Tôi bắt đầu tìm đương lẻn về nhà sau khi cùng nó kiểm tra tầng 4 và tầng 2. Chúng tôi đã rất vất vả khi phải trốn con mắt sắc lạnh của hắn khi hắn tiến về tầng 3 và cửa thoát hiểm.
Giữa lúc chạy hết tốc lực, tôi hỏi nó
'Ngài có cảm thấy quen thuộc với sức mạnh của tên điên đó không?'
'Ngài thấy sức mạnh của hắn có giống với sức mạnh của Voldkagen không?'
'Vậy bây giờ Ngài đã biết tại sao nguồn năng lượng đó lại xuất thân từ Voldkagen chưa?'
Tôi nở một nụ cười với con Rồng đang chìm vào suy nghĩ kia.
"Chẳng lẽ.... ngươi cho rằng nguồn sức mạnh đó là của.... Michael?"
-Dĩ nhiên. Không còn câu trả lời nào hợp lí hơn cho việc này trừ khi còn một bí mật khác trong lâu đài Voldkagen. Nhưng giả thuyết đó cũng không hề hợp lý một chút nào. Rõ ràng là Trái Đất còn chẳng có liên quan gì với Voldkagen trừ việc tên hoàng tử đó đang ở đây.
"Nếu vậy thì chẳng phải ngươi đang thầm khẳng định rằng Michael đang bị giam giữ?"
-Tôi đoán là vậy. Nhưng nếu tệ hơn thì Michael đã trở thành tay chân của hắn và ở đó làm nhiệm vụ canh nhà cho chủ nhân.
"Ờ..."
Có vẻ như con Rồng còn đang hoài niệm về quá khứ.
-Vừa mới nói tối qua thì bây giờ đã thành hiện thực rồi nhỉ. Ngài có muốn đi gặp hắn không? Không thì Ngài chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, tôi đi một mình cũng được.
"Không, ta đi"
Tôi hơi sửng sốt một chút trước quyết tâm của con Rồng.
"Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua thôi. Cũng giống như ngươi nói, bây giờ ta và hắn, không ai nợ ai"
Giờ thì nhìn Agnes mới giống một con Rồng huyền thoại.
-Tôi cũng rất vui vì điều đó. Ít nhất thì có Ngài ở cạnh tôi cũng yên tâm hơn.
"Ngươi coi trọng ta đến vậy ư..."
-Không. mong Ngài đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ lo Ngài ở một mình rồi tạo ra một đống rắc rối cho tôi giải quyết thôi.
"Ngươi..."
Trêu Agnes vui thật.
-Tóm lại, chúng ta cứ điều tra thêm ở bên Trường học và Thư viện trước đã. Tranh thủ bổ sung thêm các kĩ năng mới rồi hẵng tiến vào đó. Ít nhất thì phải bảo đảm không được để đại ma đầu đó phát hiện ra.
-Dụ hắn thôi.
-Tất nhiên là thứ mà hắn muốn có nhất ở thời điểm hiện tại
Tôi nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Agnes và trả lời nó:
-Chính tôi.
....
Nó gần như hét lên. Tôi phải lắc đầu để tránh bị choáng bởi tiếng gầm của nó.
-Agnes à, Ngài nghĩ tôi có bị điên không khi lấy thân mình đi dụ hắn kiểu như thế? Tôi vẫn còn muốn sống lâu lắm.
Tôi nghĩ lại tình cảnh của mình lúc này.
-Ngài nói hay quá. Chẳng lẽ hiện tại tôi còn chưa bị hắn nhắm đến hay sao? Dù sao bị bắt được thì kiểu gì chẳng chết. Thôi thì chọc tức hắn thêm một chút cũng thú vị mà. Không phải sao?
Tôi lẩm bẩm: "Bảng trạng thái"
Một cửa sổ xuất hiện ngay trước mặt tôi
=THÔNG TIN
[Đối tượng Đặc biệt](***)
Tên: Quang
Tuổi: 18
Cấp độ 3
Kĩ năng: -Chính: Toàn trí, Ảo ảnh.
-Bổ sung: Ý chí mạnh mẽ
-Mở rộng: Giám định
Kĩ năng độc bản: -THÔNG TUỆ ( TRUNG CẤP )
-VŨ ĐIỆU CỦA SỰ HỦY DIỆT ( ĐẶC BIỆT ) [Kĩ năng của Thần]
-PHÒNG THỦ TUYỆT ĐỐI (HIẾM)
Thánh tích: -Sự từ chối một vị thần [HUYỀN THOẠI]
-Sự kết hợp Thần thánh [HIẾM]
-Sự chúc phúc cho sự sống [THẦN THOẠI]
Vật phẩm: -Áo khoác không gian (THƯỜNG)
-Dao Mithril (bị nguyền rủa) [ HIẾM ]
-Đồng tiền vàng của quốc gia bị hủy diệt [ HIẾM ]=
Chà...giờ thì tôi cần làm gì để chơi xỏ tên khùng điên đó đây....
Nghĩ đến khuôn mặt đen như đít nồi của hắn là tôi lại cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.
Hắn có vẻ cũng chẳng dễ bị lừa.....
À khoan đã.... không phải thạch trận tôi bày cho hắn đã ở nơi đó rồi sao.
Tôi nhìn chằm chằm vào Agnes.
Con Rồng đang toát mồ hôi hột
-Agnes thân yêu
-Tôi đoán Ngài và tôi phải diễn một vở kịch rồi.
-Phim trường chính là quê hương của Ngài đấy.
Tôi thậm chí còn biểu hiện icon mặt cười trước mặt con Rồng cổ đại này.
<Đừng đùa. Không lẽ ngươi tính dụ hắn đến Voldkagen.... Ngươi lên cơn à? Nếu làm thế chẳng khác nào cho hắn biết ngươi đã biết toàn bộ bí mật của hắn.>
-Ayyyy. Làm gì mà vội vàng thế. Diễn kịch cơ mà, phải để đoạn hay ở cuối cùng chứ.
-Ừm. Nói thật cũng không phải là làm khó Ngài đâu. Ngài chỉ cần biểu hiện mình giống với lần đầu tiên Ngài gặp tôi là được.
????>
-Cái dáng vẻ đau khổ đó của Ngài thật là kích thích người xem, nhất là khi khán giả lại là chính tên hung thủ đó còn gì.
-Đâu. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngài chẳng phải tôi đã khóc cạn nước mắt vì Ngài đó rồi sao. Ngài phải tự tin lên đi chứ. Ngài rất có thiên phú trong việc biểu lộ cảm xúc đấy.
-Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Phim trường đã có, diễn viên đã có, ngay cả khán giả cũng đã chuẩn bị xong. Giờ chỉ cần chuẩn bị thêm đạo cụ nữa thôi.
<Đạo cụ?>
-Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi cần một thứ thay thế nhưng cũng phải giống tôi để dụ tên đó đến xem vở kịch của chúng ta mà.
Con Rồng bắt đầu tò mò hỏi
Tôi nháy mắt với Agnes đang lơ lửng xung quanh
-Xác chết.