Chết là hết. Đúng chứ? Vậy tôi đã chết chưa? Tôi cũng không biết. Tôi đã ở đây bao lâu rồi? Tôi không nhớ. Tại sao tôi lại ở đây? Tôi cũng không biết. Vậy rốt cuộc đây là đâu? Có lẽ tôi có thể trả lời câu hỏi này. Đây là... địa ngục!
Nơi này rất kinh khủng nó kinh khủng đến mức mà có lẽ, có chết đi hằng ngàn lần tôi cũng không bao giờ quên được nỗi ám ảnh mà nó mang lại cho tôi. Tôi đến đây khi nào? Tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ biết xung quanh đây chưa đầy sự chết chóc máu và thịt vương vãi khắp nơi. Xương người sẽ không bị lãng phí. Chúng được chất lên thành từng đống và sẽ được dùng làm nhiên liệu đốt thay cho củi. Lũ quỷ đang vui đùa. Và đồ chơi của chúng là... những con người.
Tôi nhìn lại cơ thể mình hình, cơ thể tàn tạ chỉ còn da bọc xương lồi. Cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân khắp nơi đầy thương tích. Ở đây tôi không thể chết đi các vết thương sẽ ngừng chảy máu rất nhanh nhưng chúng không hề lành lại. Trong lúc này này tôi đang được "rảnh", thi thoảng cũng sẽ có một vài kẻ "Bị Bỏ Quên" như tôi. Tôi không biết đây là một may mắn ăn hay nỗi bất hạnh. Xung quanh tôi con người như một món đồ chơi, họ bị đưa qua ra giật lại bởi những "đứa trẻ". Những đứa trẻ ấy không không quần không áo. Chúng có nước da xám xịt, đôi mắt lồi ra ngoài liên tục liếc qua liếc lại, cặp sừng dê biến dạng mọc lòng vòng. Có đứa sừng còn móc cả vào mắt. Khuôn mặt man rợ của chúng luôn nở một nụ cười Chân tay của một số đứa trông khá giống con người, tuy nhiên một số khác thì không được dễ nhìn như vậy, chúng có tứ chi biến dạng, có con cánh tay còn đây những xúc tu to nhỏ đang vẽ vỡ, có đứa chân tay dị dạng với những móng vuốt sắc nhọn có đứa toàn thân lồi lõm những khuôn mặt với những con mắt chớp chớp mở mở. Ở đây con con người chính là tài sản chung nhưng nhưng vì con người có bao nhiêu thì lũ quỷ lại nhiều gấp đôi gấp ba lần bấy nhiêu vì thế thường có những ràng giặt tranh chấp tài sản những vụ giặt thấy trường chỉ kết thúc khi mà tài sản đó được chia ra ra theo đúng nghĩa đen ở đây khi chúng đánh đập tra tấn con người đủ kiểu, những con người sống sờ sờ sẽ bị mang đi mổ xẻ phanh thây, đó là còn chưa kể bọn chúng đùa nghịch với đồ nội tạng đã đã móc ra từ con người. Thực sự thì tôi cũng không biết phải gọi đó là phép màu hay là sự "trừng phạt vĩnh cửu" bởi cho dù bọn chúng có tra tấn, hành hạ chúng tôi như thế nào thì chúng tôi vẫn không thể chết. Đúng vậy chúng tôi không thể chết và cứ thế cho chúng mặc sức trêu đùa tra tấn hành hạ đủ kiểu. Tiếng la hét kêu gào không bao giờ dừng lại dù chỉ là một giây. Chúng tra tấn những con người ở đây một cách dã man. Chúng ép khô máu những món đồ chơi cho tới khi chỉ còn là một cái xác khô sau đó, chúng lấy những cái xác khô đó nhúng vào máu vừa mới vắt ra rồi tẩm họ vào thứ bột màu trắng mà toi chắc chắn rằng đó là xương người được nghiền nhỏ. Cuối cùng là thả họ vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục. Họ vùng vẫy gào thét cho tới khi khi lớp bột bên ngoài ổ cứng lại. Sau đó đám trẻ sẽ vớt họ ra. Đặt họ nằm trên những chiếc khay, lấy cây đinh ba quệt qua quệt lại lớp vỏ "giòn rụm". Thi thoảng sẽ có một số miếng bị bỏ quên, cháy khét, đen xì giống như than. Nếu như đã chán "chiên thịt" thì chúng sẽ chuyển qua việc vui đùa cùng những món đồ chơi bằng những dụng cụ tra tấn. Chúng có những gì? Một chiếc roi nhiều sợi, cuối mỗi sợi là một lưỡi dao hoặc là một cái móc câu. Những chiếc vương miệng bằng kim loại có những chiếc móc kim loại móc vào phía bên trong. Giờ khi đội vương miện sẽ không lo bị rơi mất. Những chiếc thập giá được sử dụng để treo người lên như tiêu bản. Họ sẽ trở thành những tác phẩm "nghệ thuật", những "tuyệt tác". Những chiếc đinh dài và cứng sẽ cố định họ trên thập giá một cách hoàn hảo. Đóng đinh xuôi quá nhiều? Vậy chúng có thể để treo ngược họ lên rồi đóng đinh để tạo điểm nhấn. Đôi lúc sẽ có những người may mắn "Bị Bỏ Quên" giống như tôi. Cũng không biết phải gọi là may mắn hay bất hạnh bởi những kẻ được nhàn rỗi mỗi khi nhìn vào những người bị tra tấn sẽ phải hứng chịu toàn bộ "Nỗi Đau" mà họ đã và đang phải trải qua. Thật "nực cười". Cả hai mí mắt của tôi đã chẳng còn. Giờ tôi phải nhìn đi đâu? Tôi quyết định nhìn thẳng phía trước. Tay chân tôi ngay lập tức bị đóng chặt vào thập giá cơn đau buốt trực tiếp đâm thằng vào xương tủy tôi. Tôi cố ngoái sang trái với hi vọng thấy điều gì đó nhẹ nhàng hơn. Bụng tôi đau nhói và bắt đầu suốt hiện những vết rạch, Và chúng đang kéo dài ra. Tôi vội vã nhìn xuống dưới chân những con người khốn khổ đang bị lũ giòi bọ gặm nhấm cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Đáng ghét!" Lũ giòi bọ cũng đã tìm đến cơ thể tôi. Chúng bu lấy tôi, ra sức "hôn hít" vào những vết thương của tôi. Tôi thấy mình thật bất hạnh. Tại sao tôi lại phải ở cái nơi chết tiệt này! Thoát khỏi này? Tôi đã thử trốn tìm cách thoát ra khỏi đây bao nhiêu lần? Và giờ thì tôi vẫn ở đây. Không có bất kì lối thoát nào. Nơi này không có lối ra. Mùi máu, mùi hôi thối của đám giòi bọ và những cái xác người sống chỉ được phép phan hủy lớp phía bên ngoài. Mùi đồ chiên thậm chí là cháy khét. Xương trong lò nổ lách tách cũng có mùi đặc trưng tất cả như hòa quyện lại với nhau tạo nên một mùi kinh tởm, tôi gọi đó là là mùi của địa ngục tiếng thét, tiếng rên gì và tiếng cười khanh khách của lũ quỷ, tiếng xương cháy cái cái tiếng khóc, tiếng đóng đinh, roi quất. Tiếng của địa ngục! Tôi nhìn lại bản thân đầy giòi bọ, ngứa ngáy, đau rát. Từng thớ cơ trên cơ thể liên tục co giật và phải chịu nỗi đau nhói âm. Nhưng tôi lại cảm thấy may mắn. Tôi thấy mình còn lành lặn hơn họ, còn tay còn chân còn mắt để nhìn. Tôi ước mình được chết. Cái chết sao quá xa vời với tôi. Làm ơn hãy ban cho tôi cái chết.Tôi gào lên khóc khóc trong tuyệt vọng. Tôi đã khóc. Lần cuối tôi khóc là khi nào? Tôi cũng không nhớ nổi. Nước mắt cũng không còn. và đã cạn từ lâu. Nhưng sao hôm nay. Những giọt nước mắt! Chúng làm cơn đau của tôi không còn kinh khủng như trước đó. Chợt ở giữa cái "địa ngục" này xuất hiện một tia sáng nhỏ. Tôi thấy một tia sáng rất gần, ngay phía trước tôi khoảng vài chục bước chân. Phía xa xa, nơi tỏa ra tia sáng, Tôi cố nhìn len lói qua những cái đầu nhấp nhô của lũ quỷ. Ánh sáng đó phát ra từ một ngọn giáo bị găm trên một cây thập tự giá. Ngay khi nhìn thấy ngọn giáo, một giọng nói vang lên như hát nhẹ nhàng thánh thót cất lên trong đầu tôi:
"Phần thưởng chỉ được bán cho kẻ xứng đáng và nó sẽ thực hiện khát vọng lớn nhất của kẻ đó"
Lúc này tôi như nhẹ hơn, tôi biết có lẽ đó là cơ hội duy nhất của mình. Nghiến răng tôi dùng hết sức giật mạnh các bộ phận đang bị đinh ghim vào thập tự giá
"Aaaaa."
Cơn đau thấu đến tận xương tủy. Hai tay tôi run lên bần bật, tôi nghiến răng, hạ thấp người xuống, dùng cả hai tay đang run lẩy bẩy của mình giật mạnh chiếc đinh đang ghim chân tôi vào cây thập giá.
"Huỵch"
Tôi đổ người xuống khỏi cây thập giá. Đầu tôi vang váng, người run lẩy bẩy và lũ quỷ bắt đầu chú ý tới tôi.
"Có lẽ tôi đang làm điều gì đó rất ngu ngốc chăng?"
Chúng nhìn tôi, tim tôi đập nhanh hơn, hơi bất động một lúc rồi ngay lập tức, tôi lấy lại sự bình tĩnh. Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình dồn vào đôi chân đang lao về phía ngọn giáo. Lúc này, mỗi cử động của tôi lại đi kèm với một cơn đau từ những vết thương. Chúng đau nhói, xen lẫn ngứa ngáy.Mỗi cử động của tôi là một cơn đau, mỗi cử động của tôi, giòi bọ lại từ cơ thể tôi rơi vãi ra. Tôi lao lên và đấm vang một quỷ đang cản đường, làm nó bay ra khá xa và đâm rầm vào một con khác đang mải tra tấn. Nó dừng lạ, nhìn con quỷ vừa mới đâm vào mình rồi lại nhìn tôi. Nó đạp đạp nhẹ vào con quỷ kia và không thấy động tĩnh gì. Nó đã bị nắm đấm vừa xong của tôi giết chết!Lúc này tôi thấy khá bàng hoàng trước sức mạnh của mình. Tôi thực sự rất mạnh! Giọng nói khi nãy đã ban cho tôi thứ sức mạnh này? Bỗng, có một con quỷ gào lên và chỉ về hướng tôi, chúng nói thứ ngôn ngữ của quỷ. "Có một món đồ chơi bị hỏng. Hãy phá hủy nó!"
Tiếng gào gầm gừ lách nhách kia đang báo hiệu cho tôi rằng, tôi xắp không xong. Vội vã, tôi lao lên phía ngọn giáo, tôi đấm chết những tên cản đường, nhưng bọn chúng lại nganh chóng kéo tới gấp đôi gấp ba lần. Chung dùng những chiếc roi quất lên lưng tôi, dùng đinh ba xiên lên cơ thể tôi. Từng đợt, từng đợt cứ điên giáng xuống cơ thể tôi. Chúng quất điên cuồng vào tôi thậm chí còn đánh cả vào nhau. Từng mảng da của tôi bị xé ra bởi những chiếc móc câu, từng miếng sắt nung đỏ rực dí mạnh tôi. Da thịt tôi kêu xèo xèo và tỏa ra mùi cháy khét. Tôi nghiến răng, cố nén cơn đau, vùng dậy, bẻ gãy cổ những đưa cầm vũ khí trươc. Tôi giật được một cây mác từ tay bọn chúng, tôi ngắm chính xác không nhiều, mỗi tên một nhát! Tôi chém bay đầu bọn chúng. Tôi lao đi trong điên cuồng, một xúc tu của bọn chúng đã cuốn lấy được cổ chân tôi và kéo lại rất mạnh. Tôi chỉ còn cách Ngọn Giáo hai bước chân nữa. Tuy nhiên, chúng kéo lai quá mạnh. Nhiều chiếc hơn quấn chặt lấy chân tôi. Tôi ngã xấp mặt ra đất và đã kiệt sức.Tôi Tìm tìm thứ gì đó để bán. Chợt, tôi bất giác phát hiện ra rằng bên cạnh tôi vậy Lúc lúc này là một cái xác bị bọn chúng chiên tới mức cháy đen anh vẫn còn phập phồng thở nhưng lại không thể nhúc nhích hay giãy giụa, giờ trông hắn thật kinh khủng giòi bọ đang lúc nhúc trên cơ thể hắn ta. Tôi chợt nghe thấy hắn ta rên rỉ:
"Làm ơn! Ai cũng được, xin hãy giết tôi."
Mình sẽ giống hắn ta sao? không Mình sẽ không giống như hắn mình sẽ rời khỏi đây.,Tôi nghiens chặt răng, tay nắm chắc lưỡi mác. Tôi chặt phăng chiếc chân bị xúc tu quấn lấy. Vết cắt ngọt làm giảm phần lớn nỗi đau của tôi. Nhưng tôi vẫn thấy đau cực kì. Chiếc chân bị chặt đứt bị lôi cực nhanh ra xa khỏi vùng sáng của cây giáo. Tôi đau đớn cố lết bằng ba chi còn lại của mình về phía ngọn giáo. Tôi đã tới được dưới chân cây thánh giá đổ cùng ba chi còn lại của mình tôi leo lên dùng sức rút cây giáo ra khỏi thánh giá.
Người hoàn toàn xứng đáng với phần thưởng của mình
Giọng nói lại vang lên.
"Ngọn giáo sẽ thực hiện một điều ước mà người mong muốn nhất. "
"Hãy đưa tôi thoát khỏi đây."
Tôi nghe đọc tức đáp lại mà không một chút do dự.
chẳng điều gì xảy ra
không phải là điều ước lớn nhất của người
mẫu giáo ở đây là để thực hiện điều ước mong muốn nhất của người hãy nghĩ kỹ xem Ngọn Giáo này dùng để làm gì
Tôi nhìn lại Ngọn Giáo và nhớ về khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy Ngọn Giáo lúc đó tôi đã ước cái chết không chỉ lúc đó mà từ trước tới giờ không một giây phút nào tôi không mong một cái chết bởi đó chính là sự giải thoát duy nhất mà tôi muốn có được
Tôi nhìn lại cơ thể tàn tạ của mình rồi bỗng thấy nực cười thoát khỏi đây. Tôi bỗng thấy mình thật ngu ngốc. Thoát khỏi đây rồi lại chờ lũ sâu bọ gặm nhấm lấy cơ thể của tôi? Chờ cho những vết thương hành, hạ tra tấn tôi thay cho lũ quỷ? Bây giờ chỉ có cái chết mới là sự giải thoát thực sự cho tôi Tôi nắm lấy Ngọn Giáo hướng mũi Ngọn Giáo về tim mình.
"Tạm biệt địa ngục!"
Tôi nghiến răng, đâm mạnh ngon giáo vào. Nhưng, lạ quá! Tôi không thấy đau đớn hay khó chịu gì cả. Nhưng lại thấy ấm áp lạ thường, những tia sáng của ngọn giáo lúc này như đang xoa dịu những vết thương của tôi.
Và tôi cứ thế chìm vào luồng sáng. Lúc này cái chết thật nhẹ nhàng. Tôi đã mãn nguyện với điều ước của mình.