"Quang ơi, xuống ăn sáng đi con"
-Vâng ạ!!
Tôi nói vọng ra, và bắt đầu nhắc nhở chiếc chìa khóa đang quay vòng vòng trên trần nhà.
-Ngài mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò đó vậy?
"Hihi. Kệ ta. Ta vừa mới học được trong tiểu thuyết đó. Người ta nói khi bộ não không thể nghĩ ra được điều gì khác, hãy đi xung quanh để tìm ý tưởng mới. Mà ta vốn không thể ra ngoài nên phải làm thế này chứ sao"
-Thế bây giờ Ngài đã nghĩ ra điều gì chưa?
"....Vẫn chưa"
-Thế Ngài nghĩ tiếp đi nhé. Miễn Ngài đừng để ai phát hiện ra thì Ngài làm cái gì cũng được.
".... Ngươi vừa mới coi thường ta phải không?"
Nói trúng tim đen luôn. Hic.
-.... Ngài nghĩ nhiều rồi. Chúc Ngài có một buổi sáng vui vẻ.
Tôi nhanh chân chạy ra khỏi phòng mặc cho con Rồng đang gào thét ỏm tỏi và bắt đầu chửi thề 7749 thứ tiếng nó vừa mới học vào tối qua.
Nói gì thì nói chứ năng lực tiếp thu của nó là một điều không cần phải bàn cãi.
Và nhờ con Rồng ỉnh ỏi kia mà tai tôi gần như ù đi vì đống âm thanh lùng bùng trong đầu.
Tôi bắt đầu gửi suy nghĩ tới nó
'Ngài có thể im lặng một chút được không vậy?'
"Ngươi coi thường ta, một con Rồng vĩ đại"
'Vâng, vĩ đai. Sao một con rồng cao quý vĩ đại như Ngài mới sáng ra đã chửi như mấy bà bán cá ngoài chợ thế? Chẳng thấy vĩ đại miếng nào luôn.'
"Ngươi...."
'Thôi, Ngài học chửi cho xứng với sự cao quý vĩ đại đó trước đã. Bao giờ học xong thì mới bắt đầu chửi thề với tôi, OK?'
"NGƯƠI..."
'Cấm cãi. Không nói lí được thì im lặng'
Và đó là cách mà tôi làm con Rồng ngoan ngoãn tắt tiếng để bản thân tận hưởng bữa sáng của mình.
Dì tôi bắt đầu hỏi tôi: "Học có mệt lắm không con?"
Tôi chưa kịp trả lời thì giọng con Rồng vang lên trong đầu.
-Dạ không đâu dì. Con vẫn ổn ạ.
Rồng à, mày không thể im lặng đi được sao.
Tôi cố gắng giữ trạng thái mỉm cười với dì và lờ đi con Rồng phiền phức kia.
Nhưng đến câu thứ ba thì tôi chẳng hề lờ nổi nữa.
<Ê, con người. Ta cảm nhận được sức mạnh của tên ngoại lai ở trên người em ngươi đấy?>
Hả? Cái quái gì vậy?
Tôi lật đật đưa mắt về phía thằng Phong, trông nó vẫn bình thường, có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của tên đó.
Để chắc chắn hơn, tôi sử dụng 'Giám định'
=
Tên Phong
Tuổi 14
Trạng thái: Là người bình thường. Ảnh hưởng bởi sức mạnh cảm hóa từ hệ thống A-001=
Sức mạnh cảm hóa? Một loại thôi miên à?
Tôi không nhịn được và bắt đầu hỏi Phong.
-Phong, dạo này cưng đi đâu thế.
-Sao anh lại hỏi chuyện này
Nó nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
-Thì hỏi bâng quơ thôi.
-Dạo này anh có giấu em chuyện gì không?
Nó bắt đầu hỏi ngược tôi
-Hả. tao giấu mày chuyện gì.
-Chuyện là chiều hôm qua, em đang đi chợ mua thức ăn thì gặp một người đàn ông rất đẹp trai. Anh ta hỏi tìm người. Mà theo như miêu tả của tên đó, người anh ta muốn tìm rất giống anh.
-Vậy mày nói ra tao rồi hả?
-Dĩ nhiên là không. Em chỉ hỏi vì sao người đó lại đi tìm anh, thì anh ta nói anh ta bị anh chọc giận. Mà rốt cuộc anh đã chọc giận gì anh ta thế?
Con Rồng đó lại bắt đầu tỏ vẻ.
'Biết rồi. Không cần Ngài nhắc tôi cũng biết'
-Tên đó bị thần kinh đấy. Hắn mời anh tham gia vào mấy tôn giáo bí mật, anh từ chối hắn nên hắn tức giận nói sẽ cho anh biết như thế nào là lễ độ. Cứ coi như hắn là tên điên cuồng đạo là được. Sau này nhớ cách xa hắn ra.
-Vâng ạ....
'Đừng có mà kháy đểu. Hắn giả trang thành thần linh đi ép buộc người khác tham gia, tẩy não họ thành con rối của hắn, không phải con chiên ngoan đạo thì là gì nữa. Chẳng có gì sai ở đây hết, chỉ là đổi cách gọi tên thôi'
'Mặt dày mới sống được đến bây giờ đấy ông tướng ạ, bộ Ngài muốn tôi đi theo con đường của tên Michael đó lắm hay gì?'
'Vậy nên, dừng cuộc thảo luận này lại ở đây. Có gọi hắn là gì thì cuối cùng hắn vẫn là một tên biến thái thần kinh thôi'
Tôi bắt đầu đi lên lầu và chạm mặt với con Rồng.
"Thế bây giờ ngươi tính như thế nào?"
Tôi vào phòng thay đồ, vừa khoác áo khoác vừa đáp:
-Dĩ nhiên là phải mò ra mục tiêu thật sự của hắn ở hành tinh này rồi còn gì nữa.
"Mục tiêu thật sự? Nghĩa là sao?"
Tôi nhìn nó đang nghệt mặt ra và thở dài.
-Xem chừng Ngài vẫn chưa nghĩ ra được điều gì nhỉ.
"Sao..."
-Tối qua Ngài có còn nhớ những gì tôi nói với Ngài không?
"Dĩ nhiên là ta nhớ."
Nó khẳng định chắc nịch.
-Vậy Ngài có nhớ khi tôi nói đến đoạn hắn giả trang thành thần linh, tôi đã nói điều gì trước đó hay không?
"Ngươi nói rằng ngươi cũng từng trải qua chuyện này....."
"Khoan đã, chẳng lẽ...."
Nó nhìn chằm chằm vào tôi.
-Đúng rồi đấy. Hắn tính dùng một thủ đoạn hai lần, và lần đầu tiên đã thành công, lần hai có vẻ thất bại. Nhưng điều đó khẳng định một điều, có thể ở ngay tại chỗ này, một thực thể vĩ đại khác như Ngài đang sinh sống, và đó mới là mục tiêu thật sự của hắn ta.
"Nếu vậy, bây giờ chúng ta..."
-Chúng ta cần tìm ra thực thể vĩ đại đó trước. Có thể hắn đã tìm ra, và hắn đang tính biến tôi thành con rối đã đi giết thực thể đó.
"Nhưng ở đây rộng như thế, ngươi biết đi đâu mà tìm"
-Đầu tiên, việc hắn ta chọn tôi có nghĩa là thực thể đó ít nhiều cũng có liên quan đến tôi. Thứ hai, việc một thực thể vĩ đại sinh sống ở đây ít nhiều cũng sẽ sinh ra một vài hiện tượng lạ. Và cuối cùng, thời điểm hắn bắt đầu nhắm vào tôi là vào một tuần trước, và theo như kịch bản của Michael thì chỉ còn ít nhất một tuần nữa thôi là tôi phải đi giết thực thể đó nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của hắn. Bây giờ câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Ai biết được một tuần sau liệu hắn sẽ làm ra chuyện khùng điên gì. Vẫn phải nhanh chân hơn một bước và tìm cách đuổi hắn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Wow, vậy tối qua ngươi đã..."
-Ngài có vẻ sáng dạ hơn rồi nhỉ, tôi đã tìm hiểu những hiện tượng kì lạ xung quanh thành phố mà tôi sống trong 2 tháng gần đây. Và theo như cuộc sống một đường 3 điểm của mình ngoại trừ ngày lễ thì chúng ta có vẻ chỉ cần tìm hiểu 3 nơi là đủ.
"Nơi nào vậy"
-Trường của tôi, Siêu thị và Thư viện
"Sao..."
-Sao chẳng có cái nào liên quan đến thần linh tín ngưỡng các kiểu phải không. Vậy thì để tôi nói cho Ngài biết nhé, tôi theo thuyết vô Thần.
Tôi nở một nụ cười mỉm với nó. Và nó nhìn tôi với vẻ mặt không thể thốt nên lời.
-Quyết định vậy đi, thứ tự chúng ta tìm hiểu là Siêu thị, Trường học và cuối cùng là Thư viện.
"Ừm"
"Mà này..."
-Sao?
"Ngươi theo thuyết vô Thần thật hả?"
-Thế nếu tôi theo thuyết có Thần thì bây giờ tôi còn có thể đứng đây mà nói chuyện với Ngài không?
".... Dĩ nhiên là không."
-Vậy đó, đừng hỏi nhiều nữa. Mau chuẩn bị đi.
Và tôi đã lờ đi ánh mắt nóng cháy rực sau lưng mình.