thôi. Lúc đó tôi đã quá tức giận nên đã làm em đau. Là lỗi của tôi.

-Kasem: Nhưng thực sự anh không bị thương đúng không?

-Veera: Nếu tôi bị thương thì em sẽ không bị đau như bây giờ. Đó là kế hoạch của tôi nên làm sao tôi để mình bị thương được. (Veera cười nhẹ)

-Kasem: Anh không sợ bị pháp hiện sao, vừa nổ boom vừa bắn súng?

-Veera: Boom nổ là thật nhưng tiếng súng là giả, tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.

Cánh tay Kasem đặt lên ngực Veera, khi đã yên tâm Kasem kiệt sức đến mức lăn ra ngủ.

-Veera: Em thật biết trêu chọc tôi rồi ngủ mất. Em đã mệt rồi nên hãy ngủ thật ngon.

Veera nâng nhẹ cằm Kasem, hôn lên môi thêm một nụ hôn nữa rồi ngủ bên cạnh Kasem.

* C10

Sáng thức dậy Kasem đau nhức khắp người, có lẽ vì đêm qua là đêm tàn bạo nhất mà Kasem nhận được từ Veera. Nhưng người gây ra nỗi đau này không còn ở bên cạnh Kasem lúc này. Kasem thắc mắc không biết ngay từ sáng sớm Veera đã bận công việc gì. Nhớ lại đêm qua Kasem thay vì oán trách Veera mà lại cảm thấy hạnh phúc dù cơn đau ê ẩm vẫn đang tra tấn Kasem.

Thấy Kasem xuống nhà, dì Nahm vội hỏi chuyện và nói với Kasem rằng Veera đã ra khỏi nhà sớm để giải quyết công việc.

-Kasem: Dì Nahm, Veera đi từ lúc nào vậy ạ?

-Dì Nahm: Cậu Veera đã dời đi từ sớm, có vê có việc gì gấp lắm.

-Kasem: Chắc do tối qua ở sự kiện có việc nên phải giải quyết. Anh ấy thường xuyên như vậy sao?

-Dì Nahm: Cậu ấy luôn như vậy. Có ốm thì vẫn làm việc như bình thường. Tối qua cậu không sao chứ?

-Kasem: Cháu không sao.

-Dì Nahm: Cậu Veera chỉ tức giận vậy khi quan tâm, lo lắng cho ai đó thật nhiều. Nên cậu đừng hiểu lầm, hãy hiểu cho cậu ấy. Nếu tay cậu đau, tôi sẽ lấy thuốc cho cậu bôi.

-Kasem: Không sao đâu dì, chỉ là đỏ một chút thôi rồi sẽ hết ạ

Kể từ khi chuyển đến sống với Veera, Kasem cảm thấy thoải mái hơn khi làm việc tại nhà. Và như thường lệ, Kasem kiểm tra mail của mình để xem các công việc.

-Kasem: Xin chào, Lya tài liệu bạn gửi cho anh, anh đã kiểm tra và có chút vấn đề, anh sẽ tìm và gửi lại cho bạn.

-Lya: Anh có sao không, giọng anh không ổn lắm.

-Kasem: Anh không sao, chỉ hơi cảm lạnh một chút thôi

-Lya: Được rồi, em sẽ tìm và gửi cho anh tài liệu anh cần.

-Kasem: Ok, nếu bạn có bất cứ điều gì, cứ gửi email cho tôi.

-Lya: Vậy khi nào anh sẽ tới công ty?

-Kasem: Mai anh sẽ tới, không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?

-Lya: Không có gì, chỉ là thấy anh ít đến công ty hơn thôi.

-Kasem: Vậy được rồi, có gì cứ báo anh.

Một mùa kiểm toán nữa sắp đến, Kasem lại bận kiểm tra tài liệu và thông tin từ các công ty. Khi đang kiểm tra những tài liệu được gửi tới, có tiếng người lại gần Kasem.

-Veera: Bạn có bận không?

-Kasem: Có gì không?

-Veera: Tôi chỉ muốn xin lỗi em vì đã mất kiểm soát ngày hôm qua.

-Kasem: Là tôi, nên tôi không trách anh. Đã có chuyện gì mà anh đã dời đi từ sớm?

-Veera: Vậy em có muốn đi ăn để thay đổi không khí?… Tôi chỉ giải quyết nốt những đồ đạc còn lại của ngày hôm qua thôi, không có gì to tát cả.

-Kasem: Lát nữa? Hôm nay tôi bận. Hãy để hôm khác đi.

Không hề cho Kasem một lời cảnh báo, Veera tiến lại gần và hôn vào cổ Kasem. Kasem giật mình quay lại

-Kasem: Karawek vẫn ở đây, anh làm gì vậy? (Đột nhiên Kasem thấy bóng dáng của Karawek biến mất.)

-Veera: Em vẫn còn giận tôi à?

-Kasem: Anh thực sự coi tôi là người như thế nào, có bao giờ anh đi tìm người có "khẩu vị" hơn rồi bỏ rơi tôi không?

-Veera: Nếu bạn không tin những gì tôi nói, thì hãy cứ để ý những hành động tôi làm, tất cả là vì bạn.

-Kasem: Vậy ... anh đi nghỉ ngơi đi, trông anh khá mệt. (Kasem nói với giọng khá ngượng ngùng)

-Veera: Thái độ của em hôm nay khác với đêm qua. Tôi đã quen với việc có em bên cạnh rồi, em cứ làm việc đi, tôi sẽ nằm đây bên cạnh em, sẽ không quấy rầy hay làm ồn em đâu.

-Kasem: Anh thật trẻ con, anh có thực sự là Mafia không?

Veera không làm phiền Kasem, nhưng Kasem sợ làm phiền sự nghỉ ngơi của anh ấy. Sau ngày hôm đó, Kasem nghĩ rằng cơn cuồng phong đã qua, nhưng đó chỉ là sự kết thúc của một trận cuồng phong này và sự khởi đầu của một trận cuồng phong khác.

Sau ba tháng Kasem không đến công ty, nhưng hôm nay Kasem quyết định sau khi đưa Atid đi học, Kasem sẽ đến công ty.

-Atid: Thật muốn ngày nào cũng được anh Kasem đưa đi học.

-Kasem: Nếu vậy để hằng ngày anh đưa Atid đi học nhé.

-Atid: Sẽ không phiền anh chứ? Em không muốn anh phải thêm bận vì em.

-Kasem: Anh sẵn lòng mà. Vậy hãy học thật vui vẻ nhé.

Quãng đường đến công ty dường như dài hơn do lượng người di chuyển quá đông khiến Kasem lại nhớ đến nhớ đến Veera. Đến công ty, nhân viên nhìn thấy Kasem vui mừng khôn xiết, nhất là đàn em. Họ vội vã tra hỏi Kasem như thể Kasem là một tội phạm, và sau đó mời Kasem đi ăn trưa.

-Ken: Anh làm gì mà mất tăm mấy tháng trời vậy? Có đi cùng ai không đó.

-Diny: Hay anh không cần bọn em nữa sao…

-Lya: Trông anh gầy đi nhưng tinh thần thì tốt hơn nhiều rồi.

-Kasem: Sao các em tra khảo anh như tội phạm vậy? Anh chỉ là ít đến công ty hơn thôi mà.

-Sam: Vậy anh phải chuộc lỗi vì đã bỏ dơi bọn em mấy tháng nay.

-Kasem: Vậy mấy đứa muốn gì?

-Gin: Mời bọn em đi ăn một bữa, trưa nay luôn được không ạ?

-Kasem: Trưa nay? Anh chưa hứa trước được, nếu anh ấy không tới, anh sẽ đãi mấy đứa một bữa.

-Diny: Anh ấy?

-Lya: Ai vậy ạ?

-Kasem: Đừng tò mò nữa, đi làm đi. Lát anh sẽ báo.

Kasem chưa vội đồng ý vì Kasem đã có lịch hẹn với Veera. Chuông điện thoại vang lên thu hút ánh nhìn của đám nhân viên. Kasem vội bước vào văn phòng riêng của mình và nhấn nghe máy.

-Kasem: Anh đã làm xong việc rồi sao?

-Veera: Trưa nay em hãy đi ăn gì đi. Tôi đang làm việc nên tôi không thể đến được. Nhưng chiều tôi sẽ đến đón em đi ăn.

-Kasem: Nếu anh quá bận thì không cần lo lắng cho em, anh cũng chú ý ăn uống ... Anh thật sự ở quán bar sao?

-Veera: Vậy là không, em nghĩ tôi đang ở đâu! Chỉ có quán bar cần sửa chữa mà công ty không hề hấn gì.

-Kasem: Vậy tại sao lại có tiếng giao thuốc uống vậy, anh bị thương sao?

-Kasem: Sao anh không nói gì?

-Veera: Chỉ một chút thôi, em không phải lo lắng.

-Kasem: Vậy anh nghĩ tôi là đồ ngốc để dễ bị anh lừa à?

-Veera: Tôi không muốn em phải lo lắng, được rồi, tôi phải quay lại quán bar, khi nào xong việc tôi sẽ đến tìm em.

Khi trời vừa tối, công việc cần Kasem giải quyết cũng gần xong. Vừa làm việc nhưng tâm trí Kasem vừa lo lắng không biết vết thương của Veera như thế nào.

-Sam: Anh Kasem, có người đến tìm anh.

-Diny: Tôi chắc rằng bạn sẽ không hối hận đâu.

-Kasem: Anh Veera

Kasem bật dậy khỏi ghế, đứng cạnh Veera và nhìn xung quanh. Rất may là chỉ bị xây xát nhẹ ở cánh tay và cổ chân.

-Kasem: Anh có chắc mình không bị thương ở bất kỳ nơi nào khác không?

-Veera: Anh sẽ không để em phải cô đơn một mình đâu, còn quá sớm.

-Kasem: Còn nói đùa được không? Công việc của tôi vẫn chưa xong, anh có thể đợi được không?

-Veera: Cứ làm đi, tôi không vội đâu. Vì vậy, tôi sẽ đi ngủ ở kia để chờ em.

-Kasem: Anh mệt lắm sao, nếu vậy để tôi làm nhanh rồi về.

Kasem tập chung hết sức để nhanh chóng hoàn thành công việc. Tiếng gõ cửa vang lên.

-Lya: Anh Kasem, em trao đổi công việc này một chút được không?

-Kasem: Được, để anh ra ngoài đó.

Lya đảo mắt quanh phòng một lượt nhận ra Veera đang ngủ nên hiểu ý và lui ra bên ngoài.

-Kasem: Em cần trao đổi với anh vấn đề gì?

-Lya: Dự án khách sạn đã gửi mail thông báo mọi thứ đã ổn, nhưng họ muốn chúng ta tham dự đầy đủ các bữa tiệc để không sai xót trong giai đoạn kiểm kê cuối cùng.

-Kasem: Vậy còn bao nhiêu buổi như vậy nữa?

-Sam: Họ dự kiến ba buổi tiệc đấu giá như vậy nữa ạ.

-Kasem: Như vậy có nhiều quá không!

-Ken: Hai bữa tiệc trước anh tham dự không sao chứ?

-Kasem: Nó vẫn diễn ra như các bữa tiệc bình thường khác. Có điều khách tới dự là những người không tầm thường. Đều là quan chức hoặc doanh nghiệp lớn.

-Diny: Như anh Veera sao?

-Kasem: Sao em biết được có anh Veera?

-Diny: Trên báo đăng tin rất nhiều, em đã thấy anh ấy.

-Gin: Nhắc đến em mới để ý, anh Veera vẫn ở trong phòng sao?

-Kasem: Anh ấy đang ngủ, có lẽ vì mệt và thương nhẹ. Nhưng đừng đổi chủ đề nữa. Các hợp đồng khác thì sao?

-Lya: Các hợp đồng khác đã xong và thanh toán xong hết cả rồi ạ. Chỉ còn dự án do anh đảm nhận nữa thôi.

-Kasem: Ok. Nếu vậy cứ báo anh khi họ gửi mail yêu cầu điều gì, anh sẽ chấp thuận điều kiện tham gia các bữa tiệc.

Sau khi trao đổi công việc và hoàn thành nốt phần việc còn lại, Kasem tiến đến chiếc ghế Veera đang ngủ. Không biết Veera đang nghĩ gì hay mơ gì mà nhăn trán đến thế. Kasem định dùng tay vuốt nhẹ dãn căng cơ mặt thì Veera kéo lấy Kasem khiến cho Kasem nằm đè lên người Veera.

-Kasem: Đây là công ty của tôi.

-Veera: Chỉ một chút thôi, em nhìn vậy có thoải mái không, tôi sẽ tính tiền cho cái nhìn đó nhé.

-Kasem: Tôi có chạm tới làm đau vết thương của anh không?

-Veera: Một chút nhưng không sao.

-Kasem: Vậy những vết thương cần được chăm sóc như thế nào, có cần điều gì đặc biệt không?

-Veera: Chỉ là những vết thương nhỏ, trước giờ không phải tôi chưa từng bị nên em không cần quá lo như vậy.

Lần đầu tiên Kasem chủ động hôn Veera, và anh ấy có vẻ hài lòng và thích thú. Veera lấy tay níu giữ Kasem như muốn kéo dài nụ hôn hơn nữa. Sau đó họ đi ăn và cùng nhau về nhà. Trên đường về, có hai ba tài xế chạy bên cạnh, cầm súng chĩa vào xe bắn. Loạt phát súng được bắn này cũng chỉ mang tính chất cảnh báo, không nhằm mục đích tấn công hay giết bất kỳ ai. Sau ngày hôm đó, Veera đã tăng cường cảnh giác cho Kasem nhiều hơn.

-Veera: Đã điều tra ra những tay bắn súng hôm đó là ai sai tới chưa?

-Karawek: Chúng ta không bắt được tên nào nên hơi khó điều tra ra người đứng đằng sau là ai.

-Veera: Chết tiệt! Tăng cường người bảo vệ Kasem

-Kasem: Sẽ không nghiêm trọng đến mức như vậy phải không?

-Veera: Em đến từ khi nào vậy?

-Kasem: Vừa đủ để nghe lời vừa rồi.

-Karawek: Vậy tôi ra ngoài tiếp tục công việc.

-Veera: Thời gian tới, em lại không đến công ty được không. Ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm cho em.

-Kasem: Vậy tôi sẽ không được ra ngoài cho đến khi kết thúc dự án hay đến khi nào.

-Veera: Em có thể ra ngoài khi có tôi đi cùng. Tôi sẽ sớm kết thúc để em được thoải mái hơn.

Veera muốn Kasem tập bắn súng để tự vệ, nhưng Kasem từ chối. Chỉ cần đến trường bắn với anh ấy mỗi ngày, xem anh ấy luyện tập.

-Kasem: Anh đã luyện bắn súng từ bao giờ?

-Veera: Từ lúc tôi hai lăm tuổi. Nhưng khả năng vẫn còn kém. Em có muốn thử không?

-Kasem: Tôi ghét tiếng súng, mỗi khi nó va g lên sẽ có người bị thương.

-Veera: Ở đây không có ai, em cũng đã đi cùng tôi vài buổi rồi nên em có thể thử. Tôi sẽ không ép buộc em. Nếu em không muốn thì cứ ở đó là được

-Kasem: Tôi sẽ không thử, anh cứ tập đi.

Kasem cũng biết rằng Veera đã cử người đến điều tra người đã ra lệnh nổ súng vào ngày hôm đó. Đúng vậy, đó là Danel. Veera đã tính bao gồm cả vụ nổ súng và đập phá quán bar nên cử người đến công ty Danel để cảnh báo anh ta. Kasem đoán Danel hẳn đã phát điên khi nhìn thấy cảnh đó.

-Kit: Nơi hắn làm việc không quá nhiều người nên người của ta đến phá không làm ảnh hưởng tới ai, đủ để cảnh cáo hắn mà thôi.

-Veera: Đã dọn dẹp dấu tích rồi chứ?

-Rui: Tôi đã cho người xử lý các đoạn camera và để đàn em rút lui an toàn.

-Veera: Hãy chú ý hơn nữa đến hắn. Còn Han thì sao?

-Rui: Anh Tan cho biết hắn chỉ là một doanh nhân bình thường nhờ địa vị của bố mà có một chút vị trí trong xã hội. Có một việc…

-Veera: Có vấn đề gì sao?

-Rui: Người lên kế hoạch bắt cóc cậu Kasem là cô Manee và Han.

-Veera: Xem ra hắn cũng chán sống khi đụng vào người của tôi. Còn về Manee, tôi sẽ gặp và nhắc cô ấy sau.

-Karawek: Anh Tan, cậu Kasem và cậu ta là bạn học của nhau.

-Veera: Kasem cũng biết hắn sao? Được rồi, hãy để ý chúng nhiều hơn. Tuyệt đối không để xảy ra sai sót trong dự án.

Mọi việc đều trở nên căng thẳng và không được phạm sai lầm trong mỗi bước đi trong kế hoạch của Veera. Càng vào sâu, đối thủ của Veera càng mạnh và cần nguồn lực tiềm năng lớn để giữ vững vị trí của bản thân.